Chương 21: Trở Về
Giản Bình
30/09/2021
Cố Phi tuy không đảo mắt nhìn xung quanh nhưng cảm giác nhiều người đang nhìn về phía mình cô vẫn có thể cảm nhận rất rõ. Đương nhiên, ánh mắt của họ không dành cho cô, mà là dán trên người Hàn Nhất Phi. Cậu ta có vẻ rất chiều lòng phụ nữ, thỉnh thoảng cũng nở nụ cười như có như không đáp lại.
Cô cầm tách cà phê lên giả vờ không quan tâm đến cô gái đang xin thông tin liên lạc của Hàn Nhất Phi. Cố Phi cũng là phụ nữ, cô hiểu lúc làm loại chuyện này nếu có ai đó nhìn chăm chú sẽ không thoải mái, hơn nữa còn là ở cự ly gần như vậy. Cô gái đó đi rồi, Cố Phi mới nở một nụ cười bất đắc dĩ nói:
“Trải nghiệm ngồi cùng với người đẹp đúng là kích thích thật.”
“Kích thích thế sao?” - Hàn Nhất Phi hỏi vặn lại như đang trêu cô.
Cậu nhìn Cố Phi như thể đang trông đợi một câu miêu tả chi tiết vậy. Cậu ta cứ tiếp tục nhìn thẳng vào mắt Cố Phi đến khi cô không chịu được trò đùa này nữa, trừng mắt nhìn lại thì mới thôi. Cô có chút ấm ức nhìn người đối diện đang cười rất vui vẻ vì đạt được mục đích của mình.
Nắng chiều vừa buông, thời tiết ở ngoài đẹp như vậy rất thích hợp để đi dạo xung quanh. Cố Phi nhân tiện cũng muốn mang Hàn Nhất Phi đến gặp Triệu Tình Văn, sau đó thì bọn họ có thể cùng nhau ăn tối rồi.
“Cậu đi dạo xung quanh một chút không? Loại ánh nhìn say đắm của thiên hạ này chỉ có cậu mới chịu được thôi.” - Cố Phi vừa nói vừa nhăn mặt, còn lén lén nhìn xung quanh thăm dò.
Hàn Nhất Phi cũng biết tính cách cô không thích nhiều người nhìn ngó như vậy, cậu chỉ khẽ gật đầu, với tay lấy áo khoác rồi đứng lên. Hai người cứ như vậy một nam một nữ bước ra khỏi quán cà phê.
Phong thái lúc bước đi cùng với dáng người này của Hàn Nhất Phi chính là khao khát của các công ty đào tạo người mẫu. Chỉ có điều, con người này lại không có hứng thú với giới giải trí mà thôi.
“Nếu đã quyết định ở lại hẳn thì cậu định làm gì?”
Cố Phi nghe nói Hàn Nhất Phi ở lại hẳn thì tò mò muốn biết liệu cậu sẽ làm gì, cũng không thể cứ mãi ăn không ngồi rồi được. Thời điểm này Hàn Nhất Phi đặc biệt chú ý đến mảng nhà hàng khách sạn. Sau khi nghiên cứu một thời gian dài ở nước ngoài, cậu nhận thấy đây chính là một miếng mồi béo bở vẫn chưa được khai thác nhiều. Lần này về lại, Hàn Nhất Phi muốn thử sức xem sao.
“Tôi đang có hứng thú với dịch vụ ăn uống. Cố Phi, giả sử tôi mở một nhà hàng, có thể mời cậu làm pha chế chính không?”
“Đắt lắm đấy.” - Cố Phi giả vờ bày ra vẻ mặt nghiêm túc xem xét. Từ sau khi nghỉ rời khỏi Tửu Lầu, cô đã nghỉ ngơi đủ rồi, nếu không xét đến quen biết của hai người thì thật ra cô cũng muốn quay lại làm việc từ lâu.
“Không có ưu đãi gì cho người quen luôn sao?”
“Được, nếu là cậu, tôi sẽ cân nhắc một chút … ưu đãi 20% nhé?”
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, đi đến trước cửa hàng của Triệu Tình Văn lúc nào không hay. Cố Phi vừa đẩy cửa bước vào đã nhìn thấy dáng vẻ ghét bỏ của Triệu Tình Văn nhìn về phía khu vực dành cho khách.
“Anh Thành?”
Người đàn ông đang ngồi ở ghế sô pha nghe tiếng gọi liền rời mắt khỏi tạp chí tìm kiếm nguồn phát ra âm thanh. Ánh mắt Lưu Vũ Thành khựng lại một chút, như nhớ ra điều gì đó rồi nhanh chóng đi về phía Hàn Nhất Phi vỗ vào vai cậu.
“Nhất Phi về rồi à? Em về lúc nào vậy?”
“Vừa về thôi.” - Hàn Nhất Phi cười nói.
“Gặp Chí Dĩnh chưa?”
Thân thế của Hàn Nhất Phi thực chất là em trai của Hàn Chí Dĩnh, là kết quả do Hàn lão gia ở ngoài vụng trộm mà có được. Ông vốn dĩ định giấu nhẹm chuyện này trước mặt Hàn phu nhân nhưng người phụ nữ kia lại dựa vào đứa bé mà đòi hỏi một danh phận. Chỉ có điều bà Hàn năm đó kiên quyết không chấp nhận chuyện con trai mình có vợ lẽ, nói kể cả đó có là ruột thịt của Hàn lão gia cũng không thể lấy làm cái cớ được. Tuy vậy, Hàn phu nhân nghĩ dù thế nào cũng là giọt máu của Hàn gia, bà không đành lòng liền đón nhận, xem như con trai ruột của mình.
Năm đó Hàn Chí Dĩnh năm tuổi, chỉ biết sau khi Hàn phu nhân đi nghỉ dưỡng nửa năm thì bản thân có thêm một đứa em trai nên rất vui vẻ. Mà Hàn Nhất Phi lúc bé vô cùng ngoan ngoãn, khăng khăng chỉ đi theo làm cái đuôi của Hàn Chí Dĩnh.
Mọi chuyện những tưởng cứ diễn ra bình thường như vậy cho đến khi Hàn Chí Dĩnh bắt gặp người phụ nữ lạ mặt liên tục có liên lạc lén lút với Hàn lão gia. Anh âm thầm điều tra thì biết được chân tướng phía sau. Chuyện này với cậu thanh niên 22 tuổi đã bóp vỡ hình tượng đáng ngưỡng mộ của Hàn lão gia. Hàn Chí Dĩnh đích thân tìm đến người phụ nữ đó đe dọa, phòng trường hợp bà ta sẽ không biết thân phận mà xuất hiện trước mặt Hàn phu nhân. Nhưng có hận hai người họ thế nào thì anh cũng không muốn cho Hàn Nhất Phi biết, dù gì đây cũng không phải lỗi của cậu.
“Vẫn chưa …”
Hàn Nhất Phi còn chưa nói hết câu đã phải đón lấy thân người của Triệu Tình Văn đang chạy như bay đến ôm mình. Triệu Tình Văn ôm chặt như thể sợ cậu sẽ chạy đi mất vậy. Cố Phi ở một bên nhìn thấy biểu cảm chịu đựng của Hàn Nhất Phi đành phải nhắc nhở Triệu Tình Văn một tiếng.
“Được rồi, được rồi, cậu buông ra được rồi. Người ta cũng không phải là thú bông của cậu.”
Triệu Tình Văn cũng chợt nhận ra bản thân vừa rồi có hơi dùng lực, lúc buông tay ra khỏi Hàn Nhất Phi còn giữ người cậu lại một chút xem có phải là bị thương chỗ nào rồi không. Dáng vẻ Triệu Tình Văn nghiêm túc làm Lưu Vũ Thành đứng đó cảm thấy có chút chua trong lòng.
“Mấy người bọn em quen nhau à?”
“Là bạn cũ.” - Cố Phi thẳng thắn trả lời.
Gương mặt Lưu Vũ Thành bây giờ hiện lên biểu cảm ngấm ngầm đã hiểu. Lời khẳng định về mối quan hệ bạn bè này từ miệng Cố Phi nói ra không hề có chút do dự nào, vậy nên anh liền có cảm giác tin tưởng. Ban đầu, Lưu Vũ Thành nhìn hành động của hai người còn tưởng Hàn Nhất Phi và Triệu Tình Văn có gì đó, nhưng bây giờ thì không sao nữa rồi, anh vẫn còn cơ hội!
Triệu Tình Văn nhìn vào đồng hồ, cũng đã muộn rồi.
“Cùng nhau ăn tối được không? Gần đây có một nhà hàng được lắm!”
“Được, anh đưa mọi người đi.”
Lưu Vũ Thành không cần biết mọi người có đồng ý hay không đã chủ động lái xe. Bộ dạng này của anh quả thật làm Cố Phi suýt chút bật cười.
Cô cầm tách cà phê lên giả vờ không quan tâm đến cô gái đang xin thông tin liên lạc của Hàn Nhất Phi. Cố Phi cũng là phụ nữ, cô hiểu lúc làm loại chuyện này nếu có ai đó nhìn chăm chú sẽ không thoải mái, hơn nữa còn là ở cự ly gần như vậy. Cô gái đó đi rồi, Cố Phi mới nở một nụ cười bất đắc dĩ nói:
“Trải nghiệm ngồi cùng với người đẹp đúng là kích thích thật.”
“Kích thích thế sao?” - Hàn Nhất Phi hỏi vặn lại như đang trêu cô.
Cậu nhìn Cố Phi như thể đang trông đợi một câu miêu tả chi tiết vậy. Cậu ta cứ tiếp tục nhìn thẳng vào mắt Cố Phi đến khi cô không chịu được trò đùa này nữa, trừng mắt nhìn lại thì mới thôi. Cô có chút ấm ức nhìn người đối diện đang cười rất vui vẻ vì đạt được mục đích của mình.
Nắng chiều vừa buông, thời tiết ở ngoài đẹp như vậy rất thích hợp để đi dạo xung quanh. Cố Phi nhân tiện cũng muốn mang Hàn Nhất Phi đến gặp Triệu Tình Văn, sau đó thì bọn họ có thể cùng nhau ăn tối rồi.
“Cậu đi dạo xung quanh một chút không? Loại ánh nhìn say đắm của thiên hạ này chỉ có cậu mới chịu được thôi.” - Cố Phi vừa nói vừa nhăn mặt, còn lén lén nhìn xung quanh thăm dò.
Hàn Nhất Phi cũng biết tính cách cô không thích nhiều người nhìn ngó như vậy, cậu chỉ khẽ gật đầu, với tay lấy áo khoác rồi đứng lên. Hai người cứ như vậy một nam một nữ bước ra khỏi quán cà phê.
Phong thái lúc bước đi cùng với dáng người này của Hàn Nhất Phi chính là khao khát của các công ty đào tạo người mẫu. Chỉ có điều, con người này lại không có hứng thú với giới giải trí mà thôi.
“Nếu đã quyết định ở lại hẳn thì cậu định làm gì?”
Cố Phi nghe nói Hàn Nhất Phi ở lại hẳn thì tò mò muốn biết liệu cậu sẽ làm gì, cũng không thể cứ mãi ăn không ngồi rồi được. Thời điểm này Hàn Nhất Phi đặc biệt chú ý đến mảng nhà hàng khách sạn. Sau khi nghiên cứu một thời gian dài ở nước ngoài, cậu nhận thấy đây chính là một miếng mồi béo bở vẫn chưa được khai thác nhiều. Lần này về lại, Hàn Nhất Phi muốn thử sức xem sao.
“Tôi đang có hứng thú với dịch vụ ăn uống. Cố Phi, giả sử tôi mở một nhà hàng, có thể mời cậu làm pha chế chính không?”
“Đắt lắm đấy.” - Cố Phi giả vờ bày ra vẻ mặt nghiêm túc xem xét. Từ sau khi nghỉ rời khỏi Tửu Lầu, cô đã nghỉ ngơi đủ rồi, nếu không xét đến quen biết của hai người thì thật ra cô cũng muốn quay lại làm việc từ lâu.
“Không có ưu đãi gì cho người quen luôn sao?”
“Được, nếu là cậu, tôi sẽ cân nhắc một chút … ưu đãi 20% nhé?”
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, đi đến trước cửa hàng của Triệu Tình Văn lúc nào không hay. Cố Phi vừa đẩy cửa bước vào đã nhìn thấy dáng vẻ ghét bỏ của Triệu Tình Văn nhìn về phía khu vực dành cho khách.
“Anh Thành?”
Người đàn ông đang ngồi ở ghế sô pha nghe tiếng gọi liền rời mắt khỏi tạp chí tìm kiếm nguồn phát ra âm thanh. Ánh mắt Lưu Vũ Thành khựng lại một chút, như nhớ ra điều gì đó rồi nhanh chóng đi về phía Hàn Nhất Phi vỗ vào vai cậu.
“Nhất Phi về rồi à? Em về lúc nào vậy?”
“Vừa về thôi.” - Hàn Nhất Phi cười nói.
“Gặp Chí Dĩnh chưa?”
Thân thế của Hàn Nhất Phi thực chất là em trai của Hàn Chí Dĩnh, là kết quả do Hàn lão gia ở ngoài vụng trộm mà có được. Ông vốn dĩ định giấu nhẹm chuyện này trước mặt Hàn phu nhân nhưng người phụ nữ kia lại dựa vào đứa bé mà đòi hỏi một danh phận. Chỉ có điều bà Hàn năm đó kiên quyết không chấp nhận chuyện con trai mình có vợ lẽ, nói kể cả đó có là ruột thịt của Hàn lão gia cũng không thể lấy làm cái cớ được. Tuy vậy, Hàn phu nhân nghĩ dù thế nào cũng là giọt máu của Hàn gia, bà không đành lòng liền đón nhận, xem như con trai ruột của mình.
Năm đó Hàn Chí Dĩnh năm tuổi, chỉ biết sau khi Hàn phu nhân đi nghỉ dưỡng nửa năm thì bản thân có thêm một đứa em trai nên rất vui vẻ. Mà Hàn Nhất Phi lúc bé vô cùng ngoan ngoãn, khăng khăng chỉ đi theo làm cái đuôi của Hàn Chí Dĩnh.
Mọi chuyện những tưởng cứ diễn ra bình thường như vậy cho đến khi Hàn Chí Dĩnh bắt gặp người phụ nữ lạ mặt liên tục có liên lạc lén lút với Hàn lão gia. Anh âm thầm điều tra thì biết được chân tướng phía sau. Chuyện này với cậu thanh niên 22 tuổi đã bóp vỡ hình tượng đáng ngưỡng mộ của Hàn lão gia. Hàn Chí Dĩnh đích thân tìm đến người phụ nữ đó đe dọa, phòng trường hợp bà ta sẽ không biết thân phận mà xuất hiện trước mặt Hàn phu nhân. Nhưng có hận hai người họ thế nào thì anh cũng không muốn cho Hàn Nhất Phi biết, dù gì đây cũng không phải lỗi của cậu.
“Vẫn chưa …”
Hàn Nhất Phi còn chưa nói hết câu đã phải đón lấy thân người của Triệu Tình Văn đang chạy như bay đến ôm mình. Triệu Tình Văn ôm chặt như thể sợ cậu sẽ chạy đi mất vậy. Cố Phi ở một bên nhìn thấy biểu cảm chịu đựng của Hàn Nhất Phi đành phải nhắc nhở Triệu Tình Văn một tiếng.
“Được rồi, được rồi, cậu buông ra được rồi. Người ta cũng không phải là thú bông của cậu.”
Triệu Tình Văn cũng chợt nhận ra bản thân vừa rồi có hơi dùng lực, lúc buông tay ra khỏi Hàn Nhất Phi còn giữ người cậu lại một chút xem có phải là bị thương chỗ nào rồi không. Dáng vẻ Triệu Tình Văn nghiêm túc làm Lưu Vũ Thành đứng đó cảm thấy có chút chua trong lòng.
“Mấy người bọn em quen nhau à?”
“Là bạn cũ.” - Cố Phi thẳng thắn trả lời.
Gương mặt Lưu Vũ Thành bây giờ hiện lên biểu cảm ngấm ngầm đã hiểu. Lời khẳng định về mối quan hệ bạn bè này từ miệng Cố Phi nói ra không hề có chút do dự nào, vậy nên anh liền có cảm giác tin tưởng. Ban đầu, Lưu Vũ Thành nhìn hành động của hai người còn tưởng Hàn Nhất Phi và Triệu Tình Văn có gì đó, nhưng bây giờ thì không sao nữa rồi, anh vẫn còn cơ hội!
Triệu Tình Văn nhìn vào đồng hồ, cũng đã muộn rồi.
“Cùng nhau ăn tối được không? Gần đây có một nhà hàng được lắm!”
“Được, anh đưa mọi người đi.”
Lưu Vũ Thành không cần biết mọi người có đồng ý hay không đã chủ động lái xe. Bộ dạng này của anh quả thật làm Cố Phi suýt chút bật cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.