Chương 15: Người Giao Hoa
Giản Bình
26/09/2021
Triệu Tình Văn vẫn luôn nhìn về phía cửa ra vào như đang đợi điều gì đó.
“Nhưng mà hoa hôm nay chưa đến thì phải?”
Bình thường hoa sẽ được giao từ rất sớm mới phải, vậy mà cô đã đợi một lúc lâu vẫn chưa thấy nhân viên giao hoa. Mặc dù nói là không thích lắm nhưng có lẽ cô đã quen với cảm giác được nhận hoa rồi, còn xem đó như cách để bắt đầu ngày làm việc của mình.
Cố Phi ở một bên nghe thấy cũng ngầm đoán được có lẽ người bạn này của cô phần nào đã thừa nhận sự xuất hiện của Lưu Vũ Thành trong cuộc sống rồi. Chỉ là cô ấy vẫn chưa muốn nói ra mà thôi. Cô không nhịn được mà châm chọc một chút.
“Có phải cậu vứt hoa của người ta đến nghiện rồi không? Vừa rồi còn phàn nàn như vậy, bây giờ lại thắc mắc chưa thấy người giao hoa.”
“Không nói với cậu nữa!”
Mà Triệu Tình Văn cũng nhận ra có gì đó không phải lắm trong thái độ của mình, phỏng chừng là Cố Phi đã nhìn ra được suy nghĩ của cô rồi. Đối mặt với lời này của Cố Phi, Triệu Tình Văn thật sự không biết nói gì hơn đành bày ra biểu hiện trốn tránh vấn đề.
Nhắc người thì người đến, Triệu Tình Văn vừa nghĩ đến Lưu Vũ Thành thì anh ngay lập tức xuất hiện trước mặt cô.
Lưu Vũ Thành mở cửa xe bước ra, trên tay còn cầm theo bó hoa hồng đi đến chỗ cô. Phong thái lịch lãm sang trọng này đúng là làm người khác phải ngoái nhìn. Nhưng trong mắt anh như thể vạn vật bên đường chỉ là phù du, một lòng chỉ nhìn về Triệu Tình Văn.
Hình ảnh này của Lưu Vũ Thành trong mắt cô quả thật có chút khác biệt, có thể gọi là ấn tượng. Phẩm chất lần này hoàn toàn không giống với lần gặp gỡ gấp gáp trong hậu trường đó. Tuy Triệu Tình Văn có chút thích thú với hình dáng này nhưng cô vẫn là biểu cảm lạnh lùng thản nhiên như thể không hề đặt anh vào trong mắt.
“Nhân viên giao hoa còn có thể ăn mặc bảnh bao như thế này sao?” - Câu này của cô xem như là thay lời chào vậy.
“Nhân viên này chỉ giao cho một người thôi.” - Lưu Vũ Thành nghe thấy cũng thuận tiện người tung kẻ hứng với cô một chút.
“Anh đặt hoa ở đó là có thể đi rồi.”
Trước thái độ chân thành của Lưu Vũ Thành, cô cũng chỉ đưa mắt về phía bàn trà bên cạnh, ra hiệu anh cứ đặt hoa ở đó là được rồi. Thái độ này trong mắt anh chính là có chút miễn cưỡng. Lần trước cho người mang hoa đến thì cô lại vứt đi, Lưu Vũ Thành còn cho rằng vì cô ấy nghĩ như vậy quá qua loa, giống như hành động thả mồi hàng loạt cho phụ nữ. Nhưng bây giờ là đích thân anh mang hoa đến tặng đấy!
Tuy là có chút ấm ức, nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng của anh cho lắm. Người đẹp đang đứng trước mặt, tâm trạng của anh có chạy loạn thì cũng là chạy loạn trên người Triệu Tình Văn cô mà thôi.
“Này Triệu Tình Văn, anh là đích thân đến tặng hoa cho em đấy, em cũng không mời anh vào ngồi sao?”
“Lưu tổng thứ lỗi, cửa hàng nhỏ của tôi không chứa được nhân vật lớn như anh.”
“Nhưng anh lại rất thích cửa hàng nhỏ này của em đấy! Nhỏ một chút thì sao chứ, ấm cúng!”
Lưu Vũ Thành dường như bỏ ngoài tai lời từ chối của cô, trực tiếp đẩy cửa tiệm bước vào bên trong, còn rất tự nhiên tham quan nữa. Anh chỉ ra vẻ nhìn ngắm quần áo, thực chất là nhìn vào mấy bó hoa đang được trưng bày khắp nơi trong cửa hàng. Trong lòng Lưu Vũ Thành lóe lên một tia vui mừng, xem ra cô không còn vừa nhìn thấy hoa anh tặng đã thẳng tay vứt đi nữa rồi.
Bóng dáng đàn ông cao lớn của anh trong cửa hàng đã thu hút sự chú ý của Cố Phi. Cô nhìn dáng người quen thuộc đó kỹ một lượt rồi lên tiếng gọi thử.
“Lưu Vũ Thành?”
“Cố Phi? Trùng hợp vậy sao?” - Lưu Vũ Thành nghe thấy người gọi mình, quay lại nhìn xem thì thấy Cố Phi đang ở đó.
“Anh đến đây là vì …”
“Em là người rất tinh tế mà.”
Cố Phi còn chưa nói hết câu đã bị Lưu Vũ Thành chen vào, chuyện anh đến đây vì Triệu Tình Văn đã rõ ràng như vậy rồi còn cần phải nói ra nữa sao. Hơn nữa, anh bây giờ chỉ sợ Cố Phi sẽ bài xích anh giống như Triệu Tình Văn lúc đầu, vẫn nên xây dựng mối quan hệ tốt đẹp với cô thì hơn.
“Cuối cùng anh cũng được em mời nước rồi!” - Triệu Tình Văn lạnh lùng đặt cốc nước lên bàn. Nước này không phải để mời vị khách như anh dùng mà chính là để đuổi khách đi thì đúng hơn.
“Anh đừng có lắm lời! Tôi còn nhiều việc phải làm, không có thời gian để tiếp anh!”
“Em cứ làm công việc của em đi, xem như anh trông cửa hàng cho em cũng được!”
“Tôi không thuê anh nổi đâu.”
Lưu Vũ Thành không muốn vừa đến đã bị cô “mời” đi như vậy. Cô không cho anh ở cạnh bên cũng không sao, chỉ cần để anh ngồi ở một góc thế này nhìn cô làm việc thôi là được. Vừa hay lúc này có Cố Phi ở đây, nói chuyện với cô về công nghệ bảo quản rượu mà công nghệ Lưu Thị đang phát triển cũng là một ý hay. Vừa có thể ở gần cô, vừa xem như là ra ngoài làm việc, đây chính là một mũi tên trúng hai đích!
“Anh là tự nguyện mà! Hơn nữa đúng lúc có Cố Phi ở đây, anh muốn thảo luận với cô ấy về bảo quản rượu một chút. Em cứ làm việc đi!”
“Lưu Vũ Thành, anh đúng là …”
Lưu Vũ Thành bày ra bộ mặt chân thành nhất của mình chỉ mong Triệu Tình Văn chấp nhận sự hiện diện của anh ở đây khiến cô cũng không còn lời nào để nói.
Cố Phi thấy vậy chợt có chút động lòng. Hai con người này nếu còn đôi co sẽ loạn lên mất. Cô đứng dậy đặt tay lên vai Triệu Tình Văn, vừa đẩy cô vào phòng làm việc riêng vừa nói:
“Được rồi ... được rồi, cậu cứ làm việc của cậu đi, xem như là mình tiếp vị khách này giúp cậu!”
“Tốt nhất là anh nên nói lời nào nghe được đấy!” - Trước khi đi, Triệu Tình Văn cũng không quên vứt lại một lời đe dọa. Cô không muốn anh nhắc lại mấy chuyện liên quan đến Hàn Chí Dĩnh ở trước mặt Cố Phi.
“Nhưng mà hoa hôm nay chưa đến thì phải?”
Bình thường hoa sẽ được giao từ rất sớm mới phải, vậy mà cô đã đợi một lúc lâu vẫn chưa thấy nhân viên giao hoa. Mặc dù nói là không thích lắm nhưng có lẽ cô đã quen với cảm giác được nhận hoa rồi, còn xem đó như cách để bắt đầu ngày làm việc của mình.
Cố Phi ở một bên nghe thấy cũng ngầm đoán được có lẽ người bạn này của cô phần nào đã thừa nhận sự xuất hiện của Lưu Vũ Thành trong cuộc sống rồi. Chỉ là cô ấy vẫn chưa muốn nói ra mà thôi. Cô không nhịn được mà châm chọc một chút.
“Có phải cậu vứt hoa của người ta đến nghiện rồi không? Vừa rồi còn phàn nàn như vậy, bây giờ lại thắc mắc chưa thấy người giao hoa.”
“Không nói với cậu nữa!”
Mà Triệu Tình Văn cũng nhận ra có gì đó không phải lắm trong thái độ của mình, phỏng chừng là Cố Phi đã nhìn ra được suy nghĩ của cô rồi. Đối mặt với lời này của Cố Phi, Triệu Tình Văn thật sự không biết nói gì hơn đành bày ra biểu hiện trốn tránh vấn đề.
Nhắc người thì người đến, Triệu Tình Văn vừa nghĩ đến Lưu Vũ Thành thì anh ngay lập tức xuất hiện trước mặt cô.
Lưu Vũ Thành mở cửa xe bước ra, trên tay còn cầm theo bó hoa hồng đi đến chỗ cô. Phong thái lịch lãm sang trọng này đúng là làm người khác phải ngoái nhìn. Nhưng trong mắt anh như thể vạn vật bên đường chỉ là phù du, một lòng chỉ nhìn về Triệu Tình Văn.
Hình ảnh này của Lưu Vũ Thành trong mắt cô quả thật có chút khác biệt, có thể gọi là ấn tượng. Phẩm chất lần này hoàn toàn không giống với lần gặp gỡ gấp gáp trong hậu trường đó. Tuy Triệu Tình Văn có chút thích thú với hình dáng này nhưng cô vẫn là biểu cảm lạnh lùng thản nhiên như thể không hề đặt anh vào trong mắt.
“Nhân viên giao hoa còn có thể ăn mặc bảnh bao như thế này sao?” - Câu này của cô xem như là thay lời chào vậy.
“Nhân viên này chỉ giao cho một người thôi.” - Lưu Vũ Thành nghe thấy cũng thuận tiện người tung kẻ hứng với cô một chút.
“Anh đặt hoa ở đó là có thể đi rồi.”
Trước thái độ chân thành của Lưu Vũ Thành, cô cũng chỉ đưa mắt về phía bàn trà bên cạnh, ra hiệu anh cứ đặt hoa ở đó là được rồi. Thái độ này trong mắt anh chính là có chút miễn cưỡng. Lần trước cho người mang hoa đến thì cô lại vứt đi, Lưu Vũ Thành còn cho rằng vì cô ấy nghĩ như vậy quá qua loa, giống như hành động thả mồi hàng loạt cho phụ nữ. Nhưng bây giờ là đích thân anh mang hoa đến tặng đấy!
Tuy là có chút ấm ức, nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng của anh cho lắm. Người đẹp đang đứng trước mặt, tâm trạng của anh có chạy loạn thì cũng là chạy loạn trên người Triệu Tình Văn cô mà thôi.
“Này Triệu Tình Văn, anh là đích thân đến tặng hoa cho em đấy, em cũng không mời anh vào ngồi sao?”
“Lưu tổng thứ lỗi, cửa hàng nhỏ của tôi không chứa được nhân vật lớn như anh.”
“Nhưng anh lại rất thích cửa hàng nhỏ này của em đấy! Nhỏ một chút thì sao chứ, ấm cúng!”
Lưu Vũ Thành dường như bỏ ngoài tai lời từ chối của cô, trực tiếp đẩy cửa tiệm bước vào bên trong, còn rất tự nhiên tham quan nữa. Anh chỉ ra vẻ nhìn ngắm quần áo, thực chất là nhìn vào mấy bó hoa đang được trưng bày khắp nơi trong cửa hàng. Trong lòng Lưu Vũ Thành lóe lên một tia vui mừng, xem ra cô không còn vừa nhìn thấy hoa anh tặng đã thẳng tay vứt đi nữa rồi.
Bóng dáng đàn ông cao lớn của anh trong cửa hàng đã thu hút sự chú ý của Cố Phi. Cô nhìn dáng người quen thuộc đó kỹ một lượt rồi lên tiếng gọi thử.
“Lưu Vũ Thành?”
“Cố Phi? Trùng hợp vậy sao?” - Lưu Vũ Thành nghe thấy người gọi mình, quay lại nhìn xem thì thấy Cố Phi đang ở đó.
“Anh đến đây là vì …”
“Em là người rất tinh tế mà.”
Cố Phi còn chưa nói hết câu đã bị Lưu Vũ Thành chen vào, chuyện anh đến đây vì Triệu Tình Văn đã rõ ràng như vậy rồi còn cần phải nói ra nữa sao. Hơn nữa, anh bây giờ chỉ sợ Cố Phi sẽ bài xích anh giống như Triệu Tình Văn lúc đầu, vẫn nên xây dựng mối quan hệ tốt đẹp với cô thì hơn.
“Cuối cùng anh cũng được em mời nước rồi!” - Triệu Tình Văn lạnh lùng đặt cốc nước lên bàn. Nước này không phải để mời vị khách như anh dùng mà chính là để đuổi khách đi thì đúng hơn.
“Anh đừng có lắm lời! Tôi còn nhiều việc phải làm, không có thời gian để tiếp anh!”
“Em cứ làm công việc của em đi, xem như anh trông cửa hàng cho em cũng được!”
“Tôi không thuê anh nổi đâu.”
Lưu Vũ Thành không muốn vừa đến đã bị cô “mời” đi như vậy. Cô không cho anh ở cạnh bên cũng không sao, chỉ cần để anh ngồi ở một góc thế này nhìn cô làm việc thôi là được. Vừa hay lúc này có Cố Phi ở đây, nói chuyện với cô về công nghệ bảo quản rượu mà công nghệ Lưu Thị đang phát triển cũng là một ý hay. Vừa có thể ở gần cô, vừa xem như là ra ngoài làm việc, đây chính là một mũi tên trúng hai đích!
“Anh là tự nguyện mà! Hơn nữa đúng lúc có Cố Phi ở đây, anh muốn thảo luận với cô ấy về bảo quản rượu một chút. Em cứ làm việc đi!”
“Lưu Vũ Thành, anh đúng là …”
Lưu Vũ Thành bày ra bộ mặt chân thành nhất của mình chỉ mong Triệu Tình Văn chấp nhận sự hiện diện của anh ở đây khiến cô cũng không còn lời nào để nói.
Cố Phi thấy vậy chợt có chút động lòng. Hai con người này nếu còn đôi co sẽ loạn lên mất. Cô đứng dậy đặt tay lên vai Triệu Tình Văn, vừa đẩy cô vào phòng làm việc riêng vừa nói:
“Được rồi ... được rồi, cậu cứ làm việc của cậu đi, xem như là mình tiếp vị khách này giúp cậu!”
“Tốt nhất là anh nên nói lời nào nghe được đấy!” - Trước khi đi, Triệu Tình Văn cũng không quên vứt lại một lời đe dọa. Cô không muốn anh nhắc lại mấy chuyện liên quan đến Hàn Chí Dĩnh ở trước mặt Cố Phi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.