Chương 19: Hàng Giả
Giản Bình
28/09/2021
Tin đồn tái hôn kia vừa được giải quyết xong, có thể gọi là dịu xuống một chút thì người bên cửa hàng lại báo cáo với tổng bộ rằng trong lô hàng nhập vào có hàng giả. Tin tức này một lần nữa khiến hệ thống bán lẻ phải tạm ngưng để điều tra.
Trần Tư Lệnh từ khi nghe chuyện hàng giả báo đến một mặt tức tốc cho người kiểm tra lại hàng hóa, một mặt đích thân đi tóm cổ tên trưởng phòng kinh doanh để tra cho ra lẽ. Hàng không thể nhập vào nếu không có chữ ký của tên khốn này. Nếu phải điều tra thì người đầu tiên phải hỏi chính là hắn!
Hắn ta sớm đã cao chạy xa bay, chuẩn bị sẵn sàng để xuất ngoại. Trần Tư Lệnh nhờ vào sự giúp đỡ của người quen trong sân bay, rất nhanh đã có thể tóm gọn tên khốn đó. Tên này ban đầu vẫn rất cứng đầu, có ép thế nào cũng không chịu mở miệng. Hắn ta chỉ luôn khẳng định mình trong sạch.
“Mấy đơn hàng đó là mày cho phép nhập đúng không?” - Trần Tư Lệnh đập đống hợp đồng có chữ ký của hắn ta lên bàn rồi gầm lên. Mái tóc vuốt ngược ra phía sau để lộ ánh mắt đanh thép, con ngươi trừng trừng nhìn thẳng vào mắt người đang ngồi ghế đối diện - “Mày biết đó là hàng giả mà vẫn nhập, tiền vào túi cũng đầy quá rồi nhỉ?”
“Tôi không làm!” - tên trưởng phòng vẫn luôn chủ động tránh né, không dám nhìn thẳng vào mắt của Trần Tư Lệnh.
Tên khốn này có cứng miệng đến đâu cũng không thể thay đổi được gì. Chứng cứ trong tay Trần Tư Lệnh đã có đủ, đều chỉ ra hắn chính là thủ phạm. Nhưng Trần Tư Lệnh cũng biết chuyện này không đơn giản như vậy, một tên trưởng phòng không thể nào một tay làm ra chuyện như vậy được, chắc chắn còn có ai đó đứng phía sau giật dây. Hơn nữa, gần đây hắn vẫn luôn có giao dịch bất thường từ bên ngoài nhưng không tra ra được người gửi. Đây mới là điểm anh muốn làm rõ.
“Không làm? Mày không làm thì ai làm? Hả? Vậy theo mày chữ ký trên hợp đồng là tao chạy từ tổng bộ về ký cho mày đúng không?”
“Tôi không làm! Tôi trong sạch!”
“Trong sạch cái khỉ ấy! Mày xem tao là đứa con nít đấy hả?”
Trần Tư Lệnh anh có thế nào cũng được xem là con cáo trong thương trường lâu nay, những lời này muốn được anh tin là lừa đảo cũng không có cửa! Nếu thương lượng không mang lại kết quả, Trần Tư Lệnh chỉ đành dùng cách riêng của mình.
Anh cho người vứt hắn ta vào trong tủ đông cỡ lớn, không ngừng giảm nhiệt độ đến khi nào hắn chấp nhận khai thật thì mới thôi. Tên khốn đó lạnh đến rét run cầm cập lên, da dẻ tái xanh nhợt nhạt, trên người còn phủ một lớp tuyết mỏng, cuối cùng cũng thành thật mà khai ra người đứng đằng sau là Bách Hoành. Ông ta mua chuộc hắn để thay đổi bản đánh giá lợi nhuận, đề xuất lên tổng bộ mở rộng đầu tư, nhưng thực chất chỉ là mua vào đồ giả.
Những sản phẩm này tuy vẫn chưa được trưng bày nhưng do có hợp tác trước đây, truyền thông đều xâu xé tin tức, cho rằng Hàn Thịnh tiếp tay cho tuồn hàng giả vào thị trường. Điều này cũng tác động đến lượng mua tại các chuỗi bán lẻ của Hàn Thịnh.
Thư ký sau khi đưa ra bản đánh giá sơ bộ tình hình thì vẫn luôn lo sợ nơm nớp, đến thở mạnh cũng không dám. Chuyện này không phải là người ngoài tính kế nữa rồi mà là dột từ bên trong!
Nhưng rõ ràng, Hàn Chí Dĩnh thừa biết nếu không có tác động gì đó từ bên ngoài, người của Hàn Thịnh không thể tự mình quay đầu cắn ngược như vậy được. Anh nhìn vào bảng phân tích với ánh mắt đăm chiêu rồi nói với thư ký vẫn luôn đứng đó đợi lệnh: “Gọi Trần Tư Lệnh vào đây.”
Trần Tư Lệnh sau khi giải quyết xong tên trưởng phòng kia liền chạy vội về trụ sở Hàn Thịnh đợi, chỉ cần Hàn Chí Dĩnh cất tiếng gọi, anh lập tức có thể có mặt ngay. Mà lúc này, thư ký chỉ vừa bước đến trước mặt, chưa kịp nói tiếng nào Trần Tư Lệnh đã nhấc mông đứng dậy đi vào văn phòng tổng giám đốc.
“Giải quyết thế nào rồi?”
Trần Tư Lệnh chậm rãi đặt tập tài liệu lên bàn, bày ra dáng vẻ nghiêm túc nhất của mình bắt đầu báo cáo: “Đã xử lý xong rồi, tên trưởng phòng đã giao cho bên cảnh sát rồi … còn điều tra được kẻ đứng sau là Bách Hoành. Bộ phận truyền thông cũng đã ra thông báo đính chính rồi.”
“Lại là lão già Bách Hoành này.” - Sắc mặt Hàn Chí Dĩnh đanh lại, lực tay càng lúc càng siết chặt hơn.
“Cậu định làm thế nào?”
“Xem ra lần này không làm cho ra lẽ thì ông ta vẫn sẽ tiếp tục không xem Hàn Thịnh ra gì.” - Hàn Chí Dĩnh xem lại một lượt tập tài liệu Trần Tư Lệnh vừa đưa đến rồi nói tiếp - “Yêu cầu ông ta bồi thường, giá trị hàng hóa lẫn danh dự của Hàn Thịnh, khoản nào cũng phải có đủ! Cậu động tay vào mấy tờ báo, điều hướng dư luận một chút.”
Trần Tư Lệnh nghe xong liền ngay lập tức đi làm. Hàng hóa lần này nhập vào giá trị là không nhỏ, hơn nữa còn có giá trị thương hiệu của Hàn Thịnh bị ông ta làm ảnh hưởng. Lần này yêu cầu bồi thường, khẳng định có thể khiến lão già Bách Hoành kia phải nhảy dựng lên.
Trần Tư Lệnh vừa đi khuất, Hàn Chí Dĩnh đến bên cửa sổ sát sàn nhìn quang cảnh thành phố. Bên ngoài vẫn náo nhiệt như vậy, anh đột nhiên nhớ đến Cố Phi. Vì mấy chuyện này, dạo gần đây anh chưa có thời gian để gặp cô. Hàn Chí Dĩnh xem lại tin nhắn trong điện thoại, rõ ràng là đã xem nhưng không hề có trả lời.
Hàn Chí Dĩnh càng nghĩ càng không chịu được, nếu không thể giải thích bằng tin nhắn thì anh chỉ có thể trực tiếp đến tìm cô. Không chần chừ thêm nữa, Hàn Chí Dĩnh lấy áo khoác trên ghế rồi đi thẳng đến hầm xe, lái một mạch đến Tửu Lầu. Trước khi bước vào trong tìm người, anh còn không quên chỉnh đốn lại quần áo một chút.
Tiểu Diệp thấy Hàn Chí Dĩnh ở quầy rượu đảo mắt không ngừng liền biết là anh tìm người, mà người này còn có thể là ai ngoài Cố Phi nữa. Nhưng Cố Phi đã không còn làm ở đây nữa rồi. Tiểu Diệp gọi Hàn tổng một tiếng rồi thông báo cho anh biết tin này.
“Hàn tổng, chị Cố Phi không còn làm ở đây nữa rồi.”
“Từ bao giờ vậy?”
“Hai hôm trước.”
Hàn Chí Dĩnh cho rằng cô vì tin tức tái hôn kia muốn tránh mặt anh mà thôi việc ở Tửu Lầu. Anh ngồi trong xe nhìn một hồi lâu về phía cổng vào, cũng không biết là chờ đợi điều gì. Đến khi dòng người trên đường càng lúc càng thưa hơn, các cửa hàng dần đóng cửa, ánh đèn trang trí sặc sỡ cũng tắt dần, Hàn Chí Dĩnh mới miễn cưỡng quay lại biệt thự.
Trần Tư Lệnh từ khi nghe chuyện hàng giả báo đến một mặt tức tốc cho người kiểm tra lại hàng hóa, một mặt đích thân đi tóm cổ tên trưởng phòng kinh doanh để tra cho ra lẽ. Hàng không thể nhập vào nếu không có chữ ký của tên khốn này. Nếu phải điều tra thì người đầu tiên phải hỏi chính là hắn!
Hắn ta sớm đã cao chạy xa bay, chuẩn bị sẵn sàng để xuất ngoại. Trần Tư Lệnh nhờ vào sự giúp đỡ của người quen trong sân bay, rất nhanh đã có thể tóm gọn tên khốn đó. Tên này ban đầu vẫn rất cứng đầu, có ép thế nào cũng không chịu mở miệng. Hắn ta chỉ luôn khẳng định mình trong sạch.
“Mấy đơn hàng đó là mày cho phép nhập đúng không?” - Trần Tư Lệnh đập đống hợp đồng có chữ ký của hắn ta lên bàn rồi gầm lên. Mái tóc vuốt ngược ra phía sau để lộ ánh mắt đanh thép, con ngươi trừng trừng nhìn thẳng vào mắt người đang ngồi ghế đối diện - “Mày biết đó là hàng giả mà vẫn nhập, tiền vào túi cũng đầy quá rồi nhỉ?”
“Tôi không làm!” - tên trưởng phòng vẫn luôn chủ động tránh né, không dám nhìn thẳng vào mắt của Trần Tư Lệnh.
Tên khốn này có cứng miệng đến đâu cũng không thể thay đổi được gì. Chứng cứ trong tay Trần Tư Lệnh đã có đủ, đều chỉ ra hắn chính là thủ phạm. Nhưng Trần Tư Lệnh cũng biết chuyện này không đơn giản như vậy, một tên trưởng phòng không thể nào một tay làm ra chuyện như vậy được, chắc chắn còn có ai đó đứng phía sau giật dây. Hơn nữa, gần đây hắn vẫn luôn có giao dịch bất thường từ bên ngoài nhưng không tra ra được người gửi. Đây mới là điểm anh muốn làm rõ.
“Không làm? Mày không làm thì ai làm? Hả? Vậy theo mày chữ ký trên hợp đồng là tao chạy từ tổng bộ về ký cho mày đúng không?”
“Tôi không làm! Tôi trong sạch!”
“Trong sạch cái khỉ ấy! Mày xem tao là đứa con nít đấy hả?”
Trần Tư Lệnh anh có thế nào cũng được xem là con cáo trong thương trường lâu nay, những lời này muốn được anh tin là lừa đảo cũng không có cửa! Nếu thương lượng không mang lại kết quả, Trần Tư Lệnh chỉ đành dùng cách riêng của mình.
Anh cho người vứt hắn ta vào trong tủ đông cỡ lớn, không ngừng giảm nhiệt độ đến khi nào hắn chấp nhận khai thật thì mới thôi. Tên khốn đó lạnh đến rét run cầm cập lên, da dẻ tái xanh nhợt nhạt, trên người còn phủ một lớp tuyết mỏng, cuối cùng cũng thành thật mà khai ra người đứng đằng sau là Bách Hoành. Ông ta mua chuộc hắn để thay đổi bản đánh giá lợi nhuận, đề xuất lên tổng bộ mở rộng đầu tư, nhưng thực chất chỉ là mua vào đồ giả.
Những sản phẩm này tuy vẫn chưa được trưng bày nhưng do có hợp tác trước đây, truyền thông đều xâu xé tin tức, cho rằng Hàn Thịnh tiếp tay cho tuồn hàng giả vào thị trường. Điều này cũng tác động đến lượng mua tại các chuỗi bán lẻ của Hàn Thịnh.
Thư ký sau khi đưa ra bản đánh giá sơ bộ tình hình thì vẫn luôn lo sợ nơm nớp, đến thở mạnh cũng không dám. Chuyện này không phải là người ngoài tính kế nữa rồi mà là dột từ bên trong!
Nhưng rõ ràng, Hàn Chí Dĩnh thừa biết nếu không có tác động gì đó từ bên ngoài, người của Hàn Thịnh không thể tự mình quay đầu cắn ngược như vậy được. Anh nhìn vào bảng phân tích với ánh mắt đăm chiêu rồi nói với thư ký vẫn luôn đứng đó đợi lệnh: “Gọi Trần Tư Lệnh vào đây.”
Trần Tư Lệnh sau khi giải quyết xong tên trưởng phòng kia liền chạy vội về trụ sở Hàn Thịnh đợi, chỉ cần Hàn Chí Dĩnh cất tiếng gọi, anh lập tức có thể có mặt ngay. Mà lúc này, thư ký chỉ vừa bước đến trước mặt, chưa kịp nói tiếng nào Trần Tư Lệnh đã nhấc mông đứng dậy đi vào văn phòng tổng giám đốc.
“Giải quyết thế nào rồi?”
Trần Tư Lệnh chậm rãi đặt tập tài liệu lên bàn, bày ra dáng vẻ nghiêm túc nhất của mình bắt đầu báo cáo: “Đã xử lý xong rồi, tên trưởng phòng đã giao cho bên cảnh sát rồi … còn điều tra được kẻ đứng sau là Bách Hoành. Bộ phận truyền thông cũng đã ra thông báo đính chính rồi.”
“Lại là lão già Bách Hoành này.” - Sắc mặt Hàn Chí Dĩnh đanh lại, lực tay càng lúc càng siết chặt hơn.
“Cậu định làm thế nào?”
“Xem ra lần này không làm cho ra lẽ thì ông ta vẫn sẽ tiếp tục không xem Hàn Thịnh ra gì.” - Hàn Chí Dĩnh xem lại một lượt tập tài liệu Trần Tư Lệnh vừa đưa đến rồi nói tiếp - “Yêu cầu ông ta bồi thường, giá trị hàng hóa lẫn danh dự của Hàn Thịnh, khoản nào cũng phải có đủ! Cậu động tay vào mấy tờ báo, điều hướng dư luận một chút.”
Trần Tư Lệnh nghe xong liền ngay lập tức đi làm. Hàng hóa lần này nhập vào giá trị là không nhỏ, hơn nữa còn có giá trị thương hiệu của Hàn Thịnh bị ông ta làm ảnh hưởng. Lần này yêu cầu bồi thường, khẳng định có thể khiến lão già Bách Hoành kia phải nhảy dựng lên.
Trần Tư Lệnh vừa đi khuất, Hàn Chí Dĩnh đến bên cửa sổ sát sàn nhìn quang cảnh thành phố. Bên ngoài vẫn náo nhiệt như vậy, anh đột nhiên nhớ đến Cố Phi. Vì mấy chuyện này, dạo gần đây anh chưa có thời gian để gặp cô. Hàn Chí Dĩnh xem lại tin nhắn trong điện thoại, rõ ràng là đã xem nhưng không hề có trả lời.
Hàn Chí Dĩnh càng nghĩ càng không chịu được, nếu không thể giải thích bằng tin nhắn thì anh chỉ có thể trực tiếp đến tìm cô. Không chần chừ thêm nữa, Hàn Chí Dĩnh lấy áo khoác trên ghế rồi đi thẳng đến hầm xe, lái một mạch đến Tửu Lầu. Trước khi bước vào trong tìm người, anh còn không quên chỉnh đốn lại quần áo một chút.
Tiểu Diệp thấy Hàn Chí Dĩnh ở quầy rượu đảo mắt không ngừng liền biết là anh tìm người, mà người này còn có thể là ai ngoài Cố Phi nữa. Nhưng Cố Phi đã không còn làm ở đây nữa rồi. Tiểu Diệp gọi Hàn tổng một tiếng rồi thông báo cho anh biết tin này.
“Hàn tổng, chị Cố Phi không còn làm ở đây nữa rồi.”
“Từ bao giờ vậy?”
“Hai hôm trước.”
Hàn Chí Dĩnh cho rằng cô vì tin tức tái hôn kia muốn tránh mặt anh mà thôi việc ở Tửu Lầu. Anh ngồi trong xe nhìn một hồi lâu về phía cổng vào, cũng không biết là chờ đợi điều gì. Đến khi dòng người trên đường càng lúc càng thưa hơn, các cửa hàng dần đóng cửa, ánh đèn trang trí sặc sỡ cũng tắt dần, Hàn Chí Dĩnh mới miễn cưỡng quay lại biệt thự.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.