Chương 147: Chị em tình cảm thắm thiết
Tiểu Đẳng Oa
29/10/2022
Vào mùng một tết ánh mặt trời nhẹ nhàng trút xuống.
Tiểu tiên nữ Nữu Nữu bị trật chân nên chỉ có thể ngoan ngoãn ở trên giường. Nàng muốn ra sân trước phơi nắng nhưng Lưu thị kiên quyết không đồng ý: “Con an tâm nằm xuống đi, trước khi chân hết sưng nương sẽ không cho con xuống giường!”
Nữu Nữu bĩu môi chỉ vào sọt kim chỉ nói: “Vậy thêu hoa hẳn không vấn đề gì chứ!”
Lưu thị giả vờ tức giận chọc chọc cái trán của nàng và nói: “Mùng một tháng giêng con dám dùng kim, cẩn thận bà nội xẻo da con đó!”
“Cái này không được, cái kia cũng không được, con nằm yên thế này rất khó chịu!” Nữu Nữu mang vẻ mặt thống khổ.
“Ai bảo con không cẩn thận!” Lưu thị trách.
“Đều tại tứ ca, đột nhiên đốt pháo làm gì khiến con sợ tới mức trật chân!” Nữu Nữu oán giận.
“Được rồi, Tứ Bảo đã bị bà nội nhéo tai suýt rơi kia kìa! Bà nội con nói ngày tết không tiện phạt nó nhưng đợi qua năm nó sẽ biết tay!” Lưu thị an ủi con gái.
“Ha ha, chắc là tứ ca hối hận muốn chết!” Nữu Nữu cười vui vẻ.
“Phi phi! Mùng một năm mới mà chết sống gì, con đúng là không nhớ gì cả! Còn nữa, tuy trật chân nhưng con phải cẩn thận không được mất cảnh giác nếu không bị què thì không gả được đâu!” Lưu thị cảnh cáo.
Nữu Nữu đỏ mặt làm nũng: “Nương, con không gả đâu, con muốn ở lại với mọi người!”
Lưu thị xoa đầu con gái: “Đứa nhỏ ngốc, có cô nương nào không gả chồng đâu! Con cũng đâu phải ni cô trong am!”
“Nương, nhưng con thật sự không muốn tới nhà người khác, con chỉ muốn ở nhà mãi!” Nữu Nữu làm nũng.
“Nương sẽ tìm cho con nhà nào đó gần, nếu con muốn về thăm nhà cũng chỉ đi một lát là tới!” Lưu thị khuyên nhủ.
Từ tối hôm qua được Ân Tu Trúc xoa mắt cá chân thì chút tâm tư nho nhỏ trong lòng Nữu Nữu bắt đầu nảy mầm nhưng miệng nàng vẫn hỏi: “Gần nhất chỉ có Phùng gia thôn mà cũng phải qua cả một ngọn núi thì lấy đâu ra nhà nào đi một lát là tới?” Trong lúc ấy lòng nàng lại nghĩ: Ân ca ca không chỉ tốt mà còn ở ngay Đào gia thôn, cách nhà nàng gần nhất. Hơn nữa hắn là người khác họ, không bị trói buộc bởi quy củ không được gả cho người cùng thôn của bọn họ.
Nữu Nữu nghĩ tới đó thì không nhịn được đỏ mặt thẹn thùng bật cười.
Lưu thị thấy sắc mặt con gái không đúng thì duỗi tay sờ trán nàng và lẩm bẩm nói: “Không nóng, sao mặt lại đỏ như thế nhỉ?!”
Nữu Nữu xấu hổ chui vào ổ chăn lẩm bẩm: “Nương nói chuyện gả chồng với con thì sao con không đỏ mặt được?”
Lưu thị bật cười: “Ai u, cô nương nhà chúng ta rốt cuộc cũng biết thẹn thùng cơ đấy, trước kia nói thế nào con cũng không đỏ mặt!”
Nữu Nữu chui trong chăn ngượng ngùng xoắn xoắn, Lưu thị vội đè nàng lại nói: “Chân còn chưa khỏi đâu, xoắn cái gì?! Nằm yên cho nương!”
Nữu Nữu xốc chăn lên thò đầu ra nói, “Nương, con muốn ngủ một lát.”
“Được, ngủ đi, trưa nương sẽ đưa cơm cho con.” Lưu thị cười và dịch chăn cho nàng sau đó đi ra ngoài.
Nữu Nữu nào có muốn ngủ, nàng đơn giản trợn mắt nhìn màn giường, mặt lúc đỏ lúc trắng, thi thoảng còn cười như đứa dở hơi.
Tiểu Ngọc Nhi đẩy cửa ra được một khe nhỏ và nghiêng người chui vào phòng. Cô nhóc nhẹ tay nhẹ chân đi tới mép giường lại phát hiện Nữu Nữu đang mở to mắt nhìn mình thế là lập tức cười nói: “Đại tỷ tỷ, muội muốn vào tìm tỷ chơi nhưng đại bá mẫu nói tỷ đã ngủ rồi nên muội chỉ định trộm vào ngó một cái!”
Nữu Nữu ngồi dậy sau đó dựng gối lên làm chỗ dựa và cười nói: “Ta không ngủ, ta chỉ chê nương nói nhiều quá mãi không yên nên mới cố ý nói là muốn ngủ.”
Tiểu Ngọc Nhi giơ hai tay ra xoay quanh mép giường và vui vẻ hỏi: “Đại tỷ tỷ xem bộ quần áo mới này có đẹp không? Cả hoa lụa của muội nữa?”
Nữu Nữu đánh giá một lát mới gật đầu nói: “Đẹp, Tiểu Ngọc Nhi mặc gì cũng đẹp!”
Tiểu Ngọc Nhi cười hì hì và ngồi xuống mép giường nói: “Đây đều là đại bá mẫu thêu cho muội đó, tam tẩu vẽ hoa văn, nói là gà trống trứng hoa, đại tỷ tỷ đã thấy hoa văn này bao giờ chưa?”
Nữu Nữu lại cẩn thận nhìn đóa hoa vàng nhạt trên ống tay áo của Tiểu Ngọc Nhi và lắc đầu: “Ta chưa thấy bao giờ, thôn chúng ta chỉ có tường vi dại hoặc hoa cúc gì đó còn hoa này thì lần đầu tiên ta mới nghe thấy!”
“Tam tẩu biết rất nhiều, tay cũng khéo nữa, có thể thêu ra những đóa hoa hình thù khác nhau! Đại tỷ tỷ, mẹ muội muốn muội đi theo tam tẩu học thêu hoa đó!” Tiểu Ngọc Nhi hớn hở.
Nữu Nữu cười: “Vậy Tiểu Ngọc Nhi phải học cho tốt nhé, đừng giống đại tỷ tỷ thêu cái hoa gì các ca ca cũng không nhận ra!”
Tiểu Ngọc Nhi che miệng cười nói: “Đại tỷ tỷ chỉ biết thêu con bọ cánh cứng!”
Nữu Nữu trợn mắt véo má con bé: “Ai nói ta chỉ biết thêu bọ cánh cứng, ta còn biết thêu hoa mai và lá trúc đó!”
Tiểu Ngọc Nhi bị Nữu Nữu véo má thì cả gương mặt đều thay đổi khiến tươi cười của con bé thoạt nhìn thêm kỳ quái. Nữu Nữu vui vẻ buông tay nói: “Muội học tam tẩu thật tốt, về sau đại tỷ tỷ lại dạy muội thêu bọ cánh cứng. Đây là kỹ thuật độc môn của ta, người khác muốn học cũng không được đâu!”
Tiểu Ngọc Nhi gật đầu hỏi: “Đại tỷ tỷ có muốn ăn kẹo không muội mang cho tỷ một chút!”
Mắt Nữu Nữu lập tức tỏa sáng: “Được! Lấy thêm cho ta ít quẩy nữa!”
Tiểu Ngọc Nhi đứng dậy nhảy nhót chạy ra ngoài và nhanh chóng bưng một mâm kẹo và quẩy về rồi hai chị em cười tủm tỉm ăn.
Đám Đại Bảo đã ra ngoài từ sáng để chúc tết trưởng bối sau đó đi nói chuyện thăm hỏi mấy người bạn chơi cùng rồi mới về. Lý thị cũng vừa mới tiễn một đám hậu bối tới chúc tết. Nhân lúc ánh mặt trời tốt bà mang kẹo và đậu phộng ra sân ngồi với con cháu sưởi nắng.
Đại Tần thị mang theo hai đứa con dâu và bốn đứa cháu tới ngồi chung nói chuyện phiếm. Lý thị nhiệt tình bốc lạc và quẩy cho bọn nhỏ. Hiện tại Bụ Bẫm và Béo Ú đã là thiếu niên 13-14 tuổi nên đã sớm không còn bộ dạng tròn vo khi còn nhỏ nữa. Tụi nó cao hơn nhiều, má cũng trút bỏ vẻ phúng phính của trẻ con. Cả nhà Đào Ngũ gia cũng không gọi nhũ danh của hai đứa nữa mà gọi là Vĩnh An và Vĩnh Ninh. Tiểu Nguyệt Nguyệt cũng đã trưởng thành nảy nở, nàng mặc một bộ váy màu xanh, chải búi tóc hai bên. Bộ dạng tiểu cô nương thanh tú, bị ai nhìn thì lập tức đỏ mặt, tật xấu hay khóc nhè lúc còn nhỏ nay trở thành e thẹn ngượng ngùng. Đứa con trai thứ hai Phùng thị sinh nhỏ hơn Ngũ Bảo hai tuổi, dáng người tròn vo, cực kỳ có phong thái của hai thằng anh hắn lúc nhỏ. Cả người hắn khoẻ mạnh kháu khỉnh đầy sức sống và quả thực chính là bản sao thu nhỏ của Đào Trường Chính.
Lý thị bốc cho hắn mấy cái kẹo và cười nói: “Nhìn thằng nhóc này giống cha hắn như lột ấy!”
Đại Tần thị yêu nhất là đứa cháu nhỏ này nên vừa nghe thế bà đã âu yếm kéo hắn ôm vào lòng và cười nói: “Chứ còn gì nữa! Nhưng mà so với cha hắn khi còn nhỏ thì thằng nhóc này nghịch kinh khủng, hòm xiểng hộc tủ trong nhà hắn lật hết rồi. Chai lọ, bình vại, chén bát trong nhà cũng không dám để trong tầm với của hắn nếu không hắn vừa nhìn thấy là sẽ nghịch vỡ hết!”
Thằng nhóc béo ngượng ngùng vươn cái tay ngắn tũn tròn vo lên che miệng Đại Tần thị và làm nũng: “Bà nội đừng nói nữa, đừng nói nữa!”
Đại Tần thị kéo cái móng vuốt béo của hắn xuống và cười nói: “Mọi người nhìn đi, nhìn đi, hắn còn biết ngượng và không cho ta nói đây này!”
Lý thị cũng thêm lời: “Trẻ con bây giờ khôn lắm, hơn chúng ta lúc còn nhỏ nhiều!”
Thằng nhóc béo vùi đầu trong lòng bà nội thế là Đại Tần thị vỗ cái mông tròn mẩy của hắn nói: “Con đi tìm Ngũ Bảo ca ca chơi đi!”
Thằng nhóc béo lập tức lắc đầu nói: “Không đi, Ngũ Bảo ca ca toàn dạy cháu viết chữ, nếu cháu đi tìm huynh ấy thì khẳng định sẽ bị hỏi chữ lần trước huynh ấy đã dạy mà cháu thì quên mất rồi!”
Lý thị và Đại Tần thị cười không khép được miệng. Sau đó Đại Tần thị nói: “Được, không đi thì thôi. Ta thấy thằng nhóc này lớn lên cũng là cái mệnh bỏ sức ra lao động thôi!”
Lý thị không cho là đúng: “Nông dân mà không bỏ sức thì lấy gì mà ăn?”
Đại Tần thị gật đầu: “Hắn không phải người có thiên phú học tập nên ta cũng không ép. Qua hai năm nữa cho hắn tới tộc học biết mấy chữ là được!”
Lý thị cảm khái: “Mỗi năm trôi qua thật nhanh, thằng nhóc này cũng sắp tới học đường rồi đó!”
Đại Tần thị cũng than: “Còn không phải sao. Qua hai năm nữa ta cũng phải hỏi vợ cho cháu mình rồi.”
Vĩnh An và Vĩnh Ninh đang ở bên cạnh xem Tam Bảo và Tứ Bảo chơi cờ nghe thấy thế thì đỏ mặt nhìn Đại Tần thị. Sau đó Vĩnh An nói: “Bà nội, sao đi đâu bà cũng nói cái này thế?”
Đại Tần thị cười và nói với Lý thị: “Tẩu xem đi, còn không cho ta nói đâu, biết ngượng hết rồi đó! Tứ Bảo và Nữu Nữu nhà tẩu cũng tới tuổi rồi, năm nay nên xem xét đi!”
Lý thị nói: “Đúng vậy, Tứ Bảo cũng không nhỏ nữa, năm nay mà có mối phù hợp thì ta cũng nhanh chóng cưới vợ cho hắn! Còn Nữu Nữu thì có thể hoãn đến sang năm!”
Tứ Bảo giơ quân cờ bất mãn nói: “Bà nội, sao lại nói chuyện này rồi? Tết nhất có để cho cháu chơi cờ không!”
Lý thị và Đại Tần thị nhìn nhau cười rồi đành đổi đề tài nói vài chuyện thú vị trong thôn.
Lý thị vừa ngừng Tứ Bảo đã lẩm bẩm oán giận trong lúc chơi cờ: “Mùng một đã nói những cái này, xem ra năm nay phiền to rồi!”
Tiểu tiên nữ Nữu Nữu bị trật chân nên chỉ có thể ngoan ngoãn ở trên giường. Nàng muốn ra sân trước phơi nắng nhưng Lưu thị kiên quyết không đồng ý: “Con an tâm nằm xuống đi, trước khi chân hết sưng nương sẽ không cho con xuống giường!”
Nữu Nữu bĩu môi chỉ vào sọt kim chỉ nói: “Vậy thêu hoa hẳn không vấn đề gì chứ!”
Lưu thị giả vờ tức giận chọc chọc cái trán của nàng và nói: “Mùng một tháng giêng con dám dùng kim, cẩn thận bà nội xẻo da con đó!”
“Cái này không được, cái kia cũng không được, con nằm yên thế này rất khó chịu!” Nữu Nữu mang vẻ mặt thống khổ.
“Ai bảo con không cẩn thận!” Lưu thị trách.
“Đều tại tứ ca, đột nhiên đốt pháo làm gì khiến con sợ tới mức trật chân!” Nữu Nữu oán giận.
“Được rồi, Tứ Bảo đã bị bà nội nhéo tai suýt rơi kia kìa! Bà nội con nói ngày tết không tiện phạt nó nhưng đợi qua năm nó sẽ biết tay!” Lưu thị an ủi con gái.
“Ha ha, chắc là tứ ca hối hận muốn chết!” Nữu Nữu cười vui vẻ.
“Phi phi! Mùng một năm mới mà chết sống gì, con đúng là không nhớ gì cả! Còn nữa, tuy trật chân nhưng con phải cẩn thận không được mất cảnh giác nếu không bị què thì không gả được đâu!” Lưu thị cảnh cáo.
Nữu Nữu đỏ mặt làm nũng: “Nương, con không gả đâu, con muốn ở lại với mọi người!”
Lưu thị xoa đầu con gái: “Đứa nhỏ ngốc, có cô nương nào không gả chồng đâu! Con cũng đâu phải ni cô trong am!”
“Nương, nhưng con thật sự không muốn tới nhà người khác, con chỉ muốn ở nhà mãi!” Nữu Nữu làm nũng.
“Nương sẽ tìm cho con nhà nào đó gần, nếu con muốn về thăm nhà cũng chỉ đi một lát là tới!” Lưu thị khuyên nhủ.
Từ tối hôm qua được Ân Tu Trúc xoa mắt cá chân thì chút tâm tư nho nhỏ trong lòng Nữu Nữu bắt đầu nảy mầm nhưng miệng nàng vẫn hỏi: “Gần nhất chỉ có Phùng gia thôn mà cũng phải qua cả một ngọn núi thì lấy đâu ra nhà nào đi một lát là tới?” Trong lúc ấy lòng nàng lại nghĩ: Ân ca ca không chỉ tốt mà còn ở ngay Đào gia thôn, cách nhà nàng gần nhất. Hơn nữa hắn là người khác họ, không bị trói buộc bởi quy củ không được gả cho người cùng thôn của bọn họ.
Nữu Nữu nghĩ tới đó thì không nhịn được đỏ mặt thẹn thùng bật cười.
Lưu thị thấy sắc mặt con gái không đúng thì duỗi tay sờ trán nàng và lẩm bẩm nói: “Không nóng, sao mặt lại đỏ như thế nhỉ?!”
Nữu Nữu xấu hổ chui vào ổ chăn lẩm bẩm: “Nương nói chuyện gả chồng với con thì sao con không đỏ mặt được?”
Lưu thị bật cười: “Ai u, cô nương nhà chúng ta rốt cuộc cũng biết thẹn thùng cơ đấy, trước kia nói thế nào con cũng không đỏ mặt!”
Nữu Nữu chui trong chăn ngượng ngùng xoắn xoắn, Lưu thị vội đè nàng lại nói: “Chân còn chưa khỏi đâu, xoắn cái gì?! Nằm yên cho nương!”
Nữu Nữu xốc chăn lên thò đầu ra nói, “Nương, con muốn ngủ một lát.”
“Được, ngủ đi, trưa nương sẽ đưa cơm cho con.” Lưu thị cười và dịch chăn cho nàng sau đó đi ra ngoài.
Nữu Nữu nào có muốn ngủ, nàng đơn giản trợn mắt nhìn màn giường, mặt lúc đỏ lúc trắng, thi thoảng còn cười như đứa dở hơi.
Tiểu Ngọc Nhi đẩy cửa ra được một khe nhỏ và nghiêng người chui vào phòng. Cô nhóc nhẹ tay nhẹ chân đi tới mép giường lại phát hiện Nữu Nữu đang mở to mắt nhìn mình thế là lập tức cười nói: “Đại tỷ tỷ, muội muốn vào tìm tỷ chơi nhưng đại bá mẫu nói tỷ đã ngủ rồi nên muội chỉ định trộm vào ngó một cái!”
Nữu Nữu ngồi dậy sau đó dựng gối lên làm chỗ dựa và cười nói: “Ta không ngủ, ta chỉ chê nương nói nhiều quá mãi không yên nên mới cố ý nói là muốn ngủ.”
Tiểu Ngọc Nhi giơ hai tay ra xoay quanh mép giường và vui vẻ hỏi: “Đại tỷ tỷ xem bộ quần áo mới này có đẹp không? Cả hoa lụa của muội nữa?”
Nữu Nữu đánh giá một lát mới gật đầu nói: “Đẹp, Tiểu Ngọc Nhi mặc gì cũng đẹp!”
Tiểu Ngọc Nhi cười hì hì và ngồi xuống mép giường nói: “Đây đều là đại bá mẫu thêu cho muội đó, tam tẩu vẽ hoa văn, nói là gà trống trứng hoa, đại tỷ tỷ đã thấy hoa văn này bao giờ chưa?”
Nữu Nữu lại cẩn thận nhìn đóa hoa vàng nhạt trên ống tay áo của Tiểu Ngọc Nhi và lắc đầu: “Ta chưa thấy bao giờ, thôn chúng ta chỉ có tường vi dại hoặc hoa cúc gì đó còn hoa này thì lần đầu tiên ta mới nghe thấy!”
“Tam tẩu biết rất nhiều, tay cũng khéo nữa, có thể thêu ra những đóa hoa hình thù khác nhau! Đại tỷ tỷ, mẹ muội muốn muội đi theo tam tẩu học thêu hoa đó!” Tiểu Ngọc Nhi hớn hở.
Nữu Nữu cười: “Vậy Tiểu Ngọc Nhi phải học cho tốt nhé, đừng giống đại tỷ tỷ thêu cái hoa gì các ca ca cũng không nhận ra!”
Tiểu Ngọc Nhi che miệng cười nói: “Đại tỷ tỷ chỉ biết thêu con bọ cánh cứng!”
Nữu Nữu trợn mắt véo má con bé: “Ai nói ta chỉ biết thêu bọ cánh cứng, ta còn biết thêu hoa mai và lá trúc đó!”
Tiểu Ngọc Nhi bị Nữu Nữu véo má thì cả gương mặt đều thay đổi khiến tươi cười của con bé thoạt nhìn thêm kỳ quái. Nữu Nữu vui vẻ buông tay nói: “Muội học tam tẩu thật tốt, về sau đại tỷ tỷ lại dạy muội thêu bọ cánh cứng. Đây là kỹ thuật độc môn của ta, người khác muốn học cũng không được đâu!”
Tiểu Ngọc Nhi gật đầu hỏi: “Đại tỷ tỷ có muốn ăn kẹo không muội mang cho tỷ một chút!”
Mắt Nữu Nữu lập tức tỏa sáng: “Được! Lấy thêm cho ta ít quẩy nữa!”
Tiểu Ngọc Nhi đứng dậy nhảy nhót chạy ra ngoài và nhanh chóng bưng một mâm kẹo và quẩy về rồi hai chị em cười tủm tỉm ăn.
Đám Đại Bảo đã ra ngoài từ sáng để chúc tết trưởng bối sau đó đi nói chuyện thăm hỏi mấy người bạn chơi cùng rồi mới về. Lý thị cũng vừa mới tiễn một đám hậu bối tới chúc tết. Nhân lúc ánh mặt trời tốt bà mang kẹo và đậu phộng ra sân ngồi với con cháu sưởi nắng.
Đại Tần thị mang theo hai đứa con dâu và bốn đứa cháu tới ngồi chung nói chuyện phiếm. Lý thị nhiệt tình bốc lạc và quẩy cho bọn nhỏ. Hiện tại Bụ Bẫm và Béo Ú đã là thiếu niên 13-14 tuổi nên đã sớm không còn bộ dạng tròn vo khi còn nhỏ nữa. Tụi nó cao hơn nhiều, má cũng trút bỏ vẻ phúng phính của trẻ con. Cả nhà Đào Ngũ gia cũng không gọi nhũ danh của hai đứa nữa mà gọi là Vĩnh An và Vĩnh Ninh. Tiểu Nguyệt Nguyệt cũng đã trưởng thành nảy nở, nàng mặc một bộ váy màu xanh, chải búi tóc hai bên. Bộ dạng tiểu cô nương thanh tú, bị ai nhìn thì lập tức đỏ mặt, tật xấu hay khóc nhè lúc còn nhỏ nay trở thành e thẹn ngượng ngùng. Đứa con trai thứ hai Phùng thị sinh nhỏ hơn Ngũ Bảo hai tuổi, dáng người tròn vo, cực kỳ có phong thái của hai thằng anh hắn lúc nhỏ. Cả người hắn khoẻ mạnh kháu khỉnh đầy sức sống và quả thực chính là bản sao thu nhỏ của Đào Trường Chính.
Lý thị bốc cho hắn mấy cái kẹo và cười nói: “Nhìn thằng nhóc này giống cha hắn như lột ấy!”
Đại Tần thị yêu nhất là đứa cháu nhỏ này nên vừa nghe thế bà đã âu yếm kéo hắn ôm vào lòng và cười nói: “Chứ còn gì nữa! Nhưng mà so với cha hắn khi còn nhỏ thì thằng nhóc này nghịch kinh khủng, hòm xiểng hộc tủ trong nhà hắn lật hết rồi. Chai lọ, bình vại, chén bát trong nhà cũng không dám để trong tầm với của hắn nếu không hắn vừa nhìn thấy là sẽ nghịch vỡ hết!”
Thằng nhóc béo ngượng ngùng vươn cái tay ngắn tũn tròn vo lên che miệng Đại Tần thị và làm nũng: “Bà nội đừng nói nữa, đừng nói nữa!”
Đại Tần thị kéo cái móng vuốt béo của hắn xuống và cười nói: “Mọi người nhìn đi, nhìn đi, hắn còn biết ngượng và không cho ta nói đây này!”
Lý thị cũng thêm lời: “Trẻ con bây giờ khôn lắm, hơn chúng ta lúc còn nhỏ nhiều!”
Thằng nhóc béo vùi đầu trong lòng bà nội thế là Đại Tần thị vỗ cái mông tròn mẩy của hắn nói: “Con đi tìm Ngũ Bảo ca ca chơi đi!”
Thằng nhóc béo lập tức lắc đầu nói: “Không đi, Ngũ Bảo ca ca toàn dạy cháu viết chữ, nếu cháu đi tìm huynh ấy thì khẳng định sẽ bị hỏi chữ lần trước huynh ấy đã dạy mà cháu thì quên mất rồi!”
Lý thị và Đại Tần thị cười không khép được miệng. Sau đó Đại Tần thị nói: “Được, không đi thì thôi. Ta thấy thằng nhóc này lớn lên cũng là cái mệnh bỏ sức ra lao động thôi!”
Lý thị không cho là đúng: “Nông dân mà không bỏ sức thì lấy gì mà ăn?”
Đại Tần thị gật đầu: “Hắn không phải người có thiên phú học tập nên ta cũng không ép. Qua hai năm nữa cho hắn tới tộc học biết mấy chữ là được!”
Lý thị cảm khái: “Mỗi năm trôi qua thật nhanh, thằng nhóc này cũng sắp tới học đường rồi đó!”
Đại Tần thị cũng than: “Còn không phải sao. Qua hai năm nữa ta cũng phải hỏi vợ cho cháu mình rồi.”
Vĩnh An và Vĩnh Ninh đang ở bên cạnh xem Tam Bảo và Tứ Bảo chơi cờ nghe thấy thế thì đỏ mặt nhìn Đại Tần thị. Sau đó Vĩnh An nói: “Bà nội, sao đi đâu bà cũng nói cái này thế?”
Đại Tần thị cười và nói với Lý thị: “Tẩu xem đi, còn không cho ta nói đâu, biết ngượng hết rồi đó! Tứ Bảo và Nữu Nữu nhà tẩu cũng tới tuổi rồi, năm nay nên xem xét đi!”
Lý thị nói: “Đúng vậy, Tứ Bảo cũng không nhỏ nữa, năm nay mà có mối phù hợp thì ta cũng nhanh chóng cưới vợ cho hắn! Còn Nữu Nữu thì có thể hoãn đến sang năm!”
Tứ Bảo giơ quân cờ bất mãn nói: “Bà nội, sao lại nói chuyện này rồi? Tết nhất có để cho cháu chơi cờ không!”
Lý thị và Đại Tần thị nhìn nhau cười rồi đành đổi đề tài nói vài chuyện thú vị trong thôn.
Lý thị vừa ngừng Tứ Bảo đã lẩm bẩm oán giận trong lúc chơi cờ: “Mùng một đã nói những cái này, xem ra năm nay phiền to rồi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.