Chương 38: Khai Trương
Giản Bình
12/10/2021
Khai trương lần này bạn bè người quen của Hàn Nhất Phi đều được mời đến. Cậu túc trực ở cổng vào, chốc chốc lại bắt tay, chụp ảnh cùng với khách mời rất ra dáng ông chủ mới. Khách đến khai trương vốn dĩ đã không ít, Hàn Nhất Phi còn dùng gương mặt đẹp trai ngời ngời đứng ở ngoài khiến các cô gái khác cũng không nhịn được mà vào theo.
Bây giờ mới là chiều, khách ở quầy rượu cũng không đông lắm. Cố Phi lúc rảnh tay còn chụp được mấy tấm ảnh vui vẻ đăng lên trang cá nhân với chú thích “Khai trương hồng phát”.
“Lâu rồi không gặp anh, Chu Khải.”
Chu Khải đột nhiên ngồi ở trước mặt làm cô hơi bất ngờ. Từ lúc Cố Phi nghỉ việc ở Tửu Lầu, hai người đã lâu rồi không gặp nhau, cô còn nghĩ sẽ như vậy đến khi quên đi vị khách quen này của mình, không ngờ anh lại đến đây.
Lưu Vũ Thành nhắc khéo cho anh vụ việc đạo nhái công nghệ sinh học kia giúp Chu Khải nhận ra vấn đề của Khởi Vạn. Suốt thời gian vừa qua, anh tập trung “thanh lọc” lại nhân viên, đầu tư vào phòng nghiên cứu, nhân tiện chỉnh đốn lại tác phong làm việc. Cái quá trình này thực hiện với quy mô lớn là toàn thể nhân viên của Khởi Vạn cũng không tính là dễ dàng gì vì bọn họ đều đã quen cách làm việc lâu nay. Nhưng cuối cùng thì sự thay đổi này cũng mang lại một chút kết quả, Chu Khải cũng có thể có thời gian rảnh của mình rồi. Anh đến Tửu Lầu định tìm cô tán dóc một chút lại nghe nói cô đã nghỉ việc từ lâu.
“Em gầy hơn đấy.” - Chu Khải nhìn Cố Phi một lượt rồi đưa ra kết luận này.
“Vậy sao?”
“Chú ý sức khỏe.”
“Được, em biết mà. Sao hôm nay lại muốn uống vậy?”
Bọn họ chào hỏi nhau cũng chỉ có mấy câu ngắn gọn này. Tuy là nghe có vẻ không thân thiết lắm nhưng cũng không có câu nệ giữa nhân viên với khách hàng như bình thường. Có lẽ sự thoải mái này cũng là lý do Chu Khải thích uống rượu với cô ở quầy. Anh không phải giữ nét mặt nghiêm túc của người cầm quyền ở Khởi Vạn, cũng không phải tỏ ra như một quý ông lịch lãm, chỉ cần là chính mình mà thôi.
“Muốn uống rượu ở chỗ em được không?”
“Em có thể từ chối à?”
Cố Phi chỉ cười. Khách đã đến chỗ cô còn có thể không tiếp được hay sao, huống hồ đây còn là Chu Khải. Cô xoay người rót cho anh một ly whisky như thường lệ, nhưng lúc định đưa cho anh thì lại vấp phải chân một đồng nghiệp khiến ly rượu hất lên trên áo khoác, một dòng chất lỏng chảy dài. Cố Phi sau khi định thần lại nhìn thấy cảnh này liền ngay lập tức xin lỗi, rối rít tìm cách giải quyết.
“Xin lỗi anh, hay là anh cởi áo khoác ra trước đi, gần đây có một tiệm giặt khô, em sẽ mang đi giặt ngay.”
“Không cần đâu. Hôm nay trời cũng không lạnh, là anh mặc nhiều đồ rồi.” - Đáp lại sự hoảng hốt này của cô, Chu Khải chỉ chầm chậm dùng khăn giấy lau bớt đi chỗ rượu còn đang chảy loạn rồi cởi áo khác ngoài ra, đặt sang một bên. Anh đổi chủ đề, dời sự chú ý của cô sang nơi khác - “Nơi này hợp với em hơn là Tửu Lầu đấy!”
“Vậy sao?”
“Ừ, hoặc là do lâu rồi không gặp nhau, anh cảm thấy em … có lẽ là vui vẻ hơn chăng?”
“Chỗ làm mới, ông chủ mới, chắc là vì vậy.” - Cố Phi nghe thấy lời này cũng vô thức gật gù.
“Thay đổi làm em thích thú nhỉ?”
“Anh không thích sự thay đổi à?”
“Trong một vài chuyện thì là vậy.”
“Cũng phải … thay đổi để tốt hơn có ai lại không muốn chứ. Anh có nghĩ đến chuyện thay đổi kiểu tóc hiện tại hay những thứ đại loại như vậy không?”
“Kiểu tóc này của anh trông nhàm chán lắm à? Cũng phải … mỗi lần đều là vuốt keo.”
“Em không có ý này, chỉ là hỏi anh một chút thôi. Anh có muốn thử kiểu tóc nào không?”
“Anh muốn thử để trọc.”
“Được đấy Chu tổng, em tin anh! Người đẹp trai để kiểu tóc gì cũng sẽ đẹp thôi.”
“Cái miệng này của em được đó Cố Phi!”
Hai người trò chuyện một lúc lâu đến tận tối. Khi nhà hàng bắt đầu đông khách đến quầy rượu hơn, Chu Khải quyết định không quấy rầy cô làm việc nữa mà chủ động ra về. Cô thấy anh rời đi cũng theo sau tiễn anh ra cổng. Tuy lời vừa rồi anh nói đừng quan tâm đến vết rượu kia nhưng Cố Phi nhìn thấy vẫn có chút áy náy.
“Vẫn nên đưa cho em đi, vừa bẩn sẽ dễ tẩy đi hơn.”
“Được rồi, anh không trách em, đây là thời gian làm việc của em mà.”
Chu Khải cầm lấy tay Cố Phi, chặn không cho cô lấy áo khoác. Mấy vết bẩn này đối với anh cũng không phải là chuyện lạ gì, anh tự có thể giải quyết được, hơn nữa vừa rồi cô cũng không cố ý. Anh còn định nói thêm mấy câu với cô thì nhìn thấy Hàn Nhất Phi cùng với Bối Vi Vi đang bước về hướng này, vậy nên nhanh chóng tạm biệt rồi rời đi. Chỉ là hành động cầm tay, nói chuyện vui vẻ của hai người lúc nãy toàn bộ đã thu vào mắt Bối Vi Vi.
“Cố Phi, cậu ở đây sao?” - Hàn Nhất Phi nhìn thấy cô đang ở cổng liền lên tiếng gọi người.
“Tớ tiễn một người quen, tớ quay lại quầy ngay đây!”
“Không cần vội, quầy đó cũng đâu phải chỉ có mỗi cậu.” - Hàn Nhất Phi nhìn sang cô gái đang mặc váy dài satin màu tím nói tiếp - “Giới thiệu với cậu, đây là Bối Vi Vi, diễn viên Bối hay xuất hiện ở trên TV đây.”
“Bối Vi Vi, chào cô.” - Bối Vi Vi chủ động đưa tay ra trước.
“Cố Phi, hân hạnh!”
Càng về tối khách ở quầy rượu càng đông hơn. Cố Phi bận bịu không ngừng tay, vừa làm việc vừa trò chuyện với khách hàng. Hàn Nhất Phi bên này một mặt đi chào hỏi người quen, một mặt còn phụ giúp nhân viên mang đồ vào trong các phòng VIP. Bối Vi Vi thấy cậu bận cũng không nỡ làm phiền, tìm một chỗ trên quầy rượu ngồi xuống.
Bây giờ mới là chiều, khách ở quầy rượu cũng không đông lắm. Cố Phi lúc rảnh tay còn chụp được mấy tấm ảnh vui vẻ đăng lên trang cá nhân với chú thích “Khai trương hồng phát”.
“Lâu rồi không gặp anh, Chu Khải.”
Chu Khải đột nhiên ngồi ở trước mặt làm cô hơi bất ngờ. Từ lúc Cố Phi nghỉ việc ở Tửu Lầu, hai người đã lâu rồi không gặp nhau, cô còn nghĩ sẽ như vậy đến khi quên đi vị khách quen này của mình, không ngờ anh lại đến đây.
Lưu Vũ Thành nhắc khéo cho anh vụ việc đạo nhái công nghệ sinh học kia giúp Chu Khải nhận ra vấn đề của Khởi Vạn. Suốt thời gian vừa qua, anh tập trung “thanh lọc” lại nhân viên, đầu tư vào phòng nghiên cứu, nhân tiện chỉnh đốn lại tác phong làm việc. Cái quá trình này thực hiện với quy mô lớn là toàn thể nhân viên của Khởi Vạn cũng không tính là dễ dàng gì vì bọn họ đều đã quen cách làm việc lâu nay. Nhưng cuối cùng thì sự thay đổi này cũng mang lại một chút kết quả, Chu Khải cũng có thể có thời gian rảnh của mình rồi. Anh đến Tửu Lầu định tìm cô tán dóc một chút lại nghe nói cô đã nghỉ việc từ lâu.
“Em gầy hơn đấy.” - Chu Khải nhìn Cố Phi một lượt rồi đưa ra kết luận này.
“Vậy sao?”
“Chú ý sức khỏe.”
“Được, em biết mà. Sao hôm nay lại muốn uống vậy?”
Bọn họ chào hỏi nhau cũng chỉ có mấy câu ngắn gọn này. Tuy là nghe có vẻ không thân thiết lắm nhưng cũng không có câu nệ giữa nhân viên với khách hàng như bình thường. Có lẽ sự thoải mái này cũng là lý do Chu Khải thích uống rượu với cô ở quầy. Anh không phải giữ nét mặt nghiêm túc của người cầm quyền ở Khởi Vạn, cũng không phải tỏ ra như một quý ông lịch lãm, chỉ cần là chính mình mà thôi.
“Muốn uống rượu ở chỗ em được không?”
“Em có thể từ chối à?”
Cố Phi chỉ cười. Khách đã đến chỗ cô còn có thể không tiếp được hay sao, huống hồ đây còn là Chu Khải. Cô xoay người rót cho anh một ly whisky như thường lệ, nhưng lúc định đưa cho anh thì lại vấp phải chân một đồng nghiệp khiến ly rượu hất lên trên áo khoác, một dòng chất lỏng chảy dài. Cố Phi sau khi định thần lại nhìn thấy cảnh này liền ngay lập tức xin lỗi, rối rít tìm cách giải quyết.
“Xin lỗi anh, hay là anh cởi áo khoác ra trước đi, gần đây có một tiệm giặt khô, em sẽ mang đi giặt ngay.”
“Không cần đâu. Hôm nay trời cũng không lạnh, là anh mặc nhiều đồ rồi.” - Đáp lại sự hoảng hốt này của cô, Chu Khải chỉ chầm chậm dùng khăn giấy lau bớt đi chỗ rượu còn đang chảy loạn rồi cởi áo khác ngoài ra, đặt sang một bên. Anh đổi chủ đề, dời sự chú ý của cô sang nơi khác - “Nơi này hợp với em hơn là Tửu Lầu đấy!”
“Vậy sao?”
“Ừ, hoặc là do lâu rồi không gặp nhau, anh cảm thấy em … có lẽ là vui vẻ hơn chăng?”
“Chỗ làm mới, ông chủ mới, chắc là vì vậy.” - Cố Phi nghe thấy lời này cũng vô thức gật gù.
“Thay đổi làm em thích thú nhỉ?”
“Anh không thích sự thay đổi à?”
“Trong một vài chuyện thì là vậy.”
“Cũng phải … thay đổi để tốt hơn có ai lại không muốn chứ. Anh có nghĩ đến chuyện thay đổi kiểu tóc hiện tại hay những thứ đại loại như vậy không?”
“Kiểu tóc này của anh trông nhàm chán lắm à? Cũng phải … mỗi lần đều là vuốt keo.”
“Em không có ý này, chỉ là hỏi anh một chút thôi. Anh có muốn thử kiểu tóc nào không?”
“Anh muốn thử để trọc.”
“Được đấy Chu tổng, em tin anh! Người đẹp trai để kiểu tóc gì cũng sẽ đẹp thôi.”
“Cái miệng này của em được đó Cố Phi!”
Hai người trò chuyện một lúc lâu đến tận tối. Khi nhà hàng bắt đầu đông khách đến quầy rượu hơn, Chu Khải quyết định không quấy rầy cô làm việc nữa mà chủ động ra về. Cô thấy anh rời đi cũng theo sau tiễn anh ra cổng. Tuy lời vừa rồi anh nói đừng quan tâm đến vết rượu kia nhưng Cố Phi nhìn thấy vẫn có chút áy náy.
“Vẫn nên đưa cho em đi, vừa bẩn sẽ dễ tẩy đi hơn.”
“Được rồi, anh không trách em, đây là thời gian làm việc của em mà.”
Chu Khải cầm lấy tay Cố Phi, chặn không cho cô lấy áo khoác. Mấy vết bẩn này đối với anh cũng không phải là chuyện lạ gì, anh tự có thể giải quyết được, hơn nữa vừa rồi cô cũng không cố ý. Anh còn định nói thêm mấy câu với cô thì nhìn thấy Hàn Nhất Phi cùng với Bối Vi Vi đang bước về hướng này, vậy nên nhanh chóng tạm biệt rồi rời đi. Chỉ là hành động cầm tay, nói chuyện vui vẻ của hai người lúc nãy toàn bộ đã thu vào mắt Bối Vi Vi.
“Cố Phi, cậu ở đây sao?” - Hàn Nhất Phi nhìn thấy cô đang ở cổng liền lên tiếng gọi người.
“Tớ tiễn một người quen, tớ quay lại quầy ngay đây!”
“Không cần vội, quầy đó cũng đâu phải chỉ có mỗi cậu.” - Hàn Nhất Phi nhìn sang cô gái đang mặc váy dài satin màu tím nói tiếp - “Giới thiệu với cậu, đây là Bối Vi Vi, diễn viên Bối hay xuất hiện ở trên TV đây.”
“Bối Vi Vi, chào cô.” - Bối Vi Vi chủ động đưa tay ra trước.
“Cố Phi, hân hạnh!”
Càng về tối khách ở quầy rượu càng đông hơn. Cố Phi bận bịu không ngừng tay, vừa làm việc vừa trò chuyện với khách hàng. Hàn Nhất Phi bên này một mặt đi chào hỏi người quen, một mặt còn phụ giúp nhân viên mang đồ vào trong các phòng VIP. Bối Vi Vi thấy cậu bận cũng không nỡ làm phiền, tìm một chỗ trên quầy rượu ngồi xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.