Chuyến Xe Bus Số 14

Chương 366: Theo đuôi

Tần Cảo Học Sinh

30/07/2021

Quỷ Vương nói: “Hẳn là vậy, cũng không ai biết cuộc đời ngươi đến tột cùng có phải vẫn luôn lâm vào tử vong tuần hoàn hay không, nhưng từ trước mắt tới xem, ngươi gặp được đối thủ đều vô cùng cường đại, rất có khả năng ngươi sẽ còn tiếp tục chết đi. Nhưng sẽ tiếp tục sống lại, nếu có cơ hội sống lại tại thời điểm đó, vậy ngươi có thể tiếp tục sử dụng thân hình hiện tại, tiếp tục sinh tồn.”

“Nếu không thể sống lại tại lúc đó thì sao?” Tôi hỏi.

“Vậy hẳn là phải làm lại từ đầu, ngươi lại phải một lần nữa quen biết một đám người chúng ta.”

Quỷ Vương nói xong câu đó, tôi rốt cuộc hiểu được một đạo lý.

Suốt quá trình này tao ngộ nhiều đối thủ như vậy, một đám đều lợi hại so với tôi. Nhưng cuối cùng tôi còn gặp dữ hóa lành, vì sao?

Không vì cái gì khác, chính là bởi vì Quỷ Nhãn đã giúp tôi, chỉ đơn giản như vậy.

Ví dụ như chuyện ở Quỷ Vực trong Nam Hải tìm kiếm Quỷ Nhãn, mặc kệ lúc ấy nguy hiểm cỡ nào, gặp bí thuật Diêm La che trời, nhưng cuối cùng vẫn là hữu kinh vô hiểm vượt qua, cuối cùng vẫn thuận lợi lấy được Quỷ Nhãn. Vì sao đây?

Chính là bởi vì nguyên bản tôi đã co Quỷ Nhãn! Đây là vật trong số mệnh của tôi nên có! Chỉ đơn giản như vậy.

“A Bố, nói cho ngươi nhiều như vậy. Ngươi nên đem Thất tinh Ma Thư nói cho ta đi?” Quỷ Vương hiền lành nói.

Tôi lắc đầu, vẻ mặt thành thật nói: “Ta thật sự không thấy Thất tinh Ma Thư, nếu thấy ta khẳng định sẽ cho ngươi.”

Quỷ Vương thở dài, phất phất tay, nói: “Thôi, thôi, coi như việc này không có phát sinh qua. Ta muốn nghỉ ngơi.”

Đây là hạ lệnh đuổi khách, tôi gật đầu nói: “Ta còn có chút việc phải làm, đi trước một bước.”

Không chờ Quỷ Vương trả lời, cũng không chờ Quỷ Vương lại nói gì khác, tôi nhanh chóng rời đi nơi này.

Lúc gần đi, Số 73 liếc mắt nhìn tôi một cái, biểu tình rất phức tạp. Trong ánh mắt như là chất chứa rất nhiều hàm nghĩa.

Hơn nữa không riêng gì Số 73, ngay cả A Long cũng lặng lẽ liếc mắt nhìn tôi, tôi cũng cảm thấy trong ánh mắt hắn như là có dấu chuyện gì.

Nhưng mà ở đây không có tiện hỏi, cũng không có biện pháp hỏi, tôi liền không để ý nhiều, lập tức đi ra khỏi tòa nhà.

Ở trêи đường trở về tôi nghĩ một chút vẫn là đi đến nhà chú trung niên trước đi, Nhị gia ở nơi đó chờ tôi, ông là người hiểu tôi nhất.

Tới nhà u phục đại thúc, hắn vẫn rất nghiêm túc đề phòng tôi, nhưng Nhị gia nói:

“Tiểu âu phục, không nhầm được, đây chính là A Bố, cho dù lại đến một trăm A Bố, ta cũng có thể cảm nhận được hắn chính là cháu trai của ta.”

Nhị gia vốn là nhân vật có bản lĩnh, hơn nữa hiện tại là ở trạng thái linh hồn, trêи phương diện nào đó năng lực càng vượt qua người thường.

u phục đại thúc lúc này mới bán tín bán nghi cùng tôi trò chuyện, lần này nói chuyện chính là hơn hai giờ, ở trêи phong cách tôi nói chuyện, cùng với cử chỉ thần thái, cuối cùng u phục đại thúc mới tin tưởng tôi chính là Lưu Minh Bố thật.

Chuyện kế tiếp phải làm còn phải dựa vào Nhị gia, cần phải để Nhị gia mang theo tôi về nhà, để ông chứng minh thân phận của tôi trước mặt Cát Ngọc cùng Tô Trinh.



Kết quả rất thuận lợi, tôi đem mọi chuyện phát sinh đều kể lại một lần, nói những tên Lưu Minh Bố giả đó đều đã bị xử lý. Nàng hai không có động thủ, nói chờ thêm một tuần nữa, chờ điều tra rõ ràng lại nói.

Như vậy cũng đúng, dù sao tôi cũng được thanh nhàn, liền một mình một người về tổng trạm vận chuyển.

Tới văn phòng trong trạm vận chuyển hành khách, bên trong bàn làm việc có một người quen cũ đang ngồi.

Tên Béo!

“Mấy ngày không thấy, ngươi gầy đi rất nhiều a.”

Tên Béo ngẩng đầu nhìn về phía tôi nói: “Ai, câu này thật là để ta không biết nên khóc hay nên cười.”

“Làm sao vậy?” Tôi đưa cho tên Béo một điếu thuốc.

Tên Béo nói: “Bị giam giữ ở chỗ của Quỷ Vương, tuy rằng không có bị đánh, không có bị tra tấn, nhưng mà xung quanh nhà giam treo rất nhiều tranh ảnh, ngươi nói những bức tranh đó nếu là vẽ muội tử xinh đẹp, ta còn có thể nhìn đi, vấn đề là đều vẽ từng vòng từng vòng giống như gợn sóng nước, cho ta xem cả ngày đến quáng mắt. Ta cũng là tối hôm qua mới vừa được thả ra, cái bà nội nó, thế mà dằn vặt cho ta gầy.”

Trách không được tên Béo gầy. Đây đâu phải là giảm béo, mà là chịu khổ quá nhiều, ăn không đủ no, mặc không tốt, còn phải nhìn chằm chằm vào những cái vòng sóng nước đó, nhìn đến thần hồn hắn điên đảo, tự nhiên sẽ phá giải vu thuật của nam tử che mặt.

“Vậy tối hôm qua ngươi đã tới rồi?”

“Đúng vậy, ta tới phát hiện không có ai, ta liền nằm ở trêи sô pha ngủ một giấc, trời đã sáng liền dậy chơi đấu địa chủ chờ ngươi về.”

Bấm quảng cáo ủng hộ mình với nhé

Tên Béo nói chuyện đồng thời phẩy tay vung ra một đôi Vương Nỗ.

Tôi nhìn thoáng qua bên ngoài văn phòng, kinh ngạc nói: “Một cái trạm vận chuyển hành khách lớn như vậy, ngươi nói đến là đến, nói ngủ liền ngủ, kiêu ngạo như vậy?”

Tên Béo sửng sốt nói: “Không có a, cái tài xế già kia, gọi là gì nhỉ, ah đúng, Lương sư phự, hắn không cho ta ở chỗ này nghỉ ngơi, nói cần phải được ngươi đồng ý mới được, nguyên bản ta cùng hắn tranh luận một hồi, thì Trần Vĩ từ bên đi ngoài vào trong miệng còn ngậm thuốc lá.”

Tôi tạm dừng động tác hút thuốc hỏi: “Trần Vĩ? Ngươi xác định ngươi nhìn thấy chính là Trần Vĩ?”

Tên Béo lại mở một phen, đánh ra một cái Tam Phiêu sau đó nói:

“Khẳng định là Trần Vĩ a, trước kia ta tới đã gặp qua hắn, là hắn bảo lão Lương không có việc gì, để ta ở chỗ này nghỉ ngơi, cái vị Lương sư phụ kia mới đồng ý, sau đó còn nói nếu xảy ra vấn đề, Trần Vĩ phải chịu trách nhiệm. Trần Vĩ không nói gì, vỗ vỗ bả vai ta nói tin được ta, để ta yên tâm nghỉ ngơi.”

Cuối cùng, tên Béo lại thêm một câu: “Trần Vĩ thật đủ ý tứ, chẳng những để ta nghỉ ngơi tại đây, còn nói có thời gian muốn mời ta ăn cơm.”

Lạch cạch, thuốc lá từ trong khe hở ngón tay tôi rơi xuống trêи mặt đất, nhưng mà tôi không xoay người lại nhặt, vì không để cho tên Béo nhìn ra tôi mất tự nhiên.

Tôi cố ý duỗi chân dẫm tắt tàn thuốc, ra vẻ đúng là muốn vứt bỏ tàn thuốc.

“Trần Vĩ nói cụ thể thời gian mời ngươi ăn cơm không?” Tôi thử hỏi tên Béo.



Tên Béo đang nhìn chằm chằm màn hình, tính toán nên ra bài gì, tôi kiên nhẫn chờ hắn đánh ra một đôi K, hắn nói:

“Cái này thì không có a, chỉ là nói có thời gian thì mời ta ăn cơm, ta cảm thấy hẳn là khách sáo thôi, không nhất định sẽ mời thật.”

Trong lòng tôi dang lên nhiều dự cảm chẳng lành. Trần Vĩ bị chính tay tôi giết, chuyện này chắc chắn không phải là giả, nhưng lão Lương thấy Trần Vĩ, tên Béo cũng thấy Trần Vĩ, giống như tất cả mọi người trong trạm vận chuyển hành khách đều thấy qua Trần Vĩ, duy nhất tôi không thấy.

Mà tôi, vừa hay lại là người duy nhất trong toàn bộ trạm vận chuyển hành khách biết tin tức Trần Vĩ đã chết.

Chẳng lẽ, Trần Vĩ không chết? Hoặc là hắn cố ý tránh tôi?

Nếu nói linh hồn vào ngày đầu thất sẽ về thăm nhà, nhưng đến nay là bao nhiêu ngày rồi, Trần Vĩ sẽ không phải là âm hồn bất tán đi?

Tôi nói: “Như vậy đi, khi nào Trần Vĩ mời ngươi ăn cơm, ngươi phải gọi điện thoại cho ta.”

“Làm gì a?”

“Không gì cả, khi hắn mời ngươi ăn cơm, ta phải trông nom văn phòng một chút, nếu không văn kiện quan trọng bị trộm đi thì làm sao?”

Tôi cũng không tìm nhiều lý do như vậy, tùy tiện nói một câu qua loa lấy lệ với tên Béo.

Đi ra văn phòng, tôi một mình một người ngồi ở cửa ký túc xá, lại lẳng lặng đốt một điếu thuốc.

Trước mắt Trần Vĩ đã thành tâm bệnh của tôi, tôi không biết gia hỏa này là chết thật hay là chết giả, nhưng tôi cảm thấy khẳng định là Mắt kính gọng vàng thao túng cái gì ở phía sau.

Mà tôi còn đang suy nghĩ một sự kiện khác, Quỷ Vương nói tên Lưu Minh Bố giả kia chính là tôi, lời này thật sự tôi không tin.

Nếu nói sau khi giết chết Lưu Minh Bố giả, tôi cũng không hiểu được chết theo, vậy thì tôi tin. Tôi tin Lưu Minh Bố giả chính là tôi.

Nhưng mà hiện tại tôi không chết, tôi vẫn sống tốt, tôi cùng Lưu Minh Bố giả khẳng định không phải cùng một người.

Hơn nữa gia hỏa này rất thông minh, trước khi Quỷ Vương giết chết hắn, hắn biết Quỷ Vương nhất định sẽ cướp đi thi thể hắn, nghiên cứu Thất tinh Ma Thư, cho nên không biết hắn dùng biện pháp gì, đem đồ án cùng ký hiệu trêи người toàn bộ đều che dấu hoặc là biến mất.

Nói cách khác, trước mắt khắp thiên hạ người biết Thất tinh Ma Thư toàn cuốn, chỉ có một mình Lưu Minh Bố tôi!

Thất tinh Ma Thư có một cái tên gọi khác là Đốt tâm ma thư, nghe tên liền biết là công pháp ghê gớm. Đối với người quá coi trọng quyền lực như Quỷ Vương mà nói, tôi tạm thời không có ý định đem Thất tinh Ma Thư nói cho hắn. Mặc dù hắn là tổ tiên của tôi cũng không được.

Lúc tôi còn đang sững sờ, bỗng nhiên tên Béo lao ra khỏi văn phòng, nhe răng cười ha ha nói:

“Đại huynh đệ, tên Trần Vĩ kia thật đúng là mời ta ăn cơm, hẹn ta đi Hồng Môn Yến đây, Emma, ta đi trước, sớm đã đói bụng.”

Tôi ừ một tiếng nói: “Đi thôi, ta tự mình trực ban.”

Sau khi tên Béo rời đi, tôi lặng lẽ mượn xe đồng sự, lái theo đuôi tên Béo……

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Chuyến Xe Bus Số 14

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook