Chương 9: Tam Đại Hot Boy Xuất Chiêu ( 2 )
Hạnh Phúc Đen
19/05/2015
Bữa tối được dọn ra, một bàn ăn với đầy đủ các món dân giả, không cao lương mỹ vị nhưng lại ấm cúng và hạnh phúc biết bao!!!
Mama nó vui vẻ mang hết những món bà đã cất công nấu lên đãi ba người bọn hắn, đã lâu lắm rồi hắn mới được ăn một bữa cơm gia đình như thế. Từ khi 8 tuổi hắn đã sống một mình, ăn cơm cũng một mình, sự ân cần, tươi vui, chu đáo của mama nó chợt làm hắn thấy hạnh phúc biết bao và bỗng dưng hắn lại ghen tị với nó!!!
Mama nó ân cần gắp thức ăn bỏ vào chén cho hắn, bà từ tốn dặn nó đủ điều khi sắp phải dọn qua nhà hắn. ( p/s: giống dọn qua nhà chồng ghê <3 )
Riêng về phần nó, cứ cắm cúi, cặm cụi ngồi ăn, mặc dù nuốt không trôi, nhưng nó vẫn cố nuốt. Bởi nó sợ khi qua nhà hắn, không biết họ sẽ dở trò gì, nhở bỏ đói thì khổ, ăn cho no mới có sức chiến đấu^^. Nó ăn nhiều đến mức bụng căng phình ra không thể chứa thêm gì được, xin phép lên phòng với lí do dọn đồ, nó bước nhanh lên căn phòng màu hồng tươi tắn với vẻ luyến tiếc. Tức giận, nó nhảy lên giường gục mặt vào gối khóc, cũng tại cái miệng hại cái thân mà. Baba và mama nó tính bỏ đứa con gái tội nghiệp này luôn hả, sao lại giao trứng cho ác chứ???
Nó uất ức tâm sự với Bu, chú chó cưng của nó, Bu nghe nó than thở như cũng đồng cảm sủa: " Gâu...gâu..gâu "
- Oa...oa..oa...huhu...mama không thương Di nữa...ba tên bạch hắc ám đáng ghét...huhuhu...T_T
Mama gõ cửa phòng nó rồi nhẹ bước vào, nín khóc nó vơ lấy cái vali nhét hết đống quần áo trong tủ vào. Ôm đống sách và tập nó nhét vào cái thùng giấy có sẵn, mama vào phụ nó xếp lại cho ngăn nắp. Nó lục hết mọi đồ ăn trong tủ lương thực cho vào ba lô, vơ quét cả chục đôi giày bata lẫn dép lào, ôm hết mớ truyện tranh và đĩa hoạt hình kèm cả thùng gấu bông cho vào một thùng giấy to^_^
Baba nó từ phòng ăn nói vọng lên:
- Dọn mau đi con, tối rồi dọn về đi. Có gì mai sáng baba cho người chở qua cho.
Thiệt là bực mình mà, nếu không phải vì sợ ba tên kia làm lộ thân phận thật của nó, thì con lâu nó mới nghe lời ba tên hách dịch đó. Vùng vằng, nó mở cửa bê đống đồ ra, hắn và hai tên kia cũng lên bê phụ. Hắn còn tốt đến mức kêu xe tải đến chở đồ của nó đi trước nữa, mọi thứ đều được dọn xong xuôi, nó đeo ba lô tay ôm theo con chó mếu máo chào mama và baba rồi ra xe cùng hắn.
Chiếc BMW đen bóng loáng lao vút đi trong màn đêm tĩnh lặng, thoáng chốc ngôi nhà của nó đã lùi về ẩn sau hàng cây dày đặc, đưa mắt nhìn cảnh vật ngoài khung cửa kính, nó chợt buồn_một nỗi buồn không rõ nguyên nhân. Đôi mắt nó khép lại, hai hàng lệ tuôn rơi, cố giữ cho không thành tiếng nhưng chợt nó lại òa khóc to hơn, khi ngoái đầu lại chẳng thấy nhà nó đâu nữa. Nước mắt nó rơi, vô tình làm cho lòng ai đau như cắt..., thấy nó khóc Lăng Phong càng phóng xe nhanh hơn. Triết Minh cũng thấy mình hơi quá đáng với nó, bèn dỗ dành, chọc cười nó. Thật đúng là y như trẻ con, mới khóc đó giờ nó lại vui vẻ cười, ôm bụng cười lăn lộn đến mức ngã nhào xuống sàn xe. Lồm cồm bò dậy, nó trố mắt nhìn ngôi nhà đang ẩn mình sau hàng cây rậm rạp kia, nó nguy nga, hoành tráng như một tòa lâu đài cổ xưa, nhưng sao nó lại toát lên vẻ u buồn và huyền bí đến thế kia.
Chiếc xe dừng lại trước mặt tòa nhà rộng lớn, huy hoàng kia, đám vệ sĩ mặc vest đen nhanh chóng chạy lại mở cửa xe và xách đồ giúp nó. Đứng trưng trưng như người bị trụng gió, mặc cho bao người nữ hầu đang kêu nó, bà vú già khuôn mặt nhăn nheo hiền từ bước ra khẽ lay nó. Lúc này nó mới hoàn hồn, bà vú lịch sự kêu đám nữ hầu dẫn nó lên phòng, căn phòng mà Lăng Phong đã chuẩn bị sẵn. Đẩy cửa bước vào, căn phòng rộng và hoành tráng hơn sức nó tưởng tượng, xung quanh toàn là màu trắng tinh khiết. Căn phòng có đầy đủ tiện nghi như: Máy lạnh, máy sưởi, tv 45 inch, tủ lạnh 2 cửa, máy nước nóng lạnh, bồn tắm đứng, bồn tằm nằm, 2 bộ sofa đắt tiền,... Nó nhìn đắm đuối vào giá truyện tranh và cái giường có ga nệm màu hồng helo kitty. Khoái chí nó nhảy tọt lên nằm và ngủ một giấc-_-;; bà vú mỉm cười tắt đèn và kéo chăn đắp cho nó khẽ vuốt mái tóc dài của nó, bà nhấc chân nhè nhẹ khép cửa phòng nó lại. Lăng Phong nhìn bà như muốn hỏi nó đâu rồi, hiểu ý bà liền trả lời hắn:
- Dạ. Thiếu gia, Di tiểu thư đã ngủ rồi. Cô ấy có vẻ ngụ khá say, cậu cứ yên tâm đi.
Hắn gật đầu chào bà rồi bước về phòng mình, phòng hắn và nó nằm cạnh nhau, hắn cũng mệt mõi đặt lưng xuống nệm ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau, nó thức dậy trong một căn phòng lạ lẫm, rộng thênh thang, cứ nghĩ mình đang mớ, nó vùi đầu vào chăn ngủ tiếp. Cô nữ hầu lễ phép gõ cửa đánh thức nó dậy ăn sáng:
- Thiên Di tiểu thư ơi, dậy ăn sáng đi cô ơi.
- Áizz...mama để cho con ngủ tí đi mà...
Nó ngước mặt lên, ngoái đầu ra cửa nói xong gục tiếp, Lăng Phong bực bội vì phải chờ nó dậy ăn sáng cùng, nên đá cửa xông thẳng vào. " Rầm!!!" Lăng Phong vừa thủ thế, sắp tung cú đá xông phi thì...cánh cửa bất chở được mở từ bên trong, mất đà hắn liền ngã về phía trước. Nó đang mơ màng đi ra thì bị hắn ngã đè lên nó...." kiss ", " áaaaa...aaa.." môi hắn chạm vào môi nó_nó đã trao nụ hôn đầu cho hắn, tức giận nó hét lên, còn hắn thì " phụt " sặc sụa và chạy vào toilet. Nguyên nhân là có đứa chưa đánh răng, nên làm cho ai đó sợ bỏ chạy.
Vệ sinh cá nhân, nó liền ngồi vào bàn ăn, tranh thủ lúc hắn và hai người kia chưa xuống, nó gắp lia gắp lịa bỏ vào chén mình. Ba người kia vừa xuống, nó ôm chén đồ ăn dọt trước, nó bang thẳng ra vườn cây, vô tình gặp đám vệ sĩ. Mấy người mặc vest đen chạy lại, mặt mày dữ tợn hét:
- Nhóc con ở đâu ra thế??? Ai cho xâm nhập vào đây, muốn chết à???
- Hay nó là gián điệp của lão ta, muốn ám hại cậu chủ???
Một tên vệ sĩ khác chạy lại nói, tay thì cầm chặt khẩu súng, sẵn sàng bắn mọi lúc.
- Có vẻ đúng đấy! Vậy mau ra tay đi!!
- Áaaa...đừng màaaaaa!!!
Tay ôm chặt chén thức ăn nó mếu máo, đưa ánh mắt long lanh nhìn đám vệ sĩ to con doang câm súng lên cò và sắp.....
- Dừng tay..dừng tay lại hết cho tôi!!!
Lăng Phong từ nhà chạy vội ra, tức giận nhìn mấy tên vệ sĩ quát. " Binh...Bốpp...", Triết Minh và Bách Nhật chạy ra sau, tung đòn đá văng những khẩu súng của đám người hung tợn đó
- Dạ thưa nhị thiếu gia, chúng tôi nghi ngờ con nhỏ đó chính là gián điệp dể hại các cậu.
" Bốp!! ", Bách Nhậy đá một cú rõ đau vào bụng tên đó, trong lúc Lăng Phong đang đở nó dậy thì Triết Minh liền lên tiếng nói:
- Cô ấy không phải gián điệp gì cả, cô ấy là đại tiểu thư Lữ Thiên Di, con gái của ngài cổ đông Lữ Thiên Thành biết chưa hả. Suýt chút là các ngươi...haizzz...
Đám vệ sĩ sững sốt, sợ hãi quỳ phục dưới chân nó, cúi đầu xin lỗi. Nó mỉm cười đỡ mọi người đứng dậy, chợt Bách Nhật vác nó lên vai đi vào phòng khách, nó vùng vẫy kêu la nhưng không thành. Ném nó vào ghế sofa, Bách Nhật và Triết Minh đứng khoanh tay nhìn nó, Triết Minh chau mày trách nó:
- Ai cho em đi lang thang hả?? Suýt chút là die..
- Tôi..tôi.. Nó không biết phải nói thế nào nữa.
- Đây là việc làm của em ngày hôm nay.
Bách Nhật kí đầu nó, đưa nó tờ giấy mà ba người cất công soạn lúc nảy.
Lau nhà ( phòng khách + phòng ăn ), tưới cây ( vườn đằng trước ), quét bụi cửa kính ( phòng 4, 5, 12, 15 ), dọn dẹp phòng sách số 6, cho Bu đi tắm và ăn cơm. Ngoài ra không được đi lung tung qua những phòng khác, phòng 4: phòng của Di, phòng 5: phòng của Phong, phòng 12: phòng của Minh và 15 của Nhật.
- Mọi thứ đều phải làm xong trước 12h trưa. Lăng Phong trầm ngâm nói thêm vào.
Nói rồi ba người kia biến mất tiêu, nó đói bụng bèn chạy xuống bếp, đồ ăn được dọn sẵn hết, nó ngồi vào bàn hì hục ăn, chị làm bếp sợ nó bị nghẹn bèn pha liền cho nó ly cam vắt để sẵn. Vừa ăn vừa uống, no bụng nó chạy lên phòng mở hoạt hình coi, 11h30 nó hoảng hốt tắt tv chạy qua các phòng mà ba tên kia nói để dọn dẹp, ai dè chị giúp việc bảo đã giúp nó dọn hết rồi, kể cả việc cho Bu ăn...Nó ôm chầm chị ấy mừng rở, tung tăng nó chạy đi coi hoạt hình tiếp. Hắn thừa biết tính của nó, nên chỉ trêu nó thôi, thật sự thì hắn đã âm thầm cho người làm hết rồi!! Đây chỉ là đùa thôi, chưa thật sự bắt đầu....!!!!
P/s: Giới thiệu về nhà hắn. Nhà hắn có kiến trúc theo kiểu Châu Âu cổ xưa, rộng như một tòa lâu đài nguy nga, hết thảy có 20 phòng, còn có thang máy để đi và 2 khu vườn. Cấu trúc bên trong: mỗi phòng sẽ gồm 1toilet và phòng tắm; cùng với những đồ dùng cần thiết.., có hơn hàng trăm cuốn sách các loại được xếp ở phòng thư viện số 16. Nhà tuy cổ xưa, nhưng nội thật lại là những vật hiện đại. Có hơn 20 người hầu ( bếp, vườn, vệ sinh ) và rất nhiều vệ sĩ chưa thống kê được, kèm một bà vú già chăm hắn từ nhỏ. Xung quanh nhà được sơn màu trắng tinh tế, nhẹ nhàng, được trồng thêm nhiều chậu kiểng để tạo vẻ trong lành, riêng phòng hắn lại sơn màu đen, không có cây cối, chỉ có 1 cây đàn pianno cùng màu đen của căn phòng.
Tạm thời mình chỉ nói sơ qua vậy thôi, khi nào viết mình sẽ đi sâu hơn !!! ^^
Mama nó vui vẻ mang hết những món bà đã cất công nấu lên đãi ba người bọn hắn, đã lâu lắm rồi hắn mới được ăn một bữa cơm gia đình như thế. Từ khi 8 tuổi hắn đã sống một mình, ăn cơm cũng một mình, sự ân cần, tươi vui, chu đáo của mama nó chợt làm hắn thấy hạnh phúc biết bao và bỗng dưng hắn lại ghen tị với nó!!!
Mama nó ân cần gắp thức ăn bỏ vào chén cho hắn, bà từ tốn dặn nó đủ điều khi sắp phải dọn qua nhà hắn. ( p/s: giống dọn qua nhà chồng ghê <3 )
Riêng về phần nó, cứ cắm cúi, cặm cụi ngồi ăn, mặc dù nuốt không trôi, nhưng nó vẫn cố nuốt. Bởi nó sợ khi qua nhà hắn, không biết họ sẽ dở trò gì, nhở bỏ đói thì khổ, ăn cho no mới có sức chiến đấu^^. Nó ăn nhiều đến mức bụng căng phình ra không thể chứa thêm gì được, xin phép lên phòng với lí do dọn đồ, nó bước nhanh lên căn phòng màu hồng tươi tắn với vẻ luyến tiếc. Tức giận, nó nhảy lên giường gục mặt vào gối khóc, cũng tại cái miệng hại cái thân mà. Baba và mama nó tính bỏ đứa con gái tội nghiệp này luôn hả, sao lại giao trứng cho ác chứ???
Nó uất ức tâm sự với Bu, chú chó cưng của nó, Bu nghe nó than thở như cũng đồng cảm sủa: " Gâu...gâu..gâu "
- Oa...oa..oa...huhu...mama không thương Di nữa...ba tên bạch hắc ám đáng ghét...huhuhu...T_T
Mama gõ cửa phòng nó rồi nhẹ bước vào, nín khóc nó vơ lấy cái vali nhét hết đống quần áo trong tủ vào. Ôm đống sách và tập nó nhét vào cái thùng giấy có sẵn, mama vào phụ nó xếp lại cho ngăn nắp. Nó lục hết mọi đồ ăn trong tủ lương thực cho vào ba lô, vơ quét cả chục đôi giày bata lẫn dép lào, ôm hết mớ truyện tranh và đĩa hoạt hình kèm cả thùng gấu bông cho vào một thùng giấy to^_^
Baba nó từ phòng ăn nói vọng lên:
- Dọn mau đi con, tối rồi dọn về đi. Có gì mai sáng baba cho người chở qua cho.
Thiệt là bực mình mà, nếu không phải vì sợ ba tên kia làm lộ thân phận thật của nó, thì con lâu nó mới nghe lời ba tên hách dịch đó. Vùng vằng, nó mở cửa bê đống đồ ra, hắn và hai tên kia cũng lên bê phụ. Hắn còn tốt đến mức kêu xe tải đến chở đồ của nó đi trước nữa, mọi thứ đều được dọn xong xuôi, nó đeo ba lô tay ôm theo con chó mếu máo chào mama và baba rồi ra xe cùng hắn.
Chiếc BMW đen bóng loáng lao vút đi trong màn đêm tĩnh lặng, thoáng chốc ngôi nhà của nó đã lùi về ẩn sau hàng cây dày đặc, đưa mắt nhìn cảnh vật ngoài khung cửa kính, nó chợt buồn_một nỗi buồn không rõ nguyên nhân. Đôi mắt nó khép lại, hai hàng lệ tuôn rơi, cố giữ cho không thành tiếng nhưng chợt nó lại òa khóc to hơn, khi ngoái đầu lại chẳng thấy nhà nó đâu nữa. Nước mắt nó rơi, vô tình làm cho lòng ai đau như cắt..., thấy nó khóc Lăng Phong càng phóng xe nhanh hơn. Triết Minh cũng thấy mình hơi quá đáng với nó, bèn dỗ dành, chọc cười nó. Thật đúng là y như trẻ con, mới khóc đó giờ nó lại vui vẻ cười, ôm bụng cười lăn lộn đến mức ngã nhào xuống sàn xe. Lồm cồm bò dậy, nó trố mắt nhìn ngôi nhà đang ẩn mình sau hàng cây rậm rạp kia, nó nguy nga, hoành tráng như một tòa lâu đài cổ xưa, nhưng sao nó lại toát lên vẻ u buồn và huyền bí đến thế kia.
Chiếc xe dừng lại trước mặt tòa nhà rộng lớn, huy hoàng kia, đám vệ sĩ mặc vest đen nhanh chóng chạy lại mở cửa xe và xách đồ giúp nó. Đứng trưng trưng như người bị trụng gió, mặc cho bao người nữ hầu đang kêu nó, bà vú già khuôn mặt nhăn nheo hiền từ bước ra khẽ lay nó. Lúc này nó mới hoàn hồn, bà vú lịch sự kêu đám nữ hầu dẫn nó lên phòng, căn phòng mà Lăng Phong đã chuẩn bị sẵn. Đẩy cửa bước vào, căn phòng rộng và hoành tráng hơn sức nó tưởng tượng, xung quanh toàn là màu trắng tinh khiết. Căn phòng có đầy đủ tiện nghi như: Máy lạnh, máy sưởi, tv 45 inch, tủ lạnh 2 cửa, máy nước nóng lạnh, bồn tắm đứng, bồn tằm nằm, 2 bộ sofa đắt tiền,... Nó nhìn đắm đuối vào giá truyện tranh và cái giường có ga nệm màu hồng helo kitty. Khoái chí nó nhảy tọt lên nằm và ngủ một giấc-_-;; bà vú mỉm cười tắt đèn và kéo chăn đắp cho nó khẽ vuốt mái tóc dài của nó, bà nhấc chân nhè nhẹ khép cửa phòng nó lại. Lăng Phong nhìn bà như muốn hỏi nó đâu rồi, hiểu ý bà liền trả lời hắn:
- Dạ. Thiếu gia, Di tiểu thư đã ngủ rồi. Cô ấy có vẻ ngụ khá say, cậu cứ yên tâm đi.
Hắn gật đầu chào bà rồi bước về phòng mình, phòng hắn và nó nằm cạnh nhau, hắn cũng mệt mõi đặt lưng xuống nệm ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau, nó thức dậy trong một căn phòng lạ lẫm, rộng thênh thang, cứ nghĩ mình đang mớ, nó vùi đầu vào chăn ngủ tiếp. Cô nữ hầu lễ phép gõ cửa đánh thức nó dậy ăn sáng:
- Thiên Di tiểu thư ơi, dậy ăn sáng đi cô ơi.
- Áizz...mama để cho con ngủ tí đi mà...
Nó ngước mặt lên, ngoái đầu ra cửa nói xong gục tiếp, Lăng Phong bực bội vì phải chờ nó dậy ăn sáng cùng, nên đá cửa xông thẳng vào. " Rầm!!!" Lăng Phong vừa thủ thế, sắp tung cú đá xông phi thì...cánh cửa bất chở được mở từ bên trong, mất đà hắn liền ngã về phía trước. Nó đang mơ màng đi ra thì bị hắn ngã đè lên nó...." kiss ", " áaaaa...aaa.." môi hắn chạm vào môi nó_nó đã trao nụ hôn đầu cho hắn, tức giận nó hét lên, còn hắn thì " phụt " sặc sụa và chạy vào toilet. Nguyên nhân là có đứa chưa đánh răng, nên làm cho ai đó sợ bỏ chạy.
Vệ sinh cá nhân, nó liền ngồi vào bàn ăn, tranh thủ lúc hắn và hai người kia chưa xuống, nó gắp lia gắp lịa bỏ vào chén mình. Ba người kia vừa xuống, nó ôm chén đồ ăn dọt trước, nó bang thẳng ra vườn cây, vô tình gặp đám vệ sĩ. Mấy người mặc vest đen chạy lại, mặt mày dữ tợn hét:
- Nhóc con ở đâu ra thế??? Ai cho xâm nhập vào đây, muốn chết à???
- Hay nó là gián điệp của lão ta, muốn ám hại cậu chủ???
Một tên vệ sĩ khác chạy lại nói, tay thì cầm chặt khẩu súng, sẵn sàng bắn mọi lúc.
- Có vẻ đúng đấy! Vậy mau ra tay đi!!
- Áaaa...đừng màaaaaa!!!
Tay ôm chặt chén thức ăn nó mếu máo, đưa ánh mắt long lanh nhìn đám vệ sĩ to con doang câm súng lên cò và sắp.....
- Dừng tay..dừng tay lại hết cho tôi!!!
Lăng Phong từ nhà chạy vội ra, tức giận nhìn mấy tên vệ sĩ quát. " Binh...Bốpp...", Triết Minh và Bách Nhật chạy ra sau, tung đòn đá văng những khẩu súng của đám người hung tợn đó
- Dạ thưa nhị thiếu gia, chúng tôi nghi ngờ con nhỏ đó chính là gián điệp dể hại các cậu.
" Bốp!! ", Bách Nhậy đá một cú rõ đau vào bụng tên đó, trong lúc Lăng Phong đang đở nó dậy thì Triết Minh liền lên tiếng nói:
- Cô ấy không phải gián điệp gì cả, cô ấy là đại tiểu thư Lữ Thiên Di, con gái của ngài cổ đông Lữ Thiên Thành biết chưa hả. Suýt chút là các ngươi...haizzz...
Đám vệ sĩ sững sốt, sợ hãi quỳ phục dưới chân nó, cúi đầu xin lỗi. Nó mỉm cười đỡ mọi người đứng dậy, chợt Bách Nhật vác nó lên vai đi vào phòng khách, nó vùng vẫy kêu la nhưng không thành. Ném nó vào ghế sofa, Bách Nhật và Triết Minh đứng khoanh tay nhìn nó, Triết Minh chau mày trách nó:
- Ai cho em đi lang thang hả?? Suýt chút là die..
- Tôi..tôi.. Nó không biết phải nói thế nào nữa.
- Đây là việc làm của em ngày hôm nay.
Bách Nhật kí đầu nó, đưa nó tờ giấy mà ba người cất công soạn lúc nảy.
Lau nhà ( phòng khách + phòng ăn ), tưới cây ( vườn đằng trước ), quét bụi cửa kính ( phòng 4, 5, 12, 15 ), dọn dẹp phòng sách số 6, cho Bu đi tắm và ăn cơm. Ngoài ra không được đi lung tung qua những phòng khác, phòng 4: phòng của Di, phòng 5: phòng của Phong, phòng 12: phòng của Minh và 15 của Nhật.
- Mọi thứ đều phải làm xong trước 12h trưa. Lăng Phong trầm ngâm nói thêm vào.
Nói rồi ba người kia biến mất tiêu, nó đói bụng bèn chạy xuống bếp, đồ ăn được dọn sẵn hết, nó ngồi vào bàn hì hục ăn, chị làm bếp sợ nó bị nghẹn bèn pha liền cho nó ly cam vắt để sẵn. Vừa ăn vừa uống, no bụng nó chạy lên phòng mở hoạt hình coi, 11h30 nó hoảng hốt tắt tv chạy qua các phòng mà ba tên kia nói để dọn dẹp, ai dè chị giúp việc bảo đã giúp nó dọn hết rồi, kể cả việc cho Bu ăn...Nó ôm chầm chị ấy mừng rở, tung tăng nó chạy đi coi hoạt hình tiếp. Hắn thừa biết tính của nó, nên chỉ trêu nó thôi, thật sự thì hắn đã âm thầm cho người làm hết rồi!! Đây chỉ là đùa thôi, chưa thật sự bắt đầu....!!!!
P/s: Giới thiệu về nhà hắn. Nhà hắn có kiến trúc theo kiểu Châu Âu cổ xưa, rộng như một tòa lâu đài nguy nga, hết thảy có 20 phòng, còn có thang máy để đi và 2 khu vườn. Cấu trúc bên trong: mỗi phòng sẽ gồm 1toilet và phòng tắm; cùng với những đồ dùng cần thiết.., có hơn hàng trăm cuốn sách các loại được xếp ở phòng thư viện số 16. Nhà tuy cổ xưa, nhưng nội thật lại là những vật hiện đại. Có hơn 20 người hầu ( bếp, vườn, vệ sinh ) và rất nhiều vệ sĩ chưa thống kê được, kèm một bà vú già chăm hắn từ nhỏ. Xung quanh nhà được sơn màu trắng tinh tế, nhẹ nhàng, được trồng thêm nhiều chậu kiểng để tạo vẻ trong lành, riêng phòng hắn lại sơn màu đen, không có cây cối, chỉ có 1 cây đàn pianno cùng màu đen của căn phòng.
Tạm thời mình chỉ nói sơ qua vậy thôi, khi nào viết mình sẽ đi sâu hơn !!! ^^
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.