Chương 55: Đêm thứ năm mươi lăm
Bản Lật Tử
08/08/2019
Editor: Hà Vĩ
Beta: Mạc Y Phi
Có suy nghĩ này, Phong Kính vẫn muốn tìm cơ hội thử một lần. Thế nhưng anh nằm trong bệnh viện, phạm vi hoạt động lớn nhất cũng chỉ là vườn hoa nhỏ của bệnh viện ở phía dưới.
Không ai có thể mang thú cưng vào được.
Anh không chờ được chó mèo nào cả nhưng lại chờ được phóng viên mà Tần Phàm sắp xếp đến đây phỏng vấn. Người đến là phóng viên của “Tin tức ngôi sao 30 phút”, mặc áo vest màu trắng, trông đầy lão luyện. Vào lúc thấy Phong Kính, cô ta bước nhanh đến: “Chào thầy Phong, tôi là Tiểu Quách của “Tin tức ngôi sao 30 phút”.”
“Chào cô.” Phong Kính gật đầu với cô ta xem như chào hỏi. Tần Phàm đứng bên cạnh nói với Tiểu Quách: “Ngại quá, ban đầu đã đồng ý thời gian phỏng vấn của cô là 10 phút, nhưng bác sĩ điều trị chính của Phong Kính chỉ cho phép 5 phút, thế nên cô có vấn đề gì thì cố gắng nói ngắn gọn đi.”
Vốn thời gian phỏng vấn đã rất gấp gáp, thoáng cái lại rút mất một nửa, chuyện này không thể nghi ngờ là sét đánh giữa trời quang với Tiểu Quách. Nhưng cô ta cũng không được nổi giận, Phong Kính vẫn chưa xuất viện, không dễ gì mới nhận phỏng vấn này, 5 phút thì cứ… 5 phút vậy!
Cô ta ngồi đối diện Phong Kính, lấy cuốn sổ ra, mở bút ghi âm, toàn bộ thao tác rất nhanh chóng: “Xin hỏi sức khỏe thầy Phong khôi phục thế nào rồi?”
Phong Kính: “Cũng khá ổn rồi, nếu không ngay cả thời gian 5 phút phỏng vấn của cô cũng sẽ không có đâu.”
“…” Đúng vậy thật. Tiểu Quách im lặng một lúc lại nhanh chóng hỏi tiếp, “Chuyện xảy ra ở phim trường là như thế nào? Tuy rằng phía đoàn phim đã giải thích là ngoài ý muốn nhưng có không ít cư dân mạng nghi ngờ người trong đoàn phim đẩy anh xuống.”
“… Bọn họ nghi ngờ ai thế?”
“… Cái này tôi cũng không rõ, nhưng người trong đoàn phim tiết lộ, nói rằng anh bị người của tổ đạo cụ dùng đạo cụ đẩy xuống.”
“… Nếu tôi nói tôi bị trượt chân ngã xuống thì có phải đã khiến mọi người thất vọng rồi không?”
Tiểu Quách: “…”
“Còn người trong đoàn phim kia, mong rằng có thể nói với đạo diễn để đạo diễn cho anh ta đến học tập bên cạnh biên kịch, chớ nên mai một tài năng của anh ta.”
“…” Tiểu Quách lật mặt giấy tiếp theo, tiếp tục giữ bình tĩnh hỏi, “Fan rất quan tâm đến tiến độ quay phim của “Bí mật”, đoàn phim có đổi nam chính để chạy kịp tiến độ không?”
“Sẽ không.”
Tiểu Quách đợi trong chốc lát, thấy anh thật sự chỉ định trả lời bằng hai chữ này, lại đành phải mở miệng hỏi: “Vậy thì bao giờ thầy Phong sẽ quay về đoàn phim?”
“Cái này phải xem người đại diện của tôi và bác sĩ chủ trị của tôi ai giỏi hơn ai.”
“…” Vì sao cô ta cảm thấy Phong Kính ở trong viện thì công phu đánh Thái Cực Quyền được luyện thêm nhỉ? Chẳng lẽ trong khoảng thời gian này, anh bế quan tu luyện Thái Cực Quyền trong bệnh viện sao? Vốn tưởng rằng tất cả vấn đề hôm nay anh đều sẽ trả lời vòng vo, không ngờ đến vấn đề cuối cùng anh lại thẳng thắn như thế.
“Vậy trước mắt có phải anh đang hẹn hò không?”
Nghe thấy câu hỏi này, sắc mặt Tần Phàm thay đổi, trước khi phỏng vấn anh ta đã nói không thể hỏi vấn đề liên quan đến tình cảm. Anh ta đang chuẩn bị ngăn cản thì Phong Kính thản nhiên đáp: “Đúng vậy, trước mắt tôi đang hẹn hò.”
Phóng viên: “!!!”
Tần Phàm: “…”
Tinh thần Tiểu Quách không giống lúc mới tiến vào nữa, tâm hồn mang tên nhiều chuyện bắt đầu tỏa sáng: “Là cô Giang mà trước đó truyền thông từng đưa tin sao?”
Phong Kính lại không trả lời cô ta mà quay đầu liếc Tần Phàm: “Có phải đã hết 5 phút rồi không?”
Trong lòng Tần Phàm “hừ” một tiếng, cuối cùng không phải vẫn để anh ta đi ra chắn đao à?
“Ừ, hết rồi.” Tần Phàm đi đến trước người Tiểu Quách, ngăn giữa cô ta và Phong Kính, “Cảm ơn bài phỏng vấn của cô.”
Tiểu Quách: “…”
Ức hiếp cô ta không có đồng hồ à? Rõ ràng mới có 4 phút 23 giây thôi! Cô ta vẫn còn 37 giây nữa!
Nhưng rất hiển nhiên Tần Phàm không bằng lòng cho cô ta thêm một giây nào nữa.
Khí thế anh ta quá mạnh mẽ, Tiểu Quách đành phải cất đồ của mình vào túi, đứng lên mỉm cười với Phong Kính: “Cảm ơn thầy Phong đã nhận phỏng vấn của tôi, chúc anh sớm ngày bình phục.”
“Cảm ơn.”
“Tôi có thể chụp một bức ảnh của anh không?”
“Không thể.” Người trả lời là Tần Phàm, “Bác sĩ chủ trị của cậu ấy không đồng ý.”
Anh ta nhẹ nhàng đẩy việc này lên đầu bác sĩ Quý.
Tiểu Quách hậm hực cất camera, ôm áo khoác của mình đi, giẫm từng bước đi ra ngoài. Chờ cô ta đi xa, Tần Phàm mới đứng ở vị trí mà cô ta vừa phỏng vấn, từ trên cao nhìn xuống Phong Kính: “Trước khi công khai tình cảm không thèm thương lượng chút nào với tôi? Cậu còn nhớ tôi đây là người đại diện không?”
Phong Kính khó hiểu nhìn anh ta, “Không phải anh cổ vũ tôi công khai à?”
“…” Anh ta cổ vũ bao giờ? Anh ta chỉ hỏi anh định xử lý như thế nào thôi được không?
“Quên đi, bây giờ nói cũng không còn ý nghĩa gì nữa.” Anh ta cười nhạt, “Mấy câu hỏi đầu tiên của hôm nay xem như hỏi cũng như không, tôi đoán cô ta sẽ dùng câu hỏi cuối cùng để làm tiêu đề.”
Giám đốc Tần không hổ là người lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm, hiểu rõ kịch bản của phóng viên giải trí như lòng bàn tay.
Phỏng vấn vừa kết thúc hơn một giờ, một bài báo có tên “Phong Kính thẳng thắn thừa nhận hẹn hò” bắt đầu được chia sẻ điên cuồng trên mạng.
Mấy hôm trước Phong Kính tỉnh lại, trên mạng vẫn rất vui mừng, fan còn làm nhiều bài đăng rút thăm trúng thưởng để chúc mừng. Không ngờ vẫn chưa kịp mở giải thưởng, trái tim các cô ấy đã phải chịu đựng lần đánh úp thứ hai.
Mặc dù Phong Kính vẫn luôn đi theo con đường của phái thực lực, không cố ý đi theo hình ảnh bạn trai quốc dân nhưng điều này cũng không ngăn cản được việc fan coi anh là bạn trai. May mà bộ phận fan này chỉ có hơn nửa, còn lại một nửa fan thì dựa vào trái tim cứng rắn nhiều năm theo đuổi thần tượng mà chống chọi được!
Tần Phàm ngồi trong văn phòng lướt Weibo, nhìn độ hot của Phong Kính từ từ bùng nổ.
“Cả Phong Kính cũng có bạn gái! Lần trước tôi khóc đau lòng như vậy là lúc Mạc Trăn thừa nhận tình cảm!”
“Fan nào đó đừng mang Mac Trăn lên sân khấu nữa (mỉm cười).”
“Đau lòng muốn chết! Cảm giác toàn bộ thế giới đều yêu đương, chỉ có tôi là còn độc thân!”
“Là cô gái mà lần trước truyền thông đưa tin kia sao? Nhìn sườn mặt thì rất xinh đẹp (đáng yêu) chúc phúc cho Cinderella của chúng ta (đáng yêu).”
“Nghĩ thoáng chút đi những người anh em, theo đuổi ngôi sao lâu đến thế, đều là người trải qua sóng to gió lớn cả rồi.”
“Tôi chỉ muốn biết, trước đó fan chia sẻ rút thăm trúng thưởng, bây giờ còn mở giải thưởng nữa không? (quỳ).”
“Ha ha ha ha ha người anh em lầu trên à, bao giờ thì tôi mới có thể ưu tú được như cậu?”
“Vì sao tôi thích ai thì người đó liền hẹn hò chứ (tạm biệt).”
“Cho nên Phong Kính và bạn gái anh ấy nuôi một con chó núi Đài Loan sao? Có tiền như vậy, nuôi loại chó gì mà không được chứ, nuôi chó núi lúc dắt ra ngoài đi dạo không thấy xấu hổ sao?”
Cuối cùng không biết tại sao bình luận này lại được đẩy lên top, Giang Nhiễm chú ý đến động tĩnh trên Weibo, không hề bất ngờ mà nhìn thấy nó.
Cô tưởng tượng rất nhiều lần, sau khi Phong Kính và cô công khai hẹn hò xong, cô sẽ bị nhiều người bàn ra tán vào, nhưng cô thật sự không ngờ, bản thân cô không nhận được bao nhiêu lời phản đối, ngược lại là chó nhà cô bị bôi nhọ?
Chó núi thì làm sao? Chó núi thì không có quyền của chó à?
Nhìn thấy bình luận này lại được nhiều like như vậy, Giang Nhiễm rất tức giận, cô cảm thấy cô nhất định phải ra mặt thay cho giống chó núi! Nhưng cô không định phát biểu gì trên Weibo, mặc dù trên Weibo cá nhân của cô cũng không có bao nhiêu fan, nhưng paparazzi vạn năng nói không chừng có thể đào ra được tài khoản của cô. Cô không muốn thêm dầu vào lửa nữa, cô có thể hiểu rõ được sự khổ sở của các fan, dẫu sao cô cũng từng theo đuổi thần tượng.
Cô mở WeChat ra, lựa chọn chế độ riêng tư, ít bạn bè hơn.
[Giang Nhiễm]: Đăng một bức ảnh Nhị Hoàng anh tuấn của nhà tôi (haha) rất thích mang nó ra ngoài đi dạo, mỗi ngày đều xuống nhà đi dạo. (hình ảnh)
Ảnh cô đăng là bức ảnh Phong Kính hôn Nhị Hoàng lúc trước, bức ảnh này chỉ cô có, đăng lên đã nhận được thông báo oanh tạc từ nhóm bạn bè thân thiết.
Khi Nghiêm Hoan Hoan nhìn thấy Phong Kính thừa nhận tình cảm trên Weibo thì bản thân còn mạnh mẽ giữ bình tĩnh, cô ấy đã sớm nhận được một chút thông tin từ chỗ Giang Nhiễm. Nhưng khi lướt thấy bài đăng của Giang Nhiễm trên vòng bạn bè, cô ấy không thể bình tĩnh nổi nữa!
[Nghiêm Hoan Hoan]: Chào mọi người, tôi là Nghiêm Hoan Hoan. Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ không bao giờ mơ tưởng mấy anh chàng đẹp trai nữa (mỉm cười). Tôi chỉ muốn tiền thôi! (mỉm cười)
…
Giang Nhiễm nhìn thấy, lặng lẽ like cho cô nàng.
Cuối cùng Nghiêm Hoan Hoan cũng tiến bộ.
Mỗi ngày Phong Kính được đặc xá dùng di động một tiếng, anh vừa mở vòng bạn bè ra thì đã thấy được bài viết của Giang Nhiễm. Anh khẽ cười, anh biết vì sao cô lại tức giận. Anh tải bức ảnh này xuống rồi sao chép câu chữ của cô.
[Phong Kính V]: Đăng một bức ảnh Nhị Hoàng anh tuấn của nhà tôi (đáng yêu) Rất thích dẫn nó đi dạo, mỗi ngày đều xuống nhà đi dạo (hình ảnh)
Giang Nhiễm: “…”
Người này trộm ảnh cô thì thôi đi, lại còn sao chép cả câu chữ nữa chứ!
[Giang Nhiễm]: (mỉm cười)
[Phong Kính]: Sao thế bảo bối Nhiễm Nhiễm? (đáng yêu)
Giang Nhiễm gửi ảnh chụp Weibo của anh cho anh: “Anh còn không biết xấu hổ nhỉ (mỉm cười) Trộm ảnh ít nhất cũng sửa vài từ đi chứ (mỉm cười).”
[Phong Kính]: Anh sửa rồi mà, cái biểu tượng cảm xúc ấy.
[Giang Nhiễm]: …
Người đạo văn vĩnh viễn đều mặt dày trơ tráo như vậy!
Cô phẫn nộ nhấn vào Weibo, mở bình luận của Phong Kính.
“Nhà tôi cũng nuôi chó núi! Mỗi ngày tôi cũng dắt chó đi dạo, cũng không cảm thấy có gì xấu hổ cả (mỉm cười).”
“Những người đó cảm thấy chó núi không đẳng cấp bằng chó nước ngoài, có phải mấy người cũng cảm thấy bản thân thấp kém hơn người nước ngoài không vậy? (mỉm cười)”
“Phong tổng không cần quan tâm những người đó, chó núi rất tốt, ngoan ngoãn, không khó tính.”
“Khoe ân ái nhanh như vậy à? Ảnh này là bạn gái chụp chứ gì?”
“Mấy người chú ý không đúng trọng tâm gì cả! Không nhìn ảnh à, đẹp trai quá!”
“Hâm mộ bạn gái của anh, có cả chó lẫn đàn ông (cúi chào).”
“Phong tổng, bên trái là Nhị Hoàng hay bên phải là Nhị Hoàng vậy? (tà ác)”
…
Bình luận phía dưới còn rất nhiều, Giang Nhiễm không xem hết nhưng tức giận trong lòng cũng vơi đi không ít.
Phong Kính đang trút giận thay cho cô.
[Giang Nhiễm]: Thay mặt Nhị Hoàng cảm ơn anh.
Phong Kính bật cười, phải thay mặt Nhị Hoàng à, hình như anh cũng có tư cách thay mặt nhỉ?
Hơn nữa ảnh truyền thông chụp được cũng là anh.
[Phong Kính]: Còn tức giận không?
[Giang Nhiễm]: Không tức giận nữa! Bây giờ chỉ muốn ôm anh một cái!
[Phong Kính]: Tới đây, anh chờ em (xấu hổ)
Giang Nhiễm: “…”
Cô chỉ thuận miệng mà thôi.
Đang soạn tin nhắn trả lời Phong Kính, màn hình di động đột nhiên sáng lên.
Có cuộc gọi đến.
Là mẹ cô.
Beta: Mạc Y Phi
Có suy nghĩ này, Phong Kính vẫn muốn tìm cơ hội thử một lần. Thế nhưng anh nằm trong bệnh viện, phạm vi hoạt động lớn nhất cũng chỉ là vườn hoa nhỏ của bệnh viện ở phía dưới.
Không ai có thể mang thú cưng vào được.
Anh không chờ được chó mèo nào cả nhưng lại chờ được phóng viên mà Tần Phàm sắp xếp đến đây phỏng vấn. Người đến là phóng viên của “Tin tức ngôi sao 30 phút”, mặc áo vest màu trắng, trông đầy lão luyện. Vào lúc thấy Phong Kính, cô ta bước nhanh đến: “Chào thầy Phong, tôi là Tiểu Quách của “Tin tức ngôi sao 30 phút”.”
“Chào cô.” Phong Kính gật đầu với cô ta xem như chào hỏi. Tần Phàm đứng bên cạnh nói với Tiểu Quách: “Ngại quá, ban đầu đã đồng ý thời gian phỏng vấn của cô là 10 phút, nhưng bác sĩ điều trị chính của Phong Kính chỉ cho phép 5 phút, thế nên cô có vấn đề gì thì cố gắng nói ngắn gọn đi.”
Vốn thời gian phỏng vấn đã rất gấp gáp, thoáng cái lại rút mất một nửa, chuyện này không thể nghi ngờ là sét đánh giữa trời quang với Tiểu Quách. Nhưng cô ta cũng không được nổi giận, Phong Kính vẫn chưa xuất viện, không dễ gì mới nhận phỏng vấn này, 5 phút thì cứ… 5 phút vậy!
Cô ta ngồi đối diện Phong Kính, lấy cuốn sổ ra, mở bút ghi âm, toàn bộ thao tác rất nhanh chóng: “Xin hỏi sức khỏe thầy Phong khôi phục thế nào rồi?”
Phong Kính: “Cũng khá ổn rồi, nếu không ngay cả thời gian 5 phút phỏng vấn của cô cũng sẽ không có đâu.”
“…” Đúng vậy thật. Tiểu Quách im lặng một lúc lại nhanh chóng hỏi tiếp, “Chuyện xảy ra ở phim trường là như thế nào? Tuy rằng phía đoàn phim đã giải thích là ngoài ý muốn nhưng có không ít cư dân mạng nghi ngờ người trong đoàn phim đẩy anh xuống.”
“… Bọn họ nghi ngờ ai thế?”
“… Cái này tôi cũng không rõ, nhưng người trong đoàn phim tiết lộ, nói rằng anh bị người của tổ đạo cụ dùng đạo cụ đẩy xuống.”
“… Nếu tôi nói tôi bị trượt chân ngã xuống thì có phải đã khiến mọi người thất vọng rồi không?”
Tiểu Quách: “…”
“Còn người trong đoàn phim kia, mong rằng có thể nói với đạo diễn để đạo diễn cho anh ta đến học tập bên cạnh biên kịch, chớ nên mai một tài năng của anh ta.”
“…” Tiểu Quách lật mặt giấy tiếp theo, tiếp tục giữ bình tĩnh hỏi, “Fan rất quan tâm đến tiến độ quay phim của “Bí mật”, đoàn phim có đổi nam chính để chạy kịp tiến độ không?”
“Sẽ không.”
Tiểu Quách đợi trong chốc lát, thấy anh thật sự chỉ định trả lời bằng hai chữ này, lại đành phải mở miệng hỏi: “Vậy thì bao giờ thầy Phong sẽ quay về đoàn phim?”
“Cái này phải xem người đại diện của tôi và bác sĩ chủ trị của tôi ai giỏi hơn ai.”
“…” Vì sao cô ta cảm thấy Phong Kính ở trong viện thì công phu đánh Thái Cực Quyền được luyện thêm nhỉ? Chẳng lẽ trong khoảng thời gian này, anh bế quan tu luyện Thái Cực Quyền trong bệnh viện sao? Vốn tưởng rằng tất cả vấn đề hôm nay anh đều sẽ trả lời vòng vo, không ngờ đến vấn đề cuối cùng anh lại thẳng thắn như thế.
“Vậy trước mắt có phải anh đang hẹn hò không?”
Nghe thấy câu hỏi này, sắc mặt Tần Phàm thay đổi, trước khi phỏng vấn anh ta đã nói không thể hỏi vấn đề liên quan đến tình cảm. Anh ta đang chuẩn bị ngăn cản thì Phong Kính thản nhiên đáp: “Đúng vậy, trước mắt tôi đang hẹn hò.”
Phóng viên: “!!!”
Tần Phàm: “…”
Tinh thần Tiểu Quách không giống lúc mới tiến vào nữa, tâm hồn mang tên nhiều chuyện bắt đầu tỏa sáng: “Là cô Giang mà trước đó truyền thông từng đưa tin sao?”
Phong Kính lại không trả lời cô ta mà quay đầu liếc Tần Phàm: “Có phải đã hết 5 phút rồi không?”
Trong lòng Tần Phàm “hừ” một tiếng, cuối cùng không phải vẫn để anh ta đi ra chắn đao à?
“Ừ, hết rồi.” Tần Phàm đi đến trước người Tiểu Quách, ngăn giữa cô ta và Phong Kính, “Cảm ơn bài phỏng vấn của cô.”
Tiểu Quách: “…”
Ức hiếp cô ta không có đồng hồ à? Rõ ràng mới có 4 phút 23 giây thôi! Cô ta vẫn còn 37 giây nữa!
Nhưng rất hiển nhiên Tần Phàm không bằng lòng cho cô ta thêm một giây nào nữa.
Khí thế anh ta quá mạnh mẽ, Tiểu Quách đành phải cất đồ của mình vào túi, đứng lên mỉm cười với Phong Kính: “Cảm ơn thầy Phong đã nhận phỏng vấn của tôi, chúc anh sớm ngày bình phục.”
“Cảm ơn.”
“Tôi có thể chụp một bức ảnh của anh không?”
“Không thể.” Người trả lời là Tần Phàm, “Bác sĩ chủ trị của cậu ấy không đồng ý.”
Anh ta nhẹ nhàng đẩy việc này lên đầu bác sĩ Quý.
Tiểu Quách hậm hực cất camera, ôm áo khoác của mình đi, giẫm từng bước đi ra ngoài. Chờ cô ta đi xa, Tần Phàm mới đứng ở vị trí mà cô ta vừa phỏng vấn, từ trên cao nhìn xuống Phong Kính: “Trước khi công khai tình cảm không thèm thương lượng chút nào với tôi? Cậu còn nhớ tôi đây là người đại diện không?”
Phong Kính khó hiểu nhìn anh ta, “Không phải anh cổ vũ tôi công khai à?”
“…” Anh ta cổ vũ bao giờ? Anh ta chỉ hỏi anh định xử lý như thế nào thôi được không?
“Quên đi, bây giờ nói cũng không còn ý nghĩa gì nữa.” Anh ta cười nhạt, “Mấy câu hỏi đầu tiên của hôm nay xem như hỏi cũng như không, tôi đoán cô ta sẽ dùng câu hỏi cuối cùng để làm tiêu đề.”
Giám đốc Tần không hổ là người lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm, hiểu rõ kịch bản của phóng viên giải trí như lòng bàn tay.
Phỏng vấn vừa kết thúc hơn một giờ, một bài báo có tên “Phong Kính thẳng thắn thừa nhận hẹn hò” bắt đầu được chia sẻ điên cuồng trên mạng.
Mấy hôm trước Phong Kính tỉnh lại, trên mạng vẫn rất vui mừng, fan còn làm nhiều bài đăng rút thăm trúng thưởng để chúc mừng. Không ngờ vẫn chưa kịp mở giải thưởng, trái tim các cô ấy đã phải chịu đựng lần đánh úp thứ hai.
Mặc dù Phong Kính vẫn luôn đi theo con đường của phái thực lực, không cố ý đi theo hình ảnh bạn trai quốc dân nhưng điều này cũng không ngăn cản được việc fan coi anh là bạn trai. May mà bộ phận fan này chỉ có hơn nửa, còn lại một nửa fan thì dựa vào trái tim cứng rắn nhiều năm theo đuổi thần tượng mà chống chọi được!
Tần Phàm ngồi trong văn phòng lướt Weibo, nhìn độ hot của Phong Kính từ từ bùng nổ.
“Cả Phong Kính cũng có bạn gái! Lần trước tôi khóc đau lòng như vậy là lúc Mạc Trăn thừa nhận tình cảm!”
“Fan nào đó đừng mang Mac Trăn lên sân khấu nữa (mỉm cười).”
“Đau lòng muốn chết! Cảm giác toàn bộ thế giới đều yêu đương, chỉ có tôi là còn độc thân!”
“Là cô gái mà lần trước truyền thông đưa tin kia sao? Nhìn sườn mặt thì rất xinh đẹp (đáng yêu) chúc phúc cho Cinderella của chúng ta (đáng yêu).”
“Nghĩ thoáng chút đi những người anh em, theo đuổi ngôi sao lâu đến thế, đều là người trải qua sóng to gió lớn cả rồi.”
“Tôi chỉ muốn biết, trước đó fan chia sẻ rút thăm trúng thưởng, bây giờ còn mở giải thưởng nữa không? (quỳ).”
“Ha ha ha ha ha người anh em lầu trên à, bao giờ thì tôi mới có thể ưu tú được như cậu?”
“Vì sao tôi thích ai thì người đó liền hẹn hò chứ (tạm biệt).”
“Cho nên Phong Kính và bạn gái anh ấy nuôi một con chó núi Đài Loan sao? Có tiền như vậy, nuôi loại chó gì mà không được chứ, nuôi chó núi lúc dắt ra ngoài đi dạo không thấy xấu hổ sao?”
Cuối cùng không biết tại sao bình luận này lại được đẩy lên top, Giang Nhiễm chú ý đến động tĩnh trên Weibo, không hề bất ngờ mà nhìn thấy nó.
Cô tưởng tượng rất nhiều lần, sau khi Phong Kính và cô công khai hẹn hò xong, cô sẽ bị nhiều người bàn ra tán vào, nhưng cô thật sự không ngờ, bản thân cô không nhận được bao nhiêu lời phản đối, ngược lại là chó nhà cô bị bôi nhọ?
Chó núi thì làm sao? Chó núi thì không có quyền của chó à?
Nhìn thấy bình luận này lại được nhiều like như vậy, Giang Nhiễm rất tức giận, cô cảm thấy cô nhất định phải ra mặt thay cho giống chó núi! Nhưng cô không định phát biểu gì trên Weibo, mặc dù trên Weibo cá nhân của cô cũng không có bao nhiêu fan, nhưng paparazzi vạn năng nói không chừng có thể đào ra được tài khoản của cô. Cô không muốn thêm dầu vào lửa nữa, cô có thể hiểu rõ được sự khổ sở của các fan, dẫu sao cô cũng từng theo đuổi thần tượng.
Cô mở WeChat ra, lựa chọn chế độ riêng tư, ít bạn bè hơn.
[Giang Nhiễm]: Đăng một bức ảnh Nhị Hoàng anh tuấn của nhà tôi (haha) rất thích mang nó ra ngoài đi dạo, mỗi ngày đều xuống nhà đi dạo. (hình ảnh)
Ảnh cô đăng là bức ảnh Phong Kính hôn Nhị Hoàng lúc trước, bức ảnh này chỉ cô có, đăng lên đã nhận được thông báo oanh tạc từ nhóm bạn bè thân thiết.
Khi Nghiêm Hoan Hoan nhìn thấy Phong Kính thừa nhận tình cảm trên Weibo thì bản thân còn mạnh mẽ giữ bình tĩnh, cô ấy đã sớm nhận được một chút thông tin từ chỗ Giang Nhiễm. Nhưng khi lướt thấy bài đăng của Giang Nhiễm trên vòng bạn bè, cô ấy không thể bình tĩnh nổi nữa!
[Nghiêm Hoan Hoan]: Chào mọi người, tôi là Nghiêm Hoan Hoan. Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ không bao giờ mơ tưởng mấy anh chàng đẹp trai nữa (mỉm cười). Tôi chỉ muốn tiền thôi! (mỉm cười)
…
Giang Nhiễm nhìn thấy, lặng lẽ like cho cô nàng.
Cuối cùng Nghiêm Hoan Hoan cũng tiến bộ.
Mỗi ngày Phong Kính được đặc xá dùng di động một tiếng, anh vừa mở vòng bạn bè ra thì đã thấy được bài viết của Giang Nhiễm. Anh khẽ cười, anh biết vì sao cô lại tức giận. Anh tải bức ảnh này xuống rồi sao chép câu chữ của cô.
[Phong Kính V]: Đăng một bức ảnh Nhị Hoàng anh tuấn của nhà tôi (đáng yêu) Rất thích dẫn nó đi dạo, mỗi ngày đều xuống nhà đi dạo (hình ảnh)
Giang Nhiễm: “…”
Người này trộm ảnh cô thì thôi đi, lại còn sao chép cả câu chữ nữa chứ!
[Giang Nhiễm]: (mỉm cười)
[Phong Kính]: Sao thế bảo bối Nhiễm Nhiễm? (đáng yêu)
Giang Nhiễm gửi ảnh chụp Weibo của anh cho anh: “Anh còn không biết xấu hổ nhỉ (mỉm cười) Trộm ảnh ít nhất cũng sửa vài từ đi chứ (mỉm cười).”
[Phong Kính]: Anh sửa rồi mà, cái biểu tượng cảm xúc ấy.
[Giang Nhiễm]: …
Người đạo văn vĩnh viễn đều mặt dày trơ tráo như vậy!
Cô phẫn nộ nhấn vào Weibo, mở bình luận của Phong Kính.
“Nhà tôi cũng nuôi chó núi! Mỗi ngày tôi cũng dắt chó đi dạo, cũng không cảm thấy có gì xấu hổ cả (mỉm cười).”
“Những người đó cảm thấy chó núi không đẳng cấp bằng chó nước ngoài, có phải mấy người cũng cảm thấy bản thân thấp kém hơn người nước ngoài không vậy? (mỉm cười)”
“Phong tổng không cần quan tâm những người đó, chó núi rất tốt, ngoan ngoãn, không khó tính.”
“Khoe ân ái nhanh như vậy à? Ảnh này là bạn gái chụp chứ gì?”
“Mấy người chú ý không đúng trọng tâm gì cả! Không nhìn ảnh à, đẹp trai quá!”
“Hâm mộ bạn gái của anh, có cả chó lẫn đàn ông (cúi chào).”
“Phong tổng, bên trái là Nhị Hoàng hay bên phải là Nhị Hoàng vậy? (tà ác)”
…
Bình luận phía dưới còn rất nhiều, Giang Nhiễm không xem hết nhưng tức giận trong lòng cũng vơi đi không ít.
Phong Kính đang trút giận thay cho cô.
[Giang Nhiễm]: Thay mặt Nhị Hoàng cảm ơn anh.
Phong Kính bật cười, phải thay mặt Nhị Hoàng à, hình như anh cũng có tư cách thay mặt nhỉ?
Hơn nữa ảnh truyền thông chụp được cũng là anh.
[Phong Kính]: Còn tức giận không?
[Giang Nhiễm]: Không tức giận nữa! Bây giờ chỉ muốn ôm anh một cái!
[Phong Kính]: Tới đây, anh chờ em (xấu hổ)
Giang Nhiễm: “…”
Cô chỉ thuận miệng mà thôi.
Đang soạn tin nhắn trả lời Phong Kính, màn hình di động đột nhiên sáng lên.
Có cuộc gọi đến.
Là mẹ cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.