Chương 5
Thiên Phàm Quá Tẫn
31/12/2022
Màn đêm tối như mực, xe quỷ băng băng chạy, cho đến khi đậu lại ở chỗ cũ.
“Minh Vương đang tắm, nữ lang đi theo ta.”
Gấm lụa đỏ thẫm và đèn lồng hôm qua đều đã rút đi, thị nữ đưa nàng xuyên qua gian giữa hướng về hậu viện, dừng lại ở một suối nước nóng lộ thiên.
Nước suối rất sạch sẽ, nhàn nhạt sắc vàng, trong suốt thấy đáy, hơi nước bốc lên lượn lờ. Nam nhân ở trần, tựa người trên một vách đá, nghe được tiếng chân phía sau thì ngẩng đầu, vẫy tay với nàng.
Nàng tiến đến, vừa định ngồi xổm xuống thì hắn bỗng nhiên kéo tay nàng, sau đó hắn đứng dậy khỏi hồ tắm.
Có lẽ là nhờ nước suối, nên tay Minh Vương không còn lạnh lẽo như hôm qua. Từng giọt nước men theo đường nét rắn chắc của lồng ngực vạm vỡ, xuôi một đường trườn xuống eo, trượt thẳng vào khu rừng đen rậm rạp, nơi có cự thú đang say ngủ.
Bỗng chốc, mặt nàng nghẹn đến đỏ bừng, bối rối quay đi, không dám nhìn kỹ.
“Sợ sệt gì vậy, hôm qua nàng ăn rồi mà.”
Lời của hắn càng làm mặt nàng đỏ hơn, đang luống ca luống cuống thì hắn bỗng kéo nàng xuống nước, bọt nước văng tung tóe, nàng thét to, rồi nhận ra rằng mình đang đứng vững trong suối, y phục trên người đã biến mất tự lúc nào.
“Y phục của ta…”
“Một lát nữa biến trở lại cho nàng.”
Làn nước ấm áp ngập đến thắt lưng của nàng, quá đỗi thẹn thùng, nàng cuống quít vòng tay ôm ngực, trầm mình xuống dưới nước.
Minh Vương kéo nàng lên, gỡ hẳn ra hai tay nàng ra, cúi người kề sát vào đôi gò bồng đảo.
Nàng vội vàng lui về phía sau, suýt té ngửa, đối phương lại cười buông nàng ra.
“Lại đây, giúp ta gội đầu.”
Nam nhân tiến đến vùng nước sâu, đưa lưng về phía nàng, gỡ búi tóc ra, nàng lưỡng lự một chốc nhưng vẫn đi đến.
Nhớ lại động tác thị nữ giúp mình gội đầu trước đây, nàng lấy xà phòng gần cạnh bôi lên mái tóc đen nhánh buông lơi của hắn, hai tay chậm rãi xoa tẩy, còn nhẹ nhàng xoa bóp da đầu…
Chà tẩy kỹ càng nàng mới múc mấy gáo nước trong, giội rửa sạch sẽ bọt trên đầu hắn rồi dùng lược sừng trâu nhẹ nhàng chải xuống.
Tóc hắn thật mượt. Nàng vuốt ve những sợi tóc mềm mại đen nhánh lững lờ trôi trong nước. Đột nhiên, phía sau vươn ra hai tay thon dài hữu lực, ghì chặt nàng vào lòng.
Hắn muốn làm gì vậy? Giống như đêm qua sao?
Không đâu, nàng còn có băn khoăn chưa kịp hỏi nữa.
Bàn tay nam nhân kề sát trên bụng nàng, từ từ lần mò xuống dưới, nàng lắc đầu, mạnh mẽ ngăn hắn lại.
“Rốt cục ta còn sống hay đã chết?” Nàng hỏi.
Nam nhân nhíu mày, nghi ngờ nhìn nàng.
“Tối hôm qua sau khi động… động phòng, ta lại tỉnh dậy ở trên giường. Như vậy… ta rốt cục còn sống hay đã chết?”
Trầm lặng, nam nhân ôm chặt eo thon của nàng, vươn tay vuốt ve gò má tinh tế của nàng, một lát mới đáp:
“Dương thọ của nàng còn rất dài.”
Ơ…
Nàng giương mắt nhìn hắn: “Vậy tại sao buổi tối ta lại gặp được chàng, chúng ta là gì của nhau?”
Trong hơi nước mịt mờ hư ảo, tóc dài của Minh Vương lòa xòa trên vai, ngũ quan khôi ngô đẹp hơn tranh vẽ.
“Là gì?” Minh Vương nở nụ cười, “Hôm qua chúng ta đã động phòng rồi, nàng nghĩ chúng ta là gì của nhau?”
“Nhưng mà…”
Lời chưa kịp nói đều bị nuốt vào miệng, hắn đột nhiên cúi đầu hôn nàng.
Một tay của hắn đỡ lấy gáy, hôn lên đôi môi kiều diễm của nàng. Một bàn tay thì ôm chặt bờ lưng của nàng, ép nàng vào lòng hắn.
Sự run rẩy quen thuộc truyền khắp toàn thân, hai tay nàng vòng qua cổ Minh Vương, thân thể sít sao kề cận, cả người phiêu diêu nửa nổi nửa chìm trong nước, bám víu tựa mình vào người Minh Vương.
Nàng đang khép mi hưởng thụ nụ hôn nồng nhiệt của hắn thì bỗng thấy dưới thân đụng phải một vật cứng, nàng mơ màng mở mắt, chỉ thấy cự vật cương cứng thô dài run run kề sát hoa tâm.
Thân nhiệt nóng rẫy đè sát nên nàng chẳng rõ là hắn hay là nước suối, có tiếng mạch đập tựa như thực sự tồn tại một sinh mệnh.
Tướng mạo lãnh đạm anh tuấn của Minh Vương thật không hợp với cự vật dữ tợn đã trướng to uy mãnh hùng tráng trong quần. So với vật nho nhỏ tầm thường trong thoại bản miêu tả, vật này thô to hơn nhiều, soi qua làn nước trong suốt, nàng còn có thể thấy sắc đỏ lấp loáng, lập lờ gân xanh đáng sợ.
Lời tác giả: Là truyện đầu tiên nên tình tiết đơn giản thôi ha~
“Minh Vương đang tắm, nữ lang đi theo ta.”
Gấm lụa đỏ thẫm và đèn lồng hôm qua đều đã rút đi, thị nữ đưa nàng xuyên qua gian giữa hướng về hậu viện, dừng lại ở một suối nước nóng lộ thiên.
Nước suối rất sạch sẽ, nhàn nhạt sắc vàng, trong suốt thấy đáy, hơi nước bốc lên lượn lờ. Nam nhân ở trần, tựa người trên một vách đá, nghe được tiếng chân phía sau thì ngẩng đầu, vẫy tay với nàng.
Nàng tiến đến, vừa định ngồi xổm xuống thì hắn bỗng nhiên kéo tay nàng, sau đó hắn đứng dậy khỏi hồ tắm.
Có lẽ là nhờ nước suối, nên tay Minh Vương không còn lạnh lẽo như hôm qua. Từng giọt nước men theo đường nét rắn chắc của lồng ngực vạm vỡ, xuôi một đường trườn xuống eo, trượt thẳng vào khu rừng đen rậm rạp, nơi có cự thú đang say ngủ.
Bỗng chốc, mặt nàng nghẹn đến đỏ bừng, bối rối quay đi, không dám nhìn kỹ.
“Sợ sệt gì vậy, hôm qua nàng ăn rồi mà.”
Lời của hắn càng làm mặt nàng đỏ hơn, đang luống ca luống cuống thì hắn bỗng kéo nàng xuống nước, bọt nước văng tung tóe, nàng thét to, rồi nhận ra rằng mình đang đứng vững trong suối, y phục trên người đã biến mất tự lúc nào.
“Y phục của ta…”
“Một lát nữa biến trở lại cho nàng.”
Làn nước ấm áp ngập đến thắt lưng của nàng, quá đỗi thẹn thùng, nàng cuống quít vòng tay ôm ngực, trầm mình xuống dưới nước.
Minh Vương kéo nàng lên, gỡ hẳn ra hai tay nàng ra, cúi người kề sát vào đôi gò bồng đảo.
Nàng vội vàng lui về phía sau, suýt té ngửa, đối phương lại cười buông nàng ra.
“Lại đây, giúp ta gội đầu.”
Nam nhân tiến đến vùng nước sâu, đưa lưng về phía nàng, gỡ búi tóc ra, nàng lưỡng lự một chốc nhưng vẫn đi đến.
Nhớ lại động tác thị nữ giúp mình gội đầu trước đây, nàng lấy xà phòng gần cạnh bôi lên mái tóc đen nhánh buông lơi của hắn, hai tay chậm rãi xoa tẩy, còn nhẹ nhàng xoa bóp da đầu…
Chà tẩy kỹ càng nàng mới múc mấy gáo nước trong, giội rửa sạch sẽ bọt trên đầu hắn rồi dùng lược sừng trâu nhẹ nhàng chải xuống.
Tóc hắn thật mượt. Nàng vuốt ve những sợi tóc mềm mại đen nhánh lững lờ trôi trong nước. Đột nhiên, phía sau vươn ra hai tay thon dài hữu lực, ghì chặt nàng vào lòng.
Hắn muốn làm gì vậy? Giống như đêm qua sao?
Không đâu, nàng còn có băn khoăn chưa kịp hỏi nữa.
Bàn tay nam nhân kề sát trên bụng nàng, từ từ lần mò xuống dưới, nàng lắc đầu, mạnh mẽ ngăn hắn lại.
“Rốt cục ta còn sống hay đã chết?” Nàng hỏi.
Nam nhân nhíu mày, nghi ngờ nhìn nàng.
“Tối hôm qua sau khi động… động phòng, ta lại tỉnh dậy ở trên giường. Như vậy… ta rốt cục còn sống hay đã chết?”
Trầm lặng, nam nhân ôm chặt eo thon của nàng, vươn tay vuốt ve gò má tinh tế của nàng, một lát mới đáp:
“Dương thọ của nàng còn rất dài.”
Ơ…
Nàng giương mắt nhìn hắn: “Vậy tại sao buổi tối ta lại gặp được chàng, chúng ta là gì của nhau?”
Trong hơi nước mịt mờ hư ảo, tóc dài của Minh Vương lòa xòa trên vai, ngũ quan khôi ngô đẹp hơn tranh vẽ.
“Là gì?” Minh Vương nở nụ cười, “Hôm qua chúng ta đã động phòng rồi, nàng nghĩ chúng ta là gì của nhau?”
“Nhưng mà…”
Lời chưa kịp nói đều bị nuốt vào miệng, hắn đột nhiên cúi đầu hôn nàng.
Một tay của hắn đỡ lấy gáy, hôn lên đôi môi kiều diễm của nàng. Một bàn tay thì ôm chặt bờ lưng của nàng, ép nàng vào lòng hắn.
Sự run rẩy quen thuộc truyền khắp toàn thân, hai tay nàng vòng qua cổ Minh Vương, thân thể sít sao kề cận, cả người phiêu diêu nửa nổi nửa chìm trong nước, bám víu tựa mình vào người Minh Vương.
Nàng đang khép mi hưởng thụ nụ hôn nồng nhiệt của hắn thì bỗng thấy dưới thân đụng phải một vật cứng, nàng mơ màng mở mắt, chỉ thấy cự vật cương cứng thô dài run run kề sát hoa tâm.
Thân nhiệt nóng rẫy đè sát nên nàng chẳng rõ là hắn hay là nước suối, có tiếng mạch đập tựa như thực sự tồn tại một sinh mệnh.
Tướng mạo lãnh đạm anh tuấn của Minh Vương thật không hợp với cự vật dữ tợn đã trướng to uy mãnh hùng tráng trong quần. So với vật nho nhỏ tầm thường trong thoại bản miêu tả, vật này thô to hơn nhiều, soi qua làn nước trong suốt, nàng còn có thể thấy sắc đỏ lấp loáng, lập lờ gân xanh đáng sợ.
Lời tác giả: Là truyện đầu tiên nên tình tiết đơn giản thôi ha~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.