Quyển 3 - Chương 15: Phía dưới cửu tuyển (Hạ)
Na Chích Hồ Ly
26/06/2015
Lí Ti cũng không để ý mọi người kinh ngạc, trái lại tự mình công kích Ôn Túc. Ra tay đều là sát chiêu, sắc bén vô cùng.
Tiểu Tiểu đứng ở một bên, có chút mờ mịt nhìn.
Lúc trước ở Anh Hùng Bảo, Lí Ti chỉ dựa vào một chiếc đàn tam huyền, liền đoán được thân phận của nàng. Có thể thấy được, nàng và Quỷ Sư có quan hệ tương đối thân cận, tất nhiên cũng biết Quỷ Sư không có huynh đệ… Nhưng mà, rốt cục có thâm thù đại hận gì mà lại muốn giết người như vậy?
Nỗi lòng Tiểu Tiểu thật loạn, căn bản không cách nào suy xét một cách tốt nhất. Nàng dứt khoát nhắm hai mắt lại, chẳng quan tâm.
Ôn Túc và Lí Ti triền đấu một lát, hai người vẫn ở thế bất phân thắng bại.
Ôn Tĩnh thấy thế, hơi hơi nhíu mi, cao giọng nói: “Quỷ mối, ta niệm tình ngươi là hậu bối, đối với ngươi có chút nhường nhịn. Vậy mà ngươi lại ỷ thế hiếp người. Đông Hải cũng không phải là nơi cho ngươi giương oai diễu võ! Bắt cho ta!”
Hắn nói xong, vài tên đệ tử vọt lên, trực tiếp tấn công về phía Lí Ti.
Ngân Kiêu vốn đứng ở một bên thở dài xem náo nhiệt, thấy đám đệ tử này công kích Lí Ti. Ánh mắt hắn thay đổi, nâng tay ném, một đám “Tôi Tuyết Ngân Mang” theo đó bắn nhanh ra. Vài tên đệ tử Đông hải kia tránh không kịp, ào ào trúng chiêu, ngừng công kích.
“Ôn đảo chủ, muốn làm gì vậy? Vội vã giết người diệt khẩu sao?” Tay Ngân Kiêu kẹp ngân châm, hơi khinh thường nói.
Ôn Tĩnh trầm mặc, nhưng sắc mặt lại trở nên khá là khó coi.
Một bên, cuộc chiến giữa Lí Ti và Ôn Túc có chút tạm dừng ngắn ngủi.
Giờ khắc này, Ngụy Khải đột nhiên nở nụ cười.
Chung quanh đột nhiên yên tĩnh lại. Ngụy Khải nhìn Lí Ti, nói: “Lí cô nương không hổ là môn hạ của Thần Tiêu phái, truyền nhân của Huyền Linh Đạo… Quỷ Sư xuất quỷ nhập thần, trên giang hồ, người có thể nhận thức hắn, ít lại càng ít.” Hắn dừng một chút, lại nhìn về phía Ôn Túc, “Trong thiên hạ, ai có thể nghĩ đến, trọng âm song đao Ôn Túc, lại đúng là huynh đệ của Quỷ Sư… Hơn nữa, dung mạo còn giống hệt nhau chứ?”
Toàn thân Ôn Túc tràn ngập đề phòng, trầm mặc không nói.
Lí Ti nhíu mày, nói: “Hừ. Họ Ngụy kia, Huyền Linh Đạo đã sớm thoát ra khỏi Thần Tiêu phái. Ngươi đừng có ở trong này nói quan hệ với cô nãi nãi ta.” Nàng lấy tơ hồng trong tay, thản nhiên, “Thuận tiện nhắc nhở ngươi một câu, cô nãi nãi ta là người giúp diêm vương làm mối, nếu mà cản trở nhân duyên, sẽ bị trời phạt đó.”
“Ha Ha, Lí cô nương nói đùa…” Ngụy Khải tiến lên vài bước, nói: “Quỷ mối ‘Lí Ti’ xưa nay không giết người vô tội. Vị Ôn đại hiệp này làm chuyện phi pháp, tội ác tày trời. Tại hạ làm sao có thể cản trở cô nương hành hiệp trượng nghĩa chứ?”
Hắn còn chưa nói xong, Lí Ti liền nở nụ cười.
“Ta bị người ta gọi là ‘Yêu nữ’ quen rồi, đột nhiên lại có người nói ta hành hiệp trượng nghĩa, rất không quen nha.” Lí Ti cười nói ngả ngớn, nhưng trong ánh mắt lại tràn ngập sát khí.
Ngân Kiêu cũng cười, “Bà mối, người ta đã cho ngươi một con ngựa, vậy thì ngươi cũng cho người ta chút mặt mũi đi.” Hắn thở dài, “Lại nói tiếp, ta cũng chả hiểu ra sao đâu.”
Lí Ti cười nhìn Ôn Túc, nói: “Được, ta ra tay hành hiệp trượng nghĩa cho nên sẽ nói cho hắn biết vì sao hắn đáng chết. Cường đạo a cường đạo, uổng cho ngươi có một đoạn duyên phận thầy trò với Quỷ Sư, thế nhưng ngay cả hắn có huynh đệ cũng không biết sao?” Ánh mắt nàng sắc bén, thẳng thấu nhân tâm, “Quỷ Sư Hàn Khanh, thuở nhỏ mất cha, được thiên sư thu dưỡng, mẫu thân phụng dưỡng trong Thần Tiêu phái, không lâu sau cũng qua đời. Nhất mạch đơn truyền, làm sao mà có huynh đệ?!” Nàng lại quay đầu, nhìn Ôn Tĩnh, “Ôn đảo chủ khiến cho ta rất bội phục, thiên hạ to lớn, có thể tìm thấy một người giống hệt như thế!”
Ngân Kiêu nghe xong, sắc mặt tái đi, “Chẳng lẽ…”
Lí Ti hừ lạnh một tiếng, “Hiện tại ngươi đã biết vì sao hắn đáng chết chưa?”
Tiểu Tiểu chỉ cảm thấy, trong cái chớp mắt đó, sát khí trên người Ngân Kiêu cũng hiện lên, làm cho người ta sợ hãi. Chỉ là, nàng không rõ, Lí Ti cũng thế mà Ngân Kiêu cũng vậy, đến nay đều không biết sư phụ đã chết mới đúng. Mặc dù là thấy một người giống như đúc, sát khí như vậy là vì sao mà có?
“Thì ra là thế.” Ngụy Khải cười nói, “… Đầu năm nay, giang hồ đồn đại “Quỷ Sư” tái hiện. Trong một tháng sau, liền xảy ra hơn mười án mạng. Mà người bị giết, đều có một điểm giống nhau…” Ngụy Khải nhìn Ôn Túc, “Đều là bộ hạ cũ của Nhạc Phi. Trong đó có mấy người trước khi chết, mơ hồ nói ra tên họ của hung thủ. Đúng là ‘Quỷ Sư’ Hàn Khanh. Mặc dù người trên giang hồ đều không biết tướng mạo ‘Quỷ Sư’, nhưng chiến hữu ngày xưa sao có thể nhìn lầm… Mà sau đó mấy ngày, quyền tướng đương triều cũng bị ám sát, nhờ có cao thủ hộ vệ mới may mắn thoát nạn. Sợ là do cùng một người gây nên. Việc này liên lụy quá nhiều, triều đình không dám mở rộng điều tra, sợ hãi cho rằng oan hồn của Nhạc Phi báo thù…”
Tiểu Tiểu nghe đến đó, không khỏi cảm thấy kinh hãi vô cùng. Chả trách, lúc trước trong Anh Hùng Bảo, Phương đường chủ kia lại giả mạo “Quỷ Sư”. Hóa ra, là vì có đoạn căn nguyên kia… Nói như vậy, chẳng lẽ, kẻ giết người là…
Trong nháy mắt kia, Tiểu Tiểu nhớ tới chi tiết bản thân luôn lãng quên lâu nay.
Cuối tháng hai, lúc nàng và sư phụ có mặt ở quán cơm, chợt nghe thấy có người nói đến mấy chuyện “Quỷ Sư tái hiện”, “Oan hồn quấy phá”, “Bằng hữu chẳng phân biệt được” gì đó. Lúc đó, sắc mặt sư phụ có chút ngưng trọng. Sau đó, ngày thứ hai nói có việc cần xuất môn, bảo nàng chờ ở nhà.
Chỉ là, lần đi này, cũng là đi tới hoàng tuyền…
Đem mấy chi tiết này xâu chuỗi lại, nàng đột nhiên hiểu ra rất nhiều điều. Ôn Túc thật sự đã được người ta tận lực bồi dưỡng, nhưng không phải vì muốn lừa nàng… Cái âm ưu kia so với nàng tưởng tượng còn lớn hơn rất nhiều…
Ngụy Khải nhìn Ôn Tĩnh, nói: “Ôn đảo chủ, xem ra, chuyện này, ngài cũng có phần nhỉ?”
Ôn Tĩnh cười, lắc đầu, “Mấy lời đàm luận này của chư vị, có chứng cứ không? Chẳng lẽ, còn muốn học tể tướng đại nhân nói chuyện ‘Có lẽ có*’?”
(* Có lẽ có: Thời Tống, Trung Quốc, gian thần Tần Cối vu cho Nhạc Phi là mưu phản, Hàn Thế Trung bất bình, bèn hỏi Tần Cối có căn cứ gì không, Tần Cối trả lời “có lẽ có”. Về sau từ này dùng theo ý nghĩa bịa đặt không có căn cứ)
“Phi!” Lí ti nhổ một ngụm, “Cái gì mà công lý chính nghĩa, tất cả đều là lưới rách vướng víu, rắm chó không kêu! Hôm nay, cô nãi nãi ta muốn giết ai thì giết! Có oan khuất gì, xuống âm phủ gặp diêm vương mà thắc mắc!”
Lí Ti vừa dứt lời, nhân mã ba phương đã ào ào rút đao, khí thế khiến cho người ta sợ hãi.
“Ha ha, muốn chứng minh việc này có gì khó?” Ngụy Khải mở miệng, nhìn về phái Tiểu Tiểu, “Tiểu sư muội, chỉ cần mời sư tôn ra đối chất, sao phải sợ hắn không nhận tội?”
Tiểu Tiểu chỉ cảm thấy trong lòng co rút đau đớn, “Mời sư tôn ra”… Mời thế nào? Nàng ngước mắt, nhìn Ôn Túc.
Từ lúc bắt đầu, hắn đều trầm mặc, giống như cam chịu.
Cho dù hắn thật sự giết bộ hạ cũ của Nhạc Phi hay mệnh quan triều đình, nhưng còn sư phụ thì sao? Bằng thân thủ của hắn, căn bản không thể giết được sư phụ! Huống hồ, bắt chước một người, làm sao có thể là do tâm ý của bản thân? Người đứng sau màn hạ độc thủ mới là hung thủ chân chính a!
Trong đầu, đột nhiên vang lên lời hắn từng nói: Ta sẽ tin ngươi. Ngươi nói không phải, ta sẽ tin là không phải… Không cho phép lại oan uổng bản thân, đã biết chưa?
Tâm nàng vẫn mờ mịt như cũ, cái gì là đúng, cái gì là sai, nàng không cách nào nhận rõ nữa. Ai tốt với nàng, ai không tốt với nàng, giờ phút này đều là một mảnh hỗn độn. Chỉ là, nàng liều mạng khát vọng có thể nắm lấy cái gì đó, nhỏ bé cũng được, nắm được, có lẽ nàng cũng sẽ không thống khổ như thế.
“Tiểu sư muội, ngươi xem, cho tới nay, Đông hải đều lợi dụng ngươi, không phải sao? Loại người ti bỉ như vậy, còn cần do dự cái gì. Chỉ cần ngươi vạch trần thân phận thật sự của hắn, không chỉ có ta, còn cả triều đình, đều sẽ vì ngươi mà đánh.” Ngụy Khải nói.
Tiểu Tiểu cúi đầu, trầm mặc.
Báo thù cho sư phụ. Bằng võ công của nàng, làm được sao? Mà lúc này, không giống thế. Mọi người nơi này cùng hợp lực lại, muốn tiêu diệt Đông Hải, quá dễ dàng. Cho dù là Ôn Túc hay là Ôn Tĩnh, chỉ cần một câu nói của nàng… Là có thể dễ dàng tự tay báo thù được…
Ngân Kiêu nhìn Tiểu Tiểu, thấy nàng mặt mày sầu khổ, liền nhíu mày nói với Ngụy Khải: “Đừng có kêu ‘Tiểu sư muội’ ‘Tiểu sư muội’ thân thiết như vậy. Ngươi là cái gì? Đến lượt ngươi giáo huấn nàng nên làm thế nào hay sao?”
Tiểu Tiểu ngước mắt, nhìn Ngân Kiêu, trong lòng nổi lên một trận ấm áp.
Lí Ti đứng ở một bên, cười nói: “Cường đạo, cuối cùng ngươi cũng nói được một câu tiếng người. Ta nói rồi, thích giết liền giết, muốn đối chất cái gì? Cho dù không phải là ra tay vì Tả cô nương, ta cũng phải làm vì bản thân!”
Ngụy Khải khẽ cau mày, “Nhị vị, tại hạ cũng không có ác ý. Lần này tiến đến, là vì chuyện thảo phạt Đông Hải. Nếu nhị vị có cùng mục đích với tại hạ, tại sao chúng ta không liên thủ…”
Hắn còn chưa nói xong, Lí Ti và Ngân Kiêu đã nhìn nhau, trăm miệng một lời, nói: “Phi!”
Ngân Kiêu rút nhuyễn kiếm bên hông ra, “Sổ sách giữa ta với ngươi còn chưa tính toán xong đâu!”
Lí Ti cau mày, “Chậc, ta nghe ngươi nói chuyện toàn thân liền run lên, đến lúc này, cả cơm chiều cũng ăn không vô nha.”
Tiểu Tiểu nhìn mà choáng váng.
Nàng nhớ được, trong địa cung Tê Vũ sơn trang, Ngụy Khải cũng từng dùng lí do tương tự làm cớ yêu cầu Ôn Túc, Liêm Chiêu, Thạch Mật hợp tác cùng hắn. Trong thời điểm đó, ba người kia tuy rằng không cam lòng, nhưng cũng không có cách nào từ chối.
Mà giờ phút này, ba bên chiến đấu. Nếu hai bên kết minh, có thể ổn định, nắm chắc thắng lợi. Mà mặt khác, bên còn lại hai mặt đều thụ địch, khó mà chống đỡ. Thế nhưng Ngân Kiêu và Lí Ti lại cùng nhau nói “Phi”, vô cùng khí phách, không hề do dự.
Tiểu Tiểu không khỏi nở nụ cười, cười ra nước mắt.
Ngân Kiêu nhìn nàng, nhẹ cười, sờ đầu nàng, nhẹ giọng nói: “Nha đầu, bờ biển phía nam, sẽ có người đến đưa ngươi đi. Ta giúp ngươi mở một con đường, xem xét thời thế mà bỏ chạy, đã biết chưa?”
Tiểu Tiểu dùng sức gật đầu.
Lí Ti cười cười, vung tay lên,”Giết!”
Thế cục vốn đang giằng co, nháy mắt hỗn loạn, tất cả nghi hoặc, ân oán đồng loạt bùng nổ, kinh tâm động phách.
Ôn Tĩnh vốn đứng nhìn đám đệ tử chém giết, đột nhiên, khóe miệng của hắn hiện lên ý cười tàn nhẫn. Hắn thả người, xuất chưởng, chưởng phong kia sắc bén phi thường, không ít người bị trưởng phong đánh đến, tránh không kịp, trúng chưởng bị thương.
“Minh Lôi chưởng?!” Lí Ti cả kinh nói, “Hóa ra ngươi là…”
Ôn Tĩnh vẫn giữ vẻ ôn hòa như nó vẫn phải thế, “Ta là ai không quan trọng, quan trọng là, các ngươi phải chết ở chỗ này!”
Hắn nói xong, liền tấn công về phía Ngân Kiêu và Lí Ti.
Võ nghệ Ôn Tĩnh cao cường, nội lực thâm hậu. Ngân Kiêu và Lí Ti lúc này lâm vào khổ chiến, không thể thoát thân.
Tiểu Tiểu không khỏi sốt ruột.
Mà lúc này, Ngụy Khải thả người, hướng thẳng về phía Tiểu Tiểu.
Tiểu Tiểu kinh hãi, đang muốn phản kháng. Ôn Túc lại nâng đao xông vào, ngăn cản thế tấn công của Ngụy Khải.
Lúc này, Ngân Kiêu nâng tay, “Tôi tuyết ngân mang” đồng loạt bắn ra, mở ra một con đường.
“Nha đầu, chạy!”
Nghe thấy Ngân Kiêu kêu như vậy, Tiểu Tiểu lập tức quay đầu, chạy khỏi vòng vây, hướng thẳng về phía bờ biển phía nam.
…….
~~~~~~ Ta nói Tiểu Tiểu thoát được thật đúng là quá giỏi phân cách tuyến ~~~~~~
Tiểu Tiểu dùng hết sức lực chạy, không hề quay đầu lại. Gió biển hòa lẫn với tiếng chém giết, vụt qua bên tai. Trong đầu nàng chỉ còn một ý niệm duy nhất, trốn! Chỉ cần trốn được, tất cả đều sẽ kết thúc. Tất cả ân oán và thù hận, sẽ không còn quan hệ gì với nàng nữa!
Bờ biển phía nam, quả nhiên có người đang chờ.
Bên bờ, có một con thuyền đang đỗ, chuẩn bị xuất phát.
Diệp Ly đứng trên đầu thuyền, thấy Tiểu Tiểu chạy tới, nàng vô cùng kích động, nhảy xuống mạn thuyền, nghênh đón.
“Tiểu Tiểu, rốt cục ngươi cũng đến! Đi mau!”
Tiểu Tiểu thở ra, nói: “Ngân Kiêu và Quỷ Mối còn…”
Diệp Ly nói: “Yên tâm, bọn họ tự có người tiếp ứng.”
Nghe đến câu này, Tiểu Tiểu cũng không hỏi nhiều nữa, theo Diệp Ly lên thuyền.
Người trên thuyền thấy thế, lập tức nâng mái chèo, một giây cũng không lưu lại, nhắm thẳng ra biển, bỏ chạy.
“Hô, ta còn tưởng rằng lần này sẽ chết chắc rồi chứ! May mà phường chủ tìm Ngân Kiêu và Quỷ Mối đến cứu chúng ta a!” Diệp Ly cảm thán, “Vẫn là ‘Khúc phường’ có tình có nghĩa nhất!”
“Bọn họ tới tiếp ứng cho chúng ta?” Tiểu Tiểu có chút kinh ngạc.
“Đương nhiên a!” Diệp Ly gật đầu, “Vốn là mỗi tháng ta đều ra ngoài truyền tin tức, lần này rất lâu không cón tin. Phường chủ liền phái người điều tra, sau đó, bọn tỷ muội cũng tra được ngươi đang ở trên Đông Hải. Phường chủ liền dùng số tiền lớn mời Ngân Kiêu và Quỷ Mối! Hắc hắc, không biết lần này là ngươi dựa hơi ta, hay là ta dựa hơi ngươi nữa!”
Tiểu Tiểu cũng cười, đang định thở phào một hơi.
Đột nhiên, thân thuyền rung lên, ngừng lại.
Người trên thuyền còn đang kinh ngạc, đã thấy có mẫy cỗ Hành Thi bám trên mạn thuyền, đang bò lên trên.
“A!!! Âm hồn không tan a!!!” Diệp Ly kinh hô.
Lúc này, trên mặt biển đột nhiên xuất hiện một con thuyền. Trên đó treo cờ hiệu của Thần Tiêu phái, nhưng đứng trên đầu thuyền lại là tông chủ của Thần Nông thế gia, Thạch Mật.
Trong tay nàng nâng huân hương, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như cũ.
Hành Thi đều đã trèo được lên thuyền, mà lúc trước khi thuyền dừng lại, mấy cỗ Hành Thi đã tác quái, phá hoại khoang thuyền. Lúc này, thuyền đang dần chìm xuống, lại có Hành Thi công kích, hoàn toàn lành ít dữ nhiều.
“Giao Tả Tiểu Tiểu ra, bổn tọa tha cho các ngươi một con đường sống.” Thạch Mật mở miệng, lãnh đạm nói.
“Phi!” Diệp Ly cứng gan, nói, “Tà ma ngoại đạo! Không biết kiêng dè người chết, cẩn thận ông trời đánh chết ngươi!”
Nàng vừa nói xong, đột nhiên có một trận sấm vang lên, vang vọng khắp trời. Chỉ thấy bầu trời đang tối tăm, bây giờ mây đen giăng đầy, đúng là sắp có mưa to.
Thạch Mật cúi mắt, thanh âm lạnh lùng, nói: “Vậy cũng đừng trách bổn tọa vô tình…”
Trên thuyền hỗn chiến khắp nơi, thân thuyền đã chìm hơn nửa, nước biển tràn vào mạn thuyền, ẩm ướt đế hài. Tiểu Tiểu nhìn khuôn mặt dữ tợn của đám Hành Thi trước mặt, đột nhiên có chút sợ hãi. Những người bên cạnh, vẫn dùng toàn lực che chở chu toàn cho nàng như cũ. Mặc dù, không biết vì lí do gì, nhưng cảm giác an tâm như vậy, khiến nàng thấy thoải mái.
Thạch Mật ngước mắt, nâng tay, chỉ thấy, vô số thần châm màu đen dâng lên, vờn quanh thân nàng.
“Tam Thi Thần Châm?!” Tiểu Tiểu cả kinh nói. Xem tư thế này, là dùng nam châm điều khiển?
Thạch Mật vung tay lên, thần châm này giống như có sinh mệnh, bay thẳng về hướng mọi người.
Mắt thấy thần châm tới gần, đột nhiên, tia chớp xé trời, tiếng sấm vang lên, thần châm này đột nhiên lại đi sai phương hướng, uy lực suy giảm.
Chỉ là, mặc dù nam châm mất đi hiệu lực, nhưng Hành thi lại vô cùng nghiêm túc, tiếp tục chết lặng công kích. Nhưng mà, càng khiến cho người ta không tưởng tượng được là, tiếng sấm vừa dừng lại, những giọt mưa lớn như hạt đậu lập tức rơi xuống, biến thành một cơn mưa tầm tã. Khu cổ hương trong tay Thạch Mật bị nước mưa làm tắt, động tác của Hành Thi đột nhiên trì độn.
Thạch Mật thu châm, nhìn không trung.
“Ý trời…” Nhưng mà, trong mắt nàng đột nhiên dâng lên oán độc, “Ta không tin thiên mệnh!”
Tiếng nàng vừa dứt, liền thả người nhảy lên, ra tay bắt lấy Tiểu Tiểu.
Lúc này, mưa lớn khiến con thuyền chìm càng nhanh, nước đã dâng đến đầu gối của Tiểu Tiểu. Tiểu Tiểu đang cố gắng bám lấy mạn thuyền, lần công kích này của Thạch Mật, cho dù làm thế nào cũng không thể trốn thoát.
Đúng lúc này, một thân ảnh màu đen đột nhiên xông vào. Hàn quang của trường kiếm lóe lên, bức lui Thạch Mật.
Tiểu Tiểu kinh ngạc nhìn người trước mặt, đó là một thân trang phục màu đen, vải đen che mặt, thậm chí ngay cả tóc cũng được che kín lại. Nhìn thân hình, xác nhận là nam tử. Nhưng do quần áo này, hơn nữa mưa to như vậy, căn bản không thể nhìn ra bộ dáng của người nọ.
Tiểu Tiểu chỉ thấy một tay hắn cầm trường kiếm, một tay cầm vỏ kiếm, sử dụng, là kiếm pháp vô cùng phổ biến. Nếu muốn dựa vào bộ công phu này để nhận ra lai lịch người này, không hề dễ dàng.
Chỉ là, tuy rằng là chiêu thức rất bình thường, lại khiến thế công của Thạch Mật bị kiềm chết chặt chẽ. Lý do duy nhất Tiểu Tiểu có thể đoán được, đó là: Thuần thục. Tuy rằng là kiếm thuật giản dị không hoa mỹ, nhưng người sử dụng kiếm này đã hiểu thấu đáo các chiêu kiếm này, ra chiêu giải chiêu đều trôi chảy như nước chảy mây trôi.
Nhìn thân thủ này, ít nhất cũng có mười mấy năm tu vi kiếm thuật. Người như vậy, nàng đã từng gặp sao? Nhạc Hoài Khê? Nhạc Hoài Giang? Không đúng a, nếu như là hai người bọn họ, vì sao không dám dùng mặt thật mà đánh, hơn nữa vì sao lại không dùng Nhạc Kam Kiếm phái gia truyền?…
Trong lúc Tiểu Tiểu nghi hoặc, nửa người nàng đã chìm dưới nước. Bốn phía, nơi nào có người có chỗ đứng yên ổn, đều đang chiến đấu với đệ tử Thần Tiêu phái. Mà người rơi xuống nước, trong cơn mưa to này, ốc còn không mang nổi mình ốc, không có người nào có thể giúp nàng một tay.
Tiểu Tiểu đành buông mạn thuyền ra, ôm tấm vãn gỗ trôi nổi, nước chảy bèo trôi. Mưa như trút nước, nước biển chảy xiết, trong lúc đó, bất giác nàng đã dần dần trôi ra xa.
Bên kia, Thạch Mật và hắc y nhân đã đấu hơn mười chiêu vẫn bất phân thắng bại. Thạch Mật mở miệng, hỏi: “Ngươi là ai? Tại sao lại đối đầu với ta?”
Hắc y nhân cũng không trả lời. Hắn liếc mắt nhìn thế cục xung quanh, đánh thêm mấy chiêu, vọt người rời đi. Thạch Mật muốn đuổi theo, hắc y nhân lại xoay người, đánh một kiếm vào nước biển, che lại tầm mắt nàng.
Người Tiểu Tiểu ngâm trong nước biển, chỉ cảm thấy miệng vết thương trên cánh tay phải càng ngày càng đau, toàn thân vô lực, mà bàn tay túm tấm ván gỗ cũng bắt đầu mất cảm giác.
Lúc này, có người kéo tay nàng lên, nâng nàng ra khỏi mặt nước, ôm vào trong lòng.
Tiểu Tiểu quá sợ hãi, mở to hai mắt, nhìn hắc y nhân kia.
Một tay hắc y nhân kia ôm lấy thắt lưng nàng, thả người nhảy lên, nhẹ nhàng điểm chân lên tấm ván thuyền, bay lên.
Tiểu Tiểu chỉ cảm thấy, hắn tậm lực không nhìn nàng. Nàng lẳng lặng nghĩ nguyên nhân, nhưng lại nghĩ không ra do thân thể mỏi mệt. Đó là một loại cảm giác an tâm khó hiểu, khiến nàng tựa vào trong lòng người xa lạ kia, dần dần ngủ…
…….
Tác giả có chuyện muốn nói: Vì sao… Vì sao… Vì sao khó có một lần ta vìLiêm DDgiảng giải một lần, lại bị nhiều độc giả đại nhân đoán được như vậy a a a a a!!!
Mọi người đều đọc rất cẩn thận. Ta rất cảm động!!!
Thật ra, đúng như lời mọi người đã nói: Liêm ba ba từng nói: Luận thân thủ, con không kém so với một nhân sĩ võ lâm. Nhưng so về nội lực… Thiếu dương nội lực phát triển theo chất lượng, con mới có mười mấy năm tu vi, tất nhiên không thể địch lại. Chịu chút khổ cực, coi như mà may mắn rồi. Tuy nhiên, con cũng không nên tự coi nhẹ mình. Đợi mùng mười tháng sau, con làm quan lễ* rồi, vi phụ sẽ đem tâm quyết cuối cùng của ‘Bình Ngiêm Chính Tông’ truyền thụ cho con, chỉ cần luyện tập chăm chỉ, nhất định sẽ tiến triển cực nhanh.
(* Quan lễ: Lễ đội mũ. Ngày xưa, con trai hai mươi tuổi thì làm lễ đội mũ, cho nên con trai mới hai mươi tuổi gọi là nhược quán 弱冠, chưa đến hai mươi tuổi gọi là vị quán 未冠)
Mà lúc trước Liêm Chiêu và Ôn Túc giao thủ, cũng từng nhấn mạnh rằng, võ công của hai người bọn họ tương đương, nhưng là nội lực của Ôn Túc trội hơn một chút.
Từ đó về sau, Liêm DD bị kích thích, ngày đêm khổ luyện, khiến chi võ công ‘Tiến triển cực nhanh’, vì thế, mới biến thành đánh ngang tay với Ôn Túc.
Ân… Đương nhiên, nếu có độc giả đại nhân nào còn cảm thấy khó hiểu, mời dựa vào võ hiệp huyền huyễn để lý giải ~~~ Hắc hắc ~~~
Cuối cùng, ta muốn nói, mọi người không cần đoán, hắc y nhân trong đoạn văn trên chính là Liêm DD, cám ơn mọi người đã theo dõi ~~~ Hắc hắc ~~~
Tiểu Tiểu đứng ở một bên, có chút mờ mịt nhìn.
Lúc trước ở Anh Hùng Bảo, Lí Ti chỉ dựa vào một chiếc đàn tam huyền, liền đoán được thân phận của nàng. Có thể thấy được, nàng và Quỷ Sư có quan hệ tương đối thân cận, tất nhiên cũng biết Quỷ Sư không có huynh đệ… Nhưng mà, rốt cục có thâm thù đại hận gì mà lại muốn giết người như vậy?
Nỗi lòng Tiểu Tiểu thật loạn, căn bản không cách nào suy xét một cách tốt nhất. Nàng dứt khoát nhắm hai mắt lại, chẳng quan tâm.
Ôn Túc và Lí Ti triền đấu một lát, hai người vẫn ở thế bất phân thắng bại.
Ôn Tĩnh thấy thế, hơi hơi nhíu mi, cao giọng nói: “Quỷ mối, ta niệm tình ngươi là hậu bối, đối với ngươi có chút nhường nhịn. Vậy mà ngươi lại ỷ thế hiếp người. Đông Hải cũng không phải là nơi cho ngươi giương oai diễu võ! Bắt cho ta!”
Hắn nói xong, vài tên đệ tử vọt lên, trực tiếp tấn công về phía Lí Ti.
Ngân Kiêu vốn đứng ở một bên thở dài xem náo nhiệt, thấy đám đệ tử này công kích Lí Ti. Ánh mắt hắn thay đổi, nâng tay ném, một đám “Tôi Tuyết Ngân Mang” theo đó bắn nhanh ra. Vài tên đệ tử Đông hải kia tránh không kịp, ào ào trúng chiêu, ngừng công kích.
“Ôn đảo chủ, muốn làm gì vậy? Vội vã giết người diệt khẩu sao?” Tay Ngân Kiêu kẹp ngân châm, hơi khinh thường nói.
Ôn Tĩnh trầm mặc, nhưng sắc mặt lại trở nên khá là khó coi.
Một bên, cuộc chiến giữa Lí Ti và Ôn Túc có chút tạm dừng ngắn ngủi.
Giờ khắc này, Ngụy Khải đột nhiên nở nụ cười.
Chung quanh đột nhiên yên tĩnh lại. Ngụy Khải nhìn Lí Ti, nói: “Lí cô nương không hổ là môn hạ của Thần Tiêu phái, truyền nhân của Huyền Linh Đạo… Quỷ Sư xuất quỷ nhập thần, trên giang hồ, người có thể nhận thức hắn, ít lại càng ít.” Hắn dừng một chút, lại nhìn về phía Ôn Túc, “Trong thiên hạ, ai có thể nghĩ đến, trọng âm song đao Ôn Túc, lại đúng là huynh đệ của Quỷ Sư… Hơn nữa, dung mạo còn giống hệt nhau chứ?”
Toàn thân Ôn Túc tràn ngập đề phòng, trầm mặc không nói.
Lí Ti nhíu mày, nói: “Hừ. Họ Ngụy kia, Huyền Linh Đạo đã sớm thoát ra khỏi Thần Tiêu phái. Ngươi đừng có ở trong này nói quan hệ với cô nãi nãi ta.” Nàng lấy tơ hồng trong tay, thản nhiên, “Thuận tiện nhắc nhở ngươi một câu, cô nãi nãi ta là người giúp diêm vương làm mối, nếu mà cản trở nhân duyên, sẽ bị trời phạt đó.”
“Ha Ha, Lí cô nương nói đùa…” Ngụy Khải tiến lên vài bước, nói: “Quỷ mối ‘Lí Ti’ xưa nay không giết người vô tội. Vị Ôn đại hiệp này làm chuyện phi pháp, tội ác tày trời. Tại hạ làm sao có thể cản trở cô nương hành hiệp trượng nghĩa chứ?”
Hắn còn chưa nói xong, Lí Ti liền nở nụ cười.
“Ta bị người ta gọi là ‘Yêu nữ’ quen rồi, đột nhiên lại có người nói ta hành hiệp trượng nghĩa, rất không quen nha.” Lí Ti cười nói ngả ngớn, nhưng trong ánh mắt lại tràn ngập sát khí.
Ngân Kiêu cũng cười, “Bà mối, người ta đã cho ngươi một con ngựa, vậy thì ngươi cũng cho người ta chút mặt mũi đi.” Hắn thở dài, “Lại nói tiếp, ta cũng chả hiểu ra sao đâu.”
Lí Ti cười nhìn Ôn Túc, nói: “Được, ta ra tay hành hiệp trượng nghĩa cho nên sẽ nói cho hắn biết vì sao hắn đáng chết. Cường đạo a cường đạo, uổng cho ngươi có một đoạn duyên phận thầy trò với Quỷ Sư, thế nhưng ngay cả hắn có huynh đệ cũng không biết sao?” Ánh mắt nàng sắc bén, thẳng thấu nhân tâm, “Quỷ Sư Hàn Khanh, thuở nhỏ mất cha, được thiên sư thu dưỡng, mẫu thân phụng dưỡng trong Thần Tiêu phái, không lâu sau cũng qua đời. Nhất mạch đơn truyền, làm sao mà có huynh đệ?!” Nàng lại quay đầu, nhìn Ôn Tĩnh, “Ôn đảo chủ khiến cho ta rất bội phục, thiên hạ to lớn, có thể tìm thấy một người giống hệt như thế!”
Ngân Kiêu nghe xong, sắc mặt tái đi, “Chẳng lẽ…”
Lí Ti hừ lạnh một tiếng, “Hiện tại ngươi đã biết vì sao hắn đáng chết chưa?”
Tiểu Tiểu chỉ cảm thấy, trong cái chớp mắt đó, sát khí trên người Ngân Kiêu cũng hiện lên, làm cho người ta sợ hãi. Chỉ là, nàng không rõ, Lí Ti cũng thế mà Ngân Kiêu cũng vậy, đến nay đều không biết sư phụ đã chết mới đúng. Mặc dù là thấy một người giống như đúc, sát khí như vậy là vì sao mà có?
“Thì ra là thế.” Ngụy Khải cười nói, “… Đầu năm nay, giang hồ đồn đại “Quỷ Sư” tái hiện. Trong một tháng sau, liền xảy ra hơn mười án mạng. Mà người bị giết, đều có một điểm giống nhau…” Ngụy Khải nhìn Ôn Túc, “Đều là bộ hạ cũ của Nhạc Phi. Trong đó có mấy người trước khi chết, mơ hồ nói ra tên họ của hung thủ. Đúng là ‘Quỷ Sư’ Hàn Khanh. Mặc dù người trên giang hồ đều không biết tướng mạo ‘Quỷ Sư’, nhưng chiến hữu ngày xưa sao có thể nhìn lầm… Mà sau đó mấy ngày, quyền tướng đương triều cũng bị ám sát, nhờ có cao thủ hộ vệ mới may mắn thoát nạn. Sợ là do cùng một người gây nên. Việc này liên lụy quá nhiều, triều đình không dám mở rộng điều tra, sợ hãi cho rằng oan hồn của Nhạc Phi báo thù…”
Tiểu Tiểu nghe đến đó, không khỏi cảm thấy kinh hãi vô cùng. Chả trách, lúc trước trong Anh Hùng Bảo, Phương đường chủ kia lại giả mạo “Quỷ Sư”. Hóa ra, là vì có đoạn căn nguyên kia… Nói như vậy, chẳng lẽ, kẻ giết người là…
Trong nháy mắt kia, Tiểu Tiểu nhớ tới chi tiết bản thân luôn lãng quên lâu nay.
Cuối tháng hai, lúc nàng và sư phụ có mặt ở quán cơm, chợt nghe thấy có người nói đến mấy chuyện “Quỷ Sư tái hiện”, “Oan hồn quấy phá”, “Bằng hữu chẳng phân biệt được” gì đó. Lúc đó, sắc mặt sư phụ có chút ngưng trọng. Sau đó, ngày thứ hai nói có việc cần xuất môn, bảo nàng chờ ở nhà.
Chỉ là, lần đi này, cũng là đi tới hoàng tuyền…
Đem mấy chi tiết này xâu chuỗi lại, nàng đột nhiên hiểu ra rất nhiều điều. Ôn Túc thật sự đã được người ta tận lực bồi dưỡng, nhưng không phải vì muốn lừa nàng… Cái âm ưu kia so với nàng tưởng tượng còn lớn hơn rất nhiều…
Ngụy Khải nhìn Ôn Tĩnh, nói: “Ôn đảo chủ, xem ra, chuyện này, ngài cũng có phần nhỉ?”
Ôn Tĩnh cười, lắc đầu, “Mấy lời đàm luận này của chư vị, có chứng cứ không? Chẳng lẽ, còn muốn học tể tướng đại nhân nói chuyện ‘Có lẽ có*’?”
(* Có lẽ có: Thời Tống, Trung Quốc, gian thần Tần Cối vu cho Nhạc Phi là mưu phản, Hàn Thế Trung bất bình, bèn hỏi Tần Cối có căn cứ gì không, Tần Cối trả lời “có lẽ có”. Về sau từ này dùng theo ý nghĩa bịa đặt không có căn cứ)
“Phi!” Lí ti nhổ một ngụm, “Cái gì mà công lý chính nghĩa, tất cả đều là lưới rách vướng víu, rắm chó không kêu! Hôm nay, cô nãi nãi ta muốn giết ai thì giết! Có oan khuất gì, xuống âm phủ gặp diêm vương mà thắc mắc!”
Lí Ti vừa dứt lời, nhân mã ba phương đã ào ào rút đao, khí thế khiến cho người ta sợ hãi.
“Ha ha, muốn chứng minh việc này có gì khó?” Ngụy Khải mở miệng, nhìn về phái Tiểu Tiểu, “Tiểu sư muội, chỉ cần mời sư tôn ra đối chất, sao phải sợ hắn không nhận tội?”
Tiểu Tiểu chỉ cảm thấy trong lòng co rút đau đớn, “Mời sư tôn ra”… Mời thế nào? Nàng ngước mắt, nhìn Ôn Túc.
Từ lúc bắt đầu, hắn đều trầm mặc, giống như cam chịu.
Cho dù hắn thật sự giết bộ hạ cũ của Nhạc Phi hay mệnh quan triều đình, nhưng còn sư phụ thì sao? Bằng thân thủ của hắn, căn bản không thể giết được sư phụ! Huống hồ, bắt chước một người, làm sao có thể là do tâm ý của bản thân? Người đứng sau màn hạ độc thủ mới là hung thủ chân chính a!
Trong đầu, đột nhiên vang lên lời hắn từng nói: Ta sẽ tin ngươi. Ngươi nói không phải, ta sẽ tin là không phải… Không cho phép lại oan uổng bản thân, đã biết chưa?
Tâm nàng vẫn mờ mịt như cũ, cái gì là đúng, cái gì là sai, nàng không cách nào nhận rõ nữa. Ai tốt với nàng, ai không tốt với nàng, giờ phút này đều là một mảnh hỗn độn. Chỉ là, nàng liều mạng khát vọng có thể nắm lấy cái gì đó, nhỏ bé cũng được, nắm được, có lẽ nàng cũng sẽ không thống khổ như thế.
“Tiểu sư muội, ngươi xem, cho tới nay, Đông hải đều lợi dụng ngươi, không phải sao? Loại người ti bỉ như vậy, còn cần do dự cái gì. Chỉ cần ngươi vạch trần thân phận thật sự của hắn, không chỉ có ta, còn cả triều đình, đều sẽ vì ngươi mà đánh.” Ngụy Khải nói.
Tiểu Tiểu cúi đầu, trầm mặc.
Báo thù cho sư phụ. Bằng võ công của nàng, làm được sao? Mà lúc này, không giống thế. Mọi người nơi này cùng hợp lực lại, muốn tiêu diệt Đông Hải, quá dễ dàng. Cho dù là Ôn Túc hay là Ôn Tĩnh, chỉ cần một câu nói của nàng… Là có thể dễ dàng tự tay báo thù được…
Ngân Kiêu nhìn Tiểu Tiểu, thấy nàng mặt mày sầu khổ, liền nhíu mày nói với Ngụy Khải: “Đừng có kêu ‘Tiểu sư muội’ ‘Tiểu sư muội’ thân thiết như vậy. Ngươi là cái gì? Đến lượt ngươi giáo huấn nàng nên làm thế nào hay sao?”
Tiểu Tiểu ngước mắt, nhìn Ngân Kiêu, trong lòng nổi lên một trận ấm áp.
Lí Ti đứng ở một bên, cười nói: “Cường đạo, cuối cùng ngươi cũng nói được một câu tiếng người. Ta nói rồi, thích giết liền giết, muốn đối chất cái gì? Cho dù không phải là ra tay vì Tả cô nương, ta cũng phải làm vì bản thân!”
Ngụy Khải khẽ cau mày, “Nhị vị, tại hạ cũng không có ác ý. Lần này tiến đến, là vì chuyện thảo phạt Đông Hải. Nếu nhị vị có cùng mục đích với tại hạ, tại sao chúng ta không liên thủ…”
Hắn còn chưa nói xong, Lí Ti và Ngân Kiêu đã nhìn nhau, trăm miệng một lời, nói: “Phi!”
Ngân Kiêu rút nhuyễn kiếm bên hông ra, “Sổ sách giữa ta với ngươi còn chưa tính toán xong đâu!”
Lí Ti cau mày, “Chậc, ta nghe ngươi nói chuyện toàn thân liền run lên, đến lúc này, cả cơm chiều cũng ăn không vô nha.”
Tiểu Tiểu nhìn mà choáng váng.
Nàng nhớ được, trong địa cung Tê Vũ sơn trang, Ngụy Khải cũng từng dùng lí do tương tự làm cớ yêu cầu Ôn Túc, Liêm Chiêu, Thạch Mật hợp tác cùng hắn. Trong thời điểm đó, ba người kia tuy rằng không cam lòng, nhưng cũng không có cách nào từ chối.
Mà giờ phút này, ba bên chiến đấu. Nếu hai bên kết minh, có thể ổn định, nắm chắc thắng lợi. Mà mặt khác, bên còn lại hai mặt đều thụ địch, khó mà chống đỡ. Thế nhưng Ngân Kiêu và Lí Ti lại cùng nhau nói “Phi”, vô cùng khí phách, không hề do dự.
Tiểu Tiểu không khỏi nở nụ cười, cười ra nước mắt.
Ngân Kiêu nhìn nàng, nhẹ cười, sờ đầu nàng, nhẹ giọng nói: “Nha đầu, bờ biển phía nam, sẽ có người đến đưa ngươi đi. Ta giúp ngươi mở một con đường, xem xét thời thế mà bỏ chạy, đã biết chưa?”
Tiểu Tiểu dùng sức gật đầu.
Lí Ti cười cười, vung tay lên,”Giết!”
Thế cục vốn đang giằng co, nháy mắt hỗn loạn, tất cả nghi hoặc, ân oán đồng loạt bùng nổ, kinh tâm động phách.
Ôn Tĩnh vốn đứng nhìn đám đệ tử chém giết, đột nhiên, khóe miệng của hắn hiện lên ý cười tàn nhẫn. Hắn thả người, xuất chưởng, chưởng phong kia sắc bén phi thường, không ít người bị trưởng phong đánh đến, tránh không kịp, trúng chưởng bị thương.
“Minh Lôi chưởng?!” Lí Ti cả kinh nói, “Hóa ra ngươi là…”
Ôn Tĩnh vẫn giữ vẻ ôn hòa như nó vẫn phải thế, “Ta là ai không quan trọng, quan trọng là, các ngươi phải chết ở chỗ này!”
Hắn nói xong, liền tấn công về phía Ngân Kiêu và Lí Ti.
Võ nghệ Ôn Tĩnh cao cường, nội lực thâm hậu. Ngân Kiêu và Lí Ti lúc này lâm vào khổ chiến, không thể thoát thân.
Tiểu Tiểu không khỏi sốt ruột.
Mà lúc này, Ngụy Khải thả người, hướng thẳng về phía Tiểu Tiểu.
Tiểu Tiểu kinh hãi, đang muốn phản kháng. Ôn Túc lại nâng đao xông vào, ngăn cản thế tấn công của Ngụy Khải.
Lúc này, Ngân Kiêu nâng tay, “Tôi tuyết ngân mang” đồng loạt bắn ra, mở ra một con đường.
“Nha đầu, chạy!”
Nghe thấy Ngân Kiêu kêu như vậy, Tiểu Tiểu lập tức quay đầu, chạy khỏi vòng vây, hướng thẳng về phía bờ biển phía nam.
…….
~~~~~~ Ta nói Tiểu Tiểu thoát được thật đúng là quá giỏi phân cách tuyến ~~~~~~
Tiểu Tiểu dùng hết sức lực chạy, không hề quay đầu lại. Gió biển hòa lẫn với tiếng chém giết, vụt qua bên tai. Trong đầu nàng chỉ còn một ý niệm duy nhất, trốn! Chỉ cần trốn được, tất cả đều sẽ kết thúc. Tất cả ân oán và thù hận, sẽ không còn quan hệ gì với nàng nữa!
Bờ biển phía nam, quả nhiên có người đang chờ.
Bên bờ, có một con thuyền đang đỗ, chuẩn bị xuất phát.
Diệp Ly đứng trên đầu thuyền, thấy Tiểu Tiểu chạy tới, nàng vô cùng kích động, nhảy xuống mạn thuyền, nghênh đón.
“Tiểu Tiểu, rốt cục ngươi cũng đến! Đi mau!”
Tiểu Tiểu thở ra, nói: “Ngân Kiêu và Quỷ Mối còn…”
Diệp Ly nói: “Yên tâm, bọn họ tự có người tiếp ứng.”
Nghe đến câu này, Tiểu Tiểu cũng không hỏi nhiều nữa, theo Diệp Ly lên thuyền.
Người trên thuyền thấy thế, lập tức nâng mái chèo, một giây cũng không lưu lại, nhắm thẳng ra biển, bỏ chạy.
“Hô, ta còn tưởng rằng lần này sẽ chết chắc rồi chứ! May mà phường chủ tìm Ngân Kiêu và Quỷ Mối đến cứu chúng ta a!” Diệp Ly cảm thán, “Vẫn là ‘Khúc phường’ có tình có nghĩa nhất!”
“Bọn họ tới tiếp ứng cho chúng ta?” Tiểu Tiểu có chút kinh ngạc.
“Đương nhiên a!” Diệp Ly gật đầu, “Vốn là mỗi tháng ta đều ra ngoài truyền tin tức, lần này rất lâu không cón tin. Phường chủ liền phái người điều tra, sau đó, bọn tỷ muội cũng tra được ngươi đang ở trên Đông Hải. Phường chủ liền dùng số tiền lớn mời Ngân Kiêu và Quỷ Mối! Hắc hắc, không biết lần này là ngươi dựa hơi ta, hay là ta dựa hơi ngươi nữa!”
Tiểu Tiểu cũng cười, đang định thở phào một hơi.
Đột nhiên, thân thuyền rung lên, ngừng lại.
Người trên thuyền còn đang kinh ngạc, đã thấy có mẫy cỗ Hành Thi bám trên mạn thuyền, đang bò lên trên.
“A!!! Âm hồn không tan a!!!” Diệp Ly kinh hô.
Lúc này, trên mặt biển đột nhiên xuất hiện một con thuyền. Trên đó treo cờ hiệu của Thần Tiêu phái, nhưng đứng trên đầu thuyền lại là tông chủ của Thần Nông thế gia, Thạch Mật.
Trong tay nàng nâng huân hương, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như cũ.
Hành Thi đều đã trèo được lên thuyền, mà lúc trước khi thuyền dừng lại, mấy cỗ Hành Thi đã tác quái, phá hoại khoang thuyền. Lúc này, thuyền đang dần chìm xuống, lại có Hành Thi công kích, hoàn toàn lành ít dữ nhiều.
“Giao Tả Tiểu Tiểu ra, bổn tọa tha cho các ngươi một con đường sống.” Thạch Mật mở miệng, lãnh đạm nói.
“Phi!” Diệp Ly cứng gan, nói, “Tà ma ngoại đạo! Không biết kiêng dè người chết, cẩn thận ông trời đánh chết ngươi!”
Nàng vừa nói xong, đột nhiên có một trận sấm vang lên, vang vọng khắp trời. Chỉ thấy bầu trời đang tối tăm, bây giờ mây đen giăng đầy, đúng là sắp có mưa to.
Thạch Mật cúi mắt, thanh âm lạnh lùng, nói: “Vậy cũng đừng trách bổn tọa vô tình…”
Trên thuyền hỗn chiến khắp nơi, thân thuyền đã chìm hơn nửa, nước biển tràn vào mạn thuyền, ẩm ướt đế hài. Tiểu Tiểu nhìn khuôn mặt dữ tợn của đám Hành Thi trước mặt, đột nhiên có chút sợ hãi. Những người bên cạnh, vẫn dùng toàn lực che chở chu toàn cho nàng như cũ. Mặc dù, không biết vì lí do gì, nhưng cảm giác an tâm như vậy, khiến nàng thấy thoải mái.
Thạch Mật ngước mắt, nâng tay, chỉ thấy, vô số thần châm màu đen dâng lên, vờn quanh thân nàng.
“Tam Thi Thần Châm?!” Tiểu Tiểu cả kinh nói. Xem tư thế này, là dùng nam châm điều khiển?
Thạch Mật vung tay lên, thần châm này giống như có sinh mệnh, bay thẳng về hướng mọi người.
Mắt thấy thần châm tới gần, đột nhiên, tia chớp xé trời, tiếng sấm vang lên, thần châm này đột nhiên lại đi sai phương hướng, uy lực suy giảm.
Chỉ là, mặc dù nam châm mất đi hiệu lực, nhưng Hành thi lại vô cùng nghiêm túc, tiếp tục chết lặng công kích. Nhưng mà, càng khiến cho người ta không tưởng tượng được là, tiếng sấm vừa dừng lại, những giọt mưa lớn như hạt đậu lập tức rơi xuống, biến thành một cơn mưa tầm tã. Khu cổ hương trong tay Thạch Mật bị nước mưa làm tắt, động tác của Hành Thi đột nhiên trì độn.
Thạch Mật thu châm, nhìn không trung.
“Ý trời…” Nhưng mà, trong mắt nàng đột nhiên dâng lên oán độc, “Ta không tin thiên mệnh!”
Tiếng nàng vừa dứt, liền thả người nhảy lên, ra tay bắt lấy Tiểu Tiểu.
Lúc này, mưa lớn khiến con thuyền chìm càng nhanh, nước đã dâng đến đầu gối của Tiểu Tiểu. Tiểu Tiểu đang cố gắng bám lấy mạn thuyền, lần công kích này của Thạch Mật, cho dù làm thế nào cũng không thể trốn thoát.
Đúng lúc này, một thân ảnh màu đen đột nhiên xông vào. Hàn quang của trường kiếm lóe lên, bức lui Thạch Mật.
Tiểu Tiểu kinh ngạc nhìn người trước mặt, đó là một thân trang phục màu đen, vải đen che mặt, thậm chí ngay cả tóc cũng được che kín lại. Nhìn thân hình, xác nhận là nam tử. Nhưng do quần áo này, hơn nữa mưa to như vậy, căn bản không thể nhìn ra bộ dáng của người nọ.
Tiểu Tiểu chỉ thấy một tay hắn cầm trường kiếm, một tay cầm vỏ kiếm, sử dụng, là kiếm pháp vô cùng phổ biến. Nếu muốn dựa vào bộ công phu này để nhận ra lai lịch người này, không hề dễ dàng.
Chỉ là, tuy rằng là chiêu thức rất bình thường, lại khiến thế công của Thạch Mật bị kiềm chết chặt chẽ. Lý do duy nhất Tiểu Tiểu có thể đoán được, đó là: Thuần thục. Tuy rằng là kiếm thuật giản dị không hoa mỹ, nhưng người sử dụng kiếm này đã hiểu thấu đáo các chiêu kiếm này, ra chiêu giải chiêu đều trôi chảy như nước chảy mây trôi.
Nhìn thân thủ này, ít nhất cũng có mười mấy năm tu vi kiếm thuật. Người như vậy, nàng đã từng gặp sao? Nhạc Hoài Khê? Nhạc Hoài Giang? Không đúng a, nếu như là hai người bọn họ, vì sao không dám dùng mặt thật mà đánh, hơn nữa vì sao lại không dùng Nhạc Kam Kiếm phái gia truyền?…
Trong lúc Tiểu Tiểu nghi hoặc, nửa người nàng đã chìm dưới nước. Bốn phía, nơi nào có người có chỗ đứng yên ổn, đều đang chiến đấu với đệ tử Thần Tiêu phái. Mà người rơi xuống nước, trong cơn mưa to này, ốc còn không mang nổi mình ốc, không có người nào có thể giúp nàng một tay.
Tiểu Tiểu đành buông mạn thuyền ra, ôm tấm vãn gỗ trôi nổi, nước chảy bèo trôi. Mưa như trút nước, nước biển chảy xiết, trong lúc đó, bất giác nàng đã dần dần trôi ra xa.
Bên kia, Thạch Mật và hắc y nhân đã đấu hơn mười chiêu vẫn bất phân thắng bại. Thạch Mật mở miệng, hỏi: “Ngươi là ai? Tại sao lại đối đầu với ta?”
Hắc y nhân cũng không trả lời. Hắn liếc mắt nhìn thế cục xung quanh, đánh thêm mấy chiêu, vọt người rời đi. Thạch Mật muốn đuổi theo, hắc y nhân lại xoay người, đánh một kiếm vào nước biển, che lại tầm mắt nàng.
Người Tiểu Tiểu ngâm trong nước biển, chỉ cảm thấy miệng vết thương trên cánh tay phải càng ngày càng đau, toàn thân vô lực, mà bàn tay túm tấm ván gỗ cũng bắt đầu mất cảm giác.
Lúc này, có người kéo tay nàng lên, nâng nàng ra khỏi mặt nước, ôm vào trong lòng.
Tiểu Tiểu quá sợ hãi, mở to hai mắt, nhìn hắc y nhân kia.
Một tay hắc y nhân kia ôm lấy thắt lưng nàng, thả người nhảy lên, nhẹ nhàng điểm chân lên tấm ván thuyền, bay lên.
Tiểu Tiểu chỉ cảm thấy, hắn tậm lực không nhìn nàng. Nàng lẳng lặng nghĩ nguyên nhân, nhưng lại nghĩ không ra do thân thể mỏi mệt. Đó là một loại cảm giác an tâm khó hiểu, khiến nàng tựa vào trong lòng người xa lạ kia, dần dần ngủ…
…….
Tác giả có chuyện muốn nói: Vì sao… Vì sao… Vì sao khó có một lần ta vìLiêm DDgiảng giải một lần, lại bị nhiều độc giả đại nhân đoán được như vậy a a a a a!!!
Mọi người đều đọc rất cẩn thận. Ta rất cảm động!!!
Thật ra, đúng như lời mọi người đã nói: Liêm ba ba từng nói: Luận thân thủ, con không kém so với một nhân sĩ võ lâm. Nhưng so về nội lực… Thiếu dương nội lực phát triển theo chất lượng, con mới có mười mấy năm tu vi, tất nhiên không thể địch lại. Chịu chút khổ cực, coi như mà may mắn rồi. Tuy nhiên, con cũng không nên tự coi nhẹ mình. Đợi mùng mười tháng sau, con làm quan lễ* rồi, vi phụ sẽ đem tâm quyết cuối cùng của ‘Bình Ngiêm Chính Tông’ truyền thụ cho con, chỉ cần luyện tập chăm chỉ, nhất định sẽ tiến triển cực nhanh.
(* Quan lễ: Lễ đội mũ. Ngày xưa, con trai hai mươi tuổi thì làm lễ đội mũ, cho nên con trai mới hai mươi tuổi gọi là nhược quán 弱冠, chưa đến hai mươi tuổi gọi là vị quán 未冠)
Mà lúc trước Liêm Chiêu và Ôn Túc giao thủ, cũng từng nhấn mạnh rằng, võ công của hai người bọn họ tương đương, nhưng là nội lực của Ôn Túc trội hơn một chút.
Từ đó về sau, Liêm DD bị kích thích, ngày đêm khổ luyện, khiến chi võ công ‘Tiến triển cực nhanh’, vì thế, mới biến thành đánh ngang tay với Ôn Túc.
Ân… Đương nhiên, nếu có độc giả đại nhân nào còn cảm thấy khó hiểu, mời dựa vào võ hiệp huyền huyễn để lý giải ~~~ Hắc hắc ~~~
Cuối cùng, ta muốn nói, mọi người không cần đoán, hắc y nhân trong đoạn văn trên chính là Liêm DD, cám ơn mọi người đã theo dõi ~~~ Hắc hắc ~~~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.