Chương 43: Đêm thứ bốn mươi ba
Bản Lật Tử
08/08/2019
Editor: Hà Vĩ
Beta: Mạc Y Phi
Phong Kính cúp điện thoại, nói xin lỗi với Giang Nhiễm: “Chị anh vào bệnh viện, bây giờ anh phải qua đó xem sao.”
“Vâng.” Giang Nhiễm đứng lên theo anh, hỏi, “Chị anh bị sao vậy?”
“Chưa rõ nữa.”
“Có cần em đi cùng anh không?”
Giang Nhiễm nói xong lời này, rồi tự mình nhíu mày trước, cô hỏi như vậy giống như thật sự vội vàng muốn gặp người thân của Phong Kính để được xác nhận thân phận từ phía người nhà vậy.
“Anh đừng hiểu lầm, em chỉ nghĩ trong bệnh viện cần nhiều người hỗ trợ mà thôi…” Giang Nhiễm không đợi Phong Kính nói gì đã giải thích.
Phong Kính nhìn cô, vẻ mặt khiến người khác không đoán ra được, một lát sau, anh mỉm cười vươn tay ra với cô: “Đi thôi.”
Trong lòng Giang Nhiễm thở phào nhẹ nhõm, cầm lấy bàn tay mềm mại của anh: “Vâng.”
“Gâu gâu!” Nhị Hoàng thấy hai người bọn họ muốn ra ngoài, cũng đi theo phía sau muốn đi ra cửa. Giang Nhiễm đứng ở cửa vừa xỏ giày vừa lắc đầu với nó: “Không được đâu Nhị Hoàng, em không đi được, chị đi một lát rồi về, ngoan ngoãn ở nhà trông nhà nhé.”
“Gâu.” Nhị Hoàng lắc lắc đuôi với cô, ngồi chồm hỗm trên mặt đất.
Chị Phong Kính ở bệnh viện trung tâm, vì bây giờ Michelle không ở đây nên hai người đành phải gọi xe đi. Cũng may đoạn đường này có khá nhiều xe taxi, Giang Nhiễm đi đến ven đường thì vẫy một chiếc xe lại.
Hai người lên xe ngồi ở ghế sau, Giang Nhiễm nhìn ghế lái rồi nói với tài xế: “Làm phiền anh đi đến bệnh viện trung tâm, nhanh chút ạ.”
“Được.” Tài xế vừa khởi động xe vừa liếc Phong Kính, “Bạn trai của cô bị bệnh à?”
“…” Giang Nhiễm nhìn Phong Kính đeo khẩu trang đen và đội mũ thì gật đầu với tài xế, “Đúng vậy.”
Phong Kính: “…”
Lúc này là giờ cao điểm tan tầm nên trên đường xe phải luồn lách một lúc, khi đến bệnh viện trung tâm, Phong Kính đưa cho tài xế một trăm, cũng không đợi anh ta trả lại tiền thừa đã xuống xe.
Giang Nhiễm đi theo sau anh, bước nhanh vào trong. Lúc đến mẹ Phong đã nói cho anh số phòng bệnh, bây giờ hai người đi thẳng vào tòa nhà lớn bệnh viện. Hai người đi rất nhanh, vừa lo cho tình huống của chị gái mà cũng sợ có người nhận ra Phong Kính.
Phong Nhã nằm ở tầng cao nhất, là một phòng bệnh đơn. Bệnh nhân ở tầng này ít hơn phía dưới, điều kiện cũng tốt hơn nhiều. Tìm được phòng bệnh, Phong Kính gõ cửa hai cái rồi mới bước vào: “Mẹ, chị làm sao thế ạ?”
Phòng bệnh chỉ có mẹ Phong và Phong Nhã, Phong Kính rất cao, vừa đi vào thì ánh mắt đã nhìn lướt qua đỉnh đầu mẹ Phong, thấy chân Phong Nhã đang bó thạch cao: “Chị bị sao thế? Xảy ra tai nạn xe cộ à?”
Mẹ Phong nói: “Lăn từ trên cầu thang xuống, may mắn không bị thương đến đầu, nhưng bị gãy xương đùi.” Bà nói xong lại bổ sung thêm một câu, “Chẳng qua cái đầu của nó không bị thương thì cũng bị liệt rồi.”
Phong Nhã: “…”
“Đang yên đang lành sao lại có thể ngã từ trên cầu thang xuống chứ?” Phong Kính nhìn xung quanh, anh nhíu mày, “Chị nhập viện rồi mà anh rể còn chưa tới sao?”
Mẹ Phong nói: “Là nó đẩy chị con xuống đấy.”
“Mẹ, con đã nói không phải anh ấy cố ý đẩy con mà…” Phong Nhã còn muốn nói gì đó, cuối cùng trong cái nhìn chằm chằm của mẹ mình thì dứt khoát im lặng.
Giang Nhiễm theo Phong Kính đi vào nhưng tất cả mọi người đều không chú ý đến cô, lúc này Phong Nhã thấy cô, giống như bắt được cọng cỏ cứu mạng, “Ấy ấy, em gái xinh đẹp này là ai đây, em không giới thiệu một chút à?”
Mẹ Phong nghe vậy mới quay đầu nhìn lại, khi thấy Giang Nhiễm đứng phía sau thì ánh mắt bắt đầu đầy thăm dò.
Trong cái nhìn chăm chú của hai người bọn họ, nhất thời Giang Nhiễm hơi mất tự nhiên, Phong Kính ho khan một tiếng, ôm lấy bả vai cô như đang cổ vũ cô: “Đây là bạn gái con, Giang Nhiễm.”
Hai chữ “bạn gái” này vừa thốt ra, cả mẹ Phong và Phong Nhã đều sửng sốt, cuối cùng vẫn là Phong Nhã khôi phục tinh thần trước, “Hay lắm, em có bạn gái từ bao giờ thế? Che giấu kỹ thế cơ à?”
“Khụ, cũng không lâu lắm, chỉ mới được gần một tháng thôi.”
Mẹ Phong không nói gì, nhưng ánh mắt vẫn luôn đặt trên người Giang Nhiễm. Tóc dài màu trà đến bả vai, nhìn qua rất mềm mại, cô mặc một cái áo len màu nâu nhạt và một cái váy da, bên ngoài khoác thêm áo dạ màu caramel, ăn mặc quy củ lại không quá bảo thủ. Còn khuôn mặt sao, chính là kiểu mà con trai bà thích.
“Cháu chào bác, em chào chị.” Vì có Phong Kính ở bên cạnh nên đã tiếp thêm dũng khí cho Giang Nhiễm, cô mỉm cười chào hỏi hai người.
“Chào em chào em.” Phong Nhã trên giường bệnh nhếch môi cười, lại động đến vết bầm trên mặt khiến cô ấy đau đến nỗi kêu “ối” lên một cái. Mẹ Phong liếc cô ấy, cũng mỉm cười với Giang Nhiễm: “Chào cháu.”
Phong Kính nắm tay cô, nói với mẹ anh: “Nhiễm Nhiễm nghe nói chị nằm viện nên tới đây xem có thể giúp đỡ được việc gì không.”
“Ôi, Nhiễm Nhiễm, chua quá.” Phong Nhã nói xong bịt kín miệng mình như thật.
Phong Kính: “…”
Mẹ Phong không để ý đến hai người bọn anh, ánh mắt vẫn như có như không đặt trên người Giang Nhiễm. Đây là lần đầu tiên trong hai mươi mấy năm qua, Phong Kính đưa bạn gái tới gặp bọn họ, trong đó có ý gì, đương nhiên thân là mẹ anh, bà là người hiểu rõ nhất. Cô gái họ Giang này, bà không hiểu rõ, nhưng ấn tượng đầu tiên cũng không tồi, mặc dù có hơi bất ngờ nhưng Phong Kính cũng đã 26 rồi, tuổi không còn nhỏ nữa.
“Con ăn cơm tối với cô Giang à?” Bà hỏi.
Phong Kính nói: “Chưa ăn được bao nhiêu thì nhận được điện thoại của mẹ. Hôm nay vất vả lắm con mới xuống bếp được một lần, tiếc nuối cho đồ ăn của con quá.”
Phong Nhã lại làm ầm lên: “Ông trời ơi, em lại tự mình vào bếp, quả nhiên đối xử giữa chị và bạn gái khác nhau một trời một vực mà.”
Giang Nhiễm nghe cô ấy nói vậy thì vội lên tiếng: “Không phải đâu ạ, Phong Kính rất tốt với chị, anh ấy mua cực nhiều thực phẩm chức năng và mỹ phẩm dưỡng da cho chị đấy ạ.”
“Thực phẩm chức năng và mỹ phẩm dưỡng da á?”
“Đúng vậy, rất nhiều vitamin tổng hợp, còn có kem dưỡng da mặt và da mắt của Fleur, còn có rất nhiều mặt nạ!”
“…” Ngoài miệng Phong Nhã cười nhưng trong lòng thì không cười nhìn Phong Kính, “Ha ha, sao chị vẫn chưa nhận được thế?”
Phong Kính: “…”
Giang Nhiễm: “???”
Phong Kính chịu đựng ánh mắt nghi ngờ của Giang Nhiễm, vòng đề tài về lại người Phong Nhã: “Lúc nãy mẹ nói anh rể đẩy chị xuống tầng, chuyện gì đã xảy ra thế? Bây giờ anh ta ở đâu rồi?”
Vừa nghe thấy hai chữ “anh rể”, ánh mắt Phong Nhã liền tối lại: “Đã nói không phải đẩy mà, là ngoài ý muốn…”
“Vậy bây giờ anh ta ở đâu? Vợ mình nhập viện cũng không thèm quan tâm sao?”
Hai người đang nói thì rốt cuộc anh rể cũng xuất hiện. Phong Kính vừa nhìn thấy anh ta, sắc mặt không tốt chút nào: “Vương Chấn, anh nói rõ cho tôi, vì sao chị tôi lại nằm viện?”
Giang Nhiễm cũng nhân cơ hội nhìn người đàn ông vừa đi vào, anh ta không cao lắm, nhưng ngũ quan coi như cân đối, đầu tóc vuốt ngược, cộng thêm bộ âu phục hàng hiệu trên người, nhìn qua giống tinh anh trong giới thương mại.
Vương Chấn nhìn Phong Nhã nằm ở đó một chút mới mở miệng nói: “Nếu không phải do cô ta lôi lôi kéo kéo trên cầu thang thì làm sao ngã xuống được?”
Khóe miệng Phong Nhã giật giật, dường như muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn nhẫn nhịn.
“Chị ấy ngã xuống, anh cũng mặc kệ chị ấy luôn sao?”
“À, không phải tôi đã gọi xe cấp cứu rồi à, cậu cho rằng cô ta tự bò đến bệnh viện chắc?”
Giang Nhiễm nhíu mày, đừng nói tới Phong Kính tức giận, ngay cả cô cũng cảm thấy người anh rể này không phải loại người tốt đẹp.
“Xem ra cô ta cũng không sao cả, tôi về công ty họp đây.” Vương Chấn nói xong thì xoay người đi ra ngoài, kết quả bị Phong Kính kéo ngược lại.
Có lẽ anh dùng sức khá lớn nên Vương Chấn lập tức nhíu mày lại. Anh ta rút tay mình ra khỏi tay Phong Kính, vừa sửa sang lại quần áo vừa nhìn Phong Kính nói: “Ảnh đế Phong à, kích động như vậy làm gì? Muốn đánh người sao? Đừng quên cậu là nhân vật của công chúng, cậu không nghĩ tới ngày mai trên trang nhất sẽ là “Ảnh đế Phong đánh người trong bệnh viện” à?”
“Phong Kính.” Mẹ Phong vẫn không nói chuyện cuối cùng cũng mở miệng gọi anh một tiếng. Phong Kính nhíu mày nhìn Vương Chấn, bàn tay buông thõng bên người dần dần nắm chặt thành nắm đấm: “Chị tôi đang nằm trong bệnh viện, thế mà anh còn mở cuộc họp?"
“Không phải ở đây còn có mấy người à, ai chăm sóc cô ta mà chẳng được? Cuộc họp của tôi chỉ có tôi mới có thể chủ trì thôi.”
Phong Kính lại muốn kéo anh ta lại, lần này Vương Chấn có đề phòng, nhanh nhẹn lùi bước, nhìn anh nói: “Ảnh đế Phong, nghe nói gần đây Fleur đang thảo luận chuyện người phát ngôn với cậu à? Lúc này mà cậu để lộ tin tức tiêu cực gì thì chỉ sợ chuyện người phát ngôn cũng ngâm nước nóng mất thôi nhỉ?”
Rốt cuộc Phong Nhã cũng không thể nhịn được nữa hét lên với anh ta: “Đủ rồi đấy, anh cút đi cho tôi!”
Vương Chấn dường như không thèm để ý đến lời của cô ấy, còn nhướng mày với Phong Kính: “Nghe thấy không, là cô ta bảo tôi cút đó.”
Anh ta đi ra khỏi phòng bệnh, Phong Kính đá một phát vào cái tủ bên cạnh như xả giận: “Thật sự không biết vì sao chị còn không chịu ly hôn với anh ta nữa.”
Phong Nhã mím môi, không lên tiếng, Giang Nhiễm giữ chặt tay Phong Kính, trừng mắt với anh.
Phong Kính cũng mím chặt môi, không nói gì thêm, mẹ Phong bước đến vỗ vai anh, nói: “Con đi ra ngoài với mẹ.”
Phong Kính nhìn Giang Nhiễm, đi theo mẹ anh ra ngoài, phòng bệnh chỉ còn lại Phong Nhã và Giang Nhiễm, Phong Nhã im lặng một lát rồi bật khóc. Giang Nhiễm bước đến đưa một tờ khăn giấy cho cô ấy.
Phong Nhã lau nước mắt, mỉm cười miễn cưỡng với Giang Nhiễm: “Ngại quá, lần đầu gặp mặt đã để em thấy những chuyện này.”
“Không sao ạ.” Giang Nhiễm đi sang bên cạnh rót cho cô ấy một cốc nước ấm, “Chị uống nước đi.”
“Ừ, cảm ơn em.” Phong Nhã uống một ngụm nước, chậm rãi tâm sự với Giang Nhiễm, “Vương Chấn vốn dĩ là nhân viên dưới tay chị, vẫn luôn đi theo làm việc bên cạnh chị, lúc ấy chị thấy anh ta rất có năng lực lại cầu tiến, tính tình cũng không tồi nên mới yêu đương với anh ta. Lần đầu tiên Phong Kính thấy anh ta liền nói với chị, người này không ổn đâu. Ha ha, có phải đàn ông nhìn đàn ông khác với phụ nữ nhìn đàn ông không nhỉ?”
Giang Nhiễm không nói gì, chỉ im lặng nghe cô ấy nói.
“Lúc đó chị đang trong khoảng thời gian yêu đương cuồng nhiệt, không thèm nghe lời của em ấy, để đến lúc như bây giờ cũng do chị đáng đời.” Phong Nhã cầm cốc nước, nghiêng đầu nhìn Giang Nhiễm, “Mặc dù ánh mắt chị nhìn đàn ông không được tốt lắm, nhưng chị có thể cam đoan, em trai chị là một người đàn ông tốt, em gặp được em ấy tuyệt đối không phải là sai lầm đâu.”
Beta: Mạc Y Phi
Phong Kính cúp điện thoại, nói xin lỗi với Giang Nhiễm: “Chị anh vào bệnh viện, bây giờ anh phải qua đó xem sao.”
“Vâng.” Giang Nhiễm đứng lên theo anh, hỏi, “Chị anh bị sao vậy?”
“Chưa rõ nữa.”
“Có cần em đi cùng anh không?”
Giang Nhiễm nói xong lời này, rồi tự mình nhíu mày trước, cô hỏi như vậy giống như thật sự vội vàng muốn gặp người thân của Phong Kính để được xác nhận thân phận từ phía người nhà vậy.
“Anh đừng hiểu lầm, em chỉ nghĩ trong bệnh viện cần nhiều người hỗ trợ mà thôi…” Giang Nhiễm không đợi Phong Kính nói gì đã giải thích.
Phong Kính nhìn cô, vẻ mặt khiến người khác không đoán ra được, một lát sau, anh mỉm cười vươn tay ra với cô: “Đi thôi.”
Trong lòng Giang Nhiễm thở phào nhẹ nhõm, cầm lấy bàn tay mềm mại của anh: “Vâng.”
“Gâu gâu!” Nhị Hoàng thấy hai người bọn họ muốn ra ngoài, cũng đi theo phía sau muốn đi ra cửa. Giang Nhiễm đứng ở cửa vừa xỏ giày vừa lắc đầu với nó: “Không được đâu Nhị Hoàng, em không đi được, chị đi một lát rồi về, ngoan ngoãn ở nhà trông nhà nhé.”
“Gâu.” Nhị Hoàng lắc lắc đuôi với cô, ngồi chồm hỗm trên mặt đất.
Chị Phong Kính ở bệnh viện trung tâm, vì bây giờ Michelle không ở đây nên hai người đành phải gọi xe đi. Cũng may đoạn đường này có khá nhiều xe taxi, Giang Nhiễm đi đến ven đường thì vẫy một chiếc xe lại.
Hai người lên xe ngồi ở ghế sau, Giang Nhiễm nhìn ghế lái rồi nói với tài xế: “Làm phiền anh đi đến bệnh viện trung tâm, nhanh chút ạ.”
“Được.” Tài xế vừa khởi động xe vừa liếc Phong Kính, “Bạn trai của cô bị bệnh à?”
“…” Giang Nhiễm nhìn Phong Kính đeo khẩu trang đen và đội mũ thì gật đầu với tài xế, “Đúng vậy.”
Phong Kính: “…”
Lúc này là giờ cao điểm tan tầm nên trên đường xe phải luồn lách một lúc, khi đến bệnh viện trung tâm, Phong Kính đưa cho tài xế một trăm, cũng không đợi anh ta trả lại tiền thừa đã xuống xe.
Giang Nhiễm đi theo sau anh, bước nhanh vào trong. Lúc đến mẹ Phong đã nói cho anh số phòng bệnh, bây giờ hai người đi thẳng vào tòa nhà lớn bệnh viện. Hai người đi rất nhanh, vừa lo cho tình huống của chị gái mà cũng sợ có người nhận ra Phong Kính.
Phong Nhã nằm ở tầng cao nhất, là một phòng bệnh đơn. Bệnh nhân ở tầng này ít hơn phía dưới, điều kiện cũng tốt hơn nhiều. Tìm được phòng bệnh, Phong Kính gõ cửa hai cái rồi mới bước vào: “Mẹ, chị làm sao thế ạ?”
Phòng bệnh chỉ có mẹ Phong và Phong Nhã, Phong Kính rất cao, vừa đi vào thì ánh mắt đã nhìn lướt qua đỉnh đầu mẹ Phong, thấy chân Phong Nhã đang bó thạch cao: “Chị bị sao thế? Xảy ra tai nạn xe cộ à?”
Mẹ Phong nói: “Lăn từ trên cầu thang xuống, may mắn không bị thương đến đầu, nhưng bị gãy xương đùi.” Bà nói xong lại bổ sung thêm một câu, “Chẳng qua cái đầu của nó không bị thương thì cũng bị liệt rồi.”
Phong Nhã: “…”
“Đang yên đang lành sao lại có thể ngã từ trên cầu thang xuống chứ?” Phong Kính nhìn xung quanh, anh nhíu mày, “Chị nhập viện rồi mà anh rể còn chưa tới sao?”
Mẹ Phong nói: “Là nó đẩy chị con xuống đấy.”
“Mẹ, con đã nói không phải anh ấy cố ý đẩy con mà…” Phong Nhã còn muốn nói gì đó, cuối cùng trong cái nhìn chằm chằm của mẹ mình thì dứt khoát im lặng.
Giang Nhiễm theo Phong Kính đi vào nhưng tất cả mọi người đều không chú ý đến cô, lúc này Phong Nhã thấy cô, giống như bắt được cọng cỏ cứu mạng, “Ấy ấy, em gái xinh đẹp này là ai đây, em không giới thiệu một chút à?”
Mẹ Phong nghe vậy mới quay đầu nhìn lại, khi thấy Giang Nhiễm đứng phía sau thì ánh mắt bắt đầu đầy thăm dò.
Trong cái nhìn chăm chú của hai người bọn họ, nhất thời Giang Nhiễm hơi mất tự nhiên, Phong Kính ho khan một tiếng, ôm lấy bả vai cô như đang cổ vũ cô: “Đây là bạn gái con, Giang Nhiễm.”
Hai chữ “bạn gái” này vừa thốt ra, cả mẹ Phong và Phong Nhã đều sửng sốt, cuối cùng vẫn là Phong Nhã khôi phục tinh thần trước, “Hay lắm, em có bạn gái từ bao giờ thế? Che giấu kỹ thế cơ à?”
“Khụ, cũng không lâu lắm, chỉ mới được gần một tháng thôi.”
Mẹ Phong không nói gì, nhưng ánh mắt vẫn luôn đặt trên người Giang Nhiễm. Tóc dài màu trà đến bả vai, nhìn qua rất mềm mại, cô mặc một cái áo len màu nâu nhạt và một cái váy da, bên ngoài khoác thêm áo dạ màu caramel, ăn mặc quy củ lại không quá bảo thủ. Còn khuôn mặt sao, chính là kiểu mà con trai bà thích.
“Cháu chào bác, em chào chị.” Vì có Phong Kính ở bên cạnh nên đã tiếp thêm dũng khí cho Giang Nhiễm, cô mỉm cười chào hỏi hai người.
“Chào em chào em.” Phong Nhã trên giường bệnh nhếch môi cười, lại động đến vết bầm trên mặt khiến cô ấy đau đến nỗi kêu “ối” lên một cái. Mẹ Phong liếc cô ấy, cũng mỉm cười với Giang Nhiễm: “Chào cháu.”
Phong Kính nắm tay cô, nói với mẹ anh: “Nhiễm Nhiễm nghe nói chị nằm viện nên tới đây xem có thể giúp đỡ được việc gì không.”
“Ôi, Nhiễm Nhiễm, chua quá.” Phong Nhã nói xong bịt kín miệng mình như thật.
Phong Kính: “…”
Mẹ Phong không để ý đến hai người bọn anh, ánh mắt vẫn như có như không đặt trên người Giang Nhiễm. Đây là lần đầu tiên trong hai mươi mấy năm qua, Phong Kính đưa bạn gái tới gặp bọn họ, trong đó có ý gì, đương nhiên thân là mẹ anh, bà là người hiểu rõ nhất. Cô gái họ Giang này, bà không hiểu rõ, nhưng ấn tượng đầu tiên cũng không tồi, mặc dù có hơi bất ngờ nhưng Phong Kính cũng đã 26 rồi, tuổi không còn nhỏ nữa.
“Con ăn cơm tối với cô Giang à?” Bà hỏi.
Phong Kính nói: “Chưa ăn được bao nhiêu thì nhận được điện thoại của mẹ. Hôm nay vất vả lắm con mới xuống bếp được một lần, tiếc nuối cho đồ ăn của con quá.”
Phong Nhã lại làm ầm lên: “Ông trời ơi, em lại tự mình vào bếp, quả nhiên đối xử giữa chị và bạn gái khác nhau một trời một vực mà.”
Giang Nhiễm nghe cô ấy nói vậy thì vội lên tiếng: “Không phải đâu ạ, Phong Kính rất tốt với chị, anh ấy mua cực nhiều thực phẩm chức năng và mỹ phẩm dưỡng da cho chị đấy ạ.”
“Thực phẩm chức năng và mỹ phẩm dưỡng da á?”
“Đúng vậy, rất nhiều vitamin tổng hợp, còn có kem dưỡng da mặt và da mắt của Fleur, còn có rất nhiều mặt nạ!”
“…” Ngoài miệng Phong Nhã cười nhưng trong lòng thì không cười nhìn Phong Kính, “Ha ha, sao chị vẫn chưa nhận được thế?”
Phong Kính: “…”
Giang Nhiễm: “???”
Phong Kính chịu đựng ánh mắt nghi ngờ của Giang Nhiễm, vòng đề tài về lại người Phong Nhã: “Lúc nãy mẹ nói anh rể đẩy chị xuống tầng, chuyện gì đã xảy ra thế? Bây giờ anh ta ở đâu rồi?”
Vừa nghe thấy hai chữ “anh rể”, ánh mắt Phong Nhã liền tối lại: “Đã nói không phải đẩy mà, là ngoài ý muốn…”
“Vậy bây giờ anh ta ở đâu? Vợ mình nhập viện cũng không thèm quan tâm sao?”
Hai người đang nói thì rốt cuộc anh rể cũng xuất hiện. Phong Kính vừa nhìn thấy anh ta, sắc mặt không tốt chút nào: “Vương Chấn, anh nói rõ cho tôi, vì sao chị tôi lại nằm viện?”
Giang Nhiễm cũng nhân cơ hội nhìn người đàn ông vừa đi vào, anh ta không cao lắm, nhưng ngũ quan coi như cân đối, đầu tóc vuốt ngược, cộng thêm bộ âu phục hàng hiệu trên người, nhìn qua giống tinh anh trong giới thương mại.
Vương Chấn nhìn Phong Nhã nằm ở đó một chút mới mở miệng nói: “Nếu không phải do cô ta lôi lôi kéo kéo trên cầu thang thì làm sao ngã xuống được?”
Khóe miệng Phong Nhã giật giật, dường như muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn nhẫn nhịn.
“Chị ấy ngã xuống, anh cũng mặc kệ chị ấy luôn sao?”
“À, không phải tôi đã gọi xe cấp cứu rồi à, cậu cho rằng cô ta tự bò đến bệnh viện chắc?”
Giang Nhiễm nhíu mày, đừng nói tới Phong Kính tức giận, ngay cả cô cũng cảm thấy người anh rể này không phải loại người tốt đẹp.
“Xem ra cô ta cũng không sao cả, tôi về công ty họp đây.” Vương Chấn nói xong thì xoay người đi ra ngoài, kết quả bị Phong Kính kéo ngược lại.
Có lẽ anh dùng sức khá lớn nên Vương Chấn lập tức nhíu mày lại. Anh ta rút tay mình ra khỏi tay Phong Kính, vừa sửa sang lại quần áo vừa nhìn Phong Kính nói: “Ảnh đế Phong à, kích động như vậy làm gì? Muốn đánh người sao? Đừng quên cậu là nhân vật của công chúng, cậu không nghĩ tới ngày mai trên trang nhất sẽ là “Ảnh đế Phong đánh người trong bệnh viện” à?”
“Phong Kính.” Mẹ Phong vẫn không nói chuyện cuối cùng cũng mở miệng gọi anh một tiếng. Phong Kính nhíu mày nhìn Vương Chấn, bàn tay buông thõng bên người dần dần nắm chặt thành nắm đấm: “Chị tôi đang nằm trong bệnh viện, thế mà anh còn mở cuộc họp?"
“Không phải ở đây còn có mấy người à, ai chăm sóc cô ta mà chẳng được? Cuộc họp của tôi chỉ có tôi mới có thể chủ trì thôi.”
Phong Kính lại muốn kéo anh ta lại, lần này Vương Chấn có đề phòng, nhanh nhẹn lùi bước, nhìn anh nói: “Ảnh đế Phong, nghe nói gần đây Fleur đang thảo luận chuyện người phát ngôn với cậu à? Lúc này mà cậu để lộ tin tức tiêu cực gì thì chỉ sợ chuyện người phát ngôn cũng ngâm nước nóng mất thôi nhỉ?”
Rốt cuộc Phong Nhã cũng không thể nhịn được nữa hét lên với anh ta: “Đủ rồi đấy, anh cút đi cho tôi!”
Vương Chấn dường như không thèm để ý đến lời của cô ấy, còn nhướng mày với Phong Kính: “Nghe thấy không, là cô ta bảo tôi cút đó.”
Anh ta đi ra khỏi phòng bệnh, Phong Kính đá một phát vào cái tủ bên cạnh như xả giận: “Thật sự không biết vì sao chị còn không chịu ly hôn với anh ta nữa.”
Phong Nhã mím môi, không lên tiếng, Giang Nhiễm giữ chặt tay Phong Kính, trừng mắt với anh.
Phong Kính cũng mím chặt môi, không nói gì thêm, mẹ Phong bước đến vỗ vai anh, nói: “Con đi ra ngoài với mẹ.”
Phong Kính nhìn Giang Nhiễm, đi theo mẹ anh ra ngoài, phòng bệnh chỉ còn lại Phong Nhã và Giang Nhiễm, Phong Nhã im lặng một lát rồi bật khóc. Giang Nhiễm bước đến đưa một tờ khăn giấy cho cô ấy.
Phong Nhã lau nước mắt, mỉm cười miễn cưỡng với Giang Nhiễm: “Ngại quá, lần đầu gặp mặt đã để em thấy những chuyện này.”
“Không sao ạ.” Giang Nhiễm đi sang bên cạnh rót cho cô ấy một cốc nước ấm, “Chị uống nước đi.”
“Ừ, cảm ơn em.” Phong Nhã uống một ngụm nước, chậm rãi tâm sự với Giang Nhiễm, “Vương Chấn vốn dĩ là nhân viên dưới tay chị, vẫn luôn đi theo làm việc bên cạnh chị, lúc ấy chị thấy anh ta rất có năng lực lại cầu tiến, tính tình cũng không tồi nên mới yêu đương với anh ta. Lần đầu tiên Phong Kính thấy anh ta liền nói với chị, người này không ổn đâu. Ha ha, có phải đàn ông nhìn đàn ông khác với phụ nữ nhìn đàn ông không nhỉ?”
Giang Nhiễm không nói gì, chỉ im lặng nghe cô ấy nói.
“Lúc đó chị đang trong khoảng thời gian yêu đương cuồng nhiệt, không thèm nghe lời của em ấy, để đến lúc như bây giờ cũng do chị đáng đời.” Phong Nhã cầm cốc nước, nghiêng đầu nhìn Giang Nhiễm, “Mặc dù ánh mắt chị nhìn đàn ông không được tốt lắm, nhưng chị có thể cam đoan, em trai chị là một người đàn ông tốt, em gặp được em ấy tuyệt đối không phải là sai lầm đâu.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.