Chương 36: Đêm thứ ba mươi sáu
Bản Lật Tử
08/08/2019
Editor: Hà Vĩ
Beta: Mạc Y Phi
Phong Kính đỗ xe dưới gara dưới lòng đất xong thì cầm đồ nướng lên tầng. Lần này Giang Nhiễm cảm nhận được anh trước Nhị Hoàng, Phong Kính còn chưa gõ cửa thì cô đã mở cửa ra.
“Ôi, cách xa đã ngửi thấy mùi đồ nướng rồi!” Đôi mắt Giang Nhiễm phát sáng nhìn cái hộp được đóng gói trong tay anh.
Phong Kính khẽ cười bất đắc dĩ, đưa đồ nướng cho cô, còn mình thì thay dép rồi đi vào. Giang Nhiễm vào phòng bếp cầm hai cái đĩa, lấy từng xiên đồ nướng được đóng gói ra. Nhìn những thứ mà mình thèm ăn có đầy đủ cả, Giang Nhiễm không nhịn được nhướng mày: “Trí nhớ anh tốt thật đấy, em mới nói có một lần thôi mà anh đã nhớ hết rồi, có phải được luyện tập từ kịch bản không?”
Phong Kính vừa vào một lúc đã tháo khẩu trang và mũ xuống, anh vào phòng bếp rửa tay, đi đến cạnh bàn cầm một xiên thịt bò nướng: “Kịch bản thì có là gì chứ, lúc anh diễn kịch nói ở trường học thì những lời thoại dài bát ngát trời mây đó mới được coi là thử thách bản lĩnh chân chính đấy.”
Anh vừa nói như vậy lại nhắc nhở Giang Nhiễm: “Đúng rồi, trước đây em có xem qua lý lịch của anh trên Z hồ, trên đó nói lúc anh đi học có diễn không ít sân khấu kịch nói, còn học thạc sĩ diễn xuất ở London nữa.”
Phong Kính vừa ăn xong một xiên thịt bò, nhìn cô trêu chọc: “Thì ra em còn từng tìm kiếm anh ở trên Z hồ à?”
“Đúng vậy đúng vậy, trên đó đều khen anh, hài lòng chứ.” Giang Nhiễm cầm lấy một xiên cánh gà, cắn một miếng, nhìn xem anh ấy đắc ý kìa, “Nhưng nhân vật lần này không dễ diễn đúng không, trước đây anh diễn Lâm Ngộ và Omega đều thuộc loại nhân vật có đặc điểm nổi bật, diễn xong cũng tương đối dễ dàng để lại ấn tượng cho anh. Lần này nam chính là viên chức nhỏ trong công ty, rất khó để nắm bắt nhỉ?”
“Ừm… cũng ổn.” Phong Kính không ngờ Giang Nhiễm sẽ nói đến công việc của anh, nhưng nếu cô hỏi thì anh cũng rất sẵn lòng trao đổi với cô, “Vì đã được nâng cao diễn xuất, tích lũy kinh nghiệm khi diễn kịch nói ấy, lúc đó anh diễn vai một viên chức nhỏ, vì để diễn tả tốt nhân vật nên thầy của anh đã bắt mỗi ngày anh phải đi nằm vùng ở văn phòng làm việc và tàu điện ngầm… Còn phải đi vào thời điểm tan tầm cao điểm, cứ duy trì hai tháng như vậy, mỗi ngày đều phải ghi chép về những điều tâm đắc trong ngày hôm đó, hôm sau đưa cho thầy xem.”
Lần đầu tiên Giang Nhiễm nghe nói tới chuyện này, vừa thấy mới lạ vừa kinh ngạc: “Không ngờ khi học đại học anh liều mạng như vậy đấy, thầy anh nghiêm khắc thật.”
Nhắc tới thầy của mình, cảm xúc của Phong Kính lại thay đổi: “Thầy anh rất có tiếng tăm, yêu cầu nhận học trò của thầy cũng cao lắm."
“Ồ, anh lại đắc ý kìa.”
Phong Kính cười hai tiếng, nói: “Thầy Cát có rất nhiều học trò ưu tú, anh cũng không được xem là hơn gì cả, nhưng ông ấy thật sự đã dạy anh rất nhiều thứ, ghi chép hàng ngày của anh lúc ấy mỗi một ngày thầy đều đọc nghiêm túc, còn ghi cả chú thích, đều là những ý kiến rất quý giá, quyển sổ đó đến bây giờ anh vẫn giữ, có gì không nghĩ ra được thì mang nó ra xem lại, chắc chắn sẽ có thêm nhiều kiến thức mới.”
Anh nói đến “Thầy Cát”, Giang Nhiễm cũng có chút ấn tượng: “Có phải thầy Cát là Cát Hoằng Nghị không anh?”
Phong Kính cong môi: “Lại là Z hồ nói à?”
Giang Nhiễm gật đầu: “Đúng vậy, trang đó rất lợi hại, biết khá nhiều tin tức, anh ta còn từng xem kịch nói của anh đấy. Ôi, thật đáng tiếc, bây giờ đã không thể nhìn thấy anh diễn kịch nói nữa rồi.”
“Có lẽ sau này còn có cơ hội đấy?” Phong Kính vỗ vỗ nhẹ đầu cô, xúc cảm mềm mại khiến anh yêu thích không buông tay, “Chờ sau này có cơ hội, anh sẽ dẫn em đi gặp thầy Cát, cũng lâu rồi anh chưa về trường thăm thầy ấy.”
Giang Nhiễm kinh ngạc mở to mắt: “Em cũng có thể đi à?” Ôi, cô chưa từng đến Học viện Điện ảnh đâu!
“Có phải Học viện Điện ảnh khắp nơi đều có trai xinh gái đẹp không?”
“Cũng tàm tạm, trai xinh gái đẹp nhiều hơn một chút so với những trường khác.” Phong Kính cầm xiên thịt bò đưa tới trước mặt cô, “Em ăn đồ ăn đi đã, lát nữa sẽ nguội đấy.”
“Nguy rồi, em còn hầm canh trong phòng bếp!” Giang Nhiễm vội vàng đứng lên, chạy vào phòng bếp xem canh của cô.
Cái đuôi nhỏ Nhị Hoàng không đi theo cô mà dựa vào chân Phong Kính, hai mắt mong đợi nhìn thịt bò trong tay anh. Phong Kính lắc đầu với nó, nói: “Cái này để lại cho Giang Nhiễm.”
“Gâu gâu.” Nhị Hoàng bất mãn kêu hai tiếng, giống như đang chỉ trích anh keo kiệt.
Phong Kính nghĩ mình sắp phải quay phim, buổi tối còn phải phiền Nhị Hoàng ngoan ngoãn nên lại mở miệng: “Em muốn ăn cũng được nhưng chờ đến lúc vào đoàn phim thì buổi tối phải ngoan một chút, không được làm loạn.”
“Gâu.” Nhị Hoàng như có thể nghe hiểu lời anh nói, vẫy đuôi với anh. Phong Kính học theo dáng vẻ của Giang Nhiễm trước đây, dùng cốc giấy rót nước lọc, nhúng thịt bò vào rửa sạch gia vị trên đó mới đút cho Nhị Hoàng ăn.
Nhị Hoàng cảm thấy thỏa mãn nuốt miếng thịt bò vào, lại vẫy đuôi với anh. Phong Kính nhìn đôi mắt to đen láy của nó, bỗng muốn thử… hôn nó.
Thật ra hôn động vật cũng không phải chuyện gì khiến người ta khó có thể chấp nhận được, hơn nữa Nhị Hoàng đẹp trai lại đáng yêu, dáng vẻ đáng yêu của nó thật sự khiến người ta xúc động muốn hôn nó một cái.
Vì cuộc sống hạnh phúc sau này của mình, Phong Kính quyết định đánh cuộc một lần.
Anh bế Nhị Hoàng lên, Nhị Hoàng phối hợp ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt to tròn vừa đen vừa sáng.
Giang Nhiễm đi ra từ phòng bếp thì thấy hình ảnh này, ánh nắng màu cam vừa lúc chiếu lên người bọn họ, người đàn ông anh tuấn ôm một chú chó nhỏ đẹp trai, hình ảnh vừa ấm áp vừa đẹp đẽ.
Cô lặng lẽ cầm di động, muốn chụp lén một bức ảnh, ai ngờ vừa mở camera ra, Phong Kính lại nhẹ nhàng chạm vào chóp mũi Nhị Hoàng rồi hôn nó một cái. Tay Giang Nhiễm run lên, chụp cảnh tượng này lại.
Lúc này Phong Kính mới chú ý tới Giang Nhiễm đang đứng một bên và di động trên tay cô.
… Hình ảnh này hình như rất quen thuộc.
Không phải cô lại chụp lén chứ!
“Ặc…” Giang Nhiễm lần nữa bị tóm, theo bản năng muốn lảng sang chuyện khác, “Em cũng hay hôn Nhị Hoàng.”
Phong Kính: “…”
Anh buông Nhị Hoàng ra, đi về phía cô: “Em chụp rồi à?”
“Vâng.” Giang Nhiễm nói xong, vội vàng cam đoan với Phong Kính, “Nhưng em tuyệt đối không tung ra bên ngoài đâu, em chỉ… lấy làm màn hình nền điện thoại của mình thôi.”
Phong Kính: “…”
Không xóa được à?
“Cho anh xem.”
Giang Nhiễm thuận tay đưa điện thoại cho anh.
Bức ảnh trên màn hình khiến Phong Kính hơi kinh ngạc, vậy mà… lại đẹp bất ngờ. Màu sắc này vốn dĩ đã ấm áp, hơn nữa biểu cảm của anh và Nhị Hoàng đều vô cùng nhẹ nhàng tự nhiên, nhìn qua đúng là rất đẹp.
“Chụp cũng không tệ lắm.” Anh nói.
Giang Nhiễm cứ nghĩ anh sẽ xóa ảnh đi, lúc này dường như thấy được hy vọng: “Đúng không? Chủ yếu do người mẫu đẹp.”
Phong Kính khẽ cười, ừ, không hổ là chú chó hoán đổi linh hồn với anh, giá trị nhan sắc cũng có đảm bảo đấy.
“Vậy em có thể dùng làm màn hình nền điện thoại không?”
Phong Kính có phần bất đắc dĩ: “Nhất định phải dùng làm màn hình nền à?”
Giang Nhiễm gật đầu hai cái rất nhanh.
“… Tùy em vậy.”
“Ha ha.” Giang Nhiễm cười vui vẻ, chỉnh sửa ảnh chụp một chút, sau đó đặt làm màn hình nền của mình, “Đẹp quá đi! Có phải em có thiên phú làm nhiếp ảnh gia không?”
Phong Kính cười nói: “Chính em cũng nói là người mẫu đẹp, rất nhiều nhiếp ảnh gia đều nói anh có chụp kiểu gì cũng đẹp.”
Trước đây cô không phát hiện, Phong Kính còn cực kỳ tự kỷ.
“Được rồi, rửa tay ăn cơm thôi nào.” Cô đẩy mạnh Phong Kính vào phòng bếp, còn mình thì dọn đồ ăn. Phong Kính bê canh ra giúp cô, Nhị Hoàng lại vẫy vẫy đuôi tiến lại gần.
Hai người một chó ăn tối xong vẫn chưa đến 8 giờ. Phong Kính không muốn về sớm như vậy, rồi lại ở một mình trong phòng không có gì làm, Giang Nhiễm kéo anh cùng đưa Nhị Hoàng đi dạo.
Đúng lúc buổi tối ăn hơi nhiều.
“À, em cảm thấy sau này không thể ăn cơm với anh được, mỗi lần ăn cơm với anh đều ăn nhiều vô cùng.” Đặc biệt hôm nay còn bảo anh mua đồ nướng, anh mua nhiều như thế, cô ăn đến mức no muốn chết.
Phong Kính nói: “Không sao, em béo thêm chút nữa cũng tốt.”
“Không muốn không muốn không muốn, đưa thịt mà đắp lên người anh ấy!”
Phong Kính bị giọng điệu của cô chọc cười, bình thường Giang Nhiễm đều cho anh cảm giác dịu dàng thành thục, nhưng ngẫu nhiên cô cũng để lộ vẻ mặt của một cô gái nhỏ. Anh cười kéo tay cô, nuông chiều nói: “Được được được, thịt đều đắp trên người anh cả, Nhiễm Nhiễm của chúng ta thon thả nhất.”
Một tiếng gọi “Nhiễm Nhiễm” lại khiến Giang Nhiễm đỏ mặt.
“Mấy ngày tới anh bận chuyện đóng phim, chắc không có thời gian tới đây, chờ anh có cơ hội sẽ tới tìm em.” May mắn lần này đóng phim cơ bản đều ở thành phố A, không cần đi quá xa.
“Vâng, cố gắng đóng phim nhé, đến lúc chiếu phim em chắc chắn sẽ đi ủng hộ anh.”
Phong Kính im lặng xoa đầu cô, nắm tay cô đi hết tiểu khu không quá lớn này.
Đưa Nhị Hoàng đi dạo xong thì Phong Kính lái xe về, Giang Nhiễm dắt Nhị Hoàng lên tầng.
Buổi tối 12 giờ, Phong Kính đúng giờ nằm trên bậc cửa sổ phòng ngủ Giang Nhiễm.
Phong Kính: “…”
Sao anh lại ngu xuẩn tin Phong Nhã mà hôn chó chứ, ha ha.
Giang Nhiễm từ phòng tắm đi ra, thuận tay xoa xoa đầu Nhị Hoàng: “Sao thế Nhị Hoàng, lại bắt đầu xuân đau thu buồn rồi à?”
Phong Kính: “…”
Anh cảm thấy nếu không phải chuyện biến thành chó này quá sức tưởng tượng thì nói không chừng Giang Nhiễm đã bắt đầu nghi ngờ anh từ lâu rồi.
Giang Nhiễm xem WeChat một lát rồi tắt máy tính đi ngủ.
“Nhị Hoàng, ngủ ngon nhé.”
“Gâu.” Phong Kính vẫy đuôi, có phải anh chỉ có thể dùng cách này để qua đêm với Giang Nhiễm không?
… Nghĩ lại thấy vô cùng tuyệt vọng.
Mấy ngày kế tiếp bận rộn khiến anh tạm thời quên chuyện tuyệt vọng này đi, hơn nữa vì Tần Phàm và Michelle đều đi bên cạnh anh nên anh cũng không có cách nào gọi điện thoại cho Giang Nhiễm.
May mà hai người còn thêm WeChat nên Giang Nhiễm thỉnh thoảng sẽ gửi tin nhắn cho anh.
[Giang Nhiễm]: Một đống rau thu hoạch được của em không ăn hết được.
[Giang Nhiễm]: Dạo này anh cũng không rảnh, em sẽ đưa qua cho mẹ em.
[Phong Kính]: Được.
[Phong Kính]: Ngày mai sẽ tổ chức nghi thức khởi động máy.
[Giang Nhiễm]: Vâng, em sẽ chú ý động thái trên Weibo ha ha ha.
[Giang Nhiễm]: Đúng rồi, em đã nhận được phiên bản Giáng sinh giới hạn của Fleur rồi (thẹn thùng).
Phong Kính nhìn thấy tin nhắn này, cuối cùng cũng mỉm cười, Tần Phàm và Michelle đều bận rộn nên anh lặng lẽ ghi âm giọng nói gửi cho cô: “Em thích là tốt rồi.”
Beta: Mạc Y Phi
Phong Kính đỗ xe dưới gara dưới lòng đất xong thì cầm đồ nướng lên tầng. Lần này Giang Nhiễm cảm nhận được anh trước Nhị Hoàng, Phong Kính còn chưa gõ cửa thì cô đã mở cửa ra.
“Ôi, cách xa đã ngửi thấy mùi đồ nướng rồi!” Đôi mắt Giang Nhiễm phát sáng nhìn cái hộp được đóng gói trong tay anh.
Phong Kính khẽ cười bất đắc dĩ, đưa đồ nướng cho cô, còn mình thì thay dép rồi đi vào. Giang Nhiễm vào phòng bếp cầm hai cái đĩa, lấy từng xiên đồ nướng được đóng gói ra. Nhìn những thứ mà mình thèm ăn có đầy đủ cả, Giang Nhiễm không nhịn được nhướng mày: “Trí nhớ anh tốt thật đấy, em mới nói có một lần thôi mà anh đã nhớ hết rồi, có phải được luyện tập từ kịch bản không?”
Phong Kính vừa vào một lúc đã tháo khẩu trang và mũ xuống, anh vào phòng bếp rửa tay, đi đến cạnh bàn cầm một xiên thịt bò nướng: “Kịch bản thì có là gì chứ, lúc anh diễn kịch nói ở trường học thì những lời thoại dài bát ngát trời mây đó mới được coi là thử thách bản lĩnh chân chính đấy.”
Anh vừa nói như vậy lại nhắc nhở Giang Nhiễm: “Đúng rồi, trước đây em có xem qua lý lịch của anh trên Z hồ, trên đó nói lúc anh đi học có diễn không ít sân khấu kịch nói, còn học thạc sĩ diễn xuất ở London nữa.”
Phong Kính vừa ăn xong một xiên thịt bò, nhìn cô trêu chọc: “Thì ra em còn từng tìm kiếm anh ở trên Z hồ à?”
“Đúng vậy đúng vậy, trên đó đều khen anh, hài lòng chứ.” Giang Nhiễm cầm lấy một xiên cánh gà, cắn một miếng, nhìn xem anh ấy đắc ý kìa, “Nhưng nhân vật lần này không dễ diễn đúng không, trước đây anh diễn Lâm Ngộ và Omega đều thuộc loại nhân vật có đặc điểm nổi bật, diễn xong cũng tương đối dễ dàng để lại ấn tượng cho anh. Lần này nam chính là viên chức nhỏ trong công ty, rất khó để nắm bắt nhỉ?”
“Ừm… cũng ổn.” Phong Kính không ngờ Giang Nhiễm sẽ nói đến công việc của anh, nhưng nếu cô hỏi thì anh cũng rất sẵn lòng trao đổi với cô, “Vì đã được nâng cao diễn xuất, tích lũy kinh nghiệm khi diễn kịch nói ấy, lúc đó anh diễn vai một viên chức nhỏ, vì để diễn tả tốt nhân vật nên thầy của anh đã bắt mỗi ngày anh phải đi nằm vùng ở văn phòng làm việc và tàu điện ngầm… Còn phải đi vào thời điểm tan tầm cao điểm, cứ duy trì hai tháng như vậy, mỗi ngày đều phải ghi chép về những điều tâm đắc trong ngày hôm đó, hôm sau đưa cho thầy xem.”
Lần đầu tiên Giang Nhiễm nghe nói tới chuyện này, vừa thấy mới lạ vừa kinh ngạc: “Không ngờ khi học đại học anh liều mạng như vậy đấy, thầy anh nghiêm khắc thật.”
Nhắc tới thầy của mình, cảm xúc của Phong Kính lại thay đổi: “Thầy anh rất có tiếng tăm, yêu cầu nhận học trò của thầy cũng cao lắm."
“Ồ, anh lại đắc ý kìa.”
Phong Kính cười hai tiếng, nói: “Thầy Cát có rất nhiều học trò ưu tú, anh cũng không được xem là hơn gì cả, nhưng ông ấy thật sự đã dạy anh rất nhiều thứ, ghi chép hàng ngày của anh lúc ấy mỗi một ngày thầy đều đọc nghiêm túc, còn ghi cả chú thích, đều là những ý kiến rất quý giá, quyển sổ đó đến bây giờ anh vẫn giữ, có gì không nghĩ ra được thì mang nó ra xem lại, chắc chắn sẽ có thêm nhiều kiến thức mới.”
Anh nói đến “Thầy Cát”, Giang Nhiễm cũng có chút ấn tượng: “Có phải thầy Cát là Cát Hoằng Nghị không anh?”
Phong Kính cong môi: “Lại là Z hồ nói à?”
Giang Nhiễm gật đầu: “Đúng vậy, trang đó rất lợi hại, biết khá nhiều tin tức, anh ta còn từng xem kịch nói của anh đấy. Ôi, thật đáng tiếc, bây giờ đã không thể nhìn thấy anh diễn kịch nói nữa rồi.”
“Có lẽ sau này còn có cơ hội đấy?” Phong Kính vỗ vỗ nhẹ đầu cô, xúc cảm mềm mại khiến anh yêu thích không buông tay, “Chờ sau này có cơ hội, anh sẽ dẫn em đi gặp thầy Cát, cũng lâu rồi anh chưa về trường thăm thầy ấy.”
Giang Nhiễm kinh ngạc mở to mắt: “Em cũng có thể đi à?” Ôi, cô chưa từng đến Học viện Điện ảnh đâu!
“Có phải Học viện Điện ảnh khắp nơi đều có trai xinh gái đẹp không?”
“Cũng tàm tạm, trai xinh gái đẹp nhiều hơn một chút so với những trường khác.” Phong Kính cầm xiên thịt bò đưa tới trước mặt cô, “Em ăn đồ ăn đi đã, lát nữa sẽ nguội đấy.”
“Nguy rồi, em còn hầm canh trong phòng bếp!” Giang Nhiễm vội vàng đứng lên, chạy vào phòng bếp xem canh của cô.
Cái đuôi nhỏ Nhị Hoàng không đi theo cô mà dựa vào chân Phong Kính, hai mắt mong đợi nhìn thịt bò trong tay anh. Phong Kính lắc đầu với nó, nói: “Cái này để lại cho Giang Nhiễm.”
“Gâu gâu.” Nhị Hoàng bất mãn kêu hai tiếng, giống như đang chỉ trích anh keo kiệt.
Phong Kính nghĩ mình sắp phải quay phim, buổi tối còn phải phiền Nhị Hoàng ngoan ngoãn nên lại mở miệng: “Em muốn ăn cũng được nhưng chờ đến lúc vào đoàn phim thì buổi tối phải ngoan một chút, không được làm loạn.”
“Gâu.” Nhị Hoàng như có thể nghe hiểu lời anh nói, vẫy đuôi với anh. Phong Kính học theo dáng vẻ của Giang Nhiễm trước đây, dùng cốc giấy rót nước lọc, nhúng thịt bò vào rửa sạch gia vị trên đó mới đút cho Nhị Hoàng ăn.
Nhị Hoàng cảm thấy thỏa mãn nuốt miếng thịt bò vào, lại vẫy đuôi với anh. Phong Kính nhìn đôi mắt to đen láy của nó, bỗng muốn thử… hôn nó.
Thật ra hôn động vật cũng không phải chuyện gì khiến người ta khó có thể chấp nhận được, hơn nữa Nhị Hoàng đẹp trai lại đáng yêu, dáng vẻ đáng yêu của nó thật sự khiến người ta xúc động muốn hôn nó một cái.
Vì cuộc sống hạnh phúc sau này của mình, Phong Kính quyết định đánh cuộc một lần.
Anh bế Nhị Hoàng lên, Nhị Hoàng phối hợp ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt to tròn vừa đen vừa sáng.
Giang Nhiễm đi ra từ phòng bếp thì thấy hình ảnh này, ánh nắng màu cam vừa lúc chiếu lên người bọn họ, người đàn ông anh tuấn ôm một chú chó nhỏ đẹp trai, hình ảnh vừa ấm áp vừa đẹp đẽ.
Cô lặng lẽ cầm di động, muốn chụp lén một bức ảnh, ai ngờ vừa mở camera ra, Phong Kính lại nhẹ nhàng chạm vào chóp mũi Nhị Hoàng rồi hôn nó một cái. Tay Giang Nhiễm run lên, chụp cảnh tượng này lại.
Lúc này Phong Kính mới chú ý tới Giang Nhiễm đang đứng một bên và di động trên tay cô.
… Hình ảnh này hình như rất quen thuộc.
Không phải cô lại chụp lén chứ!
“Ặc…” Giang Nhiễm lần nữa bị tóm, theo bản năng muốn lảng sang chuyện khác, “Em cũng hay hôn Nhị Hoàng.”
Phong Kính: “…”
Anh buông Nhị Hoàng ra, đi về phía cô: “Em chụp rồi à?”
“Vâng.” Giang Nhiễm nói xong, vội vàng cam đoan với Phong Kính, “Nhưng em tuyệt đối không tung ra bên ngoài đâu, em chỉ… lấy làm màn hình nền điện thoại của mình thôi.”
Phong Kính: “…”
Không xóa được à?
“Cho anh xem.”
Giang Nhiễm thuận tay đưa điện thoại cho anh.
Bức ảnh trên màn hình khiến Phong Kính hơi kinh ngạc, vậy mà… lại đẹp bất ngờ. Màu sắc này vốn dĩ đã ấm áp, hơn nữa biểu cảm của anh và Nhị Hoàng đều vô cùng nhẹ nhàng tự nhiên, nhìn qua đúng là rất đẹp.
“Chụp cũng không tệ lắm.” Anh nói.
Giang Nhiễm cứ nghĩ anh sẽ xóa ảnh đi, lúc này dường như thấy được hy vọng: “Đúng không? Chủ yếu do người mẫu đẹp.”
Phong Kính khẽ cười, ừ, không hổ là chú chó hoán đổi linh hồn với anh, giá trị nhan sắc cũng có đảm bảo đấy.
“Vậy em có thể dùng làm màn hình nền điện thoại không?”
Phong Kính có phần bất đắc dĩ: “Nhất định phải dùng làm màn hình nền à?”
Giang Nhiễm gật đầu hai cái rất nhanh.
“… Tùy em vậy.”
“Ha ha.” Giang Nhiễm cười vui vẻ, chỉnh sửa ảnh chụp một chút, sau đó đặt làm màn hình nền của mình, “Đẹp quá đi! Có phải em có thiên phú làm nhiếp ảnh gia không?”
Phong Kính cười nói: “Chính em cũng nói là người mẫu đẹp, rất nhiều nhiếp ảnh gia đều nói anh có chụp kiểu gì cũng đẹp.”
Trước đây cô không phát hiện, Phong Kính còn cực kỳ tự kỷ.
“Được rồi, rửa tay ăn cơm thôi nào.” Cô đẩy mạnh Phong Kính vào phòng bếp, còn mình thì dọn đồ ăn. Phong Kính bê canh ra giúp cô, Nhị Hoàng lại vẫy vẫy đuôi tiến lại gần.
Hai người một chó ăn tối xong vẫn chưa đến 8 giờ. Phong Kính không muốn về sớm như vậy, rồi lại ở một mình trong phòng không có gì làm, Giang Nhiễm kéo anh cùng đưa Nhị Hoàng đi dạo.
Đúng lúc buổi tối ăn hơi nhiều.
“À, em cảm thấy sau này không thể ăn cơm với anh được, mỗi lần ăn cơm với anh đều ăn nhiều vô cùng.” Đặc biệt hôm nay còn bảo anh mua đồ nướng, anh mua nhiều như thế, cô ăn đến mức no muốn chết.
Phong Kính nói: “Không sao, em béo thêm chút nữa cũng tốt.”
“Không muốn không muốn không muốn, đưa thịt mà đắp lên người anh ấy!”
Phong Kính bị giọng điệu của cô chọc cười, bình thường Giang Nhiễm đều cho anh cảm giác dịu dàng thành thục, nhưng ngẫu nhiên cô cũng để lộ vẻ mặt của một cô gái nhỏ. Anh cười kéo tay cô, nuông chiều nói: “Được được được, thịt đều đắp trên người anh cả, Nhiễm Nhiễm của chúng ta thon thả nhất.”
Một tiếng gọi “Nhiễm Nhiễm” lại khiến Giang Nhiễm đỏ mặt.
“Mấy ngày tới anh bận chuyện đóng phim, chắc không có thời gian tới đây, chờ anh có cơ hội sẽ tới tìm em.” May mắn lần này đóng phim cơ bản đều ở thành phố A, không cần đi quá xa.
“Vâng, cố gắng đóng phim nhé, đến lúc chiếu phim em chắc chắn sẽ đi ủng hộ anh.”
Phong Kính im lặng xoa đầu cô, nắm tay cô đi hết tiểu khu không quá lớn này.
Đưa Nhị Hoàng đi dạo xong thì Phong Kính lái xe về, Giang Nhiễm dắt Nhị Hoàng lên tầng.
Buổi tối 12 giờ, Phong Kính đúng giờ nằm trên bậc cửa sổ phòng ngủ Giang Nhiễm.
Phong Kính: “…”
Sao anh lại ngu xuẩn tin Phong Nhã mà hôn chó chứ, ha ha.
Giang Nhiễm từ phòng tắm đi ra, thuận tay xoa xoa đầu Nhị Hoàng: “Sao thế Nhị Hoàng, lại bắt đầu xuân đau thu buồn rồi à?”
Phong Kính: “…”
Anh cảm thấy nếu không phải chuyện biến thành chó này quá sức tưởng tượng thì nói không chừng Giang Nhiễm đã bắt đầu nghi ngờ anh từ lâu rồi.
Giang Nhiễm xem WeChat một lát rồi tắt máy tính đi ngủ.
“Nhị Hoàng, ngủ ngon nhé.”
“Gâu.” Phong Kính vẫy đuôi, có phải anh chỉ có thể dùng cách này để qua đêm với Giang Nhiễm không?
… Nghĩ lại thấy vô cùng tuyệt vọng.
Mấy ngày kế tiếp bận rộn khiến anh tạm thời quên chuyện tuyệt vọng này đi, hơn nữa vì Tần Phàm và Michelle đều đi bên cạnh anh nên anh cũng không có cách nào gọi điện thoại cho Giang Nhiễm.
May mà hai người còn thêm WeChat nên Giang Nhiễm thỉnh thoảng sẽ gửi tin nhắn cho anh.
[Giang Nhiễm]: Một đống rau thu hoạch được của em không ăn hết được.
[Giang Nhiễm]: Dạo này anh cũng không rảnh, em sẽ đưa qua cho mẹ em.
[Phong Kính]: Được.
[Phong Kính]: Ngày mai sẽ tổ chức nghi thức khởi động máy.
[Giang Nhiễm]: Vâng, em sẽ chú ý động thái trên Weibo ha ha ha.
[Giang Nhiễm]: Đúng rồi, em đã nhận được phiên bản Giáng sinh giới hạn của Fleur rồi (thẹn thùng).
Phong Kính nhìn thấy tin nhắn này, cuối cùng cũng mỉm cười, Tần Phàm và Michelle đều bận rộn nên anh lặng lẽ ghi âm giọng nói gửi cho cô: “Em thích là tốt rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.