Chương 19: Trị sâu bệnh
Tiểu Đẳng Oa
28/10/2022
Học đường cứ cách 10 ngày là được nghỉ một ngày. Hôm nay vừa lúc được nghỉ nhưng Đại Bảo và Nhị Bảo vẫn dậy sớm giúp ông nội quét sân trước sân sau. Đào Tam gia vui vẻ cầm tẩu thuốc nhìn hai tên nhóc kia múa may cây chổi cao cao mà quét dọn lá cây và rác trên sân.
Sân trước và sân sau của nhà Đào Tam gia đều trồng rau, vì thường xuyên tưới nước nên chúng không gặp hạn. Củ cải, cải trắng, cà tím, ớt cay đều mọc xanh um, vừa mơn mởn vừa khỏe mạnh hấp dẫn rất nhiều bướm và thiêu thân lao tới đẻ trứng.
Hiện giờ cây trong vườn gồm củ cải và cải trắng đều bị sâu ăn lỗ chỗ, cà tím cũng bị một loại bọ cánh cứng màu vàng nhỏ hơn bọ rùa một chút gặm cắn lổn nhổn. Cây ớt thoạt nhìn tốt hơn chút, không có dấu tích bị cắn nhưng nếu cẩn thận nhìn sẽ thấy sâu màu xanh lục đang bò trên lá và cành.
Sau khi ăn cơm sáng Lý thị giao cho bọn nhỏ một nhiệm vụ gian khổ: Bắt sâu nhưng không thể dẫm hỏng rau.
Bọn nhỏ vui vẻ đón nhận nhiệm vụ.
Đại Bảo mang theo ba đứa em cẩn thận đi ra vườn bắt sâu, Nữu Nữu thì ngồi trên băng ghế nhỏ nhìn từ xa.
Sâu ăn củ cải và lá cải trắng là một loại màu xanh thịt mềm mại. Tụi nó trốn ở mặt dưới của lá, gặm bốn xung quanh phiến lá. Đám Đại Bảo không sợ sâu này mà thành thạo dùng hai ngón tay nhéo con sâu xuống bỏ vào một cái bình. Con sâu cuộn lại, lăn xuống bình giả chết, nhưng được một lát tụi nó lại duỗi thân muốn bò lên vách bình.
Đại Bảo không cho Tứ Bảo đi vào luống rau vì tay chân hắn ngắn, vừa loạng choạng là sẽ đè một đống rau thế nên Tứ Bảo chỉ có thể bưng cái bình đựng sâu. Nếu sâu bò lên miệng hắn sẽ lại đẩy nó xuống.
Bắt xong đám sâu xanh này cả đám sẽ đổ tụi nó vào chuồng gà.
Loại sâu này dễ bắt, nhưng đám bọ cánh cứng màu vàng ăn lá cà tím lại có cánh nên rất khó bắt, đám sâu ăn cây ớt cũng đáng ghét, đám Đại Bảo quả là bó tay không biết phải làm sao. Lúc này tới lượt Lý thị ra tay. Bà lấy tro bếp thả trên cây cà tím và ớt, đống phân tro ấy có thể diệt những thứ kia một cách dễ dàng.
Đống đậu cô-ve, đậu đũa và dưa chuột mầm ở bờ sông cũng chịu nạn với đám bọ cánh cứng và sâu hại vì thế Lý thị và hai cô con dâu cũng mang theo phân tro tới rải ở đó.
Vào bữa cơm trưa Lý thị hỏi Đào Tam gia xem ruộng lúa mạch có con nhện đỏ không nhưng Đào Tam gia nói vẫn chưa thấy. Lý thị cảm thấy phòng sớm hơn một chút hắn là tốt hơn vì con nhện đỏ có hại cực lớn với lúa mạch non.
Thế là buổi chiều cả nhà đều xuất động, mang theo vài sọt phân tro đến ruộng lúa mạch. Có thôn dân qua đường thấy thế thì hỏi: “Không thấy ruộng nhà mọi người có con nhện hồng thế sao lại phải rải phân tro?”
Đào Tam gia vừa rải vừa trả lời: “Năm nay trời hạn, sớm phòng bị vẫn hơn chứ nếu có thật thì lúa mạch coi như xong!”
Thôn dân cảm thấy có đạo lý nên cũng sôi nổi về nhà lấy phân tro rải cho ruộng lúa mạch nhà mình.
Hôm nay bọn Đại Bảo bắt sâu đến nghiện rồi, tụi nó lê la bắt khắp nơi cho gà ăn.
Hoa trên cây ăn quả giống như đều rụng sạch trong một đêm, những quả mận xanh xanh, quả đào lông nho nhỏ cùng quả lê nhỏ rũ xuống lấp ló trong lá xanh. Hoa tàn thì lá lập tức mọc rậm rạp, đi kèm với đó là sâu.
Đám Đại Bảo leo lên cây nhưng đáng tiếc không phát hiện sâu, chỉ có Nhị Bảo phát hiện một cái lá có tràn đầy trứng sâu ở mặt dưới. Xem ra sâu còn chưa nở thế là cả đám diệt sạch sau đó lại chuyển sang những cái cây khác. Trên cây du thường có một loại sâu béo mềm và to, cả người có lông xanh. Trên cây hòe thường có một loại sâu phun tơ treo lơ lửng gọi là ‘quỷ thắt cổ’, cây dâu sẽ có một loại sâu màu rực rỡ.
Trong một buổi trưa tụi nó tìm đủ các loại sâu trên cây cối nhưng ngoài mấy con sâu màu nâu thì chẳng có gì khác.
Bọn họ ném đống sâu kia vào chuồng gà thế là mấy con gà bắt đầu điên cuồng tranh đoạt.
Từ lúc trồng rau đám gà lập tức bị ngồi tù. Mỗi ngày tụi nó đều ăn rau ngổ quấy với trấu, miệng nhạt đến không có vị gì. Hôm nay thật vất vả mới được ăn mặn nên tụi nó cực điên cuồng, vì mấy con sâu mà đánh nhau tới tấp. Ăn xong sâu rồi tụi nó hơi ưu thương nghĩ tới khi nào rau mới lớn để tụi nó được ra ngoài tự do bới đất tìm sâu.
Mấy ngày nay Trường Quý và Trường Phú vội vàng ươm mạ. Bọn họ chọn một khối đất phì nhiêu dùng cuốc vun thành một luống dài và rộng chừng một mét sau đó dùng đòn gánh dài quét cho đất trên mặt bằng phẳng, đây chính là giường ươm mạ.
Hạt thóc giống được ngâm trước đó sẽ do Đào Tam gia, Trường Phú và Trường Quý vãi lên giường ươm. Mấy ngày nay ánh mặt trời ấm áp, đất đủ nước nên cây mạ màu vàng chậm rãi mọc ra rậm rạp cực kỳ khả quan.
Đào Tam gia vui tươi hớn hở nhìn mạ nhà mình, chờ nó lớn lên. Trong lúc ấy ông cũng đi quanh các nhà thấy mạ đều mọc tốt thì trong lòng cực kỳ vui vẻ.
Ông vừa cười vừa hút thuốc mà lắc lư đi trên đường. Thấy có người chào hỏi ông ta sẽ dừng lại nói chuyện vài câu, nói chuyện lúa mạch rồi ươm mạ sau đó vui vẻ cười ha ha.
Hoàng Hoàng theo tiếng chạy tới hăng hái vây quanh Đào Tam gia kêu gâu gâu, còn cắn ống quần Đào Tam gia mà chơi.
Lý thị và con dâu ngồi ở sân trước phơi nắng và đóng đế giày thấy ông ta về thì cười mắng: “Già rồi còn to tiếng quá nhỉ! Từ xa đã nghe thấy ông cười ha ha.”
“Mạ mọc tốt thì đương nhiên ta phải cười ha ha!” Đào Tam gia cũng không nhàn rỗi mà mang theo dao chẻ củi đi ra cửa.
“Ông làm gì?” Lý thị hỏi.
“Chém mấy cây trúc đan cái giỏ tre cho Tam Bảo, lại đan thêm mấy cái sọt dùng lúc gieo mạ!” Đào Tam gia nói xong thì chạy tới rừng trúc phía sau nhà.
Tam Bảo và Tứ Bảo đi theo ông nội, Nữu Nữu cũng muốn đi lại bị Lưu thị ôm lấy, “Nữu Nữu không đi nhé, trên măng có lông sờ vào vừa ngứa vừa đau đó.”
Nữu Nữu đạp đạp chân giãy giụa một hai phải đi.
“Nương làm hoa nhung nho nhỏ cho Nữu Nữu nhé!” Lưu thị dỗ dành.
Nữu Nữu nghe thế thì chớp chớp mắt, sau đó ngoan ngoãn đứng trước mặt Lưu thị chờ hoa nhung.
Lưu thị lấy ra một ít tơ hồng quấn nhiều lần, rất nhanh đã làm xong một đóa hoa nhung be bé, nhụy hoa dùng chỉ vàng. Lưu thị dùng kéo sửa cho đóa hoa tròn đều giống một quả cầu màu đỏ. Nữu Nữu thấy thế thì vui vẻ vỗ tay la hét: “Thật là đẹp mắt, thật là đẹp mắt, Nữu Nữu thích tiểu hoa nhung.”
Lưu thị làm hai đóa, trên đầu Nữu Nữu vừa lúc có hai búi tóc nhỏ, mỗi bên cài một đóa hoa nhung trông cực kỳ đáng yêu.
Trương thị buông đế giày trong tay và hâm mộ nhìn Nữu Nữu, “Khi nào muội mới sinh được đứa con gái ngoan như Nữu Nữu đây!”
Lý thị trợn trắng mắt: “Thật sự sinh được đứa con gái trắng nõn ngoan ngoãn như thế thì mông nhỏ chẳng phải sẽ bị con nhéo cho không có hả?!”
Lưu thị cười không khép miệng được.
“Nương, con trai phải nghiêm, còn con gái thì phải yêu chiều, con thương nàng còn không hết sao có thể nhéo mông được?” Trương thị hơi thẹn thùng nói.
“Nữu Nữu, nhị thẩm có nhéo mông con không?” Lý thị cười hỏi.
Nữu Nữu mở mắt to nhìn Trương thị sau đó cong mắt cười nói, “Nhị thẩm nhéo mông Nữu Nữu còn không rửa tay!”
“Đúng là bà cụ non!” Lưu thị ôm Nữu Nữu cười ngã trái ngã phải.
“Thôi, đừng có mơ con gái nữa, mau nhanh chóng sinh thêm cho ta một đứa cháu trai nữa đi!” Lý thị nhìn Trương thị và hớn hở nói.
Trương thị vừa đóng đế giày vừa lẩm bẩm: “Con nhất định phải sinh con gái!”
Mẹ chồng nàng dâu ba người nói chuyện hăng say, lúc này Đại Tần thị cũng cầm đế giày và mặt giày cùng Tiểu Tần thị đi tới bên ngoài rào tre, “Tam tẩu tử cười cái gì mà vui vẻ thế?”
Lý thị khó có lúc được trêu chọc Trương thị nhưng lại sợ Đại Tần thị và con dâu bà ấy nghĩ nhiều nên chỉ thuận miệng nói: “Chúng ta đang đùa Nữu Nữu đó! Con bé đeo hoa nhung nhỏ trên đầu quả là đáng yêu.”
Trương thị vào phòng lấy thêm hai cái ghế, Đại Tần thị và Tiểu Tần thị cảm ơn và ngồi xuống.
“Nữu Nữu trưởng thành ắt sẽ là đại mỹ nhân, nhìn mặt mày nàng đúng là làng trên xóm dưới không ai bằng.” Đại Tần thị khen.
Lưu thị cười nói: “Ngũ thẩm thật biết nói đùa.”
Lý thị lại không có ý định khiêm tốn: “Ngũ thẩm của con nói thật đó, ta cũng cảm thấy Nữu Nữu nhà chúng ta lớn lên đẹp nhất.”
Lưu thị cười không nói.
Nữu Nữu rất thích Tiểu Tần thị vì thế nàng dựa gần vào người Tiểu Tần thị sau đó thấp giọng hỏi: “Trường Phương thẩm, Nữu Nữu đeo hoa nhung có đẹp không?”
Tiểu Tần thị cũng thực thích Nữu Nữu thế nên nàng bế đứa nhỏ lên ôm vào lòng sau đó lặng lẽ nói nhỏ: “Đẹp, thật là đẹp mắt, Nữu Nữu của chúng ta là đẹp nhất!”
Nữu Nữu ngượng ngùng vùi đầu vào lòng Tiểu Tần thị. Nàng thích mùi trên người Tiểu Tần thị, là mùi bồ kết nhàn nhạt giống mẹ mình.
Nữu Nữu ngượng ngùng rúc trong lòng Tiểu Tần thị một lát sau đó ngẩng đầu lên nhìn Tiểu Tần thị gào: “Trường Phương thẩm sinh đệ đệ! Sinh đệ đệ!”
Nữu Nữu ngây thơ không biết gì nhưng người lớn nghe thấy thế lại nghĩ trăm điều.
Lưu thị vội vàng cười nói: “Vợ Trường Phương cũng đừng nghĩ nhiều. Mọi người thường nói đứa nhỏ chưa thay răng nói chuyện chuẩn, chưa biết chừng Nữu Nữu lại đoán trúng rồi.”
Đại Tần thị cười vui vẻ nói, “Vậy mượn lời may mắn của Nữu Nữu, nếu nói trúng thì ta sẽ phải đưa cho nàng một phần lễ lớn.”
Tiểu Tần thị ôm Nữu Nữu mà trong lòng ê ẩm.
Sân trước và sân sau của nhà Đào Tam gia đều trồng rau, vì thường xuyên tưới nước nên chúng không gặp hạn. Củ cải, cải trắng, cà tím, ớt cay đều mọc xanh um, vừa mơn mởn vừa khỏe mạnh hấp dẫn rất nhiều bướm và thiêu thân lao tới đẻ trứng.
Hiện giờ cây trong vườn gồm củ cải và cải trắng đều bị sâu ăn lỗ chỗ, cà tím cũng bị một loại bọ cánh cứng màu vàng nhỏ hơn bọ rùa một chút gặm cắn lổn nhổn. Cây ớt thoạt nhìn tốt hơn chút, không có dấu tích bị cắn nhưng nếu cẩn thận nhìn sẽ thấy sâu màu xanh lục đang bò trên lá và cành.
Sau khi ăn cơm sáng Lý thị giao cho bọn nhỏ một nhiệm vụ gian khổ: Bắt sâu nhưng không thể dẫm hỏng rau.
Bọn nhỏ vui vẻ đón nhận nhiệm vụ.
Đại Bảo mang theo ba đứa em cẩn thận đi ra vườn bắt sâu, Nữu Nữu thì ngồi trên băng ghế nhỏ nhìn từ xa.
Sâu ăn củ cải và lá cải trắng là một loại màu xanh thịt mềm mại. Tụi nó trốn ở mặt dưới của lá, gặm bốn xung quanh phiến lá. Đám Đại Bảo không sợ sâu này mà thành thạo dùng hai ngón tay nhéo con sâu xuống bỏ vào một cái bình. Con sâu cuộn lại, lăn xuống bình giả chết, nhưng được một lát tụi nó lại duỗi thân muốn bò lên vách bình.
Đại Bảo không cho Tứ Bảo đi vào luống rau vì tay chân hắn ngắn, vừa loạng choạng là sẽ đè một đống rau thế nên Tứ Bảo chỉ có thể bưng cái bình đựng sâu. Nếu sâu bò lên miệng hắn sẽ lại đẩy nó xuống.
Bắt xong đám sâu xanh này cả đám sẽ đổ tụi nó vào chuồng gà.
Loại sâu này dễ bắt, nhưng đám bọ cánh cứng màu vàng ăn lá cà tím lại có cánh nên rất khó bắt, đám sâu ăn cây ớt cũng đáng ghét, đám Đại Bảo quả là bó tay không biết phải làm sao. Lúc này tới lượt Lý thị ra tay. Bà lấy tro bếp thả trên cây cà tím và ớt, đống phân tro ấy có thể diệt những thứ kia một cách dễ dàng.
Đống đậu cô-ve, đậu đũa và dưa chuột mầm ở bờ sông cũng chịu nạn với đám bọ cánh cứng và sâu hại vì thế Lý thị và hai cô con dâu cũng mang theo phân tro tới rải ở đó.
Vào bữa cơm trưa Lý thị hỏi Đào Tam gia xem ruộng lúa mạch có con nhện đỏ không nhưng Đào Tam gia nói vẫn chưa thấy. Lý thị cảm thấy phòng sớm hơn một chút hắn là tốt hơn vì con nhện đỏ có hại cực lớn với lúa mạch non.
Thế là buổi chiều cả nhà đều xuất động, mang theo vài sọt phân tro đến ruộng lúa mạch. Có thôn dân qua đường thấy thế thì hỏi: “Không thấy ruộng nhà mọi người có con nhện hồng thế sao lại phải rải phân tro?”
Đào Tam gia vừa rải vừa trả lời: “Năm nay trời hạn, sớm phòng bị vẫn hơn chứ nếu có thật thì lúa mạch coi như xong!”
Thôn dân cảm thấy có đạo lý nên cũng sôi nổi về nhà lấy phân tro rải cho ruộng lúa mạch nhà mình.
Hôm nay bọn Đại Bảo bắt sâu đến nghiện rồi, tụi nó lê la bắt khắp nơi cho gà ăn.
Hoa trên cây ăn quả giống như đều rụng sạch trong một đêm, những quả mận xanh xanh, quả đào lông nho nhỏ cùng quả lê nhỏ rũ xuống lấp ló trong lá xanh. Hoa tàn thì lá lập tức mọc rậm rạp, đi kèm với đó là sâu.
Đám Đại Bảo leo lên cây nhưng đáng tiếc không phát hiện sâu, chỉ có Nhị Bảo phát hiện một cái lá có tràn đầy trứng sâu ở mặt dưới. Xem ra sâu còn chưa nở thế là cả đám diệt sạch sau đó lại chuyển sang những cái cây khác. Trên cây du thường có một loại sâu béo mềm và to, cả người có lông xanh. Trên cây hòe thường có một loại sâu phun tơ treo lơ lửng gọi là ‘quỷ thắt cổ’, cây dâu sẽ có một loại sâu màu rực rỡ.
Trong một buổi trưa tụi nó tìm đủ các loại sâu trên cây cối nhưng ngoài mấy con sâu màu nâu thì chẳng có gì khác.
Bọn họ ném đống sâu kia vào chuồng gà thế là mấy con gà bắt đầu điên cuồng tranh đoạt.
Từ lúc trồng rau đám gà lập tức bị ngồi tù. Mỗi ngày tụi nó đều ăn rau ngổ quấy với trấu, miệng nhạt đến không có vị gì. Hôm nay thật vất vả mới được ăn mặn nên tụi nó cực điên cuồng, vì mấy con sâu mà đánh nhau tới tấp. Ăn xong sâu rồi tụi nó hơi ưu thương nghĩ tới khi nào rau mới lớn để tụi nó được ra ngoài tự do bới đất tìm sâu.
Mấy ngày nay Trường Quý và Trường Phú vội vàng ươm mạ. Bọn họ chọn một khối đất phì nhiêu dùng cuốc vun thành một luống dài và rộng chừng một mét sau đó dùng đòn gánh dài quét cho đất trên mặt bằng phẳng, đây chính là giường ươm mạ.
Hạt thóc giống được ngâm trước đó sẽ do Đào Tam gia, Trường Phú và Trường Quý vãi lên giường ươm. Mấy ngày nay ánh mặt trời ấm áp, đất đủ nước nên cây mạ màu vàng chậm rãi mọc ra rậm rạp cực kỳ khả quan.
Đào Tam gia vui tươi hớn hở nhìn mạ nhà mình, chờ nó lớn lên. Trong lúc ấy ông cũng đi quanh các nhà thấy mạ đều mọc tốt thì trong lòng cực kỳ vui vẻ.
Ông vừa cười vừa hút thuốc mà lắc lư đi trên đường. Thấy có người chào hỏi ông ta sẽ dừng lại nói chuyện vài câu, nói chuyện lúa mạch rồi ươm mạ sau đó vui vẻ cười ha ha.
Hoàng Hoàng theo tiếng chạy tới hăng hái vây quanh Đào Tam gia kêu gâu gâu, còn cắn ống quần Đào Tam gia mà chơi.
Lý thị và con dâu ngồi ở sân trước phơi nắng và đóng đế giày thấy ông ta về thì cười mắng: “Già rồi còn to tiếng quá nhỉ! Từ xa đã nghe thấy ông cười ha ha.”
“Mạ mọc tốt thì đương nhiên ta phải cười ha ha!” Đào Tam gia cũng không nhàn rỗi mà mang theo dao chẻ củi đi ra cửa.
“Ông làm gì?” Lý thị hỏi.
“Chém mấy cây trúc đan cái giỏ tre cho Tam Bảo, lại đan thêm mấy cái sọt dùng lúc gieo mạ!” Đào Tam gia nói xong thì chạy tới rừng trúc phía sau nhà.
Tam Bảo và Tứ Bảo đi theo ông nội, Nữu Nữu cũng muốn đi lại bị Lưu thị ôm lấy, “Nữu Nữu không đi nhé, trên măng có lông sờ vào vừa ngứa vừa đau đó.”
Nữu Nữu đạp đạp chân giãy giụa một hai phải đi.
“Nương làm hoa nhung nho nhỏ cho Nữu Nữu nhé!” Lưu thị dỗ dành.
Nữu Nữu nghe thế thì chớp chớp mắt, sau đó ngoan ngoãn đứng trước mặt Lưu thị chờ hoa nhung.
Lưu thị lấy ra một ít tơ hồng quấn nhiều lần, rất nhanh đã làm xong một đóa hoa nhung be bé, nhụy hoa dùng chỉ vàng. Lưu thị dùng kéo sửa cho đóa hoa tròn đều giống một quả cầu màu đỏ. Nữu Nữu thấy thế thì vui vẻ vỗ tay la hét: “Thật là đẹp mắt, thật là đẹp mắt, Nữu Nữu thích tiểu hoa nhung.”
Lưu thị làm hai đóa, trên đầu Nữu Nữu vừa lúc có hai búi tóc nhỏ, mỗi bên cài một đóa hoa nhung trông cực kỳ đáng yêu.
Trương thị buông đế giày trong tay và hâm mộ nhìn Nữu Nữu, “Khi nào muội mới sinh được đứa con gái ngoan như Nữu Nữu đây!”
Lý thị trợn trắng mắt: “Thật sự sinh được đứa con gái trắng nõn ngoan ngoãn như thế thì mông nhỏ chẳng phải sẽ bị con nhéo cho không có hả?!”
Lưu thị cười không khép miệng được.
“Nương, con trai phải nghiêm, còn con gái thì phải yêu chiều, con thương nàng còn không hết sao có thể nhéo mông được?” Trương thị hơi thẹn thùng nói.
“Nữu Nữu, nhị thẩm có nhéo mông con không?” Lý thị cười hỏi.
Nữu Nữu mở mắt to nhìn Trương thị sau đó cong mắt cười nói, “Nhị thẩm nhéo mông Nữu Nữu còn không rửa tay!”
“Đúng là bà cụ non!” Lưu thị ôm Nữu Nữu cười ngã trái ngã phải.
“Thôi, đừng có mơ con gái nữa, mau nhanh chóng sinh thêm cho ta một đứa cháu trai nữa đi!” Lý thị nhìn Trương thị và hớn hở nói.
Trương thị vừa đóng đế giày vừa lẩm bẩm: “Con nhất định phải sinh con gái!”
Mẹ chồng nàng dâu ba người nói chuyện hăng say, lúc này Đại Tần thị cũng cầm đế giày và mặt giày cùng Tiểu Tần thị đi tới bên ngoài rào tre, “Tam tẩu tử cười cái gì mà vui vẻ thế?”
Lý thị khó có lúc được trêu chọc Trương thị nhưng lại sợ Đại Tần thị và con dâu bà ấy nghĩ nhiều nên chỉ thuận miệng nói: “Chúng ta đang đùa Nữu Nữu đó! Con bé đeo hoa nhung nhỏ trên đầu quả là đáng yêu.”
Trương thị vào phòng lấy thêm hai cái ghế, Đại Tần thị và Tiểu Tần thị cảm ơn và ngồi xuống.
“Nữu Nữu trưởng thành ắt sẽ là đại mỹ nhân, nhìn mặt mày nàng đúng là làng trên xóm dưới không ai bằng.” Đại Tần thị khen.
Lưu thị cười nói: “Ngũ thẩm thật biết nói đùa.”
Lý thị lại không có ý định khiêm tốn: “Ngũ thẩm của con nói thật đó, ta cũng cảm thấy Nữu Nữu nhà chúng ta lớn lên đẹp nhất.”
Lưu thị cười không nói.
Nữu Nữu rất thích Tiểu Tần thị vì thế nàng dựa gần vào người Tiểu Tần thị sau đó thấp giọng hỏi: “Trường Phương thẩm, Nữu Nữu đeo hoa nhung có đẹp không?”
Tiểu Tần thị cũng thực thích Nữu Nữu thế nên nàng bế đứa nhỏ lên ôm vào lòng sau đó lặng lẽ nói nhỏ: “Đẹp, thật là đẹp mắt, Nữu Nữu của chúng ta là đẹp nhất!”
Nữu Nữu ngượng ngùng vùi đầu vào lòng Tiểu Tần thị. Nàng thích mùi trên người Tiểu Tần thị, là mùi bồ kết nhàn nhạt giống mẹ mình.
Nữu Nữu ngượng ngùng rúc trong lòng Tiểu Tần thị một lát sau đó ngẩng đầu lên nhìn Tiểu Tần thị gào: “Trường Phương thẩm sinh đệ đệ! Sinh đệ đệ!”
Nữu Nữu ngây thơ không biết gì nhưng người lớn nghe thấy thế lại nghĩ trăm điều.
Lưu thị vội vàng cười nói: “Vợ Trường Phương cũng đừng nghĩ nhiều. Mọi người thường nói đứa nhỏ chưa thay răng nói chuyện chuẩn, chưa biết chừng Nữu Nữu lại đoán trúng rồi.”
Đại Tần thị cười vui vẻ nói, “Vậy mượn lời may mắn của Nữu Nữu, nếu nói trúng thì ta sẽ phải đưa cho nàng một phần lễ lớn.”
Tiểu Tần thị ôm Nữu Nữu mà trong lòng ê ẩm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.