Chương 1
Thiên Phàm Quá Tẫn
31/12/2022
Bệnh tình của nàng đã không phải là chuyện ngày một ngày hai.
Có lúc nằm trên giường, nàng có thể cảm thấy mình bỗng nhiên phiêu diêu bồng bềnh: thoát ly thân thể gầy yếu, nhẹ nhàng lơ lửng trong không trung, trên không chạm trời, dưới không chạm đất, tựa như có thể bị gió cuốn đi bất cứ lúc nào.
Cảm giác đó khiến nàng được giải thoát, nhưng cũng khiến nàng hoảng sợ.
Ham muốn sống sót kéo nàng trở lại, phần lớn thời gian nàng sẽ giãy giụa, khi tỉnh lại trên giường bệnh, mồ hôi nàng đầm đìa mướt rượt, nàng mơ hồ cảm nhận được lực hút của thân thể, kéo nàng trở về.
Đau đớn như giòi như bọ bám vào xương tủy, nên khi ý thức vừa trở lại, nàng bèn vịn vào thành giường gượng dậy, hổn hển thở ra, vừa lúc loáng thoáng nghe được hai nha đầu trực đêm cầm lồng đèn nhiều chuyện:
“Nữ lang* mệnh thật khổ, tuổi còn nhỏ mà ốm bệnh không thôi.”
(*) Từ cũ dùng để gọi người con gái. Trong văn cảnh này, có thể hiểu tương đương với “tiểu thư“.
“Nghe nói lang quân* Thôi gia mấy ngày trước cũng đến lui hôn rồi, sợ nữ lang sẽ…”
(*) Có thể hiểu tương đương với “thiếu gia”.
“Hừ, xằng bậy!”. Đọc ????hêm các chươ????g mới ????ại ﹎ TR????????TRU???? ????????﹒ⅴ???? ﹎
“Không phải là nói xằng nói bậy, các vị đại phu và thuật sĩ đều nói vậy mà, e rằng nữ lang sẽ không qua được mùa đông này.”
“Nhà có ngạch, vách có tai, cẩn thận nữ lang lại nghe thấy!”
…
Nhưng nàng đã nghe được.
Ánh nến đầu giường trong đêm lập lòe phát sáng, mấy con thiêu thân không ngừng lao về phía ánh lửa yếu ớt, sau đó tận mệnh rơi xuống.
Sinh mệnh sao mong manh đến vậy.
Nàng nghĩ, sẽ có một ngày nàng giống như loài thiêu thân này, bình thản nhắm mắt xuôi tay.
Ý niệm trong đầu hết sức rõ ràng, nhưng trước mắt vẫn mơ mơ hồ hồ.
Lần nữa trợn mắt là lúc nàng thấy một quái vật không biết tên đánh xe ngựa rực lửa âm ty vững vàng dừng lại bên giường mình.
“Nữ lang… nữ lang…”
Đầu lâu phía trước xe ngựa há miệng gọi nàng, tiếng nói khàn khàn the thé, như vọng đến từ địa ngục.
Nàng có chút sợ hãi, lại có chút ngạc nhiên, tại sao đến đón không phải là Hắc Bạch Vô Thường*?
(*) Còn gọi là “Vô Thường Nhị Gia”; theo truyền thuyết Trung Quốc là hai quỷ lại giúp việc cho Diêm Vương bằng việc chuyên hộ tống các linh hồn người chết về âm phủ.
“Ngươi là yêu quái đến đón ta?”
“Thưa nữ lang, ta phục mệnh Minh Vương đến đây đón nàng.”
“Đi đâu?”
“Địa phủ.”
Đi thôi, dương số đã tận.
Nàng bước lên xe, bỏ lại thể xác an tĩnh trên giường.
Lúc xe ngựa chạy khỏi phòng, nàng vén rèm nhìn hai tiểu nha đầu vô tư hồn nhiên ngoài cửa.
Nếu như không phải bệnh tật quấn thân, nàng có thể được như thiếu nữ trẻ tuổi các nàng, vui vẻ hoạt bát.
Đáng tiếc, đời này nàng còn chưa gả cho ai, sinh mệnh lại sớm kết thúc như vậy.
Cảnh sắc ngoài rèm nhanh chóng thay đổi, bóng đêm tĩnh lặng mờ ảo nhìn không rõ.
Có sông có nước, có một cây cầu đính kim bích, phía Bắc bên kia cầu là lối vào thành, nom giống Trường An vào ban đêm, nhưng yên tĩnh, tịch liêu hơn nhiều.
Đây là địa phủ sao? Cũng không đáng sợ như tưởng tượng.
Nàng im lặng nhìn xung quanh, thấy xe ngựa dừng lại ở trước cửa một phủ trạch quan nha.
Rèm che chầm chậm vén mở, có thị nữ cúi đầu tiến đến, đưa tay dìu nàng.
Nàng do dự cầm lấy, cảm thấy như chạm phải hàn băng ngàn năm, lạnh thấu xương.
“Đây là nơi nào?”
“Minh ty.”
Thị nữ bên hông cửa lên tiếng trả lời, phía dưới mái hiên treo cao đèn lồng cùng lụa chăng đỏ thẫm, sáng đèn rực rỡ.
Địa phủ cũng có hỉ sự sao?
Nàng nghi ngờ đi theo vào, đến một gian phòng trông giống hỉ phòng thì người thị nữ bên cạnh mới lên tiếng: “Giờ lành sắp tới, thỉnh nữ lang mau mau trang điểm.”
“Giờ lành? Giờ lành của ai?”
Sống lưng lạnh ngắt, nàng đứng ở cửa phủ Minh ty, cảm thấy trước mặt có thứ gì trào dâng, trong lòng tràn đầy sợ hãi và bất an.
Thị nữ quay đầu nhìn nàng, cổ vặn cót ca cót két, ánh mắt đờ đẫn, sắc mặt trắng bệch: “Của nữ lang và Minh Vương.”
“Cái gì!“
“Bát tự của nữ lang và Minh vương nhất hợp.”
Thị nữ cứng nhắc giải thích, nàng trợn mắt há mồm kinh ngạc, đờ đẫn không biết phải làm sao, thì cửa phòng bỗng đóng sầm lại.
“Ngươi muốn làm gì vậy?! Thả ta ra ngoài!”
Cánh cửa đóng lại không mở ra được, mặc cho nàng gào to đến mức nào.
Nàng bất lực đứng ở trong phòng, cố gắng nuốt trôi sự thật khó chấp nhận trước mắt. Nàng lơ đãng liếc nhìn người trong gương, ngây người.
Cô nương mắt phượng mày ngài trong gương là nàng ư?
Nàng kinh ngạc chạy đến trước gương, sờ vào da thịt mình.
Nàng biết rõ dáng vẻ của mình, nhưng trước giờ đều là vàng vọt, khô đét; không giống như bây giờ, mặt hoa da phấn, tràn đầy sức sống.
Vì đã chết đi nên nàng thoát khỏi bệnh tật sao?
Nàng sững sờ nhìn người trong gương, một lát thì cầm hỷ phục lên.
Đường may tinh xảo, xinh đẹp lộng lẫy. Chứa đựng tiếc nuối cả đời nàng.
Thôi, mặc vào thì đã sao, dù gì nàng cũng đã là người chết.
Có lúc nằm trên giường, nàng có thể cảm thấy mình bỗng nhiên phiêu diêu bồng bềnh: thoát ly thân thể gầy yếu, nhẹ nhàng lơ lửng trong không trung, trên không chạm trời, dưới không chạm đất, tựa như có thể bị gió cuốn đi bất cứ lúc nào.
Cảm giác đó khiến nàng được giải thoát, nhưng cũng khiến nàng hoảng sợ.
Ham muốn sống sót kéo nàng trở lại, phần lớn thời gian nàng sẽ giãy giụa, khi tỉnh lại trên giường bệnh, mồ hôi nàng đầm đìa mướt rượt, nàng mơ hồ cảm nhận được lực hút của thân thể, kéo nàng trở về.
Đau đớn như giòi như bọ bám vào xương tủy, nên khi ý thức vừa trở lại, nàng bèn vịn vào thành giường gượng dậy, hổn hển thở ra, vừa lúc loáng thoáng nghe được hai nha đầu trực đêm cầm lồng đèn nhiều chuyện:
“Nữ lang* mệnh thật khổ, tuổi còn nhỏ mà ốm bệnh không thôi.”
(*) Từ cũ dùng để gọi người con gái. Trong văn cảnh này, có thể hiểu tương đương với “tiểu thư“.
“Nghe nói lang quân* Thôi gia mấy ngày trước cũng đến lui hôn rồi, sợ nữ lang sẽ…”
(*) Có thể hiểu tương đương với “thiếu gia”.
“Hừ, xằng bậy!”. Đọc ????hêm các chươ????g mới ????ại ﹎ TR????????TRU???? ????????﹒ⅴ???? ﹎
“Không phải là nói xằng nói bậy, các vị đại phu và thuật sĩ đều nói vậy mà, e rằng nữ lang sẽ không qua được mùa đông này.”
“Nhà có ngạch, vách có tai, cẩn thận nữ lang lại nghe thấy!”
…
Nhưng nàng đã nghe được.
Ánh nến đầu giường trong đêm lập lòe phát sáng, mấy con thiêu thân không ngừng lao về phía ánh lửa yếu ớt, sau đó tận mệnh rơi xuống.
Sinh mệnh sao mong manh đến vậy.
Nàng nghĩ, sẽ có một ngày nàng giống như loài thiêu thân này, bình thản nhắm mắt xuôi tay.
Ý niệm trong đầu hết sức rõ ràng, nhưng trước mắt vẫn mơ mơ hồ hồ.
Lần nữa trợn mắt là lúc nàng thấy một quái vật không biết tên đánh xe ngựa rực lửa âm ty vững vàng dừng lại bên giường mình.
“Nữ lang… nữ lang…”
Đầu lâu phía trước xe ngựa há miệng gọi nàng, tiếng nói khàn khàn the thé, như vọng đến từ địa ngục.
Nàng có chút sợ hãi, lại có chút ngạc nhiên, tại sao đến đón không phải là Hắc Bạch Vô Thường*?
(*) Còn gọi là “Vô Thường Nhị Gia”; theo truyền thuyết Trung Quốc là hai quỷ lại giúp việc cho Diêm Vương bằng việc chuyên hộ tống các linh hồn người chết về âm phủ.
“Ngươi là yêu quái đến đón ta?”
“Thưa nữ lang, ta phục mệnh Minh Vương đến đây đón nàng.”
“Đi đâu?”
“Địa phủ.”
Đi thôi, dương số đã tận.
Nàng bước lên xe, bỏ lại thể xác an tĩnh trên giường.
Lúc xe ngựa chạy khỏi phòng, nàng vén rèm nhìn hai tiểu nha đầu vô tư hồn nhiên ngoài cửa.
Nếu như không phải bệnh tật quấn thân, nàng có thể được như thiếu nữ trẻ tuổi các nàng, vui vẻ hoạt bát.
Đáng tiếc, đời này nàng còn chưa gả cho ai, sinh mệnh lại sớm kết thúc như vậy.
Cảnh sắc ngoài rèm nhanh chóng thay đổi, bóng đêm tĩnh lặng mờ ảo nhìn không rõ.
Có sông có nước, có một cây cầu đính kim bích, phía Bắc bên kia cầu là lối vào thành, nom giống Trường An vào ban đêm, nhưng yên tĩnh, tịch liêu hơn nhiều.
Đây là địa phủ sao? Cũng không đáng sợ như tưởng tượng.
Nàng im lặng nhìn xung quanh, thấy xe ngựa dừng lại ở trước cửa một phủ trạch quan nha.
Rèm che chầm chậm vén mở, có thị nữ cúi đầu tiến đến, đưa tay dìu nàng.
Nàng do dự cầm lấy, cảm thấy như chạm phải hàn băng ngàn năm, lạnh thấu xương.
“Đây là nơi nào?”
“Minh ty.”
Thị nữ bên hông cửa lên tiếng trả lời, phía dưới mái hiên treo cao đèn lồng cùng lụa chăng đỏ thẫm, sáng đèn rực rỡ.
Địa phủ cũng có hỉ sự sao?
Nàng nghi ngờ đi theo vào, đến một gian phòng trông giống hỉ phòng thì người thị nữ bên cạnh mới lên tiếng: “Giờ lành sắp tới, thỉnh nữ lang mau mau trang điểm.”
“Giờ lành? Giờ lành của ai?”
Sống lưng lạnh ngắt, nàng đứng ở cửa phủ Minh ty, cảm thấy trước mặt có thứ gì trào dâng, trong lòng tràn đầy sợ hãi và bất an.
Thị nữ quay đầu nhìn nàng, cổ vặn cót ca cót két, ánh mắt đờ đẫn, sắc mặt trắng bệch: “Của nữ lang và Minh Vương.”
“Cái gì!“
“Bát tự của nữ lang và Minh vương nhất hợp.”
Thị nữ cứng nhắc giải thích, nàng trợn mắt há mồm kinh ngạc, đờ đẫn không biết phải làm sao, thì cửa phòng bỗng đóng sầm lại.
“Ngươi muốn làm gì vậy?! Thả ta ra ngoài!”
Cánh cửa đóng lại không mở ra được, mặc cho nàng gào to đến mức nào.
Nàng bất lực đứng ở trong phòng, cố gắng nuốt trôi sự thật khó chấp nhận trước mắt. Nàng lơ đãng liếc nhìn người trong gương, ngây người.
Cô nương mắt phượng mày ngài trong gương là nàng ư?
Nàng kinh ngạc chạy đến trước gương, sờ vào da thịt mình.
Nàng biết rõ dáng vẻ của mình, nhưng trước giờ đều là vàng vọt, khô đét; không giống như bây giờ, mặt hoa da phấn, tràn đầy sức sống.
Vì đã chết đi nên nàng thoát khỏi bệnh tật sao?
Nàng sững sờ nhìn người trong gương, một lát thì cầm hỷ phục lên.
Đường may tinh xảo, xinh đẹp lộng lẫy. Chứa đựng tiếc nuối cả đời nàng.
Thôi, mặc vào thì đã sao, dù gì nàng cũng đã là người chết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.