Chuyện Xứ Lang Biang (Tập 4: Báu Vật Ở Lâu Đài K'rahlan)
Chương 23: Chương 14
Nguyễn Nhật Ánh
27/12/2016
Chương 14
Ai vui ta sẽ vui cùng
Sáng hôm sau, chủ nhật, bọn trẻ lâu đài K’Rahlan được nghỉ học. Nhưng khác với thông lệ, bữa đó tụi nó buộc phải trải qua những khoảnh khắc mà theo cách nói quạu quọ của thằng K’Tub là ngấy tận cổ. Trong bữa ăn tối hôm trước, bà Êmô đã tuyên bố thẳng là ngày mai không đứa nào được bước chân ra khỏi nhà. Balikem và Buriăk trong mắt bà đích thị là hai con chồn, và bọn trẻ chẳng qua là những chú gà con ngốc nghếch, ngay cả khi hai chú gà trong bầy có là những chiến binh giữ đền đi chăng nữa.
- Các con phải nghe lời ta!
Bà Êmô kết thúc buổi giáo huấn, và lời nói cuối cùng vừa rời khỏi đôi môi bà lập tức gây nên một cơn bão bất bình nhưng trước khi bọn trẻ phản đối, ông K’Tul đã kịp gầm gừ từ đằng sau tô canh:
- Ta thấy cách ít ngu nhất là tụi con nên nghe lời dì Êmô.
Gần đây ông K’Tul và bà Êmô rất ít khi đứng về một phe nhưng một khi ý chí của họ đã nhập lại thành một thì bọn trẻ luôn bắt gặp cảm giác mình đang đối diện với một bức tường. Tụi nó đành xả ấm ức lên các loại chén dĩa trước mặt bằng cách tống hết vào họng những thức gì chứa trong đó. Thằng K’Tub còn tìm cách quẹt lung tung chiếc muỗng vào bất cứ thứ gì có thể phát ra những tiếng leng keng như muốn thông báo cho mọi người biết sự bất mãn của mình, bất chấp ba nó đang giương mắt ra trừng trừng nhìn nó.
Nhưng dù tối hôm qua K’Tub có làm ầm ĩ gấp mười lần hơn thì sáng nay tụi nó vẫn phải loanh quanh trong phòng, đại khái là không dám làm bất cứ một hành động gì cho thấy tụi nó là những đứa trẻ khó bảo.
Kăply bước ra khỏi phòng tắm, đứng chải tóc trước gương, miệng cười khì khì:
- Hổng biết thằng nhóc K’Tub tối hôm qua có ngủ được không há?
- Chắc là không. – Nguyên nói, vừa nhìn thằng Kăply phản chiếu trong gương. – Không hiểu sao thằng nhóc đó lúc nào cũng giống như một quả mìn sắp nổ.
Kăply nhún vai:
- Tại sáng nay nó định rủ cả bọn đi chơi ở công viên Các Thứ Kẹo mà.
Nhớ đến chuyện này, mặt Kăply chợt xìu xuống:
- Tao cũng đang muốn quay trở lại đó để xem có thứ kẹo gì mới…
- Kăply… ly… ly… y… y…
Nguyên đột ngột hét lên, nghe rất giống tiếng còi xe lửa khi chuẩn bị chui ra khỏi đường hầm. Kăply giật bắn người, chiếc lược trên tay rơi bộp xuống sàn nhà.
- Chuyện… gì… vậy? – Kăply quay hẳn người ra sau, kinh ngạc lắp bắp.
Nhưng Nguyên không nhìn Kăply. Cặp mắt nó lúc này đang ngó chằm chằm tấm gương trên vách, mặt đờ ra, miệng lẩm bẩm như người mộng du:
- Tao hiểu rồi… tao hiểu rồi…
Kăply nhìn thằng bạn đại ca của mình, dè dặt như nhìn một con cá mắc cạn, sợ hãi thấy thằng này giống như đang ngáp ngáp. Nó sè sẹ giơ bàn tay lên trước mặt Nguyên huơ qua huơ lại, lo lắng hỏi:
- Mày thấy gì đây không?
- Bỏ tay xuống đi, Kăply. – Nguyên hừ mũi, mắt vẫn bám cứng tấm gương như thể nó bị tấm gương bắt mất hồn. – Tao không điên, mặc dù tao đang rất muốn hóa điên đây.
Trước vẻ mặt ngơ ngác của Kăply, Nguyên đấm hai tay vào nhau, có vẻ muốn hét lên lần nữa nhưng cố nén nên giọng nó nghe như rặn từng tiếng:
- Mày nhớ hai câu thơ của ông K’Tul không?
- Nhớ. – Kăply thận trọng đáp, không hiểu sao tự dưng Nguyên lại nhắc đến chuyện này. Nó lẩm nhẩm vừa đủ nghe, mắt không ngừng dò xét bạn mình. – “Ai vui ta sẽ vui cùng. Ai buồn ta sẽ buồn chung với người”, đúng không?
- Hoàn toàn chính xác. – Nguyên gật đầu. – Thế mày có biết chữ “ai” trong câu thơ ám chỉ điều gì không?
- Mày cũng biết là tao không biết mà. – Kăply nhăn nhó, rồi ngay lập tức nó thấy cần phải chia đều cái sự kém cỏi đó cho mọi người. – Mà cũng chẳng có ai trên đời này biết hết á.
- Tao biết. – Nguyên nghiêm nghị. – Chữ “ai” là chỉ tấm gương.
- Tấm gương? – Kăply đưa tay véo môi, giọng ngờ vực. – Làm sao lại là tấm gương được.
Kăply lại quay nhìn vô gương. Nó ngẩn ngơ ngắm khuôn mặt của nó một lúc, bỏ tay xuống, nặn ra một nụ cười ngây ngô, rồi tiếp tục quan sát nụ cười của mình với vẻ dò xét. Thình lình, nó ợ ra một tiếng, người bắn lên như nút chai sâm banh.
- A, đúng là tấm gương. – Kăply reo ầm. – Khi mình vui thì nó vui, mình buồn nó cũng buồn theo. Ha… ha… ha…
Một bàn tay đột ngột bụm chặt lấy miệng Kăply, và tiếng Nguyên giận dữ rít lên bên tai:
- Đồ ngu! Bộ mày muốn ông K’Tul và bà Êmô nghe thấy hả?
Hai đứa hồi hộp liếc mắt ra ngoài cửa, im lặng một lúc. Nhưng sau một hồi nghe ngóng, tụi nó chẳng nghe thấy gì ngoài tiếng dộng binh binh trong ngực.
- Tụi mình xem xét tấm gương đi! – Nguyên thì thầm nói và nhích tới một bước, sờ tay lên tấm gương.
Tấm gương đồng hình bầu dục ốp chặt vào vách phòng tắm, ngay bên trên chiếc bàn nhỏ để ấm chén và sách vở. Một đường viền chạm trổ vô số hình ngựa ở mọi tư thế chạy quanh tấm gương.
Suốt một lúc lâu, Nguyên mân mê các phù điêu bằng cả tay lẫn mắt, và trông vẻ mặt thất vọng của nó có thể biết là nó vẫn chưa khám phá được điều gì khác lạ.
- Hay bí mật nằm ở mặt sau tấm gương? – Kăply nhìn vẻ trầm ngâm của bạn, rụt rè lên tiếng, nó chợt nhớ đến tiệm Những Dấu Hỏi.
Nguyên đáp lời bạn bằng cách chĩa tay vô tấm gương, lầm rầm niệm chú. Tấm gương rời khỏi bức vách gần như ngay lập tức, và Kăply chực chờ sẵn nhanh tay đỡ lấy.
Nhưng mặt sau tấm gương phẳng lì, không có một dấu hiệu gì cho thấy đó là thứ tụi nó đang tìm kiếm.
Sau khi nhớ ra đủ loại thần chú và niệm đến sái quai hàm mà vẫn không đạt được kết quả gì, Nguyên và Kăply đưa mắt nhìn nhau và hai đôi môi mấp máy gần như cùng lúc:
- Kêu thằng Suku.
Khổ nỗi, muốn kêu thằng Suku thì phải nhờ tới cái ống Siêu cảm ứng của K’Tub.
Nguyên dứt mạnh một sợi tóc:
- Làm sao bây giờ? Hổng lẽ nói cho K’Tub biết vụ này? K’Tub biết thì Êmê cũng biết.
Kăply tặc lưỡi và thốt ra một câu theo nó là tốt nhất trong lúc này:
- Ờ há.
- “Ờ há” không phải là một ý kiến. – Nguyên nổi khùng.
Trán Kăply nhăn tít, nó đang cố tưởng tượng đầu mình không phải là một cục gạch:
- Theo tao…
Nguyên không nói gì, chỉ giương mắt ra nhìn bạn. Bắt gặp vẻ chờ đợi của Nguyên, Kăply biết mình không thể không nói một câu gì đó:
- Theo tao,… có lẽ tụi mình không thể giấu tụi nó chuyện này mãi được…
- Tại sao? – Nguyên hỏi lại, cụt lủn, mắt vẫn nhìn chòng chọc vào mặt Kăply.
Kăply đã rất muốn quay mặt đi nhưng một khúc cây đã nằm ngay ở chỗ đáng lẽ là cái cổ của nó. Nó đành phải nhìn trả lại Nguyên và liếm đôi môi khô rang, ấp úng:
- Vì tụi nó lúc nào cũng ở bên cạnh mình. Hơn nữa… hơn nữa…
- Sao?
- Hơn nữa… K’Tub và Êmê là những bạn tốt của mình. – Phải hết sức vất vả, Kăply mới có thể nói hết ý nghĩ trong đầu, bụng thấp thỏm sợ thằng Nguyên nổi cáu.
Và nó mừng rơn khi thấy Nguyên gật đầu:
- Tao cũng nghĩ vậy.
Nguyên nheo mắt nói thêm:
- Cục gạch phải ghen tị với mày rồi đó, Kăply.
Lâu lắm, Kăply mới lại được nghe Nguyên khen mình. Nó toét miệng cười hì hì, mặt nở ra. Nhưng rồi nó lập tức thu ngay nụ cười lại.
Nguyên đã kịp lấy vẻ nghiêm nghị:
- Nhưng tụi mình chỉ cho K’Tub và Êmê biết về sứ mạng của tụi mình thôi. Những gì liên quan đến ông K’Tul và bà Êmô, phải tuyệt đối giấu nhẹm, nhớ chưa?
oOo
Nguyên, Kăply, K’Tub, Êmê, Păng Ting và Suku, tất cả là sáu đứa ngồi quanh tấm gương vừa gỡ xuống trên vách phòng thằng K’Tub, chụm đầu nghiêng ngó, nhìn mặt cũng biết là tụi nó không tin sẽ phát hiện được điều gì đáng giá.
Khi nãy cả bọn gần như vật nhau với tấm gương trong phòng Êmê và kết quả là tụi nó chẳng tìm thấy gì hết. Lần này cũng vậy, thần chú Nổi lên hoàn toàn vô tác dụng: tấm gương trước mặt bọn trẻ cứ trơ ra như trêu ngươi.
- Hay chữ “ai” trong câu thơ của người khách đó không phải chỉ tấm gương? – K’Tub đưa mắt nhìn Nguyên, ngờ vực hỏi, không hề biết đó là câu đố trị giá hai trăm ngàn năpken của ba nó.
- Chính là tấm gương, K’Tub. – Suku đong đưa đôi mắt sáng, hắng giọng. – Cách giải thích của anh K’Brăk theo tao là hoàn toàn hợp lý.
Nguyên nhìn Êmê:
- Trong lâu đài K’Rahlan còn chiếc gương nào nữa không, Êmê?
- Còn bốn chiếc nữa, anh K’Brăk. – Êmê quay chiếc mũi hếch về phía Nguyên, nhanh nhẩu đáp, trông cái cách nó lúc lắc mái tóc vàng một cách duyên dáng, có thể thấy nó rất sung sướng khi được Nguyên hỏi tới. – Một chiếc trong phòng Đam Pao, một chiếc trong phòng Chơleng, một chiếc trong phòng cậu K’Tul và một chiếc trong phòng mẹ em.
K’Tub láu táu:
- Mình kéo xuống phòng Đam Pao và Chơleng đi!
- Không được, K’Tub. – Êmê trừng mắt nhìn thằng oắt. – Anh K’Brăk đã nói rồi. Đây là nhiệm vụ bí mật của chiến binh giữ đền, không nên để bất kỳ một ai hay biết.
- Đúng đó, Êmê. – Nguyên nhìn Êmê bằng ánh mắt tán thưởng khiến trái tim cô nàng như tan ra. – Chúng ta phải hành động hết sức kín đáo và thận trọng.
Bọn trẻ lại chụm đầu bàn bạc. Sau một hồi tranh cãi, cả bọn đồng ý rằng cách tốt nhất là Nguyên và K’Tub đem hai tấm gương trong phòng mình gạ đổi hai tấm gương của Đam Pao và Chơleng, dĩ nhiên để sự đổi chác này diễn ra thuận lợi và trông có vẻ tự nhiên tụi nó phải tìm cách gieo vào đầu hai đứa đầu bếp cái ý nghĩ rằng không có gì đáng chán cho bằng cứ phải xài hoài một tấm gương ngày này qua ngày khác. Còn tấm gương của Êmê, vốn giống y hệt tấm gương trong phòng mẹ nó thì nhân lúc bà Êmô xuống vườn ăn trưa, Êmê sẽ nấn ná trên này để chui vào phòng bà đánh tráo hai tấm gương với nhau.
Việc thương lượng với Đam Pao và Chơleng sau đó nói chung là diễn tiến suôn sẻ và trót lọt, hai đứa nhóc này thậm chí cũng chẳng buồn thắc mắc Nguyên và K’Tub mắc chứng gì mà khoái ba cái trò đổi chác vớ vẩn này, vì tấm gương suy cho cùng cũng chỉ là một tấm gương, chẳng khác nhau gì mấy vì vậy cuộc trao đổi này thiệt tình hổng có chút xíu ý nghĩa nào hết.
Chỉ có việc đánh tráo chiếc gương trong phòng bà Êmô là hơi trục trặc chút xíu. Giờ ăn trưa, bọn Kăply cứ đinh ninh Êmê chỉ xuống trễ chừng năm, mười phút là cùng (chuyện tráo hai chiếc gương xét cho cùng hổng đáng gọi là phức tạp), hổng ngờ cả nhà ngồi đợi gần nửa tiếng đồng hồ vẫn chẳng thấy tăm hơi nó đâu.
Thấy bà Êmô cứ chà tay lên vạt áo với vẻ sốt ruột, K’Tub chột dạ lên tiếng:
- Ăn đi, dì ơi! Chắc chị Êmê đang soạn tập vở cho ngày mai.
- Soạn tập vở á? – Bà Êmô nhìn K’Tub bằng ánh mắt như thể nó vừa va đầu vào gốc cây. – Êmê còn cả một buổi chiều và một buổi tối dài dằng dặc nữa mà bây giờ đã soạn tập vở á?
K’Tub biết ngay mình bị hố. Nó nói, nhắm mắt lại để bà Êmô không thấy ánh mắt láo liên gian xảo của nó:
- Chị Êmê dạo này siêng học lắm, dì.
- Dì Êmô, dì lên xem con bé đang làm gì ở trển. – Ông K’Tul thò đầu ra khỏi tờ Tin nhanh N, S & D, giọng không giấu vẻ nghi hoặc. Trông ông như người lính thò đầu ra khỏi đài quan sát, liên tưởng đó làm Nguyên muốn ngừng thở.
- Để con đi cho!
K’Tub lật đật vọt miệng và nhanh nhẹn bật lên khỏi chỗ trước khi bà Êmô kịp đáp lời ba nó.
- Ngồi xuống, K’Tub! – Ông K’Tul quát lên, gườm gườm nhìn thằng con. – Ta đâu có bảo con!
Trong khi thằng K’Tub chết sững trên đôi chân, Kăply đưa đôi mắt lo lắng nhìn Nguyên và cố tằng hắng một tiếng thật to, hi vọng làm vậy thì mình sẽ bớt sốc.
- Tờ báo của Ama Đliê bữa nay có tin gì mới không hở bố? – Nguyên cố lái ông K’Tul ra khỏi mối bận tâm về sự vắng mặt của Êmê, phải nói là chưa bao giờ nó hỏi về tờ Tin nhanh N, S & D bằng vẻ sốt sắng đến thế.
- Tin mới à? Có đấy! – Ánh mắt lấp lánh của ông K’Tul quét qua mặt Nguyên nóng bỏng. Ông nhếch mép, nói tiếp, khoái trá vì không bị mắc bẫy. – Đợi dì con kêu Êmê xuống đây, ta sẽ nói luôn thể.
Nguyên rất muốn nhắm mắt lại để không nhìn thấy bà Êmô hấp tấp rời khỏi bàn ăn và bước về phía cầu thang xoắn. Nó không hiểu Êmê làm cái quái gì mà giờ này chưa xuống tới, bụng nó khẽ run lên khi hình dung ra cảnh bà Êmô bắt gặp Êmê đang lén lút trong phòng mình với tấm gương đáng ngờ trên tay.
Trái tim Nguyên, cả Kăply và K’Tub nữa, đang rơi xuống chỗ nào đó và có vẻ chuẩn bị rơi xuống nữa thì mái tóc vàng của Êmê bỗng ló ra chỗ đầu cầu thang.
Bà Êmô ngó lên, Êmê ngó xuống, hai chiếc mũi hếch chĩa vào nhau khiến Kăply nhớ đến cảnh trong phim Bắn chậm thì chết mà nó đã từng xem.
- Mẹ. – Êmê kêu lên, ngạc nhiên.
Bà Êmô mở to mắt:
- Con làm gì trên đó thế?
- Áo con bị dây nước. – Êmê nói dối, giọng thật như đếm. – Con phải đợi cho khô.
Ở đằng bàn, ba cái miệng cùng sè sẹ thở ra. Còn cái miệng thứ tư bắt đầu khạc đạn:
- Nghe nè! Tin sốt dẻo đây! Theo như phóng viên Pôlôna cho biết thì hiện nay Cục an ninh vẫn chưa từ bỏ kế hoạch giám sát trường Đămri…
K’Tub ngao ngán nhìn ba nó:
- Lại chuyện cũ mèm đó! Chắc Cục an ninh lúc này hổng có việc gì làm hả ba?
Nguyên vội lên tiếng trước khi ông K’Tul kịp nổi điên lên với thằng con:
- Tên “mông tặc” bị bắt rồi mà, bố.
- Nhưng mối nguy hiểm vẫn còn tiềm ẩn ở chỗ lão N’Trang Long. – Mắt ông K’Tul lóe lên, hàng ria mép trên mặt ông rung rung như thể chính nó cũng cảm thấy nguy hiểm khi nghe nói tới cái tên này. – Ta không hiểu tại sao Bộ giáo dục vẫn tiếp tục giữ lão trên chiếc ghế hiệu trưởng trong khi lão hết gây ra vụ rắc rối này lại dính đến vụ bê bối khác.
Mặt K’Tub sụp xuống, tối sầm như đột ngột phủ mây đen. Nhưng nó chưa kịp làm om sòm, Nguyên đã giật tay áo nó, hạ giọng vo ve:
- Ăn lẹ đi rồi lên nghiên cứu mấy tấm gương.
Suku và Păng Ting quay trở lại lâu đài K’Rahlan đúng vào lúc bọn Kăply đang xúm xít quanh ba tấm gương vừa đổi được.
- Gương mới hả, anh K’Brăk?
Suku hỏi, mặt tươi hơn hớn. Nhưng Nguyên đã nhanh chóng thổi tắt nụ cười trên môi nó:
- Gương mới. Nhưng vẫn vậy, Suku à. Chẳng tìm thấy gì hết.
Nguyên đáp giọng xuôi xị, vẫn đang săm soi mò mẫm mặt sau tấm gương vừa lấy được trong phòng bà Êmô. Nó đã dò xét tới tấm gương thứ ba rồi. Chen chúc chung quanh, bọn Êmê, Kăply, K’Tub hồi hộp cắm mắt vào hai bàn tay Nguyên, thất vọng khi không phát hiện ra điều gì để có thể nghĩ đó là một dấu hiệu đặc biệt.
- Còn một tấm gương nữa trong phòng ba em. – K’Tub buột miệng, nghe giọng điệu thì có vẻ như thằng oắt tin rằng nếu đáp án của câu thơ ám chỉ một tấm gương nào đó thì dứt khoát đó phải là tấm gương trong phòng ba nó.
Như một phản xạ, Nguyên quay nhìn Êmê, hoàn toàn không chủ ý.
Lần đầu tiên trong đời, Êmê lẩn tránh ánh mắt của Nguyên. Nó thở một hơi dài, và khẽ thốt lên bằng cái giọng của kẻ thấy cuộc đời chỉ toàn là phiền não:
- Anh K’Brăk. Không ai trên đời này có thể đặt được chân vào bí thất của cậu K’Tul.
Nguyên và Suku nắm tay nhau, nhón chân rón rén bước lên từng bậc thang. Lúc này hai đứa đang mặc áo tàng hình nhưng không vì vậy mà trái tim trong lồng ngực tụi nó không dộng binh binh, thứ âm thanh phỏng theo nhịp chày giã gạo. Phía cuối hành lang, khung cảnh tối nhờ nhờ. Cố đừng để răng va vào nhau, hai đứa mò mẫm nhích từng bước, ngực tức như chèn đá.
Sáng nay, Êmê và K’Tub đến trường trong khi Nguyên và Kăply được ở nhà vì không có giờ Thần chú chiến đấu của thầy Haifai. Vì vậy chiều hôm qua, Nguyên đã bí mật hẹn Suku sáng nay quay lại lâu đài để cùng Kăply và nó tìm cách lọt vào bí thất của pháp sư K’Tul. Nhưng đến phút chót, Nguyên quyết định chỉ có nó và Suku đi do thám đề phòng trường hợp ông K’Tul hoặc bà Êmô bất ngờ xộc vào phòng. Nếu không thấy đứa nào trong phòng, chắc chắn họ sẽ sinh nghi, mà một viễn ảnh như thế chắc chắn chẳng hứa hẹn một điều gì tốt đẹp.
Nguyên và Suku lặng lẽ đi bên nhau, không ai nhìn thấy ai, đứa này chỉ cảm nhận được đứa kia qua bàn tay đang run rẩy trong tay mình, mà thiệt tình thì hổng đứa nào biết là tay đứa nào đang run.
Nguyên đã từng lên tầng lầu này một lần. Lần này cảm giác của nó cũng không khác mấy so với trước đây: nó bắt gặp trong đầu mình cái ý nghĩ nó đang lạc vào một thế giới âm u, hoang lạnh và trùng trùng hiểm nguy, cái thế giới mà mỗi cử động của nó đều bị những cặp mắt trong bóng tối dòm ngó. Nguyên biết đó chỉ là ảo giác, nhưng tâm trí nó vẫn bị sự lo âu xâm chiếm mãnh liệt đến mức có lúc nó thấy đôi chân nó bỗng nhiên nặng như đeo chì, nhất là khi nó nhìn lên các ô cửa thông gió nằm dọc đầu tường, những ô cửa đen ngòm như giấu đằng sau nó bao nhiêu là cạm bẫy.
Trong nỗi sợ choáng ngợp, Nguyên vẫn nhận ra kho chứa đồ qua cánh cửa xỉn màu bên tay phải. Nó giật tay Suku, định chỉ cho thằng này căn phòng hôm trước nó và Kăply lẻn vào và tình cờ chứng kiến cuộc đối thoại giữa ông K’Tul và bà Êmô.
Nhưng Nguyên chưa kịp lên tiếng, nó đã giật bắn người khi những tiếng lộc cộc bất thần vang lên từ phía sau lưng. Âm thanh đó cho biết ông K’Tul đang kéo lê đôi guốc gỗ của mình trên nền đá hoa cương. Trong một thoáng, Nguyên cảm thấy ruột gan mình lạnh ngắt như đột ngột nhúng trong nước đá, nếu không nhớ ra mình đang mặc áo tàng hình, một đứa bạo dạn như nó rất có thể cũng khuỵu chân xuống lắm.
Suku phản ứng cực nhanh. Nó hấp tấp kéo tay Nguyên dạt về bên trái, hai đứa gần như nép mình sát tường, và chắc chắn là hoàn toàn ngừng thở. Cho đến lúc đó, Nguyên vẫn không dám quay đầu lại. Khi ông K’Tul đi ngang qua bên cạnh, Nguyên mới dám liếc thân hình cao lêu nghêu của ông qua khóe mắt, rùng mình thấy bộ đồ trắng ông mặc in lên vách đá đen không khác gì một bóng ma vất vưởng.
Trước ánh mắt hồi hộp của hai đứa trẻ, ông K’Tul dừng lại trước kho chứa đồ, đưa tay đẩy cánh cửa khép hờ và nhanh chóng biến mất vào bên trong.
Nguyên và Suku đứng lặng người đến một lúc, như nhường cho thời gian trôi qua. Rồi Suku khẽ thì thầm:
- Vào theo không, anh K’Brăk?
Nguyên không đáp nhưng nó trả lời thằng oắt bằng cách kéo tay thằng này, hai đứa đi trên những đầu ngón chân tiến về phía cánh cửa lúc này vẫn còn mở hé.
Cả hai nín thở ghé mắt qua khe hở, nhớn nhác nhìn quanh, không thấy ông K’Tul đâu hết. Có thể ông đã đi sâu vào bên trong, khuất đâu đó sau dãy tủ kệ hoặc sau những con ngựa bằng đồng to như ngựa thật kê nhan nhản khắp nơi. Nguyên nghĩ thầm, thận trọng tì vai vào cánh cửa, và bằng cách đó nó đẩy cánh cửa nhích từng chút một, cố không tưởng tượng đến cảnh ông K’Tul đang đứng ngay sau cửa với cây gậy to đùng trên tay.
“Ổng không nấp sau cánh cửa”, Nguyên thở phào khi lọt vào bên trong trót lọt, vô cùng sung sướng khi không bị một vật nhọn nào đánh vào đầu.
Vẫn không buông tay Suku, Nguyên đứng yên một lát rồi rụt rè lần vào bên trong, tim đập rộn, vừa láo liên mắt xem ông K’Tul ở đâu vừa cố không chạm vào vô số đồ đạc quái đản lỉnh kỉnh trong phòng.
Nhưng ông K’Tul giống như tan vào không khí, khi đi gần giáp vòng, hai đứa vẫn không thấy ông ta đâu. Hay ổng cũng đang tàng hình như mình? Ý nghĩ đó vừa lóe lên trong óc, Nguyên đã nghe lạnh toát sống lưng. Suýt chút nữa nó đã để rơi người xuống đất nếu ngay lúc đó, mắt nó không bắt gặp một cái gì giống như một đường hầm nằm khuất sau một con ngựa đồng to lớn đứng chắn ở góc phòng như một bức bình phong.
Nguyên bóp khẽ tay Suku và lập tức thấy Suku cũng bóp khẽ tay nó, cử chỉ cho biết thằng oắt cũng đã phát hiện ra cái mà nó vừa nhìn thấy.
Chắc chắn ông K’Tul đã vào trong này! Nguyên nhủ bụng, phân vân một lát rồi quyết định tiến vào. Bụng giật thon thót nhưng nó vững tin vào chiếc áo tàng hình trên người, hơn nữa nó rất yên tâm về đôi guốc gỗ của ông K’Tul: những tiếng động lộc cộc là một cảnh báo hết sức quý giá đối với tụi nó.
Đường hầm rộng và ngắn, nếu không bít bùng thì đó chính là một cái hành lang. Nguyên và Suku đi một đoạn, thấy đột ngột mở ra trước mắt một căn phòng lớn nhưng đồ đạc bày biện rất đơn sơ. Chỉ trơ trọi một bộ bàn ghế cũ, sát tường là một chiếc giường nệm lông chim, giống như mọi chiếc giường khác trong lâu đài K’Rahlan. Trên trần phòng, một thứ trái cây giống như quả táo, đã được phù phép, tỏa ra thứ ánh sáng nhàn nhạt và yếu ớt, nhuộm vẻ âm u buồn tẻ lên tất cả mọi thứ trong phòng. Bí thất của pháp sư K’Tul đây sao? Nguyên đảo mắt nhìn quanh, vô cùng thất vọng khi không thấy một tấm gương nào trong phòng, cũng không thấy hai chiếc ghế ngựa vằn đâu.
Ông K’Tul lúc này đang đứng ở cuối phòng, quay lưng lại phía bọn trẻ, trầm ngâm chống tay lên tường, vẻ như đang nghĩ ngợi điều gì đó. Nhưng chăm chú một lát, Nguyên chợt biết là không phải và lòng nó lại bùng lên hi vọng. Trước mặt ông K’Tul là một cánh cửa sơn đen, thoạt đầu nó không nhận ra vì cánh cửa bị thân hình lỏng khỏng của ông che khuất.
Nguyên chớp mắt hai, ba cái để nhìn cho rõ. Bây giờ thì nó nhận ra không phải ông K’Tul chống tay lên tường, mà ông đang áp tay lên cánh cửa. Còn ông áp tay lên đó làm gì thì bọn trẻ đã tức khắc nhận được lời giải đáp: Một tiếng “kịch” khẽ vang lên và cánh cửa chạy qua một bên, êm ru như trên một cái thanh trượt, rất giống với cách di động của chiếc tủ quái dị trong phòng thầy N’Trang Long.
Mọi chuyện tiếp theo diễn ra rất nhanh. Nguyên và Suku vừa chớp mắt một cái đã thấy cánh cửa chạy về vị trí cũ còn ông K’Tul thì không thấy đâu, cứ như thể ông vừa bị bức tường nuốt chửng.
Suku rất muốn bước lại chỗ cánh cửa để xem xét nhưng Nguyên đã giật tay nó. Như hai chiếc bóng câm nín, hai đứa lặng lẽ và thận trọng lùi dần ra khỏi phòng, xuyên qua đường hầm để trở ra kho chứa đồ.
Chưa bao giờ Nguyên và Suku hành động nhanh nhẹn đến thế: chỉ không tới năm phút, tụi nó đã ở ngoài hành lang. Mồ hôi ướt tóc, người nóng hầm hập nhưng không đứa nào dám cởi áo tàng hình ra cầm tay. Thiệt tình mà nói thì cho đến lúc này sự bình tĩnh vẫn chưa quay về với tụi nó.
Cũng như lúc đi lên, hai đứa nhón chân sè sẹ lần về phía cuối hành lang rồi rón rén lần mò từng bậc cầu thang tối tăm để đi trở xuống, trong đầu không nghĩ đến điều gì khác hơn là làm sao về đến phòng trước khi nghe tiếng guốc lịch kịch của ông K’Tul vang lên.
Kăply ngồi nhấp nhổm bên mép giường, hoảng hồn bật dậy khi thấy Nguyên và Suku thò đầu ra khỏi áo tàng hình và toét miệng cười với nó.
- Cởi luôn ra đi. – Kăply làu bàu. – Ngó ghê quá!
Nó nheo mắt nhìn Nguyên:
- Đã lọt được vào bí thất của cậu K’Tul chưa?
- Chưa. – Nguyên đáp, vừa loay hoay xếp chiếc áo màu cánh gián trên tay. – Nhưng tao và Suku đã biết bí thất của cậu K’Tul nằm ở đâu rồi.
- Ở đâu?
- Ngay trong kho chứa đồ.
Mặt Kăply xám đi, có thể thấy nó vẫn chưa hết sợ khi nghĩ đến tình cảnh hôm nọ trong nhà kho. Nó hỏi lại, môi run run:
- Chỗ hôm trước tao và mày…
- Đúng rồi. – Nguyên thản nhiên đáp, trông mặt thì cứ như thể vừa rồi bụng nó chưa hề thắt lại khi chui trở vô cái kho chứa đồ âm u đó. – Khi nãy tụi tao phát hiện trong nhà kho có một hành lang dẫn đến bí thất.
- Sao tụi mày không vào? – Kăply liếm đôi môi tự nhiên khô rang.
- Cậu K’Tul đang ở trỏng.
Suku vọt miệng đáp, rồi nó hồi hộp thuật lại cho Kăply những gì vừa xảy ra ở tầng lầu trên. Kăply nghệt mặt ra nghe, tay này xoắn lấy tay kia, cảm thấy mừng là nó đã không có mặt ở đó.
- Thứ sáu này, tụi mình sẽ quay lại chỗ đó. – Suku kết thúc cuộc tường thuật bằng một câu nói giống như hò hẹn, nghe phấn khởi hết sức.
Mặt Kăply một lần nữa trông giống như vừa chui ra từ một đống tro. Nó ngẩn ngơ:
- Tụi mình á?
- Ừ, tụi mình. – Suku hồn nhiên, tiếp tục phơi ra bộ mặt phấn khích. – Hôm đó em, anh K’Brăk và anh cùng đi.
- Yên tâm đi, K’Brêt. Thứ sáu cậu K’Tul lê la suốt ngày ngoài cửa tiệm của lão Luclac, sợ gì chứ!
Nguyên đập tay lên vai Kăply, hắng giọng trấn an, tin rằng nếu mình không lên tiếng chắc thằng này không ngại gì mà không tè bậy ra quần.
Ai vui ta sẽ vui cùng
Sáng hôm sau, chủ nhật, bọn trẻ lâu đài K’Rahlan được nghỉ học. Nhưng khác với thông lệ, bữa đó tụi nó buộc phải trải qua những khoảnh khắc mà theo cách nói quạu quọ của thằng K’Tub là ngấy tận cổ. Trong bữa ăn tối hôm trước, bà Êmô đã tuyên bố thẳng là ngày mai không đứa nào được bước chân ra khỏi nhà. Balikem và Buriăk trong mắt bà đích thị là hai con chồn, và bọn trẻ chẳng qua là những chú gà con ngốc nghếch, ngay cả khi hai chú gà trong bầy có là những chiến binh giữ đền đi chăng nữa.
- Các con phải nghe lời ta!
Bà Êmô kết thúc buổi giáo huấn, và lời nói cuối cùng vừa rời khỏi đôi môi bà lập tức gây nên một cơn bão bất bình nhưng trước khi bọn trẻ phản đối, ông K’Tul đã kịp gầm gừ từ đằng sau tô canh:
- Ta thấy cách ít ngu nhất là tụi con nên nghe lời dì Êmô.
Gần đây ông K’Tul và bà Êmô rất ít khi đứng về một phe nhưng một khi ý chí của họ đã nhập lại thành một thì bọn trẻ luôn bắt gặp cảm giác mình đang đối diện với một bức tường. Tụi nó đành xả ấm ức lên các loại chén dĩa trước mặt bằng cách tống hết vào họng những thức gì chứa trong đó. Thằng K’Tub còn tìm cách quẹt lung tung chiếc muỗng vào bất cứ thứ gì có thể phát ra những tiếng leng keng như muốn thông báo cho mọi người biết sự bất mãn của mình, bất chấp ba nó đang giương mắt ra trừng trừng nhìn nó.
Nhưng dù tối hôm qua K’Tub có làm ầm ĩ gấp mười lần hơn thì sáng nay tụi nó vẫn phải loanh quanh trong phòng, đại khái là không dám làm bất cứ một hành động gì cho thấy tụi nó là những đứa trẻ khó bảo.
Kăply bước ra khỏi phòng tắm, đứng chải tóc trước gương, miệng cười khì khì:
- Hổng biết thằng nhóc K’Tub tối hôm qua có ngủ được không há?
- Chắc là không. – Nguyên nói, vừa nhìn thằng Kăply phản chiếu trong gương. – Không hiểu sao thằng nhóc đó lúc nào cũng giống như một quả mìn sắp nổ.
Kăply nhún vai:
- Tại sáng nay nó định rủ cả bọn đi chơi ở công viên Các Thứ Kẹo mà.
Nhớ đến chuyện này, mặt Kăply chợt xìu xuống:
- Tao cũng đang muốn quay trở lại đó để xem có thứ kẹo gì mới…
- Kăply… ly… ly… y… y…
Nguyên đột ngột hét lên, nghe rất giống tiếng còi xe lửa khi chuẩn bị chui ra khỏi đường hầm. Kăply giật bắn người, chiếc lược trên tay rơi bộp xuống sàn nhà.
- Chuyện… gì… vậy? – Kăply quay hẳn người ra sau, kinh ngạc lắp bắp.
Nhưng Nguyên không nhìn Kăply. Cặp mắt nó lúc này đang ngó chằm chằm tấm gương trên vách, mặt đờ ra, miệng lẩm bẩm như người mộng du:
- Tao hiểu rồi… tao hiểu rồi…
Kăply nhìn thằng bạn đại ca của mình, dè dặt như nhìn một con cá mắc cạn, sợ hãi thấy thằng này giống như đang ngáp ngáp. Nó sè sẹ giơ bàn tay lên trước mặt Nguyên huơ qua huơ lại, lo lắng hỏi:
- Mày thấy gì đây không?
- Bỏ tay xuống đi, Kăply. – Nguyên hừ mũi, mắt vẫn bám cứng tấm gương như thể nó bị tấm gương bắt mất hồn. – Tao không điên, mặc dù tao đang rất muốn hóa điên đây.
Trước vẻ mặt ngơ ngác của Kăply, Nguyên đấm hai tay vào nhau, có vẻ muốn hét lên lần nữa nhưng cố nén nên giọng nó nghe như rặn từng tiếng:
- Mày nhớ hai câu thơ của ông K’Tul không?
- Nhớ. – Kăply thận trọng đáp, không hiểu sao tự dưng Nguyên lại nhắc đến chuyện này. Nó lẩm nhẩm vừa đủ nghe, mắt không ngừng dò xét bạn mình. – “Ai vui ta sẽ vui cùng. Ai buồn ta sẽ buồn chung với người”, đúng không?
- Hoàn toàn chính xác. – Nguyên gật đầu. – Thế mày có biết chữ “ai” trong câu thơ ám chỉ điều gì không?
- Mày cũng biết là tao không biết mà. – Kăply nhăn nhó, rồi ngay lập tức nó thấy cần phải chia đều cái sự kém cỏi đó cho mọi người. – Mà cũng chẳng có ai trên đời này biết hết á.
- Tao biết. – Nguyên nghiêm nghị. – Chữ “ai” là chỉ tấm gương.
- Tấm gương? – Kăply đưa tay véo môi, giọng ngờ vực. – Làm sao lại là tấm gương được.
Kăply lại quay nhìn vô gương. Nó ngẩn ngơ ngắm khuôn mặt của nó một lúc, bỏ tay xuống, nặn ra một nụ cười ngây ngô, rồi tiếp tục quan sát nụ cười của mình với vẻ dò xét. Thình lình, nó ợ ra một tiếng, người bắn lên như nút chai sâm banh.
- A, đúng là tấm gương. – Kăply reo ầm. – Khi mình vui thì nó vui, mình buồn nó cũng buồn theo. Ha… ha… ha…
Một bàn tay đột ngột bụm chặt lấy miệng Kăply, và tiếng Nguyên giận dữ rít lên bên tai:
- Đồ ngu! Bộ mày muốn ông K’Tul và bà Êmô nghe thấy hả?
Hai đứa hồi hộp liếc mắt ra ngoài cửa, im lặng một lúc. Nhưng sau một hồi nghe ngóng, tụi nó chẳng nghe thấy gì ngoài tiếng dộng binh binh trong ngực.
- Tụi mình xem xét tấm gương đi! – Nguyên thì thầm nói và nhích tới một bước, sờ tay lên tấm gương.
Tấm gương đồng hình bầu dục ốp chặt vào vách phòng tắm, ngay bên trên chiếc bàn nhỏ để ấm chén và sách vở. Một đường viền chạm trổ vô số hình ngựa ở mọi tư thế chạy quanh tấm gương.
Suốt một lúc lâu, Nguyên mân mê các phù điêu bằng cả tay lẫn mắt, và trông vẻ mặt thất vọng của nó có thể biết là nó vẫn chưa khám phá được điều gì khác lạ.
- Hay bí mật nằm ở mặt sau tấm gương? – Kăply nhìn vẻ trầm ngâm của bạn, rụt rè lên tiếng, nó chợt nhớ đến tiệm Những Dấu Hỏi.
Nguyên đáp lời bạn bằng cách chĩa tay vô tấm gương, lầm rầm niệm chú. Tấm gương rời khỏi bức vách gần như ngay lập tức, và Kăply chực chờ sẵn nhanh tay đỡ lấy.
Nhưng mặt sau tấm gương phẳng lì, không có một dấu hiệu gì cho thấy đó là thứ tụi nó đang tìm kiếm.
Sau khi nhớ ra đủ loại thần chú và niệm đến sái quai hàm mà vẫn không đạt được kết quả gì, Nguyên và Kăply đưa mắt nhìn nhau và hai đôi môi mấp máy gần như cùng lúc:
- Kêu thằng Suku.
Khổ nỗi, muốn kêu thằng Suku thì phải nhờ tới cái ống Siêu cảm ứng của K’Tub.
Nguyên dứt mạnh một sợi tóc:
- Làm sao bây giờ? Hổng lẽ nói cho K’Tub biết vụ này? K’Tub biết thì Êmê cũng biết.
Kăply tặc lưỡi và thốt ra một câu theo nó là tốt nhất trong lúc này:
- Ờ há.
- “Ờ há” không phải là một ý kiến. – Nguyên nổi khùng.
Trán Kăply nhăn tít, nó đang cố tưởng tượng đầu mình không phải là một cục gạch:
- Theo tao…
Nguyên không nói gì, chỉ giương mắt ra nhìn bạn. Bắt gặp vẻ chờ đợi của Nguyên, Kăply biết mình không thể không nói một câu gì đó:
- Theo tao,… có lẽ tụi mình không thể giấu tụi nó chuyện này mãi được…
- Tại sao? – Nguyên hỏi lại, cụt lủn, mắt vẫn nhìn chòng chọc vào mặt Kăply.
Kăply đã rất muốn quay mặt đi nhưng một khúc cây đã nằm ngay ở chỗ đáng lẽ là cái cổ của nó. Nó đành phải nhìn trả lại Nguyên và liếm đôi môi khô rang, ấp úng:
- Vì tụi nó lúc nào cũng ở bên cạnh mình. Hơn nữa… hơn nữa…
- Sao?
- Hơn nữa… K’Tub và Êmê là những bạn tốt của mình. – Phải hết sức vất vả, Kăply mới có thể nói hết ý nghĩ trong đầu, bụng thấp thỏm sợ thằng Nguyên nổi cáu.
Và nó mừng rơn khi thấy Nguyên gật đầu:
- Tao cũng nghĩ vậy.
Nguyên nheo mắt nói thêm:
- Cục gạch phải ghen tị với mày rồi đó, Kăply.
Lâu lắm, Kăply mới lại được nghe Nguyên khen mình. Nó toét miệng cười hì hì, mặt nở ra. Nhưng rồi nó lập tức thu ngay nụ cười lại.
Nguyên đã kịp lấy vẻ nghiêm nghị:
- Nhưng tụi mình chỉ cho K’Tub và Êmê biết về sứ mạng của tụi mình thôi. Những gì liên quan đến ông K’Tul và bà Êmô, phải tuyệt đối giấu nhẹm, nhớ chưa?
oOo
Nguyên, Kăply, K’Tub, Êmê, Păng Ting và Suku, tất cả là sáu đứa ngồi quanh tấm gương vừa gỡ xuống trên vách phòng thằng K’Tub, chụm đầu nghiêng ngó, nhìn mặt cũng biết là tụi nó không tin sẽ phát hiện được điều gì đáng giá.
Khi nãy cả bọn gần như vật nhau với tấm gương trong phòng Êmê và kết quả là tụi nó chẳng tìm thấy gì hết. Lần này cũng vậy, thần chú Nổi lên hoàn toàn vô tác dụng: tấm gương trước mặt bọn trẻ cứ trơ ra như trêu ngươi.
- Hay chữ “ai” trong câu thơ của người khách đó không phải chỉ tấm gương? – K’Tub đưa mắt nhìn Nguyên, ngờ vực hỏi, không hề biết đó là câu đố trị giá hai trăm ngàn năpken của ba nó.
- Chính là tấm gương, K’Tub. – Suku đong đưa đôi mắt sáng, hắng giọng. – Cách giải thích của anh K’Brăk theo tao là hoàn toàn hợp lý.
Nguyên nhìn Êmê:
- Trong lâu đài K’Rahlan còn chiếc gương nào nữa không, Êmê?
- Còn bốn chiếc nữa, anh K’Brăk. – Êmê quay chiếc mũi hếch về phía Nguyên, nhanh nhẩu đáp, trông cái cách nó lúc lắc mái tóc vàng một cách duyên dáng, có thể thấy nó rất sung sướng khi được Nguyên hỏi tới. – Một chiếc trong phòng Đam Pao, một chiếc trong phòng Chơleng, một chiếc trong phòng cậu K’Tul và một chiếc trong phòng mẹ em.
K’Tub láu táu:
- Mình kéo xuống phòng Đam Pao và Chơleng đi!
- Không được, K’Tub. – Êmê trừng mắt nhìn thằng oắt. – Anh K’Brăk đã nói rồi. Đây là nhiệm vụ bí mật của chiến binh giữ đền, không nên để bất kỳ một ai hay biết.
- Đúng đó, Êmê. – Nguyên nhìn Êmê bằng ánh mắt tán thưởng khiến trái tim cô nàng như tan ra. – Chúng ta phải hành động hết sức kín đáo và thận trọng.
Bọn trẻ lại chụm đầu bàn bạc. Sau một hồi tranh cãi, cả bọn đồng ý rằng cách tốt nhất là Nguyên và K’Tub đem hai tấm gương trong phòng mình gạ đổi hai tấm gương của Đam Pao và Chơleng, dĩ nhiên để sự đổi chác này diễn ra thuận lợi và trông có vẻ tự nhiên tụi nó phải tìm cách gieo vào đầu hai đứa đầu bếp cái ý nghĩ rằng không có gì đáng chán cho bằng cứ phải xài hoài một tấm gương ngày này qua ngày khác. Còn tấm gương của Êmê, vốn giống y hệt tấm gương trong phòng mẹ nó thì nhân lúc bà Êmô xuống vườn ăn trưa, Êmê sẽ nấn ná trên này để chui vào phòng bà đánh tráo hai tấm gương với nhau.
Việc thương lượng với Đam Pao và Chơleng sau đó nói chung là diễn tiến suôn sẻ và trót lọt, hai đứa nhóc này thậm chí cũng chẳng buồn thắc mắc Nguyên và K’Tub mắc chứng gì mà khoái ba cái trò đổi chác vớ vẩn này, vì tấm gương suy cho cùng cũng chỉ là một tấm gương, chẳng khác nhau gì mấy vì vậy cuộc trao đổi này thiệt tình hổng có chút xíu ý nghĩa nào hết.
Chỉ có việc đánh tráo chiếc gương trong phòng bà Êmô là hơi trục trặc chút xíu. Giờ ăn trưa, bọn Kăply cứ đinh ninh Êmê chỉ xuống trễ chừng năm, mười phút là cùng (chuyện tráo hai chiếc gương xét cho cùng hổng đáng gọi là phức tạp), hổng ngờ cả nhà ngồi đợi gần nửa tiếng đồng hồ vẫn chẳng thấy tăm hơi nó đâu.
Thấy bà Êmô cứ chà tay lên vạt áo với vẻ sốt ruột, K’Tub chột dạ lên tiếng:
- Ăn đi, dì ơi! Chắc chị Êmê đang soạn tập vở cho ngày mai.
- Soạn tập vở á? – Bà Êmô nhìn K’Tub bằng ánh mắt như thể nó vừa va đầu vào gốc cây. – Êmê còn cả một buổi chiều và một buổi tối dài dằng dặc nữa mà bây giờ đã soạn tập vở á?
K’Tub biết ngay mình bị hố. Nó nói, nhắm mắt lại để bà Êmô không thấy ánh mắt láo liên gian xảo của nó:
- Chị Êmê dạo này siêng học lắm, dì.
- Dì Êmô, dì lên xem con bé đang làm gì ở trển. – Ông K’Tul thò đầu ra khỏi tờ Tin nhanh N, S & D, giọng không giấu vẻ nghi hoặc. Trông ông như người lính thò đầu ra khỏi đài quan sát, liên tưởng đó làm Nguyên muốn ngừng thở.
- Để con đi cho!
K’Tub lật đật vọt miệng và nhanh nhẹn bật lên khỏi chỗ trước khi bà Êmô kịp đáp lời ba nó.
- Ngồi xuống, K’Tub! – Ông K’Tul quát lên, gườm gườm nhìn thằng con. – Ta đâu có bảo con!
Trong khi thằng K’Tub chết sững trên đôi chân, Kăply đưa đôi mắt lo lắng nhìn Nguyên và cố tằng hắng một tiếng thật to, hi vọng làm vậy thì mình sẽ bớt sốc.
- Tờ báo của Ama Đliê bữa nay có tin gì mới không hở bố? – Nguyên cố lái ông K’Tul ra khỏi mối bận tâm về sự vắng mặt của Êmê, phải nói là chưa bao giờ nó hỏi về tờ Tin nhanh N, S & D bằng vẻ sốt sắng đến thế.
- Tin mới à? Có đấy! – Ánh mắt lấp lánh của ông K’Tul quét qua mặt Nguyên nóng bỏng. Ông nhếch mép, nói tiếp, khoái trá vì không bị mắc bẫy. – Đợi dì con kêu Êmê xuống đây, ta sẽ nói luôn thể.
Nguyên rất muốn nhắm mắt lại để không nhìn thấy bà Êmô hấp tấp rời khỏi bàn ăn và bước về phía cầu thang xoắn. Nó không hiểu Êmê làm cái quái gì mà giờ này chưa xuống tới, bụng nó khẽ run lên khi hình dung ra cảnh bà Êmô bắt gặp Êmê đang lén lút trong phòng mình với tấm gương đáng ngờ trên tay.
Trái tim Nguyên, cả Kăply và K’Tub nữa, đang rơi xuống chỗ nào đó và có vẻ chuẩn bị rơi xuống nữa thì mái tóc vàng của Êmê bỗng ló ra chỗ đầu cầu thang.
Bà Êmô ngó lên, Êmê ngó xuống, hai chiếc mũi hếch chĩa vào nhau khiến Kăply nhớ đến cảnh trong phim Bắn chậm thì chết mà nó đã từng xem.
- Mẹ. – Êmê kêu lên, ngạc nhiên.
Bà Êmô mở to mắt:
- Con làm gì trên đó thế?
- Áo con bị dây nước. – Êmê nói dối, giọng thật như đếm. – Con phải đợi cho khô.
Ở đằng bàn, ba cái miệng cùng sè sẹ thở ra. Còn cái miệng thứ tư bắt đầu khạc đạn:
- Nghe nè! Tin sốt dẻo đây! Theo như phóng viên Pôlôna cho biết thì hiện nay Cục an ninh vẫn chưa từ bỏ kế hoạch giám sát trường Đămri…
K’Tub ngao ngán nhìn ba nó:
- Lại chuyện cũ mèm đó! Chắc Cục an ninh lúc này hổng có việc gì làm hả ba?
Nguyên vội lên tiếng trước khi ông K’Tul kịp nổi điên lên với thằng con:
- Tên “mông tặc” bị bắt rồi mà, bố.
- Nhưng mối nguy hiểm vẫn còn tiềm ẩn ở chỗ lão N’Trang Long. – Mắt ông K’Tul lóe lên, hàng ria mép trên mặt ông rung rung như thể chính nó cũng cảm thấy nguy hiểm khi nghe nói tới cái tên này. – Ta không hiểu tại sao Bộ giáo dục vẫn tiếp tục giữ lão trên chiếc ghế hiệu trưởng trong khi lão hết gây ra vụ rắc rối này lại dính đến vụ bê bối khác.
Mặt K’Tub sụp xuống, tối sầm như đột ngột phủ mây đen. Nhưng nó chưa kịp làm om sòm, Nguyên đã giật tay áo nó, hạ giọng vo ve:
- Ăn lẹ đi rồi lên nghiên cứu mấy tấm gương.
Suku và Păng Ting quay trở lại lâu đài K’Rahlan đúng vào lúc bọn Kăply đang xúm xít quanh ba tấm gương vừa đổi được.
- Gương mới hả, anh K’Brăk?
Suku hỏi, mặt tươi hơn hớn. Nhưng Nguyên đã nhanh chóng thổi tắt nụ cười trên môi nó:
- Gương mới. Nhưng vẫn vậy, Suku à. Chẳng tìm thấy gì hết.
Nguyên đáp giọng xuôi xị, vẫn đang săm soi mò mẫm mặt sau tấm gương vừa lấy được trong phòng bà Êmô. Nó đã dò xét tới tấm gương thứ ba rồi. Chen chúc chung quanh, bọn Êmê, Kăply, K’Tub hồi hộp cắm mắt vào hai bàn tay Nguyên, thất vọng khi không phát hiện ra điều gì để có thể nghĩ đó là một dấu hiệu đặc biệt.
- Còn một tấm gương nữa trong phòng ba em. – K’Tub buột miệng, nghe giọng điệu thì có vẻ như thằng oắt tin rằng nếu đáp án của câu thơ ám chỉ một tấm gương nào đó thì dứt khoát đó phải là tấm gương trong phòng ba nó.
Như một phản xạ, Nguyên quay nhìn Êmê, hoàn toàn không chủ ý.
Lần đầu tiên trong đời, Êmê lẩn tránh ánh mắt của Nguyên. Nó thở một hơi dài, và khẽ thốt lên bằng cái giọng của kẻ thấy cuộc đời chỉ toàn là phiền não:
- Anh K’Brăk. Không ai trên đời này có thể đặt được chân vào bí thất của cậu K’Tul.
Nguyên và Suku nắm tay nhau, nhón chân rón rén bước lên từng bậc thang. Lúc này hai đứa đang mặc áo tàng hình nhưng không vì vậy mà trái tim trong lồng ngực tụi nó không dộng binh binh, thứ âm thanh phỏng theo nhịp chày giã gạo. Phía cuối hành lang, khung cảnh tối nhờ nhờ. Cố đừng để răng va vào nhau, hai đứa mò mẫm nhích từng bước, ngực tức như chèn đá.
Sáng nay, Êmê và K’Tub đến trường trong khi Nguyên và Kăply được ở nhà vì không có giờ Thần chú chiến đấu của thầy Haifai. Vì vậy chiều hôm qua, Nguyên đã bí mật hẹn Suku sáng nay quay lại lâu đài để cùng Kăply và nó tìm cách lọt vào bí thất của pháp sư K’Tul. Nhưng đến phút chót, Nguyên quyết định chỉ có nó và Suku đi do thám đề phòng trường hợp ông K’Tul hoặc bà Êmô bất ngờ xộc vào phòng. Nếu không thấy đứa nào trong phòng, chắc chắn họ sẽ sinh nghi, mà một viễn ảnh như thế chắc chắn chẳng hứa hẹn một điều gì tốt đẹp.
Nguyên và Suku lặng lẽ đi bên nhau, không ai nhìn thấy ai, đứa này chỉ cảm nhận được đứa kia qua bàn tay đang run rẩy trong tay mình, mà thiệt tình thì hổng đứa nào biết là tay đứa nào đang run.
Nguyên đã từng lên tầng lầu này một lần. Lần này cảm giác của nó cũng không khác mấy so với trước đây: nó bắt gặp trong đầu mình cái ý nghĩ nó đang lạc vào một thế giới âm u, hoang lạnh và trùng trùng hiểm nguy, cái thế giới mà mỗi cử động của nó đều bị những cặp mắt trong bóng tối dòm ngó. Nguyên biết đó chỉ là ảo giác, nhưng tâm trí nó vẫn bị sự lo âu xâm chiếm mãnh liệt đến mức có lúc nó thấy đôi chân nó bỗng nhiên nặng như đeo chì, nhất là khi nó nhìn lên các ô cửa thông gió nằm dọc đầu tường, những ô cửa đen ngòm như giấu đằng sau nó bao nhiêu là cạm bẫy.
Trong nỗi sợ choáng ngợp, Nguyên vẫn nhận ra kho chứa đồ qua cánh cửa xỉn màu bên tay phải. Nó giật tay Suku, định chỉ cho thằng này căn phòng hôm trước nó và Kăply lẻn vào và tình cờ chứng kiến cuộc đối thoại giữa ông K’Tul và bà Êmô.
Nhưng Nguyên chưa kịp lên tiếng, nó đã giật bắn người khi những tiếng lộc cộc bất thần vang lên từ phía sau lưng. Âm thanh đó cho biết ông K’Tul đang kéo lê đôi guốc gỗ của mình trên nền đá hoa cương. Trong một thoáng, Nguyên cảm thấy ruột gan mình lạnh ngắt như đột ngột nhúng trong nước đá, nếu không nhớ ra mình đang mặc áo tàng hình, một đứa bạo dạn như nó rất có thể cũng khuỵu chân xuống lắm.
Suku phản ứng cực nhanh. Nó hấp tấp kéo tay Nguyên dạt về bên trái, hai đứa gần như nép mình sát tường, và chắc chắn là hoàn toàn ngừng thở. Cho đến lúc đó, Nguyên vẫn không dám quay đầu lại. Khi ông K’Tul đi ngang qua bên cạnh, Nguyên mới dám liếc thân hình cao lêu nghêu của ông qua khóe mắt, rùng mình thấy bộ đồ trắng ông mặc in lên vách đá đen không khác gì một bóng ma vất vưởng.
Trước ánh mắt hồi hộp của hai đứa trẻ, ông K’Tul dừng lại trước kho chứa đồ, đưa tay đẩy cánh cửa khép hờ và nhanh chóng biến mất vào bên trong.
Nguyên và Suku đứng lặng người đến một lúc, như nhường cho thời gian trôi qua. Rồi Suku khẽ thì thầm:
- Vào theo không, anh K’Brăk?
Nguyên không đáp nhưng nó trả lời thằng oắt bằng cách kéo tay thằng này, hai đứa đi trên những đầu ngón chân tiến về phía cánh cửa lúc này vẫn còn mở hé.
Cả hai nín thở ghé mắt qua khe hở, nhớn nhác nhìn quanh, không thấy ông K’Tul đâu hết. Có thể ông đã đi sâu vào bên trong, khuất đâu đó sau dãy tủ kệ hoặc sau những con ngựa bằng đồng to như ngựa thật kê nhan nhản khắp nơi. Nguyên nghĩ thầm, thận trọng tì vai vào cánh cửa, và bằng cách đó nó đẩy cánh cửa nhích từng chút một, cố không tưởng tượng đến cảnh ông K’Tul đang đứng ngay sau cửa với cây gậy to đùng trên tay.
“Ổng không nấp sau cánh cửa”, Nguyên thở phào khi lọt vào bên trong trót lọt, vô cùng sung sướng khi không bị một vật nhọn nào đánh vào đầu.
Vẫn không buông tay Suku, Nguyên đứng yên một lát rồi rụt rè lần vào bên trong, tim đập rộn, vừa láo liên mắt xem ông K’Tul ở đâu vừa cố không chạm vào vô số đồ đạc quái đản lỉnh kỉnh trong phòng.
Nhưng ông K’Tul giống như tan vào không khí, khi đi gần giáp vòng, hai đứa vẫn không thấy ông ta đâu. Hay ổng cũng đang tàng hình như mình? Ý nghĩ đó vừa lóe lên trong óc, Nguyên đã nghe lạnh toát sống lưng. Suýt chút nữa nó đã để rơi người xuống đất nếu ngay lúc đó, mắt nó không bắt gặp một cái gì giống như một đường hầm nằm khuất sau một con ngựa đồng to lớn đứng chắn ở góc phòng như một bức bình phong.
Nguyên bóp khẽ tay Suku và lập tức thấy Suku cũng bóp khẽ tay nó, cử chỉ cho biết thằng oắt cũng đã phát hiện ra cái mà nó vừa nhìn thấy.
Chắc chắn ông K’Tul đã vào trong này! Nguyên nhủ bụng, phân vân một lát rồi quyết định tiến vào. Bụng giật thon thót nhưng nó vững tin vào chiếc áo tàng hình trên người, hơn nữa nó rất yên tâm về đôi guốc gỗ của ông K’Tul: những tiếng động lộc cộc là một cảnh báo hết sức quý giá đối với tụi nó.
Đường hầm rộng và ngắn, nếu không bít bùng thì đó chính là một cái hành lang. Nguyên và Suku đi một đoạn, thấy đột ngột mở ra trước mắt một căn phòng lớn nhưng đồ đạc bày biện rất đơn sơ. Chỉ trơ trọi một bộ bàn ghế cũ, sát tường là một chiếc giường nệm lông chim, giống như mọi chiếc giường khác trong lâu đài K’Rahlan. Trên trần phòng, một thứ trái cây giống như quả táo, đã được phù phép, tỏa ra thứ ánh sáng nhàn nhạt và yếu ớt, nhuộm vẻ âm u buồn tẻ lên tất cả mọi thứ trong phòng. Bí thất của pháp sư K’Tul đây sao? Nguyên đảo mắt nhìn quanh, vô cùng thất vọng khi không thấy một tấm gương nào trong phòng, cũng không thấy hai chiếc ghế ngựa vằn đâu.
Ông K’Tul lúc này đang đứng ở cuối phòng, quay lưng lại phía bọn trẻ, trầm ngâm chống tay lên tường, vẻ như đang nghĩ ngợi điều gì đó. Nhưng chăm chú một lát, Nguyên chợt biết là không phải và lòng nó lại bùng lên hi vọng. Trước mặt ông K’Tul là một cánh cửa sơn đen, thoạt đầu nó không nhận ra vì cánh cửa bị thân hình lỏng khỏng của ông che khuất.
Nguyên chớp mắt hai, ba cái để nhìn cho rõ. Bây giờ thì nó nhận ra không phải ông K’Tul chống tay lên tường, mà ông đang áp tay lên cánh cửa. Còn ông áp tay lên đó làm gì thì bọn trẻ đã tức khắc nhận được lời giải đáp: Một tiếng “kịch” khẽ vang lên và cánh cửa chạy qua một bên, êm ru như trên một cái thanh trượt, rất giống với cách di động của chiếc tủ quái dị trong phòng thầy N’Trang Long.
Mọi chuyện tiếp theo diễn ra rất nhanh. Nguyên và Suku vừa chớp mắt một cái đã thấy cánh cửa chạy về vị trí cũ còn ông K’Tul thì không thấy đâu, cứ như thể ông vừa bị bức tường nuốt chửng.
Suku rất muốn bước lại chỗ cánh cửa để xem xét nhưng Nguyên đã giật tay nó. Như hai chiếc bóng câm nín, hai đứa lặng lẽ và thận trọng lùi dần ra khỏi phòng, xuyên qua đường hầm để trở ra kho chứa đồ.
Chưa bao giờ Nguyên và Suku hành động nhanh nhẹn đến thế: chỉ không tới năm phút, tụi nó đã ở ngoài hành lang. Mồ hôi ướt tóc, người nóng hầm hập nhưng không đứa nào dám cởi áo tàng hình ra cầm tay. Thiệt tình mà nói thì cho đến lúc này sự bình tĩnh vẫn chưa quay về với tụi nó.
Cũng như lúc đi lên, hai đứa nhón chân sè sẹ lần về phía cuối hành lang rồi rón rén lần mò từng bậc cầu thang tối tăm để đi trở xuống, trong đầu không nghĩ đến điều gì khác hơn là làm sao về đến phòng trước khi nghe tiếng guốc lịch kịch của ông K’Tul vang lên.
Kăply ngồi nhấp nhổm bên mép giường, hoảng hồn bật dậy khi thấy Nguyên và Suku thò đầu ra khỏi áo tàng hình và toét miệng cười với nó.
- Cởi luôn ra đi. – Kăply làu bàu. – Ngó ghê quá!
Nó nheo mắt nhìn Nguyên:
- Đã lọt được vào bí thất của cậu K’Tul chưa?
- Chưa. – Nguyên đáp, vừa loay hoay xếp chiếc áo màu cánh gián trên tay. – Nhưng tao và Suku đã biết bí thất của cậu K’Tul nằm ở đâu rồi.
- Ở đâu?
- Ngay trong kho chứa đồ.
Mặt Kăply xám đi, có thể thấy nó vẫn chưa hết sợ khi nghĩ đến tình cảnh hôm nọ trong nhà kho. Nó hỏi lại, môi run run:
- Chỗ hôm trước tao và mày…
- Đúng rồi. – Nguyên thản nhiên đáp, trông mặt thì cứ như thể vừa rồi bụng nó chưa hề thắt lại khi chui trở vô cái kho chứa đồ âm u đó. – Khi nãy tụi tao phát hiện trong nhà kho có một hành lang dẫn đến bí thất.
- Sao tụi mày không vào? – Kăply liếm đôi môi tự nhiên khô rang.
- Cậu K’Tul đang ở trỏng.
Suku vọt miệng đáp, rồi nó hồi hộp thuật lại cho Kăply những gì vừa xảy ra ở tầng lầu trên. Kăply nghệt mặt ra nghe, tay này xoắn lấy tay kia, cảm thấy mừng là nó đã không có mặt ở đó.
- Thứ sáu này, tụi mình sẽ quay lại chỗ đó. – Suku kết thúc cuộc tường thuật bằng một câu nói giống như hò hẹn, nghe phấn khởi hết sức.
Mặt Kăply một lần nữa trông giống như vừa chui ra từ một đống tro. Nó ngẩn ngơ:
- Tụi mình á?
- Ừ, tụi mình. – Suku hồn nhiên, tiếp tục phơi ra bộ mặt phấn khích. – Hôm đó em, anh K’Brăk và anh cùng đi.
- Yên tâm đi, K’Brêt. Thứ sáu cậu K’Tul lê la suốt ngày ngoài cửa tiệm của lão Luclac, sợ gì chứ!
Nguyên đập tay lên vai Kăply, hắng giọng trấn an, tin rằng nếu mình không lên tiếng chắc thằng này không ngại gì mà không tè bậy ra quần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.