Chương 120: Giấu được nhất thời
Tiểu Đẳng Oa
28/10/2022
Hôm nay thời tiết sáng sủa.
Chờ đến khi ánh trăng như con thỏ ngọc treo ở phía đông thì một nhà Đào Tam gia đã chuẩn bị xong cống phẩm tế nguyệt. Lý thị mang theo con dâu và cháu gái lễ bái sau đó con cháu dọn cống phẩm và người một nhà vào nhà chính ăn bữa cơm đoàn viên.
Lý thị gắp thịt chưng cho mấy đứa cháu và nói: “Nhân lúc Tam Bảo không ở nhà chúng ta ăn ngon một chút. Thịt chưng này không cho hắn ăn, ai bảo hắn không về nhà, cho hắn thèm chết!”
Tiểu Ngọc Nhi và Ngũ Bảo hoa hô vang dội, Đại Bảo và Nhị Bảo thì chỉ thấy lòng quặn đau, suýt nữa là rơi lệ. Bọn họ vùi đầu cố chớp mắt, mãi tới khi trở lại bình thường mới mỉm cười gắp thịt bỏ vào miệng nhưng lại chậm chạp không nhai vì chẳng có khẩu vị gì.
“Đại Bảo và Nhị Bảo, sao hai đứa không nhai? Lần này tụi bây kỳ quái quá, có phải có việc gì gạt mọi người không?” Lý thị hỏi.
Đại Bảo vội vàng nhai thịt, vừa nhai vừa cười nói: “Bà nội, cháu đang ăn mà. Gần đây Phan chưởng quầy cải thiện bữa ăn cho mọi người nên cháu ăn nhiều thịt quá rồi.”
Nhị Bảo cũng gắp thịt trong bát cho Lý thị và nói: “Bà nội, bà vất vả rồi, miếng thịt này hẳn là để bà ăn mới đúng!”
Lý thị lại đỏ mắt rơi lệ. Bà móc khăn tay ra lau nước mắt rồi nức nở nói: “Nhiều năm như vậy nhà chúng ta lần đầu tiên ăn Trung Thu mà thiếu người. Con khỉ hoang Tam Bảo kia từ nhỏ đã nghịch ngợm, lớn lên cũng không bớt lo!”
Lưu thị khuyên mẹ chồng: “Nương, đang ngày tết mà sao lại khóc. Không phải Tam Bảo nói bận việc nên không về được ư? Với cái tính không chịu ngồi yên của hắn thì không biết là muốn về nhà đến mức nào đâu!”
Lý thị nín khóc mỉm cười nói: “Đúng rồi, hôm nay khẳng định là trong lòng hắn sẽ thấy như bị mèo cào, muốn về mà không được về! Đáng đời hắn, để hắn nếm thử mùi vị này cho bõ tức!”
Đào Tam gia nói: “Tam Bảo không trở lại ăn tết thì chúng ta không thể ăn cơm sao? Nếu hắn ở lại tiệm hỗ trợ thì Lý chưởng quầy cũng sẽ không bỏ đói hắn đâu! Chúng ta cũng đừng nghĩ nhiều nữa, mau ăn cơm đi!”
Trường Phú bưng chén rượu nói: “Cha, con kính cha một chén!”
Đào Tam gia cười tủm tỉm uống sạch, Trường Quý lại đi lên kính rượu và Đào Tam gia cũng uống. Đám cháu trai muốn kính rượu nhưng Lý thị nhanh chóng lấy trà thay rượu nói: “Ông nội mấy đứa lớn tuổi rồi, uống hai chén là thôi.”
Đào Tam gia không cho là đúng: “Bà nội mấy đứa lại tiếc rượu rồi, thôi lấy trà thay rượu cũng được.”
Ngũ Bảo cũng bưng chén rượu nhỏ bắt chước giống hệt người lớn nói: “Ông nội, tình cảm ông cháu ta sâu nặng, vậy hãy cạn chén!”
Cả nhà cười bò ra.
Ăn xong cơm trưa ngày hôm sau Đại Bảo và Nhị Bảo phải về trấn trên. Lý thị bao một đùm bánh trung thu thật to và nói: “Đại Bảo, trong này có ba bao bánh trung thu, tới trấn trên ba đứa chia nhau mỗi đứa một bao. Bánh này đủ cả hai loại nhân, buổi tối đói bụng thì lấy mà ăn nhé.”
Đại Bảo gật đầu đón lấy tay nải còn Đào Tam gia thì dắt lừa đi ra ngoài nói, “Đi thôi. Vừa lúc ông cũng tới cửa thôn cho lừa ăn cỏ nên sẽ tiễn hai đứa một đoạn!”
Dọc theo đường đi Đào Tam gia không hỏi chuyện Tam Bảo nữa mà chỉ cùng hai đứa cháu trai nói chuyện ruộng đồng và chuyện trong thôn. Tới ngã rẽ ông dừng lại nhìn theo cháu trai đi xa.
Đại Bảo và Nhị Bảo cũng không biết phải làm sao mới tốt. Ông bà nội đã lớn tuổi, nếu biết Tam Bảo xảy ra chuyện thì khẳng định sẽ không chấp nhận nổi. Vạn nhất bọn họ có mệnh hệ gì thì phải làm sao?!
Đại Bảo nói: “Nhị Bảo, về trấn trên đệ nhanh chóng tới dược hành hỏi thăm Lý chưởng quầy rồi thống nhất với ông ấy. Nếu có người hỏi thì bảo là Tam Bảo tới huyện thành hỗ trợ con ông ấy nên bận không về được.”
Nhị Bảo lập tức hiểu ý: “Đại ca sợ ông nội tới hỏi thăm tin tức lúc họp chợ ư?!”
Đại Bảo gật đầu.
Nhị Bảo thở dài: “Nhưng thế cũng chỉ giấu được nhất thời.”
“Giấu được bao lâu thì giấu, hơn nữa Tam Bảo chỉ mất tích, đâu nhất định là có việc gì!” Đại Bảo nói.
“Nhưng vách núi cao như thế, hy vọng còn tồn tại là quá nhỏ!” Nhị Bảo chỉ thấy cực kỳ đau lòng.
“Không phải bên dưới còn có sông Lăng ư? Tam Bảo biết bơi, ta không tin nó cứ thế chết đi!” Đại Bảo nói.
“Ngã từ trên vách núi cao như thế thì ắt sẽ bị ngất đi. Hơn nữa mùa này là mùa nước lũ, nước sông chảy siết!” Nhị Bảo không nói được nữa.
“Trước tiên cứ gạt người nhà đã! Thật sự không được thì chúng ta tự đi tìm, sống phải thấy người, chết phải thấy xác!” Đại Bảo nói xong thì Nhị Bảo cũng gật đầu.
Hai anh em tới trấn trên một cái là Nhị Bảo lập tức tới Bách Thảo Dược Hành. Cái chân gãy của Lý chưởng quầy đã ổn, phong thấp thì phải cần thời gian chậm rãi điều dưỡng nhưng tinh thần ông cực kỳ kém. Thấy Nhị Bảo là ông lại khóc, Phục Linh ở bên cạnh cũng nước mắt nước mũi tèm lem.
Lý chưởng quầy khóc rống nói: “Con à, ta thực có lỗi với người nhà họ Đào. Vĩnh Thụy là ta mang ra ngoài nhưng không thể mang hắn về, giờ ta làm sao mà an tâm đây!”
Nhị Bảo an ủi: “Lý thúc cứ dưỡng bệnh cho tốt đã, tam đệ chỉ mất tích, chắc sẽ nhanh chóng tìm được hắn thôi!”
Lý chưởng quầy vẫn tự trách: “Vĩnh Thụy vì cứu ta mới dẫn dắt đám sơn phỉ và bị rơi xuống vách núi. Là ta liên lụy hắn, ta thực hổ thẹn!” Nói xong ông lại nghẹn ngào.
Phục Linh đưa khăn tay cho ông và khuyên: “Cha, Vĩnh Thụy là cát nhân thiên tướng, nhất định sẽ không sao. Hơn nữa Vĩnh Thụy cứu cha thì cha càng phải dưỡng thương cho tốt. Nếu cứ thế này chẳng phải uổng công Vĩnh Thụy sao?! Cha, ngài phải mau khỏe lên rồi chúng ta tới Tam Phong huyện tìm người!”
Nhị Bảo nhân cơ hội nói: “Đúng vậy, Lý thúc, ngài phải mau chóng khỏe lại, dưỡng hết bệnh. Qua một thời gian nữa ông nội cháu chắc chắn sẽ tới đây họp chợ nhân tiện thăm Tam Bảo. Lý thúc cứ nói Tam Bảo đang ở huyện thành giúp con trai thúc nên chưa về được. Trước tiên chỉ có thể giấu ông nội, chứ cháu sợ ông tuổi đã cao sẽ không chịu nổi chuyện này.”
Lý chưởng quầy gật đầu thế là Nhị Bảo lại xem mạch cho ông rồi kiểm tra vết thương ở chân. Hắn dặn ông phải tiếp tục uống thuốc, Phục Linh ở bên cạnh vội gật đầu sau đó tiễn hắn ra ngoài.
Phục Linh mang theo hổ thẹn nói: “Vĩnh Lân ca, cha muội……”
Nhị Bảo nói: “Phục Linh muội muội muốn nói gì ta đều hiểu, muội cứ chăm sóc cha cho tốt, ngày mai ta lại qua.”
Phục Linh gật đầu đi theo Nhị Bảo tới tận ngoài cửa lớn của Bách Thảo Dược Hành mới mang theo tâm sự nặng nề đi về. Tam Bảo vừa có chuyện thì việc hôn nhân của nàng và Nhị Bảo khẳng định sẽ bị ảnh hưởng. Nói không chừng người nhà họ Đào sẽ vì việc này mà không đồng ý hôn sự của họ. Nghĩ tới đây Phục Linh chỉ thấy trong lòng chua xót.
Nói tới Đào Tam gia bên này, ông đã sớm hoài nghi. Cháu mình ông rõ nhất, Đại Bảo và Nhị Bảo giả vờ trấn định, lại nói gần nói xa nên ông đã sớm nhìn ra có vấn đề. Nhưng tụi nó không nói thì ông cũng không hỏi, để người nhà trải qua cái tết Trung Thu vui vẻ. Sau đó ông sẽ lên trấn trên hỏi thăm xem thế nào.
Vừa lúc trong nhà tích cóp được ít trứng gà nên ông cưỡi con lừa lên trấn trên họp chợ.
Đại Bảo vừa thấy Đào Tam gia thì sắc mặt hơi đổi nhưng hắn nhanh chóng tự trấn định lại và đi lên tươi cười đón lấy con lừa giúp buộc ở chuồng ngựa rồi dọn sọt trứng gà xuống. Phan chưởng quầy cũng đó nên nhanh chóng để Quý Bình giúp đỡ vác trứng gà tới sau bếp.
Phan chưởng quầy mời Đào Tam gia vào phòng ngồi xuống sau đó rót trà và cười nói: “Đào đại thúc, đã lâu không gặp, thúc đúng là càng ngày càng khỏe ra!”
Đào Tam gia cười nói: “Tứ Bảo nhà ta đã lớn nên có thể gánh vác công việc. Tam Bảo lại mua một con lừa về nên trong nhà có thêm một lao động. Bản thân ta cũng coi như được lười biếng một chút, mỗi ngày chơi cờ, dắt lừa, trêu chọc thằng cháu nhỏ, cứ thế không khỏe mới là lạ ấy!”
“Đại thúc đúng là có phúc! Đâu giống ta, đúng là mệnh lao lực, phải thức khuya dậy sớm canh cái tiệm ăn này, cả đời cứ thế qua đi!” Phan chưởng quầy cảm thán.
Đào Tam gia cười nói: “Làm gì có, Phan chưởng quầy quá khiêm tốn rồi. Ông có cửa hàng mặt tiền lớn như thế là giỏi hơn anh nông dân vác cuốc cả đời như ta bao nhiêu ấy chứ!”
“Qua một thời gian nữa hai nhà chúng ta sẽ thành hàng xóm, đến lúc ấy ta cũng sẽ học thúc chơi cờ, dắt lừa và đùa với con cháu. Đó mới là cuộc sống của thần tiên!” Phan chưởng quầy vui vẻ tưởng tượng.
“Ông mua ruộng rồi ư?” Đào Tam gia hỏi.
“Phải, ta đã tới tìm quan nha làm thủ tục mua một mảnh nơi núi rừng vô chủ trước cửa Đào gia thôn. Tuy thuế hơi nhiều nhưng dấu quan ấn đỏ thẫm là thật, nhìn vào đúng là khiến lòng người kiên định!” Phan chưởng quầy cười nói.
“Tốt quá! Khi nào xây nhà ông cứ nói một tiếng, Đào lão tam ta nhất định sẽ giúp!” Đào Tam gia đảm bảo.
“Đến lúc đó khẳng định lại phải nhờ Đào đại thúc giúp ta tìm chút thợ thủ công thành thạo để xây nhà. Còn người hỗ trợ trong thôn thì ta tính sẽ trả tiền công như những người khác. Dù sao ta cũng không phải người trong thôn, nếu chỉ nhờ vả không thì chẳng ra sao cả! Đồ ăn của thợ thì phải làm phiền một nhà Đào đại thúc, nguyên liệu nấu ăn ta sẽ chuẩn bị đủ.” Phan chưởng quầy nói.
Đào Tam gia đồng ý: “Chờ ông xây nhà chúng ta lại nói sau!”
Phan chưởng quầy gật đầu nói: “Ở Đào gia thôn có người muốn bán năm mẫu ruộng nước, năm mẫu ruộng cạn, giá cả cũng đã bàn xong. Chỉ cần chờ sau khi thu hoạch vụ thu là ta sẽ tìm quan nha để bàn chuyện. Lúc ấy ta cũng thành người của Đào gia thôn, có vài mẫu ruộng, một ngôi nhà, ngày ngày chơi cờ, đùa cháu, dắt lừa, ha ha!”
Chờ đến khi ánh trăng như con thỏ ngọc treo ở phía đông thì một nhà Đào Tam gia đã chuẩn bị xong cống phẩm tế nguyệt. Lý thị mang theo con dâu và cháu gái lễ bái sau đó con cháu dọn cống phẩm và người một nhà vào nhà chính ăn bữa cơm đoàn viên.
Lý thị gắp thịt chưng cho mấy đứa cháu và nói: “Nhân lúc Tam Bảo không ở nhà chúng ta ăn ngon một chút. Thịt chưng này không cho hắn ăn, ai bảo hắn không về nhà, cho hắn thèm chết!”
Tiểu Ngọc Nhi và Ngũ Bảo hoa hô vang dội, Đại Bảo và Nhị Bảo thì chỉ thấy lòng quặn đau, suýt nữa là rơi lệ. Bọn họ vùi đầu cố chớp mắt, mãi tới khi trở lại bình thường mới mỉm cười gắp thịt bỏ vào miệng nhưng lại chậm chạp không nhai vì chẳng có khẩu vị gì.
“Đại Bảo và Nhị Bảo, sao hai đứa không nhai? Lần này tụi bây kỳ quái quá, có phải có việc gì gạt mọi người không?” Lý thị hỏi.
Đại Bảo vội vàng nhai thịt, vừa nhai vừa cười nói: “Bà nội, cháu đang ăn mà. Gần đây Phan chưởng quầy cải thiện bữa ăn cho mọi người nên cháu ăn nhiều thịt quá rồi.”
Nhị Bảo cũng gắp thịt trong bát cho Lý thị và nói: “Bà nội, bà vất vả rồi, miếng thịt này hẳn là để bà ăn mới đúng!”
Lý thị lại đỏ mắt rơi lệ. Bà móc khăn tay ra lau nước mắt rồi nức nở nói: “Nhiều năm như vậy nhà chúng ta lần đầu tiên ăn Trung Thu mà thiếu người. Con khỉ hoang Tam Bảo kia từ nhỏ đã nghịch ngợm, lớn lên cũng không bớt lo!”
Lưu thị khuyên mẹ chồng: “Nương, đang ngày tết mà sao lại khóc. Không phải Tam Bảo nói bận việc nên không về được ư? Với cái tính không chịu ngồi yên của hắn thì không biết là muốn về nhà đến mức nào đâu!”
Lý thị nín khóc mỉm cười nói: “Đúng rồi, hôm nay khẳng định là trong lòng hắn sẽ thấy như bị mèo cào, muốn về mà không được về! Đáng đời hắn, để hắn nếm thử mùi vị này cho bõ tức!”
Đào Tam gia nói: “Tam Bảo không trở lại ăn tết thì chúng ta không thể ăn cơm sao? Nếu hắn ở lại tiệm hỗ trợ thì Lý chưởng quầy cũng sẽ không bỏ đói hắn đâu! Chúng ta cũng đừng nghĩ nhiều nữa, mau ăn cơm đi!”
Trường Phú bưng chén rượu nói: “Cha, con kính cha một chén!”
Đào Tam gia cười tủm tỉm uống sạch, Trường Quý lại đi lên kính rượu và Đào Tam gia cũng uống. Đám cháu trai muốn kính rượu nhưng Lý thị nhanh chóng lấy trà thay rượu nói: “Ông nội mấy đứa lớn tuổi rồi, uống hai chén là thôi.”
Đào Tam gia không cho là đúng: “Bà nội mấy đứa lại tiếc rượu rồi, thôi lấy trà thay rượu cũng được.”
Ngũ Bảo cũng bưng chén rượu nhỏ bắt chước giống hệt người lớn nói: “Ông nội, tình cảm ông cháu ta sâu nặng, vậy hãy cạn chén!”
Cả nhà cười bò ra.
Ăn xong cơm trưa ngày hôm sau Đại Bảo và Nhị Bảo phải về trấn trên. Lý thị bao một đùm bánh trung thu thật to và nói: “Đại Bảo, trong này có ba bao bánh trung thu, tới trấn trên ba đứa chia nhau mỗi đứa một bao. Bánh này đủ cả hai loại nhân, buổi tối đói bụng thì lấy mà ăn nhé.”
Đại Bảo gật đầu đón lấy tay nải còn Đào Tam gia thì dắt lừa đi ra ngoài nói, “Đi thôi. Vừa lúc ông cũng tới cửa thôn cho lừa ăn cỏ nên sẽ tiễn hai đứa một đoạn!”
Dọc theo đường đi Đào Tam gia không hỏi chuyện Tam Bảo nữa mà chỉ cùng hai đứa cháu trai nói chuyện ruộng đồng và chuyện trong thôn. Tới ngã rẽ ông dừng lại nhìn theo cháu trai đi xa.
Đại Bảo và Nhị Bảo cũng không biết phải làm sao mới tốt. Ông bà nội đã lớn tuổi, nếu biết Tam Bảo xảy ra chuyện thì khẳng định sẽ không chấp nhận nổi. Vạn nhất bọn họ có mệnh hệ gì thì phải làm sao?!
Đại Bảo nói: “Nhị Bảo, về trấn trên đệ nhanh chóng tới dược hành hỏi thăm Lý chưởng quầy rồi thống nhất với ông ấy. Nếu có người hỏi thì bảo là Tam Bảo tới huyện thành hỗ trợ con ông ấy nên bận không về được.”
Nhị Bảo lập tức hiểu ý: “Đại ca sợ ông nội tới hỏi thăm tin tức lúc họp chợ ư?!”
Đại Bảo gật đầu.
Nhị Bảo thở dài: “Nhưng thế cũng chỉ giấu được nhất thời.”
“Giấu được bao lâu thì giấu, hơn nữa Tam Bảo chỉ mất tích, đâu nhất định là có việc gì!” Đại Bảo nói.
“Nhưng vách núi cao như thế, hy vọng còn tồn tại là quá nhỏ!” Nhị Bảo chỉ thấy cực kỳ đau lòng.
“Không phải bên dưới còn có sông Lăng ư? Tam Bảo biết bơi, ta không tin nó cứ thế chết đi!” Đại Bảo nói.
“Ngã từ trên vách núi cao như thế thì ắt sẽ bị ngất đi. Hơn nữa mùa này là mùa nước lũ, nước sông chảy siết!” Nhị Bảo không nói được nữa.
“Trước tiên cứ gạt người nhà đã! Thật sự không được thì chúng ta tự đi tìm, sống phải thấy người, chết phải thấy xác!” Đại Bảo nói xong thì Nhị Bảo cũng gật đầu.
Hai anh em tới trấn trên một cái là Nhị Bảo lập tức tới Bách Thảo Dược Hành. Cái chân gãy của Lý chưởng quầy đã ổn, phong thấp thì phải cần thời gian chậm rãi điều dưỡng nhưng tinh thần ông cực kỳ kém. Thấy Nhị Bảo là ông lại khóc, Phục Linh ở bên cạnh cũng nước mắt nước mũi tèm lem.
Lý chưởng quầy khóc rống nói: “Con à, ta thực có lỗi với người nhà họ Đào. Vĩnh Thụy là ta mang ra ngoài nhưng không thể mang hắn về, giờ ta làm sao mà an tâm đây!”
Nhị Bảo an ủi: “Lý thúc cứ dưỡng bệnh cho tốt đã, tam đệ chỉ mất tích, chắc sẽ nhanh chóng tìm được hắn thôi!”
Lý chưởng quầy vẫn tự trách: “Vĩnh Thụy vì cứu ta mới dẫn dắt đám sơn phỉ và bị rơi xuống vách núi. Là ta liên lụy hắn, ta thực hổ thẹn!” Nói xong ông lại nghẹn ngào.
Phục Linh đưa khăn tay cho ông và khuyên: “Cha, Vĩnh Thụy là cát nhân thiên tướng, nhất định sẽ không sao. Hơn nữa Vĩnh Thụy cứu cha thì cha càng phải dưỡng thương cho tốt. Nếu cứ thế này chẳng phải uổng công Vĩnh Thụy sao?! Cha, ngài phải mau khỏe lên rồi chúng ta tới Tam Phong huyện tìm người!”
Nhị Bảo nhân cơ hội nói: “Đúng vậy, Lý thúc, ngài phải mau chóng khỏe lại, dưỡng hết bệnh. Qua một thời gian nữa ông nội cháu chắc chắn sẽ tới đây họp chợ nhân tiện thăm Tam Bảo. Lý thúc cứ nói Tam Bảo đang ở huyện thành giúp con trai thúc nên chưa về được. Trước tiên chỉ có thể giấu ông nội, chứ cháu sợ ông tuổi đã cao sẽ không chịu nổi chuyện này.”
Lý chưởng quầy gật đầu thế là Nhị Bảo lại xem mạch cho ông rồi kiểm tra vết thương ở chân. Hắn dặn ông phải tiếp tục uống thuốc, Phục Linh ở bên cạnh vội gật đầu sau đó tiễn hắn ra ngoài.
Phục Linh mang theo hổ thẹn nói: “Vĩnh Lân ca, cha muội……”
Nhị Bảo nói: “Phục Linh muội muội muốn nói gì ta đều hiểu, muội cứ chăm sóc cha cho tốt, ngày mai ta lại qua.”
Phục Linh gật đầu đi theo Nhị Bảo tới tận ngoài cửa lớn của Bách Thảo Dược Hành mới mang theo tâm sự nặng nề đi về. Tam Bảo vừa có chuyện thì việc hôn nhân của nàng và Nhị Bảo khẳng định sẽ bị ảnh hưởng. Nói không chừng người nhà họ Đào sẽ vì việc này mà không đồng ý hôn sự của họ. Nghĩ tới đây Phục Linh chỉ thấy trong lòng chua xót.
Nói tới Đào Tam gia bên này, ông đã sớm hoài nghi. Cháu mình ông rõ nhất, Đại Bảo và Nhị Bảo giả vờ trấn định, lại nói gần nói xa nên ông đã sớm nhìn ra có vấn đề. Nhưng tụi nó không nói thì ông cũng không hỏi, để người nhà trải qua cái tết Trung Thu vui vẻ. Sau đó ông sẽ lên trấn trên hỏi thăm xem thế nào.
Vừa lúc trong nhà tích cóp được ít trứng gà nên ông cưỡi con lừa lên trấn trên họp chợ.
Đại Bảo vừa thấy Đào Tam gia thì sắc mặt hơi đổi nhưng hắn nhanh chóng tự trấn định lại và đi lên tươi cười đón lấy con lừa giúp buộc ở chuồng ngựa rồi dọn sọt trứng gà xuống. Phan chưởng quầy cũng đó nên nhanh chóng để Quý Bình giúp đỡ vác trứng gà tới sau bếp.
Phan chưởng quầy mời Đào Tam gia vào phòng ngồi xuống sau đó rót trà và cười nói: “Đào đại thúc, đã lâu không gặp, thúc đúng là càng ngày càng khỏe ra!”
Đào Tam gia cười nói: “Tứ Bảo nhà ta đã lớn nên có thể gánh vác công việc. Tam Bảo lại mua một con lừa về nên trong nhà có thêm một lao động. Bản thân ta cũng coi như được lười biếng một chút, mỗi ngày chơi cờ, dắt lừa, trêu chọc thằng cháu nhỏ, cứ thế không khỏe mới là lạ ấy!”
“Đại thúc đúng là có phúc! Đâu giống ta, đúng là mệnh lao lực, phải thức khuya dậy sớm canh cái tiệm ăn này, cả đời cứ thế qua đi!” Phan chưởng quầy cảm thán.
Đào Tam gia cười nói: “Làm gì có, Phan chưởng quầy quá khiêm tốn rồi. Ông có cửa hàng mặt tiền lớn như thế là giỏi hơn anh nông dân vác cuốc cả đời như ta bao nhiêu ấy chứ!”
“Qua một thời gian nữa hai nhà chúng ta sẽ thành hàng xóm, đến lúc ấy ta cũng sẽ học thúc chơi cờ, dắt lừa và đùa với con cháu. Đó mới là cuộc sống của thần tiên!” Phan chưởng quầy vui vẻ tưởng tượng.
“Ông mua ruộng rồi ư?” Đào Tam gia hỏi.
“Phải, ta đã tới tìm quan nha làm thủ tục mua một mảnh nơi núi rừng vô chủ trước cửa Đào gia thôn. Tuy thuế hơi nhiều nhưng dấu quan ấn đỏ thẫm là thật, nhìn vào đúng là khiến lòng người kiên định!” Phan chưởng quầy cười nói.
“Tốt quá! Khi nào xây nhà ông cứ nói một tiếng, Đào lão tam ta nhất định sẽ giúp!” Đào Tam gia đảm bảo.
“Đến lúc đó khẳng định lại phải nhờ Đào đại thúc giúp ta tìm chút thợ thủ công thành thạo để xây nhà. Còn người hỗ trợ trong thôn thì ta tính sẽ trả tiền công như những người khác. Dù sao ta cũng không phải người trong thôn, nếu chỉ nhờ vả không thì chẳng ra sao cả! Đồ ăn của thợ thì phải làm phiền một nhà Đào đại thúc, nguyên liệu nấu ăn ta sẽ chuẩn bị đủ.” Phan chưởng quầy nói.
Đào Tam gia đồng ý: “Chờ ông xây nhà chúng ta lại nói sau!”
Phan chưởng quầy gật đầu nói: “Ở Đào gia thôn có người muốn bán năm mẫu ruộng nước, năm mẫu ruộng cạn, giá cả cũng đã bàn xong. Chỉ cần chờ sau khi thu hoạch vụ thu là ta sẽ tìm quan nha để bàn chuyện. Lúc ấy ta cũng thành người của Đào gia thôn, có vài mẫu ruộng, một ngôi nhà, ngày ngày chơi cờ, đùa cháu, dắt lừa, ha ha!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.