Chuyện Xứ Lang Biang (Tập 2: Biến Cố Ở Trường Đămri)

Chương 27: Chương 18

Nguyễn Nhật Ánh

27/12/2016

Chương 18

Tâm sự Bamuri

Ngay trong chiều hôm đó, Păng Ting và Suku xuất hiện ở lâu đài K’Rahlan với dáng điệu của những người vừa chạy thoát một bầy sói dữ.

Thằng Đam Pao thoáng thấy Păng Ting và Suku đẩy cổng rào, vừa “ơ” một tiếng, chưa kịp hỏi, hai vị khách đã phóng lại chỗ cầu thang xoắn rồi.

Păng Ting tông cửa phòng Nguyên một cú mạnh đến mức suýt chút nữa nó bổ nhào ra sàn nhà.

Đang nằm trên giường, Nguyên và Kăply nhảy nhổm người lên như lửa đốt mông. Và khi nhận ra mái tóc độc nhất vô nhị ở xứ Lang Biang đang chúi về phía mình, cả hai cái miệng cùng há hốc:

- Gì thế, Păng Ting?

- Thầy N’Trang Long đã bắt được con ma cà rồng trong trường Đămri rồi. – Păng Ting hổn hển đáp, mặt vẫn còn xanh lè xanh lét.

- Trời, ai vậy? – Một lần nữa hai cái mệng cùng hồi hộp hỏi, bốn bàn tay run run áp lên ngực.

- Thầy Hailixiro. – Suku vọt mệng đáp thay bạn.

- Thầy Hailixiro? – Kăply ré lên, tai ù ù như xay lúa. – Không đúng! Không thể là thầy Hailixiro được.

Nguyên ngơ ngác:

- Ờ, làm sao là thầy Hailixiro được? Chính thầy là người bí mật báo cho tụi anh biết mối nguy hiểm tiềm phục trong trường. Ổng cũng là người sốt sắng nhất trong các giáo sư ở trường Đămri trong việc điều tra thủ phạm kia mà.

Kăply nóng nảy tiếp:

- Nếu thầy là thủ phạm trong vụ này, bữa trước ổng rủ tụi anh vô trường để rình bắt Bolobala làm chi?

Kăply bóp chặt hai nắm tay:

- Thầy đâu có điên!

- Đúng là thầy Hailixiro không hề điên, anh K’Brêt à. – Suku thong thả nói. – Tất cả những hành động của ổng đều được tính toán rất kỹ lưỡng.

Nó rút từ trong túi quần một tờ báo gấp tư, chìa ra:

- Tụi anh đọc đi!

K’Brêt láu táu chộp lấy tờ báo, mở ra:

- Ủa, tờ Lang Biang hằng ngày.

Nó ngạc nhiên ngước nhìn Suku:

- Đây là…

- Tờ này không phải là tờ hồi trưa, anh K’Brêt. – Tiếng K’Tub vọng vào từ ngoài cửa, vừa nói nó vừa bước vào với Êmê theo sau. – Tờ hồi trưa chẳng có thông tin gì mới hết. Còn đây là tờ phụ trương buổi chiều, mới phát hành cách đây nửa tiếng đồng hồ.

Êmê nhìn bộ mặt ngẩn ra của Nguyên, mỉm cười duyên dáng:

- Có gì đáng ngạc nhiên đâu anh K’Brăk. Xưa nay, mỗi khi xảy ra những sự kiện nóng bỏng, tờ Lang Biang hằng ngày vẫn ra thêm bản tin buổi sáng hoặc buổi chiều mà.

Như vậy bốn đứa tụi nó biết trước tụi mình! Kăply ấm ức nghĩ cùng với Nguyên, cả hai hối hả chúi đầu vào tờ báo trên tay. Phụ trương của tờ Lang Biang hằng ngày chỉ vỏn vẹn có bốn trang, nhưng đã hết ba trang dành đăng tải những tin tức liên quan đến cuộc điều tra vụ Bolobala, trong đó bài tường thuật những diễn biến xảy ra quanh bàn ăn ở trường Đămri trưa nay chiếm hết hai phần ba số chữ.

Càng đọc, Nguyên càng không tin vào mắt mình. Nó hoàn toàn không ngờ một vị giáo sư khả ái, thân thiện và được tất cả học sinh trường Đămri yêu mến như thầy Hailixiro lại là tay chân của trùm Hắc Ám. Như người bị đánh vào đầu, Nguyên phải nhắm mắt mất một lúc để qua cơn choáng váng. Thật giống như một cơn ác mộng! Nguyên lẩm bẩm, tim thắt lại vì bất ngờ và cả vì hụt hẫng.

So với Nguyên, xem ra Kăply có vẻ bị kích động nhiều hơn. Lâu nay, nó luôn tin tưởng thầy Hailixiro một cách tuyệt đối. Nó vô cùng cảm động khi thấy thầy thường xuyên dùng thần giao cách cảm để trò chuyện với nó, thực lòng tin rằng ngoài thầy N’Trang Long ra, thầy là người quan tâm đến nó và Nguyên nhiều nhất. Bây giờ, phát hiện thầy Hailixiro thực ra chẳng có chút xíu tình cảm nào với nó, chỉ vờ vịt để tìm trăm phương nghìn kế đưa nó và Nguyên vào bẫy, Kăply cảm thấy đau đớn và ngột ngạt như đang ở trong một căn phòng thiếu không khí.

Cuối cùng, như không chịu đựng nổi, Kăply đưa tay giật mạnh cổ áo và đứng phắt dậy trước ánh mắt sửng sốt của tụi bạn.

- Anh phải đến trường. Anh phải gặp thầy Hailixiro để nhắc lại cho ổng nhớ những gì ổng đã rót vào tai anh. Mà ổng thì nói rất nhiều: Ta rất mến hai trò. Có lẽ mấy trò không biết được ta yêu quí mấy trò như thế nào đâu. Ta vô cùng thất vọng khi hai trò sẽ không còn học với ta. Hừm, ổng thất vọng vì không nhai xương được tụi anh thì có.

Kăply phẫn uất thốt lên một tràng dài, không thèm để ý đến những đôi mắt đang nhìn chăm chăm vô bộ mặt khùng khùng của nó.

Bọn trẻ đứng thuỗn mặt ra nhìn Kăply, chẳng đứa nào lên tiếng ngăn cản. Một không khí lặng lẽ ngự trị khắp phòng và bên ngoài trời như tối dần mặc dù nắng vẫn còn le lói. Nguyên, Êmê, K’Tub, Suku và Păng Ting đều biết rằng không phải ngày nào Kăply cũng phát rồ như vậy, và dẫu sao thì cái vẻ mất trí của thằng này trông cũng rất chi là thích hợp với kết quả bất ngờ của vụ án, một kết quả mà người giàu tưởng tượng đến mấy cũng không thể nào hình dung ra.

Vì vậy mà trong lúc này, tụi nó thiệt tình không muốn lên tiếng khuyên giải Kăply và cũng không muốn nghĩ đến điều gì khác hơn là đi theo thằng này đến trường Đămri quách cho rồi.

oOo

Lão Chu chặn bọn trẻ ngay tại cổng bằng chiếc muỗng cũ mèm của lão.

- Tụi bay đi đâu đây?

Kăply xông lên trước như một hòn đạn:

- Tụi con đi gặp thầy Hailixiro.

Vừa nói Kăply vừa ưỡn ngực ra như sẵn sàng liều chết để thực hiện cho bằng được nguyện vọng của mình.

Tất nhiên lão Chu chẳng coi thái độ hung hăng của Kăply ra cái đinh gì. Lão nhìn nó như nhìn một con rối ngộ nghĩnh:

- Mày không đùa đó chớ, nhóc?

Kăply nghiến răng trèo trẹo:

- Ông có cho tụi con vào không?

- Tụi bay đừng có điên! – Lão Chu hừ mũi. Lão nhăn nhó làm gương mặt tròn quay của lão méo đi một chút – Tụi bay có biết Hailixiro là trọng phạm đang bị giam giữ theo chế độ đặc biệt không hả?

- Tụi con gặp chỉ để nói với ổng một câu thôi.

- Một tiếng cũng không được, chớ đừng nói một câu! – Lão Chu huơ chiếc muỗng. – Tốt nhất là tụi bay về nhà ăn bữa tối đi. Rồi sáng mai tới đây nghe thông báo của nhà trường.

- Hay là chúng ta về quách, anh K’Brêt!

Suku níu áo Kăply, thì thầm. Nó thấy cái chuyện một thành viên của lâu đài K’Rahlan xông vào trường để chửi một con ma cà rồng phe Hắc Ám là một chuyện xét cho cùng là vô nghĩa và hoàn toàn không cần thiết. Nó không biết Kăply không phải là thằng K’Brêt và tâm trạng mà Kăply đang trải qua là nỗi đau của một đứa nhóc làng Ke lần đầu tiên nếm mùi bị phản bội, hoặc ít ra là nó tưởng như thế.

- Không! – Kăply giằng ra khỏi tay Suku. – Chưa gặp thầy Hailixiro là anh chưa về đâu, Suku!

Lão Chu thò lỏ mắt nhìn Kăply:

- Mày có trí nhớ ngắn quá đó, nhóc. Hổng lẽ bị ta trói gô và kéo lê dưới đất một lần mà nhóc mày chưa tởn sao?

Môi mím chặt, Kăply đáp lại lời khiêu khích của lão đội trưởng đội bảo vệ bằng cách hùng hổ chĩa tay ra phía trước. Nhưng trước khi nó kịp nhớ ra một câu thần chú chiến đấu nào, Nguyên đã tóm chặt tay nó, giận dữ:

- Mày định làm gì thế, thằng ngốc?

Phản ứng ngang ngạnh của Kăply khiến lão Chu sửng sốt, và ngay sau đó lão giận sôi.

- Đồ nhãi ranh! – Mặt phù ra, lão tức đến mức nói không ra hơi. – Bộ trường Đămri đào tạo mày để mày chống lại nhà trường hả? Ta sẽ đề nghị ngài hiệu trưởng đuổi mày ngay ngày mai ày biết thân. Ta không nghĩ là người của lâu đài K’Rahlan thì được phép muốn làm gì thì làm!

- Chuyện đó từ từ tính sau, ông Chu. Chắc rồi ta cũng phải nghĩ ra cách trừng phạt thằng nhóc ương bướng này. – Giọng nói trầm ấm của thầy N’Trang Long bất thần vang lên từ đâu đó chỗ ngọn tháp. – Còn bây giờ, ông cứ dắt bọn trẻ vô đây!



Lão Chu nhét chiếc muỗng vào thắt lưng, mặt xẹp xuống nhanh chóng như một quả bóng bị mười cây đinh đâm cùng lúc.

- Nghe ngài hiệu trưởng nói chưa, nhóc! Mày sẽ bị trừng phạt thê thảm đó, con trai!

Lão Chu vừa dẫn vừa đe dọa bằng giọng gượng gạo, đại khái là nghe hổng tương xứng chút xíu nào với ý nghĩa của những điều lão nói.

- Con xin lỗi ông, ông Chu. Khi nãy, con thiệt là dại dột quá!

Kăply toét miệng nói, không phải vì sợ bị phạt hay bị đuổi học mà thực ra nó thấy cần phải nói như thế khi mà nó đã đạt được mục đích và lòng nó đang vui sướng.

Hóa ra thầy Hailixiro bị giam ngay trong phòng ăn. Có nghĩa là từ hồi trưa tới giờ không ai dời thầy đi đâu. Thầy vẫn ngồi lù lù ở đó, chính trên chiếc ghế nơi thầy bị những sợi thừng của lão Chu trói chặt. Lúc này, những sợi dây thừng đã được lão Chu thu lại nhưng không vì vậy mà trông thầy tươi tỉnh hơn.

Khi lão Chu dẫn bọn Kăply bước vào, thầy khẽ ngước đôi mắt mệt mỏi lên nhìn bọn trẻ rồi chúi xuống ở tư thế cũ. Có vẻ như thầy nhìn nhưng không trông thấy gì! Kăply thầm nghĩ, cảm thấy xót xa và đưa mắt ngó thầy N’Trang Long, thầy Haifai, thầy Đi Pri và mụ Gian đang ngồi quanh đó như muốn tìm kiếm sự chia sẻ nhưng chẳng ai nhìn nó.

- Thưa thầy…

Kăply lê bước đến trước mặt thầy Hailixiro và lên tiếng từ bên này chiếc bàn ăn.

Thầy Hailixiro vẫn không hé môi, thậm chí không cả nhúc nhích, như không nghe thấy Kăply. Có cảm tưởng không phải thầy cuối đầu mà cái đầu thầy đang cố gục xuống, nặng nề đến nổi thầy không thể nào nhấc nó lên.

Kăply lại mấp máy môi:

- Con không tin thầy là ma cà rồng. – Nó nghe rõ tiếng khịt mũi bất bình của thầy Haifai vang lên bên cạnh nhưng vẫn không rời mắt khỏi bộ mặt thiểu não của thầy Hailixiro, hy vọng thầy nghe rõ từng lời của nó. – Đơn giản vì thầy không có tên trong danh sách những ma cà rồng thuần hóa của Cục an ninh.

- K’Brêt à. – Thầy Hailixiro vặn vẹo thân hình như thể những sợi dây của lão Chu vẫn còn quấn quanh lưng thầy và thình lình cất tiếng, giọng buồn thỉu buồn thiu, đầu vẫn không ngẩng lên, giống như thầy đang trò chuyện với cái bụng bự chảng của mình. – Ta không muốn nói dối trước mặt trò. Ta đúng là một ma cà rồng thuần hóa.

Câu nói của thầy Hailixiro khiến tất cả những người có mặt trong phòng đều ngạc nhiên. Ngay cả thầy Haifai cũng không nghĩ thầy Hailixiro lại thú nhận dễ dàng đến thế. Thầy nhìn trừng trừng thầy Hailixiro như cố tìm kiếm một biểu hiện đáng ngờ qua điệu bộ thành khẩn khó tin kia.

- Làm sao thầy là ma cà rồng được? – Kăply ngơ ngác. – Chính thám tử Eakar…

- Thiệt ra tên của ta không phải là Hailixiro. – Thầy Hailixiro thở phì một tiếng. – Ta là Bamuri, ma cà rồng thuần hóa đợt 4, số thẻ 0091 do Cục an ninh cấp ngày 8-11-1970. Trước đây, ta làm việc ở tiệm Những Dấu Hỏi, phụ cho lão Luclac. Nhưng tính ta vốn yêu thích trẻ con, ta cũng không hiểu tại làm sao nữa. Vì thế ta mê nghề dạy học. Nhưng như trò biết đó, Cục an ninh không bao giờ chấp nhận một ma cà rồng thuần hóa sống lẫn trong môi trường giáo dục.

- Thế là thầy thay tên đổi họ?

Thầy Hailixiro thở hổn hển, không đáp lời Kăply. Dường như việc bộc bạch bí mật của đời mình là chuyện nặng nhọc đến mức sau khi đã nói ra, thầy như thể một miếng chanh vừa bị vắt hết nước.

Kăply nhìn không chớp thầy Hailixiro, nghiến răng dằn từng tiếng:

- Nhưng dù sự việc đúng như thầy nói thì con vẫn không hiểu được tại sao thầy lừa tụi con? Tại sao thầy tấn công Bolobala? Tại sao thầy muốn giết K’Brăk?

Nó đột ngột hét lên:

- Không! Thầy không nói dối! Thầy là tay chân của Bastu! Chính trùm Hắc Ám đã cài thầy vào trường Đămri!

Mọi người đều nín thở dán chặt mắt vào thầy Hailixiro, cảm thấy sự việc sắp đến hồi quan trọng. Tất nhiên ai cũng hiểu thắc mắc Kăply vừa nêu mới thực sự là điều then chốt nhất cho đến lúc này.

Có vẻ như đôi vai thầy Hailixiro trĩu xuống trước sức nặng của câu hỏi khiến bề ngang của thầy càng phình to ra nom y hệt một quả bóng khổng lồ sắp phát nổ. Thầy cứ ngồi xẹp cuống như thế, không buồn mở miệng, cũng có thể không biết làm sao mở miệng, lâu thật lâu, đến nỗi tụi Kăply có cảm giác không khí trong phòng sắp sửa đông lại nếu không có ai lên tiếng phá vỡ sự ngột ngạt mỗi lúc một nén chặt.

Trong khi mọi người đã bắt đầu hết kiên nhẫn thì thầy Hailixiro thình lình ngước mặt lên nhìn Kăply, và từ đôi môi méo xệch của thầy bay ra một tiếng thở dài:

- Ta không phải là người của Bastu, K’Brêt à.

- Con không tin.

- Ta biết trò không tin. Những người khác cũng không tin. – Thầy Hailixiro uể oải nhún vai và nói bằng giọng của một người chán đời đến mức không buồn để ý đến chung quanh. – Nhưng thiệt tình ta làm vậy là vì bất đắc dĩ thôi.

Thầy Haifai khịt mũi một cái và mấp máy môi nhưng chưa kịp mở miệng thì thầy N’Trang Long đã đưa tay ngăn lại. Rõ ràng thầy không muốn bất cứ ai chen vào cuộc đối thoại giữa thầy Hailixiro và Kăply trong lúc này.

- Bất đắc dĩ là sao, con không hiểu. – Kăply tròn xoe mắt, hỏi giọng ngờ vực. – Hổng lẽ có ai ép thầy?

Thầy Hailixiro lại gục đầu xuống và mọi người đều nghe rõ câu trả lời vẳng ra từ đâu đó chỗ cằm thầy:

- Đúng là như vậy đó, K’Brêt à.

Xác nhận của thầy Hailixiro y như một tiếng sét đánh ngay vào giữa bàn ăn.

- Nói láo! – Thầy Haifai gầm lên, bất chấp sự nhắc nhở vừa rồi của thầy N’Trang Long, răng nhe ra như muốn đớp thầy Hailixiro một miếng.

- Tôi không nói láo, anh Krazanh. – Thầy Hailixiro đáp giọng mệt mỏi. – Ít ra là ngay lúc này tôi không muốn nói láo trước mặt các học trò của tôi.

- Ngay cả tôi cũng không hiểu. – Thầy Đi Pri ngọ nguậy mái tóc bóng mượt, nhíu mày hỏi. – Ai có thể gây sức ép với ông được, ông Hailixiro?

Một giọng nữ chua như giấm trượt ra khỏi đôi môi đỏ của thầy Haifai, châm chọc:

- Chắc ông đang muốn nói rằng chính ông N’Trang Long ép ông làm điều đó?

- Tôi không định nói thế, chị Kim à. – Thầy Hailixiro héo hắt đáp, vẻ chịu đựng khác thường. – Đúng là trước đây, để tự cứu lấy mình, tôi sẵn sàng trút mọi tội vạ lên ngài hiệu trưởng. Nhưng đã đến nước này… đã đến nước này…

Giọng thầy Hailixiro càng lúc càng nhỏ dần như ngọn đèn cạn dầu và người thầy sụm xuống thêm một khúc y như các khớp xương trong cơ thể thầy đột ngột ngắn đi.

- Nhưng như thế thì ai chứ? – Thầy Đi Pri bực bội kêu to, điều không thể coi là tự nhiên với một con người điềm đạm như thầy. – Tôi thiệt sự không biết ngoài ngài N’Trang Long ra, kẻ nào trong trường Đămri có đủ sức mạnh để buộc ông phải làm theo lời hắn?

- Bằng cách nào đó, hắn biết rõ bí mật của tôi. – Giọng thầy Hailixiro cất lên buồn rười rượi. – Đó chính là sức mạnh của hắn, anh Đi Pri à.

Tiết lộ của thầy Hailixiro khiến nhiều cái miệng bật ra một âm thanh nghe như tiếng “à”.

- Ra thế! – Thầy Đi Pri gật gù. – Tôi hiểu rồi. Đại khái là nếu ông không làm theo lời hắn, hắn sẽ tiết lộ thân phận của ông?

Thầy Hailixiro gật đầu ảm đạm:

- Thì anh cũng biết rồi mà, anh Đi Pri. Nếu phát hiện ra lai lịch của tôi, người ta sẽ tống cổ tôi ra khỏi trường, thậm chí tôi còn bị truy tố về tội khai gian tên tuổi.

- Nhưng kẻ đó là ai, thưa thầy? – Kăply xoáy mắt vào bộ mặt đang chảy dài của thầy Hailixiro, thấp thỏm hỏi.

Cùng với Kăply, có cả đống ánh mắt bám cứng lấy thầy Hailixiro, căng thẳng, hồi hộp, nhưng tất cả đều nhanh chóng xẹp lép như bánh xe xì hơi khi chỉ nhận được một cái lắc đầu dứt khoát:

- Ta không thể nói được, K’Brêt.

- Thầy phải nói, thầy à. – Kăply nuốt nước bọt. – Nếu khai ra kẻ chủ mưu, tội của thầy sẽ nhẹ đi nhiều lắm đó.

- Ta cảm ơn trò, K’Brêt. Nhưng thú thật là ta không làm được. – Thầy Hailixiro mỉm cười yếu ớt. – Ta đã lỡ chấp nhận lời nguyền Không tha thứ trước kẻ đó…

Lại lời nguyền Không tha thứ! Kăply rủa thầm trong đầu khi nhớ đến thám tử Eakar với bản danh sách mật. Eakar không thể trao bản danh sách của Cục an ninh cho ai chỉ vì làm như thế sẽ phạm vào lời nguyền độc địa kia và ông ta sẽ co rút người mà chết như Baltalon dạo nọ.

- Có một cách, thầy Hailixiro. – Nguyên bất ngờ vọt miệng.

- Cách gì hở trò K’Brăk? – Thầy Hailixiro hờ hững hỏi, rõ ràng là thầy không đặt chút xíu niềm tin nào vào những điều Nguyên sắp nói.

Nguyên cất cao giọng hơn bình thường, cố không bận tâm đến thái độ của thầy Hailixiro:

- Tụi con không ép thầy nói ra tên của kẻ đó, chỉ cần thầy gật đầu hay lắc đầu trước những câu hỏi của tụi con là được rồi.

Tụi Êmê cười thầm trong bụng, biết ngay là Nguyên định dùng lại cách Suku đã áp dụng với thám tử Eakar hôm qua.



Có vẻ như đề nghị của Nguyên đã lay động được thầy Hailixiro và có thể đem thầy quay lại với bàn thương lượng; mọi người nhận ra điều đó qua đôi mắt đã tắt hẳn ánh sáng của thầy chợt bừng lên trong thoáng chốc.

Nhưng khác với thám tử Eakar, thầy Hailixiro trông đắn đo hơn bọn trẻ tưởng nhiều. Kăply ngạc nhiên thấy thầy suy nghĩ rất lâu, thậm chí trông thầy khổ sở như đang vật lộn vất vả với những ý nghĩ trong đầu. Nhưng rồi nó hiểu ngay Eakar là một tay láu cá. Eakar biết tỏng không có ai trong trường Đămri liên quan đến bản danh sách của mình nên đã mạnh dạn đồng ý để đánh đổi bí mật của Păng Ting theo cái cách của một trùm buôn gian bán lận.

- Ngay cả như vậy ta nghĩ ta cũng không làm được, K’Brăk à. – Cuối cùng rồi thầy Hailixiro cũng lên tiếng, miệng nở nụ cười mếu xệch. – Nếu trò cứ nêu hết cái tên này đến cái tên khác để nhờ ta xác nhận thì có khác gì ta đã khai tuột cái tên cấm kỵ đó ra.

- Tụi con không cần hỏi tên thủ phạm đâu, thưa thầy. – Im lặng quá lâu, Suku ngứa ngáy đến mức quên phắt nó không phải là học trò trường Đămri, hăm hở góp ý. – Tụi con chỉ cần biết thủ phạm ở trong lớp nào thôi.

Thầy Hailixiro ngờ ngợ nhìn người vừa hỏi mình:

- Hình như ta mới nhìn thấy trò lần đầu. Trò là học sinh lớp… lớp…

- Thằng bé đó không phải là học sinh trường Đămri. – Thầy N’Trang Long cất giọng vui vẻ. – Nó là Suku, cháu của Pi Năng Súp.

Danh tiếng của Nhị tiên lẫy lừng đến mức cái tên Pi Năng Súp vừa bay ra khỏi miệng thầy hiệu trưởng đã khiến thầy Haifai, thầy Đi Pri, lão Chu và mụ Gian giật nảy mình và lập tức đưa mắt ngắm nghía Suku như thể đã là cháu của Pi Năng Súp dứt khoát nó phải có bốn cái tai hoặc bét ra là ba con mắt và có vẻ như bọn họ đang cố săm soi để tìm cho bằng được dấu hiệu đặc biệt đó.

Thầy Hailixiro cũng tái sạm mặt khi nghe đến ba tiếng Pi Năng Súp và Kăply ngạc nhiên thấy thầy có vẻ lo lắng khác thường. Nhưng thầy nhanh chóng trấn tĩnh và quay sang Nguyên, chép miệng nói:

- Thôi thế cũng được, K’Brăk à.

- Thầy đồng ý rồi hả thầy? – Nguyên mừng rỡ hỏi lại, có thể thấy rõ ràng nó đang cố để đừng reo lên.

Thầy Hailixiro lạnh nhạt:

- Trò bắt đầu đi.

Nguyên hỏi ngay, rõ ràng nó không muốn phí thời gian:

- Kẻ đó ở lớp Cao cấp 2 hả thầy?

Tất cả mọi ánh mắt lúc này đang dồn vào thầy Hailixiro và thấy mồn một cái lắc đầu của thầy.

- Lớp Cao cấp 1?

Thoạt đầu Kăply ngạc nhiên khi nghe Nguyên xướng tên lớp Cao cấp 1 vì đó chính là lớp thầy Hailixiro phụ trách, nhưng rồi nó sực hiểu thằng bạn đại ca của nó không muốn loại bọn học trò lớp Cao cấp 1 ra khỏi vòng nghi ngờ. Ừ, biết đâu một đứa học trò nào đó là tay chân, thậm chí là sứ giả của trùm Bastu, đang âm thầm hoạt động trong trường!

Nhưng thầy Hailixiro nhanh chóng phủ nhận mối hoài nghi của Nguyên bằng cái lắc đầu thứ hai.

- Lớp Trung cấp 2?

Nguyên tiếp tục hỏi, cố không nhìn về phía thầy Đi Pri, giáo sư phụ trách lớp Trung cấp 2, mặc dù nó rất muốn thử nhìn nét mặt của thầy trong lúc này.

Không khí trong phòng ăn lặng phắt, cứ như thể được ủ trong một tấm mền dày và dĩ nhiên hầu như người nào cũng nghe rõ tiếng thở của người bên cạnh.

Thầy Hailixiro lại lắc đầu lần thứ ba khiến thầy Đi Pri phát ra một tiếng đằng hắng có lẽ là xúc động nhất trong đời thầy.

- Hay là lớp Trung cấp 1?

Nguyên bắt đầu sốt ruột, giọng khô đắng như không còn một chút nước bọt.

Lần này, thầy Hailixiro không xác nhận cũng không phủ nhận, mặt thầy rúm lại và tụi Kăply không thể nào không nhận thấy vẻ khiếp sợ đang hằn sâu trong từng nếp nhăn trên gương mặt đang co giật của thầy.

Nguyên hỏi nhanh, ngực phập phồng dữ dội:

- Lớp Trung cấp 1 phải không thầy?

Sau một thoáng ngập ngừng, thầy Hailixiro làm một cử động rất mơ hồ nhưng những đôi mắt đang chăm chú dò xét thầy đều tin rằng đó là động tác không thể nhầm lẫn được của một cái gật đầu.

- Lớp Trung cấp 1? – Thầy Haifai bàng hoàng kêu lên.

Thầy Đi Pri vò đầu, hoàn toàn không ý thức về hành động của mình, làm mái tóc chải chuốt dựng lên từng mảng, giọng bất an:

- Ai ở lớp Trung cấp 1? Làm sao có thể là ai kia chứ?

Trong khi lão Chu giấu mình sau chiếc mặt nạ xám xịt, mụ Gian ngồi khịt mũi liên tục trên ghế và Kăply thấy rõ là mụ đang giày vò thê thảm tấm tạp dề trước ngực một cách đầy kích động.

Bọn trẻ dựa sát vào nhau như để cho khỏi ngã và mặc dù không nhìn nhau, đứa này vẫn biết đứa kia đón nhận tiết lộ của thầy Hailixiro như đón một nhát roi chí tử qua cái giật nảy của đứa đứng sát cạnh mình.

- Cảm ơn anh, Hailixiro. – Như không muốn mọi người tiếp tục chết chìm trong sự hoang mang, thầy N’Trang Long hắng giọng nói, tay không quên xoa xoa vầng trán rộng. – Tôi sẽ lập tức kiểm tra những gì tôi cho là cần thiết. Nếu thực tế diễn ra đúng như anh nói thì dù sao anh cũng chỉ là nạn nhân trong vụ này và tôi tin rằng tôi sẽ có cách trình bày thuận lợi cho anh trước Hội đồng Lang Biang.

Bọn trẻ hoảng hồn khi thấy thầy N’Trang Long đưa mắt về phía tụi nó nhưng sự căng thẳng biến mất nhanh chóng khi tụi nó phát giác ra có một nụ cười đang nấp dưới hàm ria đen rậm của thầy.

- Ta cũng cảm ơn tụi con. Rất cảm ơn. Nhưng bây giờ thì ta nghĩ rằng…

- … đã đến lúc tụi con phải ra về ạ.

Kăply nhanh nhẩu tiếp lời.

- Đúng đó, K’Brêt. – Thầy N’Trang Long nheo mắt nhìn thằng nhóc. – Nhưng con đừng có mà láu táu như đồ khỉ con khi mà ta vẫn còn đang nghĩ một hình phạt xứng đáng cho con đây.

oOo

- Ha. Quái chiêu thiệt đó. – Thằng K’Tub bô bô, ngay khi vừa ra khỏi cổng trường. – Anh có tin tay chân của trùm Bastu đang trà trộn trong lớp Trung cấp 1 không, anh K’Brêt?

Êmê nhún vai “xì” một tiếng, trước khi Kăply kịp đáp:

- Chị nghi thầy Hailixiro bịa chuyện quá, K’Tub à.

- Thầy Hailixiro không bịa đâu. – Nguyên nghiêm trang nói. – Trước khi ra khỏi phòng, anh đã hỏi thầy N’Trang Long về chuyện này.

- Thế thầy nói sao? – K’Tub bộp chộp hỏi, vẫn là đứa nhanh miệng nhất trong bọn.

- Thầy không nói gì rõ ràng hết. – Nguyên nghiến răng dứt mạng một sợi tóc – Nhưng thầy bảo rằng sau khi thầy Hailixiro bị bắt, mức báo động trong cái báo động kế ở văn phòng hiệu trưởng có tụt xuống nhưng dứt khoát không chịu trở về số 0. Hiện nay nó vẫn dao động ở mức 30° – 40°.

- Nghĩa là nguy cơ trong trường vẫn chưa thực sự bị dập tắt hả anh K’Brăk? – Păng Ting trợn mắt nhìn Nguyên.

- Đúng là như vậy đó, Păng Ting. – Nguyên nhăn nhó – Cũng có nghĩa là những gì thầy Hailixiro nói nếu không hoàn toàn là sự thật thì cũng chẳng xê xích với sự thật là bao.

Păng Ting ngước mắt lên trời, lẩm bẩm:

- Nhưng ở lớp Trung cấp 1, em hổng thấy người nào có vẻ là tay chân của phe Hắc Ám hết á.

- Cô Kemli Trinh chắc chắn là không rồi. – Êmê vuốt khẽ cái mũi hếch, chép miệng tiếp. – Mình chưa thấy ai hiền lành và yếu đuối như cô.

K’Tub hăng hái phụ họa:

- Em cũng nghĩ như vậy đó, chị Êmê. Nếu cô Kemli Trinh mà là người của Bastu thì cả xứ Lang Biang này đều thuộc phe Hắc Ám hết ráo.

“Nhà thông thái” Suku bồn chồn đưa mắt nhìn hết đứa này đến đứa khác, có vẻ rất bực bội với cảm giác lần đầu thất nghiệp. Nhưng nó cũng hiểu là để bình luận về thầy cô và học sinh trường Đămri thì một đứa chưa từng đi học như nó không đủ tư cách để xía vô.

- Nếu vậy thì ai há? – Nguyên hỏi bằng giọng bất lực, đến mức có thể tin là khi thốt ra câu đó nó không hề chờ đợi câu trả lời.

Do vậy, khi Kăply ré lên thì nó, và không chỉ nó mà tất cả những đứa có mặt hoàn toàn sửng sốt:

- Tao biết rồi, K’Brăk. Chính là thằng Steng!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Chuyện Xứ Lang Biang (Tập 2: Biến Cố Ở Trường Đămri)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook