Chương 2: Nhìn trộm
Tòng Hải Nam
24/06/2022
Tôi phát hiện bản thân bị người ta nhìn trộm, là vào thứ tư, lúc đó sắp đến tiết tự học buổi tối.
Tôi ngồi ở cửa sổ bàn đầu, bên ngoài là hành lang đầy người qua lại. Buổi chiều, vừa tắm rửa xong, mọi người đều về phòng chuẩn bị học tối. Vào thời gian rảnh, hầu hết học sinh đều chăm chú ngồi học mà không cả ngẩng đầu lên.
Nếu là mấy hôm trước, tôi cũng là một trong đa số học sinh kia. Nhưng thật tình cờ, hôm nay khi làm bài, đề toán khó quá, hơi nhức óc nên tôi ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cố gắng thư giãn đầu óc. Không sớm thì muộn, tôi vô tình thấy cô gái kia. Cô ấy đi trên hành lang, ngang qua cửa sổ chỗ tôi người, hai tay cầm cốc nước. Giữa dòng người qua lại, tôi liếc mắt một cái là đã thấy cô, không phải vì yêu từ cái nhìn đầu tiên, cũng chẳng phải vì cô đẹp hay xấu, mà là vì đôi mắt cô gái ấy như cái móc câu, cứ nhìn tôi chằm chằm, mãi đến khi tôi nhìn qua, cô mới dừng cái trò nhìn trộm một cách lộ liễu đó lại, đi vào phòng học bên cạnh với vẻ mặt bình tĩnh.
Chờ đến lúc tôi định thần lại, mới phát hiện tim đập nhanh hơn, sau lưng là một tầng mồ hôi lạnh. Lần cuối cùng cảm thấy như vậy là khi tôi mười sáu tuổi.
***
Tôi biết tên cô gái ấy, là vào một lần cô ấy tập luyện trong giờ giải lao.
Tôi đứng tại chỗ, vừa mới quay đầu về phía sau để thảo luận cùng bạn học về bài kiểm tra trắc nghiệm vừa mới làm xong thì tình cờ thấy cô.
Cô gái với mái tóc dài xõa ngang vai, khuôn mặt nhỏ nhắn bầu bĩnh như trẻ con dưới ánh mặt trời, được ánh sáng chiếu vào càng trở nên trắng nõn, giống như thiên sứ giáng trần. Ánh mặt trời rơi vào trong mắt cô, hóa thành ngọn lửa sáng ngời, lấp lánh không ngừng, rồi lại hóa thành những vì sao.
Cô vẫn liên tục nhìn tôi, đột nhiên nuốt xuống một ngụm nước miếng, giống như muốn ăn tươi nuốt sống tôi luôn.
Tim tôi hơi run lên, nhưng vẫn hạ mi xuống, vờ như không biết mà tiếp tục thảo luận với bạn cùng lớp.
Tôi chưa bao giờ cảm thấy bị dày vò như vậy. Tôi biết rất rõ rằng cô ấy đang ở không xa phía sau tôi, tận dụng mọi cơ hội để quan sát nhất cử nhất động của tôi.
“Giải tán!”
Khi giáo viên thể dục trên khán đài hô to câu này, toàn trường lập tức trở nên hỗn loạn, đám đông tụ tập lại, từ từ kéo nhau về phía dãy lớp học. Nhưng lớp học của cô ấy là ngoại lệ, cô và bạn cùng lớp chỉ quanh quẩn ở vị trí cũ, không ai có ý định quay lại lớp học. Rõ ràng tiết tới của lớp họ là tiết thể dục.
Về phía cô, khi tôi vô tình đi ngang qua, thì không biết là trùng hợp hay cố ý, cô ấy bỗng nhiên nhéo eo một bạn nữ cùng lớp đứng cạnh.
“Nguyễn Miên Miên, cái đồ xấu xa!!” Sau đó hai người bắt đầu trêu đùa, đánh yêu nhau.
Nguyễn Miên Miên… Tôi cứ liên tục lẩm bẩm cái tên này trong miệng, nuốt vào trong bụng, khiến tôi cảm thấy tâm tình phức tạp.
***
Ngay khi năm hai trung học bắt đầu, tôi đã hình thành thói quen chạy bộ nửa giờ vào buổi chiều, ngay sau khi tan học.
Từ khi phát hiện Nguyễn Miên Miên cứ liên tục nhìn lén tôi (có thể miễn cưỡng coi là nhìn lén nhỉ), mấy ngày hôm nay, tôi đã chú ý hơn trước khi chạy trên sân điền kinh.
Nhưng một tuần trôi qua, dù cho tôi chạy phía trước, ở giữa hay phí sau, tôi đều không tìm được hình bóng cô gái ấy.
Ngày nào trên khán đài cũng có vài cặp đôi ngồi, họ tình tứ, cười nói vô cùng chói mắt. Cũng có một vài cô gái, ngồi lặng lẽ trên khán đài, nghịch điện thoại, hoặc ôm hai chiếc cặp sách, chăm chú nhìn bạn trai đổ mồ hôi trên đường chạy.
Một cô gái vốn vô cùng kiệm lời, lại quang minh chính đại nhìn trộm tôi như vậy đã là bất thường rồi, sao có thể chủ động đi hỏi thói quen hàng ngày của tôi cơ chứ.
Nghĩ vậy, tôi ngửa đầu tu sạch chai nước, dòng nước tràn ra từ khóe miệng, chảy xuống dọc theo cằm, yết hầu chậm rãi chuyển động lên xuống.
Đậy nắp chai nước lại, tôi tùy ý lau miệng, vừa chuyển tầm mắt, đã thấy vẻ mặt hơi giật mình của Nguyễn Miên Miên ở sau hàng rào cạnh sân bóng rổ.
Cô phát hiện ra rồi.
Tôi ngồi ở cửa sổ bàn đầu, bên ngoài là hành lang đầy người qua lại. Buổi chiều, vừa tắm rửa xong, mọi người đều về phòng chuẩn bị học tối. Vào thời gian rảnh, hầu hết học sinh đều chăm chú ngồi học mà không cả ngẩng đầu lên.
Nếu là mấy hôm trước, tôi cũng là một trong đa số học sinh kia. Nhưng thật tình cờ, hôm nay khi làm bài, đề toán khó quá, hơi nhức óc nên tôi ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cố gắng thư giãn đầu óc. Không sớm thì muộn, tôi vô tình thấy cô gái kia. Cô ấy đi trên hành lang, ngang qua cửa sổ chỗ tôi người, hai tay cầm cốc nước. Giữa dòng người qua lại, tôi liếc mắt một cái là đã thấy cô, không phải vì yêu từ cái nhìn đầu tiên, cũng chẳng phải vì cô đẹp hay xấu, mà là vì đôi mắt cô gái ấy như cái móc câu, cứ nhìn tôi chằm chằm, mãi đến khi tôi nhìn qua, cô mới dừng cái trò nhìn trộm một cách lộ liễu đó lại, đi vào phòng học bên cạnh với vẻ mặt bình tĩnh.
Chờ đến lúc tôi định thần lại, mới phát hiện tim đập nhanh hơn, sau lưng là một tầng mồ hôi lạnh. Lần cuối cùng cảm thấy như vậy là khi tôi mười sáu tuổi.
***
Tôi biết tên cô gái ấy, là vào một lần cô ấy tập luyện trong giờ giải lao.
Tôi đứng tại chỗ, vừa mới quay đầu về phía sau để thảo luận cùng bạn học về bài kiểm tra trắc nghiệm vừa mới làm xong thì tình cờ thấy cô.
Cô gái với mái tóc dài xõa ngang vai, khuôn mặt nhỏ nhắn bầu bĩnh như trẻ con dưới ánh mặt trời, được ánh sáng chiếu vào càng trở nên trắng nõn, giống như thiên sứ giáng trần. Ánh mặt trời rơi vào trong mắt cô, hóa thành ngọn lửa sáng ngời, lấp lánh không ngừng, rồi lại hóa thành những vì sao.
Cô vẫn liên tục nhìn tôi, đột nhiên nuốt xuống một ngụm nước miếng, giống như muốn ăn tươi nuốt sống tôi luôn.
Tim tôi hơi run lên, nhưng vẫn hạ mi xuống, vờ như không biết mà tiếp tục thảo luận với bạn cùng lớp.
Tôi chưa bao giờ cảm thấy bị dày vò như vậy. Tôi biết rất rõ rằng cô ấy đang ở không xa phía sau tôi, tận dụng mọi cơ hội để quan sát nhất cử nhất động của tôi.
“Giải tán!”
Khi giáo viên thể dục trên khán đài hô to câu này, toàn trường lập tức trở nên hỗn loạn, đám đông tụ tập lại, từ từ kéo nhau về phía dãy lớp học. Nhưng lớp học của cô ấy là ngoại lệ, cô và bạn cùng lớp chỉ quanh quẩn ở vị trí cũ, không ai có ý định quay lại lớp học. Rõ ràng tiết tới của lớp họ là tiết thể dục.
Về phía cô, khi tôi vô tình đi ngang qua, thì không biết là trùng hợp hay cố ý, cô ấy bỗng nhiên nhéo eo một bạn nữ cùng lớp đứng cạnh.
“Nguyễn Miên Miên, cái đồ xấu xa!!” Sau đó hai người bắt đầu trêu đùa, đánh yêu nhau.
Nguyễn Miên Miên… Tôi cứ liên tục lẩm bẩm cái tên này trong miệng, nuốt vào trong bụng, khiến tôi cảm thấy tâm tình phức tạp.
***
Ngay khi năm hai trung học bắt đầu, tôi đã hình thành thói quen chạy bộ nửa giờ vào buổi chiều, ngay sau khi tan học.
Từ khi phát hiện Nguyễn Miên Miên cứ liên tục nhìn lén tôi (có thể miễn cưỡng coi là nhìn lén nhỉ), mấy ngày hôm nay, tôi đã chú ý hơn trước khi chạy trên sân điền kinh.
Nhưng một tuần trôi qua, dù cho tôi chạy phía trước, ở giữa hay phí sau, tôi đều không tìm được hình bóng cô gái ấy.
Ngày nào trên khán đài cũng có vài cặp đôi ngồi, họ tình tứ, cười nói vô cùng chói mắt. Cũng có một vài cô gái, ngồi lặng lẽ trên khán đài, nghịch điện thoại, hoặc ôm hai chiếc cặp sách, chăm chú nhìn bạn trai đổ mồ hôi trên đường chạy.
Một cô gái vốn vô cùng kiệm lời, lại quang minh chính đại nhìn trộm tôi như vậy đã là bất thường rồi, sao có thể chủ động đi hỏi thói quen hàng ngày của tôi cơ chứ.
Nghĩ vậy, tôi ngửa đầu tu sạch chai nước, dòng nước tràn ra từ khóe miệng, chảy xuống dọc theo cằm, yết hầu chậm rãi chuyển động lên xuống.
Đậy nắp chai nước lại, tôi tùy ý lau miệng, vừa chuyển tầm mắt, đã thấy vẻ mặt hơi giật mình của Nguyễn Miên Miên ở sau hàng rào cạnh sân bóng rổ.
Cô phát hiện ra rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.