Chương 27: Cùng Một Loại Người (2)
Giản Bình
02/10/2021
“Cố Phi không kể với cậu về chuyện đó à?” - Đồng Á nhớ lại biểu cảm không tin vào tai mình của Hàn Chí Dĩnh vừa rồi nên muốn hỏi xem sao, nhưng chờ đợi một lúc lâu cũng không thấy có động tĩnh gì liền đưa mắt sang nhìn chằm chằm Lưu Vũ Thành.
“Đừng có nhìn tôi, Tình Văn cũng không nói gì cả.” - Lưu Vũ Thành thấy ánh nhìn tò mò của Đồng Á liền vội vàng thanh minh cho bản thân. Anh ngày ngày đều là cắm rễ ở chỗ của Triệu Tình Văn cũng không thấy cô ấy nhắc gì đến chuyện này. Với cái bản tính manh động của Triệu Tình Văn, nếu cô ấy biết tên khốn Lê Nhậm đó dám giở trò với Cố Phi, khẳng định hắn ta ngay lập tức sẽ biến thành thái giám dưới tay cô.
Đồng Á nói xong cũng chợt nhận ra mình không nên hỏi thì hơn, hành động hôm nay của Hàn Chí Dĩnh đã là câu trả lời rõ nhất rồi. Cô không có tiếp xúc nhiều với Cố Phi, nhưng chỉ dựa vào nguyên nhân hai người họ kết hôn cùng với mấy lần nghe Lưu Vũ Thành kể về thái độ của cô gái này trước những hành động quá phận của Bách Thụy liền sinh ra cảm giác khâm phục. Chấp nhận hôn nhân lạnh nhạt đã đành, Cố Phi còn phải đối mặt với hàng đống “vệ tinh” lúc nào cũng xoay xung quanh Hàn Chí Dĩnh, cô ấy có thể nhẫn nhịn đến mức nào cơ chứ?
Quần áo trên người Hàn Chí Dĩnh không những xộc xệch mà còn dính đầy vệt máu của tên khốn kia, trên tay có vài vết xước cho mảnh chai lúc nãy văng ra. Bộ dạng đằng đằng sát khí này khiến người khác nhìn thấy cũng phải run sợ mấy phần.
“Duẫn Hạo, cho người mang quần áo vào để cậu ấy thay trước đã.”
Hàn Chí Dĩnh ở trên bàn rượu điên cuồng uống, Đồng Duẫn Hạo có can ngăn thế nào cũng không được. Anh chính là cười bản thân mình, cười mình đi một vòng lớn mới nhận ra tình cảm với Cố Phi, đến cuối cùng vẫn để cô ký vào đơn đồng ý ly hôn. Hai người vốn dĩ là vợ chồng, cô vốn dĩ gọi anh bằng hai tiếng “Chí Dĩnh” thân mật biết bao nhiêu vậy mà quan hệ của anh và Cố Phi bây giờ đến gọi là người quen cũng không phải, đối xử với nhau chỉ có phép lịch sự xa cách.
Đối với phong cách uống rượu như uống nước khoáng này của Hàn Chí Dĩnh, mọi người xung quanh chỉ biết im lặng trơ mắt nhìn. Anh dùng chút tỉnh táo cuối cùng của mình đứng dậy đi về hướng thang máy riêng. Trần Tư Lệnh không yên tâm liền chạy theo phía sau.
Trần Tư Lệnh nhìn thấy Hàn Chí Dĩnh định lái xe đi thì ngay lập tức ngăn lại, dù gì bây giờ anh cũng là người đã có cồn trong người, vẫn nên để người khác đưa đi thì hơn.
“Cậu muốn đi đâu? Tôi đưa cậu đi!”
“Để tôi một mình, cậu đừng đi theo tôi nữa.” - Hàn Chí Dĩnh lùi lại một chút, bàn tay đưa ra phía trước ngăn không cho Trần Tư Lệnh đến gần.
Trần Tư Lệnh đã mở cửa xe sẵn, yêu cầu này của Hàn Chí Dĩnh, anh có thế nào cũng không thể đồng ý được: “Cậu như vậy có cái rắm tôi mới dám để cậu một mình! Đừng trẻ con nữa! Ngồi vào đi, tôi đưa cậu về biệt thự.”
Hàn Chí Dĩnh lắc đầu, đẩy Trần Tư Lệnh qua một bên, nhất quyết không chịu lên xe. Trước tình cảnh này, Trần Tư Lệnh quả thật cạn lời. Con người trước mặt cậu đã say đến quay cuồng trời đất vẫn còn ngoan cố như vậy, cái bản tính cứng đầu này nói không ngoa chính là đã tồn tại từ trong máu rồi!
“Được, tôi không đưa cậu đi. Nhưng cậu bây giờ cũng không thể lái xe được.”
Trần Tư Lệnh chỉ còn cách đưa ra thỏa thuận. Anh dìu thân thể cao lớn của Hàn Chí Dĩnh ra bên ngoài, tùy tiện vẫy gọi một chiếc taxi. Trần Tư Lệnh ném người vào trong xe xong còn dặn dò lái xe rất kỹ lưỡng phải đưa về biệt thự.
Nhưng xe vừa đi khuất bóng, Hàn Chí Dĩnh lại một mực yêu cầu chuyển hướng đến chỗ Cố Phi.
Anh cũng không biết mình đã nghĩ cái gì, chỉ biết trong đầu hiện tại chỉ có hình bóng của cô, việc duy nhất muốn làm vào lúc này cũng chỉ có gặp cô. Xe dừng ở phía dưới căn hộ của Cố Phi, Hàn Chí Dĩnh cố gắng nặn ra dáng vẻ tỉnh táo nhất để gặp cô, nhưng cũng không thể giấu được mùi rượu nồng nặc trên người.
“Em ăn tối chưa?”
Cố Phi nhìn thấy một dãy số lạ gọi đến còn tưởng là của Hàn Nhất Phi, kết quả nghe máy lại là giọng nói trầm khàn của Hàn Chí Dĩnh. Cô thầm nghĩ hai người vừa mới gặp nhau buổi sáng, không lẽ bây giờ anh lại muốn ăn cơm tối ở đây sao.
“Sao vậy? Hàn tổng xem chỗ của tôi là bếp riêng của mình rồi à?”
“Mở cửa đi.”
“Hàn Chí Dĩnh? Anh làm sao vậy?”
“Phi …”
Cửa vừa mở đã thấy một nam nhân cao lớn ôm chầm lấy cô. Hàn Chí Dĩnh cứ ôm cô chặt như vậy, cũng không nói một lời nào. Cằm anh đặt trên vai cô, từng hơi thở phả vào vành tai, còn có mùi rượu phủ từ trên xuống dưới như thể vừa được vớt từ trong bể rượu ra vậy.
Cố Phi cũng không biết vì lý do gì anh lại uống nhiều như vậy, còn chủ động ôm mình nhưng cô cũng không muốn phản kháng mà giữ nguyên tư thế như vậy.
“Buông ra trước đã, thời tiết bây giờ cũng không còn lạnh nữa đâu.” - Cố Phi đột nhiên đẩy anh ra. Nhưng anh vẫn làm như không có hề hấn gì mà tiếp tục ôm lấy người phụ nữ trước mặt. Hàn Chí Dĩnh cuối cùng cũng ôm được cô vào lòng, anh đáng lẽ phải làm vậy từ lâu rồi mới phải.
“Sau này có chuyện gì cũng đừng giấu anh, được không?” - Giọng nói của anh mệt mỏi, từ chữ một đều nói rất khẽ.
“Được rồi, được rồi, không giấu anh, được chưa? Anh buông ra đã.”
Ban đầu, Cố Phi chỉ im lặng, cô không có ý định trả lời anh. Cô cho rằng anh dựa vào cái gì lại muốn bước vào cuộc sống của mình lần nữa, dựa vào cái gì cô phải nói cho anh nghe cơ chứ. Nhưng người đàn ông đang tựa đầu trên vai Cố Phi có vẻ như sẽ không chịu thay đổi tư thế cho đến khi nhận được câu trả lời mong muốn. Cô đành đồng ý với anh trước rồi xoay người đi vào phòng khách.
Hàn Chí Dĩnh cũng vội vã đi vào, anh ngồi xuống chiếc sô pha mà ban sáng đã thức dậy trên đó. Cố Phi quan sát hình dáng rũ rượi này của anh một lượt, không nhịn được mà hỏi:
“Bây giờ có thể nói thái độ của anh vừa rồi là thế nào chưa?”
“Em giữ lời là được.”
Cố Phi nghe thấy lời này cũng chỉ biết thở dài, cô cũng không muốn chấp với người say, đã thành ra cái bộ dạng như vậy rồi mà vẫn còn thái độ trêu ngươi hời hợt như cũ. Cô đi vào trong định lấy cho anh cốc nước, nhưng lúc quay ra đã thấy người ở trên ghế ngủ gật đi lúc nào không hay.
“Đừng có nhìn tôi, Tình Văn cũng không nói gì cả.” - Lưu Vũ Thành thấy ánh nhìn tò mò của Đồng Á liền vội vàng thanh minh cho bản thân. Anh ngày ngày đều là cắm rễ ở chỗ của Triệu Tình Văn cũng không thấy cô ấy nhắc gì đến chuyện này. Với cái bản tính manh động của Triệu Tình Văn, nếu cô ấy biết tên khốn Lê Nhậm đó dám giở trò với Cố Phi, khẳng định hắn ta ngay lập tức sẽ biến thành thái giám dưới tay cô.
Đồng Á nói xong cũng chợt nhận ra mình không nên hỏi thì hơn, hành động hôm nay của Hàn Chí Dĩnh đã là câu trả lời rõ nhất rồi. Cô không có tiếp xúc nhiều với Cố Phi, nhưng chỉ dựa vào nguyên nhân hai người họ kết hôn cùng với mấy lần nghe Lưu Vũ Thành kể về thái độ của cô gái này trước những hành động quá phận của Bách Thụy liền sinh ra cảm giác khâm phục. Chấp nhận hôn nhân lạnh nhạt đã đành, Cố Phi còn phải đối mặt với hàng đống “vệ tinh” lúc nào cũng xoay xung quanh Hàn Chí Dĩnh, cô ấy có thể nhẫn nhịn đến mức nào cơ chứ?
Quần áo trên người Hàn Chí Dĩnh không những xộc xệch mà còn dính đầy vệt máu của tên khốn kia, trên tay có vài vết xước cho mảnh chai lúc nãy văng ra. Bộ dạng đằng đằng sát khí này khiến người khác nhìn thấy cũng phải run sợ mấy phần.
“Duẫn Hạo, cho người mang quần áo vào để cậu ấy thay trước đã.”
Hàn Chí Dĩnh ở trên bàn rượu điên cuồng uống, Đồng Duẫn Hạo có can ngăn thế nào cũng không được. Anh chính là cười bản thân mình, cười mình đi một vòng lớn mới nhận ra tình cảm với Cố Phi, đến cuối cùng vẫn để cô ký vào đơn đồng ý ly hôn. Hai người vốn dĩ là vợ chồng, cô vốn dĩ gọi anh bằng hai tiếng “Chí Dĩnh” thân mật biết bao nhiêu vậy mà quan hệ của anh và Cố Phi bây giờ đến gọi là người quen cũng không phải, đối xử với nhau chỉ có phép lịch sự xa cách.
Đối với phong cách uống rượu như uống nước khoáng này của Hàn Chí Dĩnh, mọi người xung quanh chỉ biết im lặng trơ mắt nhìn. Anh dùng chút tỉnh táo cuối cùng của mình đứng dậy đi về hướng thang máy riêng. Trần Tư Lệnh không yên tâm liền chạy theo phía sau.
Trần Tư Lệnh nhìn thấy Hàn Chí Dĩnh định lái xe đi thì ngay lập tức ngăn lại, dù gì bây giờ anh cũng là người đã có cồn trong người, vẫn nên để người khác đưa đi thì hơn.
“Cậu muốn đi đâu? Tôi đưa cậu đi!”
“Để tôi một mình, cậu đừng đi theo tôi nữa.” - Hàn Chí Dĩnh lùi lại một chút, bàn tay đưa ra phía trước ngăn không cho Trần Tư Lệnh đến gần.
Trần Tư Lệnh đã mở cửa xe sẵn, yêu cầu này của Hàn Chí Dĩnh, anh có thế nào cũng không thể đồng ý được: “Cậu như vậy có cái rắm tôi mới dám để cậu một mình! Đừng trẻ con nữa! Ngồi vào đi, tôi đưa cậu về biệt thự.”
Hàn Chí Dĩnh lắc đầu, đẩy Trần Tư Lệnh qua một bên, nhất quyết không chịu lên xe. Trước tình cảnh này, Trần Tư Lệnh quả thật cạn lời. Con người trước mặt cậu đã say đến quay cuồng trời đất vẫn còn ngoan cố như vậy, cái bản tính cứng đầu này nói không ngoa chính là đã tồn tại từ trong máu rồi!
“Được, tôi không đưa cậu đi. Nhưng cậu bây giờ cũng không thể lái xe được.”
Trần Tư Lệnh chỉ còn cách đưa ra thỏa thuận. Anh dìu thân thể cao lớn của Hàn Chí Dĩnh ra bên ngoài, tùy tiện vẫy gọi một chiếc taxi. Trần Tư Lệnh ném người vào trong xe xong còn dặn dò lái xe rất kỹ lưỡng phải đưa về biệt thự.
Nhưng xe vừa đi khuất bóng, Hàn Chí Dĩnh lại một mực yêu cầu chuyển hướng đến chỗ Cố Phi.
Anh cũng không biết mình đã nghĩ cái gì, chỉ biết trong đầu hiện tại chỉ có hình bóng của cô, việc duy nhất muốn làm vào lúc này cũng chỉ có gặp cô. Xe dừng ở phía dưới căn hộ của Cố Phi, Hàn Chí Dĩnh cố gắng nặn ra dáng vẻ tỉnh táo nhất để gặp cô, nhưng cũng không thể giấu được mùi rượu nồng nặc trên người.
“Em ăn tối chưa?”
Cố Phi nhìn thấy một dãy số lạ gọi đến còn tưởng là của Hàn Nhất Phi, kết quả nghe máy lại là giọng nói trầm khàn của Hàn Chí Dĩnh. Cô thầm nghĩ hai người vừa mới gặp nhau buổi sáng, không lẽ bây giờ anh lại muốn ăn cơm tối ở đây sao.
“Sao vậy? Hàn tổng xem chỗ của tôi là bếp riêng của mình rồi à?”
“Mở cửa đi.”
“Hàn Chí Dĩnh? Anh làm sao vậy?”
“Phi …”
Cửa vừa mở đã thấy một nam nhân cao lớn ôm chầm lấy cô. Hàn Chí Dĩnh cứ ôm cô chặt như vậy, cũng không nói một lời nào. Cằm anh đặt trên vai cô, từng hơi thở phả vào vành tai, còn có mùi rượu phủ từ trên xuống dưới như thể vừa được vớt từ trong bể rượu ra vậy.
Cố Phi cũng không biết vì lý do gì anh lại uống nhiều như vậy, còn chủ động ôm mình nhưng cô cũng không muốn phản kháng mà giữ nguyên tư thế như vậy.
“Buông ra trước đã, thời tiết bây giờ cũng không còn lạnh nữa đâu.” - Cố Phi đột nhiên đẩy anh ra. Nhưng anh vẫn làm như không có hề hấn gì mà tiếp tục ôm lấy người phụ nữ trước mặt. Hàn Chí Dĩnh cuối cùng cũng ôm được cô vào lòng, anh đáng lẽ phải làm vậy từ lâu rồi mới phải.
“Sau này có chuyện gì cũng đừng giấu anh, được không?” - Giọng nói của anh mệt mỏi, từ chữ một đều nói rất khẽ.
“Được rồi, được rồi, không giấu anh, được chưa? Anh buông ra đã.”
Ban đầu, Cố Phi chỉ im lặng, cô không có ý định trả lời anh. Cô cho rằng anh dựa vào cái gì lại muốn bước vào cuộc sống của mình lần nữa, dựa vào cái gì cô phải nói cho anh nghe cơ chứ. Nhưng người đàn ông đang tựa đầu trên vai Cố Phi có vẻ như sẽ không chịu thay đổi tư thế cho đến khi nhận được câu trả lời mong muốn. Cô đành đồng ý với anh trước rồi xoay người đi vào phòng khách.
Hàn Chí Dĩnh cũng vội vã đi vào, anh ngồi xuống chiếc sô pha mà ban sáng đã thức dậy trên đó. Cố Phi quan sát hình dáng rũ rượi này của anh một lượt, không nhịn được mà hỏi:
“Bây giờ có thể nói thái độ của anh vừa rồi là thế nào chưa?”
“Em giữ lời là được.”
Cố Phi nghe thấy lời này cũng chỉ biết thở dài, cô cũng không muốn chấp với người say, đã thành ra cái bộ dạng như vậy rồi mà vẫn còn thái độ trêu ngươi hời hợt như cũ. Cô đi vào trong định lấy cho anh cốc nước, nhưng lúc quay ra đã thấy người ở trên ghế ngủ gật đi lúc nào không hay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.