Chương 2
Lục Dĩ Nam
13/07/2022
Tác giả: Lục Dĩ Nam
Editor: Sườn Xào Chua Ngọt
[Thượng]
Nhìn ba chữ “Diệp Ấp Trần” mà cậu viết lên bảng đen, Đỗ Nhược mới biết tên cậu.
Vị thành triêu vũ ấp khinh trần, thật hợp với cảm giác sạch sẽ mà cậu mang lại, cô nghĩ.*Vị thành triêu vũ ấp khinh trần: Một câu thơ trong bài Vị Thành khúc của Tống Nguyên nhị sứ An Tây, nghĩa là Trận mưa buổi sáng làm ướt đám bụi mỏng ở đất Vị Thành.
“Đỗ Nhược, bút tôi rơi dưới ghế cậu, tôi nhặt không tới, cậu nhặt giúp tôi được không?” Một giọng nói dễ nghe vọng tới từ đằng sau.
Đỗ Nhược ừ một tiếng, khom lưng nhặt cây bút đẹp đẽ màu vàng kia lên, đưa cho Lục Vũ Thiên.
“Cảm ơn cậu.” Lục Vũ Thiên vui vẻ nói cảm ơn, vành mắt cong cong, ánh mắt dịu dàng, nở nụ cười thật đẹp.
Lục Vũ Thiên chẳng những được trời phú cho một vẻ ngoài khiến người ta yêu thích mà còn có một giọng nói hay. Cô nàng là hoa khôi mà đám bạn trong lớp thầm bầu chọn, thậm chí đôi khi Đỗ Nhược còn cảm thấy sự tồn tại của mọi người xung quanh đều dùng để làm nền cho Lục Vũ Thiên.
“Ây da, lại rớt nữa…” Giọng điệu thất vọng.
Đỗ Nhược tự giác cúi người nhặt bút, khi quay lại đưa cho Lục Vũ Thiên thì bỗng thấy hoảng hốt.
Diệp Ấp Trần đến ngồi sau lưng Lục Vũ Thiên từ bao giờ thế?
Đỗ Nhược thoáng thấy chua xót, nhưng cô không rõ là vì đâu.
“Ngại ghê, tay chân mình vụng về, muốn học cách xoay bút mà mãi không được, cứ phiền cậu nhặt giúp mình mãi.” Vẻ mặt chau mày hối lỗi của Lục Vũ Thiên trông vẫn rất đẹp.
“Học không được thì đừng học, đỡ mất công làm phiền người khác.” Diệp Ấp Trần ngồi đằng sau đột nhiên lên tiếng.
Giọng cậu vẫn lạnh tcậu, giống hệt lần đó.
“Không sao, thật ra…” Đỗ Nhược lí nhí nói, “Tập nhiều sẽ khá lên thôi.”
“Đúng không?” Lục Vũ Thiên đập đập bàn, nói với Diệp Ấp Trần, “Đỗ Nhược người ta xinh đẹp hiền lành, đâu giống cậu, đã không dạy tôi mà còn ở đó mỉa mai, đúng là đồ xấu tính.”
Đỗ Nhược cúi đầu nhìn bàn tay đang cầm bút, thấy cõi lòng hơi hụt hẫng.
Mấy câu kiểu ấy, có lẽ chỉ khi hai bên đã quen biết rất lâu mới thốt ra tự nhiên như vậy.
“A, quên chào hỏi.” Diệp Ấp Trần nhìn cô, giọng cậu đột nhiên dịu hẳn đi.
“Tôi tên Diệp Ấp Trần, bạn Đỗ Nhược à, mong bạn chỉ bảo nhiều hơn.”
“Ừm.” Đỗ Nhược thấy tai mình hơi nong nóng, cô cụp mắt xuống tiếp tục nhìn tay mình, khẽ gật gật đầu.
Sau đó cô xoay người ngồi ngay ngắn, không định tiếp tục tham dự cuộc đối thoại của họ nữa.
Tôi biết tên cậu là Diệp Ấp Trần, vừa rồi lúc tự giới thiệu cậu đã viết tên mình lên bảng.
Phía sau vọng tới tiếng trò chuyện của hai người họ, Đỗ Nhược nghe rất rõ.
“Cậu ấy sao thế?” Diệp Ấp Trần hỏi Lục Vũ Thiên.
“Chắc là thấy tụi mình nhảm quá đó,” Lục Vũ Thiên nói chắc nịch, “Đỗ Nhược là một cô gái thích yên tĩnh, thà đọc sách chứ không muốn nói chuyện phiếm.”
“Nhảm?” Giọng Diệp Ấp Trần mang vẻ nghi vấn, cậu dừng một chút rồi bổ sung, “Hóa ra là thế.”
Những thứ họ nói sau đó, Đỗ Nhược không lắng tai nghe nữa, hầu như đều là những chuyện không liên quan đến cô.
Thật ra cô rất muốn tám chuyện với bạn bè, chỉ là cô không biết cách diễn đạt rành mạch suy nghĩ của mình.
Một lúc lâu sau, cô đột nhiên nhớ ra, cái hôm cô chụp lén Diệp Ấp Trần, người đứng bên cạnh cậu chính là Lục Vũ Thiên.
Ánh nắng ngoài cửa sổ rất ấm áp, nồng đượm không khí mùa xuân tươi đẹp. Bên dưới, những đóa hoa Violet màu tím nhạt trong bồn mạnh mẽ vươn mình khỏi phiến lá để nở rộ.
Đỗ Nhược nhìn ra ngoài cửa sổ hồi lâu, hít sâu một hơi, cố đè nén những cảm xúc khó chịu trong lòng xuống.
[Hạ]
“Tôi tên Diệp Ấp Trần, bạn Đỗ Nhược à, mong bạn chỉ bảo nhiều hơn.”
Diệp Ấp Trần cố gắng dùng giọng điệu bình tĩnh để nói câu này, song thật ra thâm tâm cậu lại thấp thỏm không thôi, tuy cậu biết mình có ưu thế về ngoại hình, nhưng cậu vẫn sợ mình không thể để lại ấn tượng tốt đẹp trong lòng cô.
Sau khi tự giới thiệu trên bục giảng, thấy chỗ ngồi sau lưng Lục Vũ Thiên còn trống, Diệp Ấp Trần không nghĩ ngợi gì mà ngồi xuống đó.
Bởi vì xung quanh Đỗ Nhược đã đầy người.
Mà người ngồi trước Đỗ Nhược chính là cậu chàng thường xuyên đi bên cô.
Là bạn trai cô sao? Diệp Ấp Trần thoáng bực bội trong lòng.
Dường như Đỗ Nhược không thích giao tiếp với người lạ, Lục Vũ Thiên chủ động gợi chuyện nhưng không thể khiến cô tham gia cuộc chuyện trò.
Lục Vũ Thiên nói cô thích đọc sách, việc này Diệp Ấp Trần đã sớm biết, mỗi phiếu ghi chép sau những quyển sách cô từng mượn thư viện, ở phía sau đều có tên cậu.
Muốn tiếp cận cô thật khó, Diệp Ấp Trần nghĩ.
“Diệp Ấp Trần, cậu có thấy cậu hơi là lạ không?” Lục Vũ Thiên ngoảnh lại hỏi cậu.
“Như nào?”
“Tôi hiếm khi thấy cậu bực bội.” Lục Vũ Thiên nghiêm túc hỏi, “Do chưa thích ứng chuyện đổi lớp à?”
“Rõ ràng thế à?” Diệp Ấp Trần thấy hơi bất lực.
“Đâu có, do tôi tinh mắt thôi.” Lục Vũ Thiên cười rạng rỡ, “Thôi, chẳng thèm quan tâm chuyện của cậu nữa.”
Diệp Ấp Trần nghẹn họng, lúc sau mới đáp: “Hình như quan hệ của chúng ta không thân đến thế đâu.”
“Uầy, ngồi cùng bàn những ba năm mà cuối cùng thành nuôi ong tay áo.” Lục Vũ Thiên hậm hực.
Diệp Ấp Trần và Lục Vũ Thiên là bạn học hồi cấp Hai, dẫu họ ngồi cùng bàn ba năm mà chẳng tích góp được chút tình cảm nào vượt trên mức bạn bè, có lẽ vì bọn họ quá giống nhau, đều là những kẻ dùng vẻ ngoài đẹp đẽ để giấu đi tính tình trái khoáy của mình.
Diệp Ấp Trần cúi đầu, bắt đầu chuyên tâm giải đề Vật lý.
Một lúc sau, cậu vừa giải xong một đề thì Lục Vũ Thiên quay lại mượn cậu cục tẩy, khi cậu ngẩng lên đưa tẩy chợt liếc nhìn Đỗ Nhược.
Mái tóc dài đen nhánh được buộc kiểu đuôi ngựa của cô xõa xuống vai, sáng bóng như lụa, khiến người ta cầm lòng chẳng đặng mà muốn chạm vào.
Đột nhiên, cậu nhận ra cậu chàng ngồi trước Đỗ Nhược đang nhìn cậu chằm chằm với ánh mắt tóe ra lửa.
Quả nhiên là rất phòng bị cậu?
Cậu thể hiện việc mình muốn tiếp cận Đỗ Nhược rõ ràng đến thế sao?
Diệp Ấp Trần thắc mắc.
HẾT CHƯƠNG 2
Editor: Sườn Xào Chua Ngọt
[Thượng]
Nhìn ba chữ “Diệp Ấp Trần” mà cậu viết lên bảng đen, Đỗ Nhược mới biết tên cậu.
Vị thành triêu vũ ấp khinh trần, thật hợp với cảm giác sạch sẽ mà cậu mang lại, cô nghĩ.*Vị thành triêu vũ ấp khinh trần: Một câu thơ trong bài Vị Thành khúc của Tống Nguyên nhị sứ An Tây, nghĩa là Trận mưa buổi sáng làm ướt đám bụi mỏng ở đất Vị Thành.
“Đỗ Nhược, bút tôi rơi dưới ghế cậu, tôi nhặt không tới, cậu nhặt giúp tôi được không?” Một giọng nói dễ nghe vọng tới từ đằng sau.
Đỗ Nhược ừ một tiếng, khom lưng nhặt cây bút đẹp đẽ màu vàng kia lên, đưa cho Lục Vũ Thiên.
“Cảm ơn cậu.” Lục Vũ Thiên vui vẻ nói cảm ơn, vành mắt cong cong, ánh mắt dịu dàng, nở nụ cười thật đẹp.
Lục Vũ Thiên chẳng những được trời phú cho một vẻ ngoài khiến người ta yêu thích mà còn có một giọng nói hay. Cô nàng là hoa khôi mà đám bạn trong lớp thầm bầu chọn, thậm chí đôi khi Đỗ Nhược còn cảm thấy sự tồn tại của mọi người xung quanh đều dùng để làm nền cho Lục Vũ Thiên.
“Ây da, lại rớt nữa…” Giọng điệu thất vọng.
Đỗ Nhược tự giác cúi người nhặt bút, khi quay lại đưa cho Lục Vũ Thiên thì bỗng thấy hoảng hốt.
Diệp Ấp Trần đến ngồi sau lưng Lục Vũ Thiên từ bao giờ thế?
Đỗ Nhược thoáng thấy chua xót, nhưng cô không rõ là vì đâu.
“Ngại ghê, tay chân mình vụng về, muốn học cách xoay bút mà mãi không được, cứ phiền cậu nhặt giúp mình mãi.” Vẻ mặt chau mày hối lỗi của Lục Vũ Thiên trông vẫn rất đẹp.
“Học không được thì đừng học, đỡ mất công làm phiền người khác.” Diệp Ấp Trần ngồi đằng sau đột nhiên lên tiếng.
Giọng cậu vẫn lạnh tcậu, giống hệt lần đó.
“Không sao, thật ra…” Đỗ Nhược lí nhí nói, “Tập nhiều sẽ khá lên thôi.”
“Đúng không?” Lục Vũ Thiên đập đập bàn, nói với Diệp Ấp Trần, “Đỗ Nhược người ta xinh đẹp hiền lành, đâu giống cậu, đã không dạy tôi mà còn ở đó mỉa mai, đúng là đồ xấu tính.”
Đỗ Nhược cúi đầu nhìn bàn tay đang cầm bút, thấy cõi lòng hơi hụt hẫng.
Mấy câu kiểu ấy, có lẽ chỉ khi hai bên đã quen biết rất lâu mới thốt ra tự nhiên như vậy.
“A, quên chào hỏi.” Diệp Ấp Trần nhìn cô, giọng cậu đột nhiên dịu hẳn đi.
“Tôi tên Diệp Ấp Trần, bạn Đỗ Nhược à, mong bạn chỉ bảo nhiều hơn.”
“Ừm.” Đỗ Nhược thấy tai mình hơi nong nóng, cô cụp mắt xuống tiếp tục nhìn tay mình, khẽ gật gật đầu.
Sau đó cô xoay người ngồi ngay ngắn, không định tiếp tục tham dự cuộc đối thoại của họ nữa.
Tôi biết tên cậu là Diệp Ấp Trần, vừa rồi lúc tự giới thiệu cậu đã viết tên mình lên bảng.
Phía sau vọng tới tiếng trò chuyện của hai người họ, Đỗ Nhược nghe rất rõ.
“Cậu ấy sao thế?” Diệp Ấp Trần hỏi Lục Vũ Thiên.
“Chắc là thấy tụi mình nhảm quá đó,” Lục Vũ Thiên nói chắc nịch, “Đỗ Nhược là một cô gái thích yên tĩnh, thà đọc sách chứ không muốn nói chuyện phiếm.”
“Nhảm?” Giọng Diệp Ấp Trần mang vẻ nghi vấn, cậu dừng một chút rồi bổ sung, “Hóa ra là thế.”
Những thứ họ nói sau đó, Đỗ Nhược không lắng tai nghe nữa, hầu như đều là những chuyện không liên quan đến cô.
Thật ra cô rất muốn tám chuyện với bạn bè, chỉ là cô không biết cách diễn đạt rành mạch suy nghĩ của mình.
Một lúc lâu sau, cô đột nhiên nhớ ra, cái hôm cô chụp lén Diệp Ấp Trần, người đứng bên cạnh cậu chính là Lục Vũ Thiên.
Ánh nắng ngoài cửa sổ rất ấm áp, nồng đượm không khí mùa xuân tươi đẹp. Bên dưới, những đóa hoa Violet màu tím nhạt trong bồn mạnh mẽ vươn mình khỏi phiến lá để nở rộ.
Đỗ Nhược nhìn ra ngoài cửa sổ hồi lâu, hít sâu một hơi, cố đè nén những cảm xúc khó chịu trong lòng xuống.
[Hạ]
“Tôi tên Diệp Ấp Trần, bạn Đỗ Nhược à, mong bạn chỉ bảo nhiều hơn.”
Diệp Ấp Trần cố gắng dùng giọng điệu bình tĩnh để nói câu này, song thật ra thâm tâm cậu lại thấp thỏm không thôi, tuy cậu biết mình có ưu thế về ngoại hình, nhưng cậu vẫn sợ mình không thể để lại ấn tượng tốt đẹp trong lòng cô.
Sau khi tự giới thiệu trên bục giảng, thấy chỗ ngồi sau lưng Lục Vũ Thiên còn trống, Diệp Ấp Trần không nghĩ ngợi gì mà ngồi xuống đó.
Bởi vì xung quanh Đỗ Nhược đã đầy người.
Mà người ngồi trước Đỗ Nhược chính là cậu chàng thường xuyên đi bên cô.
Là bạn trai cô sao? Diệp Ấp Trần thoáng bực bội trong lòng.
Dường như Đỗ Nhược không thích giao tiếp với người lạ, Lục Vũ Thiên chủ động gợi chuyện nhưng không thể khiến cô tham gia cuộc chuyện trò.
Lục Vũ Thiên nói cô thích đọc sách, việc này Diệp Ấp Trần đã sớm biết, mỗi phiếu ghi chép sau những quyển sách cô từng mượn thư viện, ở phía sau đều có tên cậu.
Muốn tiếp cận cô thật khó, Diệp Ấp Trần nghĩ.
“Diệp Ấp Trần, cậu có thấy cậu hơi là lạ không?” Lục Vũ Thiên ngoảnh lại hỏi cậu.
“Như nào?”
“Tôi hiếm khi thấy cậu bực bội.” Lục Vũ Thiên nghiêm túc hỏi, “Do chưa thích ứng chuyện đổi lớp à?”
“Rõ ràng thế à?” Diệp Ấp Trần thấy hơi bất lực.
“Đâu có, do tôi tinh mắt thôi.” Lục Vũ Thiên cười rạng rỡ, “Thôi, chẳng thèm quan tâm chuyện của cậu nữa.”
Diệp Ấp Trần nghẹn họng, lúc sau mới đáp: “Hình như quan hệ của chúng ta không thân đến thế đâu.”
“Uầy, ngồi cùng bàn những ba năm mà cuối cùng thành nuôi ong tay áo.” Lục Vũ Thiên hậm hực.
Diệp Ấp Trần và Lục Vũ Thiên là bạn học hồi cấp Hai, dẫu họ ngồi cùng bàn ba năm mà chẳng tích góp được chút tình cảm nào vượt trên mức bạn bè, có lẽ vì bọn họ quá giống nhau, đều là những kẻ dùng vẻ ngoài đẹp đẽ để giấu đi tính tình trái khoáy của mình.
Diệp Ấp Trần cúi đầu, bắt đầu chuyên tâm giải đề Vật lý.
Một lúc sau, cậu vừa giải xong một đề thì Lục Vũ Thiên quay lại mượn cậu cục tẩy, khi cậu ngẩng lên đưa tẩy chợt liếc nhìn Đỗ Nhược.
Mái tóc dài đen nhánh được buộc kiểu đuôi ngựa của cô xõa xuống vai, sáng bóng như lụa, khiến người ta cầm lòng chẳng đặng mà muốn chạm vào.
Đột nhiên, cậu nhận ra cậu chàng ngồi trước Đỗ Nhược đang nhìn cậu chằm chằm với ánh mắt tóe ra lửa.
Quả nhiên là rất phòng bị cậu?
Cậu thể hiện việc mình muốn tiếp cận Đỗ Nhược rõ ràng đến thế sao?
Diệp Ấp Trần thắc mắc.
HẾT CHƯƠNG 2
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.