Chuyện Xứ Lang Biang (Tập 4: Báu Vật Ở Lâu Đài K'rahlan)

Chương 13: Chương 07 - Phần 2

Nguyễn Nhật Ánh

27/12/2016

Cuộc đối đáp chiều hôm qua vẫn còn khắc mồn một trong tâm trí khiến tụi Kăply thấy con đường đến trường hôm nay sao mà dài thê thảm dù đứa nào đứa nấy đang thở hồng hộc vì phải chạy quá nhanh. Sáng nay, tờ Tin nhanh N, S & D không phát hành phụ trương như đã quảng cáo càng làm tụi nó linh cảm có chuyện gì đó sắp xảy ra. Một tay làm báo bợm như Ama Đliê không bao giờ cho phép mình nuốt lời với độc giả nếu không có một lý do thật đặc biệt khiến lão không thể giữ lời hứa. Và tụi nó đều đồng ý với nhau rằng đó chỉ có thể là lý do an ninh. Tin nhanh N, S & D xưa nay vẫn là diễn đàn của thám tử Eakar, nếu lão không bô bô một câu nào trong một dịp rất cần khoe khoang như thế này, hẳn là sếp của lão không muốn kế hoạch ám sát giáo sư Akô Nô bị bại lộ.

Càng nghĩ tụi Kăply càng hoảng, càng ra sức phóng vèo vèo như bị ma đuổi. Quán Cái Cốc Vàng vẫn ken chặt người, xem ra còn đông hơn hôm qua. Không có cái loa ồn ào của Ama Đliê, đám người hiếu kỳ dồn hết vô cửa tiệm của vợ chồng lão Bebet để hóng tin và hiện tượng nhặng xị đó chẳng được tích sự gì ngoài việc làm cho lão chủ quán sướng híp cả mắt vì lượng bia vơi đi nhanh chóng.

Cổng trường Đămri hiện ra ngay vào lúc bọn trẻ tưởng đã sắp đứt hơi nguyên cả lũ. Như năm chiếc tên lửa, tụi nó xuyên qua cánh cổng thứ nhất, bay vòng qua trái rồi lao thục mạng qua cánh cổng thứ hai trước khi sửng sốt dừng lại trước một bầu không khí thanh bình đáng kinh ngạc.

- May quá! – Păng Ting reo lên. – Hổng có vụ đánh nhau nào hết.

- Đừng mừng vội, Păng Ting. – Nguyên cất giọng trầm ngâm và như thường lệ, một sợi tóc theo tay nó vĩnh biệt da đầu. – Đây là sự yên tĩnh của bầu trời trước cơn giông.

K’Tub níu tay Nguyên:

- Hổng lẽ anh muốn nói đây là sự yên tĩnh bất bình thường sao, anh K’Brăk?

- Đúng vậy đó, K’Tub. – Nguyên đảo mắt nhìn quanh, nói tiếp với giọng lo lắng. – Căn cứ vào tình hình lộn xộn mấy bữa nay, học trò trường Đămri không thể nào chơi đùa nhởn nhơ như vậy được. Chắc chắn đây là bố trí của Cục an ninh. Ama Moto và Eakar có lẽ đã có mặt ở đây rồi.

Nhận xét của Nguyên y như một làn gió lạnh thổi qua đám bạn khiến từng khuôn mặt như bị ai kéo lệch đi. Păng Ting khẽ rùng mình, cảm thấy rất rõ trái tim nó đang rơi xuống chỗ nào đó và khi nhìn thấy thầy Akô Nô chui ra khỏi những căn nhà lá dưới chân tháp và lơn tơn đi dọc hành lang thì trái tim nó vừa rơi vừa tan chảy ra từng phút một.

Tự động, bọn Kăply quờ tay qua một bên, đứa này nắm chặt tay đứa kia, theo cái cách người ta giúp nhau để khỏi khuỵu chân xuống.

Đúng như tụi nó lo sợ, khi thầy Akô Nô vừa đi ngang qua lớp Cao cấp 2, hai bóng người từ bên trong lao ra, đứa chạy đứa đuổi, trong nháy mắt đã đâm sầm vào vóc người nhỏ bé của thầy làm thầy suýt chút nữa ngã lăn ra đất.

- Nè, – Thầy Akô Nô giận dữ. – tụi bay có mắt không vậy hả?

Bây giờ thì bọn Kăply đã nhìn rõ đó là thằng Amara và đệ tử của nó. – Thằng Y Đê. Phát hiện đó làm Nguyên hết muốn thở.

- Bọn họ bắt đầu rồi đó. – Nguyên rít qua kẽ răng, giọng căng thẳng.

- Là sao, anh K’Brăk? – K’Tub lại giật tay ông anh, mặt nó lo lắng đến mức tưởng sắp òa ra khóc tới nơi.

- Vụ va chạm vừa rồi không phải ngẫu nhiên. – Nguyên vung tay ra phía trước. – Tụi mình chạy lại đó xem.

Khi bọn Kăply chạy tới chỗ lớp Cao cấp 2 thì lũ học trò Đămri đã đánh hơi có chuyện hấp dẫn, bu lại đông nghịt. Lúc này, đám gây gổ đã hùng hổ kéo nhau xuống sân, như thể hành lang đối với họ là võ đài quá chật hẹp.

Thằng Amara vênh mặt lên khi thấy tụi bạn xúm đen xúm đỏ. Nó chỉ tay vào thầy Akô Nô, oang oang, giọng rất mất dạy:

- Thầy ăn nói cẩn thận chút nha. Bộ thầy nghĩ là thầy có mắt sao?

Thằng Y Đê phang luôn, giọng nhăn nhở không kém gì sư phụ của nó:

- Thầy đụng tụi tôi, đã không mở miệng xin lỗi còn bày đặt la lối nữa hả?

- Trời đất cha mẹ ơi! – Thầy Akô Nô đấm hai tay vào nhau, chân nhảy tưng tưng. – Ai cho phép tụi bay ăn nói hỗn xược với thầy giáo vậy hả?

Amara nhổ một bãi nước bọt, lạnh lùng.

- Tụi tôi kêu ông bằng thầy là đã lễ phép lắm rồi, ông Akô Nô. Ông nên nhớ là tụi tôi chưa từng học ông ngày nào.

- Được rồi. Vậy thì ta sẽ dạy cho tụi bay ngay bây giờ đây. – Mặt phù lên, thầy Akô Nô xăn tay áo, hổn hển như người lên cơn suyễn. – Bữa nay mà ta không biến tụi bay thành hai cái mền rách thì chắc ta biến thành con gián quá!

Như một hòn đạn, vừa dứt câu thầy đã lao đầu vào bụng Amara. Hoàn toàn bất ngờ, Amara kêu “hự” một tiếng, ngã lăn ra trước tiếng vỗ tay như sấm của tụi học trò lớp Cao cấp 1.

- Hay lắm thầy! – Tiếng thằng Kan Tô vang lên đầy hào hứng.



Dirapo quên mất mối hận bị thầy Akô Nô biến thành mặt trăng hôm trước, cứ chạy vòng vòng quanh đám ẩu đả, sốt sắng mách nước.

- Chọt vô nách nó, thầy! Cỡi lên bụng nó!

Nhưng trước khi thầy Akô Nô kịp làm theo lời chỉ dẫn của học trò thì thằng Y Đê đã xông tới ôm chặt lấy cổ thầy, vật xuống.

- Đồ hèn! Chơi trò hai đánh một hả?

Y Gok hét ầm, nhìn đôi chân nhấp nhổm của nó có thể đoán là nó sắp nhảy xổ vô thằng Y Đê.

Nhưng Y Gok rõ ràng không có cơ hội để lập lại sự công bằng. Nó chưa kịp nhúc nhích, tiếng thám tử Eakar đã bất thần vang lên:

- Tất cả đứng yên!

Đám khán giả giật mình ngoảnh phắt lại phía có tiếng quát, giật nảy thêm cái nữa khi thấy Eakar không đến một mình. Bên cạnh nhà thám tử là Kan Kuru, Ama Moto và đám phù thủy Cục an ninh với gậy phép lăm lăm trong tay. Đứng cách đám người đó một quãng, hơi lùi lại phía sau là chiếc áo chùng màu tím thẫm của thầy N’Trang Long.

Hầu hết học trò trường Đămri không biết mặt Bộ trưởng giáo dục và Cục trưởng Cục an ninh, nhưng sự xuất hiện của thầy hiệu trưởng đủ làm các đôi chân chôn cứng xuống đất. Y Gok cố gồng người để không ngã đập mặt xuống sân vì cú nhảy bị thắng lại quá đột ngột.

Chỉ có Amara và Y Đê là không biết hoặc cố tình không thèm biết sự có mặt của những người mới đến. Hai đứa vẫn say sưa vật nhau với thầy Akô Nô, đứa túm đầu đứa túm chân, trông hăng máu hết sức.

Păng Ting ré lên:

- Amara, Y Đê! Thầy hiệu trưởng tới kìa!

Mặc cho Păng Ting sốt ruột la hét, hai thằng nhãi làm như ta đây điếc đặc, vẫn chí thú vật ngửa thầy Akô Nô ra đất và bắt đầu nện “kình, kình” vô mặt thầy.

Păng Ting chìa bộ mặt mếu máo vào mắt Nguyên.

- Anh nói gì với thầy hiệu trưởng đi chớ. Sao thầy cứ đứng trơ ra vậy?

- Không ăn thua gì rồi, Păng Ting. – Có tiếng trả lời cô bé, lúc đầu Păng Ting tưởng là Nguyên nhưng rồi ngay lập tức nó biết không phải: Nguyên vẫn đang cắn chặt môi còn tiếng nói này vang lên ngay trong đầu nó, và khi nghe tiếp thì nó nhận ra giọng thầy N’Trang Long. – Ta đau buồn mà thú nhận với con rằng ta không được phép can thiệp vào vụ này, dù chỉ bằng một ngón tay.

Thần giao cách cảm, Păng Ting giật mình nghĩ và vội đưa mắt nhìn về phía thầy hiệu trưởng nhưng thầy đã ngó lơ chỗ khác theo cái cách của người không muốn bất cứ ai nhìn thấy sự bất lực trong ánh mắt của mình.

Đám học trò hoang mang khi thầy hiệu trưởng xuất hiện nhưng rồi thấy thầy không muốn làm ra vẻ mình là hiệu trưởng, tụi nó ngơ ngác mất một lúc, rồi lại hấp tấp quay nhìn cảnh Amara và Y Đê nhún nhảy trên người thầy Akô Nô như đang phi ngựa.

K’Tub nãy giờ vẫn làm thinh kiên nhẫn chờ phản ứng của Nguyên và Kăply. Nhưng đến lúc này thì nó không làm chủ bản thân được nữa. Nó đấm thùm thụp vô lưng Nguyên, răng nghiến ken két:

- Nếu tụi anh chỉ biết giương mắt ngó thì để em!

Trước khi Nguyên kịp túm lấy tay nó thì K’Tub đã hung hăng lao vào giữa đấu trường, giơ tay ra định chẹt lấy cổ Y Đê nhưng chộp hụt, rốt cuộc nó chỉ làm được mỗi một việc là ngã đè lên thằng này khiến thầy Akô Nô nằm bên dưới muốn tắt thở luôn tại chỗ.

Sự tham gia tích cực của K’Tub có nguy cơ biến cuộc vật nhau trở thành một đám lộn xộn những đầu và cổ, và chắc chắn là sẽ bát nháo khủng khiếp nếu sự can thiệp của nó kích động sự tham chiến của tụi học trò lớp Cao cấp 1 nãy giờ đang phân vân không biết có nên nhảy xổ vào nện nhau với Amara và Y Đê để giải cứu ông thầy ưa đánh lộn của mình hay không, điều mà nếu không có thầy N’Trang Long đứng đó, những đứa hiếu động như thằng Kan Tô hay thằng Y Gok nhất định đã nhập cuộc lâu rồi.

- Tách ra!

Một tiếng thét to như sấm vang lên và trong khi âm thanh của tiếng thét vẫn còn kêu ong ong trong đầu, tụi học trò đã thấy Amara, Y Đê và K’Tub văng mỗi đứa một nơi và ở dưới đất thầy Akô Nô đang lồm cồm bò dậy, vừa phủi vạt áo lấm lem vừa làu bàu, mặt quạu đeo:

- Ai phá đám vậy ta? Hừm, vật nhau chưa đã cái con khỉ gì hết!

Bây giờ thì mọi người đã biết kẻ hét to câu thần chú vừa rồi là Eakar: nhà thám tử đang nghiêm nghị chĩa cây gậy phép bóng loáng ra phía trước, vẻ mặt trầm trọng một cách đáng ngạc nhiên.



- Ngươi làm gì mà to mồm thế hả?

Thầy Akô Nô trợn mắt nhìn nhà thám tử, vẻ giận dữ, không nhận thấy thầy N’Trang Long và hai vị khách đặc biệt đang đứng kế đó.

Chòm râu dê rung rung đầy kích động, thám tử Eakar lạnh nhạt trả lời thầy Akô Nô bằng một câu thần chú thứ hai:

- Đi đời nhà ma nè!

Gần như cùng lúc, cánh tay của Cục trưởng Ama Moto và các đầu gậy của đám phù thủy Cục an ninh đồng loạt chĩa ra phía trước, cả đống những tia chớp sáng đột ngột lóe lên và thi nhau bắn vụt về phía thầy Akô Nô đang đứng ngẩn ra giữa sân, ngó rất giống một trận mưa sao băng, tất cả hợp với cú đánh của Eakar thành một đòn hủy diệt rùng rợn.

Trong khi lũ học trò chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì Nguyên la hoảng “Hỏng rồi!” và không một chút đắn đo, nó lật đật vung tay ra, biết rằng nếu nó không can thiệp kịp thời chắc chắn thầy Akô Nô sẽ tan xác trước đòn tập kích bất ngờ của Ama Moto và đám thuộc hạ. Ở bên cạnh, Kăply cũng vội tung một câu thần chú về phía đám người của Cục an ninh. Cũng như Nguyên, Kăply hiểu rằng thầy Akô Nô đang ở trong tình trạng triệt tiêu năng lượng, lúc này chỉ một câu thần chú nhẹ hều cũng thừa sức làm thầy banh ta lông, huống gì đang ập xuống đầu thầy cả đống thần chú nặng ký của các siêu phù thủy đang quyết lấy mạng thầy.

Ở bên cạnh, tụi Êmê, Păng Ting, K’Tub cũng nhúc nhích vai và hông, đang định làm một điều khùng khùng gì đó nhưng khi thấy Nguyên và Kăply đồng loạt ra tay, tụi nó quyết định đứng yên, hồi hộp trố mắt nhìn.

Một tiếng nổ kinh thiên động địa dội lên khi các câu thần chú của hai bên đụng nhau, kéo theo những tiếng “đùng đoàng” rền rĩ như một trận núi lở. Các bức vách của dãy lớp chung quanh lung lay dữ dội, mái nhà kêu răng rắc như sắp sập, còn đám học trò khán giả, kể cả tụi Kăply đều bị thổi bạt ra sau như gặp phải một cơn lốc xoáy.

Ở phía đối diện, thám tử Eakar và các phù thủy Cục an ninh trong giống như đang rủ nhau chơi trò diều đứt dây: y phục xốc xếch thảm hại, mặt không chút máu, cả đám bay tuốt về phía ngọn tháp, hoàn toàn không hiểu sao mình lại biết bay, và rơi đánh “rầm” lên các mái lá quanh chân tháp, nơi ở bên dưới cả đống giáo viên bị tiếng nổ kinh hoang kéo ra ngoài sân và đang nhớn nhác nhìn quanh.

Cục trưởng Ama Moto không đến nỗi te tua như đám tay chân nhưng ông cũng bị sức phản chấn đẩy lui ra sau cả chục bước, lảo đảo một lúc mới gượng lại được và lập tức giương đôi mắt đỏ kè ra nhìn thầy N’Trang Long với cái vẻ như muốn ăn tươi nuốt sống người đối diện.

- Ông… ông…

Mặt tím bầm, Ama Moto không thốt nên lời, vì giận và vì sợ, cùng một lúc. Cũng có thể ông chỉ lắp bắp được hai tiếng vì thực ra ông hả họng là muốn cắn thầy N’Trang Long hơn là muốn nói với thầy.

Cùng với Bộ trưởng Kan Kuru, thầy N’Trang Long là một trong hai người không bị đẩy bật khỏi chỗ đứng, chỉ có chiếc áo chùng và đám râu tóc bay ràn rạt như đang trong cơn bão, vì vậy thầy phải quay người thêm gần một vòng để có thể đối diện với ông Cục trưởng an ninh.

- Ông đừng nhìn tôi bằng ánh mắt như thế, ông Cục trưởng. – Thầy N’Trang Long từ tốn nói, vừa đưa tay tóm lấy chòm râu như sợ nó bị gió thổi bay đi mất. – Như ông cũng thấy đó, tôi đứng sau lưng ông, nghĩa là tôi chẳng dính dáng gì đến chuyến bay đẹp mắt của các thuộc hạ ông hết.

Lối nói khôi hài như đổ dầu vô lửa của thầy hiệu trưởng khiến đôi mắt của Ama Moto như bốc cháy.

- Thế thì ai? – Ông gầm lên và quay đầu nhìn quanh. – Ai cả gan chống đối Cục an ninh khi chúng tôi đang thi hành công vụ?

Như một ngọn roi, tia nhìn của ông quét một vòng qua những gương mặt thất thần của lũ học trò đang rúm vào nhau rồi đột ngột quay phắt về phía thầy N’Trang Long, răng nghiến ken két:

- Chỉ có thể là ông thôi, ông hiệu trưởng. Ngay cả trong trường hợp ông Bộ trưởng giáo dục có bí mật ra tay, tôi nghĩ ông ta cũng không đủ khả năng ngăn chặn đòn đánh phối hợp giữa tôi, Eakar và các phù thủy ở Cục.

- Ê. – Kan Kuru cựa quậy chiếc bụng mập ú, phản đối bằng giọng yếu ớt. – Đừng nói như vậy chớ, ông Cục trưởng. Tôi đâu có điên.

Ngoài bọn Êmê, lúc này tụi Kan Tô, Bolobala, Tam và Mua cũng đã lờ mờ đoán ra Nguyên và Kăply là thủ phạm bí mật của vụ này. Nếu thầy hiệu trưởng quả thực không can thiệp thì chỉ có hai đứa này mới đủ trình độ làm cho thầy trò Ama Moto te tua như thế thôi, tụi nó nghĩ vậy và mặc dù rất muốn quay đầu nhìn về phía Nguyên và Kăply một cái, không đứa nào dám nhúc nhích trước cơn phẫn nộ điên cuồng của ông Ama Moto.

“Ta nói thiệt là tụi con đã chơi cái trò ngu hết sức”, đúng lúc đó cả Nguyên lẫn Kăply đều nghe giọng nói phiền muộn của thầy hiệu trưởng bất thần vang lên trong đầu, “Xưa nay chống lại Cục an ninh chưa bao giờ được coi là sứ mạng của chiến binh giữ đền.” Thầy ngừng nói chút rồi tiếp, giọng cất cao hơn “Hừm, còn đứng sớ rớ ở đó nữa! Tụi con nên rời khỏi nơi đây ngay lập tức trước khi bọn họ nhớ ra hai đứa con là ai.”

Mặt mày trắng bệch, Nguyên và Kăply rón rén đi thụt lui khỏi đám đông, tự nguyền rủa mình tơi tả. Nếu thầy hiệu trưởng đã không hài lòng về hành động của tụi mình, hẳn là thầy đã có cách bảo vệ thầy Akô Nô! Nguyên và Kăply nghĩ bụng, bất giác quay nhìn nhau, và đứa này đọc thấy trong mắt đứa kia những ý nghĩ y hệt mình và điều đó khiến tụi nó không dám nhìn nhau thêm một lần nào nữa.

À quên, có thêm một lần, đó là lúc tụi nó sắp khuất sau cánh cổng ngoài cùng, bỗng giật nảy mình khi tiếng nói của thầy N’Trang Long một lần nữa thình lình vang lên trong đầu “Ta tưởng tụi con nên để dành tâm trí cho nhiệm vụ truy tìm báu vật ở lâu đài K’Rahlan thì hơn. Vụ án “mông tặc” chỉ là chuyện nhỏ. Ta nghĩ rằng tối nay thế nào thủ phạm cũng sẽ bị sa lưới.”.

Đôi mắt của Nguyên và Kăply rực lên sau lời khẳng định có vẻ rất chắc cú của thầy N’Trang Long và không kềm được, tụi nó nhìn vào mắt nhau như để nhầm thống nhất ý kiến là tối nay thế nào cũng mượn thằng Suku hai chiếc áo tàng hình để lẻn vô trường coi cho biết.

Nhưng thầy N’Trang Long, như đọc được ý nghĩ của Nguyên và Kăply, lại cất giọng đe nẹt thông qua cái loa bí mật đặt đâu đó trong đầu tụi nó: “Câu cuối cùng ta muốn nói là ta rất sung sướng nếu tối nay không nhìn thấy hai đứa con lảng vảng ở khu vực này.”

Lần này Nguyên và Kăply vểnh tai chờ cả buổi (mặc dù tụi nó thừa biết tiếng nói của thầy không đi vào theo ngả lỗ tai) vẫn không nghe thầy hiệu trưởng nói thêm câu nào với đại ý phủ nhận lời cấm cản vừa rồi.

Mặt xệ xuống, hai đứa rầu rĩ lê bước dọc đại lộ Brabun, hoàn toàn chán nản, quên cả chuyện lần đầu tiên tụi nó bỏ học môn Thần chú chiến đấu của ông thầy khó tính Haifai.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Chuyện Xứ Lang Biang (Tập 4: Báu Vật Ở Lâu Đài K'rahlan)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook