Có Anh, Núi Sông Đều Có Thể Bằng
Chương 3
Tang giới
08/04/2022
EP3
**
Tuần trước thực sự rất bận rộn, vì vậy chương thứ hai này sẽ viết về việc lãnh chứng vào thứ Hai.
Trước khi Lục ca cầu hôn, chúng tôi đã quyết định lấy giấy chứng nhận vào ngày 19 tháng 11, là lão nhân trong nhà tính ra đó là ngày tốt phù hợp với ngày sinh của chúng tôi, ngoài ra còn đồng âm là "Muốn muốn muốn lâu", Lục ca nói, ba chữ "muốn" có nghĩa là nhấn mạnh tầm quan trọng, chắc chắn sẽ là lâu lâu dài dài.
Bởi vì lo lắng phải xếp hàng nên hai chúng tôi đã đến Cục Dân Chính vào khoảng 8 giờ 30 sáng, chú bảo vệ ở cửa nói rằng phải 9 giờ mới mở cửa. Mấy ngày đó Thượng Hải rất lạnh, chúng tôi run cầm cập trong gió lạnh nửa tiếng đồng hồ rồi mới được đi vào. Tôi đi vào, nhưng điều bất ngờ hơn nữa là hôm đó không có ai xếp hàng cả, Cục Dân Chính vắng tanh, cũng có thể bởi vì hôm nay là thứ hai. Sau khi vào, đến quầy làm thủ tục ở cửa và nhờ dì tiếp tân lấy số, chúng tôi là số 001 liền trực tiếp đến quầy xử lý.
Thực lòng mà nói, mỗi lần nghe ai đó nói về Cục Dân Chính, hay viết về quá trình lãnh chứng trong một cuốn tiểu thuyết, kỳ thật tôi đều chỉ có một loại tâm lý bàng quan, hoàn toàn cũng không biết thao tác trong thực tế đến tột cùng là thế nào, kết quả khi tự bản thân trải nghiệm thì lại thấy nó đơn giản một cách ngạc nhiên.
Khi đến quầy, giao giấy tờ, nhân viên công tác bắt đầu giúp chúng tôi làm thủ tục, yêu cầu chúng tôi điền vào các biểu mẫu và ký tên cùng lăn dấu vân tay, một lúc sau, hai cuốn sổ đỏ đã được in ra, bên trên dán ảnh chụp của hai chúng tôi ( ảnh chụp chụp hai lần, chọn lần thứ hai).
"Xong rồi, xin chúc mừng hai bạn", cả quá trình diễn ra nhanh chóng đến không ngờ, cô nhân viên đưa cho chúng tôi hai cuốn sổ đỏ hơi mỏng và cười tủm tỉm nói.
Tôi và Lục ca cầm quyển sổ nhỏ, bước đến trước phòng tuyên thệ, đứng sau bục có ghi thời gian và địa điểm, cầm cuốn sổ lên và nhờ nhân viên chụp cho chúng tôi vài tấm hình, rồi sau đó lại cầm điện thoại lên chụp hai bức nữa rồi mới rời đi.
Nói thật, toàn bộ quá trình để nhận được lãnh chứng cũng không có quá nhiều nghi lễ, cũng không có cảm giác quá lớn ―― trong nháy mắt hoàn thành việc từ thiếu nữ (?) biến thành thiếu phụ (?), bản thân tôi thật sự một chút cảm giác cũng không có.
Sau khi rời khỏi Cục Dân Chính, Lục ca và tôi đứng ở lề đường bên cạnh, mắt to trừng mắt nhỏ nhìn đối phương hai giây.
Rồi anh ấy cười và ôm chầm lấy tôi.
"Bắt đầu từ hôm nay, anh đã chính thức là người có vợ", anh ghé vào tai tôi cười hạnh phúc, "Lão bà nha."
Tôi ôm lại anh ấy, cũng cười như một con ngốc.
Sau này ngẫm lại, có lẽ chính từ lúc này tôi mới dần dần có cảm giác chân thực, theo lý mà nói, lãnh chứng, chính là một cặp vợ chồng thực sự được sự bảo vệ của pháp luật, từ nay về sau, liền thật là nhất sinh nhất thế chỉ có một người, cùng người này từ tóc đen đi đến đầu bạc, nhìn thấu mọi ánh nhìn của nhau, cùng nhau trải qua mọi thăng trầm của cuộc đời, cùng nhau đi đến cuối cùng.
Đối với tôi mà nói, người này, chính là Lục ca.
Vì cùng ngày hôm đó chúng tôi sẽ tổ chức lễ đính hôn nhỏ, mời họ hàng hai bên đến chung vui cùng, cho nên sau khi lãnh chứng xong, chúng tôi liền ai về nhà nấy chuẩn bị đi.
Lục ca đã gửi cho tôi một tin nhắn WeChat trên đường về nhà.
[ Từ hôm nay trở đi, hãy là một người đàn ông có vợ. Khi nào khát thì mang nước cho Bảo, khi mệt thì xoa chân cho Bảo. Nếu nói tâm tình có màu thì đó chính là màu sắc của bảo bảo. Kết tóc nắm tay, ái bình sơn hải. ]
Tôi thừa nhận tôi đã rất cảm động, cho tới nay, anh ấy luôn biết câu tôi thích nhất là "Sở ái cách sơn hải, sơn hải đều có thể bình*", ngay cả quyển sách này tên cũng là "Núi sông đều có thể bằng", nhưng không nghĩ tới, anh ấy sẽ đem câu tôi thích nhất sửa đi, rồi tặng cho tôi làm lời hứa trịnh trọng đầu tiên sau khi kết hôn.
*Sở ái cách sơn hải, sơn hải đều có thể bình (Mọi tình yêu đều bị ngăn cách bởi núi sông, núi sông đều có thể bằng phẳng)
Bạn xem, anh ấy chính là người như vậy, chưa bao giờ nói nhiều lời nhưng sẽ âm thầm quan sát mọi thứ về tôi, ghi nhớ chúng, cũng sẽ cho tôi hứa hẹn cùng câu trả lời.
Sau đó, tôi nhắn lại cho anh ấy, [ Em sẽ làm cho anh cảm thấy lấy em là điều hạnh phúc nhất trên đời, em hy vọng chúng ta sẽ hạnh phúc và ngọt ngào như vậy cho đến khi già đi. ]
Lúc 11 giờ 19 phút, tôi và Lục ca lần lượt đăng ảnh giấy đăng ký kết hôn của mình trên Wechat và Weibo. Đối với độc giả của tôi mà nói, các bạn thực sự là người đầu tiên biết về mối quan hệ của tôi và Lục ca, mà trước đây tôi đã nói, trong đời sống hiện thực, ngoài người nhà và bạn bè thân thiết, chúng tôi chưa bao giờ chụp ảnh chung trên mạng xã hội. Ở một mức độ nhất định, tôi thực sự có ý thức rất khắt khe và thận trọng về nghi lễ. Tôi nghĩ tôi muốn đăng nó trong vòng bạn bè của mình cho mọi người nhìn thấy thân phận của người này, nhất định phải là người chồng thật sự của tôi.
Không ngoài dự đoán, ngay sau khi bức ảnh được đăng lên, vòng bạn bè của tôi trên WeChat đã trực tiếp nổ tung chảo. Thế giới này rất nhỏ, đặc biệt là vòng bạn bè của chúng tôi thời niên thiếu khi còn đi học, chúng tôi có nhiều bạn chung và bạn học. Rất nhiều người biết rằng Lục ca và tôi là mối tình đầu, cho nên khi nhìn thấy hai chúng tôi kết hôn thì choáng váng, họ nhắn tin riêng cho tôi để bát quái, hỏi han tình hình và chúc phúc cho chúng tôi, tôi không hề biết mệt mà nhắn tin trả lời, cảm thấy thật sự là buồn cười, đừng nói bọn họ cảm thấy kinh ngạc, ngay cả bản thân tôi cũng cảm thấy không chân thật, vẽ một vòng tròn, sau hơn mười năm chia xa rồi lại trở về điểm ban đầu, ai mà tin được lại có một cốt truyện kịch tính như vậy?
Tiểu Chu, một người bạn học cũ ở trường trung học cơ sở của chúng tôi, đã gửi cho tôi một tin nhắn WeChat từ Úc, nói, [ tớ vẫn còn nhớ rõ lúc trước đi học tớ đã phải truyền giấy cho hai người không biết bao nhiêu lần a. ]
Tôi nhìn nó và cười to: [ đúng vậy, khi đi học cậu luôn giúp chúng tớ truyền giấy, không chỉ cậu, còn có những người khác, chỗ ngồi của tớ với Lục ca cách nhay ba bốn người, rất nhiều người đã từng làm người truyền giấy cho chúng tớ. ]
Tiểu Chu: [ thật tốt a, không nghĩ tới hai người các cậu lại lần nữa ở bên nhau. ]
Tôi: [ Ừ, thật sự khá tốt, tớ cảm thấy toàn bộ người ở tiểu khu chúng ta đều sợ ngây người. ]
Tiểu Chu: [ ha ha ha, hôm nay người ở khu chúng ta có thể sẽ lại tin tưởng tình yêu lần nữa. ]
Tất nhiên, rất nhiều bạn bè có quan hệ thân thiết đã đến bày tỏ sự chúc phúc, thuận tiện vui sướng khi người gặp họa vì tôi bước vào cuộc sống hôn nhân quá sớm, tôi thở dài trong lòng, khi còn độc thân thì hầu như tất cả mọi người xung quanh tôi đều không phải độc thân và tôi là người duy nhất. Nhưng vào thời điểm đó, cũng có người đã tiên đoán rằng có lẽ tôi sẽ là người kết hôn đầu tiên cũng không chừng, không thể tưởng được sự thật thật đúng là như vậy. Tôi nghĩ tất cả những điều này chỉ có thể là do duyên phận và may mắn, không ai trong chúng ta biết trước được điều gì sẽ xảy ra trong một giây tiếp theo, nhưng nếu số phận thực sự đến thì chúng ta vẫn phải nắm chặt lấy nó.
Buổi chiều Lục ca đưa tôi đến nhà anh gặp gỡ trò chuyện với các thân nhân, buổi tối ở trong sảnh tiệc của khách sạn, họ hàng, bạn bè của hai bên gia đình quây quần bên nhau, trò chuyện và uống rượu vô cùng náo nhiệt. Tôi và Lục ca, với tư cách là nhân vật chính, cắt bánh và phát biểu cảm nghĩ trước bữa tiệc tối. Tôi đứng bên cạnh Lục ca và nghe anh ấy cầm microphone nói chuyện, trong lòng tôi cảm thấy vui mừng không thể giải thích được.
Tôi nghĩ, chàng trai vốn không giỏi ăn nói, sống nội tâm trước kia dường như vẫn còn ở trước mặt tôi, nhưng hiện giờ anh đã đứng bên cạnh tôi với tư cách một người chồng đầy trách nhiệm, sẽ nắm tay tôi bước tiếp trên đường đời, thật quá tốt a.
Trong bữa tối, tôi bị dị ứng với cồn nên không thể đụng vào, Lục ca tuy không thích uống rượu nhưng vì lịch sự và quan tâm tôi nên tôi vẫn phải cùng các trưởng bối đi uống vài ly. Đến khi tiệc tối kết thúc, mặc dù thần trí thanh tỉnh, nhưng anh vẫn có chút say, sau khi tiễn họ hàng xong, hai chúng tôi đứng bên lề đường chờ xe về nhà, sau khi uống chút rượu thì anh nhìn qua cực kỳ ngoan, khuôn mặt hơi đỏ, và đôi mắt sáng rực nhìn tôi, như phản chiếu lại những vì sao trong đêm tối.
"Bảo bảo," một lát sau, anh ấy gọi tôi, sau đó kéo tôi vào trong lòng, nghiêm túc lại ôn nhu mà nói với tôi, "Anh yêu em nhất."
Hai chúng tôi cứ đứng bên đường ôm nhau nói chuyện rôm rả, đây là ngày đầu tiên sau khi chúng tôi trở thành một cặp vợ chồng, và sẽ còn rất nhiều ngày nữa.
- -----------
**
Tuần trước thực sự rất bận rộn, vì vậy chương thứ hai này sẽ viết về việc lãnh chứng vào thứ Hai.
Trước khi Lục ca cầu hôn, chúng tôi đã quyết định lấy giấy chứng nhận vào ngày 19 tháng 11, là lão nhân trong nhà tính ra đó là ngày tốt phù hợp với ngày sinh của chúng tôi, ngoài ra còn đồng âm là "Muốn muốn muốn lâu", Lục ca nói, ba chữ "muốn" có nghĩa là nhấn mạnh tầm quan trọng, chắc chắn sẽ là lâu lâu dài dài.
Bởi vì lo lắng phải xếp hàng nên hai chúng tôi đã đến Cục Dân Chính vào khoảng 8 giờ 30 sáng, chú bảo vệ ở cửa nói rằng phải 9 giờ mới mở cửa. Mấy ngày đó Thượng Hải rất lạnh, chúng tôi run cầm cập trong gió lạnh nửa tiếng đồng hồ rồi mới được đi vào. Tôi đi vào, nhưng điều bất ngờ hơn nữa là hôm đó không có ai xếp hàng cả, Cục Dân Chính vắng tanh, cũng có thể bởi vì hôm nay là thứ hai. Sau khi vào, đến quầy làm thủ tục ở cửa và nhờ dì tiếp tân lấy số, chúng tôi là số 001 liền trực tiếp đến quầy xử lý.
Thực lòng mà nói, mỗi lần nghe ai đó nói về Cục Dân Chính, hay viết về quá trình lãnh chứng trong một cuốn tiểu thuyết, kỳ thật tôi đều chỉ có một loại tâm lý bàng quan, hoàn toàn cũng không biết thao tác trong thực tế đến tột cùng là thế nào, kết quả khi tự bản thân trải nghiệm thì lại thấy nó đơn giản một cách ngạc nhiên.
Khi đến quầy, giao giấy tờ, nhân viên công tác bắt đầu giúp chúng tôi làm thủ tục, yêu cầu chúng tôi điền vào các biểu mẫu và ký tên cùng lăn dấu vân tay, một lúc sau, hai cuốn sổ đỏ đã được in ra, bên trên dán ảnh chụp của hai chúng tôi ( ảnh chụp chụp hai lần, chọn lần thứ hai).
"Xong rồi, xin chúc mừng hai bạn", cả quá trình diễn ra nhanh chóng đến không ngờ, cô nhân viên đưa cho chúng tôi hai cuốn sổ đỏ hơi mỏng và cười tủm tỉm nói.
Tôi và Lục ca cầm quyển sổ nhỏ, bước đến trước phòng tuyên thệ, đứng sau bục có ghi thời gian và địa điểm, cầm cuốn sổ lên và nhờ nhân viên chụp cho chúng tôi vài tấm hình, rồi sau đó lại cầm điện thoại lên chụp hai bức nữa rồi mới rời đi.
Nói thật, toàn bộ quá trình để nhận được lãnh chứng cũng không có quá nhiều nghi lễ, cũng không có cảm giác quá lớn ―― trong nháy mắt hoàn thành việc từ thiếu nữ (?) biến thành thiếu phụ (?), bản thân tôi thật sự một chút cảm giác cũng không có.
Sau khi rời khỏi Cục Dân Chính, Lục ca và tôi đứng ở lề đường bên cạnh, mắt to trừng mắt nhỏ nhìn đối phương hai giây.
Rồi anh ấy cười và ôm chầm lấy tôi.
"Bắt đầu từ hôm nay, anh đã chính thức là người có vợ", anh ghé vào tai tôi cười hạnh phúc, "Lão bà nha."
Tôi ôm lại anh ấy, cũng cười như một con ngốc.
Sau này ngẫm lại, có lẽ chính từ lúc này tôi mới dần dần có cảm giác chân thực, theo lý mà nói, lãnh chứng, chính là một cặp vợ chồng thực sự được sự bảo vệ của pháp luật, từ nay về sau, liền thật là nhất sinh nhất thế chỉ có một người, cùng người này từ tóc đen đi đến đầu bạc, nhìn thấu mọi ánh nhìn của nhau, cùng nhau trải qua mọi thăng trầm của cuộc đời, cùng nhau đi đến cuối cùng.
Đối với tôi mà nói, người này, chính là Lục ca.
Vì cùng ngày hôm đó chúng tôi sẽ tổ chức lễ đính hôn nhỏ, mời họ hàng hai bên đến chung vui cùng, cho nên sau khi lãnh chứng xong, chúng tôi liền ai về nhà nấy chuẩn bị đi.
Lục ca đã gửi cho tôi một tin nhắn WeChat trên đường về nhà.
[ Từ hôm nay trở đi, hãy là một người đàn ông có vợ. Khi nào khát thì mang nước cho Bảo, khi mệt thì xoa chân cho Bảo. Nếu nói tâm tình có màu thì đó chính là màu sắc của bảo bảo. Kết tóc nắm tay, ái bình sơn hải. ]
Tôi thừa nhận tôi đã rất cảm động, cho tới nay, anh ấy luôn biết câu tôi thích nhất là "Sở ái cách sơn hải, sơn hải đều có thể bình*", ngay cả quyển sách này tên cũng là "Núi sông đều có thể bằng", nhưng không nghĩ tới, anh ấy sẽ đem câu tôi thích nhất sửa đi, rồi tặng cho tôi làm lời hứa trịnh trọng đầu tiên sau khi kết hôn.
*Sở ái cách sơn hải, sơn hải đều có thể bình (Mọi tình yêu đều bị ngăn cách bởi núi sông, núi sông đều có thể bằng phẳng)
Bạn xem, anh ấy chính là người như vậy, chưa bao giờ nói nhiều lời nhưng sẽ âm thầm quan sát mọi thứ về tôi, ghi nhớ chúng, cũng sẽ cho tôi hứa hẹn cùng câu trả lời.
Sau đó, tôi nhắn lại cho anh ấy, [ Em sẽ làm cho anh cảm thấy lấy em là điều hạnh phúc nhất trên đời, em hy vọng chúng ta sẽ hạnh phúc và ngọt ngào như vậy cho đến khi già đi. ]
Lúc 11 giờ 19 phút, tôi và Lục ca lần lượt đăng ảnh giấy đăng ký kết hôn của mình trên Wechat và Weibo. Đối với độc giả của tôi mà nói, các bạn thực sự là người đầu tiên biết về mối quan hệ của tôi và Lục ca, mà trước đây tôi đã nói, trong đời sống hiện thực, ngoài người nhà và bạn bè thân thiết, chúng tôi chưa bao giờ chụp ảnh chung trên mạng xã hội. Ở một mức độ nhất định, tôi thực sự có ý thức rất khắt khe và thận trọng về nghi lễ. Tôi nghĩ tôi muốn đăng nó trong vòng bạn bè của mình cho mọi người nhìn thấy thân phận của người này, nhất định phải là người chồng thật sự của tôi.
Không ngoài dự đoán, ngay sau khi bức ảnh được đăng lên, vòng bạn bè của tôi trên WeChat đã trực tiếp nổ tung chảo. Thế giới này rất nhỏ, đặc biệt là vòng bạn bè của chúng tôi thời niên thiếu khi còn đi học, chúng tôi có nhiều bạn chung và bạn học. Rất nhiều người biết rằng Lục ca và tôi là mối tình đầu, cho nên khi nhìn thấy hai chúng tôi kết hôn thì choáng váng, họ nhắn tin riêng cho tôi để bát quái, hỏi han tình hình và chúc phúc cho chúng tôi, tôi không hề biết mệt mà nhắn tin trả lời, cảm thấy thật sự là buồn cười, đừng nói bọn họ cảm thấy kinh ngạc, ngay cả bản thân tôi cũng cảm thấy không chân thật, vẽ một vòng tròn, sau hơn mười năm chia xa rồi lại trở về điểm ban đầu, ai mà tin được lại có một cốt truyện kịch tính như vậy?
Tiểu Chu, một người bạn học cũ ở trường trung học cơ sở của chúng tôi, đã gửi cho tôi một tin nhắn WeChat từ Úc, nói, [ tớ vẫn còn nhớ rõ lúc trước đi học tớ đã phải truyền giấy cho hai người không biết bao nhiêu lần a. ]
Tôi nhìn nó và cười to: [ đúng vậy, khi đi học cậu luôn giúp chúng tớ truyền giấy, không chỉ cậu, còn có những người khác, chỗ ngồi của tớ với Lục ca cách nhay ba bốn người, rất nhiều người đã từng làm người truyền giấy cho chúng tớ. ]
Tiểu Chu: [ thật tốt a, không nghĩ tới hai người các cậu lại lần nữa ở bên nhau. ]
Tôi: [ Ừ, thật sự khá tốt, tớ cảm thấy toàn bộ người ở tiểu khu chúng ta đều sợ ngây người. ]
Tiểu Chu: [ ha ha ha, hôm nay người ở khu chúng ta có thể sẽ lại tin tưởng tình yêu lần nữa. ]
Tất nhiên, rất nhiều bạn bè có quan hệ thân thiết đã đến bày tỏ sự chúc phúc, thuận tiện vui sướng khi người gặp họa vì tôi bước vào cuộc sống hôn nhân quá sớm, tôi thở dài trong lòng, khi còn độc thân thì hầu như tất cả mọi người xung quanh tôi đều không phải độc thân và tôi là người duy nhất. Nhưng vào thời điểm đó, cũng có người đã tiên đoán rằng có lẽ tôi sẽ là người kết hôn đầu tiên cũng không chừng, không thể tưởng được sự thật thật đúng là như vậy. Tôi nghĩ tất cả những điều này chỉ có thể là do duyên phận và may mắn, không ai trong chúng ta biết trước được điều gì sẽ xảy ra trong một giây tiếp theo, nhưng nếu số phận thực sự đến thì chúng ta vẫn phải nắm chặt lấy nó.
Buổi chiều Lục ca đưa tôi đến nhà anh gặp gỡ trò chuyện với các thân nhân, buổi tối ở trong sảnh tiệc của khách sạn, họ hàng, bạn bè của hai bên gia đình quây quần bên nhau, trò chuyện và uống rượu vô cùng náo nhiệt. Tôi và Lục ca, với tư cách là nhân vật chính, cắt bánh và phát biểu cảm nghĩ trước bữa tiệc tối. Tôi đứng bên cạnh Lục ca và nghe anh ấy cầm microphone nói chuyện, trong lòng tôi cảm thấy vui mừng không thể giải thích được.
Tôi nghĩ, chàng trai vốn không giỏi ăn nói, sống nội tâm trước kia dường như vẫn còn ở trước mặt tôi, nhưng hiện giờ anh đã đứng bên cạnh tôi với tư cách một người chồng đầy trách nhiệm, sẽ nắm tay tôi bước tiếp trên đường đời, thật quá tốt a.
Trong bữa tối, tôi bị dị ứng với cồn nên không thể đụng vào, Lục ca tuy không thích uống rượu nhưng vì lịch sự và quan tâm tôi nên tôi vẫn phải cùng các trưởng bối đi uống vài ly. Đến khi tiệc tối kết thúc, mặc dù thần trí thanh tỉnh, nhưng anh vẫn có chút say, sau khi tiễn họ hàng xong, hai chúng tôi đứng bên lề đường chờ xe về nhà, sau khi uống chút rượu thì anh nhìn qua cực kỳ ngoan, khuôn mặt hơi đỏ, và đôi mắt sáng rực nhìn tôi, như phản chiếu lại những vì sao trong đêm tối.
"Bảo bảo," một lát sau, anh ấy gọi tôi, sau đó kéo tôi vào trong lòng, nghiêm túc lại ôn nhu mà nói với tôi, "Anh yêu em nhất."
Hai chúng tôi cứ đứng bên đường ôm nhau nói chuyện rôm rả, đây là ngày đầu tiên sau khi chúng tôi trở thành một cặp vợ chồng, và sẽ còn rất nhiều ngày nữa.
- -----------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.