Chuyện Tôi Xuyên Thành Pháo Hôi Ngồi Cùng Bàn Với Đại Ca
Chương 13: Topic CP vùng dậy!
Bắc Biên Đích Tinh Polaris
21/06/2023
Lục Thẩm Ngôn bị Kỷ Dao ôm cứng ngắc, đứng tại chỗ sững sờ một hồi
lâu, thẳng đến khi tiếng “tích” của đồng hồ bấm giây lại vang lên một
lần nữa, mới gọi dòng suy nghĩ như vừa đi vào cõi thần tiên của Lục Thẩm Ngôn trở lại.
Lục Thẩm Ngôn vỗ lưng Kỷ Dao, ý bảo hắn có thể buông ra rồi. Nhóm tình nguyện viên vội vàng tiến lên cởi số thứ tự buộc ngang hông hắn xuống, trả lại cho nhân viên công tác.
Kỷ Dao ngồi dậy, chân còn hơi mềm. Hắn vùi đầu vào bả vai của Lục Thẩm Ngôn, nửa dựa vào người cậu điều chỉnh hô hấp của mình. Lục Thẩm Ngôn nhận chai nước tình nguyện viên đưa, vặn nắp đưa đến trước mặt Kỷ Dao. Kỷ Dao cầm chai nước ngửa đầu uống vài ngụm mới có cảm giác được sống lại.
Thời điểm hắn phóng đến vạch đích, hai bên có rất nhiều người. Trọng tài, khán giả, tình nguyện viện, còn có Lục Thẩm Ngôn với đôi mắt sáng lấp lánh.
Tiếng hò hét cổ vũ xung quanh vô cùng vang dội, nhưng Kỷ Dao chỉ thấy hai tai ong ong, chẳng nghe được gì. Lúc lướt qua vạch đích hắn mới cảm giác như được trút bỏ gánh nặng, thấy Lục Thẩm Ngôn giang tay cũng mặc kệ bản thân đang nhào về phía cậu.
Nhiệt độ cơ thể của Lục Thẩm Ngôn hơi thấp, khoảnh khắc da dán lên da, hắn cảm nhận được từng đợt xúc cảm mát mẻ vô cùng. Cái này vốn có thể hạ nhiệt độ, nhưng đối với Kỷ Dao thì lại như đốt cháy một mồi lửa, cảm giác khô nóng dâng lên từ nơi đáy lòng.
Hắn không buông Lục Thẩm Ngôn ra mà chỉ lẳng lặng ôm cậu không nói một lời.
Thẳng đến khi bị Lục Thẩm Ngôn vỗ lưng, hắn mới buông ra.
Kỷ Dao được Lục Thẩm Ngôn đỡ chậm rãi đi trên đường để hồi phục thể lực, lúc này mới đột nhiên như nhớ ra điều gì đó, bất thình lình mỉm cười, nói: “Bạn cùng bàn, tôi được hạng nhất.”
Lục Thẩm Ngôn không đáp mà chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
Kỷ Dao cảm thấy dáng vẻ cậu không nói lời nào có phần đáng yêu, cố tình ghé sát vào tai cậu nói: “Cậu không quên giao hẹn của chúng ta đó chứ?”
Hơi thở nóng rực phun lên vành tai mẫn cảm, khiến Lục Thẩm Ngôn bất giác lệch đầu sang một bên.
Nụ cười của Kỷ Dao càng tươi rói hơn, thưởng thức vành tai chậm rãi ửng hồng.
Lục Thẩm Ngôn hiếm khi hơi mất bình tĩnh nói: “Không quên.” Tiện đà cậu quay đầu nhìn về phía Kỷ Dao: “Sao nào, cậu nghĩ kỹ rồi à?”
Biểu cảm của Kỷ Dao lúc này được gọi là dịu dàng, trong đôi mắt thâm thúy là tình cảm mềm dịu mênh mông như đại dương vô ngần, hệt như muốn bạn chết chìm trong đó.
Trái tim Lục Thẩm Ngôn bất thình lình lệch nhịp.
Kỷ Dao ngừng bước, đứng mặt đối mặt với Lục Thẩm Ngôn. Thật ra hai người dựa nhau rất gần, chỉ cách một khoảng bằng mấy lóng tay.
Kỷ Dao khẽ cười một tiếng, cúi xuống, vùi trán vào hõm vai của Lục Thẩm Ngôn, thấp giọng nói: “Cậu dạy bổ túc cho tôi nhé?”
Giọng nói ấy nhẹ nhàng như đang mê hoặc, Lục Thẩm Ngôn có phần mờ mịt mà “Hả?” Một tiếng.
Kỷ Dao lại đứng thẳng lưng, kéo Lục Thẩm Ngôn tiếp tục đi về phía trước: “Tôi nói là cậu đến nhà tôi dạy bổ túc cho tôi nhé. Tôi biết cậu học rất giỏi, sau này có thể đậu một trường đại học tốt, tôi muốn thi vào đại học có cậu.”
Suy nghĩ đầu tiên nhảy ra trong đầu Lục Thẩm Ngôn là cậu có sao không đấy, cái gọi là yêu cầu lại là dạy bổ túc sao? Đại não xoay vòng một hai giây, cậu mới hậu tri hậu giác nhận ra trọng điểm nằm ở câu cuối cùng. Lục Thẩm Ngôn hơi quay đầu đi, không cho Kỷ Dao nhìn thấy vẻ mặt của mình.
“Sao nào, cậu chịu không?”
Lục Thẩm Ngôn đã bình phục tâm trạng, chậm rãi cong môi nói: “Cậu là quán quân, nghe cậu.”
Tháng 10 đã vào thu, mặt trời chuyển dần về phía Nam từ xích đạo đến chí tuyến, ban ngày biến ngắn, buổi tối biến dài. 5 giờ chiều, mặt trời bắt đầu chậm rãi xuống núi, chân trời lấp ló hoàng hôn vàng hồng. Hai người chậm rãi tản bộ, cái bóng bị ánh chiều tà kéo thật dài thật dài.
Lúc này họ không hề biết, một cặp đôi gọi là “Dao Ngôn” đang lưu truyền trong tập thể học sinh, thậm chí một số topic CP còn nổi lên trên diễn đàn.
Mà về khởi nguồn của CP này ấy, để bọn tôi triệu hồi lại khoảnh khắc Kỷ Dao đoạt giải quán quân lao về phía Lục Thẩm Ngôn cho bạn xem.
Lúc ấy đứng ở vạch đích ngoài Lục Thẩm Ngôn ra còn có bạn học trong lớp và những khán giả khác. Trong đó bao gồm lớp trưởng Trì Vân Dung, Vạn Hô bạn cùng bàn của cô và Lý Diệu Diệu lớp chọn số 3 cùng với bạn thân của cô nàng.
Trì Vân Dung là lớp trưởng nên nhất định phải đứng ở vạch đích sắp xếp hoạt động cho các tình nguyện viên, mà Vạn Hô tuy là một người rảnh rỗi, nhưng xuất phát từ tình cảm bạn cùng bàn nên cũng đến giúp cô lớp trưởng. Về phần Lý Diệu Diệu thì đơn thuần là kéo bạn thân vô góp vui, sẵn tiện ghép cặp này nọ.
Khoảnh khắc Kỷ Dao vượt qua vạch đích, toàn trường hoan hô. Còn khoảnh khắc hắn ôm Lục Thẩm Ngôn, bốn người họ kinh hãi, trong đó phản ứng của Trì Vân Dung, Vạn Hô và Lý Diệu Diệu là lớn nhất.
Lý Diệu Diệu sắp khùng tới nơi, khoé miệng co giật loạn xạ, các từ ngữ biểu đạt sự khiếp sợ vọt ra khỏi miệng, sau nửa ngày nhẫn nhịn thì chỉ còn vô số “đờ mờ”. Cô đột nhiên có dự cảm, hai người đó là thật!
Trì Vân Dung và Vạn Hô mở to đôi mắt, hai khuôn mặt không thể tin được. Bọn họ cách Kỷ Dao và Lục Thẩm Ngôn rất gần, từ góc độ của họ có thể nhìn thấy lỗ tai ửng đỏ của Lục Thẩm Ngôn, thậm chí còn có thể nhìn ra Kỷ Dao dùng sức ôm chặt người ta. Trì Vân Dung vẫn luôn cảm thấy hai người chỉ là những người bạn bình thường có quan hệ tốt mà thôi, bởi vì tình hữu nghị của đám con trai thật sự rất kỳ diệu, hai trai thẳng có thể không chút để ý mà ngồi lên đùi nhau, thậm chí còn đan xen mười ngón tay.
Thế nhưng trai thẳng ôm nhau chắc chắn sẽ không đỏ tai, cũng sẽ không siết chặt người ta trong lồng ngực mình.
Trì Vân Dung ngơ ngác suy ngẫm, hai người họ sẽ không thích nhau thật đâu nhỉ?
Thẳng đến khi Lục Thẩm Ngôn đỡ Kỷ Dao đi xa, Trì Vân Dung mới lấy lại tinh thần, nhìn sang Vạn Hô cũng đang ngây người y chang.
Hai người không nói gì đối mặt với nhau, đọc ra dòng suy nghĩ tương đồng trong mắt nhau: Bọn họ là thật!
Trì Vân Dung vừa định nói chuyện thì chợt nghe cách đó không xa vang lên một tiếng cười rầu rĩ. Nơi đó có một nữ sinh một tay che miệng đang đỏ mặt, tay trong tay với một nữ sinh khác. Tuy cô che miệng nhưng tiếng cười vẫn lọt ra khỏi khe hở ngón tay.
Trì Vân Dung nhìn cô, đột nhiên sáng dạ, kéo Vạn Hô sang: “Bạn ơi, xin hỏi, bạn cũng là vì, cái đó, nên mới cười sao?”
Nghe có người nói chuyện, lúc này Lý Diệu Diệu mới ráng nhịn cười. Nhưng khi lấy lại tinh thần nhớ lại lời nói của đối phương, trong mắt Lý Diệu Diệu lại nhấp nhoáng ánh sáng quỷ dị. Cô nắm tay Trì Vân Dung, kích động nói: “Chị em, bà cũng!”
Trì Vân Dung xác định được đồng minh nở một nụ cười xán lạn. Lúc này, Vạn Hô cũng cầm tay Lý Diệu Diệu, nói: “Chị em, tôi cũng!”
Ba người họ đứng một bên, mơ hồ có xu hướng hình thành thế chân vạc.
Bạn thân của Lý Diệu Diệu lúc này: Hello, còn ai nhớ đến tui không?
Bạn thân có hơi cạn lời, nhưng nhìn Lý Diệu Diệu tìm được người cùng chung sở thích, cũng thật lòng mừng cho cô.
Ba người bên này giới thiệu một chút, đã biết được thân phận của nhau.
Bọn họ cùng nhau thảo luận một lát, quyết định tạo một topic CP thuộc về Kỷ Dao và Lục Thẩm Ngôn.
“Mấy bà cảm thấy tên CP là gì thì được?” Lý Diệu Diệu hỏi
Trì Vân Dung ngẫm nghĩ sâu xa một lát, nói: “Gọi là ‘Dao Ngôn’ đi.”
“‘Dao Ngôn’ chứ không phải ‘Tin vịt’, đồng âm của cậu được đó.” Lý Diệu Diệu nói.
*Dao Ngôn: 深思 (shēnsī)|Tin vịt: 谣言 (yáoyán). Từ thứ 2 (Tin vịt) được ghép từ yáo (遥: Dao) và yán (言: Ngôn) từ tên của hai bạn, kiểu như CP này là tin vịt, ship cả thôi chứ làm gì real nên mới chọn từ đầu làm tên CP.
“Còn tên topic của chúng ta thì…”
“Dao Ngôn bắt nguồn từ bậc trí tuệ, kẻ khôn ngoan có đôi có cặp cùng rơi vào bể tình.” Vạn Hô cướp lời.
Hai người khác cùng nở nụ cười, lời này quả không sai.
“Dao Ngôn không phải tin vịt, Dao Ngôn là…” Ba người cùng hô, “Sự thật!”
Cứ như vậy, dưới sự nỗ lực của ba fans đầu tiên, cái tên 【Dao Ngôn bắt nguồn từ bậc trí tuệ, kẻ khôn ngoan có đôi có cặp cùng rơi vào bể tình】 —— gửi hai vị thiếu niên sao sáng lên ngôi, tiền đồ như gấm” topic CP ra đời.
L1 Khoảng cách càng đong đầy những câu từ hoài niệm trong tôi (chủ topic)
Nơi này là topic của CP “Dao Ngôn”, cp Kỷ Dao x Lục Thẩm Ngôn. Topic chỉ cho phép fans CP tham gia, từ chối fans only, người qua đường nói năng cẩn thận. Những câu chuyện bàn tán của fans CP trong topic không đại biểu cho phát ngôn của họ (chính chủ), không đại biểu cho hành vi của họ (chính chủ), xin đừng lôi kéo, truyền bá, bịa đặt!
L2 Không rút bài để nhận tín hiệu từ vũ trụ, điểm thấp đến mức xuyên qua lòng đất
Đầu đề topic (size to cao màu chữ nổi bật hơn): Dao Ngôn bắt nguồn từ bậc trí tuệ, kẻ khôn ngoan có đôi có cặp cùng rơi vào bể tình.
L3 Vân Tưởng Y Thường Hoa Tưởng Dung
Cầu cho hai người thiếu niên của chúng ta, sao sáng lên ngôi vì các cậu, hoa tươi nở rộ vì các cậu. Tiền đồ như gấm, tương lai như mong đợi!
Vào thời điểm này, ba người không hề biết topic này sẽ trở thành topic nổi tiếng và quan trọng nhất trong vòng fans CP với sự phát triển liên tục trong suốt nhiều năm.
Trước tiết tự học buổi tối 10 phút.
Tiết tự học buổi tối của khối 10 11 tổ chức xem phim, còn khối 12 thì học như bình thường.
Chu Hàng đã sớm mua về một đống quà vặt từ căn tin, chia một ít cho bạn cùng bàn, Kỷ Dao cùng với Lục Thẩm Ngôn.
Cậu ném một hạt đậu phộng nhiều vị vào miệng, rất vui sướng khi người gặp hoạ mà nói: “Thảm nhất vẫn là khối 12 hí.”
Kỷ Dao lấy mấy viên đậu phộng ra, chia một nửa cho Lục Thẩm Ngôn rồi nói: “Giờ mày còn may mắn đấy, năm sau sẽ đến lượt mày thôi.”
Chu Hàng cũng không thèm để ý nói: “Có sao đâu, dù sao thì tụi mình sống chết có nhau, tao không được xem thì mày cũng không xem được.”
Kỷ Dao cười liếc cậu ta một cái, không nói thêm nữa.
Hai ba phút trước khi bắt đầu tiết tự học buổi tối, chủ nhiệm lớp đi đến, bật máy tính nhấp mở bộ phim nhà trường yêu cầu thống nhất. Nói như vậy, nếu như nhà trường đã yêu cầu thống nhất thì hiển nhiên bộ phim sẽ mang ý nghĩa giáo dục, trường họ cũng không ngoại lệ.
Những bộ phim kiểu này ấy, đối với những học sinh cấp ba chính trực mà nói, là thể loại mà họ tuyệt đối sẽ không ấn vào trên website. Nhưng một khi đã đặt trong lớp học, bên cạnh có cả lớp xem chung thì dù là một bộ phim buồn tẻ cũng có một hương vị rất mới mẻ.
Trong lớp tắt hết đèn, rèm cửa sổ cũng kéo sạch, cả lớp chỉ có ánh sáng phát ra từ màn hình lớn.
Tuy không dám khen ngợi chất lượng màn hình lớn cho lắm, nhưng tư thế này lại có vài phần như đang ở rạp chiếu thật.
Các học sinh xem phim rất nghiêm túc, ngoại trừ tiếng phim thì thỉnh thoảng chỉ vang lên tiếng xé bịch đồ ăn sột soạt.
Kỷ Dao mượn ánh sáng của màn hình lớn nghiêng đầu ngắm Lục Thẩm Ngôn, trông thấy hàng mi dài rậm rạp của cậu tạo nên một cái bóng nhỏ dưới quầng sáng, chậm rãi nhếch khoé miệng.
Ngày tiếp theo của đại hội thể thao, Kỷ Dao không có hạng mục nên bèn dẫn Lục Thẩm Ngôn đi khắp nơi xem mọi người so tài. Kỷ Dao cố tình ngăn cản hành vi lấy sách ra đọc mọi lúc mọi nơi của Lục Thẩm Ngôn, ra lệnh cưỡng chế cậu hôm nay xuống lầu không được mang sách theo.
Lục Thẩm Ngôn bĩu môi một cái rất nhỏ, nhưng cũng làm theo.
Được rồi, coi như là chiều Kỷ Dao vậy.
Trên đường đi xem đại hội, Lục Thẩm Ngôn đi mệt, bèn sang khán đài của lớp ngồi. Kỷ Dao bảo cậu giữ chỗ cho mình rồi đi WC.
Nhưng quá là không đúng lúc, vừa đi vệ sinh xong, trên đường trở về đã đụng phải Giang Dao.
Kỷ Dao híp mắt nghĩ thầm, dạo này sao Thủy nghịch hành hay sao ấy nhỉ, sao mà cứ gặp cái thằng cả hắn và bạn cùng bàn đều không ưa thế này.
Cũng chẳng trách Kỷ Dao lại nghĩ như vậy. Nếu Lục Thẩm Ngôn mà cũng ở đây, cậu sẽ biết đây cũng là một đoạn nội dung trong cốt truyện.
Từ sau khi Lục Thẩm Ngôn đến thế giới này, rất nhiều nội dung không được miêu tả trong truyện gốc đều được bổ sung ở đây. Ví dụ như trong truyện gốc chỉ sơ lược “Một đoạn thời gian” “Một tháng”, còn Lục Thẩm Ngôn thì phải tự trải qua một lần. Cũng như cốt truyện được viết rõ trong sách sẽ không được lược bỏ mà phải phát sinh đúng thời điểm, không hề thay đổi theo ý ai.
Hệt như có một hệ thống cốt truyện mạnh mẽ vạch sẵn đường đi nước bước, khống chế tình tiết mấu chốt để cốt truyện không bị lệch khỏi quỹ đạo.
*Về đầu đề của topic
Câu này chơi chữ, tách từ 2 câu
谣言止于智者: người thông minh thì biết chắt lọc thông tin từ tin đồn (biết cái nào đúng, cái nào sai để nghe chứ không mù quáng)
智者不入爱河: người khôn nào có dại ngã vào bể tình
**Về tên của L1 (chủ topic)
言我怀思益以遥
Được ghép từ tên của hai bé, trong đó bao gồm 遥(Dao): khoảng cách và 言(Ngôn): câu từ
Lục Thẩm Ngôn vỗ lưng Kỷ Dao, ý bảo hắn có thể buông ra rồi. Nhóm tình nguyện viên vội vàng tiến lên cởi số thứ tự buộc ngang hông hắn xuống, trả lại cho nhân viên công tác.
Kỷ Dao ngồi dậy, chân còn hơi mềm. Hắn vùi đầu vào bả vai của Lục Thẩm Ngôn, nửa dựa vào người cậu điều chỉnh hô hấp của mình. Lục Thẩm Ngôn nhận chai nước tình nguyện viên đưa, vặn nắp đưa đến trước mặt Kỷ Dao. Kỷ Dao cầm chai nước ngửa đầu uống vài ngụm mới có cảm giác được sống lại.
Thời điểm hắn phóng đến vạch đích, hai bên có rất nhiều người. Trọng tài, khán giả, tình nguyện viện, còn có Lục Thẩm Ngôn với đôi mắt sáng lấp lánh.
Tiếng hò hét cổ vũ xung quanh vô cùng vang dội, nhưng Kỷ Dao chỉ thấy hai tai ong ong, chẳng nghe được gì. Lúc lướt qua vạch đích hắn mới cảm giác như được trút bỏ gánh nặng, thấy Lục Thẩm Ngôn giang tay cũng mặc kệ bản thân đang nhào về phía cậu.
Nhiệt độ cơ thể của Lục Thẩm Ngôn hơi thấp, khoảnh khắc da dán lên da, hắn cảm nhận được từng đợt xúc cảm mát mẻ vô cùng. Cái này vốn có thể hạ nhiệt độ, nhưng đối với Kỷ Dao thì lại như đốt cháy một mồi lửa, cảm giác khô nóng dâng lên từ nơi đáy lòng.
Hắn không buông Lục Thẩm Ngôn ra mà chỉ lẳng lặng ôm cậu không nói một lời.
Thẳng đến khi bị Lục Thẩm Ngôn vỗ lưng, hắn mới buông ra.
Kỷ Dao được Lục Thẩm Ngôn đỡ chậm rãi đi trên đường để hồi phục thể lực, lúc này mới đột nhiên như nhớ ra điều gì đó, bất thình lình mỉm cười, nói: “Bạn cùng bàn, tôi được hạng nhất.”
Lục Thẩm Ngôn không đáp mà chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
Kỷ Dao cảm thấy dáng vẻ cậu không nói lời nào có phần đáng yêu, cố tình ghé sát vào tai cậu nói: “Cậu không quên giao hẹn của chúng ta đó chứ?”
Hơi thở nóng rực phun lên vành tai mẫn cảm, khiến Lục Thẩm Ngôn bất giác lệch đầu sang một bên.
Nụ cười của Kỷ Dao càng tươi rói hơn, thưởng thức vành tai chậm rãi ửng hồng.
Lục Thẩm Ngôn hiếm khi hơi mất bình tĩnh nói: “Không quên.” Tiện đà cậu quay đầu nhìn về phía Kỷ Dao: “Sao nào, cậu nghĩ kỹ rồi à?”
Biểu cảm của Kỷ Dao lúc này được gọi là dịu dàng, trong đôi mắt thâm thúy là tình cảm mềm dịu mênh mông như đại dương vô ngần, hệt như muốn bạn chết chìm trong đó.
Trái tim Lục Thẩm Ngôn bất thình lình lệch nhịp.
Kỷ Dao ngừng bước, đứng mặt đối mặt với Lục Thẩm Ngôn. Thật ra hai người dựa nhau rất gần, chỉ cách một khoảng bằng mấy lóng tay.
Kỷ Dao khẽ cười một tiếng, cúi xuống, vùi trán vào hõm vai của Lục Thẩm Ngôn, thấp giọng nói: “Cậu dạy bổ túc cho tôi nhé?”
Giọng nói ấy nhẹ nhàng như đang mê hoặc, Lục Thẩm Ngôn có phần mờ mịt mà “Hả?” Một tiếng.
Kỷ Dao lại đứng thẳng lưng, kéo Lục Thẩm Ngôn tiếp tục đi về phía trước: “Tôi nói là cậu đến nhà tôi dạy bổ túc cho tôi nhé. Tôi biết cậu học rất giỏi, sau này có thể đậu một trường đại học tốt, tôi muốn thi vào đại học có cậu.”
Suy nghĩ đầu tiên nhảy ra trong đầu Lục Thẩm Ngôn là cậu có sao không đấy, cái gọi là yêu cầu lại là dạy bổ túc sao? Đại não xoay vòng một hai giây, cậu mới hậu tri hậu giác nhận ra trọng điểm nằm ở câu cuối cùng. Lục Thẩm Ngôn hơi quay đầu đi, không cho Kỷ Dao nhìn thấy vẻ mặt của mình.
“Sao nào, cậu chịu không?”
Lục Thẩm Ngôn đã bình phục tâm trạng, chậm rãi cong môi nói: “Cậu là quán quân, nghe cậu.”
Tháng 10 đã vào thu, mặt trời chuyển dần về phía Nam từ xích đạo đến chí tuyến, ban ngày biến ngắn, buổi tối biến dài. 5 giờ chiều, mặt trời bắt đầu chậm rãi xuống núi, chân trời lấp ló hoàng hôn vàng hồng. Hai người chậm rãi tản bộ, cái bóng bị ánh chiều tà kéo thật dài thật dài.
Lúc này họ không hề biết, một cặp đôi gọi là “Dao Ngôn” đang lưu truyền trong tập thể học sinh, thậm chí một số topic CP còn nổi lên trên diễn đàn.
Mà về khởi nguồn của CP này ấy, để bọn tôi triệu hồi lại khoảnh khắc Kỷ Dao đoạt giải quán quân lao về phía Lục Thẩm Ngôn cho bạn xem.
Lúc ấy đứng ở vạch đích ngoài Lục Thẩm Ngôn ra còn có bạn học trong lớp và những khán giả khác. Trong đó bao gồm lớp trưởng Trì Vân Dung, Vạn Hô bạn cùng bàn của cô và Lý Diệu Diệu lớp chọn số 3 cùng với bạn thân của cô nàng.
Trì Vân Dung là lớp trưởng nên nhất định phải đứng ở vạch đích sắp xếp hoạt động cho các tình nguyện viên, mà Vạn Hô tuy là một người rảnh rỗi, nhưng xuất phát từ tình cảm bạn cùng bàn nên cũng đến giúp cô lớp trưởng. Về phần Lý Diệu Diệu thì đơn thuần là kéo bạn thân vô góp vui, sẵn tiện ghép cặp này nọ.
Khoảnh khắc Kỷ Dao vượt qua vạch đích, toàn trường hoan hô. Còn khoảnh khắc hắn ôm Lục Thẩm Ngôn, bốn người họ kinh hãi, trong đó phản ứng của Trì Vân Dung, Vạn Hô và Lý Diệu Diệu là lớn nhất.
Lý Diệu Diệu sắp khùng tới nơi, khoé miệng co giật loạn xạ, các từ ngữ biểu đạt sự khiếp sợ vọt ra khỏi miệng, sau nửa ngày nhẫn nhịn thì chỉ còn vô số “đờ mờ”. Cô đột nhiên có dự cảm, hai người đó là thật!
Trì Vân Dung và Vạn Hô mở to đôi mắt, hai khuôn mặt không thể tin được. Bọn họ cách Kỷ Dao và Lục Thẩm Ngôn rất gần, từ góc độ của họ có thể nhìn thấy lỗ tai ửng đỏ của Lục Thẩm Ngôn, thậm chí còn có thể nhìn ra Kỷ Dao dùng sức ôm chặt người ta. Trì Vân Dung vẫn luôn cảm thấy hai người chỉ là những người bạn bình thường có quan hệ tốt mà thôi, bởi vì tình hữu nghị của đám con trai thật sự rất kỳ diệu, hai trai thẳng có thể không chút để ý mà ngồi lên đùi nhau, thậm chí còn đan xen mười ngón tay.
Thế nhưng trai thẳng ôm nhau chắc chắn sẽ không đỏ tai, cũng sẽ không siết chặt người ta trong lồng ngực mình.
Trì Vân Dung ngơ ngác suy ngẫm, hai người họ sẽ không thích nhau thật đâu nhỉ?
Thẳng đến khi Lục Thẩm Ngôn đỡ Kỷ Dao đi xa, Trì Vân Dung mới lấy lại tinh thần, nhìn sang Vạn Hô cũng đang ngây người y chang.
Hai người không nói gì đối mặt với nhau, đọc ra dòng suy nghĩ tương đồng trong mắt nhau: Bọn họ là thật!
Trì Vân Dung vừa định nói chuyện thì chợt nghe cách đó không xa vang lên một tiếng cười rầu rĩ. Nơi đó có một nữ sinh một tay che miệng đang đỏ mặt, tay trong tay với một nữ sinh khác. Tuy cô che miệng nhưng tiếng cười vẫn lọt ra khỏi khe hở ngón tay.
Trì Vân Dung nhìn cô, đột nhiên sáng dạ, kéo Vạn Hô sang: “Bạn ơi, xin hỏi, bạn cũng là vì, cái đó, nên mới cười sao?”
Nghe có người nói chuyện, lúc này Lý Diệu Diệu mới ráng nhịn cười. Nhưng khi lấy lại tinh thần nhớ lại lời nói của đối phương, trong mắt Lý Diệu Diệu lại nhấp nhoáng ánh sáng quỷ dị. Cô nắm tay Trì Vân Dung, kích động nói: “Chị em, bà cũng!”
Trì Vân Dung xác định được đồng minh nở một nụ cười xán lạn. Lúc này, Vạn Hô cũng cầm tay Lý Diệu Diệu, nói: “Chị em, tôi cũng!”
Ba người họ đứng một bên, mơ hồ có xu hướng hình thành thế chân vạc.
Bạn thân của Lý Diệu Diệu lúc này: Hello, còn ai nhớ đến tui không?
Bạn thân có hơi cạn lời, nhưng nhìn Lý Diệu Diệu tìm được người cùng chung sở thích, cũng thật lòng mừng cho cô.
Ba người bên này giới thiệu một chút, đã biết được thân phận của nhau.
Bọn họ cùng nhau thảo luận một lát, quyết định tạo một topic CP thuộc về Kỷ Dao và Lục Thẩm Ngôn.
“Mấy bà cảm thấy tên CP là gì thì được?” Lý Diệu Diệu hỏi
Trì Vân Dung ngẫm nghĩ sâu xa một lát, nói: “Gọi là ‘Dao Ngôn’ đi.”
“‘Dao Ngôn’ chứ không phải ‘Tin vịt’, đồng âm của cậu được đó.” Lý Diệu Diệu nói.
*Dao Ngôn: 深思 (shēnsī)|Tin vịt: 谣言 (yáoyán). Từ thứ 2 (Tin vịt) được ghép từ yáo (遥: Dao) và yán (言: Ngôn) từ tên của hai bạn, kiểu như CP này là tin vịt, ship cả thôi chứ làm gì real nên mới chọn từ đầu làm tên CP.
“Còn tên topic của chúng ta thì…”
“Dao Ngôn bắt nguồn từ bậc trí tuệ, kẻ khôn ngoan có đôi có cặp cùng rơi vào bể tình.” Vạn Hô cướp lời.
Hai người khác cùng nở nụ cười, lời này quả không sai.
“Dao Ngôn không phải tin vịt, Dao Ngôn là…” Ba người cùng hô, “Sự thật!”
Cứ như vậy, dưới sự nỗ lực của ba fans đầu tiên, cái tên 【Dao Ngôn bắt nguồn từ bậc trí tuệ, kẻ khôn ngoan có đôi có cặp cùng rơi vào bể tình】 —— gửi hai vị thiếu niên sao sáng lên ngôi, tiền đồ như gấm” topic CP ra đời.
L1 Khoảng cách càng đong đầy những câu từ hoài niệm trong tôi (chủ topic)
Nơi này là topic của CP “Dao Ngôn”, cp Kỷ Dao x Lục Thẩm Ngôn. Topic chỉ cho phép fans CP tham gia, từ chối fans only, người qua đường nói năng cẩn thận. Những câu chuyện bàn tán của fans CP trong topic không đại biểu cho phát ngôn của họ (chính chủ), không đại biểu cho hành vi của họ (chính chủ), xin đừng lôi kéo, truyền bá, bịa đặt!
L2 Không rút bài để nhận tín hiệu từ vũ trụ, điểm thấp đến mức xuyên qua lòng đất
Đầu đề topic (size to cao màu chữ nổi bật hơn): Dao Ngôn bắt nguồn từ bậc trí tuệ, kẻ khôn ngoan có đôi có cặp cùng rơi vào bể tình.
L3 Vân Tưởng Y Thường Hoa Tưởng Dung
Cầu cho hai người thiếu niên của chúng ta, sao sáng lên ngôi vì các cậu, hoa tươi nở rộ vì các cậu. Tiền đồ như gấm, tương lai như mong đợi!
Vào thời điểm này, ba người không hề biết topic này sẽ trở thành topic nổi tiếng và quan trọng nhất trong vòng fans CP với sự phát triển liên tục trong suốt nhiều năm.
Trước tiết tự học buổi tối 10 phút.
Tiết tự học buổi tối của khối 10 11 tổ chức xem phim, còn khối 12 thì học như bình thường.
Chu Hàng đã sớm mua về một đống quà vặt từ căn tin, chia một ít cho bạn cùng bàn, Kỷ Dao cùng với Lục Thẩm Ngôn.
Cậu ném một hạt đậu phộng nhiều vị vào miệng, rất vui sướng khi người gặp hoạ mà nói: “Thảm nhất vẫn là khối 12 hí.”
Kỷ Dao lấy mấy viên đậu phộng ra, chia một nửa cho Lục Thẩm Ngôn rồi nói: “Giờ mày còn may mắn đấy, năm sau sẽ đến lượt mày thôi.”
Chu Hàng cũng không thèm để ý nói: “Có sao đâu, dù sao thì tụi mình sống chết có nhau, tao không được xem thì mày cũng không xem được.”
Kỷ Dao cười liếc cậu ta một cái, không nói thêm nữa.
Hai ba phút trước khi bắt đầu tiết tự học buổi tối, chủ nhiệm lớp đi đến, bật máy tính nhấp mở bộ phim nhà trường yêu cầu thống nhất. Nói như vậy, nếu như nhà trường đã yêu cầu thống nhất thì hiển nhiên bộ phim sẽ mang ý nghĩa giáo dục, trường họ cũng không ngoại lệ.
Những bộ phim kiểu này ấy, đối với những học sinh cấp ba chính trực mà nói, là thể loại mà họ tuyệt đối sẽ không ấn vào trên website. Nhưng một khi đã đặt trong lớp học, bên cạnh có cả lớp xem chung thì dù là một bộ phim buồn tẻ cũng có một hương vị rất mới mẻ.
Trong lớp tắt hết đèn, rèm cửa sổ cũng kéo sạch, cả lớp chỉ có ánh sáng phát ra từ màn hình lớn.
Tuy không dám khen ngợi chất lượng màn hình lớn cho lắm, nhưng tư thế này lại có vài phần như đang ở rạp chiếu thật.
Các học sinh xem phim rất nghiêm túc, ngoại trừ tiếng phim thì thỉnh thoảng chỉ vang lên tiếng xé bịch đồ ăn sột soạt.
Kỷ Dao mượn ánh sáng của màn hình lớn nghiêng đầu ngắm Lục Thẩm Ngôn, trông thấy hàng mi dài rậm rạp của cậu tạo nên một cái bóng nhỏ dưới quầng sáng, chậm rãi nhếch khoé miệng.
Ngày tiếp theo của đại hội thể thao, Kỷ Dao không có hạng mục nên bèn dẫn Lục Thẩm Ngôn đi khắp nơi xem mọi người so tài. Kỷ Dao cố tình ngăn cản hành vi lấy sách ra đọc mọi lúc mọi nơi của Lục Thẩm Ngôn, ra lệnh cưỡng chế cậu hôm nay xuống lầu không được mang sách theo.
Lục Thẩm Ngôn bĩu môi một cái rất nhỏ, nhưng cũng làm theo.
Được rồi, coi như là chiều Kỷ Dao vậy.
Trên đường đi xem đại hội, Lục Thẩm Ngôn đi mệt, bèn sang khán đài của lớp ngồi. Kỷ Dao bảo cậu giữ chỗ cho mình rồi đi WC.
Nhưng quá là không đúng lúc, vừa đi vệ sinh xong, trên đường trở về đã đụng phải Giang Dao.
Kỷ Dao híp mắt nghĩ thầm, dạo này sao Thủy nghịch hành hay sao ấy nhỉ, sao mà cứ gặp cái thằng cả hắn và bạn cùng bàn đều không ưa thế này.
Cũng chẳng trách Kỷ Dao lại nghĩ như vậy. Nếu Lục Thẩm Ngôn mà cũng ở đây, cậu sẽ biết đây cũng là một đoạn nội dung trong cốt truyện.
Từ sau khi Lục Thẩm Ngôn đến thế giới này, rất nhiều nội dung không được miêu tả trong truyện gốc đều được bổ sung ở đây. Ví dụ như trong truyện gốc chỉ sơ lược “Một đoạn thời gian” “Một tháng”, còn Lục Thẩm Ngôn thì phải tự trải qua một lần. Cũng như cốt truyện được viết rõ trong sách sẽ không được lược bỏ mà phải phát sinh đúng thời điểm, không hề thay đổi theo ý ai.
Hệt như có một hệ thống cốt truyện mạnh mẽ vạch sẵn đường đi nước bước, khống chế tình tiết mấu chốt để cốt truyện không bị lệch khỏi quỹ đạo.
*Về đầu đề của topic
Câu này chơi chữ, tách từ 2 câu
谣言止于智者: người thông minh thì biết chắt lọc thông tin từ tin đồn (biết cái nào đúng, cái nào sai để nghe chứ không mù quáng)
智者不入爱河: người khôn nào có dại ngã vào bể tình
**Về tên của L1 (chủ topic)
言我怀思益以遥
Được ghép từ tên của hai bé, trong đó bao gồm 遥(Dao): khoảng cách và 言(Ngôn): câu từ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.