Chương 71: Cứ sống thế này cũng hay đấy chứ
Minh Moon
17/06/2014
Hành trình của Thảo Nguyên hôm nay rất kỳ lạ, có cảm giác như cô đang lên đường tham gia “cuộc đua kỳ thú” vậy. Không người dẫn đường, cũng không có lời nhắn cụ thể nào ngoại trừ “mật thư” cô đang cầm trên tay, bên trong phong bì cũng chỉ có một chiếc thẻ phòng in logo khách sạn Lotus II. Lotus I nằm ở trung tâm thành phố thì không nói làm gì, Lotus II thì lại ngự chót vót ở trên đỉnh núi phía Đông thuộc vùng ven, muốn đi tới đó cũng phải mất chừng hơn nửa tiếng đồng hồ chạy xe.
Thảo Nguyên đứng dưới chân núi ngẩng đầu nhìn bóng dáng xanh thẫm đồ sộ ở trước mặt. Trên đó, những dáng thông lá kim sừng sững vươn cao như tạc vào nền trời xanh. Ánh nắng chiếu sáng một bên sườn núi và rừng cây tạo thành hai mảng ánh sáng và bóng râm đối lập trong không khí sực nức mùi thơm của nhựa thông và hương hoa rừng. Mặc dù làm cư dân của thành phố Đ đã lâu, cũng thăm thú nhiều cảnh đẹp của tỉnh nhưng Nguyên chưa từng đến ngọn núi nổi tiếng này bao giờ. Thôi cũng coi như lần này kết hợp du lịch một chuyến.
Muốn lên khách sạn trên đỉnh núi phải đi qua hai chặng cáp treo mới tới. Lần đầu tiên ngồi cáp treo vắt ngang qua thung lũng, cảm giác giống như được cưỡi mây đạp gió bay trên những ngọn cây, Nguyên cảm thấy vô cùng phấn khích, thậm chí cô còn đứng hẳn dậy để ngắm cảnh được rõ. Không như cô gái trẻ đi cùng bạn trai ngồi chung cabin với Nguyên, khi cáp treo bắt đầu chuyển động cô nàng đã hét toáng lên, sau đó chúi đầu vào ngực người yêu. Anh chàng ôm chặt lấy cô gái, vỗ tay vào lưng an ủi, miệng cười cười ra chiều thông cảm. Bắt gặp ánh mắt của Nguyên nhìn sang, anh ta nháy mắt với cô một cái. Ơ cái người vô duyên. Nguyên thầm nhăn mặt, đưa mắt đi chỗ khác không nhìn bọn họ thêm lần nào nữa.
Kết thúc hành trình cáp treo, hiện ra trước mắt là một khách sạn màu trắng mang phong cách Pháp nằm giữa một vườn cẩm tú cầu đang nở rộ, khung cảnh đẹp như vừa in ra từ trong tranh. Người ta chọn nơi làm“ẩn sĩ” cũng biết tìm địa điểm quá nhỉ! Nguyên mỉm cười khi bước vào trong sảnh khách sạn, tìm quầy lễ tân hỏi vị trí phòng. Nhân viên lễ tân vội vàng đưa cô tới thang máy, suốt dọc đường lén nhìn mặt cô mấy lần.
Khách sạn có tổng cộng 4 tầng. Nguyên lên tầng 4, bước vào một hành lang trải thảm màu đỏ rượu, dày đến mức chân đi không phát ra tiếng. Cô tìm đúng số phòng, không gõ cửa mà trực tiếp quẹt thẻ rồi tự đẩy cửa bước vào. Một căn phòng khách sạn có kết cấu như một căn hộ thu nhỏ bày ra trước mắt. Cửa phòng ngủ hé mở. Trên chiếc giường chăn đệm trắng tinh thấp thoáng bóng người nằm.
- Đến rồi à? – Anh chàng nằm trong chăn nói vọng ra, giọng hơi rè rè, có vẻ như vừa mới tỉnh ngủ dậy.
- Vâng.
- Lại đây đi!
Khi Nguyên lại gần, người đang nằm túm lấy tay cô, đặt lên bụng, kể khổ:
- Mấy ngày nay chỗ này rất đau đấy!
- Lại đau dạ dày hả anh? Để em xoa cho nhé!
Đi từ ngoài vào nên tay hơi lạnh, Nguyên đưa lên miệng hà ơi cho ấm lại sau đó cô trèo hẳn lên giường, đặt lên bụng Thế Phong chầm chậm xoa tròn.
- Đỡ hơn không? – Xoa một hồi, cô thấy hơi mỏi tay bèn quay sang hỏi anh.
- Làm như thế không thể làm dạ dày bớt đau. – Anh nhìn cô hơi xịu mặt ra, nắm tay cô đặt lên ngực trái. – Nhưng có thể làm chỗ này rất sung sướng hạnh phúc.
Nguyên ngượng ngùng rút tay về, bĩu môi:
- Không biết là anh dẻo miệng như thế đấy! Làm mất công em quá!
Dẻo miệng ư? Nếu không phải là cô thì chẳng đời nào anh lại phát ngôn như vậy. Nhưng thật kỳ lạ, những lời tình cảm ấy lại phát ra miệng rất tự nhiên, giống như chúng đã có sẵn ở đó từ trước, chỉ cần gặp đúng người đúng thời điểm là có thể tuôn ra một cách dễ dàng. Thế Phong nhổm dậy, ôm chặt cô vào lòng. Cơ thể cô thật mềm mại, cảm giác ôm rất… rất thoải mái.
- Ái chà chà… Bĩu môi đáng yêu quá!
- Thôi đi, em đâu phải là trẻ con.
Hai cánh tay Phong vắt qua vòng eo thon thả siết cơ thể Nguyên gần lại, miệng anh rơi vào gần phía tai cô, đầu môi còn chạm cả vào vành tai sạch sẽ.
- Không phải trẻ con, thế thì… chúng ta làm chút chuyện… người lớn nhé!
- Anh… không đứng đắn! – Nguyên vùng dậy ngay tức khắc. Thế Phong nhìn vành tai đỏ rực như màu cà chua chín của Nguyên, trong lòng thích thú, cười thỏa mãn:
- Anh đùa thôi. – Một lát, lại đổi sang giọng rầu rĩ. – Thảo Nguyên à, anh không còn là tổng giám đốc nữa, bây giờ chính thức thất nghiệp, còn bị đuổi ra khỏi nhà. Anh rất thê thảm, chỉ còn lại mình em thôi. Nếu em mà hắt hủi anh nữa thì…
Nguyên vỗ vỗ vào tay anh:
- Ai hắt hủi anh chứ. Không làm tổng giám đốc cũng đâu có sao, thất nghiệp thì em sẽ nuôi anh cho đến khi anh tìm được việc, còn về phía ông nội, chúng ta sẽ từ từ thuyết phục ông.
- Em sẽ nuôi anh?
- Em sẽ!
- Thảo Nguyên, em thật tốt!
- Em vẫn luôn là người tốt mà.
- Ừm, anh bảo này. Sau này chỉ đối tốt với anh thôi, không được đối tốt với bất cứ tên đàn ông nào khác!
- …
Trước đây, khi nhận lời yêu Thế Phong, Đặng Thảo Nguyên lúc đó còn là một nhân viên văn phòng mẫu mực đã không biết bao nhiêu lần vắt tay lên trán tưởng tượng ra cuộc sống chung sau này giữa mình với sếp Tổng. Cứ nghĩ đến cảnh “gọi dạ bảo vâng” giữa mình và “nhân vật” sếp khiến cho cô cảm thấy vã cả mồ hôi hột. Dù sao thì khi sếp Tổng và nhân viên gom chung vào một chỗ, nghĩ theo kiểu gì cũng thấy có hơi hướng… không chân thực. Tuy nhiên, rõ ràng mấy ngày vừa rồi hai người bọn họ có thể coi là sống chung với nhau, bầu không khí lại vô cùng hài hòa, tự nhiên. Nếu ai không biết thì đều cho rằng họ là một cặp đôi vừa mới cưới đi hưởng tuần trăng mật hạnh phúc cùng nhau.
Buổi sáng, Thế Phong bao giờ cũng thức dậy trước. Anh nằm trên giường ngắm Thảo Nguyên vẫn còn đang bình yên ngủ bên cạnh mình. Đó là khung cảnh mà anh say đắm từ rất lâu rồi, từ lần cô đến ngủ lại ở nhà anh vì say rượu sau khi cả hai đi tiếp khách về. Anh thích ngắm mãi, ngắm mãi cho đến khi cô cảm nhận được ánh nhìn nóng bỏng của anh, đành phải hấp háy đôi mắt, ừ hữ mấy tiếng trước khi cất giọng thanh thanh ngái ngủ như tiếng mèo con ra hỏi: “Anh dậy rồi đấy à?”. Sau đó bọn họ sẽ cùng ăn sáng trong khách sạn, rồi đi tản bộ trên núi một lát hoặc quay về phòng. Nguyên thì làm việc bên laptop, hiện cô vừa nhận lời làm đại diện mua hàng của một công ty nhập khẩu của Hà Lan tại Việt Nam, đang trong giai đoạn thảo luận với công ty mẹ về kế hoạch triển khai. Còn Thế Phong đang cần được nghỉ ngơi hoàn toàn do thời gian qua bệnh đau dạ dày lại tái phát nên phần lớn thì giờ anh nằm thảnh thơi trên ghế lười đọc báo hoặc nghe nhạc. Buổi chiều họ sẽ cùng nhau đi dạo, tham gia các tour trekking ngắn trước khi ăn tối rồi đi ngủ. Phong và Nguyên còn phát hiện ra và vô cùng hài lòng với việc họ nói chuyện rất hợp nhau, hầu như người này có thể nghe người kia nói hoài mà không biết chán. Có lần hai người nói chuyện mê mải đến tận gần sáng mới ôm nhau ngủ.
- Cứ sống thế này cũng hay đấy chứ! Em nói có phải không, Thảo Nguyên?
Phong đặt tờ báo trong tay xuống, nhổm người hôn lên má Nguyên một cái, cảm thấy vẫn chưa đủ âu yếm bèn đưa tay lên chầm chậm vuốt ve lưng cô. Anh thích chạm vào làn da mịn màng, mát lạnh và mềm mại của cô, giống như được vuốt ve chất men quý giá của một chiếc bình gốm cổ, cẩn trọng và nâng niu. Hành động này của anh, ban đầu khiến cho Nguyên cảm thấy rất khó chịu. Lúc cô đang chăm chú đọc email, lúc cô đang say sưa theo dõi một chương trình truyền hình, hoặc đang tập trung thái rau trong nhà bếp của khách sạn, đột nhiên ma trảo của ai đó chui vào áo khiến cô giật bắn cả người, nhảy dựng lên như con cào cào. Cô hơi có máu buồn, trong khi những ngón tay tinh quái của anh cứ mơn man, mơn man… ai mà chịu cho nổi! Ấy thế mà rồi cũng quen. Có không quen cũng không được. Ai bảo đó là sở thích quái dị của người ta cơ chứ, cô đành phải mặc kệ, thôi không nhảy lên nữa. Còn anh được đằng chân lân đằng đầu. Đôi tay ma quái mấy lần từ vùng đất đằng sau đi lạc lên miền “đồi núi” đằng trước. Sau đó thì Thảo Nguyên chẳng còn tâm trí đâu làm việc hay là nấu ăn gì nữa…
- Hay thì có hay nhưng anh không thấy chúng ta cứ như đôi vợ chồng già hay sao? Sáng trưa chiều tối chỉ quanh quẩn trong nhà, sáng hỏi nhau tối ăn gì, tối hỏi nhau sáng ăn gì. Mà tối nay anh thích ăn gì, em sẽ nấu cho anh ăn? Ý, không được, anh bây giờ chỉ được ăn thức ăn mềm mà thôi.
Phong cười:
- Hay chúng ta cứ ôm nhau thế này mãi cho đến khi buông nhau ra, tóc chúng ta đã bạc trắng, da dẻ đã nhăn nheo, em sẽ trở thành bà lão, anh trở thành ông lão. Lúc đó thì chính xác là một cặp vợ chồng già đích thực.
- Tinh thần thanh niên thế kỷ hai mươi mốt đâu rồi, sếp à? – Nguyên trêu.
Phong không đáp lời. Anh mơ màng nghĩ, thực ra cùng cô già đi có gì là không tốt. Chỉ cần cùng với cô, tất cả mọi việc đều xứng đáng.
Thời gian trôi rất nhanh, thấm thoắt, họ đã “lên núi” được một tuần. Thế Phong triệt để tắt các thiết bị liên lạc. Thảo Nguyên cũng hạn chế sử dụng, chỉ mở điện thoại vào buổi tối để gọi về nhà hỏi thăm như thường lệ. Tối hôm nay, sau khi nói chuyện với mẹ cô xong, Nguyên đột nhiên nhận được điện thoại của một người đã lâu không hề liên lạc.
- Của em này! – Thế Phong đưa điện thoại cho Nguyên.
- Ai vậy ạ? – Cô vừa lấy khăn lau mái tóc ướt, vừa hỏi anh. Phong liếc nhìn màn hình, trả lời:
- “Bé My” gọi.
- À,… – Nguyên đón lấy, ngồi xuống ghế, bấm nút nghe. Thế Phong chủ động giành lại chiếc khăn từ tay cô, đứng phía sau giúp cô lau khô mái tóc.
Cuộc điện thoại diễn ra không lâu. Khi Nguyên cúp máy xong, Phong vẫn chưa lau xong tóc xong. Cô ngồi yên để anh lau, vừa nhanh nhẹn khoe:
- Một cô bé đã lâu không liên lạc tự nhiên muốn hẹn gặp em, chẳng biết có chuyện gì không.
- Thế à. – Chuyện này, Thế Phong không quan tâm lắm, miễn không phải đàn ông là được.
- Này anh, anh đã từng gặp ai đó có nhiều nét giống mình chưa? Tức là một người hoàn toàn không có quan hệ về huyết thống với anh, nhưng ai nhìn vào cũng nghĩ anh với người đó có họ hàng với nhau ấy.
- Chưa từng. – Anh đã lau xong, tiếp tục lấy lược chải lại tóc cho cô.
- Em với cô bé vừa gọi điện này có nhiều nét giống nhau lắm đấy! Ai cũng nói vậy. Chỉ có em là thấy bình thường. Chắc người ngoài nhìn mới cảm thấy giống.
Lời này của Nguyên bắt đầu thu hút sự chú ý của Thế Phong. Ngón tay cầm lược của anh khẽ chậm lại, Nguyên ngẩng lên:
- Sao vậy anh?
- Không có gì.
Phong tiếp tục chải tóc nhưng trong đầu anh bỗng nhiên hiện ra hình ảnh một nụ cười thiếu nữ rạng rỡ trong chiếc váy xanh. Anh, chính anh đã từng gặp một người có nhiều nét giống cô. Thời điểm đó, anh chỉ muốn tìm ngay đối tượng kết hôn để quên Thảo Nguyên đi, và đúng là có một ngày anh đã quyết tâm sẽ đính hôn thật. Sau khi quyết định như vậy, anh cảm thấy rất đau khổ, tâm trí chìm vào khủng hoảng. Hôm đó, anh đã coi một người khác là Thảo Nguyên.
Khi vừa nhìn thấy, anh đột nhiên ôm chầm lấy vai cô ấn vào cánh cửa, toàn thân nóng hổi dựa sát vào người cô, hơi thở vương đầy mùi rượu thơm. Hình như anh đang say. Anh nói:
- Thiên thần, anh sắp đính hôn!
Thảo Nguyên đứng dưới chân núi ngẩng đầu nhìn bóng dáng xanh thẫm đồ sộ ở trước mặt. Trên đó, những dáng thông lá kim sừng sững vươn cao như tạc vào nền trời xanh. Ánh nắng chiếu sáng một bên sườn núi và rừng cây tạo thành hai mảng ánh sáng và bóng râm đối lập trong không khí sực nức mùi thơm của nhựa thông và hương hoa rừng. Mặc dù làm cư dân của thành phố Đ đã lâu, cũng thăm thú nhiều cảnh đẹp của tỉnh nhưng Nguyên chưa từng đến ngọn núi nổi tiếng này bao giờ. Thôi cũng coi như lần này kết hợp du lịch một chuyến.
Muốn lên khách sạn trên đỉnh núi phải đi qua hai chặng cáp treo mới tới. Lần đầu tiên ngồi cáp treo vắt ngang qua thung lũng, cảm giác giống như được cưỡi mây đạp gió bay trên những ngọn cây, Nguyên cảm thấy vô cùng phấn khích, thậm chí cô còn đứng hẳn dậy để ngắm cảnh được rõ. Không như cô gái trẻ đi cùng bạn trai ngồi chung cabin với Nguyên, khi cáp treo bắt đầu chuyển động cô nàng đã hét toáng lên, sau đó chúi đầu vào ngực người yêu. Anh chàng ôm chặt lấy cô gái, vỗ tay vào lưng an ủi, miệng cười cười ra chiều thông cảm. Bắt gặp ánh mắt của Nguyên nhìn sang, anh ta nháy mắt với cô một cái. Ơ cái người vô duyên. Nguyên thầm nhăn mặt, đưa mắt đi chỗ khác không nhìn bọn họ thêm lần nào nữa.
Kết thúc hành trình cáp treo, hiện ra trước mắt là một khách sạn màu trắng mang phong cách Pháp nằm giữa một vườn cẩm tú cầu đang nở rộ, khung cảnh đẹp như vừa in ra từ trong tranh. Người ta chọn nơi làm“ẩn sĩ” cũng biết tìm địa điểm quá nhỉ! Nguyên mỉm cười khi bước vào trong sảnh khách sạn, tìm quầy lễ tân hỏi vị trí phòng. Nhân viên lễ tân vội vàng đưa cô tới thang máy, suốt dọc đường lén nhìn mặt cô mấy lần.
Khách sạn có tổng cộng 4 tầng. Nguyên lên tầng 4, bước vào một hành lang trải thảm màu đỏ rượu, dày đến mức chân đi không phát ra tiếng. Cô tìm đúng số phòng, không gõ cửa mà trực tiếp quẹt thẻ rồi tự đẩy cửa bước vào. Một căn phòng khách sạn có kết cấu như một căn hộ thu nhỏ bày ra trước mắt. Cửa phòng ngủ hé mở. Trên chiếc giường chăn đệm trắng tinh thấp thoáng bóng người nằm.
- Đến rồi à? – Anh chàng nằm trong chăn nói vọng ra, giọng hơi rè rè, có vẻ như vừa mới tỉnh ngủ dậy.
- Vâng.
- Lại đây đi!
Khi Nguyên lại gần, người đang nằm túm lấy tay cô, đặt lên bụng, kể khổ:
- Mấy ngày nay chỗ này rất đau đấy!
- Lại đau dạ dày hả anh? Để em xoa cho nhé!
Đi từ ngoài vào nên tay hơi lạnh, Nguyên đưa lên miệng hà ơi cho ấm lại sau đó cô trèo hẳn lên giường, đặt lên bụng Thế Phong chầm chậm xoa tròn.
- Đỡ hơn không? – Xoa một hồi, cô thấy hơi mỏi tay bèn quay sang hỏi anh.
- Làm như thế không thể làm dạ dày bớt đau. – Anh nhìn cô hơi xịu mặt ra, nắm tay cô đặt lên ngực trái. – Nhưng có thể làm chỗ này rất sung sướng hạnh phúc.
Nguyên ngượng ngùng rút tay về, bĩu môi:
- Không biết là anh dẻo miệng như thế đấy! Làm mất công em quá!
Dẻo miệng ư? Nếu không phải là cô thì chẳng đời nào anh lại phát ngôn như vậy. Nhưng thật kỳ lạ, những lời tình cảm ấy lại phát ra miệng rất tự nhiên, giống như chúng đã có sẵn ở đó từ trước, chỉ cần gặp đúng người đúng thời điểm là có thể tuôn ra một cách dễ dàng. Thế Phong nhổm dậy, ôm chặt cô vào lòng. Cơ thể cô thật mềm mại, cảm giác ôm rất… rất thoải mái.
- Ái chà chà… Bĩu môi đáng yêu quá!
- Thôi đi, em đâu phải là trẻ con.
Hai cánh tay Phong vắt qua vòng eo thon thả siết cơ thể Nguyên gần lại, miệng anh rơi vào gần phía tai cô, đầu môi còn chạm cả vào vành tai sạch sẽ.
- Không phải trẻ con, thế thì… chúng ta làm chút chuyện… người lớn nhé!
- Anh… không đứng đắn! – Nguyên vùng dậy ngay tức khắc. Thế Phong nhìn vành tai đỏ rực như màu cà chua chín của Nguyên, trong lòng thích thú, cười thỏa mãn:
- Anh đùa thôi. – Một lát, lại đổi sang giọng rầu rĩ. – Thảo Nguyên à, anh không còn là tổng giám đốc nữa, bây giờ chính thức thất nghiệp, còn bị đuổi ra khỏi nhà. Anh rất thê thảm, chỉ còn lại mình em thôi. Nếu em mà hắt hủi anh nữa thì…
Nguyên vỗ vỗ vào tay anh:
- Ai hắt hủi anh chứ. Không làm tổng giám đốc cũng đâu có sao, thất nghiệp thì em sẽ nuôi anh cho đến khi anh tìm được việc, còn về phía ông nội, chúng ta sẽ từ từ thuyết phục ông.
- Em sẽ nuôi anh?
- Em sẽ!
- Thảo Nguyên, em thật tốt!
- Em vẫn luôn là người tốt mà.
- Ừm, anh bảo này. Sau này chỉ đối tốt với anh thôi, không được đối tốt với bất cứ tên đàn ông nào khác!
- …
Trước đây, khi nhận lời yêu Thế Phong, Đặng Thảo Nguyên lúc đó còn là một nhân viên văn phòng mẫu mực đã không biết bao nhiêu lần vắt tay lên trán tưởng tượng ra cuộc sống chung sau này giữa mình với sếp Tổng. Cứ nghĩ đến cảnh “gọi dạ bảo vâng” giữa mình và “nhân vật” sếp khiến cho cô cảm thấy vã cả mồ hôi hột. Dù sao thì khi sếp Tổng và nhân viên gom chung vào một chỗ, nghĩ theo kiểu gì cũng thấy có hơi hướng… không chân thực. Tuy nhiên, rõ ràng mấy ngày vừa rồi hai người bọn họ có thể coi là sống chung với nhau, bầu không khí lại vô cùng hài hòa, tự nhiên. Nếu ai không biết thì đều cho rằng họ là một cặp đôi vừa mới cưới đi hưởng tuần trăng mật hạnh phúc cùng nhau.
Buổi sáng, Thế Phong bao giờ cũng thức dậy trước. Anh nằm trên giường ngắm Thảo Nguyên vẫn còn đang bình yên ngủ bên cạnh mình. Đó là khung cảnh mà anh say đắm từ rất lâu rồi, từ lần cô đến ngủ lại ở nhà anh vì say rượu sau khi cả hai đi tiếp khách về. Anh thích ngắm mãi, ngắm mãi cho đến khi cô cảm nhận được ánh nhìn nóng bỏng của anh, đành phải hấp háy đôi mắt, ừ hữ mấy tiếng trước khi cất giọng thanh thanh ngái ngủ như tiếng mèo con ra hỏi: “Anh dậy rồi đấy à?”. Sau đó bọn họ sẽ cùng ăn sáng trong khách sạn, rồi đi tản bộ trên núi một lát hoặc quay về phòng. Nguyên thì làm việc bên laptop, hiện cô vừa nhận lời làm đại diện mua hàng của một công ty nhập khẩu của Hà Lan tại Việt Nam, đang trong giai đoạn thảo luận với công ty mẹ về kế hoạch triển khai. Còn Thế Phong đang cần được nghỉ ngơi hoàn toàn do thời gian qua bệnh đau dạ dày lại tái phát nên phần lớn thì giờ anh nằm thảnh thơi trên ghế lười đọc báo hoặc nghe nhạc. Buổi chiều họ sẽ cùng nhau đi dạo, tham gia các tour trekking ngắn trước khi ăn tối rồi đi ngủ. Phong và Nguyên còn phát hiện ra và vô cùng hài lòng với việc họ nói chuyện rất hợp nhau, hầu như người này có thể nghe người kia nói hoài mà không biết chán. Có lần hai người nói chuyện mê mải đến tận gần sáng mới ôm nhau ngủ.
- Cứ sống thế này cũng hay đấy chứ! Em nói có phải không, Thảo Nguyên?
Phong đặt tờ báo trong tay xuống, nhổm người hôn lên má Nguyên một cái, cảm thấy vẫn chưa đủ âu yếm bèn đưa tay lên chầm chậm vuốt ve lưng cô. Anh thích chạm vào làn da mịn màng, mát lạnh và mềm mại của cô, giống như được vuốt ve chất men quý giá của một chiếc bình gốm cổ, cẩn trọng và nâng niu. Hành động này của anh, ban đầu khiến cho Nguyên cảm thấy rất khó chịu. Lúc cô đang chăm chú đọc email, lúc cô đang say sưa theo dõi một chương trình truyền hình, hoặc đang tập trung thái rau trong nhà bếp của khách sạn, đột nhiên ma trảo của ai đó chui vào áo khiến cô giật bắn cả người, nhảy dựng lên như con cào cào. Cô hơi có máu buồn, trong khi những ngón tay tinh quái của anh cứ mơn man, mơn man… ai mà chịu cho nổi! Ấy thế mà rồi cũng quen. Có không quen cũng không được. Ai bảo đó là sở thích quái dị của người ta cơ chứ, cô đành phải mặc kệ, thôi không nhảy lên nữa. Còn anh được đằng chân lân đằng đầu. Đôi tay ma quái mấy lần từ vùng đất đằng sau đi lạc lên miền “đồi núi” đằng trước. Sau đó thì Thảo Nguyên chẳng còn tâm trí đâu làm việc hay là nấu ăn gì nữa…
- Hay thì có hay nhưng anh không thấy chúng ta cứ như đôi vợ chồng già hay sao? Sáng trưa chiều tối chỉ quanh quẩn trong nhà, sáng hỏi nhau tối ăn gì, tối hỏi nhau sáng ăn gì. Mà tối nay anh thích ăn gì, em sẽ nấu cho anh ăn? Ý, không được, anh bây giờ chỉ được ăn thức ăn mềm mà thôi.
Phong cười:
- Hay chúng ta cứ ôm nhau thế này mãi cho đến khi buông nhau ra, tóc chúng ta đã bạc trắng, da dẻ đã nhăn nheo, em sẽ trở thành bà lão, anh trở thành ông lão. Lúc đó thì chính xác là một cặp vợ chồng già đích thực.
- Tinh thần thanh niên thế kỷ hai mươi mốt đâu rồi, sếp à? – Nguyên trêu.
Phong không đáp lời. Anh mơ màng nghĩ, thực ra cùng cô già đi có gì là không tốt. Chỉ cần cùng với cô, tất cả mọi việc đều xứng đáng.
Thời gian trôi rất nhanh, thấm thoắt, họ đã “lên núi” được một tuần. Thế Phong triệt để tắt các thiết bị liên lạc. Thảo Nguyên cũng hạn chế sử dụng, chỉ mở điện thoại vào buổi tối để gọi về nhà hỏi thăm như thường lệ. Tối hôm nay, sau khi nói chuyện với mẹ cô xong, Nguyên đột nhiên nhận được điện thoại của một người đã lâu không hề liên lạc.
- Của em này! – Thế Phong đưa điện thoại cho Nguyên.
- Ai vậy ạ? – Cô vừa lấy khăn lau mái tóc ướt, vừa hỏi anh. Phong liếc nhìn màn hình, trả lời:
- “Bé My” gọi.
- À,… – Nguyên đón lấy, ngồi xuống ghế, bấm nút nghe. Thế Phong chủ động giành lại chiếc khăn từ tay cô, đứng phía sau giúp cô lau khô mái tóc.
Cuộc điện thoại diễn ra không lâu. Khi Nguyên cúp máy xong, Phong vẫn chưa lau xong tóc xong. Cô ngồi yên để anh lau, vừa nhanh nhẹn khoe:
- Một cô bé đã lâu không liên lạc tự nhiên muốn hẹn gặp em, chẳng biết có chuyện gì không.
- Thế à. – Chuyện này, Thế Phong không quan tâm lắm, miễn không phải đàn ông là được.
- Này anh, anh đã từng gặp ai đó có nhiều nét giống mình chưa? Tức là một người hoàn toàn không có quan hệ về huyết thống với anh, nhưng ai nhìn vào cũng nghĩ anh với người đó có họ hàng với nhau ấy.
- Chưa từng. – Anh đã lau xong, tiếp tục lấy lược chải lại tóc cho cô.
- Em với cô bé vừa gọi điện này có nhiều nét giống nhau lắm đấy! Ai cũng nói vậy. Chỉ có em là thấy bình thường. Chắc người ngoài nhìn mới cảm thấy giống.
Lời này của Nguyên bắt đầu thu hút sự chú ý của Thế Phong. Ngón tay cầm lược của anh khẽ chậm lại, Nguyên ngẩng lên:
- Sao vậy anh?
- Không có gì.
Phong tiếp tục chải tóc nhưng trong đầu anh bỗng nhiên hiện ra hình ảnh một nụ cười thiếu nữ rạng rỡ trong chiếc váy xanh. Anh, chính anh đã từng gặp một người có nhiều nét giống cô. Thời điểm đó, anh chỉ muốn tìm ngay đối tượng kết hôn để quên Thảo Nguyên đi, và đúng là có một ngày anh đã quyết tâm sẽ đính hôn thật. Sau khi quyết định như vậy, anh cảm thấy rất đau khổ, tâm trí chìm vào khủng hoảng. Hôm đó, anh đã coi một người khác là Thảo Nguyên.
Khi vừa nhìn thấy, anh đột nhiên ôm chầm lấy vai cô ấn vào cánh cửa, toàn thân nóng hổi dựa sát vào người cô, hơi thở vương đầy mùi rượu thơm. Hình như anh đang say. Anh nói:
- Thiên thần, anh sắp đính hôn!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.