Chương 9: Ừm, không tệ, độ hở của cổ áo không tệ
Thất Trọng Huyết Sa
27/10/2020
Chủ nhật.
Giản Ninh vểnh mông một mình nằm trên giường ngủ, trong mộng là cô gái xinh đẹp mà hôm qua cậu đã thấy trong manga đang vẫy vẫy tay với cậu, mộng đẹp mộng đẹp, lúc hai người đang định nắm tay nhau, cái mông cậu đột nhiên đau nhói, bị đá cho một cước, đau đến mức phải tỉnh giấc.
Giản Ninh bị quấy rầy mộng đẹp, trừng mắt nhìn cái người đang đứng cuối giường, bất mãn vò vò mái tóc ổ gà, “Ê, cậu làm gì mà đạp mình hả! Cậu có biết mình đang mơ thấy mỹ nữ không?! Cậu đang ghen tị với mình, cậu có bạn gái rồi mà không cho mình có sao!”
“Cậu còn ồn ào nữa mình sẽ gọi cha mẹ cậu, cho họ thấy cậu mơ thấy mộng xuân bị mình đánh thức.” Nhậm Nguyên không mặn không nhạt nói, đứng khoanh tay, ánh mắt sắc bén nhìn Giản Ninh trên giường.
Ừm, không tệ, độ hở của cổ áo không tệ.
Giản Ninh nghe xong, càu nhàu đứng dậy từ trên giường, nhảy tới đóng cửa phòng lại, dựa vào cửa, cười gian nhìn Nhậm Nguyên, “Người đẹp, dáng vẻ cũng không tệ lắm, cười một cái cho gia xem nào!”
“Cậu điên à, thay quần áo rồi sang nhà mình, mình sẽ giảng đề cho cậu! Mặt trời cũng chiếu tới mông rồi mà vẫn còn ngủ!” Nhậm Nguyên nhìn Giản Ninh, chán ghét nói xong, ngồi lên giường, ý bảo cậu không tự thay quần áo thì mình đây sẽ tự tay thay cho cậu.
Bĩu môi, Giản Ninh chậm rãi đi tới tủ quần áo lấy đồ, đột nhiên linh quang trong đầu chợt loé, xoay người đè Nhậm Nguyên không kịp đề phòng ngã xuống giường, ngồi trên người Nhậm Nguyên, cười nói, “Này thì đắc ý! Hừ, không phải cũng bị mình đè xuống dưới sao!”
Nhậm Nguyên đặt hai tay lên vai cậu, cúi đầu nở nụ cười, “Cậu đè mình, vậy phải chịu trách nhiệm với mình, cậu nghĩ sao?” Nói xong còn giả vờ thẹn thùng liếc mắt với Giản Ninh, Giản Ninh thấy ánh mắt của Nhậm Nguyên, da gà cũng nổi lên rụng đầy đất, bước xuống khỏi người Nhậm Nguyên.
“Hô! Dáng vẻ thẹn thùng tuyệt đối không hợp với cậu!” Giản Ninh nói xong lập tức đi thay quần áo, vẻ mặt chán ghét.
Nhậm Nguyên đứng lên khỏi giường, ngồi bên giường, nhìn quanh phòng Giản Ninh, vẫn giống như trước, đơn giản lộn xộn, tới trước bàn sách liền thấy manga vẫn còn mở, bên cạnh có để một cây bút.
Đồ đạc linh tinh để ở trên, thật khiến người ta nhức đầu.
“Chỉ có kiểu nam sinh như cậu mới dọn dẹp phòng ốc ngăn nắp, chịu hết nổi cậu!” Giản Ninh thay quần áo xong, đi tới trước bàn sách lấy sách giáo khoa của mình, giấy nháp và bút, liếc mắt nhìn vẻ mặt mỉa mai trên mặt Nhậm Nguyên, nói.
Nhậm Nguyên khoanh tay, đi ra khỏi phòng của cậu.
“Dì Trương, chú Giản, bọn con sang nhà bên kia, giảng đề cho Giản Ninh ạ.” Nhậm Nguyên nhìn cha Giản Ninh và mẹ Giản Ninh đang ngồi trong phòng khách, lễ phép nói, khiến cho mẹ Giản Ninh gật đầu không ngừng.
“Nhậm Nguyên, con đúng là một đứa trẻ ngoan, nhìn xem nào, dáng vẻ thế này thật không biết sau này được bao nhiêu cô xếp hạng muốn được gả cho con! Ninh Ninh nhà dì ấy, so ra còn kém không ít, ở trường có thể thì giúp dì trông chừng nó.” Mẹ Giản Ninh dùng giọng điệu phó thác nói, cha Giản Ninh gật đầu đồng ý, nhận lấy sự bất mãn của Giản Ninh.
Cậu thật sự không phải con ruột mà!
Tay cầm bữa sáng, cùng Nhậm Nguyên đi sang nhà cậu ta nghe giảng đề, vừa vào phòng Nhậm Nguyên, Giản Ninh giống như ngựa hoang được cởi dây cương, lướt quanh phòng Nhậm Nguyên nhanh như gió, sau đó làm rối tung cả căn phòng.
“Qua đây ngồi xuống, đàng hoàng chút đi!”
“Khụ, vâng, thưa thầy Nhâm!”
“Đi chết đi, không hiểu đề nào, để mình coi.” Nhậm Nguyên kéo một cái ghế qua ngồi cạnh Giản Ninh, thờ ơ nhìn cậu, vừa hỏi không hiểu đề nào xong, chỉ chốc lát sau Giản Ninh liền lật sách, chỉ ba bốn cái đề.
Những đề này cậu làm rất nhiều lần, mỗi lần đều không làm được, dù đã đổi vài cách nhưng vẫn không tìm ra được kết quả, rất nhức đầu.
Nhậm Nguyên kéo sách qua xem, sau đó vỗ lên gáy Giản Ninh, “Đề này mà cũng không được, coi bộ lần thi này cậu muốn bị đá ra tới top 100 rồi!”
“Không phải chứ, đề này rất dễ sao?” Giản Ninh giật sách nhìn, nhìn một hồi vẫn thấy đây là cái đề khó nhằn như trước, không nhìn ra chỗ nào đơn giản cả! Nhưng mà, những lời của Nhậm Nguyên thật sự đả kích tới sự tự tin của cậu.
Cậu vẫn còn trông mong lần này có thể bước vào cánh cửa top 20 đấy!
“Cậu làm lại lần nữa cho mình xem thử đi.” Nhậm Nguyên lười nói, chỉ để Giản Ninh làm lại một lần để xem rốt cuộc cậu sai ở đâu.
Giản Ninh đồng ý, vùi đầu làm bài.
Lợi dụng lúc này, Nhậm Nguyên đến phòng bếp rửa mấy quả đào hôm qua mẹ mình đã mua, rửa xong hai quả lập tức cầm đến phòng mình, một quả để trên bàn, miệng gặm quả còn lại, chéo nguẩy hai chân nhìn Giản Ninh định thò tay lấy đào.
Vừa mới duỗi tay một cái, Giản Ninh tức giận nhưng không dám nói gì trừng mắt nhìn Nhậm Nguyên.
Quá đáng!
Nhậm Nguyên vừa gặm đào, vừa đọc manga, sau đó thỉnh thoảng sẽ nhìn Giản Ninh đang giải quyết bài tập, ăn xong rồi lại đến phòng bếp và phòng khách lấy ăn tiếp, chọc Giản Ninh tức giận bốc khói!
Tên này chính là khắc tinh của cậu!
Cuối cùng cũng làm xong bốn đề, Giản Ninh ném giấy nháp, cầm lấy quả đào đưa lên miệng gặm, lười để ý tới Nhậm Nguyên.
“Mình dùng bút đỏ khoanh tròn, cậu tự xem đi, thật sự là đầu bả đậu mới làm sai được!” Nhậm Nguyên chỉ viết viết một chút lên tập liền viết xong, ném cho Giản Ninh.
Vừa ăn đào vừa nhìn Nhậm Nguyên gạch ra một vài phần, Giản Ninh suy nghĩ một chút, sau đó rút ra kết luận, đầu của cậu thật sự là bả đậu!
“Chà, Nhậm Nguyên cậu chính là đáp án đúng chuẩn nhất của mình, tới đây cho gia hôn cái nào!” Giản Ninh thật sự là đầu bả đậu nên mới hôn một cái lên mặt Nhậm Nguyên, sau đó hiểu ra mọi chuyện, mắt lớn trừng mắt nhỏ, nhìn nhau không nói gì.
Sau mười giây im lặng, Giản Ninh nhảy ra, hai tay che ngực, “Bạn thân, mình không có ý gì với cậu đâu, thật đấy, cậu là người đã có chủ, mình không dám cầm cưa cậu!”
Không ngờ Nhậm Nguyên lại đặc biệt bình tĩnh và nghiêm túc nói một câu, “Nếu mình không phải người đã có chủ thì sao?”
“Gì? Này này này, cậu và Phương Linh Linh bên nhau mới một tuần, cậu sẽ không đá người ta đó chứ? Việc này rất không nhân hậu, vậy không phải là đùa giỡn với tình cảm của người ta sao?! Cậu làm vậy không đúng đâu!” Giản Ninh nghe Nhậm Nguyên nói thế, đưa tay sờ trán Nhậm Nguyên, xác định Nhậm Nguyên không có vấn đề gì.
Nhậm Nguyên nhấn giọng, “Mình nói nếu như, cậu có khả năng đọc hiểu không đấy!”
“Làm mình sợ muốn chết! Cậu đừng đùa như thế, không thì Phương Linh Linh nhất định sẽ tìm tới mình!” Con gái đôi khi rất kinh khủng, Giản Ninh không muốn ‘được’ một cô gái chú ý đâu!
Nhìn mỗi một hành động của Giản Ninh, trong lòng Nhậm Nguyên lại càng thêm xác định rõ dự định của mình, chính xác đến mỗi một bước đi của mai sau.
Thứ hai đến trường, giờ cơm trưa Nhậm Nguyên một mình đến tìm Phương Linh Linh, hẹn cô ra ngoài, Nhậm Nguyên không muốn lừa gạt tình cảm của người khác, cho nên ——
“Linh Linh, chúng ta không hợp nhau, đúng không?”
Phương Linh Linh từ lâu cũng đã nhìn ra kết quả sẽ là thế này, nhưng vẫn không ngờ lại nhanh như vậy, khiến cho cô không kịp chuẩn bị. Cô cho rằng, ít nhất là phải chờ tới lớp mười hai mới có thể đối mặt với chuyện này.
“Cảm ơn cậu đã cho mình một đoạn hồi ức tốt đẹp, vẫn là bạn nhé?”
“Cậu là một cô gái rất tốt, chỉ là không hợp với mình mà thôi, mình có một thỉnh cầu, cậu có thể đồng ý không?” Nhậm Nguyên cũng cảm thấy mình tính toán như thế có hơi quá đáng, nhưng vì muốn đạt được mục đích trong lòng, cần phải làm thế.
Giản Ninh vểnh mông một mình nằm trên giường ngủ, trong mộng là cô gái xinh đẹp mà hôm qua cậu đã thấy trong manga đang vẫy vẫy tay với cậu, mộng đẹp mộng đẹp, lúc hai người đang định nắm tay nhau, cái mông cậu đột nhiên đau nhói, bị đá cho một cước, đau đến mức phải tỉnh giấc.
Giản Ninh bị quấy rầy mộng đẹp, trừng mắt nhìn cái người đang đứng cuối giường, bất mãn vò vò mái tóc ổ gà, “Ê, cậu làm gì mà đạp mình hả! Cậu có biết mình đang mơ thấy mỹ nữ không?! Cậu đang ghen tị với mình, cậu có bạn gái rồi mà không cho mình có sao!”
“Cậu còn ồn ào nữa mình sẽ gọi cha mẹ cậu, cho họ thấy cậu mơ thấy mộng xuân bị mình đánh thức.” Nhậm Nguyên không mặn không nhạt nói, đứng khoanh tay, ánh mắt sắc bén nhìn Giản Ninh trên giường.
Ừm, không tệ, độ hở của cổ áo không tệ.
Giản Ninh nghe xong, càu nhàu đứng dậy từ trên giường, nhảy tới đóng cửa phòng lại, dựa vào cửa, cười gian nhìn Nhậm Nguyên, “Người đẹp, dáng vẻ cũng không tệ lắm, cười một cái cho gia xem nào!”
“Cậu điên à, thay quần áo rồi sang nhà mình, mình sẽ giảng đề cho cậu! Mặt trời cũng chiếu tới mông rồi mà vẫn còn ngủ!” Nhậm Nguyên nhìn Giản Ninh, chán ghét nói xong, ngồi lên giường, ý bảo cậu không tự thay quần áo thì mình đây sẽ tự tay thay cho cậu.
Bĩu môi, Giản Ninh chậm rãi đi tới tủ quần áo lấy đồ, đột nhiên linh quang trong đầu chợt loé, xoay người đè Nhậm Nguyên không kịp đề phòng ngã xuống giường, ngồi trên người Nhậm Nguyên, cười nói, “Này thì đắc ý! Hừ, không phải cũng bị mình đè xuống dưới sao!”
Nhậm Nguyên đặt hai tay lên vai cậu, cúi đầu nở nụ cười, “Cậu đè mình, vậy phải chịu trách nhiệm với mình, cậu nghĩ sao?” Nói xong còn giả vờ thẹn thùng liếc mắt với Giản Ninh, Giản Ninh thấy ánh mắt của Nhậm Nguyên, da gà cũng nổi lên rụng đầy đất, bước xuống khỏi người Nhậm Nguyên.
“Hô! Dáng vẻ thẹn thùng tuyệt đối không hợp với cậu!” Giản Ninh nói xong lập tức đi thay quần áo, vẻ mặt chán ghét.
Nhậm Nguyên đứng lên khỏi giường, ngồi bên giường, nhìn quanh phòng Giản Ninh, vẫn giống như trước, đơn giản lộn xộn, tới trước bàn sách liền thấy manga vẫn còn mở, bên cạnh có để một cây bút.
Đồ đạc linh tinh để ở trên, thật khiến người ta nhức đầu.
“Chỉ có kiểu nam sinh như cậu mới dọn dẹp phòng ốc ngăn nắp, chịu hết nổi cậu!” Giản Ninh thay quần áo xong, đi tới trước bàn sách lấy sách giáo khoa của mình, giấy nháp và bút, liếc mắt nhìn vẻ mặt mỉa mai trên mặt Nhậm Nguyên, nói.
Nhậm Nguyên khoanh tay, đi ra khỏi phòng của cậu.
“Dì Trương, chú Giản, bọn con sang nhà bên kia, giảng đề cho Giản Ninh ạ.” Nhậm Nguyên nhìn cha Giản Ninh và mẹ Giản Ninh đang ngồi trong phòng khách, lễ phép nói, khiến cho mẹ Giản Ninh gật đầu không ngừng.
“Nhậm Nguyên, con đúng là một đứa trẻ ngoan, nhìn xem nào, dáng vẻ thế này thật không biết sau này được bao nhiêu cô xếp hạng muốn được gả cho con! Ninh Ninh nhà dì ấy, so ra còn kém không ít, ở trường có thể thì giúp dì trông chừng nó.” Mẹ Giản Ninh dùng giọng điệu phó thác nói, cha Giản Ninh gật đầu đồng ý, nhận lấy sự bất mãn của Giản Ninh.
Cậu thật sự không phải con ruột mà!
Tay cầm bữa sáng, cùng Nhậm Nguyên đi sang nhà cậu ta nghe giảng đề, vừa vào phòng Nhậm Nguyên, Giản Ninh giống như ngựa hoang được cởi dây cương, lướt quanh phòng Nhậm Nguyên nhanh như gió, sau đó làm rối tung cả căn phòng.
“Qua đây ngồi xuống, đàng hoàng chút đi!”
“Khụ, vâng, thưa thầy Nhâm!”
“Đi chết đi, không hiểu đề nào, để mình coi.” Nhậm Nguyên kéo một cái ghế qua ngồi cạnh Giản Ninh, thờ ơ nhìn cậu, vừa hỏi không hiểu đề nào xong, chỉ chốc lát sau Giản Ninh liền lật sách, chỉ ba bốn cái đề.
Những đề này cậu làm rất nhiều lần, mỗi lần đều không làm được, dù đã đổi vài cách nhưng vẫn không tìm ra được kết quả, rất nhức đầu.
Nhậm Nguyên kéo sách qua xem, sau đó vỗ lên gáy Giản Ninh, “Đề này mà cũng không được, coi bộ lần thi này cậu muốn bị đá ra tới top 100 rồi!”
“Không phải chứ, đề này rất dễ sao?” Giản Ninh giật sách nhìn, nhìn một hồi vẫn thấy đây là cái đề khó nhằn như trước, không nhìn ra chỗ nào đơn giản cả! Nhưng mà, những lời của Nhậm Nguyên thật sự đả kích tới sự tự tin của cậu.
Cậu vẫn còn trông mong lần này có thể bước vào cánh cửa top 20 đấy!
“Cậu làm lại lần nữa cho mình xem thử đi.” Nhậm Nguyên lười nói, chỉ để Giản Ninh làm lại một lần để xem rốt cuộc cậu sai ở đâu.
Giản Ninh đồng ý, vùi đầu làm bài.
Lợi dụng lúc này, Nhậm Nguyên đến phòng bếp rửa mấy quả đào hôm qua mẹ mình đã mua, rửa xong hai quả lập tức cầm đến phòng mình, một quả để trên bàn, miệng gặm quả còn lại, chéo nguẩy hai chân nhìn Giản Ninh định thò tay lấy đào.
Vừa mới duỗi tay một cái, Giản Ninh tức giận nhưng không dám nói gì trừng mắt nhìn Nhậm Nguyên.
Quá đáng!
Nhậm Nguyên vừa gặm đào, vừa đọc manga, sau đó thỉnh thoảng sẽ nhìn Giản Ninh đang giải quyết bài tập, ăn xong rồi lại đến phòng bếp và phòng khách lấy ăn tiếp, chọc Giản Ninh tức giận bốc khói!
Tên này chính là khắc tinh của cậu!
Cuối cùng cũng làm xong bốn đề, Giản Ninh ném giấy nháp, cầm lấy quả đào đưa lên miệng gặm, lười để ý tới Nhậm Nguyên.
“Mình dùng bút đỏ khoanh tròn, cậu tự xem đi, thật sự là đầu bả đậu mới làm sai được!” Nhậm Nguyên chỉ viết viết một chút lên tập liền viết xong, ném cho Giản Ninh.
Vừa ăn đào vừa nhìn Nhậm Nguyên gạch ra một vài phần, Giản Ninh suy nghĩ một chút, sau đó rút ra kết luận, đầu của cậu thật sự là bả đậu!
“Chà, Nhậm Nguyên cậu chính là đáp án đúng chuẩn nhất của mình, tới đây cho gia hôn cái nào!” Giản Ninh thật sự là đầu bả đậu nên mới hôn một cái lên mặt Nhậm Nguyên, sau đó hiểu ra mọi chuyện, mắt lớn trừng mắt nhỏ, nhìn nhau không nói gì.
Sau mười giây im lặng, Giản Ninh nhảy ra, hai tay che ngực, “Bạn thân, mình không có ý gì với cậu đâu, thật đấy, cậu là người đã có chủ, mình không dám cầm cưa cậu!”
Không ngờ Nhậm Nguyên lại đặc biệt bình tĩnh và nghiêm túc nói một câu, “Nếu mình không phải người đã có chủ thì sao?”
“Gì? Này này này, cậu và Phương Linh Linh bên nhau mới một tuần, cậu sẽ không đá người ta đó chứ? Việc này rất không nhân hậu, vậy không phải là đùa giỡn với tình cảm của người ta sao?! Cậu làm vậy không đúng đâu!” Giản Ninh nghe Nhậm Nguyên nói thế, đưa tay sờ trán Nhậm Nguyên, xác định Nhậm Nguyên không có vấn đề gì.
Nhậm Nguyên nhấn giọng, “Mình nói nếu như, cậu có khả năng đọc hiểu không đấy!”
“Làm mình sợ muốn chết! Cậu đừng đùa như thế, không thì Phương Linh Linh nhất định sẽ tìm tới mình!” Con gái đôi khi rất kinh khủng, Giản Ninh không muốn ‘được’ một cô gái chú ý đâu!
Nhìn mỗi một hành động của Giản Ninh, trong lòng Nhậm Nguyên lại càng thêm xác định rõ dự định của mình, chính xác đến mỗi một bước đi của mai sau.
Thứ hai đến trường, giờ cơm trưa Nhậm Nguyên một mình đến tìm Phương Linh Linh, hẹn cô ra ngoài, Nhậm Nguyên không muốn lừa gạt tình cảm của người khác, cho nên ——
“Linh Linh, chúng ta không hợp nhau, đúng không?”
Phương Linh Linh từ lâu cũng đã nhìn ra kết quả sẽ là thế này, nhưng vẫn không ngờ lại nhanh như vậy, khiến cho cô không kịp chuẩn bị. Cô cho rằng, ít nhất là phải chờ tới lớp mười hai mới có thể đối mặt với chuyện này.
“Cảm ơn cậu đã cho mình một đoạn hồi ức tốt đẹp, vẫn là bạn nhé?”
“Cậu là một cô gái rất tốt, chỉ là không hợp với mình mà thôi, mình có một thỉnh cầu, cậu có thể đồng ý không?” Nhậm Nguyên cũng cảm thấy mình tính toán như thế có hơi quá đáng, nhưng vì muốn đạt được mục đích trong lòng, cần phải làm thế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.