Chương 43: Tay làm hàm nhai
Tang Ốc
06/04/2021
Tất cả đều sửng sốt ngẩn người tại chỗ, đồng loạt trợn mắt há hốc mồm nhìn chằm chằm con rắn bị đóng đinh trên cây.
Nhiễm Uyển sợ hãi không thôi quay đầu nhìn về phía sau mình, còn chưa tỉnh táo lại từ trong sợ hãi khi dao sượt qua gò má lúc nãy đã bị con rắn chết kia dọa choáng.
Cô há miệng run rẩy hỏi:
“Đây… Đây là…”
Huấn luyện viên dùng cành cây lật qua lật lại xác rắn, ánh mắt rơi vào cái đầu hình tam giác ngược của nó, sắc mặt nghiêm trọng hơn hẳn:
“Đây là loài rắn Bothrops atrox, cực độc, chỉ cần vài chục miligam nọc độc là có thể đưa người bị cắn vào chỗ chết trong vòng 5 tiếng.”
Nhiễm Uyển hồi hộp nắm chặt nhánh cây vừa nãy mình đặt tay lên, vệt máu chảy xuống gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp.
Huấn luyện viên quay đầu nghiêm nghị dạy bảo cô: “Trước khi tiến vào rừng rậm tôi đã nói qua những điều cần lưu ý với mọi người, tuyệt đối không đưa tay bắt nắm đụng chạm vào cành cây cục đá nào nếu chưa kiểm tra trước. Nguy hiểm bủa vây bốn phía rừng rậm nguyên sinh, cho dù có huấn luyện viên chúng tôi thì cũng rất khó quan sát các cô các cậu mọi lúc mọi nơi, vậy nên lúc nào cũng phải cẩn thận, nếu không các cô các cậu thật sự có thể chết ở đây.”
Chúng khách mời còn sợ hãi liên tục gật đầu, cứ bảo đảm mình sẽ cẩn thận tuyệt đối mãi.
Thẩm Không ngồi trên tảng đá lại lâm vào tự hoài nghi sâu sắc và ngẫm lại thật kĩ.
Từ lúc chưa kịp nghĩ gì đã phi dao đi, trong đầu anh bắt đầu điên cuồng suy tư nên làm như thế nào mới có thể duy trì hình tượng thằng oắt chọc trời khuấy nước của mình.
Thật ra trong cốt truyện ban đầu, sở dĩ Mạnh Minh Hiên bị Hàn Lệ thanh trừ nhanh như vậy, ngoại trừ thân phận quân cờ của bản thân cậu ta còn một nguyên nhân rất lớn là cậu ta luôn điên cuồng tìm đường chết — Là một tiểu nhân cuối cùng cũng đắc chí, sau khi bị bao dưỡng lấy được vô số tài nguyên, tiền bạc và địa vị mà trước đây mơ cũng không dám mơ, Mạnh Minh Hiên nhanh chóng bị choáng váng, bắt đầu đắc ý ỷ sủng sinh kiêu. Ban đầu Hàn Lệ còn có thể khoan dung vì cậu ta còn chút tác dụng, nhưng đến khi hắn diệt trừ hoàn toàn ba người nhà họ Hàn, giữ lại một bình hoa ham hư vinh bên người đã không còn ý nghĩa gì, thế nên Hàn Lệ bèn nhanh chóng xử gọn cậu ta (1).
Mà ban đầu Thẩm Không lựa chọn hình tượng này không vì lý do gì khác, đơn giản là đóng vai dạng này dễ nhất.
Không ngờ bây giờ làm sao duy trì được cũng là vấn đề…
Huấn luyện viên giơ tay nắm chặt dao quân đội cắm chắc trên thân rắn, dùng sức rút một cái —
Dao quân đội vẫn không nhúc nhích.
Nhất thời anh ta hơi lúng túng, thay đổi tư thế, một tay đè lại cành cây, một tay nắm lấy chuôi dao mới rút được cái dao lún sâu vào trong thân cây.
Thẩm Không thấy hết tình cảnh không đành lòng nhìn thẳng bèn dời hai mắt đi, một ý nghĩ rõ ràng chậm rãi hiện lên trong đầu:
— Có thể yêu cầu không phát đoạn này không?
Thế nhưng dựa vào tình huống bây giờ, Thẩm Không đã cưỡi lên lưng hổ, không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt diễn kịch, vắt hết óc che giấu.
Huấn luyện viên lau khô vết máu còn lại trên mặt dao rồi cất bước đi về phía Thẩm Không.
Anh ta còn chưa kịp mở miệng đã thấy đối phương sợ hãi kéo chéo áo mình, mặt mày tái nhợt, lắp ba lắp bắp hỏi:
“Cái đó, cái đó… con rắn chết rồi à?”
Huấn luyện viên ngẩn người, vô thức trả lời: “Ừ… Chết rồi.”
Thẩm Không thở phào nhẹ nhõm, trên gương mặt căng thẳng dâng lên một tia vui sướng vì sống sót sau tai nạn: “Quá tốt rồi, vừa nãy tôi sợ muốn chết, không cẩn thận đã…”
Huấn luyện viên bị bước ngoặt đột ngột xuất hiện làm nhất thời không kịp phản ứng, vô thức hỏi tiếp: “Hả? Cậu sợ rắn?”
Thẩm Không điều động kĩ thuật diễn xuất tốt nhất của mình liều mạng gật gật đầu, ngón tay lôi góc áo huấn luyện viên nắm chặt hơn một chút, dùng vẻ mặt sợ hãi pha lẫn khủng hoảng nhìn anh ta, giọng nói run rẩy và căng thẳng:
“Đúng, đúng đấy, tôi sợ nhất là rắn.”
Huấn luyện viên load hơi chậm, cúi đầu nhìn Thẩm Không ngồi trên tảng đá một chút, mê mang mở miệng hỏi:
“Hả?… Vậy dao này thì sao? Tôi thấy cậu phi rất chuẩn…”
Khuôn mặt tuấn tú của thanh niên hơi đỏ, anh ngượng ngùng nắm tóc, giải thích:
“Trước đây tôi đi đóng phim từng luyện phi tiêu, tôi còn tưởng mình đã quên rồi cơ, có lẽ là lần này đột nhiên nhìn thấy rắn nên lập tức kích phát tiềm năng…”
Giọng điệu anh chân thành, đôi mắt màu hổ phách trông cực kỳ vô tội dưới ánh nắng lấp lánh loang lổ khắp nơi trong rừng, làm không ai có thể nghi vấn tính chân thực trong lời nói của anh.
Huấn luyện viên cũng bị ngôn ngữ và thần thái dúi trá của anh lừa bèn tiếp tục nói theo lời anh:
“Vậy… Vậy về sau tốt nhất là cậu đừng phi linh tinh nữa, dù sao lần này cậu may mắn nên không làm người khác bị thương, lần sau thì không chắc.”
Thẩm Không dùng sức gật gật đầu, đưa tay nhận lấy dao con trong tay huấn luyện viên, tâm trạng hơi nhẹ nhõm.
— Ở đây ngoại trừ hai vị huấn luyện viên thì tất cả mọi người đều không có bất kì kinh nghiệm sinh tồn nơi hoang dã nào chứ đừng nói đến chuyện nhìn góc độ và sức mạnh lưỡi dao găm vào thân mà biết có… chuyên nghiệp hay không. Vì vậy chỉ cần dẫn dắt huấn luyện viên tính toàn bộ sự việc là tiềm lực bùng nổ dưới sự hoảng sợ nhất thời, thì những người khác sẽ không nghi ngờ gì nữa. Nhưng mà thứ Thẩm Không không chắc chắn là, hoàn cảnh vừa nãy có bị camera nào ghi lại toàn bộ không? Dù gì lên tới hàng ngàn, hàng vạn người xem, nhỡ đâu trong số đó có mấy người biết hàng thì sao, huống chi còn có cả Hàn tổng trên đầu anh nữa.
Thấy huấn luyện viên giàu nghiệm nghiệm nhất lên tiếng, quả nhiên những người khác không tiếp tục xoắn xuýt đề tài này nữa. Sau khi nhấn mạnh những điều cần chú ý lại ba lần, đoàn người lại lên đường tiếp tục đi theo lộ trình đã định.
Thẩm Không đeo ba lô đi cuối đội, vừa đi vừa nghĩ lát nữa nên cò cưa kéo xẻ với ekip chương trình như thế nào.
Chưa đi được mấy bước, anh đã cảm thấy ống tay áo của mình bị kéo nhẹ.
Thẩm Không nghi hoặc nhìn về phía sức mạnh truyền tới, chỉ thấy Nhiễm Uyển đang sóng vai với anh. Cô đã đỡ sợ hơn, gương mặt trắng nõn to bằng lòng bàn tay ửng hồng kích động, dường như oán niệm và oan ức vừa rồi đã không cánh mà bay, đôi mắt xinh đẹp sáng lấp lánh hơi thẹn thùng nhìn anh chăm chú.
Cô mím mím môi, thấp giọng nói:
“Cái đó, vừa nãy cảm ơn cậu.”
Thẩm Không lắc đầu một cái, cố gắng chối bỏ công lao của mình: “Không không, cô không cần cảm ơn tôi. Thật ra tôi chỉ sợ hãi nhất thời, hành động theo bản năng thôi…”
Mặt Nhiễm Uyển càng đỏ hơn: “Sao, sợ tôi bị cắn sao?”
Thẩm Không: “…”
Anh không đành lòng nhìn thẳng bèn dời tầm mắt đi, trả lời một cách khô khan: “… Cô nghĩ như vậy cũng được.”
Đứng thứ hai từ sau đếm lại trong đội đã không còn an toàn, Thẩm Không cố gắng bước nhanh về phía trước, nhưng chưa đi được hai bước đã bị Trang Hướng Dương áp sát làm rối loạn kế hoạch.
Trang Hướng Dương debut bằng thân phận thành viên của nhóm nhạc nam đang hot, tuy rất nổi tiếng nhưng tuổi lại còn nhỏ, luôn ôm nhiệt huyết và tính tò mò của người trẻ tuổi với mọi thứ xung quanh. Cậu ta dịch đến bên người Thẩm Không, giọng điệu vô cùng bí ẩn:
“Anh Minh Hiên, một dao vừa nãy của anh thật lợi hại, sao mà làm được thế?”
Khóe miệng Thẩm Không giật giật, liếc chéo cậu một cái, hỏi ngược lại: “Cậu có sợ gì không?”
Trang Hướng Dương nghiêm túc suy nghĩ một chút, rồi quay đầu xác nhận xung quanh không còn những người khác một lát mới nhẹ giọng nói:.
“Cái đó, hề…”
Thẩm Không nở một nụ cười ôn hòa nổi: “Vậy cậu cứ tưởng tượng đêm hôm khuya khoắt cậu bị giam một mình trong căn phòng đầy chú hề, có phải là cảm thấy như thể mình có thể làm được tất cả không?”
Trang Hướng Dương đột nhiên dừng bước chân, sắc mặt tái nhợt, hiển nhiên là bị hình ảnh đột ngột nổi lên trong đầu mình dọa sợ rồi.
Tâm trạng Thẩm Không chuyển biến vi diệu, ngay cả bước tiến cũng nhẹ nhàng nhanh chóng hơn không ít.
Sau khi đi bộ hai tiếng trong rừng, cuối cùng bọn họ cũng tới được điểm nghỉ chân ekip chương trình sắp xếp cho, đó là ranh giới giữa rừng rậm và dòng suối. Thảm cỏ xanh tươi mềm mại trông có vẻ vô cùng xinh đẹp dưới ánh sáng xán lạn loang lổ, có tiếng nước chảy róc rách cách đó không xa, dường như có thể rửa trôi hết mệt mỏi trên người. Sau khi bôn ba mấy canh giờ chúng khách mời đã mệt rã rời, bọn họ hò reo một tiếng rồi chia nhau đi tìm chỗ để ngồi xuống nghỉ chân, còn có người khá là lạc quan, trực tiếp dang tay dang chân nằm xuống thảm cỏ.
Thế nhưng mọi người chưa nghỉ được bao lâu đã bị huấn luyện viên tàn nhẫn gọi lên.
“Mọi người còn nhớ tên chương trình của chúng ta là gì không?”
“… Thử thách bảy ngày nơi hoang dã…”
Mọi người uể oải, trả lời thưa thớt.
Huấn luyện viên vẫn khỏe mạnh như ban nãy: “Đúng vậy! Không sai! Tôn chỉ của chúng ta là để mọi người thích ứng sinh tồn nơi hoang dã, khắc phục điều kiện khắc nghiệt, tay làm hàm nhai sinh tồn bảy ngày. Vậy nên, nhanh chóng bò dậy cho tôi, bây giờ là lúc tự mình ra tay, chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn cho bữa trưa hôm nay! Có làm thì mới có ăn, không làm thì chỉ có mà nhịn!”
Chúng khách mời khóc thét.
Nhưng bọc hành lý của bọn họ là do ekip chương trình chuẩn bị, căn bản không ai có cơ hội mang thức ăn vào, vì vậy hy vọng ăn cơm duy nhất còn sót lại là lăn vào bếp.
Huấn luyện viên giao nhiệm vụ xong thì cử khách mời đi theo nhóm hai người, một nhóm hái rau quả dại, một nhóm nhặt củi, một nhóm bắt cá.
Vì có “độ chính xác cao” nên Thẩm Không bị chia vào nhóm bắt cá.
Anh và Đoàn Minh Thành đi đến bờ sông, bọn họ càng tới gần thì tiếng nước chảy ào ào càng rõ ràng hơn. Đẩy bụi cây cuối cùng ra là có thể thấy được toàn bộ dòng suối, dòng nước chảy xiết giội rửa những cục đá xếp trong lòng suối, chúng va chạm vào đá bắn ra bọt nước trắng như tuyết, thi thoảng có mấy con cá lớn màu đen nhảy lên mặt nước tạo nên gợn sóng lăn tăn, vẩy cá đen bóng lóe lên ánh sáng lộng lẫy xinh đẹp dưới ánh mặt trời.
Đoàn Minh Thành tràn đầy nhiệt huyết xắn ống tay áo và ống quần lên chuẩn bị bắt cá.
Lần này Thẩm Không quyết định không náo động, chỉ cầm dụng cụ bắt cá vung loạn trong nước, chuẩn bị vẽ nước để tránh một kiếp. Nhưng thế éo nào Đoàn Minh Thành trông thành thục thận trọng mà đếch có tí kinh nghiệm bắt cá nào, động tác trong suối còn ngu hơn cả anh, đến nỗi lũ cá Thẩm Không cố gắng xua vào lưới cũng bị thằng chả luống cuống thả chạy mất, ròng rã gần hai mươi phút mà hai người đều không thu hoạch được gì.
Nụ cười trên mặt Thẩm Không không hề thay đổi nhưng trong lòng đã tức giận trợn trắng mắt.
Tuy anh tự cho là thể lực khá tốt nhưng chống đỡ từ năm giờ sáng đến bây giờ, anh đã đói lắm rồi!
Anh quay đầu mắt liếc mắt nhìn anh quay phim rồi hơi nghiêng người sang số ngăn trở camera đang quay mình của một người trong số đó rồi thình lình cất cao giọng nói:
“Anh Minh Thành, sau lưng anh! Cá lớn!”
Lúc Đoàn Minh Thành luống cuống xoay người tìm kiếm tung tích con cá lớn kia, Thẩm Không nhân cơ hội đó xoay cổ tay một cái, dùng lưới trong tay dụ ra con cá quả đang nhảy nhót trong dòng nước chảy xiết một cách chính xác, sau đó thuần thục dập đầu nó vào tảng đá, mạnh mẽ dập cho nó ngất luôn.
Anh nhờ dòng nước giúp sức ném cá đã hôn mê cá vào trong lưới Đoàn Minh Thành, toàn bộ động tác như nước chảy mây trôi, cả quá trình chưa đến 20 giây.
Đoàn Minh Thành cảm thấy tay mình chìm xuống, quay đầu ngạc nhiên nhìn trong lưới đột nhiên có thêm một con cá, không khỏi ngẩn người.
Thằng chả chưa kịp nghĩ rõ ràng xem xảy ra chuyện gì đã nghe thấy tiếng hoan hô vui mừng của Thẩm Không ở bên cạnh:
“Oa! Anh Minh Thành! Anh bắt được cá rồi! Thật là lợi hại!”
Đoàn Minh Thành nhấc lưới đánh cá lên trước mặt, mê mang quơ quơ: “Hình như là vậy…? Nhưng… sao nó lại bất động thế?”
Con cá nào bị lưới đánh cá chụp được cũng liều mạng giãy dụa, giãy dụa thân thể bóng loáng mạnh mẽ nỗ lực nhảy ra khỏi lưới, sức lực rất lớn, không cẩn thận sẽ bị tuột tay để nó ra được, bơi theo dòng nước trốn rất xa. Vừa nãy Đoàn Minh Thành hai lần thả cá trong lưới chạy đều như thế, nhưng con cá trong tay chả hoàn toàn khác, chỉ âm u đầy tử khí nằm ở đáy lưới, im lìm cứ như là đã chết rồi ấy.
Đoàn Minh Thành nhíu mày: “Không phải là cá chết chứ?”
Thẩm Không im lặng nửa ngày rồi bình tĩnh giải thích: “Không thể, mới nãy em còn thấy nó nhảy nhót tưng bừng bật lên khỏi mặt nước cơ mà. Chắc là quá nhát người, bị dọa sợ thôi, em cảm thấy có thể là do lực xung kích của dòng nước đập vào tảng đá nên bất tỉnh.”
Anh vừa nói xong thì cá trong lưới Đoàn Minh Thành lại tỉnh dậy, nhảy nhót vẫy vẫy đuôi.
Đoàn Minh Thành chấp nhận lời giải thích này, trên mặt lộ ra một nụ cười vui vẻ: “Vậy vận may của tôi cũng quá tốt rồi!”
Tiếp đó, Thẩm Không giở lại trò cũ mấy lần, trong vòng mười phút Đoàn Minh Thành liên tiếp bắt được ba con cá ngu “đập vào tảng đá bất tỉnh”. Chả ước lượng một hồi lưới đánh cá nặng trình trịch trong tay, cười không khép miệng lại được:
“Tôi cảm thấy lần này chúng ta thời đến cản không kịp đấy! Ba con này chắc cũng đủ ăn, chúng ta về thôi, cho bọn họ xem thành quả của chúng ta.”
Thẩm Không cười gật gù, phụ họa:
“Lần này ít nhiều cũng là nhờ anh Minh Thành, tài bắt cá của anh rất lợi hại, em không có giúp được gì hết.”
Đoàn Minh Thành lắc đầu một cái: “Sao có thể như vậy chứ, nếu không có Minh Hiên cậu đuổi cá giúp thì chúng ta cũng không thể thu hoạch phong phú đến thế.”
Thẩm Không nở nụ cười hoàn hảo, cũng khiêm tốn từ chối lại.
Hai người thắng lợi trở về.
Những người khác đi nhặt củi và hái rau quả đã trở lại từ sớm, lúc nhìn thấy bóng người Thẩm Không, Đoàn Minh Thành và cá lớn trong tay bọn họ, tất cả mọi người đều vô cùng mừng rỡ, dui dẻ vỗ tay.
Chỉ có lúc huấn luyện viên cầm lấy lưới đánh cá mới sửng sốt hai giây, hơi mê mang hỏi:
“Sao cá của các cậu… lại âm u đầy tử khí thế này?”
Ba con cá to nhỏ không đều nằm chồng chất lên nhau dưới đáy lưới, miệng cá không ngừng đóng mở, thi thoảng đuôi uể oải lúc lắc, trông vô cùng yếu ớt.
Đoàn Minh Thành đắc ý vô cùng đáp:
“Mấy con cá này đều là cá đần bị dòng nước quay bất tỉnh, lần này vận may của chúng tôi tốt không phải bình thường đâu!”
Huấn luyện viên: “???”
Còn có loại thao tác này cơ á?
Thẩm Không đi phía sau Đoàn Minh Thành tỉnh bơ quay đầu nhìn trời nhìn đất nhìn mây, không chút biến sắc giấu bàn tay còn dính vẩy cá ra đằng sau.
Nhiễm Uyển sợ hãi không thôi quay đầu nhìn về phía sau mình, còn chưa tỉnh táo lại từ trong sợ hãi khi dao sượt qua gò má lúc nãy đã bị con rắn chết kia dọa choáng.
Cô há miệng run rẩy hỏi:
“Đây… Đây là…”
Huấn luyện viên dùng cành cây lật qua lật lại xác rắn, ánh mắt rơi vào cái đầu hình tam giác ngược của nó, sắc mặt nghiêm trọng hơn hẳn:
“Đây là loài rắn Bothrops atrox, cực độc, chỉ cần vài chục miligam nọc độc là có thể đưa người bị cắn vào chỗ chết trong vòng 5 tiếng.”
Nhiễm Uyển hồi hộp nắm chặt nhánh cây vừa nãy mình đặt tay lên, vệt máu chảy xuống gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp.
Huấn luyện viên quay đầu nghiêm nghị dạy bảo cô: “Trước khi tiến vào rừng rậm tôi đã nói qua những điều cần lưu ý với mọi người, tuyệt đối không đưa tay bắt nắm đụng chạm vào cành cây cục đá nào nếu chưa kiểm tra trước. Nguy hiểm bủa vây bốn phía rừng rậm nguyên sinh, cho dù có huấn luyện viên chúng tôi thì cũng rất khó quan sát các cô các cậu mọi lúc mọi nơi, vậy nên lúc nào cũng phải cẩn thận, nếu không các cô các cậu thật sự có thể chết ở đây.”
Chúng khách mời còn sợ hãi liên tục gật đầu, cứ bảo đảm mình sẽ cẩn thận tuyệt đối mãi.
Thẩm Không ngồi trên tảng đá lại lâm vào tự hoài nghi sâu sắc và ngẫm lại thật kĩ.
Từ lúc chưa kịp nghĩ gì đã phi dao đi, trong đầu anh bắt đầu điên cuồng suy tư nên làm như thế nào mới có thể duy trì hình tượng thằng oắt chọc trời khuấy nước của mình.
Thật ra trong cốt truyện ban đầu, sở dĩ Mạnh Minh Hiên bị Hàn Lệ thanh trừ nhanh như vậy, ngoại trừ thân phận quân cờ của bản thân cậu ta còn một nguyên nhân rất lớn là cậu ta luôn điên cuồng tìm đường chết — Là một tiểu nhân cuối cùng cũng đắc chí, sau khi bị bao dưỡng lấy được vô số tài nguyên, tiền bạc và địa vị mà trước đây mơ cũng không dám mơ, Mạnh Minh Hiên nhanh chóng bị choáng váng, bắt đầu đắc ý ỷ sủng sinh kiêu. Ban đầu Hàn Lệ còn có thể khoan dung vì cậu ta còn chút tác dụng, nhưng đến khi hắn diệt trừ hoàn toàn ba người nhà họ Hàn, giữ lại một bình hoa ham hư vinh bên người đã không còn ý nghĩa gì, thế nên Hàn Lệ bèn nhanh chóng xử gọn cậu ta (1).
Mà ban đầu Thẩm Không lựa chọn hình tượng này không vì lý do gì khác, đơn giản là đóng vai dạng này dễ nhất.
Không ngờ bây giờ làm sao duy trì được cũng là vấn đề…
Huấn luyện viên giơ tay nắm chặt dao quân đội cắm chắc trên thân rắn, dùng sức rút một cái —
Dao quân đội vẫn không nhúc nhích.
Nhất thời anh ta hơi lúng túng, thay đổi tư thế, một tay đè lại cành cây, một tay nắm lấy chuôi dao mới rút được cái dao lún sâu vào trong thân cây.
Thẩm Không thấy hết tình cảnh không đành lòng nhìn thẳng bèn dời hai mắt đi, một ý nghĩ rõ ràng chậm rãi hiện lên trong đầu:
— Có thể yêu cầu không phát đoạn này không?
Thế nhưng dựa vào tình huống bây giờ, Thẩm Không đã cưỡi lên lưng hổ, không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt diễn kịch, vắt hết óc che giấu.
Huấn luyện viên lau khô vết máu còn lại trên mặt dao rồi cất bước đi về phía Thẩm Không.
Anh ta còn chưa kịp mở miệng đã thấy đối phương sợ hãi kéo chéo áo mình, mặt mày tái nhợt, lắp ba lắp bắp hỏi:
“Cái đó, cái đó… con rắn chết rồi à?”
Huấn luyện viên ngẩn người, vô thức trả lời: “Ừ… Chết rồi.”
Thẩm Không thở phào nhẹ nhõm, trên gương mặt căng thẳng dâng lên một tia vui sướng vì sống sót sau tai nạn: “Quá tốt rồi, vừa nãy tôi sợ muốn chết, không cẩn thận đã…”
Huấn luyện viên bị bước ngoặt đột ngột xuất hiện làm nhất thời không kịp phản ứng, vô thức hỏi tiếp: “Hả? Cậu sợ rắn?”
Thẩm Không điều động kĩ thuật diễn xuất tốt nhất của mình liều mạng gật gật đầu, ngón tay lôi góc áo huấn luyện viên nắm chặt hơn một chút, dùng vẻ mặt sợ hãi pha lẫn khủng hoảng nhìn anh ta, giọng nói run rẩy và căng thẳng:
“Đúng, đúng đấy, tôi sợ nhất là rắn.”
Huấn luyện viên load hơi chậm, cúi đầu nhìn Thẩm Không ngồi trên tảng đá một chút, mê mang mở miệng hỏi:
“Hả?… Vậy dao này thì sao? Tôi thấy cậu phi rất chuẩn…”
Khuôn mặt tuấn tú của thanh niên hơi đỏ, anh ngượng ngùng nắm tóc, giải thích:
“Trước đây tôi đi đóng phim từng luyện phi tiêu, tôi còn tưởng mình đã quên rồi cơ, có lẽ là lần này đột nhiên nhìn thấy rắn nên lập tức kích phát tiềm năng…”
Giọng điệu anh chân thành, đôi mắt màu hổ phách trông cực kỳ vô tội dưới ánh nắng lấp lánh loang lổ khắp nơi trong rừng, làm không ai có thể nghi vấn tính chân thực trong lời nói của anh.
Huấn luyện viên cũng bị ngôn ngữ và thần thái dúi trá của anh lừa bèn tiếp tục nói theo lời anh:
“Vậy… Vậy về sau tốt nhất là cậu đừng phi linh tinh nữa, dù sao lần này cậu may mắn nên không làm người khác bị thương, lần sau thì không chắc.”
Thẩm Không dùng sức gật gật đầu, đưa tay nhận lấy dao con trong tay huấn luyện viên, tâm trạng hơi nhẹ nhõm.
— Ở đây ngoại trừ hai vị huấn luyện viên thì tất cả mọi người đều không có bất kì kinh nghiệm sinh tồn nơi hoang dã nào chứ đừng nói đến chuyện nhìn góc độ và sức mạnh lưỡi dao găm vào thân mà biết có… chuyên nghiệp hay không. Vì vậy chỉ cần dẫn dắt huấn luyện viên tính toàn bộ sự việc là tiềm lực bùng nổ dưới sự hoảng sợ nhất thời, thì những người khác sẽ không nghi ngờ gì nữa. Nhưng mà thứ Thẩm Không không chắc chắn là, hoàn cảnh vừa nãy có bị camera nào ghi lại toàn bộ không? Dù gì lên tới hàng ngàn, hàng vạn người xem, nhỡ đâu trong số đó có mấy người biết hàng thì sao, huống chi còn có cả Hàn tổng trên đầu anh nữa.
Thấy huấn luyện viên giàu nghiệm nghiệm nhất lên tiếng, quả nhiên những người khác không tiếp tục xoắn xuýt đề tài này nữa. Sau khi nhấn mạnh những điều cần chú ý lại ba lần, đoàn người lại lên đường tiếp tục đi theo lộ trình đã định.
Thẩm Không đeo ba lô đi cuối đội, vừa đi vừa nghĩ lát nữa nên cò cưa kéo xẻ với ekip chương trình như thế nào.
Chưa đi được mấy bước, anh đã cảm thấy ống tay áo của mình bị kéo nhẹ.
Thẩm Không nghi hoặc nhìn về phía sức mạnh truyền tới, chỉ thấy Nhiễm Uyển đang sóng vai với anh. Cô đã đỡ sợ hơn, gương mặt trắng nõn to bằng lòng bàn tay ửng hồng kích động, dường như oán niệm và oan ức vừa rồi đã không cánh mà bay, đôi mắt xinh đẹp sáng lấp lánh hơi thẹn thùng nhìn anh chăm chú.
Cô mím mím môi, thấp giọng nói:
“Cái đó, vừa nãy cảm ơn cậu.”
Thẩm Không lắc đầu một cái, cố gắng chối bỏ công lao của mình: “Không không, cô không cần cảm ơn tôi. Thật ra tôi chỉ sợ hãi nhất thời, hành động theo bản năng thôi…”
Mặt Nhiễm Uyển càng đỏ hơn: “Sao, sợ tôi bị cắn sao?”
Thẩm Không: “…”
Anh không đành lòng nhìn thẳng bèn dời tầm mắt đi, trả lời một cách khô khan: “… Cô nghĩ như vậy cũng được.”
Đứng thứ hai từ sau đếm lại trong đội đã không còn an toàn, Thẩm Không cố gắng bước nhanh về phía trước, nhưng chưa đi được hai bước đã bị Trang Hướng Dương áp sát làm rối loạn kế hoạch.
Trang Hướng Dương debut bằng thân phận thành viên của nhóm nhạc nam đang hot, tuy rất nổi tiếng nhưng tuổi lại còn nhỏ, luôn ôm nhiệt huyết và tính tò mò của người trẻ tuổi với mọi thứ xung quanh. Cậu ta dịch đến bên người Thẩm Không, giọng điệu vô cùng bí ẩn:
“Anh Minh Hiên, một dao vừa nãy của anh thật lợi hại, sao mà làm được thế?”
Khóe miệng Thẩm Không giật giật, liếc chéo cậu một cái, hỏi ngược lại: “Cậu có sợ gì không?”
Trang Hướng Dương nghiêm túc suy nghĩ một chút, rồi quay đầu xác nhận xung quanh không còn những người khác một lát mới nhẹ giọng nói:.
“Cái đó, hề…”
Thẩm Không nở một nụ cười ôn hòa nổi: “Vậy cậu cứ tưởng tượng đêm hôm khuya khoắt cậu bị giam một mình trong căn phòng đầy chú hề, có phải là cảm thấy như thể mình có thể làm được tất cả không?”
Trang Hướng Dương đột nhiên dừng bước chân, sắc mặt tái nhợt, hiển nhiên là bị hình ảnh đột ngột nổi lên trong đầu mình dọa sợ rồi.
Tâm trạng Thẩm Không chuyển biến vi diệu, ngay cả bước tiến cũng nhẹ nhàng nhanh chóng hơn không ít.
Sau khi đi bộ hai tiếng trong rừng, cuối cùng bọn họ cũng tới được điểm nghỉ chân ekip chương trình sắp xếp cho, đó là ranh giới giữa rừng rậm và dòng suối. Thảm cỏ xanh tươi mềm mại trông có vẻ vô cùng xinh đẹp dưới ánh sáng xán lạn loang lổ, có tiếng nước chảy róc rách cách đó không xa, dường như có thể rửa trôi hết mệt mỏi trên người. Sau khi bôn ba mấy canh giờ chúng khách mời đã mệt rã rời, bọn họ hò reo một tiếng rồi chia nhau đi tìm chỗ để ngồi xuống nghỉ chân, còn có người khá là lạc quan, trực tiếp dang tay dang chân nằm xuống thảm cỏ.
Thế nhưng mọi người chưa nghỉ được bao lâu đã bị huấn luyện viên tàn nhẫn gọi lên.
“Mọi người còn nhớ tên chương trình của chúng ta là gì không?”
“… Thử thách bảy ngày nơi hoang dã…”
Mọi người uể oải, trả lời thưa thớt.
Huấn luyện viên vẫn khỏe mạnh như ban nãy: “Đúng vậy! Không sai! Tôn chỉ của chúng ta là để mọi người thích ứng sinh tồn nơi hoang dã, khắc phục điều kiện khắc nghiệt, tay làm hàm nhai sinh tồn bảy ngày. Vậy nên, nhanh chóng bò dậy cho tôi, bây giờ là lúc tự mình ra tay, chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn cho bữa trưa hôm nay! Có làm thì mới có ăn, không làm thì chỉ có mà nhịn!”
Chúng khách mời khóc thét.
Nhưng bọc hành lý của bọn họ là do ekip chương trình chuẩn bị, căn bản không ai có cơ hội mang thức ăn vào, vì vậy hy vọng ăn cơm duy nhất còn sót lại là lăn vào bếp.
Huấn luyện viên giao nhiệm vụ xong thì cử khách mời đi theo nhóm hai người, một nhóm hái rau quả dại, một nhóm nhặt củi, một nhóm bắt cá.
Vì có “độ chính xác cao” nên Thẩm Không bị chia vào nhóm bắt cá.
Anh và Đoàn Minh Thành đi đến bờ sông, bọn họ càng tới gần thì tiếng nước chảy ào ào càng rõ ràng hơn. Đẩy bụi cây cuối cùng ra là có thể thấy được toàn bộ dòng suối, dòng nước chảy xiết giội rửa những cục đá xếp trong lòng suối, chúng va chạm vào đá bắn ra bọt nước trắng như tuyết, thi thoảng có mấy con cá lớn màu đen nhảy lên mặt nước tạo nên gợn sóng lăn tăn, vẩy cá đen bóng lóe lên ánh sáng lộng lẫy xinh đẹp dưới ánh mặt trời.
Đoàn Minh Thành tràn đầy nhiệt huyết xắn ống tay áo và ống quần lên chuẩn bị bắt cá.
Lần này Thẩm Không quyết định không náo động, chỉ cầm dụng cụ bắt cá vung loạn trong nước, chuẩn bị vẽ nước để tránh một kiếp. Nhưng thế éo nào Đoàn Minh Thành trông thành thục thận trọng mà đếch có tí kinh nghiệm bắt cá nào, động tác trong suối còn ngu hơn cả anh, đến nỗi lũ cá Thẩm Không cố gắng xua vào lưới cũng bị thằng chả luống cuống thả chạy mất, ròng rã gần hai mươi phút mà hai người đều không thu hoạch được gì.
Nụ cười trên mặt Thẩm Không không hề thay đổi nhưng trong lòng đã tức giận trợn trắng mắt.
Tuy anh tự cho là thể lực khá tốt nhưng chống đỡ từ năm giờ sáng đến bây giờ, anh đã đói lắm rồi!
Anh quay đầu mắt liếc mắt nhìn anh quay phim rồi hơi nghiêng người sang số ngăn trở camera đang quay mình của một người trong số đó rồi thình lình cất cao giọng nói:
“Anh Minh Thành, sau lưng anh! Cá lớn!”
Lúc Đoàn Minh Thành luống cuống xoay người tìm kiếm tung tích con cá lớn kia, Thẩm Không nhân cơ hội đó xoay cổ tay một cái, dùng lưới trong tay dụ ra con cá quả đang nhảy nhót trong dòng nước chảy xiết một cách chính xác, sau đó thuần thục dập đầu nó vào tảng đá, mạnh mẽ dập cho nó ngất luôn.
Anh nhờ dòng nước giúp sức ném cá đã hôn mê cá vào trong lưới Đoàn Minh Thành, toàn bộ động tác như nước chảy mây trôi, cả quá trình chưa đến 20 giây.
Đoàn Minh Thành cảm thấy tay mình chìm xuống, quay đầu ngạc nhiên nhìn trong lưới đột nhiên có thêm một con cá, không khỏi ngẩn người.
Thằng chả chưa kịp nghĩ rõ ràng xem xảy ra chuyện gì đã nghe thấy tiếng hoan hô vui mừng của Thẩm Không ở bên cạnh:
“Oa! Anh Minh Thành! Anh bắt được cá rồi! Thật là lợi hại!”
Đoàn Minh Thành nhấc lưới đánh cá lên trước mặt, mê mang quơ quơ: “Hình như là vậy…? Nhưng… sao nó lại bất động thế?”
Con cá nào bị lưới đánh cá chụp được cũng liều mạng giãy dụa, giãy dụa thân thể bóng loáng mạnh mẽ nỗ lực nhảy ra khỏi lưới, sức lực rất lớn, không cẩn thận sẽ bị tuột tay để nó ra được, bơi theo dòng nước trốn rất xa. Vừa nãy Đoàn Minh Thành hai lần thả cá trong lưới chạy đều như thế, nhưng con cá trong tay chả hoàn toàn khác, chỉ âm u đầy tử khí nằm ở đáy lưới, im lìm cứ như là đã chết rồi ấy.
Đoàn Minh Thành nhíu mày: “Không phải là cá chết chứ?”
Thẩm Không im lặng nửa ngày rồi bình tĩnh giải thích: “Không thể, mới nãy em còn thấy nó nhảy nhót tưng bừng bật lên khỏi mặt nước cơ mà. Chắc là quá nhát người, bị dọa sợ thôi, em cảm thấy có thể là do lực xung kích của dòng nước đập vào tảng đá nên bất tỉnh.”
Anh vừa nói xong thì cá trong lưới Đoàn Minh Thành lại tỉnh dậy, nhảy nhót vẫy vẫy đuôi.
Đoàn Minh Thành chấp nhận lời giải thích này, trên mặt lộ ra một nụ cười vui vẻ: “Vậy vận may của tôi cũng quá tốt rồi!”
Tiếp đó, Thẩm Không giở lại trò cũ mấy lần, trong vòng mười phút Đoàn Minh Thành liên tiếp bắt được ba con cá ngu “đập vào tảng đá bất tỉnh”. Chả ước lượng một hồi lưới đánh cá nặng trình trịch trong tay, cười không khép miệng lại được:
“Tôi cảm thấy lần này chúng ta thời đến cản không kịp đấy! Ba con này chắc cũng đủ ăn, chúng ta về thôi, cho bọn họ xem thành quả của chúng ta.”
Thẩm Không cười gật gù, phụ họa:
“Lần này ít nhiều cũng là nhờ anh Minh Thành, tài bắt cá của anh rất lợi hại, em không có giúp được gì hết.”
Đoàn Minh Thành lắc đầu một cái: “Sao có thể như vậy chứ, nếu không có Minh Hiên cậu đuổi cá giúp thì chúng ta cũng không thể thu hoạch phong phú đến thế.”
Thẩm Không nở nụ cười hoàn hảo, cũng khiêm tốn từ chối lại.
Hai người thắng lợi trở về.
Những người khác đi nhặt củi và hái rau quả đã trở lại từ sớm, lúc nhìn thấy bóng người Thẩm Không, Đoàn Minh Thành và cá lớn trong tay bọn họ, tất cả mọi người đều vô cùng mừng rỡ, dui dẻ vỗ tay.
Chỉ có lúc huấn luyện viên cầm lấy lưới đánh cá mới sửng sốt hai giây, hơi mê mang hỏi:
“Sao cá của các cậu… lại âm u đầy tử khí thế này?”
Ba con cá to nhỏ không đều nằm chồng chất lên nhau dưới đáy lưới, miệng cá không ngừng đóng mở, thi thoảng đuôi uể oải lúc lắc, trông vô cùng yếu ớt.
Đoàn Minh Thành đắc ý vô cùng đáp:
“Mấy con cá này đều là cá đần bị dòng nước quay bất tỉnh, lần này vận may của chúng tôi tốt không phải bình thường đâu!”
Huấn luyện viên: “???”
Còn có loại thao tác này cơ á?
Thẩm Không đi phía sau Đoàn Minh Thành tỉnh bơ quay đầu nhìn trời nhìn đất nhìn mây, không chút biến sắc giấu bàn tay còn dính vẩy cá ra đằng sau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.