Chương 29: Anh Tự Nguyện
Giản Bình
02/10/2021
Hàn Nhất Phi nghĩ về khoảng thời gian Hàn Chí Dĩnh ở trong phòng Cố Phi ban nãy chợt có cảm giác tò mò, chỉ thông báo một tiếng có thể lâu như vậy sao. Nhưng mà tất cả chỉ dừng lại trong phạm vi suy nghĩ mà thôi, cậu nửa lời cũng không nói ra, trên mặt vẫn là biểu cảm tươi cười như bình thường. Cậu không ngại hỏi, chỉ là không muốn nghe được câu trả lời của Cố Phi hay lời nói dối giấu đi những chuyện không nên để cho người khác biết vừa rồi.
Bản thiết kế nhà hàng cơ bản đã được hoàn thành. Lần này đi khảo sát hiện trường, nếu không có thay đổi gì thì có thể bắt đầu sửa sang rồi. Phong cách châu Âu này rất hợp mắt Cố Phi, vừa cổ điển lại vừa sang trọng. Cô cũng không cảm thấy muốn chỉnh sửa gì nhiều mà chỉ đơn giản đưa ra thêm vài ý tưởng bài trí quầy rượu.
Địa điểm của nhà hàng là tầng mười lăm của một tòa nhà gần khu trung tâm. Giá thuê ở đây tuy có hơi đắt nhưng nếu so với mặt bằng chung ở những nơi sầm uất như thế này thì cũng xem như có thể chấp nhận được. Cố Phi xem xong khu vực sẽ thi công quầy rượu thì chỉ tìm một góc ngồi xuống, yên lặng quan sát Hàn Nhất Phi đang không ngừng đi đi lại lại trước mặt. Cậu đang bàn bạc lại về một số tiểu tiết đèn với bên thiết kế, dáng vẻ rất nghiêm túc, rất giống với anh.
Sau khi tiễn kiến trúc sư ra về, Hàn Nhất Phi ngồi xuống bên cạnh cô. Không còn người lạ xung quanh nữa, Cố Phi muốn chọc cậu một chút.
“Cậu biến thành ông chủ của tôi rồi nhỉ? Cũng ra dáng phết đấy.”
Hàn Nhất Phi chỉ cười trừ, nếu đây đơn thuần là ngưỡng mộ thì cậu sẽ từ chối không nhận, cậu biết mình muốn nhiều hơn.
Cố Phi mở cửa bước vào nhà, Hàn Chí Dĩnh vẫn là tư thế vắt người trên sô pha như cũ. Vậy là từ lúc cô ra ngoài đến tận bây giờ anh vẫn chưa rời đi! Đây là do nhà cô hấp dẫn hay là anh đặc biệt yêu thích cái ghế kia đến mức không muốn xa nó thế?
Cũng may trước khi Cố Phi về đã cố tình đến siêu thị một chuyến tìm mua mấy nguyên liệu nấu ăn, vốn dĩ là định lấp đầy tủ lạnh từ sớm đã trống rỗng. Cô đoán chừng người đàn ông đang thoải mái nằm xem tin tức kia sẽ không rời đi sớm, như vậy cũng vừa hay có đủ nguyên liệu để làm cơm cho hai người ăn. Cố Phi xắn tay áo vào bếp bắt đầu sơ chế nguyên liệu, thuần thục rửa qua toàn bộ rau thịt.
“Sao hôm nay em lại nấu ăn vậy?” - Hàn Chí Dĩnh ở bên ngoài thấy cô đang tập trung làm thức ăn không nhịn được mà đến gần nhìn ngắm.
“Lần trước anh đã nấu rồi, tôi cũng nên mời lại chứ.”
“Phi, anh nấu ăn cho em là vì tự anh muốn, không phải để sau đó được ăn đồ em làm. Đừng làm vì cảm thấy nợ anh được không?”
Vừa rồi Cố Phi đơn thuần là nghĩ gì nói đó, cũng không có ý tứ nào đặc biệt nhưng Hàn Chí Dĩnh lại chỉ nhìn ra một chuyện, là vì cô không muốn nợ anh nên mới làm vậy. Anh không muốn Cố Phi đối với mình cứ mãi khách sáo như vậy, anh nấu cho cô một bữa ăn, hôm sau cô liền làm một bàn cơm mời lại. Hàn Chí Dĩnh chỉ muốn được một cơ hội để có thể làm gì đó cho cô, chỉ muốn bản thân có một chút ràng buộc với cô mà thôi.
Hàn Chí Dĩnh biết hành động của mình bây giờ chính là miễn cưỡng nối lại sợi dây liên kết giữa hai người. Nhưng anh không muốn làm khách trong cuộc đời cô, cũng không muốn biến thành một người đã từng quen biết, vì nếu là mối quan hệ này thì một lúc nào đó, Cố Phi có thể sẽ lại nhẹ nhàng đi qua đời anh lần nữa.
Hành động gọt rau củ trên tay Cố Phi dừng lại, cô cũng không biết phải nói gì hơn. Trong suy nghĩ của cô, hai người họ còn gì khác ngoài mấy chuyện cho và nhận đơn thuần này nữa đâu. Chỉ là lời này của anh giống như là đang xin cô đón nhận anh cởi mở hơn vậy.
“Em có muốn quay lại làm việc ở Tửu Lầu không? Anh có thể nói với Đồng Á một tiếng.” - Hàn Chí Dĩnh nhìn thấy cô ngây người ở đó, cảm thấy chuyện vừa rồi chính là không nên nói tiếp nữa, chủ động đổi sang chủ đề khác.
“Không cần đâu, nhà hàng của Nhất Phi đã giữ sẵn vị trí pha chế cho tôi rồi.”
Anh đã mở lời trước, Cố Phi cũng nương theo đó mà đáp lại, ép mình thoát khỏi những suy nghĩ kia. Cô biết Đồng Á có lẽ cũng không làm khó chuyện quay trở lại làm việc, chỉ là cô đã hứa với Hàn Nhất Phi sẽ làm ở chỗ cậu.
“Chúc mừng em.”
Không ngờ Hàn Chí Dĩnh lại từ chỗ Cố Phi mà biết được tin em trai mình đang có hứng thú kinh doanh một nhà hàng. Chuyện này cậu chưa từng nói với anh, mà anh cũng không nghe được động tĩnh gì từ Hàn phu nhân. Hàn Nhất Phi đã muốn tự mình làm, anh chỉ có thể ủng hộ. Người trẻ đều như vậy mà, có tham vọng là điều đáng mừng.
Cố Phi không quay lại Tửu Lầu cũng được, cùng lắm là thỉnh thoảng anh đổi chỗ uống rượu. Làm việc ở chỗ Hàn Nhất Phi cũng tốt, dù gì cũng có quen biết từ trước, hạn chế chuyện cô ấy bị bắt nạt.
Hàn Chí Dĩnh đến Công nghệ Lưu Thị thì được nhân viên báo lại là Lưu Vũ Thành hiện tại không có ở công ty. Bây giờ là giờ trưa, anh đoán chừng Lưu Vũ Thành sẽ đến Liên Hòa nên lái xe đến đó xem sao, không tìm được người thì xem như ăn bữa cơm cũng được.
Lưu Vũ Thành quả thật đang ở Liên Hòa xem sổ sách. Chỗ này chỉ là một phần đầu tư của anh nhưng trách nhiệm với nó thì vẫn phải có, vậy nên ngoài công việc ở Lưu Thị, chuyện làm ăn ở đây cũng phải quan tâm đến một chút.
“Cậu có biết Nhất Phi định mở nhà hàng không?” - Hàn Chí Dĩnh hỏi Lưu Vũ Thành. Anh muốn biết thêm về mảng dịch vụ ăn uống này thì người thích hợp nhất để hỏi chỉ có thể là Lưu Vũ Thành. Nhưng tin tức này cũng làm Lưu Vũ Thành ngạc nhiên vài phần.
“Gì vậy? Nó không về Hàn Thịnh cũng không đến chỗ tôi là vì cái này à? Hôm đó nói với tôi có ý định riêng, thì ra là vậy.”
“Chỗ cậu có vẻ cần người quá nhỉ?”
Đây là đào chân tường từ chỗ Hàn Chí Dĩnh anh đấy à? Hàn Thịnh ở phía sau mở rộng cửa, dang tay đón Hàn Nhất Phi về thì thôi, sao lại xuất hiện thêm một Công nghệ Lưu Thị ở đây nữa. Lưu Vũ Thành chỉ cười cười, Hàn Thịnh cần người thì chỗ anh cũng cần mà, hơn nữa chỉ là đề nghị của anh thôi, quyết định vẫn là nằm ở chỗ Hàn Nhất Phi.
“Tôi chỉ là đang chiêu mộ nhân tài mà thôi. Mảng này cũng đang có tiềm năng phát triển tốt lắm đấy, tên nhóc này xem như có mắt nhìn!” - Lưu Vũ Thành nhìn bộ dạng nghiêm túc lắng nghe của Hàn Chí Dĩnh muốn xem xem quan điểm của anh về việc này như thế nào - “Có định nhúng tay vào không?”
“Không. Cậu cũng vờ như không biết gì đi.”
“Tôi tự biết diễn.”
Hàn Chí Dĩnh đã xác định rõ từ đầu, trừ khi Hàn Nhất Phi muốn anh giúp, ngoài ra anh sẽ không động tay chân gì vào việc này cả. Con người Lưu Vũ Thành này với cái miệng của cậu ta mới là thứ làm cho anh quan ngại. Vậy nên Hàn Chí Dĩnh cũng không quên dặn dò một chút.
Bản thiết kế nhà hàng cơ bản đã được hoàn thành. Lần này đi khảo sát hiện trường, nếu không có thay đổi gì thì có thể bắt đầu sửa sang rồi. Phong cách châu Âu này rất hợp mắt Cố Phi, vừa cổ điển lại vừa sang trọng. Cô cũng không cảm thấy muốn chỉnh sửa gì nhiều mà chỉ đơn giản đưa ra thêm vài ý tưởng bài trí quầy rượu.
Địa điểm của nhà hàng là tầng mười lăm của một tòa nhà gần khu trung tâm. Giá thuê ở đây tuy có hơi đắt nhưng nếu so với mặt bằng chung ở những nơi sầm uất như thế này thì cũng xem như có thể chấp nhận được. Cố Phi xem xong khu vực sẽ thi công quầy rượu thì chỉ tìm một góc ngồi xuống, yên lặng quan sát Hàn Nhất Phi đang không ngừng đi đi lại lại trước mặt. Cậu đang bàn bạc lại về một số tiểu tiết đèn với bên thiết kế, dáng vẻ rất nghiêm túc, rất giống với anh.
Sau khi tiễn kiến trúc sư ra về, Hàn Nhất Phi ngồi xuống bên cạnh cô. Không còn người lạ xung quanh nữa, Cố Phi muốn chọc cậu một chút.
“Cậu biến thành ông chủ của tôi rồi nhỉ? Cũng ra dáng phết đấy.”
Hàn Nhất Phi chỉ cười trừ, nếu đây đơn thuần là ngưỡng mộ thì cậu sẽ từ chối không nhận, cậu biết mình muốn nhiều hơn.
Cố Phi mở cửa bước vào nhà, Hàn Chí Dĩnh vẫn là tư thế vắt người trên sô pha như cũ. Vậy là từ lúc cô ra ngoài đến tận bây giờ anh vẫn chưa rời đi! Đây là do nhà cô hấp dẫn hay là anh đặc biệt yêu thích cái ghế kia đến mức không muốn xa nó thế?
Cũng may trước khi Cố Phi về đã cố tình đến siêu thị một chuyến tìm mua mấy nguyên liệu nấu ăn, vốn dĩ là định lấp đầy tủ lạnh từ sớm đã trống rỗng. Cô đoán chừng người đàn ông đang thoải mái nằm xem tin tức kia sẽ không rời đi sớm, như vậy cũng vừa hay có đủ nguyên liệu để làm cơm cho hai người ăn. Cố Phi xắn tay áo vào bếp bắt đầu sơ chế nguyên liệu, thuần thục rửa qua toàn bộ rau thịt.
“Sao hôm nay em lại nấu ăn vậy?” - Hàn Chí Dĩnh ở bên ngoài thấy cô đang tập trung làm thức ăn không nhịn được mà đến gần nhìn ngắm.
“Lần trước anh đã nấu rồi, tôi cũng nên mời lại chứ.”
“Phi, anh nấu ăn cho em là vì tự anh muốn, không phải để sau đó được ăn đồ em làm. Đừng làm vì cảm thấy nợ anh được không?”
Vừa rồi Cố Phi đơn thuần là nghĩ gì nói đó, cũng không có ý tứ nào đặc biệt nhưng Hàn Chí Dĩnh lại chỉ nhìn ra một chuyện, là vì cô không muốn nợ anh nên mới làm vậy. Anh không muốn Cố Phi đối với mình cứ mãi khách sáo như vậy, anh nấu cho cô một bữa ăn, hôm sau cô liền làm một bàn cơm mời lại. Hàn Chí Dĩnh chỉ muốn được một cơ hội để có thể làm gì đó cho cô, chỉ muốn bản thân có một chút ràng buộc với cô mà thôi.
Hàn Chí Dĩnh biết hành động của mình bây giờ chính là miễn cưỡng nối lại sợi dây liên kết giữa hai người. Nhưng anh không muốn làm khách trong cuộc đời cô, cũng không muốn biến thành một người đã từng quen biết, vì nếu là mối quan hệ này thì một lúc nào đó, Cố Phi có thể sẽ lại nhẹ nhàng đi qua đời anh lần nữa.
Hành động gọt rau củ trên tay Cố Phi dừng lại, cô cũng không biết phải nói gì hơn. Trong suy nghĩ của cô, hai người họ còn gì khác ngoài mấy chuyện cho và nhận đơn thuần này nữa đâu. Chỉ là lời này của anh giống như là đang xin cô đón nhận anh cởi mở hơn vậy.
“Em có muốn quay lại làm việc ở Tửu Lầu không? Anh có thể nói với Đồng Á một tiếng.” - Hàn Chí Dĩnh nhìn thấy cô ngây người ở đó, cảm thấy chuyện vừa rồi chính là không nên nói tiếp nữa, chủ động đổi sang chủ đề khác.
“Không cần đâu, nhà hàng của Nhất Phi đã giữ sẵn vị trí pha chế cho tôi rồi.”
Anh đã mở lời trước, Cố Phi cũng nương theo đó mà đáp lại, ép mình thoát khỏi những suy nghĩ kia. Cô biết Đồng Á có lẽ cũng không làm khó chuyện quay trở lại làm việc, chỉ là cô đã hứa với Hàn Nhất Phi sẽ làm ở chỗ cậu.
“Chúc mừng em.”
Không ngờ Hàn Chí Dĩnh lại từ chỗ Cố Phi mà biết được tin em trai mình đang có hứng thú kinh doanh một nhà hàng. Chuyện này cậu chưa từng nói với anh, mà anh cũng không nghe được động tĩnh gì từ Hàn phu nhân. Hàn Nhất Phi đã muốn tự mình làm, anh chỉ có thể ủng hộ. Người trẻ đều như vậy mà, có tham vọng là điều đáng mừng.
Cố Phi không quay lại Tửu Lầu cũng được, cùng lắm là thỉnh thoảng anh đổi chỗ uống rượu. Làm việc ở chỗ Hàn Nhất Phi cũng tốt, dù gì cũng có quen biết từ trước, hạn chế chuyện cô ấy bị bắt nạt.
Hàn Chí Dĩnh đến Công nghệ Lưu Thị thì được nhân viên báo lại là Lưu Vũ Thành hiện tại không có ở công ty. Bây giờ là giờ trưa, anh đoán chừng Lưu Vũ Thành sẽ đến Liên Hòa nên lái xe đến đó xem sao, không tìm được người thì xem như ăn bữa cơm cũng được.
Lưu Vũ Thành quả thật đang ở Liên Hòa xem sổ sách. Chỗ này chỉ là một phần đầu tư của anh nhưng trách nhiệm với nó thì vẫn phải có, vậy nên ngoài công việc ở Lưu Thị, chuyện làm ăn ở đây cũng phải quan tâm đến một chút.
“Cậu có biết Nhất Phi định mở nhà hàng không?” - Hàn Chí Dĩnh hỏi Lưu Vũ Thành. Anh muốn biết thêm về mảng dịch vụ ăn uống này thì người thích hợp nhất để hỏi chỉ có thể là Lưu Vũ Thành. Nhưng tin tức này cũng làm Lưu Vũ Thành ngạc nhiên vài phần.
“Gì vậy? Nó không về Hàn Thịnh cũng không đến chỗ tôi là vì cái này à? Hôm đó nói với tôi có ý định riêng, thì ra là vậy.”
“Chỗ cậu có vẻ cần người quá nhỉ?”
Đây là đào chân tường từ chỗ Hàn Chí Dĩnh anh đấy à? Hàn Thịnh ở phía sau mở rộng cửa, dang tay đón Hàn Nhất Phi về thì thôi, sao lại xuất hiện thêm một Công nghệ Lưu Thị ở đây nữa. Lưu Vũ Thành chỉ cười cười, Hàn Thịnh cần người thì chỗ anh cũng cần mà, hơn nữa chỉ là đề nghị của anh thôi, quyết định vẫn là nằm ở chỗ Hàn Nhất Phi.
“Tôi chỉ là đang chiêu mộ nhân tài mà thôi. Mảng này cũng đang có tiềm năng phát triển tốt lắm đấy, tên nhóc này xem như có mắt nhìn!” - Lưu Vũ Thành nhìn bộ dạng nghiêm túc lắng nghe của Hàn Chí Dĩnh muốn xem xem quan điểm của anh về việc này như thế nào - “Có định nhúng tay vào không?”
“Không. Cậu cũng vờ như không biết gì đi.”
“Tôi tự biết diễn.”
Hàn Chí Dĩnh đã xác định rõ từ đầu, trừ khi Hàn Nhất Phi muốn anh giúp, ngoài ra anh sẽ không động tay chân gì vào việc này cả. Con người Lưu Vũ Thành này với cái miệng của cậu ta mới là thứ làm cho anh quan ngại. Vậy nên Hàn Chí Dĩnh cũng không quên dặn dò một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.