Chương 7: Cách Xa
B-Smile
13/06/2023
Ngày tôi nhận được giấy báo nhập học, cũng là ngày Tuệ Lâm nhận kết quả thi chuyển cấp. Tuệ Lâm phải học trường tư thục do không đủ điểm đầu vào, đó là chuyện không quá bất ngờ với cô ấy. Tuệ Lâm chỉ bất ngờ khi tôi quyết định học trường chuyên ở tỉnh, bất ngờ hơn nữa là tôi sẽ phải chuyển đến ký túc xá của trường, chứ không phải đơn giản chỉ là đi đi về về.
Khi biết việc tôi phải chuyển vào ký túc xá của trường, trông Tuệ Lâm có vẻ không vui. Hiếm khi thấy Tuệ Lâm buồn như vậy, nên tôi cũng có chút chạnh lòng, bèn an ủi: “Tui đi học thôi mà, có phải chuyển nhà đi luôn đâu, bà buồn làm gì, lâu lâu tui sẽ về thăm bà”. Tôi vừa nói vừa cười, nhưng cũng không dấu đi nỗi buồn man mác khó tả.
Ngày nhập học, hành lý của tôi là một chiếc ba lô to bự, do chính tay ba tôi chuẩn bị. Trước khi đi, ba dặn dò tôi phải biết tự chăm lo bản thân thật tốt, nếu cần gì cứ báo với Quản lý ký túc xá gọi cho ba. Ba còn không quên ghi chú cẩn thật số điện thoại đằng sau từng quyển tập, sợ tôi không nhớ, sẽ không biết đường liên lạc thế nào với ông. Đó là do ba quá lo lắng cho tôi thôi, số điện thoại của ông ấy tôi nắm chắc trong lòng bàn tay.
Tôi chưa từng đi xa bao giờ, có chút sợ, cũng có chút không đành lòng rời đi. Nhưng tôi tự an ủi bản thân, rằng mình chỉ đang đi học thôi mà, chứ có phải đi luôn đâu mà sợ. Tương lai phía trước đang chờ tôi, tôi phải bước đến và nắm lấy nó.
Tôi liếc mắt sang nhà Tuệ Lâm. Lạ thật, hôm nay lại không thấy cô ấy, bình thường cô ấy vẫn luôn đi ngang qua nhà tôi, vậy mà…Tôi muốn chào Tuệ Lâm một tiếng trước khi đi, nhưng nghĩ lại, cảm thấy không gặp vẫn hơn.
Ba đưa tôi ra đường lớn bắt xe buýt. Trước khi đi, tôi không ngăn được bản thân, ngoái đầu nhìn lại, xem thử Tuệ Lâm có ra tiễn tôi một đoạn hay không, có chút buồn nhưng tôi tự nhủ bản thân phải mạnh mẽ hơn. Tôi quay đầu nhìn về phía trước, nơi tương lai đang vẫy gọi tôi.
Tôi được sắp xếp ở cùng phòng với một bạn nam khác cùng tỉnh. Hiện bạn cùng phòng với tôi chưa dọn đến, nên lúc này cũng mới chỉ có một mình tôi. Ký túc xá ở trường này khá sạch sẽ và yên tĩnh. Mỗi bạn có một giường riêng, tôi chọn giường ở tầng trên, sắp xếp đồ đạc ngăn nắp vào tủ cá nhân, tôi lê người leo lên giường, cảm giác trống vắng đến lạ.
Tôi nằm xuống hướng mắt lên trần nhà, tôi nhớ khu chung cư nơi tôi sống, nhớ ba và nhớ cả Tuệ Lâm nữa. Đối với một đứa bé như tôi, phải xa nhà quả là một việc không dễ dàng gì. Tôi cứ thế nhắm hai mắt lại, rồi từ từ chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
“ Bạn ơi…”. Tôi có cảm giác như ai đó đang chạm vào người tôi, tôi giật mình vô thức gọi: “ Ba về”, tôi mở mắt bật dậy, bên cạnh tôi lúc này là một bạn nam trạc tuổi tôi, đang trợn tròn mắt, không hiểu vấn đề gì đang xảy ra với tôi. Tôi cũng bị bạn nam đó làm cho giật hết cả mình.
“ Bạn là ai, sao bạn lại ở đây?”. Tôi hỏi câu hỏi đúng nghĩa vô tri;
“ Chào bạn mình là Hạo Nam”. Mình được phân vào cùng phòng với bạn;
“ À, thì ra là vậy”. Giọng tôi vẫn còn ngái ngủ.
“Xin lỗi vì đã đánh thức cậu. Nhưng Quản lý ký túc xá vừa thông báo, các bạn học viên khác đang đi điểm danh và làm thẻ ăn rồi. Nếu không xuống nhanh có thể chúng ta sẽ hết suất”. Nghe Hạo Nam nói như thế, tôi vội ba chân bốn cẳng đi cùng cậu ta xuống Phòng quản lý.
Hạo Nam trông có vẻ là một cậu bé thông minh, gương mặt sáng sủa nếu không nói là điển trai, lại còn có nước da trắng cùng thân hình cao ráo. Cậu ấy chắc chắn là hình mẫu lý tưởng của tụ con gái đây mà.
Khác hẳn với tôi, Hạo Nam đúng nghĩa là một cậu ấm. Nhìn qua có thể biết được, ở nhà cậu ấy không phải động tay làm bất cứ việc gì. Tôi tự hỏi, nếu ở một mình như thế này, liệu cậu ấy có tự lo cho mình được không nữa.
Hạo Nam cũng có tính cách khá giống tôi, thích đọc sách và yên tĩnh. Cậu ấy cũng không giao tiếp nhiều với tôi, trừ những trường hợp cần thiết phải hỏi. Tôi cũng cảm thấy thoải mái với điều đó, coi như chúng tôi có những bước đầu khá êm đẹp.
Sáng hôm sau, Hạo Nam dậy từ rất sớm, tôi cũng theo thói quen ở nhà mà dậy sớm theo. Trong đầu tôi còn nghĩ, một thiếu gia như cậu ấy, nếu không làm gì chắc phải ngủ tới tận trưa mới có thể dậy nổi, huống hồ gì ở đây không có ai quản lý cậu ta.
“ Thanh Sang, cậu dậy rồi đó à, chạy bộ với tớ không?” Hạo Nam mở lời;
“ Mình ở phòng đọc sách thôi, cậu cứ tự nhiên nhé”. Tôi còn không ngờ cậu ấy lại dậy sớm để chạy bộ cơ đó.
“ Cậu nên chạy bộ vào buổi sáng, sẽ rất tốt cho sức khỏe đó, đừng làm một con mọt sách thế chứ”, Hạo Nam cố gắng thuyết phục tôi.
Tôi cũng miễn cưỡng chấp nhận lời mời của Hạo Nam. Hai chúng tôi đánh răng, rửa mặt rồi mở cửa chạy vòng quanh sân trường.
Buổi sáng, bầu không khí thật trong lành, những chú chim đua nhau bay nhảy trên những tán lá xum xuê. Ngoài đường lúc này vọng lại tiếng xe của những cô chú đi làm sớm, tiếng bàn tán rôm rả của một hội các ông bà đi tập thể dục… Tôi hít một hơi thật sâu, cảm giác thật tuyệt vời, thế mà từ trước tới giờ tôi không nhận ra điều đó. Lúc trước, tôi còn cho rằng chỉ có những người già mới đi tập thể dục vào buổi sáng. Nghĩ lại thấy bản thân mình thật buồn cười.
“ Sao, cảm thấy thoải mái chứ?” Hạo Nam hỏi tôi;
“ Ừm, thoải mái thật đó. Cảm ơn cậu. Ở nhà cậu cũng hay đi chạy bộ như thế này à”. Tôi hỏi lại Hạo Nam;
“ Đúng vậy, mình rất thích chạy bộ, ước mơ của mình là trở thành nhà vô địch điền kinh. Đó là ước mơ của mình”. Hạo Nam kể với tôi với một giọng điệu rất hào hứng, cứ như thể cậu ấy đã đạt được nó rồi.
“ Wow…Quả là một ước mơ lớn. Ba mẹ cậu có ủng hộ việc này không?” Tôi thắc mắc;
“ Có chứ, ba mẹ mình luôn tôn trọng mọi ý kiến của mình”. Hạo Nam vừa nói vừa cười một cách hạnh phúc.
Tôi có thể thấy Hạo Nam là một cậu bé có cuộc sống hạnh phúc. Cậu ấy vừa sống trong một gia đình có điều kiện kinh tế, vừa được ba mẹ hết mực yêu thương, đúng là hiếm thấy.
Qua ngày hôm nay, tôi có thể thấy được là mình đã đánh giá sai về Hạo Nam. Tuy cậu ấy có tất cả nhưng không hề có tính kiêu căng, ngạo mạn. Ngược lại, lại lấy đó làm động lực để cố gắng vươn lên. Tôi thật sự phải học hỏi cậu ấy rất nhiều…
Học ở trường chuyên, tôi gặp nhiều bạn học rất giỏi, từ khắp nơi quy tụ về đây. Ai nấy đều có thành tích rất xuất xắc, tôi lúc này mới ý thức được mình chỉ là con tép giữa đại dương mênh mông. Ban đầu, tôi khá ngợp vì chương trình học khác hẳn so với thời học Cấp 1, cộng thêm việc quá nhiều người giỏi trong lớp tôi khiến tôi gần như chán nản.
Nhiều lúc, tôi cũng không biết phải làm sao, để thích ứng với môi trường học đường, quá cạnh tranh như hiện tại. Trước đây, tôi không cần học nhiều cũng có thể tự tin xếp vị trí đầu lớp, nói thật lúc đó tôi có chút tự cao. Nhưng hiện tại, tôi cảm giác được bản thân gần như không có chút thứ hạng nào ở trong lớp. Bây giờ, tôi mới có thể hiểu được tâm trạng của Tuệ Lâm trong suốt những năm học Cấp 1. Khi mà tôi lúc nào cũng được tuyên dương, trong khi Tuệ Lâm luôn đội sổ của lớp. Tôi và cô ấy luôn được nhắc tên cùng nhau, chỉ có điều hai chúng tôi là hai ví dụ hoàn toàn trái ngược nhau.
Nửa học kỳ đầu của năm học, tôi đứng thứ mười trong lớp, nhưng lần này là từ dưới đếm lên. Tôi không thể tin vào tai mình, khi cô giáo chủ nhiệm thông báo kết quả, ngay sau khi có điểm thi cuối kỳ. Tôi như chết lặng, cảm giác mình thật vô dụng, tôi nhớ đến những lời đã hứa với ba trước lúc đi. Tôi muốn khóc thật to, nhưng lúc này tôi không thể để chúng rơi xuống được. Nguyên buổi sinh hoạt hôm đó, tôi chẳng khác gì một người mất hồn, tâm trạng tôi lúc này thật sự rất bất ổn.
Cuối cùng buổi sinh hoạt cũng kết thúc. Chúng tôi được thông báo sẽ nghỉ một tuần trước khi bước vào học kỳ mới. Tôi thẫn thờ bước đi trong vô định, dường như tôi không xác định được hướng về ký túc xá ở đâu nữa rồi.
“ Thanh Sang, hướng này mà” Tôi giật mình;
“ Cậu làm sao thế, sao trông thất thần thế kia” Hạo Nam vỗ vào vai tôi;
“ T…ớ…”;
Hạo Nam như hiểu ra điều gì bèn kèm tôi về phòng. Trên đường về cậu ấy cũng không hỏi thêm bất kỳ câu hỏi nào nữa, chỉ để tôi yên lặng.
Về đến phòng, tôi quăng cặp sách sang một bên, tôi lười đến nổi không thèm thay quần áo mà leo thẳng lên giường. Đó là một điều không bao giờ thấy ở tôi trước đây. Hạo Nam cũng không tò mò mà hỏi tôi bất cứ điều gì, cậu ấy về phòng thay đồ rồi đi ra ngoài, có lẽ cậu ấy muốn tôi có không gian riêng để suy nghĩ thấu đáo hơn.
Ngay khi Hạo Nam đóng cửa phòng lại, tôi thật sự đã không kiềm được nước mắt. Tôi đã khóc, những giọt nước mắt thi nhau rơi xuống thay cho sự bất lực của tôi lúc này. Tôi cảm thấy có lỗi với những gì ba đã hy sinh cho mình. Đáng lẽ, tôi phải làm được nhiều hơn thế mới phải, hàng trăm suy nghĩ tiêu cực chạy dài trong đầu tôi, khiến tôi cảm thấy như muốn nổ tung, nước mắt cứ thế mà tuôn ra không sao ngừng lại được.
Tôi cứ khóc như thế rất lâu, khi nước mắt đã cạn, cũng không suy nghĩ thêm được gì nữa. Tôi quyết định mình phải thay đổi. Tôi sắp xếp lại những suy nghĩ rối ren trong đầu, cố gắng không suy nghĩ đến những thứ tiêu cực khiến tôi tuyệt vọng. Tôi nắm chặt hai tay, trong đầu chỉ còn hiện lên dòng chữ: “Mình nhất định phải làm được”.
Một lúc sau Hạo Nam trở về phòng, thấy sắc mặt tôi đã khá hơn, cậu ta cũng phần nào an tâm: “Thanh Sang, xuống ăn kem với tớ không?”. Hạo Nam vừa nói vừa dơ bịch kem trên tay lên hướng về phía tôi;
“ Cảm ơn mình không ăn”. Tôi lạnh lùng đáp;
“ Nè cậu ăn đi. Tớ để ngay cạnh giường cậu đó. Không ăn, lát kem chảy ra thì tối nay xác định nhé”. Đây rõ ràng là ép ăn rồi còn gì.
Tôi lê thân hình nặng trịch của mình xuống giường. Hạo Nam bình thường cũng rất ít nói nhưng hôm nay trông cậu ấy nhiều chuyện hẳn ra, lại còn biết chọc cười người khác, đúng là cậu ấy có nhiều năng khiếu thật. Khi thấy tôi đã dần ổn định tâm trạng, Hạo Nam có vẻ nghiêm túc hơn.
“ Cậu đang buồn vì đứng vị trí thấp trong lớp sao?”;
Tôi nghiêm mặt lại, nhưng cũng không tránh né sự thật: “Đúng, mình cảm thấy rất thất vọng về bản thân. Mình đã cố gắng hết sức, cậu thấy đấy lúc nào mình cũng chỉ biết học học và học nhưng cuối cùng... Ba tớ sẽ cảm nhận thế nào khi biết điểm số này đây, ông ấy sẽ rất buồn cho xem, tớ thật vô dụng mà”.
Hạo Nam thật sự đồng cảm với tâm tư của tôi lúc này. Nhưng thay vì cổ súy cho lối suy nghĩ của tôi, Hạo Nam thẳng thắn bác bỏ chúng. Cậu ấy nói mỗi người chúng ta đều có sứ mệnh của riêng mình, và không ai có thể chắc chắn một trăm phần trăm, học giỏi thì sẽ trở thành người thành công cả. Với cậu ấy học hành cũng giống như việc trang bị kiến thức và hành trang để chuẩn bị cho tương lai, cậu ấy càng không quá đặt nặng vấn đề về thành tích, ba mẹ cậu ấy cũng chưa bao giờ bắt cậu ấy phải đứng đầu bất kỳ một hoạt động nào. Cậu ấy tin ba tôi cũng như vậy. Quan trọng tôi phải nhận ra lỗ hổng của mình ở đâu và tiến hành cải thiện chúng.
Hạo Nam cũng không giải thích quá nhiều với tôi, nhưng đúng là sau khi nói chuyện với Hạo Nam tôi hiểu ra rất nhiều vấn đề mà mình đang mắc phải. Đúng như lời Hạo nam nói, tôi cần thay đổi để thích nghi, tôi không thể bắt mọi thứ phải thích nghi với mình được. Đó là điều không thể…
Khi biết việc tôi phải chuyển vào ký túc xá của trường, trông Tuệ Lâm có vẻ không vui. Hiếm khi thấy Tuệ Lâm buồn như vậy, nên tôi cũng có chút chạnh lòng, bèn an ủi: “Tui đi học thôi mà, có phải chuyển nhà đi luôn đâu, bà buồn làm gì, lâu lâu tui sẽ về thăm bà”. Tôi vừa nói vừa cười, nhưng cũng không dấu đi nỗi buồn man mác khó tả.
Ngày nhập học, hành lý của tôi là một chiếc ba lô to bự, do chính tay ba tôi chuẩn bị. Trước khi đi, ba dặn dò tôi phải biết tự chăm lo bản thân thật tốt, nếu cần gì cứ báo với Quản lý ký túc xá gọi cho ba. Ba còn không quên ghi chú cẩn thật số điện thoại đằng sau từng quyển tập, sợ tôi không nhớ, sẽ không biết đường liên lạc thế nào với ông. Đó là do ba quá lo lắng cho tôi thôi, số điện thoại của ông ấy tôi nắm chắc trong lòng bàn tay.
Tôi chưa từng đi xa bao giờ, có chút sợ, cũng có chút không đành lòng rời đi. Nhưng tôi tự an ủi bản thân, rằng mình chỉ đang đi học thôi mà, chứ có phải đi luôn đâu mà sợ. Tương lai phía trước đang chờ tôi, tôi phải bước đến và nắm lấy nó.
Tôi liếc mắt sang nhà Tuệ Lâm. Lạ thật, hôm nay lại không thấy cô ấy, bình thường cô ấy vẫn luôn đi ngang qua nhà tôi, vậy mà…Tôi muốn chào Tuệ Lâm một tiếng trước khi đi, nhưng nghĩ lại, cảm thấy không gặp vẫn hơn.
Ba đưa tôi ra đường lớn bắt xe buýt. Trước khi đi, tôi không ngăn được bản thân, ngoái đầu nhìn lại, xem thử Tuệ Lâm có ra tiễn tôi một đoạn hay không, có chút buồn nhưng tôi tự nhủ bản thân phải mạnh mẽ hơn. Tôi quay đầu nhìn về phía trước, nơi tương lai đang vẫy gọi tôi.
Tôi được sắp xếp ở cùng phòng với một bạn nam khác cùng tỉnh. Hiện bạn cùng phòng với tôi chưa dọn đến, nên lúc này cũng mới chỉ có một mình tôi. Ký túc xá ở trường này khá sạch sẽ và yên tĩnh. Mỗi bạn có một giường riêng, tôi chọn giường ở tầng trên, sắp xếp đồ đạc ngăn nắp vào tủ cá nhân, tôi lê người leo lên giường, cảm giác trống vắng đến lạ.
Tôi nằm xuống hướng mắt lên trần nhà, tôi nhớ khu chung cư nơi tôi sống, nhớ ba và nhớ cả Tuệ Lâm nữa. Đối với một đứa bé như tôi, phải xa nhà quả là một việc không dễ dàng gì. Tôi cứ thế nhắm hai mắt lại, rồi từ từ chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
“ Bạn ơi…”. Tôi có cảm giác như ai đó đang chạm vào người tôi, tôi giật mình vô thức gọi: “ Ba về”, tôi mở mắt bật dậy, bên cạnh tôi lúc này là một bạn nam trạc tuổi tôi, đang trợn tròn mắt, không hiểu vấn đề gì đang xảy ra với tôi. Tôi cũng bị bạn nam đó làm cho giật hết cả mình.
“ Bạn là ai, sao bạn lại ở đây?”. Tôi hỏi câu hỏi đúng nghĩa vô tri;
“ Chào bạn mình là Hạo Nam”. Mình được phân vào cùng phòng với bạn;
“ À, thì ra là vậy”. Giọng tôi vẫn còn ngái ngủ.
“Xin lỗi vì đã đánh thức cậu. Nhưng Quản lý ký túc xá vừa thông báo, các bạn học viên khác đang đi điểm danh và làm thẻ ăn rồi. Nếu không xuống nhanh có thể chúng ta sẽ hết suất”. Nghe Hạo Nam nói như thế, tôi vội ba chân bốn cẳng đi cùng cậu ta xuống Phòng quản lý.
Hạo Nam trông có vẻ là một cậu bé thông minh, gương mặt sáng sủa nếu không nói là điển trai, lại còn có nước da trắng cùng thân hình cao ráo. Cậu ấy chắc chắn là hình mẫu lý tưởng của tụ con gái đây mà.
Khác hẳn với tôi, Hạo Nam đúng nghĩa là một cậu ấm. Nhìn qua có thể biết được, ở nhà cậu ấy không phải động tay làm bất cứ việc gì. Tôi tự hỏi, nếu ở một mình như thế này, liệu cậu ấy có tự lo cho mình được không nữa.
Hạo Nam cũng có tính cách khá giống tôi, thích đọc sách và yên tĩnh. Cậu ấy cũng không giao tiếp nhiều với tôi, trừ những trường hợp cần thiết phải hỏi. Tôi cũng cảm thấy thoải mái với điều đó, coi như chúng tôi có những bước đầu khá êm đẹp.
Sáng hôm sau, Hạo Nam dậy từ rất sớm, tôi cũng theo thói quen ở nhà mà dậy sớm theo. Trong đầu tôi còn nghĩ, một thiếu gia như cậu ấy, nếu không làm gì chắc phải ngủ tới tận trưa mới có thể dậy nổi, huống hồ gì ở đây không có ai quản lý cậu ta.
“ Thanh Sang, cậu dậy rồi đó à, chạy bộ với tớ không?” Hạo Nam mở lời;
“ Mình ở phòng đọc sách thôi, cậu cứ tự nhiên nhé”. Tôi còn không ngờ cậu ấy lại dậy sớm để chạy bộ cơ đó.
“ Cậu nên chạy bộ vào buổi sáng, sẽ rất tốt cho sức khỏe đó, đừng làm một con mọt sách thế chứ”, Hạo Nam cố gắng thuyết phục tôi.
Tôi cũng miễn cưỡng chấp nhận lời mời của Hạo Nam. Hai chúng tôi đánh răng, rửa mặt rồi mở cửa chạy vòng quanh sân trường.
Buổi sáng, bầu không khí thật trong lành, những chú chim đua nhau bay nhảy trên những tán lá xum xuê. Ngoài đường lúc này vọng lại tiếng xe của những cô chú đi làm sớm, tiếng bàn tán rôm rả của một hội các ông bà đi tập thể dục… Tôi hít một hơi thật sâu, cảm giác thật tuyệt vời, thế mà từ trước tới giờ tôi không nhận ra điều đó. Lúc trước, tôi còn cho rằng chỉ có những người già mới đi tập thể dục vào buổi sáng. Nghĩ lại thấy bản thân mình thật buồn cười.
“ Sao, cảm thấy thoải mái chứ?” Hạo Nam hỏi tôi;
“ Ừm, thoải mái thật đó. Cảm ơn cậu. Ở nhà cậu cũng hay đi chạy bộ như thế này à”. Tôi hỏi lại Hạo Nam;
“ Đúng vậy, mình rất thích chạy bộ, ước mơ của mình là trở thành nhà vô địch điền kinh. Đó là ước mơ của mình”. Hạo Nam kể với tôi với một giọng điệu rất hào hứng, cứ như thể cậu ấy đã đạt được nó rồi.
“ Wow…Quả là một ước mơ lớn. Ba mẹ cậu có ủng hộ việc này không?” Tôi thắc mắc;
“ Có chứ, ba mẹ mình luôn tôn trọng mọi ý kiến của mình”. Hạo Nam vừa nói vừa cười một cách hạnh phúc.
Tôi có thể thấy Hạo Nam là một cậu bé có cuộc sống hạnh phúc. Cậu ấy vừa sống trong một gia đình có điều kiện kinh tế, vừa được ba mẹ hết mực yêu thương, đúng là hiếm thấy.
Qua ngày hôm nay, tôi có thể thấy được là mình đã đánh giá sai về Hạo Nam. Tuy cậu ấy có tất cả nhưng không hề có tính kiêu căng, ngạo mạn. Ngược lại, lại lấy đó làm động lực để cố gắng vươn lên. Tôi thật sự phải học hỏi cậu ấy rất nhiều…
Học ở trường chuyên, tôi gặp nhiều bạn học rất giỏi, từ khắp nơi quy tụ về đây. Ai nấy đều có thành tích rất xuất xắc, tôi lúc này mới ý thức được mình chỉ là con tép giữa đại dương mênh mông. Ban đầu, tôi khá ngợp vì chương trình học khác hẳn so với thời học Cấp 1, cộng thêm việc quá nhiều người giỏi trong lớp tôi khiến tôi gần như chán nản.
Nhiều lúc, tôi cũng không biết phải làm sao, để thích ứng với môi trường học đường, quá cạnh tranh như hiện tại. Trước đây, tôi không cần học nhiều cũng có thể tự tin xếp vị trí đầu lớp, nói thật lúc đó tôi có chút tự cao. Nhưng hiện tại, tôi cảm giác được bản thân gần như không có chút thứ hạng nào ở trong lớp. Bây giờ, tôi mới có thể hiểu được tâm trạng của Tuệ Lâm trong suốt những năm học Cấp 1. Khi mà tôi lúc nào cũng được tuyên dương, trong khi Tuệ Lâm luôn đội sổ của lớp. Tôi và cô ấy luôn được nhắc tên cùng nhau, chỉ có điều hai chúng tôi là hai ví dụ hoàn toàn trái ngược nhau.
Nửa học kỳ đầu của năm học, tôi đứng thứ mười trong lớp, nhưng lần này là từ dưới đếm lên. Tôi không thể tin vào tai mình, khi cô giáo chủ nhiệm thông báo kết quả, ngay sau khi có điểm thi cuối kỳ. Tôi như chết lặng, cảm giác mình thật vô dụng, tôi nhớ đến những lời đã hứa với ba trước lúc đi. Tôi muốn khóc thật to, nhưng lúc này tôi không thể để chúng rơi xuống được. Nguyên buổi sinh hoạt hôm đó, tôi chẳng khác gì một người mất hồn, tâm trạng tôi lúc này thật sự rất bất ổn.
Cuối cùng buổi sinh hoạt cũng kết thúc. Chúng tôi được thông báo sẽ nghỉ một tuần trước khi bước vào học kỳ mới. Tôi thẫn thờ bước đi trong vô định, dường như tôi không xác định được hướng về ký túc xá ở đâu nữa rồi.
“ Thanh Sang, hướng này mà” Tôi giật mình;
“ Cậu làm sao thế, sao trông thất thần thế kia” Hạo Nam vỗ vào vai tôi;
“ T…ớ…”;
Hạo Nam như hiểu ra điều gì bèn kèm tôi về phòng. Trên đường về cậu ấy cũng không hỏi thêm bất kỳ câu hỏi nào nữa, chỉ để tôi yên lặng.
Về đến phòng, tôi quăng cặp sách sang một bên, tôi lười đến nổi không thèm thay quần áo mà leo thẳng lên giường. Đó là một điều không bao giờ thấy ở tôi trước đây. Hạo Nam cũng không tò mò mà hỏi tôi bất cứ điều gì, cậu ấy về phòng thay đồ rồi đi ra ngoài, có lẽ cậu ấy muốn tôi có không gian riêng để suy nghĩ thấu đáo hơn.
Ngay khi Hạo Nam đóng cửa phòng lại, tôi thật sự đã không kiềm được nước mắt. Tôi đã khóc, những giọt nước mắt thi nhau rơi xuống thay cho sự bất lực của tôi lúc này. Tôi cảm thấy có lỗi với những gì ba đã hy sinh cho mình. Đáng lẽ, tôi phải làm được nhiều hơn thế mới phải, hàng trăm suy nghĩ tiêu cực chạy dài trong đầu tôi, khiến tôi cảm thấy như muốn nổ tung, nước mắt cứ thế mà tuôn ra không sao ngừng lại được.
Tôi cứ khóc như thế rất lâu, khi nước mắt đã cạn, cũng không suy nghĩ thêm được gì nữa. Tôi quyết định mình phải thay đổi. Tôi sắp xếp lại những suy nghĩ rối ren trong đầu, cố gắng không suy nghĩ đến những thứ tiêu cực khiến tôi tuyệt vọng. Tôi nắm chặt hai tay, trong đầu chỉ còn hiện lên dòng chữ: “Mình nhất định phải làm được”.
Một lúc sau Hạo Nam trở về phòng, thấy sắc mặt tôi đã khá hơn, cậu ta cũng phần nào an tâm: “Thanh Sang, xuống ăn kem với tớ không?”. Hạo Nam vừa nói vừa dơ bịch kem trên tay lên hướng về phía tôi;
“ Cảm ơn mình không ăn”. Tôi lạnh lùng đáp;
“ Nè cậu ăn đi. Tớ để ngay cạnh giường cậu đó. Không ăn, lát kem chảy ra thì tối nay xác định nhé”. Đây rõ ràng là ép ăn rồi còn gì.
Tôi lê thân hình nặng trịch của mình xuống giường. Hạo Nam bình thường cũng rất ít nói nhưng hôm nay trông cậu ấy nhiều chuyện hẳn ra, lại còn biết chọc cười người khác, đúng là cậu ấy có nhiều năng khiếu thật. Khi thấy tôi đã dần ổn định tâm trạng, Hạo Nam có vẻ nghiêm túc hơn.
“ Cậu đang buồn vì đứng vị trí thấp trong lớp sao?”;
Tôi nghiêm mặt lại, nhưng cũng không tránh né sự thật: “Đúng, mình cảm thấy rất thất vọng về bản thân. Mình đã cố gắng hết sức, cậu thấy đấy lúc nào mình cũng chỉ biết học học và học nhưng cuối cùng... Ba tớ sẽ cảm nhận thế nào khi biết điểm số này đây, ông ấy sẽ rất buồn cho xem, tớ thật vô dụng mà”.
Hạo Nam thật sự đồng cảm với tâm tư của tôi lúc này. Nhưng thay vì cổ súy cho lối suy nghĩ của tôi, Hạo Nam thẳng thắn bác bỏ chúng. Cậu ấy nói mỗi người chúng ta đều có sứ mệnh của riêng mình, và không ai có thể chắc chắn một trăm phần trăm, học giỏi thì sẽ trở thành người thành công cả. Với cậu ấy học hành cũng giống như việc trang bị kiến thức và hành trang để chuẩn bị cho tương lai, cậu ấy càng không quá đặt nặng vấn đề về thành tích, ba mẹ cậu ấy cũng chưa bao giờ bắt cậu ấy phải đứng đầu bất kỳ một hoạt động nào. Cậu ấy tin ba tôi cũng như vậy. Quan trọng tôi phải nhận ra lỗ hổng của mình ở đâu và tiến hành cải thiện chúng.
Hạo Nam cũng không giải thích quá nhiều với tôi, nhưng đúng là sau khi nói chuyện với Hạo Nam tôi hiểu ra rất nhiều vấn đề mà mình đang mắc phải. Đúng như lời Hạo nam nói, tôi cần thay đổi để thích nghi, tôi không thể bắt mọi thứ phải thích nghi với mình được. Đó là điều không thể…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.