Chương 32
nguyenie0508
06/07/2013
Đặt tiền lên bàn, rồi nó bước đi trong vội vã ra khỏi quán ăn. Nó đeo chiếc khẩu trang trắng lên để che gương mặt đỏ ngầu và những giọt nước mắt chua chát trên bờ má. Nổ máy xe rồi lao thật nhanh ra lộ, con đường ồn ào nhộn nhịp khiến đầu nó đau như ong đốt. Cố gắng chạy về đến đoạn đường Hoàng Minh Giáp công viên Gia Định thì bỗng dưng nó không thể chịu dc nữa. Lệ thì cứ chảy làm nhòe đôi mắt, sự đau đớn nhức nhói từ trong đầu âm ỉ vang ra khiến nó mất kiểm soát, lạng tay lái rồi té rầm xuống con đường đông đúc lê lết 1 đường dài dưới mặt đường nhựa.
Choán váng, mắt lập lờ gượng dậy 1 cách choạng vạng. Nó thấy dòng xe đằng sau nó đi chậm lại 1 cách đột ngột rồi liếc nhìn nó rồi lại lách qua vượt qua nó. Mọi người đi đường xung quanh cũng bắt đầu quay lại nhìn về hướng nó sau khi nghe tiếng va chạm của chiếc xe dưới con đường. Đầu đau nhưng bâng, nhưng lại sợ chuyện nhỏ xé ra to. Dừng chiếc xe vỡ nát dậy, nó leo lên rồi phóng xe đi trong khi những cặp mắt kia vẫn hướng nhìn dõi theo bóng nó. Chiếc áo chà sát dưới lòng đường giờ đã tả tơi, cánh tay trái nó ướt đẫm máu và trầy sướt. Làm gió tối vi vu lướt qua những vết thương kia rát một cách khủng khiếp khiến nó chỉ biết cắn môi trong đau đớn, tím cả môi… Nhưng nỗi đau tệ nhất của nó vẫn nằm bên trong ngực trái…
Về đến nhà, nó cố gắng lén lút vào phòng để ko ai nhìn thấy. Chui vào nhà tắm, dưới ánh đèn vàng mập mờ, cầm chai oxy già rồi nhẹ nhàng đổ lên cánh tay trầy sướt đỏ rực. Máu bắt đầu tuôn ra chảy xuống bệ rửa tay pha trộn với nước oxy già sùi bọt, nó xúy xoa trong đau đớn, nước mắt lại một lần nữa chảy ròng trên đôi má, khóc vì đau, khóc vì nó đã mất chị thật sự,… mất chị mãi mãi.
…
- Thằng Nguyên đâu?
Giậc mình thức dậy trong tiếng gọi của mẹ, tay thì vẫn còn âm ỉ đau buốt. Biết thế nào cũng có chuyện, cây kim trong bọc cuối cùng cũng lòi ra. Nhìn ra cửa sổ thì mặt trời đã lên cao.
- Mẹ kiu con hả?
- Thánh thần ơi, mày chạy xe kiểu gì vậy?
- Thì con lạng tay lái nên té
- Té hồi nào? (Mặt bà mẹ nó cau mày lại nhăn nhó trong khi ông già thì chỉ nhìn chề môi lắc đầu rồi quay ra coi tv tiếp)
- Thì tối hôm qua, đâu có sao đâu mẹ
- Mày ko chạy đàng hoàng là đừng có mong mà có xe chạy nữa nha con! Con với cái…
Bước vào trong bếp khi mặt mày lệt loạc vẫn còn say ngủ, lụm khúc bánh mì chấm miếng nước tương dầm ớt rồi đưa lên miệng nhai rột rạc mặc cho mẹ nó cứ liếc nó với cái tay đỏ ngầu. Chỉ là 1 chuyện nhỏ nhặc mà bà mẹ già của nó đã làm um sùm cả nhà tiêu tan hết cả 1 buổi sáng thanh bình.
- Lên lầu lấy chai ôxy già với bịch bông gòn xuống đây
- Chi mẹ
- Nói thì làm đi, sao mà nhìu chiện quá vậy (Bả nhăn mặt lại nhìn dữ gớm)
- Hề hề
Nó cười trừ với bả rồi cũng chạy vội lên lầu miệng ngậm khúc bánh mì hục hịch cầm chai oxy già xuống. Bả thì la mắng như vậy nhưng dù sao thì vẫn thương yêu và lo lắng cho nó. Nhẹ nhàng bả thấm cái cục bông gòn tròn xoe với ôxy già rồi quét nhẹ nhẹ xung quanh những vết trầy, thế mà vẫn rát bỏ mợ. Nó vừa la vầy dẫy dụa nhỏng nhẻo thì lại bị bả chửi. Rửa những vết thương xong thì bả lại nấu cháo cho nó ăn. Miệng thì chửi với nhăn nhưng lúc nào nó cũng dc bả cưng chiều nhất trong 3 đứa con.
Ăn xong thì ba mẹ nó về phòng nghỉ, nó thì lặng lẽ ra đứng nhìn chiếc xe với 2 cá má bể nát. Kiểu nào sửa thì cũng bộn tiền chứ ko chơi, chắc chịu khó chạy rồi để có gì sau này về Mỹ ông già sửa sau vậy. Tối đó, mẹ nó đi shopping với bà chị họ nó, còn ông ba nó thì đi nhậu. Chỉ 1 mình ở nhà với mấy cô giúp việc, nó ngồi xem tv xíu thì ba nhắn tin biểu nó chạy ra quán nhậu với ổng. Lật đật mặc cái quần jean rồi khoác cái áo sơ mi vô chạy chiếc xe tàn tàn ra sợ ổng xin ko chạy về dc nên ra tiếp viện.
Đến 1 quán karaoke ở quận 1 thì thằng giữ xe bảo gạc chân chống, một anh chàng mặc áo sơ mi trắng chỉnh tề ra vuốt vai nó hỏi nó có phải là con của anh H hay ko? dĩ nhiên là tên ba nó nên nó vội gật đầu ngay, tự hỏi rằng làm quái thế nào mà anh này biết tên ba mình. Trong bụng thì cứ đinh đinh là ổng xỉn rồi nên quậy quán nên bây giờ ai cũng biết ổng.
Được anh chàng quản lí kia đưa qua 1 lối cầu thang nhỏ vào 1 phòng karaoke kính đáo trên lầu 2. Bước vào thì nó thấy ba nó và mấy ông bạn nhậu đang quậy tan tành, hát um sùm kề bên những cô kiều nữ xinh đẹp. Nói thì xinh đẹp với mấy ổng nhưng đối với nó nhìn những người bạn gái trước quen rồi, so sánh với nhau thì mấy cô này toàn là cá sấu với hà mã. Nó cũng hết hồn trc cảnh tượng này, lần đầu tiên nó dc vào cái động này và đặc biệt là với ông già nó.
Ông già và mấy ông kia đều đã xỉn và mặt thì đỏ ngầu. Gọi nó đến để quậy cho vui, ngồi kề bên ông già thì có 1 cô quản lí chừng trung 40 hỏi nó muốn bạn ngồi ra sao. Ông già thì mạnh miệng giới thiệu về nó là con trai giữa đang học ở Mỹ, các ông khác thì cứ cười với vẻ mặc thán phục nhưng đối với nó thì chẳng cảm thấy tự hào chút nào. Nó chẳng nói gì chỉ lắc đầu từ chối bảo nó ngồi với ông già ko cần bạn bè gì hết. Ông già thì cứ khăn khăn bảo cô quan lý mang cho nó nhỏ nào trẻ đẹp nhất quán.
Ngồi tiếp bia cho mấy ông bợm nhậu của ông già dc 1 xíu thì một cô gái với chiếc đầm màu trắng bước vào, vóc dáng cao và thon thả bước vào. Nhìn lên khuôn mặt của cô ấy thì quả là 1 khuôn mặt non trẹt chỉ võn vẹn cỡ tuổi nó. Cô quản lí theo sau bước vào và nhìn nó cười thật tươi hỏi nếu nó vừa lòng với cô gái này. Chẳng trả lời nó chỉ gật gật cho có lệ rồi quay qua trả lời những câu hỏi của mấy ông già kia. Cô ấy chủ động đến ngồi kế nó, mái đóc đen huyền dài ngang tới ngực nhìn rất trẻ trung y như con gái đang học phổ thông vậy. Nó chẳng nói gì với cô ấy, cô ấy chỉ biết để tay lên đùi nó và nhìn về phía cái tv như đang có chuyện gì đó ko vui.
Nó cũng chẳng hỏi, chỉ cố uống cho hết ly bia mấy ông kia ép nó. Mới vừa làm 100% thì mấy ổng lại đổ cho chai khác, ơ cái dm, mấy ông có phải là người bán bia ko mà rót khí thế vậy. Nó ngỡ ngàng trc mấy ly bia đặt trên bàn cũng nồi lẩu đang sôi ùng ục. Mặt đã đỏ ngầu, đầu óc quay cuồng, lâu lâu thì uống bia quên đời cũng vui, quên đi những chuyện buồn nhất là về chị. Nó ko còn ý thức về hành động nữa, vác tay qua eo cô bé ngồi kế nó, bỗng cô ấy quay ra nhìn nó trong giậc mình thì nó mới chợt nhận ra cô ấy xinh xắn như thế nào.
Đôi mắt đen sâu thẳm, cặp lô mi dài, làn môi đỏ và nước da trắng như bông. Cô ấy xinh thật, nhìn thoán qua khuôn mặt đó khiến nó ngỡ ngàng. Cô ấy khẽ lách người đi né nó, có lẽ vì ngại, có lẽ vì cô ấy ko quen tiếp khách, cũng có lẽ vì cô ấy mới vào làm chăng. 1 loạt suy nghĩ dc đặt ra trong đầu nó. Dưới ánh đèn vàng đỏ mập mờ, nó ko còn ý thức dc về hành động nhưng lí trí của nó hoàn toàn tỉnh táo. Nó thấy dc ông già nó đang ôm một người phụ nữ nào đó. Nó lúc này đơn thuần cũng chỉ nghĩ cô ấy là gái bia ôm nên cũng chẳng lo ngại gì.
Uống thêm 1 ngụm bia trên bàn nữa, rồi điều cuối cùng nó nhớ là nó ngất đi ngay lập tức dựa vào người cô bé đó. Một mùi thơm dịu dàng, một làn da mỏng mịn… Người con gái lạ mà nó chỉ gặp 1 lần, và có thể cũng chỉ 1 lần…
Choán váng, mắt lập lờ gượng dậy 1 cách choạng vạng. Nó thấy dòng xe đằng sau nó đi chậm lại 1 cách đột ngột rồi liếc nhìn nó rồi lại lách qua vượt qua nó. Mọi người đi đường xung quanh cũng bắt đầu quay lại nhìn về hướng nó sau khi nghe tiếng va chạm của chiếc xe dưới con đường. Đầu đau nhưng bâng, nhưng lại sợ chuyện nhỏ xé ra to. Dừng chiếc xe vỡ nát dậy, nó leo lên rồi phóng xe đi trong khi những cặp mắt kia vẫn hướng nhìn dõi theo bóng nó. Chiếc áo chà sát dưới lòng đường giờ đã tả tơi, cánh tay trái nó ướt đẫm máu và trầy sướt. Làm gió tối vi vu lướt qua những vết thương kia rát một cách khủng khiếp khiến nó chỉ biết cắn môi trong đau đớn, tím cả môi… Nhưng nỗi đau tệ nhất của nó vẫn nằm bên trong ngực trái…
Về đến nhà, nó cố gắng lén lút vào phòng để ko ai nhìn thấy. Chui vào nhà tắm, dưới ánh đèn vàng mập mờ, cầm chai oxy già rồi nhẹ nhàng đổ lên cánh tay trầy sướt đỏ rực. Máu bắt đầu tuôn ra chảy xuống bệ rửa tay pha trộn với nước oxy già sùi bọt, nó xúy xoa trong đau đớn, nước mắt lại một lần nữa chảy ròng trên đôi má, khóc vì đau, khóc vì nó đã mất chị thật sự,… mất chị mãi mãi.
…
- Thằng Nguyên đâu?
Giậc mình thức dậy trong tiếng gọi của mẹ, tay thì vẫn còn âm ỉ đau buốt. Biết thế nào cũng có chuyện, cây kim trong bọc cuối cùng cũng lòi ra. Nhìn ra cửa sổ thì mặt trời đã lên cao.
- Mẹ kiu con hả?
- Thánh thần ơi, mày chạy xe kiểu gì vậy?
- Thì con lạng tay lái nên té
- Té hồi nào? (Mặt bà mẹ nó cau mày lại nhăn nhó trong khi ông già thì chỉ nhìn chề môi lắc đầu rồi quay ra coi tv tiếp)
- Thì tối hôm qua, đâu có sao đâu mẹ
- Mày ko chạy đàng hoàng là đừng có mong mà có xe chạy nữa nha con! Con với cái…
Bước vào trong bếp khi mặt mày lệt loạc vẫn còn say ngủ, lụm khúc bánh mì chấm miếng nước tương dầm ớt rồi đưa lên miệng nhai rột rạc mặc cho mẹ nó cứ liếc nó với cái tay đỏ ngầu. Chỉ là 1 chuyện nhỏ nhặc mà bà mẹ già của nó đã làm um sùm cả nhà tiêu tan hết cả 1 buổi sáng thanh bình.
- Lên lầu lấy chai ôxy già với bịch bông gòn xuống đây
- Chi mẹ
- Nói thì làm đi, sao mà nhìu chiện quá vậy (Bả nhăn mặt lại nhìn dữ gớm)
- Hề hề
Nó cười trừ với bả rồi cũng chạy vội lên lầu miệng ngậm khúc bánh mì hục hịch cầm chai oxy già xuống. Bả thì la mắng như vậy nhưng dù sao thì vẫn thương yêu và lo lắng cho nó. Nhẹ nhàng bả thấm cái cục bông gòn tròn xoe với ôxy già rồi quét nhẹ nhẹ xung quanh những vết trầy, thế mà vẫn rát bỏ mợ. Nó vừa la vầy dẫy dụa nhỏng nhẻo thì lại bị bả chửi. Rửa những vết thương xong thì bả lại nấu cháo cho nó ăn. Miệng thì chửi với nhăn nhưng lúc nào nó cũng dc bả cưng chiều nhất trong 3 đứa con.
Ăn xong thì ba mẹ nó về phòng nghỉ, nó thì lặng lẽ ra đứng nhìn chiếc xe với 2 cá má bể nát. Kiểu nào sửa thì cũng bộn tiền chứ ko chơi, chắc chịu khó chạy rồi để có gì sau này về Mỹ ông già sửa sau vậy. Tối đó, mẹ nó đi shopping với bà chị họ nó, còn ông ba nó thì đi nhậu. Chỉ 1 mình ở nhà với mấy cô giúp việc, nó ngồi xem tv xíu thì ba nhắn tin biểu nó chạy ra quán nhậu với ổng. Lật đật mặc cái quần jean rồi khoác cái áo sơ mi vô chạy chiếc xe tàn tàn ra sợ ổng xin ko chạy về dc nên ra tiếp viện.
Đến 1 quán karaoke ở quận 1 thì thằng giữ xe bảo gạc chân chống, một anh chàng mặc áo sơ mi trắng chỉnh tề ra vuốt vai nó hỏi nó có phải là con của anh H hay ko? dĩ nhiên là tên ba nó nên nó vội gật đầu ngay, tự hỏi rằng làm quái thế nào mà anh này biết tên ba mình. Trong bụng thì cứ đinh đinh là ổng xỉn rồi nên quậy quán nên bây giờ ai cũng biết ổng.
Được anh chàng quản lí kia đưa qua 1 lối cầu thang nhỏ vào 1 phòng karaoke kính đáo trên lầu 2. Bước vào thì nó thấy ba nó và mấy ông bạn nhậu đang quậy tan tành, hát um sùm kề bên những cô kiều nữ xinh đẹp. Nói thì xinh đẹp với mấy ổng nhưng đối với nó nhìn những người bạn gái trước quen rồi, so sánh với nhau thì mấy cô này toàn là cá sấu với hà mã. Nó cũng hết hồn trc cảnh tượng này, lần đầu tiên nó dc vào cái động này và đặc biệt là với ông già nó.
Ông già và mấy ông kia đều đã xỉn và mặt thì đỏ ngầu. Gọi nó đến để quậy cho vui, ngồi kề bên ông già thì có 1 cô quản lí chừng trung 40 hỏi nó muốn bạn ngồi ra sao. Ông già thì mạnh miệng giới thiệu về nó là con trai giữa đang học ở Mỹ, các ông khác thì cứ cười với vẻ mặc thán phục nhưng đối với nó thì chẳng cảm thấy tự hào chút nào. Nó chẳng nói gì chỉ lắc đầu từ chối bảo nó ngồi với ông già ko cần bạn bè gì hết. Ông già thì cứ khăn khăn bảo cô quan lý mang cho nó nhỏ nào trẻ đẹp nhất quán.
Ngồi tiếp bia cho mấy ông bợm nhậu của ông già dc 1 xíu thì một cô gái với chiếc đầm màu trắng bước vào, vóc dáng cao và thon thả bước vào. Nhìn lên khuôn mặt của cô ấy thì quả là 1 khuôn mặt non trẹt chỉ võn vẹn cỡ tuổi nó. Cô quản lí theo sau bước vào và nhìn nó cười thật tươi hỏi nếu nó vừa lòng với cô gái này. Chẳng trả lời nó chỉ gật gật cho có lệ rồi quay qua trả lời những câu hỏi của mấy ông già kia. Cô ấy chủ động đến ngồi kế nó, mái đóc đen huyền dài ngang tới ngực nhìn rất trẻ trung y như con gái đang học phổ thông vậy. Nó chẳng nói gì với cô ấy, cô ấy chỉ biết để tay lên đùi nó và nhìn về phía cái tv như đang có chuyện gì đó ko vui.
Nó cũng chẳng hỏi, chỉ cố uống cho hết ly bia mấy ông kia ép nó. Mới vừa làm 100% thì mấy ổng lại đổ cho chai khác, ơ cái dm, mấy ông có phải là người bán bia ko mà rót khí thế vậy. Nó ngỡ ngàng trc mấy ly bia đặt trên bàn cũng nồi lẩu đang sôi ùng ục. Mặt đã đỏ ngầu, đầu óc quay cuồng, lâu lâu thì uống bia quên đời cũng vui, quên đi những chuyện buồn nhất là về chị. Nó ko còn ý thức về hành động nữa, vác tay qua eo cô bé ngồi kế nó, bỗng cô ấy quay ra nhìn nó trong giậc mình thì nó mới chợt nhận ra cô ấy xinh xắn như thế nào.
Đôi mắt đen sâu thẳm, cặp lô mi dài, làn môi đỏ và nước da trắng như bông. Cô ấy xinh thật, nhìn thoán qua khuôn mặt đó khiến nó ngỡ ngàng. Cô ấy khẽ lách người đi né nó, có lẽ vì ngại, có lẽ vì cô ấy ko quen tiếp khách, cũng có lẽ vì cô ấy mới vào làm chăng. 1 loạt suy nghĩ dc đặt ra trong đầu nó. Dưới ánh đèn vàng đỏ mập mờ, nó ko còn ý thức dc về hành động nhưng lí trí của nó hoàn toàn tỉnh táo. Nó thấy dc ông già nó đang ôm một người phụ nữ nào đó. Nó lúc này đơn thuần cũng chỉ nghĩ cô ấy là gái bia ôm nên cũng chẳng lo ngại gì.
Uống thêm 1 ngụm bia trên bàn nữa, rồi điều cuối cùng nó nhớ là nó ngất đi ngay lập tức dựa vào người cô bé đó. Một mùi thơm dịu dàng, một làn da mỏng mịn… Người con gái lạ mà nó chỉ gặp 1 lần, và có thể cũng chỉ 1 lần…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.