Chương 24: Họp Mặt
Giản Bình
30/09/2021
Hàn Chí Dĩnh ngồi trong phòng bao riêng ở Tửu Lầu thuận tay châm điếu thuốc. Xương hàm góc cạnh ẩn hiện theo ánh sáng le lói của bật lửa làm toát lên vẻ quyến rũ khó cưỡng, chính là loại cảm giác khiến người khác muốn chiếm được. Rất lâu rồi, anh không hút thuốc nữa, từ lúc Hàn phu nhân nói rằng phụ nữ rất nhạy cảm với mùi thuốc lá vương lại trên người. Trần Tư Lệnh nhìn thấy cảnh này còn không biết có phải bản thân nhìn nhầm rồi không, chỉ lẳng lặng đặt ly rượu xuống bàn, tập trung quan sát động tác của Hàn Chí Dĩnh như thể được chiêm ngưỡng mỹ cảnh trần gian.
“Cậu nói xem, vì sao năm đó cậu lại chịu quay đầu trước Đồng Á vậy?” - Hàn Chí Dĩnh đột nhiên mở lời.
“Nếu tôi còn không quay đầu, Đồng Duẫn Hạo sẽ để yên sao?” - Trần Tư Lệnh vừa rót rượu vừa trả lời, ý cười trong câu nói rất rõ. Anh dừng lại quan sát biểu cảm nghiêm túc của Hàn Chí Dĩnh một lúc rồi cũng thu lại ngữ khí đùa giỡn của mình - “Được rồi, thành thật mà nói, ngoài mấy người các cậu cũng chỉ có cô ấy chịu đựng được tính khí này của tôi thôi. Đồng Á tốt như vậy, chỉ có ngốc mới buông tay!”
-------------------------------
Đồng Á là chị gái sinh đôi với Đồng Duẫn Hạo. Năm đó, Đồng Duẫn Hạo sau khi biết được ý định tán tỉnh chị mình đang nảy mầm trong đầu Trần Tư Lệnh thì ngay lập tức quét sạch. Cậu ta hiểu rõ tính cách của Trần Tư Lệnh đến mức nhất cử nhất động của anh tiếp theo sẽ làm gì đều có thể đoán ra được, cũng biết con người này đối với phụ nữ chỉ có “trêu đùa” không có “nghiêm túc”. Trần Tư Lệnh bên ngoài đời tư loạn thế nào Đồng Duẫn Hạo cũng không thèm quản, chỉ có chuyện liên quan đến Đồng Á thì cậu buộc phải động tay vào.
Nhưng có ai ngờ được Trần Tư Lệnh từ sau lần đầu nhìn thấy Đồng Á thì đã yêu. Cô gái tóc ngắn đi bên cạnh Đồng Duẫn Hạo đã mơ hồ lấy đi toàn bộ sự chú ý của anh. Chỉ là Trần Tư Lệnh cũng thừa thông minh để đoán được phản ứng của cậu ta sẽ thế nào nếu biết được ý định của mình. Cơ bắp trên cơ thể của Đồng Duẫn Hạo đều là hàng thật giá thật, mấy tên khốn không biết thân phận gạ gẫm Đồng Á ở chỗ làm bằng cách nào đó đều bốc hơi sạch sẽ mà không để lại dấu vết gì.
Có một lần khi Đồng Á đang bàn chuyện làm ăn ở Liên Hòa thì bị khách hàng chuốc say định giở trò, hắn ta nhân cơ hội cô không phản kháng liền vội vàng dìu người lên phòng nghỉ trên tầng. Tầng trên cùng của Liên Hòa chính là chỗ nghỉ dành cho khách VIP, phòng trường hợp họ uống say hoặc cần chỗ nghỉ ngơi, chỉnh trang giữa các buổi tiệc. Trần Tư Lệnh vốn dĩ là rảnh rỗi không có gì làm, muốn đến tìm Lưu Vũ Thành tán dóc lại vô tình bắt gặp cảnh một người đàn ông lạ mặt ôm eo Đồng Á dìu cô vào trong phòng riêng. Anh cảm thấy có gì đó không phải lắm, ngay lập tức bước đến chặn đường, tỏ ý đòi người.
“Không biết quan hệ của ngài với cô gái này là?”
“Mày cút ra chỗ khác! Không đến lượt mày quản chuyện của ông!” - Hắn ta đang vội vàng muốn thưởng thức “thành quả” của mình lại bị người khác làm phiền liền cảm thấy rất khó chịu, gắt gỏng trả lời câu hỏi của Trần Tư Lệnh.
Trái với thái độ của hắn ta, Trần Tư Lệnh đem toàn bộ kiên nhẫn của mình ra nói chuyện.
“Tôi là người quen của cô gái này, tôi đến đón cô ấy về.”
“Người của tao, sao lại có thể quen biết với mày?”
“Tôi khuyên ngài nên buông tay thì hơn.”
“Tao không buông đấy! Thằng nhóc ranh như mày ngoan ngoãn về uống sữa đi!”
Tên khốn kia chính là không biết điều! Hắn ta không những không buông ra mà còn siết chặt lực tay trên eo Đồng Á, mấy ngón tay sờ loạn xung quanh, ra vẻ thách thức Trần Tư Lệnh. Nhưng hắn ta không biết hành động này của mình đã đốt đi toàn bộ kiên nhẫn sót lại của anh.
Trần Tư Lệnh một cước đạp vào hạ thân hắn ta. Hắn bị đạp bất ngờ, hoàn toàn không có phòng ngự nào, theo phản xạ ngay lập tức buông tay đang giữ eo Đồng Á ra, co người trên mặt đất hét lên đau đớn. Anh nhanh tay đón lấy Đồng Á, cẩn thận đặt cô ngồi vào một chiếc sô pha gần đó rồi bước đến chỗ tên khốn kia, dùng mấy đấm khiến đầu hắn ta tóe máu. Nếu không có Lưu Vũ Thành xuất hiện kịp thời ngăn lại, có thể Trần Tư Lệnh đã ném tên khốn đó xuống lầu rồi.
Đồng Á được Trần Tư Lệnh ôm về phòng nghỉ trên tầng liền cho rằng anh là thú bông mềm mại trên giường mà bám chặt lấy người anh. Trần Tư Lệnh có từ chối thế nào cô cũng không buông tay, chỉ có càng ôm chặt, trên miệng còn mỉm cười rất hạnh phúc.
Đồng Duẫn Hạo đi công tác về nghe được tin tức từ chỗ Lưu Vũ Thành ngay lập tức chạy đến Liên Hòa, kết quả mở cửa xông vào lại thấy một màn Trần Tư Lệnh bất động trên giường bị Đồng Á ôm. Thực tế Đồng Á đã thức dậy từ lâu, chỉ là tình cảnh này cô cũng không biết phải đối diện như thế nào. Hai người đúng là có gặp qua vài lần, nhưng cũng không tính là thân thiết, vậy mà cô lại ôm người ta chặt như vậy cả một đêm. Đồng Á bình thường quả thật không có nét thùy mị cho lắm nhưng vẫn biết khái niệm “ngại” là cái gì.
May mắn cuối cùng em trai cô cũng xuất hiện giải vây. Đồng Duẫn Hạo lái xe đưa Đồng Á và Trần Tư Lệnh về, một xe ba người nhưng không hề có một tiếng nói nào, không khí yên lặng đến phát nghẹn!
Đồng Duẫn Hạo bảo Đồng Á vào nhà trước. Trên xe lúc này chỉ còn lại hai người. Cậu ta dùng thái độ nghiêm túc nhất xoay người lại nói chuyện với Trần Tư Lệnh đang ngồi ở phía sau.
“Cậu làm gì chị tôi rồi?”
“Này, hình thức tôi chỉnh tề thế này, cô ấy nguyên vẹn như vậy thì có thể làm gì được?” - Trần Tư Lệnh cảm thấy mình như bị oan, thân thể này của cậu tối qua bị Đồng Á xem như gối ôm còn có thể làm gì cơ chứ!
Nhưng trên mặt Đồng Duẫn Hạo lúc đó chính là viết rõ mấy chữ “không tin”. Cậu ta nhìn thẳng vào mắt Trần Tư Lệnh, kiên nhẫn đợi biểu cảm chột dạ của anh xuất hiện.
“Thế nào tôi cũng được xem là quân tử đấy.”
“Cất mấy chữ quân tử của cậu vào đi. Cậu không xứng!” - Đồng Duẫn Hạo xoay người lại, mở cửa sổ xe, nhàn nhã châm một điếu thuốc lá mặc kệ người phía sau đang nói không ngừng.
“Này! Này! Đồng Duẫn Hạo! Cậu có nói đạo lý không thế?” - Trần Tư Lệnh đợi một lúc cũng không thấy Đồng Duẫn Hạo trả lời, chỉ tập trung hút thuốc. Anh điều chỉnh lại ngữ điệu của mình rồi nói tiếp - “Tôi thích Đồng Á!”
“Thích cái con khỉ! Im miệng!” - Đồng Duẫn Hạo nghe thấy liền kích động ném điếu thuốc ra ngoài, gằn giọng trả lời.
“Thật lòng.”
Câu nói này của Trần Tư Lệnh giống như một lời khẳng định, rằng tình cảm lần này của anh là nghiêm túc. Đồng Duẫn Hạo quay lại quan sát anh một hồi lâu, cũng không biết là có suy nghĩ gì. Chỉ biết một lúc sau tâm trạng của cậu bình tĩnh hơn một chút, thuần thục khởi động xe, lái đi.
-------------------------------
“Là cậu thức thời!”
Hàn Chí Dĩnh nghe thấy chỉ mỉm cười, dụi đầu thuốc vẫn đang cháy vào gạt tàn, không hút nữa. Anh thật sự cảm thấy khá khen cho Trần Tư Lệnh, nhưng cũng vì chuyện này mà chợt nghĩ nếu lúc đó anh nhìn ra được tình cảm của mình thì có lẽ bây giờ mối quan hệ với Cố Phi đã khác.
Trần Tư Lệnh như đánh hơi thấy điều gì đó từ thái độ thay đổi nhanh chóng này của anh.
“Sao vậy? Cậu và Cố Phi lại có chuyện gì à? Lần trước Lưu Vũ Thành còn nói với tôi hai người làm lành rồi mà?”
“Lời Lưu Vũ Thành nói cậu cũng tin được à?”
“Này, tôi không tin Lưu Vũ Thành thì tin ai? Hàn Chí Dĩnh cậu chính là cái loại không nói không rằng, một nửa tình tiết cũng không khai ra. Tôi không tin Lưu Vũ Thành, cậu bảo tôi phải tin lời mấy trang tin lá cải kia viết à?”
Nguồn thông tin đáng tin duy nhất trong mắt Trần Tư Lệnh không phải là thứ viết bừa trên báo mà là những thứ phát ra từ trong miệng Lưu Vũ Thành. Ai bảo Hàn Chí Dĩnh trước nay vẫn luôn là thái độ cạy miệng cũng không thèm nói cơ chứ. Hàn Chí Dĩnh chỉ cười cười, thong thả đưa tay cầm lấy ly rượu trên bàn.
“Uống đi! Nhiều lời không phải là tác phong của cậu đâu.”
“Cậu nói xem, vì sao năm đó cậu lại chịu quay đầu trước Đồng Á vậy?” - Hàn Chí Dĩnh đột nhiên mở lời.
“Nếu tôi còn không quay đầu, Đồng Duẫn Hạo sẽ để yên sao?” - Trần Tư Lệnh vừa rót rượu vừa trả lời, ý cười trong câu nói rất rõ. Anh dừng lại quan sát biểu cảm nghiêm túc của Hàn Chí Dĩnh một lúc rồi cũng thu lại ngữ khí đùa giỡn của mình - “Được rồi, thành thật mà nói, ngoài mấy người các cậu cũng chỉ có cô ấy chịu đựng được tính khí này của tôi thôi. Đồng Á tốt như vậy, chỉ có ngốc mới buông tay!”
-------------------------------
Đồng Á là chị gái sinh đôi với Đồng Duẫn Hạo. Năm đó, Đồng Duẫn Hạo sau khi biết được ý định tán tỉnh chị mình đang nảy mầm trong đầu Trần Tư Lệnh thì ngay lập tức quét sạch. Cậu ta hiểu rõ tính cách của Trần Tư Lệnh đến mức nhất cử nhất động của anh tiếp theo sẽ làm gì đều có thể đoán ra được, cũng biết con người này đối với phụ nữ chỉ có “trêu đùa” không có “nghiêm túc”. Trần Tư Lệnh bên ngoài đời tư loạn thế nào Đồng Duẫn Hạo cũng không thèm quản, chỉ có chuyện liên quan đến Đồng Á thì cậu buộc phải động tay vào.
Nhưng có ai ngờ được Trần Tư Lệnh từ sau lần đầu nhìn thấy Đồng Á thì đã yêu. Cô gái tóc ngắn đi bên cạnh Đồng Duẫn Hạo đã mơ hồ lấy đi toàn bộ sự chú ý của anh. Chỉ là Trần Tư Lệnh cũng thừa thông minh để đoán được phản ứng của cậu ta sẽ thế nào nếu biết được ý định của mình. Cơ bắp trên cơ thể của Đồng Duẫn Hạo đều là hàng thật giá thật, mấy tên khốn không biết thân phận gạ gẫm Đồng Á ở chỗ làm bằng cách nào đó đều bốc hơi sạch sẽ mà không để lại dấu vết gì.
Có một lần khi Đồng Á đang bàn chuyện làm ăn ở Liên Hòa thì bị khách hàng chuốc say định giở trò, hắn ta nhân cơ hội cô không phản kháng liền vội vàng dìu người lên phòng nghỉ trên tầng. Tầng trên cùng của Liên Hòa chính là chỗ nghỉ dành cho khách VIP, phòng trường hợp họ uống say hoặc cần chỗ nghỉ ngơi, chỉnh trang giữa các buổi tiệc. Trần Tư Lệnh vốn dĩ là rảnh rỗi không có gì làm, muốn đến tìm Lưu Vũ Thành tán dóc lại vô tình bắt gặp cảnh một người đàn ông lạ mặt ôm eo Đồng Á dìu cô vào trong phòng riêng. Anh cảm thấy có gì đó không phải lắm, ngay lập tức bước đến chặn đường, tỏ ý đòi người.
“Không biết quan hệ của ngài với cô gái này là?”
“Mày cút ra chỗ khác! Không đến lượt mày quản chuyện của ông!” - Hắn ta đang vội vàng muốn thưởng thức “thành quả” của mình lại bị người khác làm phiền liền cảm thấy rất khó chịu, gắt gỏng trả lời câu hỏi của Trần Tư Lệnh.
Trái với thái độ của hắn ta, Trần Tư Lệnh đem toàn bộ kiên nhẫn của mình ra nói chuyện.
“Tôi là người quen của cô gái này, tôi đến đón cô ấy về.”
“Người của tao, sao lại có thể quen biết với mày?”
“Tôi khuyên ngài nên buông tay thì hơn.”
“Tao không buông đấy! Thằng nhóc ranh như mày ngoan ngoãn về uống sữa đi!”
Tên khốn kia chính là không biết điều! Hắn ta không những không buông ra mà còn siết chặt lực tay trên eo Đồng Á, mấy ngón tay sờ loạn xung quanh, ra vẻ thách thức Trần Tư Lệnh. Nhưng hắn ta không biết hành động này của mình đã đốt đi toàn bộ kiên nhẫn sót lại của anh.
Trần Tư Lệnh một cước đạp vào hạ thân hắn ta. Hắn bị đạp bất ngờ, hoàn toàn không có phòng ngự nào, theo phản xạ ngay lập tức buông tay đang giữ eo Đồng Á ra, co người trên mặt đất hét lên đau đớn. Anh nhanh tay đón lấy Đồng Á, cẩn thận đặt cô ngồi vào một chiếc sô pha gần đó rồi bước đến chỗ tên khốn kia, dùng mấy đấm khiến đầu hắn ta tóe máu. Nếu không có Lưu Vũ Thành xuất hiện kịp thời ngăn lại, có thể Trần Tư Lệnh đã ném tên khốn đó xuống lầu rồi.
Đồng Á được Trần Tư Lệnh ôm về phòng nghỉ trên tầng liền cho rằng anh là thú bông mềm mại trên giường mà bám chặt lấy người anh. Trần Tư Lệnh có từ chối thế nào cô cũng không buông tay, chỉ có càng ôm chặt, trên miệng còn mỉm cười rất hạnh phúc.
Đồng Duẫn Hạo đi công tác về nghe được tin tức từ chỗ Lưu Vũ Thành ngay lập tức chạy đến Liên Hòa, kết quả mở cửa xông vào lại thấy một màn Trần Tư Lệnh bất động trên giường bị Đồng Á ôm. Thực tế Đồng Á đã thức dậy từ lâu, chỉ là tình cảnh này cô cũng không biết phải đối diện như thế nào. Hai người đúng là có gặp qua vài lần, nhưng cũng không tính là thân thiết, vậy mà cô lại ôm người ta chặt như vậy cả một đêm. Đồng Á bình thường quả thật không có nét thùy mị cho lắm nhưng vẫn biết khái niệm “ngại” là cái gì.
May mắn cuối cùng em trai cô cũng xuất hiện giải vây. Đồng Duẫn Hạo lái xe đưa Đồng Á và Trần Tư Lệnh về, một xe ba người nhưng không hề có một tiếng nói nào, không khí yên lặng đến phát nghẹn!
Đồng Duẫn Hạo bảo Đồng Á vào nhà trước. Trên xe lúc này chỉ còn lại hai người. Cậu ta dùng thái độ nghiêm túc nhất xoay người lại nói chuyện với Trần Tư Lệnh đang ngồi ở phía sau.
“Cậu làm gì chị tôi rồi?”
“Này, hình thức tôi chỉnh tề thế này, cô ấy nguyên vẹn như vậy thì có thể làm gì được?” - Trần Tư Lệnh cảm thấy mình như bị oan, thân thể này của cậu tối qua bị Đồng Á xem như gối ôm còn có thể làm gì cơ chứ!
Nhưng trên mặt Đồng Duẫn Hạo lúc đó chính là viết rõ mấy chữ “không tin”. Cậu ta nhìn thẳng vào mắt Trần Tư Lệnh, kiên nhẫn đợi biểu cảm chột dạ của anh xuất hiện.
“Thế nào tôi cũng được xem là quân tử đấy.”
“Cất mấy chữ quân tử của cậu vào đi. Cậu không xứng!” - Đồng Duẫn Hạo xoay người lại, mở cửa sổ xe, nhàn nhã châm một điếu thuốc lá mặc kệ người phía sau đang nói không ngừng.
“Này! Này! Đồng Duẫn Hạo! Cậu có nói đạo lý không thế?” - Trần Tư Lệnh đợi một lúc cũng không thấy Đồng Duẫn Hạo trả lời, chỉ tập trung hút thuốc. Anh điều chỉnh lại ngữ điệu của mình rồi nói tiếp - “Tôi thích Đồng Á!”
“Thích cái con khỉ! Im miệng!” - Đồng Duẫn Hạo nghe thấy liền kích động ném điếu thuốc ra ngoài, gằn giọng trả lời.
“Thật lòng.”
Câu nói này của Trần Tư Lệnh giống như một lời khẳng định, rằng tình cảm lần này của anh là nghiêm túc. Đồng Duẫn Hạo quay lại quan sát anh một hồi lâu, cũng không biết là có suy nghĩ gì. Chỉ biết một lúc sau tâm trạng của cậu bình tĩnh hơn một chút, thuần thục khởi động xe, lái đi.
-------------------------------
“Là cậu thức thời!”
Hàn Chí Dĩnh nghe thấy chỉ mỉm cười, dụi đầu thuốc vẫn đang cháy vào gạt tàn, không hút nữa. Anh thật sự cảm thấy khá khen cho Trần Tư Lệnh, nhưng cũng vì chuyện này mà chợt nghĩ nếu lúc đó anh nhìn ra được tình cảm của mình thì có lẽ bây giờ mối quan hệ với Cố Phi đã khác.
Trần Tư Lệnh như đánh hơi thấy điều gì đó từ thái độ thay đổi nhanh chóng này của anh.
“Sao vậy? Cậu và Cố Phi lại có chuyện gì à? Lần trước Lưu Vũ Thành còn nói với tôi hai người làm lành rồi mà?”
“Lời Lưu Vũ Thành nói cậu cũng tin được à?”
“Này, tôi không tin Lưu Vũ Thành thì tin ai? Hàn Chí Dĩnh cậu chính là cái loại không nói không rằng, một nửa tình tiết cũng không khai ra. Tôi không tin Lưu Vũ Thành, cậu bảo tôi phải tin lời mấy trang tin lá cải kia viết à?”
Nguồn thông tin đáng tin duy nhất trong mắt Trần Tư Lệnh không phải là thứ viết bừa trên báo mà là những thứ phát ra từ trong miệng Lưu Vũ Thành. Ai bảo Hàn Chí Dĩnh trước nay vẫn luôn là thái độ cạy miệng cũng không thèm nói cơ chứ. Hàn Chí Dĩnh chỉ cười cười, thong thả đưa tay cầm lấy ly rượu trên bàn.
“Uống đi! Nhiều lời không phải là tác phong của cậu đâu.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.