Chương 42: Ở Chung Phòng Với Lưu Manh
Giản Bình
12/10/2021
Hàn Chí Dĩnh biết cô không thích mùi thuốc sát trùng trong bệnh viện nên nói Tiểu Ngũ đưa cô về trước, anh và Trần Tư Lệnh ở lại theo dõi thêm một thời gian rồi sẽ về sau. Tiểu Ngũ đứng ở ngoài phòng bệnh thấy Cố Phi đi ra thì trên mặt đều là nét cười trêu chọc, trong lòng còn nghĩ nếu không phải vừa rồi đúng lúc cậu bước vào thì hai người còn có thể diễn ra cái gì hơn thế nữa không chừng.
Tiểu Ngũ mở cửa xe chờ sẵn: “Chị dâu, mời!”
Hai tiếng “chị dâu” này, cô cũng không biết mình còn tư cách để nhận chúng nữa không. Cố Phi nghĩ một hồi cuối cùng vẫn cho rằng nên thẳng thắn về vấn đề này thì hơn.
“Tôi bây giờ không phải là chị dâu của cậu nữa, chúng tôi ly hôn rồi.”
“Em nói cho chị nghe, nước vơi rồi nước lại đầy, ly hôn thì cũng chỉ là ly hôn mà thôi, anh Dĩnh của em trông như vậy thôi nhưng em biết, tâm tư anh ấy đều ở trên người chị cả.”
Tiểu Ngũ cười nói. Cậu căn bản không quan tâm đến chuyện này của hai người. Tin tức ly hôn có đồn xa đến đâu, có được thêu dệt kỹ lưỡng đến đâu cũng không bằng hành động vừa rồi cậu nhìn thấy được. Cái mà cậu chứng kiến là hình ảnh Cố Phi vội vàng lo lắng chạy đến thành phố B ngay trong đêm chỉ để gặp Hàn Chí Dĩnh, là anh Dĩnh của cậu vì không muốn cô đau lòng nhìn thấy bản thân bị thương mà giấu đi. Hôn nhân đến cùng cũng chỉ là cách gọi khác của một mối quan hệ mà thôi.
Ngay cả người ngoài cuộc như Tiểu Ngũ cũng có thể nhìn ra được, cô cũng biết chứ, chỉ là vẫn chưa muốn thừa nhận mà thôi. Cố Phi không muốn nghĩ nhiều nữa, cô đổi chủ đề.
“Quán dạo này ổn không?”
“Vẫn tốt, hôm nào chị đến xem một chút nhé?”
“Được.”
Tiểu Ngũ dẫn cô đến phòng của Hàn Chí Dĩnh, đưa cho cô một chiếc chìa khóa dự phòng rồi nói: “Chỗ này là phòng của anh Dĩnh, chị nghỉ tạm đi nhé, có gì cần thì cứ nói với em.”
Tuy mấy người Hàn Chí Dĩnh không còn ở đây thường xuyên như trước nữa nhưng toàn bộ phòng ốc vẫn được giữ nguyên, từ trang trí đến nội thất đều được bảo quản rất kỹ lưỡng. Căn phòng này cũng vậy, Cố Phi liếc nhìn vali trên sàn vẫn còn chưa mở, đoán chừng là anh rất bận. Cô thu xếp hành lý của anh bỏ vào trong tủ đồ, lúc đi ngang qua bàn trà thì nhìn thấy một cuốn album đã cũ.
Hình trong album này có vẻ như đã được chụp từ rất lâu rồi thì phải. Hàn Chí Dĩnh trong ảnh nhìn rất trẻ, từ ánh mắt đến dáng vẻ đều toát lên sự ngông cuồng, hoàn toàn không có chút tiết chế nào. Năm người bọn họ đã từng ở đây vô cùng vui vẻ, nếu nói nơi này từng là một mảng thanh xuân cũng không có gì quá đáng.
Cố Phi lật xem từng tấm hình một rất chăm chú đến mức cô ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Hàn Chí Dĩnh từ bệnh viện trở về chỉ thấy cô gái đang ôm quyển album say giấc trên ghế bành, khóe môi cong lên tạo nên một nụ cười nhẹ. Anh bước đến gần hơn say đắm nhìn ngắm dáng vẻ này của Cố Phi, trong lòng vừa cảm kích quan tâm của cô nhưng cũng trách bản thân đã làm cô lo lắng.
Cố Phi mơ hồ mở mắt dậy đã thấy anh ngồi bên cạnh, thoáng có chút giật mình.
Anh cầm lấy quyển album xếp gọn lại, đặt lên bàn rồi nói:
“Em mệt không? Anh gọi người mang thức ăn lên nhé?”
“Không cần đâu. Anh về rồi thì nghỉ đi.”
Hàn Chí Dĩnh ngồi ở trên giường một lúc lâu vẫn thấy cô yên vị ở trên ghế bành, không có dấu hiệu gì giống như sẽ rời khỏi chỗ đó.
“Em không ngủ à?”
“Sao vậy?”
“Qua đây!” - Hàn Chí Dĩnh nở một nụ cười ranh mãnh, anh nói tiếp - “Cũng không phải lần đầu, em ngại cái gì nữa.”
“Không ngại, chỉ là tay anh đang bị thương, em không muốn làm phiền anh nghỉ ngơi.”
“Chỉ là ngủ thôi, em phiền cái gì? Hay là em muốn vận động một chút? Không sao! Vài vết thương ngoài da thôi, anh không phiền!”
Thói quen ngủ của cô nói ra cũng không được đẹp lắm, chuyện này đâu phải là anh không biết. Cố Phi chỉ sợ trong lúc mê man cô lại bám dính lấy anh như mọi khi, vậy mà qua tai của Hàn Chí Dĩnh lại biến thành kiểu suy nghĩ mờ ám đó. Anh làm người bị thương có phải nhàn nhã quá rồi không, vẫn còn thời gian để trêu đùa người khác như vậy!
“Cất cái bản chất lưu manh của anh vào đi!” - Để chứng minh sự “trong sạch” của mình, cô cũng chui vào bên kia chăn. Trong lúc làm cũng không quên mắng anh một câu. Chỉ là Hàn Chí Dĩnh lại rất rộng lòng đón nhận, anh cố tình xích lại gần Cố Phi, còn thì thầm vào tai cô:
“Tên lưu manh này tối nay sẽ ngủ cùng em đấy. Em nói xem, có phải chúng ta là cùng một giuộc với nhau không?”
“Em mới không thèm!”
Cố Phi động người, muốn thoát khỏi cái miệng đang phả hơi nóng vào cổ kia thì liền bị anh giữ lại: “Phi, em tốt nhất nên ngoan ngoãn, đừng động nữa, lửa đốt lên rồi nếu muốn dập sẽ rất phiền.”
Giọng nói trầm đục này của Hàn Chí Dĩnh làm Cố Phi không muốn tin cũng phải tin lời “đe dọa” vừa rồi. Cả người cô cứng nhắc, đến một ngón chân cũng không dám động. Anh ôm cô trong lồng ngực, cằm đặt trên đỉnh đầu thỉnh thoảng lại nở ra một nụ cười. Lời này của anh vẫn là có tác dụng!
Nhưng quả thật cái gì đã là thói quen thì khó sửa, cô ngủ say rồi vẫn rúc vào người anh như cũ, hai cánh tay còn như xúc tua bạch tuộc bám dính lấy không buông. Tâm tư Hàn Chí Dĩnh chợt có chút động đậy, dưới hạ thân bùng lên cảm giác muốn giải tỏa.
Dáng vẻ Cố Phi mềm mại ôm trong tay, còn có nơi nào đó phập phồng theo nhịp thở khiến anh không cách nào kìm lòng được. Hàn Chí Dĩnh chậm rãi gặm nhấm, nâng niu hôn lên từng vùng da thịt trên cổ cô. Cảm giác nhột nhột ướt át làm Cố Phi chợt tỉnh. Cô mơ hồ mở mắt ra thì nhìn thấy anh đang vùi đầu vào hõm cổ mình, say sưa mơn trớn, đầu lưỡi càng lúc càng muốn tiến đến nơi sâu hơn. Lực trên eo cô cũng càng lúc càng mạnh hơn, lòng bàn ấm nóng tham lam không chịu ở yên một chỗ mà sờ loạn khắp nơi.
Cánh tay Cố Phi khẽ kéo áo anh, ở bên tai âm thanh phát ra rất nhỏ: “Đừng.”
“Anh xin lỗi.”
Tiếng nói vừa rồi của Cố Phi kéo anh về với thực tại, Hàn Chí Dĩnh kéo chăn đắp lên người cô, nhẹ nhàng vỗ về trên lưng trấn an. Anh chỉ mong hành động khi nãy không làm cô khó chịu, vẫn có thể tiếp nối mộng đẹp vừa rồi. Chính anh là người muốn cô ngủ cùng, vậy nên chuyện động tình này hiển nhiên không thể trách Cố Phi được.
Hàn Chí Dĩnh biết cô gái của mình vẫn chưa sẵn sàng, và anh tôn trọng điều đó.
Tiểu Ngũ mở cửa xe chờ sẵn: “Chị dâu, mời!”
Hai tiếng “chị dâu” này, cô cũng không biết mình còn tư cách để nhận chúng nữa không. Cố Phi nghĩ một hồi cuối cùng vẫn cho rằng nên thẳng thắn về vấn đề này thì hơn.
“Tôi bây giờ không phải là chị dâu của cậu nữa, chúng tôi ly hôn rồi.”
“Em nói cho chị nghe, nước vơi rồi nước lại đầy, ly hôn thì cũng chỉ là ly hôn mà thôi, anh Dĩnh của em trông như vậy thôi nhưng em biết, tâm tư anh ấy đều ở trên người chị cả.”
Tiểu Ngũ cười nói. Cậu căn bản không quan tâm đến chuyện này của hai người. Tin tức ly hôn có đồn xa đến đâu, có được thêu dệt kỹ lưỡng đến đâu cũng không bằng hành động vừa rồi cậu nhìn thấy được. Cái mà cậu chứng kiến là hình ảnh Cố Phi vội vàng lo lắng chạy đến thành phố B ngay trong đêm chỉ để gặp Hàn Chí Dĩnh, là anh Dĩnh của cậu vì không muốn cô đau lòng nhìn thấy bản thân bị thương mà giấu đi. Hôn nhân đến cùng cũng chỉ là cách gọi khác của một mối quan hệ mà thôi.
Ngay cả người ngoài cuộc như Tiểu Ngũ cũng có thể nhìn ra được, cô cũng biết chứ, chỉ là vẫn chưa muốn thừa nhận mà thôi. Cố Phi không muốn nghĩ nhiều nữa, cô đổi chủ đề.
“Quán dạo này ổn không?”
“Vẫn tốt, hôm nào chị đến xem một chút nhé?”
“Được.”
Tiểu Ngũ dẫn cô đến phòng của Hàn Chí Dĩnh, đưa cho cô một chiếc chìa khóa dự phòng rồi nói: “Chỗ này là phòng của anh Dĩnh, chị nghỉ tạm đi nhé, có gì cần thì cứ nói với em.”
Tuy mấy người Hàn Chí Dĩnh không còn ở đây thường xuyên như trước nữa nhưng toàn bộ phòng ốc vẫn được giữ nguyên, từ trang trí đến nội thất đều được bảo quản rất kỹ lưỡng. Căn phòng này cũng vậy, Cố Phi liếc nhìn vali trên sàn vẫn còn chưa mở, đoán chừng là anh rất bận. Cô thu xếp hành lý của anh bỏ vào trong tủ đồ, lúc đi ngang qua bàn trà thì nhìn thấy một cuốn album đã cũ.
Hình trong album này có vẻ như đã được chụp từ rất lâu rồi thì phải. Hàn Chí Dĩnh trong ảnh nhìn rất trẻ, từ ánh mắt đến dáng vẻ đều toát lên sự ngông cuồng, hoàn toàn không có chút tiết chế nào. Năm người bọn họ đã từng ở đây vô cùng vui vẻ, nếu nói nơi này từng là một mảng thanh xuân cũng không có gì quá đáng.
Cố Phi lật xem từng tấm hình một rất chăm chú đến mức cô ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Hàn Chí Dĩnh từ bệnh viện trở về chỉ thấy cô gái đang ôm quyển album say giấc trên ghế bành, khóe môi cong lên tạo nên một nụ cười nhẹ. Anh bước đến gần hơn say đắm nhìn ngắm dáng vẻ này của Cố Phi, trong lòng vừa cảm kích quan tâm của cô nhưng cũng trách bản thân đã làm cô lo lắng.
Cố Phi mơ hồ mở mắt dậy đã thấy anh ngồi bên cạnh, thoáng có chút giật mình.
Anh cầm lấy quyển album xếp gọn lại, đặt lên bàn rồi nói:
“Em mệt không? Anh gọi người mang thức ăn lên nhé?”
“Không cần đâu. Anh về rồi thì nghỉ đi.”
Hàn Chí Dĩnh ngồi ở trên giường một lúc lâu vẫn thấy cô yên vị ở trên ghế bành, không có dấu hiệu gì giống như sẽ rời khỏi chỗ đó.
“Em không ngủ à?”
“Sao vậy?”
“Qua đây!” - Hàn Chí Dĩnh nở một nụ cười ranh mãnh, anh nói tiếp - “Cũng không phải lần đầu, em ngại cái gì nữa.”
“Không ngại, chỉ là tay anh đang bị thương, em không muốn làm phiền anh nghỉ ngơi.”
“Chỉ là ngủ thôi, em phiền cái gì? Hay là em muốn vận động một chút? Không sao! Vài vết thương ngoài da thôi, anh không phiền!”
Thói quen ngủ của cô nói ra cũng không được đẹp lắm, chuyện này đâu phải là anh không biết. Cố Phi chỉ sợ trong lúc mê man cô lại bám dính lấy anh như mọi khi, vậy mà qua tai của Hàn Chí Dĩnh lại biến thành kiểu suy nghĩ mờ ám đó. Anh làm người bị thương có phải nhàn nhã quá rồi không, vẫn còn thời gian để trêu đùa người khác như vậy!
“Cất cái bản chất lưu manh của anh vào đi!” - Để chứng minh sự “trong sạch” của mình, cô cũng chui vào bên kia chăn. Trong lúc làm cũng không quên mắng anh một câu. Chỉ là Hàn Chí Dĩnh lại rất rộng lòng đón nhận, anh cố tình xích lại gần Cố Phi, còn thì thầm vào tai cô:
“Tên lưu manh này tối nay sẽ ngủ cùng em đấy. Em nói xem, có phải chúng ta là cùng một giuộc với nhau không?”
“Em mới không thèm!”
Cố Phi động người, muốn thoát khỏi cái miệng đang phả hơi nóng vào cổ kia thì liền bị anh giữ lại: “Phi, em tốt nhất nên ngoan ngoãn, đừng động nữa, lửa đốt lên rồi nếu muốn dập sẽ rất phiền.”
Giọng nói trầm đục này của Hàn Chí Dĩnh làm Cố Phi không muốn tin cũng phải tin lời “đe dọa” vừa rồi. Cả người cô cứng nhắc, đến một ngón chân cũng không dám động. Anh ôm cô trong lồng ngực, cằm đặt trên đỉnh đầu thỉnh thoảng lại nở ra một nụ cười. Lời này của anh vẫn là có tác dụng!
Nhưng quả thật cái gì đã là thói quen thì khó sửa, cô ngủ say rồi vẫn rúc vào người anh như cũ, hai cánh tay còn như xúc tua bạch tuộc bám dính lấy không buông. Tâm tư Hàn Chí Dĩnh chợt có chút động đậy, dưới hạ thân bùng lên cảm giác muốn giải tỏa.
Dáng vẻ Cố Phi mềm mại ôm trong tay, còn có nơi nào đó phập phồng theo nhịp thở khiến anh không cách nào kìm lòng được. Hàn Chí Dĩnh chậm rãi gặm nhấm, nâng niu hôn lên từng vùng da thịt trên cổ cô. Cảm giác nhột nhột ướt át làm Cố Phi chợt tỉnh. Cô mơ hồ mở mắt ra thì nhìn thấy anh đang vùi đầu vào hõm cổ mình, say sưa mơn trớn, đầu lưỡi càng lúc càng muốn tiến đến nơi sâu hơn. Lực trên eo cô cũng càng lúc càng mạnh hơn, lòng bàn ấm nóng tham lam không chịu ở yên một chỗ mà sờ loạn khắp nơi.
Cánh tay Cố Phi khẽ kéo áo anh, ở bên tai âm thanh phát ra rất nhỏ: “Đừng.”
“Anh xin lỗi.”
Tiếng nói vừa rồi của Cố Phi kéo anh về với thực tại, Hàn Chí Dĩnh kéo chăn đắp lên người cô, nhẹ nhàng vỗ về trên lưng trấn an. Anh chỉ mong hành động khi nãy không làm cô khó chịu, vẫn có thể tiếp nối mộng đẹp vừa rồi. Chính anh là người muốn cô ngủ cùng, vậy nên chuyện động tình này hiển nhiên không thể trách Cố Phi được.
Hàn Chí Dĩnh biết cô gái của mình vẫn chưa sẵn sàng, và anh tôn trọng điều đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.