Chuyện Về Học Tra Tự Mình Tu Dưỡng
Chương 3: Mở mang tầm mắt
Tranh Vân Du
12/01/2022
Trong giờ học, Thẩm Nghiên nằm ườn lên bàn học ở cuối lớp mà ngủ mê man.
Tối hôm qua, bởi vì bị một đám con gái vây quanh nên lúc Thẩm Nghiên về đến nhà cũng đã gần mười giờ rồi. Sau đó cậu còn bị cằn nhằn cho đến tận mười một giờ đêm.
Sáng hôm sau còn bị đánh thức bởi thứ âm thanh như tiếng nổ phát ra từ nhà bếp. Vâng, là năm giờ sáng.
Người bạn cùng bàn của Thẩm Nghiên ghé sát vào người cậu, nói: "Tao muốn nuôi một con chim, tốt nhất là to một chút."
Thẩm Nghiên nằm ườn trên bàn ngay cả mắt cũng không thèm mở ra: "Không thể nào, mau chết tâm đi. Con chim của mày to như thế nào, bản thân mày còn chưa hiểu rõ sao?"
Bạn cùng bàn: "..." Tao nghi ngờ mày đang muốn ám chỉ về các nội dung khiêu dâm, nhưng tao không có chứng cứ.
"Vậy mày nghĩ nuôi một con chó thì sao?" Không đợi Thẩm Nghiên mở miệng, cậu bạn này đã tự mình trả lời "Nhưng tao rất lười chăm sóc nó."
Thẩm Nghiên thản nhiên nói: "Ồ, vậy thì mày cố gắng đi, nuôi một con thiểm cẩu*. Nhưng đáng tiếc, với bộ dạng của mày, e rằng chó cũng không thèm liếm."
*Thiểm cẩu (舔狗): Đây là một thuật ngữ mạng, chỉ những người trong mối quan hệ nam nữ, tuy biết rõ đối phương không thích mình, nhưng vẫn không hề có tôn nghiêm và liêm sỉ dùng mặt nóng dán mông lạnh.
Bạn cùng bàn của cậu ngay lập tức cảm thấy buồn nôn.
Chưa đến hai câu, tiếp tục lảm nhảm: "Tao..."
Cảm thấy cơn buồn ngủ dần dần biến mất, tâm trí Thẩm Nghiên đột nhiên nổi đầy sát khí.
Thẩm Nghiên nở nụ cười nhã nhặn: "Nói thêm một chữ nữa, tao sẽ đánh mày."
Mọi thứ đã trở nên im lặng hơn, nhưng tiếng chuông tan học đồng thời cũng vang lên.
Thẩm Nghiên vò đầu mình, nét mặt cực kỳ chán đời, không có bất cứ hứng thú nào với thế giới nữa.
Thật sự là thất sách, nên đánh cho cậu một trận trước khi vào lớp mới đúng.
Đây là tiết học môn toán, khi bước vào phòng học, giáo viên chủ nhiệm thấy các học sinh đang nháo nhào liền dùng thước đập vào bàn.
"Lớp chúng ta có một bạn học mới chuyển đến, Tạ Nam Uyên, mọi người vỗ tay chào đón bạn nào."
Tiếng vỗ tay trong lớp học chỉ lác đác vài tiếng.
Thẩm Nghiên nằm dài ở dãy bàn cuối lớp, tiếp tục thả hồn ra ngoài cửa sổ, thậm chí còn không thèm ngẩng đầu lên liếc một cái.
Chuyển đến thì chuyển thôi, dù sao cậu cũng không tin rằng sẽ có người có thể làm lay chuyển được vị trí học tra số một của cậu.
Một giọng nói trầm lắng vang lên: "Chào mọi người."
Thẩm Nghiên: Hửm? Giọng nói này nghe có chút quen tai. Chẳng lẽ là thằng oắt con nào từng bị cậu đánh ư?
Với suy nghĩ rằng mình sắp có thêm một tiểu đệ, Thẩm Nghiên mở mắt lên nhìn.
Sau đó...
"Đm!" Thẩm Nghiên thốt ra hai chữ này mà không chút nghĩ ngợi, trực tiếp mở miệng thốt ra.
Giữa không gian yên tĩnh của lớp học bỗng vang lên hai chữ "Đm", nếu muốn không bị nghe thấy cũng thật sự rất khó.
Chủ nhiệm nhìn Thẩm Nghiên với vẻ mặt tối sầm: "Thẩm Nghiên, em có ý kiến gì với tôi à?"
"Đâu có." Dựa vào kinh nghiệm lươn lẹo nhiều năm, Thẩm Nghiên tùy tiện nói vu vơ: "Em muốn nói là em rất...hoan nghênh người bạn mới này."
Thấy Tạ Nam Uyên đang nhìn về phía mình, Thẩm Nghiên nằm úp xuống bàn ngay lập tức.
Không nhìn thấy cậu, không nhìn thấy cậu, nếu như có nhìn thấy cũng sẽ không nhận ra cậu. Thẩm Nghiên trong lòng lẩm bẩm như vậy.
Sau đó không biết đó có phải là ảo giác hay không, dưới ánh nắng chói chang, Thẩm Nghiên dường như nhìn thấy Tạ Nam Uyên nở một nụ cười với cậu.
Thẩm Nghiên nghẹn ngào, tự an ủi chính mình: Nhất định không phải vì nhận ra cậu đâu, chỉ đơn giản là đang muốn khoe hàm răng trắng bóng của bản thân mà thôi.
Thẩm Nghiên nằm gục xuống bàn, dùng sách toán để che mặt mình lại, trong tâm trí không ngừng suy nghĩ về những gì cậu đã làm với người qua đường này vào tối hôm qua.
Càng nghĩ về điều đó, Thẩm Nghiên càng cảm thấy hối hận.
Cmn, người khác gặp phải chuyện này đều sẽ chạy trốn, từ đây đến chết cũng không nên gặp nhau nữa, vậy sao bây giờ tới lượt cậu lại bị tìm đến tận cửa cơ chứ? Thật là không hợp lý chút nào?
Ngay khoảng khắc này, Thẩm Nghiên càng ghét môn toán hơn.
Được rồi, thật ra cũng không phải là sợ nhân quả gì, cậu chỉ đơn giản là không thích môn toán mà thôi.
Những bàn đầu đều không còn vị trí trống nữa, vì thế Tạ Nam Uyên được xếp ngồi ở vị trí thứ ba từ dưới lên. Sau khi Tạ Nam Uyên vào chỗ ngồi, giáo viên chủ nhiệm đã gõ bàn một lần nữa, nghiêm túc cảnh cáo nhóm học sinh cá biệt này: Đây là học sinh nằm trong top năm học sinh giỏi, cũng là học sinh giỏi đứng đầu trong đợt kiểm tra này, các em đừng làm ảnh hưởng đến việc học của bạn Tạ Nam Uyên.
Nghe đến đây, Thẩm Nghiên không nhịn được mà thốt lên một tiếng "Chậc". Học sinh giỏi mà hút thuốc, uống rượu và thâu đêm ở trong quán bar hả.
Thật là một điều mới mẻ — đã được mở mang tầm mắt.
Sau khi châm biếm xong, Thẩm Nghiên đặt sách toán lên bàn rồi tiếp tục ngủ bù.
Đột nhiên, túi quần của cậu rung lên một hồi.
Thẩm Nghiên bị dọa một phen hú vía. Đệch, quên tắt tiếng rồi.
Sau khi quan sát tình hình xung quanh, Thẩm Nghiên nhét điện thoại di động vào ngăn bàn, rồi lập tức chuyển qua chế độ im lặng.
Một tin nhắn.
Khi bấm vào xem, Thẩm Nghiên cảm thấy phấn khích. Bởi vì đây chính là một tin nhắn khiêu khích.
——Thẩm Nghiên, là đàn ông thì gặp ở nhà vệ sinh nam.
Sau khi đọc tin nhắn, Thẩm Nghiên duỗi tay hai lần.
Tâm trạng không tốt chút nào và cậu vẫn đang muốn tìm chỗ phát tiết, vừa hay lại gặp được người muốn cậu cho ăn đấm.
Đây thực sự là một người đồng chí tốt đó nha.
Thẩm Nghiên chậm rãi giơ tay lên.
Chủ nhiệm lớp dụi mắt hai lần. Anh không nhìn nhầm ư, người giơ tay là Thẩm Nghiên?
Chủ nhiệm lớp chỉ tay ra hiệu: "Được rồi, vậy để Thẩm Nghiên trả lời câu hỏi này đi."
Thẩm Nghiên đứng lên, nói một cách khí phách: "Thưa thầy, em muốn ra ngoài."
Chủ nhiệm nghẹn cứng họng. Lẽ ra anh ấy phải đoán ra sớm rằng nó sẽ như thế này.
Chủ nhiệm nhìn chằm chằm Thẩm Nghiên, "Em định làm gì?"
Đôi môi mỏng của Thẩm Nghiên khẽ mở ra, dùng khuôn mặt hoàn mĩ đó mà thốt lên: "Đi ỉa."
Chủ nhiệm lớp: "......"
Cậu bạn cùng bàn của Thẩm Nghiên cũng là một học sinh nghịch ngợm khiến cho giáo viên đau đầu, nghe xong câu nói của Thẩm Nghiên, cậu ta lập tức giả bộ nói: "Mày không thấy ghê tởm hả?"
"Có gì ghê tởm? Nếu có bản lĩnh thì mày đừng đi ỉa nữa." Thẩm Nghiên thờ ơ nói, "Hơn nữa, tao chỉ là đi ỉa, chứ không đi ăn cứt."
Mọi người: "..." Đột nhiên cảm thấy buổi sáng nay mình lỡ ăn quá nhiều rồi.
Tối hôm qua, bởi vì bị một đám con gái vây quanh nên lúc Thẩm Nghiên về đến nhà cũng đã gần mười giờ rồi. Sau đó cậu còn bị cằn nhằn cho đến tận mười một giờ đêm.
Sáng hôm sau còn bị đánh thức bởi thứ âm thanh như tiếng nổ phát ra từ nhà bếp. Vâng, là năm giờ sáng.
Người bạn cùng bàn của Thẩm Nghiên ghé sát vào người cậu, nói: "Tao muốn nuôi một con chim, tốt nhất là to một chút."
Thẩm Nghiên nằm ườn trên bàn ngay cả mắt cũng không thèm mở ra: "Không thể nào, mau chết tâm đi. Con chim của mày to như thế nào, bản thân mày còn chưa hiểu rõ sao?"
Bạn cùng bàn: "..." Tao nghi ngờ mày đang muốn ám chỉ về các nội dung khiêu dâm, nhưng tao không có chứng cứ.
"Vậy mày nghĩ nuôi một con chó thì sao?" Không đợi Thẩm Nghiên mở miệng, cậu bạn này đã tự mình trả lời "Nhưng tao rất lười chăm sóc nó."
Thẩm Nghiên thản nhiên nói: "Ồ, vậy thì mày cố gắng đi, nuôi một con thiểm cẩu*. Nhưng đáng tiếc, với bộ dạng của mày, e rằng chó cũng không thèm liếm."
*Thiểm cẩu (舔狗): Đây là một thuật ngữ mạng, chỉ những người trong mối quan hệ nam nữ, tuy biết rõ đối phương không thích mình, nhưng vẫn không hề có tôn nghiêm và liêm sỉ dùng mặt nóng dán mông lạnh.
Bạn cùng bàn của cậu ngay lập tức cảm thấy buồn nôn.
Chưa đến hai câu, tiếp tục lảm nhảm: "Tao..."
Cảm thấy cơn buồn ngủ dần dần biến mất, tâm trí Thẩm Nghiên đột nhiên nổi đầy sát khí.
Thẩm Nghiên nở nụ cười nhã nhặn: "Nói thêm một chữ nữa, tao sẽ đánh mày."
Mọi thứ đã trở nên im lặng hơn, nhưng tiếng chuông tan học đồng thời cũng vang lên.
Thẩm Nghiên vò đầu mình, nét mặt cực kỳ chán đời, không có bất cứ hứng thú nào với thế giới nữa.
Thật sự là thất sách, nên đánh cho cậu một trận trước khi vào lớp mới đúng.
Đây là tiết học môn toán, khi bước vào phòng học, giáo viên chủ nhiệm thấy các học sinh đang nháo nhào liền dùng thước đập vào bàn.
"Lớp chúng ta có một bạn học mới chuyển đến, Tạ Nam Uyên, mọi người vỗ tay chào đón bạn nào."
Tiếng vỗ tay trong lớp học chỉ lác đác vài tiếng.
Thẩm Nghiên nằm dài ở dãy bàn cuối lớp, tiếp tục thả hồn ra ngoài cửa sổ, thậm chí còn không thèm ngẩng đầu lên liếc một cái.
Chuyển đến thì chuyển thôi, dù sao cậu cũng không tin rằng sẽ có người có thể làm lay chuyển được vị trí học tra số một của cậu.
Một giọng nói trầm lắng vang lên: "Chào mọi người."
Thẩm Nghiên: Hửm? Giọng nói này nghe có chút quen tai. Chẳng lẽ là thằng oắt con nào từng bị cậu đánh ư?
Với suy nghĩ rằng mình sắp có thêm một tiểu đệ, Thẩm Nghiên mở mắt lên nhìn.
Sau đó...
"Đm!" Thẩm Nghiên thốt ra hai chữ này mà không chút nghĩ ngợi, trực tiếp mở miệng thốt ra.
Giữa không gian yên tĩnh của lớp học bỗng vang lên hai chữ "Đm", nếu muốn không bị nghe thấy cũng thật sự rất khó.
Chủ nhiệm nhìn Thẩm Nghiên với vẻ mặt tối sầm: "Thẩm Nghiên, em có ý kiến gì với tôi à?"
"Đâu có." Dựa vào kinh nghiệm lươn lẹo nhiều năm, Thẩm Nghiên tùy tiện nói vu vơ: "Em muốn nói là em rất...hoan nghênh người bạn mới này."
Thấy Tạ Nam Uyên đang nhìn về phía mình, Thẩm Nghiên nằm úp xuống bàn ngay lập tức.
Không nhìn thấy cậu, không nhìn thấy cậu, nếu như có nhìn thấy cũng sẽ không nhận ra cậu. Thẩm Nghiên trong lòng lẩm bẩm như vậy.
Sau đó không biết đó có phải là ảo giác hay không, dưới ánh nắng chói chang, Thẩm Nghiên dường như nhìn thấy Tạ Nam Uyên nở một nụ cười với cậu.
Thẩm Nghiên nghẹn ngào, tự an ủi chính mình: Nhất định không phải vì nhận ra cậu đâu, chỉ đơn giản là đang muốn khoe hàm răng trắng bóng của bản thân mà thôi.
Thẩm Nghiên nằm gục xuống bàn, dùng sách toán để che mặt mình lại, trong tâm trí không ngừng suy nghĩ về những gì cậu đã làm với người qua đường này vào tối hôm qua.
Càng nghĩ về điều đó, Thẩm Nghiên càng cảm thấy hối hận.
Cmn, người khác gặp phải chuyện này đều sẽ chạy trốn, từ đây đến chết cũng không nên gặp nhau nữa, vậy sao bây giờ tới lượt cậu lại bị tìm đến tận cửa cơ chứ? Thật là không hợp lý chút nào?
Ngay khoảng khắc này, Thẩm Nghiên càng ghét môn toán hơn.
Được rồi, thật ra cũng không phải là sợ nhân quả gì, cậu chỉ đơn giản là không thích môn toán mà thôi.
Những bàn đầu đều không còn vị trí trống nữa, vì thế Tạ Nam Uyên được xếp ngồi ở vị trí thứ ba từ dưới lên. Sau khi Tạ Nam Uyên vào chỗ ngồi, giáo viên chủ nhiệm đã gõ bàn một lần nữa, nghiêm túc cảnh cáo nhóm học sinh cá biệt này: Đây là học sinh nằm trong top năm học sinh giỏi, cũng là học sinh giỏi đứng đầu trong đợt kiểm tra này, các em đừng làm ảnh hưởng đến việc học của bạn Tạ Nam Uyên.
Nghe đến đây, Thẩm Nghiên không nhịn được mà thốt lên một tiếng "Chậc". Học sinh giỏi mà hút thuốc, uống rượu và thâu đêm ở trong quán bar hả.
Thật là một điều mới mẻ — đã được mở mang tầm mắt.
Sau khi châm biếm xong, Thẩm Nghiên đặt sách toán lên bàn rồi tiếp tục ngủ bù.
Đột nhiên, túi quần của cậu rung lên một hồi.
Thẩm Nghiên bị dọa một phen hú vía. Đệch, quên tắt tiếng rồi.
Sau khi quan sát tình hình xung quanh, Thẩm Nghiên nhét điện thoại di động vào ngăn bàn, rồi lập tức chuyển qua chế độ im lặng.
Một tin nhắn.
Khi bấm vào xem, Thẩm Nghiên cảm thấy phấn khích. Bởi vì đây chính là một tin nhắn khiêu khích.
——Thẩm Nghiên, là đàn ông thì gặp ở nhà vệ sinh nam.
Sau khi đọc tin nhắn, Thẩm Nghiên duỗi tay hai lần.
Tâm trạng không tốt chút nào và cậu vẫn đang muốn tìm chỗ phát tiết, vừa hay lại gặp được người muốn cậu cho ăn đấm.
Đây thực sự là một người đồng chí tốt đó nha.
Thẩm Nghiên chậm rãi giơ tay lên.
Chủ nhiệm lớp dụi mắt hai lần. Anh không nhìn nhầm ư, người giơ tay là Thẩm Nghiên?
Chủ nhiệm lớp chỉ tay ra hiệu: "Được rồi, vậy để Thẩm Nghiên trả lời câu hỏi này đi."
Thẩm Nghiên đứng lên, nói một cách khí phách: "Thưa thầy, em muốn ra ngoài."
Chủ nhiệm nghẹn cứng họng. Lẽ ra anh ấy phải đoán ra sớm rằng nó sẽ như thế này.
Chủ nhiệm nhìn chằm chằm Thẩm Nghiên, "Em định làm gì?"
Đôi môi mỏng của Thẩm Nghiên khẽ mở ra, dùng khuôn mặt hoàn mĩ đó mà thốt lên: "Đi ỉa."
Chủ nhiệm lớp: "......"
Cậu bạn cùng bàn của Thẩm Nghiên cũng là một học sinh nghịch ngợm khiến cho giáo viên đau đầu, nghe xong câu nói của Thẩm Nghiên, cậu ta lập tức giả bộ nói: "Mày không thấy ghê tởm hả?"
"Có gì ghê tởm? Nếu có bản lĩnh thì mày đừng đi ỉa nữa." Thẩm Nghiên thờ ơ nói, "Hơn nữa, tao chỉ là đi ỉa, chứ không đi ăn cứt."
Mọi người: "..." Đột nhiên cảm thấy buổi sáng nay mình lỡ ăn quá nhiều rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.