Chuyện Xứ Lang Biang (Tập 4: Báu Vật Ở Lâu Đài K'rahlan)
Chương 30: Chương 21 - Phần 1
Nguyễn Nhật Ánh
27/12/2016
Chương 21
Thập diện mai phục
Suku là đứa đầu tiên thoát ra khỏi trạng thái tê dại. Nó thở phào, thử ngúc ngoắc vai và hông rồi quay về phía Nguyên và Kăply, kêu lớn:
- Anh K’Brăk! Anh K’Brêt! Dừng tay đi! Chúng ta bị bao vây rồi!
Một phút sau, cả sáu đứa đã túm tụm lại một chỗ. Căn cứ vào cái cảnh Hắc tinh, Buriăk và Balikem chia ra đứng chặn ba hướng, bọn Kăply trông rất giống một bầy cá đang nằm trong rọ.
Suku nói như mếu:
- Anh K’Brăk! Bọn chúng đã phục sẵn…
K’Tub nghiến răng trèo trẹo:
- Sao lại thế được? Hổng lẽ bọn chúng cũng đọc được những dòng chữ vô hình trong cuốn sách của Đam San?
- Không phải đâu. – Nguyên thở dài, nó nói mà mặt xệ xuống. – Chắc chắn bọn chúng đã bí mật bám theo chúng ta từ lâu.
Kăply rất muốn góp vào một câu nhưng đầu nó chẳng nảy ra được sáng kiến gì đặc biệt. Hơn nữa, nó đang bận rì rầm câu thần chú số mười tám thầy Haifai mới dạy: thần chú Rèm cửa sổ.
- Chú nhóc kia. – Balikem cất tiếng cười khanh khách. – Chú không cần phải mất thì giờ với câu thần chú nhố nhăng đó. Bọn ta chừng này người đã thừa sức tóm cổ hết cả đám rồi, cần gì dùng đến ma lực của bông hoa trên đầu ta kia chứ.
- Bữa nay bọn ngươi không thoát đâu. – Buriăk nhếch mép, nói như với một đám tù nhân. – Khôn hồn thì giao chiếc hộp kia ra đây.
Kăply nháo nhác nhìn quanh, hổng thèm niệm chú nữa. Nó cảm thấy thật là vô ích nếu Balikem đã biết tỏng nó đang làm gì, thậm chí còn biết chính xác câu thần chú mà nó đang tụng.
Êmê bồn chồn nói, căng thẳng đến nỗi gần như cụng chiếc mũi hếch vào mũi Nguyên:
- Đừng thèm nghe bọn chúng, anh K’Brêt.
Nguyên rất muốn quay sang nhỏ bạn để bằng cả giọng nói lẫn ánh mắt của mình trấn an cô bé, nhưng nó không muốn chiếc mũi nhọn của Êmê chích vào mũi nó sâu hơn nên vẫn giữ nguyên cái đầu thẳng thớm, nghiêm nghị đáp:
- Dĩ nhiên rồi, Êmê. Anh sẽ bảo vệ chiếc hộp đến cùng!
Păng Ting nuốt nước bọt, phấp phỏng hỏi, cô nàng hoảng đến mức quên cả ngọ nguậy mái tóc theo thói quen:
- Liệu chúng ta có thoát không, anh K’Brăk?
- Anh cũng không biết nữa, Păng Ting.
Nguyên ngập ngừng đáp và Kăply biết ngay khi thằng bạn đại ca của nó đã nói không biết có nghĩa là đừng mong gì thoát được khỏi đây. Chính nó cũng tự thấy là không có hi vọng gì. Nó và nguyên rõ ràng chỉ đủ sức cầm cự ngang ngửa với Hắc tinh tinh và Buriăk. Tụi bạn còn lại dù có xúm vào múa may cật lực cũng không phải là đối thủ của Balikem. So với tả hộ pháp Balibia, xưa nay hữu hộ pháp Balikem rất ít lộ diện nhưng trình độ pháp thuật của ả chắc chắn không dưới Balibia. Càng nghĩ ngợi Kăply càng thấy ruột gan mình như chảy ra.
- Nhưng có chắc chiếc hộp này là báu vật mà thầy N’Trang Long kêu tụi anh tìm kiếm không? – K’Tub nhìn chằm chằm vào túi áo Nguyên, giọng băn khoăn.
- Chính nó, K’Tub. – Suku nói giọng quả quyết như thể nó chính là thầy N’Trang Long.
- Anh cũng nghĩ là nó. – Nguyên chép miệng, tay bất giác rờ rẫm nơi túi áo. – Anh chỉ không biết nó chứa thứ gì ở trỏng thôi.
Balikem bật cười giòn tan, nghe vui vui như tiếng pha lê chạm vào nhau:
- Đúng là một lũ thỏ con ngây thơ và tội nghiệp. Ta nói cho bọn ngươi biết cũng không hề gì…
- Balikem! – Buriăk quát to. – Ngươi không được tùy tiện…
Tới lượt Balikem cắt ngang câu nói của Buriăk:
- Ta đang cao hứng quá, Buriăk. Hơn nữa, trong chốc lát nữa thôi chiếc hộp này đã thuộc về bọn ta, hổng lẽ ngươi thiếu tự tin đến mức đó sao?
Mặt hơn hớn, Balikem nhoẻn một nụ cười tươi tắn như tỏ ra mình đang cao hứng tột độ, ả bất thần liệng giỏ hoa trên tay bay tuốt lên cao, bọn Kăply há hốc miệng khi nhìn thấy chiếc giỏ lập tức dính chặt vào nhánh cây, chính xác như người ta móc một chiếc nón vào giá mắc nón.
Buriăk nín thin, không rõ do câu nói hay nụ cười mê hồn của Balikem, hay là do cả hai. Hắn đứng yên dán mắt vào gương mặt xinh đẹp của vị hữu hộ pháp, mấp máy môi hai ba cái nhưng không có âm thanh nào phát ra.
Không thèm nhìn tên sứ giả thứ năm, Balikem nheo mắt ngắm nghía từng đứa trẻ trước mặt, trông ả vui vẻ như đang chơi đùa chứ không phải đang ở trong tình huống một mất một còn.
- Để ta mở mang kiến thức cho bọn thỏ con các ngươi nhé. – Balikem long lanh đôi mắt xanh biếc. – Vật báu đang được cất giấu trong chiếc hộp này chính là…
- Một miếng da dê. – Một giọng sang sảng bất ngờ vẳng ra từ trong rừng thau lau, nghe như thoạt xa thoạt gần. – Và trong miếng da dê đó có chép câu thần chú kim cương số bảy.
- Tên chuột nhắt nào đó? – Balikem quát giật và cùng với tiếng quát, ả đâm thẳng vô rừng, nhanh như một tia chớp.
Như vừa được kéo lên từ đáy vực, bọn Kăply thở hắt một cái như muốn tống hết lo lắng ra khỏi người. Ngay từ khi giọng nói lồng lộng đó theo gió vọng tới, tụi nó đã mừng rỡ nhận ra người mới đến là ai.
Phía đối diện, Buriăk và tam phù thủy Hắc tinh tinh cũng khẽ đưa mắt nhìn nhau, trán đột ngột nhăn tít. Họ đã từng chạm trán với con người bí ẩn này.
Cho nên bọn Kăply không hề tỏ ra ngạc nhiên khi Balikem tuyệt vọng chui ra khỏi rừng, mặt vẫn còn đỏ bừng vì tức giận, Buriăk đã nhếch mép nói ngay:
- Không tìm được hắn đâu.
Đôi mắt thanh tú của Balikem rướn lên:
- Ngươi biết hắn sao?
Buriăk chưa kịp đáp, một tiếng “bộp” vang lên như thay cho câu trả lời.
Balikem ngoảnh nhìn, mắt trố lên khi thấy một con cóc to tướng, đỏ ửng và trong suốt như đẽo từ hồng ngọc đang ngồi chồm chỗm trước mặt bọn trẻ, dáng điệu hùng hổ như một tay võ sĩ gan lì quyết bảo vệ kẻ yếu.
- Ra là hắn.
Balikem lẩm bẩm. Ả lia mắt vào trong rừng, hừ mũi:
- Ngươi ra đây đi, Tứ bất tử.
- Nếu mỗi khi đánh nhau ta đều phải chường mặt ra để õng ẹo với mọi người thì ta đã là Balikem chứ đâu còn là Tứ bất tử.
Lời nhạo báng của Tứ bất tử khiến khuôn mặt đỏ ửng của Balikem dường như bốc cháy.
- Tên khốn kiếp. – Balikem rít qua kẽ răng. – Ngươi tưởng con vật hôi thối của ngươi có thể giở trò được trước mặt ta sao?
Đáp trả cơn giận của Balikem là những tiếng lộp bộp liên tiếp. Con bọ ngựa vàng, con nhện xanh và con dế trắng thi nhau rớt xuống từ trên ngọn cây, trong nháy mắt đã ở cạnh con cóc đỏ, cả đám xếp hàng ngang trước mặt bọn Kăply tạo thành một lớp tường rào kiên cố, đầu xoay ra ngoài, bộ tịch sẵn sàng nghênh chiến.
Bây giờ bọn trẻ mới để ý thấy những con vật của Tứ bất tử dường như to gấp đôi so với trước kia.
Suku thở dài:
- Vừa qua ai cũng tăng tiến, chỉ bọn ta là không.
Êmê lườm thằng nhóc qua khóe mắt:
- Tụi mình là học trò, Suku.
Trong bọn, Suku chưa bao giờ là học trò. Nhưng đang buồn tình, nó chẳng buồn đính chính. Vả lại, nó cũng không có cơ hội để đính chính.
Buriăk bước lên, đứng chắn ngay trước mặt Balikem, cười hề hề:
- Để ta thử sức với hắn trước. Ta muốn xem trong thời gian qua hắn đã học lỏm thêm được ba thứ nhăng nhít gì.
Balikem chưa kịp có ý kiến, Buriăk đã vung tay. Bàn tay máu vụt hiện ra, bay lên không, nhanh chóng biến thành một đám mây màu đỏ và sà rất nhanh xuống trên đầu những con vật.
Như thường lệ, con cóc đỏ lập trận trước tiên. Nó ngóc cổ, hả họng phun ra một làn sương trắng như sữa. Khác với những gì bọn trẻ đã trông thấy, lần này trong làn sương nhấp nháy vô số những đốm sáng và cứ mỗi lần dâng lên nó lại phát ra những tiếng ầm ì khe khẽ hệt như một đám mây tích điện.
- Khá lắm!
Buriăk hét lên và cùng với tiếng hét, bàn tay máu trên không bỗng chao mạnh như thể bầu trời đột ngột nghiêng đi và khi chiếc ráng đỏ thôi lắc lư, bọn Kăply điếng hồn nhận thấy làn sương trắng đang bị ép xuống rất nhanh.
Nhận thấy con cóc đó có vẻ không thể chống chọi lâu hơn, con bọ ngựa vàng và con nhện xanh lập tức xuất chiến. Cả hai ngóc đầu lên cao, đồng loạt phun sương dày đặc. Hai cụm sương nhanh chóng hòa với cụm sương trước đó thành một đám mây lớn và dày đến nỗi bọn Kăply không còn nhìn thấy Hắc tinh tinh, Balikem và Buriăk đâu nữa.
Bọn trẻ vội vã lùi ra xa và mặc dù đây không phải là lần đầu tiên chứng kiến cuộc so tài giữa Buriăk và Tứ bất tử, tụi nó vẫn bị hình ảnh kì ảo trước mắt mê hoặc. Có một lúc, tụi nó dường như quên mất mình đang ở đâu, tất cả những gì đang lấp đầy mỗi đứa trong lúc này là một cảm giác say sưa, đầy phấn khích.
Chỉ đến khi bắt đầu nhận ra mình đang hít thở khó khăn, tay chân gần như không cựa quậy được, bọn Kăply mới giật bắn mình.
- Lời nguyền Tan xác. – Păng Ting sợ hãi thì thầm.
Nguyên lật đật chọc tay ra phía trước nhưng nó chưa kịp niệm chú, giọng của Tứ bất tử đã vẳng ra từ chỗ nào đó trong khu rừng rậm rạp, đầy tự tin:
- Không cần đâu, K’Brăk. Bọn ngươi cứ đứng đó chờ xem Buriăk giống con vịt què đến cỡ nào.
Khi nghe như vậy, bọn trẻ đinh ninh rằng Tứ bất tử sẽ tung thêm con dế trắng vào trận. Nhưng diễn biến trước mắt đã chứng minh là tụi nó hoàn toàn không hiểu gì về trình độ hiện thời của vị tổng quản lâu đài Sêropôk.
Làn sương trắng đang phun ra từ ba con vật thình lình chuyển sang màu nước biển: bây giờ không còn là một đám mây nữa mà là một đại dương đang dâng lên như lũ tràn bờ. Trong tích tắc, bàn tay máu bị cơn sóng thần nuốt chửng, hổng thấy đâu hết. Cơn sóng vọt lên rất nhanh và hạ xuống còn nhanh hơn.
Từ đầu đến cuối, không một tiếng động nào phát ra nhưng khi ba con vật thu sương lại, bọn Kặply thấy rõ Buriăk đang ngồi xệp xuống đất, mặt chảy dài, chiếc áo cũ mèm lúc này đã rách teng beng như thể hắn vừa chui ra từ một bụi gai.
- Mùi vị thế nào, Buriăk?
Tứ bất tử cất giọng châm chọc, vẫn không người nào biết ông ta đang ở đâu.
Tam phù thủy Hắc tinh tinh không thốt một lời nhưng ba con hắc xà trên tay bọn chúng tự nhiên ngoe nguẩy dữ dội.
Như đoán ra ý định của đồng bọn, Balikem khẽ nhún vai:
- Đừng manh động. Bọn ngươi không phải là đối thủ của hắn.
Quay về hướng Tứ bất tử đang ẩn mình, hữu hộ pháp Hắc Ám cười khảy:
- Hỏa kị thủy. Cái trò té nước của ngươi chỉ có thể dọa nạt được Buriăk chứ không ăn thua gì với ta đâu.
Balikem vuốt nhẹ mái tóc, lạnh lùng:
- Ta ra tay đây. Ta khuyến cáo trước để khỏi hối hận, tốt nhất ngươi nên cho cả bốn con vật cùng xông lên.
Tứ bất tử chưa chạm trán Balikem bao giờ nhưng không vì thế mà ông dám coi thường con người khét tiếng này.
- Ta sẽ làm ngươi vui lòng ngay đây.
Ông nói và gần như ngay lập tức, con cóc, con nhện, con bọ ngựa và con dế cùng lúc thu mình phóng tới trước. Chân chưa đạp đất, bốn con vật đã gấp gáp nhả ra một thứ gì đó từa tựa như một thứ bọt xốp màu mận chín.
Trong khi bọn Kăply, kể cả nhà thông thái Suku không biết đó là thứ gì thì Balikem đã cau mày, quay ra sau nạt lớn:
- Bọn ngươi lui mau! Hắn đã luyện được Tử băng tâm!
Buriăk và Tam phù thủy Hắc tinh tinh vừa nghe đến ba tiếng Tử băng tâm đã rùng mình hấp tấp băng mình ra sau cả chục mét.
- Tử băng tâm là một trong tam đại pháp bảo, những pháp thuật hộ giáo của giáo phái Madagui. – Suku nói luôn, không đợi tụi bạn kịp thắc mắc. – Tuy Tử băng tâm xếp dưới thần chú Hổ sát tinh một bậc, nhưng so về sự độc hại thì nó nguy hiểm hơn. Ai để thứ bọt màu tím này dính vào, máu trong người sẽ đóng băng ngay lập tức.
Bọn Kăply đứa nào đứa nấy tóc gáy dựng đứng, bất giác thụt lui ra sau bốn bước.
- Ghê quá, Suku. – Kăply run run nói. – Sao thứ này giống nghệ thuật hắc ám quá vậy?
- Tử băng tâm không phải là nghệ thuật hắc ám. Chậc, em cũng không biết nữa. – Suku đưa tay vò đầu, động tác mà nó ít bao giờ làm. – Thực ra chuyện này hơi khó nói, anh K’Brêt. Có một thực tế là giáo phái Madagui ra đời sau Hiệp ước Krông Pach một trăm năm, do đó có những pháp thuật có nguồn gốc từ lâu đài Sêropôk không bị Hiệp ước này xem xét và cấm đoán.
Nguyên dứt một sợi tóc:
- Lẽ ra hiệp ước quan trọng này phải được điều chỉnh và bổ sung ít nhất là mười năm một lần.
Suku nhún vai theo kiểu cách của một ông cụ đã quá chán nản sự đời:
- Chẳng ăn thua gì đâu. Ngay khi Hiệp ước Krông Pach ký chưa ráo mực, phe Hắc Ám đã lập tức vi phạm rồi. Càng ngày bản hiệp ước càng giống một tờ giấy lộn nên chẳng ai buồn nghĩ đến chuyện điều chỉnh hay bổ sung làm gì cho mệt.
Thập diện mai phục
Suku là đứa đầu tiên thoát ra khỏi trạng thái tê dại. Nó thở phào, thử ngúc ngoắc vai và hông rồi quay về phía Nguyên và Kăply, kêu lớn:
- Anh K’Brăk! Anh K’Brêt! Dừng tay đi! Chúng ta bị bao vây rồi!
Một phút sau, cả sáu đứa đã túm tụm lại một chỗ. Căn cứ vào cái cảnh Hắc tinh, Buriăk và Balikem chia ra đứng chặn ba hướng, bọn Kăply trông rất giống một bầy cá đang nằm trong rọ.
Suku nói như mếu:
- Anh K’Brăk! Bọn chúng đã phục sẵn…
K’Tub nghiến răng trèo trẹo:
- Sao lại thế được? Hổng lẽ bọn chúng cũng đọc được những dòng chữ vô hình trong cuốn sách của Đam San?
- Không phải đâu. – Nguyên thở dài, nó nói mà mặt xệ xuống. – Chắc chắn bọn chúng đã bí mật bám theo chúng ta từ lâu.
Kăply rất muốn góp vào một câu nhưng đầu nó chẳng nảy ra được sáng kiến gì đặc biệt. Hơn nữa, nó đang bận rì rầm câu thần chú số mười tám thầy Haifai mới dạy: thần chú Rèm cửa sổ.
- Chú nhóc kia. – Balikem cất tiếng cười khanh khách. – Chú không cần phải mất thì giờ với câu thần chú nhố nhăng đó. Bọn ta chừng này người đã thừa sức tóm cổ hết cả đám rồi, cần gì dùng đến ma lực của bông hoa trên đầu ta kia chứ.
- Bữa nay bọn ngươi không thoát đâu. – Buriăk nhếch mép, nói như với một đám tù nhân. – Khôn hồn thì giao chiếc hộp kia ra đây.
Kăply nháo nhác nhìn quanh, hổng thèm niệm chú nữa. Nó cảm thấy thật là vô ích nếu Balikem đã biết tỏng nó đang làm gì, thậm chí còn biết chính xác câu thần chú mà nó đang tụng.
Êmê bồn chồn nói, căng thẳng đến nỗi gần như cụng chiếc mũi hếch vào mũi Nguyên:
- Đừng thèm nghe bọn chúng, anh K’Brêt.
Nguyên rất muốn quay sang nhỏ bạn để bằng cả giọng nói lẫn ánh mắt của mình trấn an cô bé, nhưng nó không muốn chiếc mũi nhọn của Êmê chích vào mũi nó sâu hơn nên vẫn giữ nguyên cái đầu thẳng thớm, nghiêm nghị đáp:
- Dĩ nhiên rồi, Êmê. Anh sẽ bảo vệ chiếc hộp đến cùng!
Păng Ting nuốt nước bọt, phấp phỏng hỏi, cô nàng hoảng đến mức quên cả ngọ nguậy mái tóc theo thói quen:
- Liệu chúng ta có thoát không, anh K’Brăk?
- Anh cũng không biết nữa, Păng Ting.
Nguyên ngập ngừng đáp và Kăply biết ngay khi thằng bạn đại ca của nó đã nói không biết có nghĩa là đừng mong gì thoát được khỏi đây. Chính nó cũng tự thấy là không có hi vọng gì. Nó và nguyên rõ ràng chỉ đủ sức cầm cự ngang ngửa với Hắc tinh tinh và Buriăk. Tụi bạn còn lại dù có xúm vào múa may cật lực cũng không phải là đối thủ của Balikem. So với tả hộ pháp Balibia, xưa nay hữu hộ pháp Balikem rất ít lộ diện nhưng trình độ pháp thuật của ả chắc chắn không dưới Balibia. Càng nghĩ ngợi Kăply càng thấy ruột gan mình như chảy ra.
- Nhưng có chắc chiếc hộp này là báu vật mà thầy N’Trang Long kêu tụi anh tìm kiếm không? – K’Tub nhìn chằm chằm vào túi áo Nguyên, giọng băn khoăn.
- Chính nó, K’Tub. – Suku nói giọng quả quyết như thể nó chính là thầy N’Trang Long.
- Anh cũng nghĩ là nó. – Nguyên chép miệng, tay bất giác rờ rẫm nơi túi áo. – Anh chỉ không biết nó chứa thứ gì ở trỏng thôi.
Balikem bật cười giòn tan, nghe vui vui như tiếng pha lê chạm vào nhau:
- Đúng là một lũ thỏ con ngây thơ và tội nghiệp. Ta nói cho bọn ngươi biết cũng không hề gì…
- Balikem! – Buriăk quát to. – Ngươi không được tùy tiện…
Tới lượt Balikem cắt ngang câu nói của Buriăk:
- Ta đang cao hứng quá, Buriăk. Hơn nữa, trong chốc lát nữa thôi chiếc hộp này đã thuộc về bọn ta, hổng lẽ ngươi thiếu tự tin đến mức đó sao?
Mặt hơn hớn, Balikem nhoẻn một nụ cười tươi tắn như tỏ ra mình đang cao hứng tột độ, ả bất thần liệng giỏ hoa trên tay bay tuốt lên cao, bọn Kăply há hốc miệng khi nhìn thấy chiếc giỏ lập tức dính chặt vào nhánh cây, chính xác như người ta móc một chiếc nón vào giá mắc nón.
Buriăk nín thin, không rõ do câu nói hay nụ cười mê hồn của Balikem, hay là do cả hai. Hắn đứng yên dán mắt vào gương mặt xinh đẹp của vị hữu hộ pháp, mấp máy môi hai ba cái nhưng không có âm thanh nào phát ra.
Không thèm nhìn tên sứ giả thứ năm, Balikem nheo mắt ngắm nghía từng đứa trẻ trước mặt, trông ả vui vẻ như đang chơi đùa chứ không phải đang ở trong tình huống một mất một còn.
- Để ta mở mang kiến thức cho bọn thỏ con các ngươi nhé. – Balikem long lanh đôi mắt xanh biếc. – Vật báu đang được cất giấu trong chiếc hộp này chính là…
- Một miếng da dê. – Một giọng sang sảng bất ngờ vẳng ra từ trong rừng thau lau, nghe như thoạt xa thoạt gần. – Và trong miếng da dê đó có chép câu thần chú kim cương số bảy.
- Tên chuột nhắt nào đó? – Balikem quát giật và cùng với tiếng quát, ả đâm thẳng vô rừng, nhanh như một tia chớp.
Như vừa được kéo lên từ đáy vực, bọn Kăply thở hắt một cái như muốn tống hết lo lắng ra khỏi người. Ngay từ khi giọng nói lồng lộng đó theo gió vọng tới, tụi nó đã mừng rỡ nhận ra người mới đến là ai.
Phía đối diện, Buriăk và tam phù thủy Hắc tinh tinh cũng khẽ đưa mắt nhìn nhau, trán đột ngột nhăn tít. Họ đã từng chạm trán với con người bí ẩn này.
Cho nên bọn Kăply không hề tỏ ra ngạc nhiên khi Balikem tuyệt vọng chui ra khỏi rừng, mặt vẫn còn đỏ bừng vì tức giận, Buriăk đã nhếch mép nói ngay:
- Không tìm được hắn đâu.
Đôi mắt thanh tú của Balikem rướn lên:
- Ngươi biết hắn sao?
Buriăk chưa kịp đáp, một tiếng “bộp” vang lên như thay cho câu trả lời.
Balikem ngoảnh nhìn, mắt trố lên khi thấy một con cóc to tướng, đỏ ửng và trong suốt như đẽo từ hồng ngọc đang ngồi chồm chỗm trước mặt bọn trẻ, dáng điệu hùng hổ như một tay võ sĩ gan lì quyết bảo vệ kẻ yếu.
- Ra là hắn.
Balikem lẩm bẩm. Ả lia mắt vào trong rừng, hừ mũi:
- Ngươi ra đây đi, Tứ bất tử.
- Nếu mỗi khi đánh nhau ta đều phải chường mặt ra để õng ẹo với mọi người thì ta đã là Balikem chứ đâu còn là Tứ bất tử.
Lời nhạo báng của Tứ bất tử khiến khuôn mặt đỏ ửng của Balikem dường như bốc cháy.
- Tên khốn kiếp. – Balikem rít qua kẽ răng. – Ngươi tưởng con vật hôi thối của ngươi có thể giở trò được trước mặt ta sao?
Đáp trả cơn giận của Balikem là những tiếng lộp bộp liên tiếp. Con bọ ngựa vàng, con nhện xanh và con dế trắng thi nhau rớt xuống từ trên ngọn cây, trong nháy mắt đã ở cạnh con cóc đỏ, cả đám xếp hàng ngang trước mặt bọn Kăply tạo thành một lớp tường rào kiên cố, đầu xoay ra ngoài, bộ tịch sẵn sàng nghênh chiến.
Bây giờ bọn trẻ mới để ý thấy những con vật của Tứ bất tử dường như to gấp đôi so với trước kia.
Suku thở dài:
- Vừa qua ai cũng tăng tiến, chỉ bọn ta là không.
Êmê lườm thằng nhóc qua khóe mắt:
- Tụi mình là học trò, Suku.
Trong bọn, Suku chưa bao giờ là học trò. Nhưng đang buồn tình, nó chẳng buồn đính chính. Vả lại, nó cũng không có cơ hội để đính chính.
Buriăk bước lên, đứng chắn ngay trước mặt Balikem, cười hề hề:
- Để ta thử sức với hắn trước. Ta muốn xem trong thời gian qua hắn đã học lỏm thêm được ba thứ nhăng nhít gì.
Balikem chưa kịp có ý kiến, Buriăk đã vung tay. Bàn tay máu vụt hiện ra, bay lên không, nhanh chóng biến thành một đám mây màu đỏ và sà rất nhanh xuống trên đầu những con vật.
Như thường lệ, con cóc đỏ lập trận trước tiên. Nó ngóc cổ, hả họng phun ra một làn sương trắng như sữa. Khác với những gì bọn trẻ đã trông thấy, lần này trong làn sương nhấp nháy vô số những đốm sáng và cứ mỗi lần dâng lên nó lại phát ra những tiếng ầm ì khe khẽ hệt như một đám mây tích điện.
- Khá lắm!
Buriăk hét lên và cùng với tiếng hét, bàn tay máu trên không bỗng chao mạnh như thể bầu trời đột ngột nghiêng đi và khi chiếc ráng đỏ thôi lắc lư, bọn Kăply điếng hồn nhận thấy làn sương trắng đang bị ép xuống rất nhanh.
Nhận thấy con cóc đó có vẻ không thể chống chọi lâu hơn, con bọ ngựa vàng và con nhện xanh lập tức xuất chiến. Cả hai ngóc đầu lên cao, đồng loạt phun sương dày đặc. Hai cụm sương nhanh chóng hòa với cụm sương trước đó thành một đám mây lớn và dày đến nỗi bọn Kăply không còn nhìn thấy Hắc tinh tinh, Balikem và Buriăk đâu nữa.
Bọn trẻ vội vã lùi ra xa và mặc dù đây không phải là lần đầu tiên chứng kiến cuộc so tài giữa Buriăk và Tứ bất tử, tụi nó vẫn bị hình ảnh kì ảo trước mắt mê hoặc. Có một lúc, tụi nó dường như quên mất mình đang ở đâu, tất cả những gì đang lấp đầy mỗi đứa trong lúc này là một cảm giác say sưa, đầy phấn khích.
Chỉ đến khi bắt đầu nhận ra mình đang hít thở khó khăn, tay chân gần như không cựa quậy được, bọn Kăply mới giật bắn mình.
- Lời nguyền Tan xác. – Păng Ting sợ hãi thì thầm.
Nguyên lật đật chọc tay ra phía trước nhưng nó chưa kịp niệm chú, giọng của Tứ bất tử đã vẳng ra từ chỗ nào đó trong khu rừng rậm rạp, đầy tự tin:
- Không cần đâu, K’Brăk. Bọn ngươi cứ đứng đó chờ xem Buriăk giống con vịt què đến cỡ nào.
Khi nghe như vậy, bọn trẻ đinh ninh rằng Tứ bất tử sẽ tung thêm con dế trắng vào trận. Nhưng diễn biến trước mắt đã chứng minh là tụi nó hoàn toàn không hiểu gì về trình độ hiện thời của vị tổng quản lâu đài Sêropôk.
Làn sương trắng đang phun ra từ ba con vật thình lình chuyển sang màu nước biển: bây giờ không còn là một đám mây nữa mà là một đại dương đang dâng lên như lũ tràn bờ. Trong tích tắc, bàn tay máu bị cơn sóng thần nuốt chửng, hổng thấy đâu hết. Cơn sóng vọt lên rất nhanh và hạ xuống còn nhanh hơn.
Từ đầu đến cuối, không một tiếng động nào phát ra nhưng khi ba con vật thu sương lại, bọn Kặply thấy rõ Buriăk đang ngồi xệp xuống đất, mặt chảy dài, chiếc áo cũ mèm lúc này đã rách teng beng như thể hắn vừa chui ra từ một bụi gai.
- Mùi vị thế nào, Buriăk?
Tứ bất tử cất giọng châm chọc, vẫn không người nào biết ông ta đang ở đâu.
Tam phù thủy Hắc tinh tinh không thốt một lời nhưng ba con hắc xà trên tay bọn chúng tự nhiên ngoe nguẩy dữ dội.
Như đoán ra ý định của đồng bọn, Balikem khẽ nhún vai:
- Đừng manh động. Bọn ngươi không phải là đối thủ của hắn.
Quay về hướng Tứ bất tử đang ẩn mình, hữu hộ pháp Hắc Ám cười khảy:
- Hỏa kị thủy. Cái trò té nước của ngươi chỉ có thể dọa nạt được Buriăk chứ không ăn thua gì với ta đâu.
Balikem vuốt nhẹ mái tóc, lạnh lùng:
- Ta ra tay đây. Ta khuyến cáo trước để khỏi hối hận, tốt nhất ngươi nên cho cả bốn con vật cùng xông lên.
Tứ bất tử chưa chạm trán Balikem bao giờ nhưng không vì thế mà ông dám coi thường con người khét tiếng này.
- Ta sẽ làm ngươi vui lòng ngay đây.
Ông nói và gần như ngay lập tức, con cóc, con nhện, con bọ ngựa và con dế cùng lúc thu mình phóng tới trước. Chân chưa đạp đất, bốn con vật đã gấp gáp nhả ra một thứ gì đó từa tựa như một thứ bọt xốp màu mận chín.
Trong khi bọn Kăply, kể cả nhà thông thái Suku không biết đó là thứ gì thì Balikem đã cau mày, quay ra sau nạt lớn:
- Bọn ngươi lui mau! Hắn đã luyện được Tử băng tâm!
Buriăk và Tam phù thủy Hắc tinh tinh vừa nghe đến ba tiếng Tử băng tâm đã rùng mình hấp tấp băng mình ra sau cả chục mét.
- Tử băng tâm là một trong tam đại pháp bảo, những pháp thuật hộ giáo của giáo phái Madagui. – Suku nói luôn, không đợi tụi bạn kịp thắc mắc. – Tuy Tử băng tâm xếp dưới thần chú Hổ sát tinh một bậc, nhưng so về sự độc hại thì nó nguy hiểm hơn. Ai để thứ bọt màu tím này dính vào, máu trong người sẽ đóng băng ngay lập tức.
Bọn Kăply đứa nào đứa nấy tóc gáy dựng đứng, bất giác thụt lui ra sau bốn bước.
- Ghê quá, Suku. – Kăply run run nói. – Sao thứ này giống nghệ thuật hắc ám quá vậy?
- Tử băng tâm không phải là nghệ thuật hắc ám. Chậc, em cũng không biết nữa. – Suku đưa tay vò đầu, động tác mà nó ít bao giờ làm. – Thực ra chuyện này hơi khó nói, anh K’Brêt. Có một thực tế là giáo phái Madagui ra đời sau Hiệp ước Krông Pach một trăm năm, do đó có những pháp thuật có nguồn gốc từ lâu đài Sêropôk không bị Hiệp ước này xem xét và cấm đoán.
Nguyên dứt một sợi tóc:
- Lẽ ra hiệp ước quan trọng này phải được điều chỉnh và bổ sung ít nhất là mười năm một lần.
Suku nhún vai theo kiểu cách của một ông cụ đã quá chán nản sự đời:
- Chẳng ăn thua gì đâu. Ngay khi Hiệp ước Krông Pach ký chưa ráo mực, phe Hắc Ám đã lập tức vi phạm rồi. Càng ngày bản hiệp ước càng giống một tờ giấy lộn nên chẳng ai buồn nghĩ đến chuyện điều chỉnh hay bổ sung làm gì cho mệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.