Chương 47: Mày trông còn “nuột” hơn cả Ngọc Trinh
Minh Moon
17/06/2014
Con người là động vật đẳng nhiệt, nhưng khả năng thay đổi bản thân và thay đổi… mọi thứ thì lũ động vật biến nhiệt cứ phải là gọi bằng “sư cụ”. Giống như Đặng Thảo Nguyên đây này, cô soi gương mà còn giật cả mình. Đã thế giờ lại còn làm quản lý quán Bar, một công việc đầy phức tạp và rắc rối. Trước đây cô làm sales, cũng phức tạp và rắc rối lắm, nhưng không phải cái kiểu thế này.
- Chị Nguyên ơi, chị Nguyên…
Cậu chàng phục vụ xộc vào văn phòng, te tái thông báo:
- Chị ơi, có biến! Có biến động!
Từ gần một tháng tới đây làm, cô nghe câu này đã nhiều lần rồi nên bình tĩnh bảo:
- Biến động hả em? Biến động cấp mấy? Lại đi dép lê mặc quần đùi đòi xông vào bar hay là hotgirl ở ngoài vào làm phiền khách?
- Không ạ. Có một ông bác tới làm ầm lên, đòi là phải gặp cô Trà nào đó. Em mới nói là ở đây không có ai là Trà cả, ông ta bèn bảo là em nói láo, bảo là mình giấu con gái ông ấy. Đang ầm ỹ ở ngoài kia chị ra ngay đi ạ.
Nguyên chưa biết đầu cua tai nheo thế nào, cũng hối hả đứng dậy đi theo cậu phục vụ, vừa đi vừa đưa tay kéo chiếc váy ôm ngắn trên gối xuống một chút.
Vụ lộn xộn diễn ra ở trước cửa, hai bảo vệ của bar đang ngăn một người đàn ông lớn tuổi trông lam lũ không cho ông bước vào.
- Chào bác! – Nguyên nói lễ phép. – Xin hỏi bác đến tìm ai ạ?
Ông ta trông thấy Nguyên, có hơi sững người lại một chút. Đứa con gái đang đứng trước mặt ông đây, tóc nhuộm vừa xoăn vừa bóng mượt, trang điểm mặt hoa da phấn, quần áo là lượt cứ như cái đám diễn viên hay xuất hiện ở trên tivi, ông chưa gặp bên ngoài bao giờ. Khuôn mặt đen đúa của ông hiện lên thoáng bối rối. Tuy nhiên, sự lễ phép trong giọng chào hỏi kia khiến ông cảm thấy yên tâm một chút, bèn hắng giọng nói lớn:
- Tôi đến tìm con gái tôi, tôi biết nó lén lút làm việc ở đây các người đừng hòng giấu diếm. Khôn hồn thì gọi nó ra đây cho tôi ngay.
- Con gái bác tên là…
- Nó tên là Trà. Vũ Thị Trà!
- Trước tiên, cháu mời bác vào trong văn phòng đã. Chỗ chúng cháu là nơi kinh doanh, chúng ta đứng ở đây nói chuyện không tiện. Mời bác đi theo cháu.
Thảo Nguyên đi trước dẫn đường, trước khi đi còn dặn nhân viên phục vụ rót nước mang vào. Mời khách yên vị xong, cô mới mở lời:
- Đúng là có cô Vũ Thị Trà làm nhân viên ở đây. Nhưng cô ấy làm ca chiều, khoảng 5 giờ mới tới ạ. Có điều mọi người ở đây đều gọi cô ấy là Trà Mi, chỉ có cháu biết tên thật nên khi nãy bác hỏi, nhân viên của quán mới nói là không có cô Trà nào làm việc ở đây cả. Bác là bố của cô ấy?
- Đúng. Tôi là bố của nó.
Hỏi chuyện một hồi, Nguyên mới vỡ lẽ thì ra ông bố này ở quê, nghe hàng xóm người ta đồn cô con gái đang học đại học năm nhất của gia đình ông đang làm tiếp viên ở quán bar. Cái chữ “tiếp viên” ở “quán bar” đối với dân quê ông mà nói là cái gì đó ghê gớm lắm, tương đương với “cave”, với “gái làm tiền”. Ông tức hộc máu vì đứa con nhà mình hư hỏng, đùng đùng bắt xe lên đây định lôi cổ nó về dần một trận cho chừa cái thói. Nhà ông đang khó khăn thật, nhưng không đời nào để mang tiếng là con gái phải đi bán thân để trả nợ. Nỗi nhục này ông không chịu được.
- Bác ơi, cháu nghĩ bác hiểu lầm con gái bác và cả quán bar của chúng cháu rồi. Chỗ chúng cháu tuyệt đối không phải như bác nghĩ đâu. Chúng cháu có giấy phép kinh doanh đàng hoàng, khách hàng lịch sự, hòa nhã mới được chào đón. Đấy bác xem, chúng cháu còn quy định khách nào mặc quần short, đi dép lê sẽ mời ra ngoài ngay. – Nghe đến đây, ông bác bất giác rụt đôi chân của mình lại dấu chặt dưới gầm bàn. – Bác có biết Trà để được nhận vào đây đã phải cố gắng như thế nào không? Vì cô ấy nói được tiếng Anh nên chúng cháu mới nhận đấy ạ. Nếu bác không tin, bây giờ cháu sẽ dẫn bác đi tham quan một vòng để tìm hiểu hoạt động của quán và công việc của những nhân viên giống như Trà.
Những lời nói thấu tình đạt lý của Nguyên đã xoa dịu ông bố nóng tính. Đúng lúc đó, một cái bóng từ ngoài xộc vào, vội đến mức quên cả gõ cửa phòng.
- Bố, sao bố lại đến đây làm ầm ĩ cái gì lên thế! Bố đi với con, nhanh lên!
Cô bé vừa kéo vừa lôi người đàn ông dậy, quay sang Nguyên cười khổ:
- Chị ơi, em xin lỗi chị. Bố em chẳng biết nghe người ta nói năng lung tung gì, chưa hỏi em câu nào đã đến đây làm phiền mọi người.
Nguyên đáp:
- Chị vừa giải thích với bố em một chút rồi. Bây giờ em hãy dẫn bố em đi tham quan quán bar để bác ấy tìm hiểu thêm.
- Thôi, không cần đâu ạ. Bố, bố không cần tham quan bây giờ đúng không?
- À, ờ… không… không cần.
Khi cha con họ đi rồi, Nguyên mới ngồi thịch xuống ghế. Một cảm giác chán chường không rõ nguồn cơn lan tỏa khắp người cô, từ đỉnh đầu xuống tới tận gót chân. Cô quờ tay lấy bao thuốc lá, rút một điếu rồi châm lửa hút. Nicotine đậm đặc đi vào phổi, đi lên não, làm tăng các chất dẫn truyền và các nội thiết tố xoa dịu hệ thần kinh trung ương. Mẹ cô mà trông thấy cảnh con gái thế này chắc khóc thét, hoặc là sẽ lấy chày giã cua đập cho cô một trận. Nguyên cẩu thả gác đôi chân thon dài trong làn tất đen lên bàn, bất cần tựa người vào ghế bành thở ra những vòng khói trắng. Cô nghĩ cô bắt đầu thấy thích thuốc lá, hay đúng hơn là thích cái cảm giác được chìm vào những cảm xúc dịu êm, vỗ về rất huyền hoặc này.
Cuối tuần, quán bar nhận tổ chức sự kiện khởi công một trung tâm điện máy cho khách hàng. Khỏi phải nói San San và Phương Anh đã hớn hở như thế nào vì đây là hợp đồng đầu tiên của họ từ khi khai trương quán bar. Nguyên thì lại không nghĩ như vậy, bởi rõ ràng giám đốc của cái trung tâm điện máy tương lai kia là bạn của Phương Anh, chẳc anh ta đồng ý ký hợp đồng vì nể chủ nhân thôi chứ ở cái nơi mà một món đồ uống tệ nhất cũng đã có giá 150 nghìn thế này thì dù cao cấp đến mấy cũng không khác gì ném tiền qua cửa sổ.
Hôm nay, Nguyên mặc một bộ váy dài màu đỏ, quây trước ngực do San San chọn cho. Mái tóc mới nhuộm vàng nâu uốn nhẹ thả từng lọn mềm mại qua hai vai, rất hợp với nước da trắng của cô. Cộng với hai cánh môi được tô son đỏ san hô, lúc Nguyên đi qua trước gương, San San giữ cô lại chỉ vào hình ảnh phản chiếu trong đó, cười hô hô:
- Nhìn đi! Mày trông còn “nuột” hơn cả Ngọc Trinh.
Phương Anh thì tấm tắc khen:
- Hồi mới đầu gặp Nguyên thấy cũng xinh xắn, nhưng chỉ là đáng yêu kiểu hiền thục. Không ngờ thay đổi phong cách chút xíu thành ra một mỹ nhân lộng lẫy thế này. – Rồi cô búng ngón tay cái tách: – Mấy ông khách cứ mà tha hồ ngưỡng mộ nhé. Nguyên sẽ là nam châm hút khách cho bar của chúng ta.
- Em chỉ xách dép cho Phương Anh. – Nguyên đáp trả.
Ôi thôi, cho cô xin. Cô chỉ làm quản lý thôi nhé, chứ không muốn làm nam châm hút sắt đâu. Đành rằng quản lý bar thường phải kiêm luôn nhiệm vụ tạo mối quan hệ tốt đẹp với khách để lôi kéo khách quen đến với bar nhưng Nguyên đã “mặc cả” trước với hai “bà chủ” kia rồi. Chuyện câu kéo khách thì để cho nhân viên PR đảm nhiệm, cô chỉ quản lý vấn đề hoạt động chung của từng bộ phận và nhân sự mà thôi.
Buổi tiệc của sự kiện đã chính thức bắt đầu ở khu vực sân thượng ngoài trời, mọi người tụ tập đông đảo bên dưới theo dõi những diến biến trên sâu khấu chính được giới thiệu bởi người dẫn chương trình chuyên nghiệp. Các nhân viên của bar mặc đồng phục sơ mi và ghi-lê bê những khay cocktail hay finger food, lặng lẽ và lịch sự phục vụ khách.
Sau khi đi chào khắp lượt các vị khách quan trọng và trao đổi được một đống danh thiếp, Nguyên đứng lui vào đằng sau khu vực lễ tân, tựa người vào một chiếc bàn thở ra một hơi. Sau đó cô lén lút tháo hai bàn chân ra khỏi đôi giày cao gót, tự nhiên như không nhún nhún vài cái để thư giãn ngón chân vừa mới được giải phóng. Tất cả những hành động của cô từ nãy đến giờ đều không lọt qua cặp mắt của một người đàn ông. Anh đứng ở một bàn nơi góc khuất nhất của bữa tiệc đã quan sát cô một lúc lâu, ban đầu là sững sờ không dám tin vào mắt mình, sau đó là cảm giác ngạc nhiên, và cuối cùng là vỡ lẽ. Mới một tháng không gặp, thì ra cô có thể biến hóa kỳ ảo như thế. Trước đây, anh vốn đã thấy cô đẹp, một vẻ đẹp dịu dàng, trong sáng và có phần hiền lành qua mái tóc đen để thẳng và những bộ quần áo đơn giản. Còn bây giờ… có một nét quyến rũ và gợi cảm chết người đang hiện hữu ở nơi cô, khiến cho anh bất giác nghĩ tới một từ, không thể có từ nào hợp hơn để miêu tả Đặng Thảo Nguyên lúc này. Đúng, đó chính là: phong tình! Dáng vẻ của cô bây giờ thật là phong tình vạn chủng.
- Chị Nguyên ơi, chị Nguyên…
Cậu chàng phục vụ xộc vào văn phòng, te tái thông báo:
- Chị ơi, có biến! Có biến động!
Từ gần một tháng tới đây làm, cô nghe câu này đã nhiều lần rồi nên bình tĩnh bảo:
- Biến động hả em? Biến động cấp mấy? Lại đi dép lê mặc quần đùi đòi xông vào bar hay là hotgirl ở ngoài vào làm phiền khách?
- Không ạ. Có một ông bác tới làm ầm lên, đòi là phải gặp cô Trà nào đó. Em mới nói là ở đây không có ai là Trà cả, ông ta bèn bảo là em nói láo, bảo là mình giấu con gái ông ấy. Đang ầm ỹ ở ngoài kia chị ra ngay đi ạ.
Nguyên chưa biết đầu cua tai nheo thế nào, cũng hối hả đứng dậy đi theo cậu phục vụ, vừa đi vừa đưa tay kéo chiếc váy ôm ngắn trên gối xuống một chút.
Vụ lộn xộn diễn ra ở trước cửa, hai bảo vệ của bar đang ngăn một người đàn ông lớn tuổi trông lam lũ không cho ông bước vào.
- Chào bác! – Nguyên nói lễ phép. – Xin hỏi bác đến tìm ai ạ?
Ông ta trông thấy Nguyên, có hơi sững người lại một chút. Đứa con gái đang đứng trước mặt ông đây, tóc nhuộm vừa xoăn vừa bóng mượt, trang điểm mặt hoa da phấn, quần áo là lượt cứ như cái đám diễn viên hay xuất hiện ở trên tivi, ông chưa gặp bên ngoài bao giờ. Khuôn mặt đen đúa của ông hiện lên thoáng bối rối. Tuy nhiên, sự lễ phép trong giọng chào hỏi kia khiến ông cảm thấy yên tâm một chút, bèn hắng giọng nói lớn:
- Tôi đến tìm con gái tôi, tôi biết nó lén lút làm việc ở đây các người đừng hòng giấu diếm. Khôn hồn thì gọi nó ra đây cho tôi ngay.
- Con gái bác tên là…
- Nó tên là Trà. Vũ Thị Trà!
- Trước tiên, cháu mời bác vào trong văn phòng đã. Chỗ chúng cháu là nơi kinh doanh, chúng ta đứng ở đây nói chuyện không tiện. Mời bác đi theo cháu.
Thảo Nguyên đi trước dẫn đường, trước khi đi còn dặn nhân viên phục vụ rót nước mang vào. Mời khách yên vị xong, cô mới mở lời:
- Đúng là có cô Vũ Thị Trà làm nhân viên ở đây. Nhưng cô ấy làm ca chiều, khoảng 5 giờ mới tới ạ. Có điều mọi người ở đây đều gọi cô ấy là Trà Mi, chỉ có cháu biết tên thật nên khi nãy bác hỏi, nhân viên của quán mới nói là không có cô Trà nào làm việc ở đây cả. Bác là bố của cô ấy?
- Đúng. Tôi là bố của nó.
Hỏi chuyện một hồi, Nguyên mới vỡ lẽ thì ra ông bố này ở quê, nghe hàng xóm người ta đồn cô con gái đang học đại học năm nhất của gia đình ông đang làm tiếp viên ở quán bar. Cái chữ “tiếp viên” ở “quán bar” đối với dân quê ông mà nói là cái gì đó ghê gớm lắm, tương đương với “cave”, với “gái làm tiền”. Ông tức hộc máu vì đứa con nhà mình hư hỏng, đùng đùng bắt xe lên đây định lôi cổ nó về dần một trận cho chừa cái thói. Nhà ông đang khó khăn thật, nhưng không đời nào để mang tiếng là con gái phải đi bán thân để trả nợ. Nỗi nhục này ông không chịu được.
- Bác ơi, cháu nghĩ bác hiểu lầm con gái bác và cả quán bar của chúng cháu rồi. Chỗ chúng cháu tuyệt đối không phải như bác nghĩ đâu. Chúng cháu có giấy phép kinh doanh đàng hoàng, khách hàng lịch sự, hòa nhã mới được chào đón. Đấy bác xem, chúng cháu còn quy định khách nào mặc quần short, đi dép lê sẽ mời ra ngoài ngay. – Nghe đến đây, ông bác bất giác rụt đôi chân của mình lại dấu chặt dưới gầm bàn. – Bác có biết Trà để được nhận vào đây đã phải cố gắng như thế nào không? Vì cô ấy nói được tiếng Anh nên chúng cháu mới nhận đấy ạ. Nếu bác không tin, bây giờ cháu sẽ dẫn bác đi tham quan một vòng để tìm hiểu hoạt động của quán và công việc của những nhân viên giống như Trà.
Những lời nói thấu tình đạt lý của Nguyên đã xoa dịu ông bố nóng tính. Đúng lúc đó, một cái bóng từ ngoài xộc vào, vội đến mức quên cả gõ cửa phòng.
- Bố, sao bố lại đến đây làm ầm ĩ cái gì lên thế! Bố đi với con, nhanh lên!
Cô bé vừa kéo vừa lôi người đàn ông dậy, quay sang Nguyên cười khổ:
- Chị ơi, em xin lỗi chị. Bố em chẳng biết nghe người ta nói năng lung tung gì, chưa hỏi em câu nào đã đến đây làm phiền mọi người.
Nguyên đáp:
- Chị vừa giải thích với bố em một chút rồi. Bây giờ em hãy dẫn bố em đi tham quan quán bar để bác ấy tìm hiểu thêm.
- Thôi, không cần đâu ạ. Bố, bố không cần tham quan bây giờ đúng không?
- À, ờ… không… không cần.
Khi cha con họ đi rồi, Nguyên mới ngồi thịch xuống ghế. Một cảm giác chán chường không rõ nguồn cơn lan tỏa khắp người cô, từ đỉnh đầu xuống tới tận gót chân. Cô quờ tay lấy bao thuốc lá, rút một điếu rồi châm lửa hút. Nicotine đậm đặc đi vào phổi, đi lên não, làm tăng các chất dẫn truyền và các nội thiết tố xoa dịu hệ thần kinh trung ương. Mẹ cô mà trông thấy cảnh con gái thế này chắc khóc thét, hoặc là sẽ lấy chày giã cua đập cho cô một trận. Nguyên cẩu thả gác đôi chân thon dài trong làn tất đen lên bàn, bất cần tựa người vào ghế bành thở ra những vòng khói trắng. Cô nghĩ cô bắt đầu thấy thích thuốc lá, hay đúng hơn là thích cái cảm giác được chìm vào những cảm xúc dịu êm, vỗ về rất huyền hoặc này.
Cuối tuần, quán bar nhận tổ chức sự kiện khởi công một trung tâm điện máy cho khách hàng. Khỏi phải nói San San và Phương Anh đã hớn hở như thế nào vì đây là hợp đồng đầu tiên của họ từ khi khai trương quán bar. Nguyên thì lại không nghĩ như vậy, bởi rõ ràng giám đốc của cái trung tâm điện máy tương lai kia là bạn của Phương Anh, chẳc anh ta đồng ý ký hợp đồng vì nể chủ nhân thôi chứ ở cái nơi mà một món đồ uống tệ nhất cũng đã có giá 150 nghìn thế này thì dù cao cấp đến mấy cũng không khác gì ném tiền qua cửa sổ.
Hôm nay, Nguyên mặc một bộ váy dài màu đỏ, quây trước ngực do San San chọn cho. Mái tóc mới nhuộm vàng nâu uốn nhẹ thả từng lọn mềm mại qua hai vai, rất hợp với nước da trắng của cô. Cộng với hai cánh môi được tô son đỏ san hô, lúc Nguyên đi qua trước gương, San San giữ cô lại chỉ vào hình ảnh phản chiếu trong đó, cười hô hô:
- Nhìn đi! Mày trông còn “nuột” hơn cả Ngọc Trinh.
Phương Anh thì tấm tắc khen:
- Hồi mới đầu gặp Nguyên thấy cũng xinh xắn, nhưng chỉ là đáng yêu kiểu hiền thục. Không ngờ thay đổi phong cách chút xíu thành ra một mỹ nhân lộng lẫy thế này. – Rồi cô búng ngón tay cái tách: – Mấy ông khách cứ mà tha hồ ngưỡng mộ nhé. Nguyên sẽ là nam châm hút khách cho bar của chúng ta.
- Em chỉ xách dép cho Phương Anh. – Nguyên đáp trả.
Ôi thôi, cho cô xin. Cô chỉ làm quản lý thôi nhé, chứ không muốn làm nam châm hút sắt đâu. Đành rằng quản lý bar thường phải kiêm luôn nhiệm vụ tạo mối quan hệ tốt đẹp với khách để lôi kéo khách quen đến với bar nhưng Nguyên đã “mặc cả” trước với hai “bà chủ” kia rồi. Chuyện câu kéo khách thì để cho nhân viên PR đảm nhiệm, cô chỉ quản lý vấn đề hoạt động chung của từng bộ phận và nhân sự mà thôi.
Buổi tiệc của sự kiện đã chính thức bắt đầu ở khu vực sân thượng ngoài trời, mọi người tụ tập đông đảo bên dưới theo dõi những diến biến trên sâu khấu chính được giới thiệu bởi người dẫn chương trình chuyên nghiệp. Các nhân viên của bar mặc đồng phục sơ mi và ghi-lê bê những khay cocktail hay finger food, lặng lẽ và lịch sự phục vụ khách.
Sau khi đi chào khắp lượt các vị khách quan trọng và trao đổi được một đống danh thiếp, Nguyên đứng lui vào đằng sau khu vực lễ tân, tựa người vào một chiếc bàn thở ra một hơi. Sau đó cô lén lút tháo hai bàn chân ra khỏi đôi giày cao gót, tự nhiên như không nhún nhún vài cái để thư giãn ngón chân vừa mới được giải phóng. Tất cả những hành động của cô từ nãy đến giờ đều không lọt qua cặp mắt của một người đàn ông. Anh đứng ở một bàn nơi góc khuất nhất của bữa tiệc đã quan sát cô một lúc lâu, ban đầu là sững sờ không dám tin vào mắt mình, sau đó là cảm giác ngạc nhiên, và cuối cùng là vỡ lẽ. Mới một tháng không gặp, thì ra cô có thể biến hóa kỳ ảo như thế. Trước đây, anh vốn đã thấy cô đẹp, một vẻ đẹp dịu dàng, trong sáng và có phần hiền lành qua mái tóc đen để thẳng và những bộ quần áo đơn giản. Còn bây giờ… có một nét quyến rũ và gợi cảm chết người đang hiện hữu ở nơi cô, khiến cho anh bất giác nghĩ tới một từ, không thể có từ nào hợp hơn để miêu tả Đặng Thảo Nguyên lúc này. Đúng, đó chính là: phong tình! Dáng vẻ của cô bây giờ thật là phong tình vạn chủng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.