Cô Ấy Bệnh Không Hề Nhẹ

Chương 37: Chạy trốn

Trúc Dĩ

26/10/2021

“Cậu bảo tớ mỗi ngày chỉ được ăn một viên thạch, bảo tới lắng nghe tiết học, bảo tớ không được chơi với bạn nam khác, tớ đều làm được.”

 Tôi thích cậu ấy.

 Tôi không biết tại sao cậu ấy thích tôi.

Đọc truyện tại dtruyen.com!

Nhưng cậu ấy có thể thích tôi, tôi rất vui.

Tôi sẽ mãi mãi đối xử tốt với cậu ấy.

—— Trương Lục Nhượng

Trương Lục Nhượng đặt vé máy bay về vào sáng thứ bảy.

Trước khi đi, anh đưa cho Tô Tại Tại một bộ đề.

—— Tổng hợp bài kiểm tra năng lực năm 2014

Tô Tại Tại ngẩn ra: “Vậy còn thạch đâu.”

Nhìn thấy bộ dạng sắp bùng nổ của cô, Trương Lục Nhượng liếm khóe môi, nghiêm túc giải thích: “Ăn quá nhiều thạch cũng không tốt, cậu làm xong những bộ đề này tôi sẽ trở lại.”

Cùng lúc đó, Tô Tại Tại nhìn thấy số “20” rất lớn trên trang bìa.

Hai mươi bộ.

Một bộ bao gồm ba môn vật lý, hóa học, sinh học.

Một môn có sáu mươi câu hỏi trắc nghiệm, ba môn cộng lại tới một trăm tám mươi câu.

Cô im lặng một lúc, rồi ném ra một câu.

“Cậu không muốn gặp lại tớ đúng không.”

Trương Lục Nhượng: “…”

“Hơn nữa còn có…” Tô Tại Tại đang bấm ngón tay tính toán, “Tám tháng nữa mới kiểm tra năng lực, cho dù bây giờ tớ có làm, thì đến lúc đó cũng sẽ quên sạch.”

Anh mím môi, lạnh lùng nói: “Ba môn đều phải đạt điểm C mới được.”

Tô Tại Tại không quan tâm: “Ngay cả 50 điểm tớ cũng không có khả năng thi đạt được, tất cả đều là câu hỏi trắc nghiệm đấy! Tớ biết làm 20 câu, đoán mò thêm 10 câu nữa, năm mươi điểm đối với tớ, khó đến mức nào chứ.”

“… Giá trị điểm khác nhau.”

Đọc truyện tại dtruyen.com!

Còn chưa nói, nếu cô đúng ba mươi câu thì có thể lấy được năm mươi điểm.

Anh không nói ra câu này.

Tô Tại Tại xé lớp giấy gói trong suốt kia, lấy tập giấy kiểm tra ra.

Cô cụp mắt xuống, tùy ý lật.

Cảm thấy không khó lắm.

Tô Tại Tại có chút nghi hoặc: “Cậu đang lo lắng cái gì, chỉ có câu hỏi trắc nghiệm thôi.”

Sau năm lớp mười một, mỗi tuần chỉ còn lại một tiết sinh hóa.

Lần nào cô cũng muốn tận dụng những tiết học này để làm bài các môn khác.

Nhớ đến lời của anh thì sẽ im lặng bỏ giấy bút xuống, lắng nghe tiết học.

Cho nên Tô Tại Tại cảm thấy hoàn toàn nhẹ nhõm.

Nhưng suy nghĩ của Trương Lục Nhượng rõ ràng khác với của cô.

“Sợ cậu ngốc làm sai.” Đáy mắt anh thoáng buồn, “Có câu hỏi lớn thì còn có thể viết công thức lấy điểm.”

Nhắc tới việc học của cô, thì cảm giác anh rất nghiêm túc.

Mặc dù Tô Tại Tại rất vui vì anh quan tâm đến cô nhiều như vậy.

Nhưng mà, cô vẫn không nhịn được hỏi: “Tại sao cậu lại chắc chắn rằng tớ nhất định là ngốc?”

Anh cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm vào mắt cô.

Tô Tại Tại bị anh nhìn chằm chằm có chút xấu hổ, hơi quay đầu đi.

Đọc truyện tại dtruyen.com!

Ánh nắng rực rỡ xuyên qua những kẽ lá.

Một trong số tia nắng vừa vặn chiếu vào mắt Tô Tại Tại, khiến cho cô không nhịn được mà nhíu mắt.

Trương Lục Nhượng vô thức đưa tay lên chặn ánh nắng.

Sau đó, Tô Tại Tại nghe thấy anh mở miệng nói.

Giọng nói trầm thấp như ngọc, giống như gió thoảng qua bên tai.

“À.”

Anh tựa như mất trí nhớ vậy.

Ngay sau đó liền trở lại bình thường, giọng nói mang theo ý cười.

“—— Magie Nhôm [1] Natri Phốtpho.”

Tô Tại Tại lập tức nhớ lại bảng tuần hoàn các nguyên tố mà đã đọc thuộc lúc ở cạnh anh.

Cô cũng không quá để ý lắm, mặt dày bỏ ngoài tai ba chữ tiếp theo của anh.

“Cậu khen tớ là mỹ nữ [1].”

[1] Magie tiếng Trung là 镁 – měi, Nhôm là 铝 – lǚ, Tô Tại Tại đang chơi chữ với từ “mỹ nữ – 美女 – měinǚ”

Đọc truyện tại dtruyen.com!

Trương Lục Nhượng sững sờ một chút, nghiêm túc hỏi: “Cậu không phân biệt được n và l sao?”

Tô Tại Tại mặt không biến sắc mà gật đầu.

Anh rũ mắt xuống, giống như đang nhớ lại những gì cô đã nói trước đây.

Rất nhanh liền ngẩng đầu lên, muốn phản bác lại những gì cô nói.

Tô Tại Tại mở miệng đúng lúc, cười đùa tí tửng: “Ví dụ như, Nhượng Nhượng đó.”



Nghe thấy tên mình, Trương Lục Nhượng vô thức nhìn vào cặp mắt của cô.

Mắt cười của cô cong lên, lấp lánh ánh sáng.

Đôi môi đỏ mọng khẽ mở, rồi ngậm lại.

“Tớ sẽ nói thành, cay nhường chút.”

Trán của Trương Lục Nhượng giật giật.

Vừa định nói gì đó, thì điện thoại trong túi vang lên.

Anh lấy ra xem: “Tôi phải đi rồi.”

Tâm trạng đang tốt của Tô Tại Tại lập tức biến mất.

Cô vô thức nắm cổ tay của Trương Lục Nhượng, thấp giọng hỏi: “Tớ không thể tiễn cậu ra sân bay sao?”

“Không thể.” Anh lập tức từ chối.

“Ồ.”

Anh thở dài, giải thích: “Tôi không muốn cậu về một mình.”

Tô Tại Tại im lặng một lúc.

Rất nhanh liền mở miệng, giọng nói rất nhẹ nhàng, giống như đang làm nũng.

Đọc truyện tại dtruyen.com!

“Cậu nói gì tớ đều nghe.”

“Cậu bảo tớ mỗi ngày chỉ được ăn một viên thạch, bảo tới lắng nghe tiết học, bảo tớ không được chơi với bạn nam khác, tớ đều làm được.”

“Bộ đề tớ cũng nhất định sẽ làm.”

“Tớ ngoan như vậy, cậu có phải nên thường xuyên trở về thăm tớ hay không.”

Trương Lục Nhượng sờ đầu cô.

Yết hầu của anh trượt lên xuống hai lần, không nhịn được mà cúi đầu xuống.

Hôn cô.

Vô cùng lưu luyến.

******

Trương Lục Nhượng mở cửa nhà, bước vào.

Trong nhà rất yên tĩnh, có vẻ hơi vắng vẻ.

Anh im lặng thay đôi dép đi trong nhà, lấy một chai nước trong tủ lạnh.

Sau đó đi về phòng.

Sau khi Trương Lục Nhượng nói với Tô Tại Tại mình đã về đến nhà, thì lấy một bộ bài kiểm tra ra làm.

Bất tri bất giác đã trôi qua một buổi chiều.

Thấy bên ngoài cửa sổ trời đã tối, anh quay đầu lại liếc nhìn điện thoại.

Bảy giờ.

Trương Lục Nhượng đứng dậy, ra khỏi phòng, đi xuống lầu.

Đọc truyện tại dtruyen.com!

Cha mẹ và Trương Lục Lễ cũng đã trở về, đang ngồi vào bàn ăn.

Nhìn thấy anh, Trương Lục Lễ sửng sốt: “Anh, anh trở về sao không nói một tiếng.”

Trương Lục Nhượng thờ ơ nói: “Vừa mới trở về.”

Nói xong, anh đi vào bếp múc một bát cơm.

Vừa mới ngồi xuống, mẹ Trương đã cau mày hỏi: “Sao con cứ chạy tới chỗ cậu con vậy? Ngày nghỉ này mẹ đã sắp xếp gia sư cho con rồi…”

Trương Lục Lễ không nhịn được, ngắt lời bà ấy: “Mẹ, lúc ăn cơm đừng nói tới những chuyện này được không?”

Mẹ Trương dừng lại, hỏi lại lần nữa: “A Nhượng, con đến chỗ cậu con làm gì vậy?”

Nghe vậy, cha Trương cũng nói: “Trước đây là bởi vì con phải qua bên đó để đi học, bây giờ con đi qua để làm gì? Cậu con tuổi tác cũng không lớn, con đừng làm phiền cậu ấy.”

Động tác gắp đồ ăn của Trương Lục Nhượng dừng lại một lát, cuối cùng cũng mở miệng.

“Nghỉ đông con sẽ còn đi.”

Mẹ Trương lập tức phản đối: “Không được! Con qua đó làm gì chứ? Học kỳ sau là học kỳ hai của lớp mười một rồi, con có thể để cho mẹ bớt lo lắng hay không?”

“Con muốn qua.” Anh hiếm khi cương quyết.

Cha Trương thở dài một tiếng, nói với Trương Lục Lễ, “A Lễ, đi lấy thẻ căn cước của nó cho ba.”

Trương Lục Nhượng đột nhiên ngẩng đầu lên, không thể tin nhìn ông ấy.

Trương Lục Lễ dừng đũa, không di chuyển.

Mẹ Trương dường như vô cùng thất vọng với Trương Lục Nhượng, lặp lại những câu thường nói.

“Con có thể học A Lễ một chút hay không…”

Trương Lục Lễ lập tức quay đầu lại, hét lên.

“Mẹ! Mẹ có thể đừng nói nữa được không?”

******

Tô Tại Tại đang ngồi trước bàn học, định rút ra một tờ giấy kiểm tra để làm bài.

Điện thoại rung lên, là Khương Giai gửi tin nhắn.

Khương Giai: Chết tiệt, tớ nói cho cậu biết.

Khương Giai: Lần trước không phải tớ đã đưa cho cậu xem Weibo của hot boy trường đại học B sao?

Đọc truyện tại dtruyen.com!

Khương Giai: Có người đã nói trong khu bình luận! Tấm thứ ba! Năm hai đại học rồi!

Khương Giai: Nhưng mà! Mới! Mười! Lăm! Tuổi! Thôi!

Khương Giai: Chết tiệt!



Tô Tại Tại sững sờ trong giây lát.

Tấm thứ ba?

Tấm giống như Trương Lục Nhượng sao?

Cô chớp mắt, mím môi trả lời: 6666

Cô nhớ lại cuộc nói chuyện với Trương Lục Nhượng mấy ngày trước.

—— “Nhượng Nhượng, cậu có anh trai không?”

—— “Không có.”

—— “Chỉ có một em trai, kém tôi một tuổi.”

*****

Đọc truyện tại dtruyen.com!

Một hình ảnh đột nhiên tràn ngập trong tâm trí Trương Lục Lễ.

Cậu ấy gõ cửa phòng của Trương Lục Nhượng, nhưng không ai phản hồi.

Sau đó, cậu mở cửa ra, nhìn thấy Trương Lục Nhượng đang ngủ trên giường.

Cửa sổ không đóng, gió từ bên ngoài thổi vào.

Sách trên bàn bị gió thổi, lật trang này sang trang khác.

Vừa vặn dừng ở một trang.

Cậu ấy nhìn theo vô thức.

—— Nếu như bọn họ chỉ sinh ra A Lễ, thì tốt biết bao.

Chữ viết của Trương Lục Nhượng.

Chữ của anh trai cậu ấy.

******

Mẹ Trương bị cậu ấy làm cho sững sờ một chút, lắp bắp nói: “Mẹ nói sai cái gì?”

“Con nói chuyện với mẹ con mà có thái độ gì vậy?” Cha Trương cau mày.

Trương Lục Lễ đỏ mắt, nghẹn ngào nói: “Đừng nói nữa.”

Trong một gia đình, có hai người con.

Cả cha và mẹ đều dành hết tình yêu cho một trong những đứa con.

Người bị lạnh nhạt dần dần trở nên trầm mặc ít nói.

Mà người được cưng chiều, cũng bắt đầu trở nên nơm nớp lo sợ.

Một gia đình như vậy, dị dạng làm sao.

Ngay cả đứa trẻ cũng cảm thấy sai, nhưng cha mẹ lại cảm thấy không có vấn đề gì.

Trương Lục Nhượng đã luôn sống ở một nơi như vậy.

Bởi vì em trai quá xuất sắc, nên từ nhỏ anh đã lớn lên trong sự thất vọng của mọi người.

Đọc truyện tại dtruyen.com!

Bất kể anh có cố gắng thế nào cũng vô ích.

—— “Này, Trương Lục Nhượng, em trai cậu còn hơn cậu ba bậc?”

—— “Cậu là anh trai của Trương Lục Lễ sao? Lần trước xếp hạng mấy? … Này.”

—— “Sao anh trai lại kém hơn em trai nhiều như vậy chứ.”

—— “A Nhượng, cậu đang kiêu ngạo cái gì? Em trai của cậu lần nào cũng đạt điểm cao.”

—— “Ồ, nếu không biết thì hỏi em trai của cậu đi.”

Hôm đó, Trương Lục Nhượng đã mở cửa phòng của Trương Lục Lễ.

Anh tự nhủ, không biết thì cứ hỏi.

Không có gì phải xấu hổ.

Trương Lục Nhượng lấy hết can đảm, đặt cuốn sách bài tập của mình trước mắt cậu ấy.

“A Lễ, câu này em có biết không?”

Nhưng Trương Lục Lễ lúc đó vẫn còn nhỏ, cậu ấy cũng không hiểu chuyện.

Cậu ấy không biết lựa lời nói, đã gây ra bao nhiêu tổn thương cho Trương Lục Nhượng.

“Biết chứ.”

Trương Lục Nhượng vừa định nói cậu ấy giảng giải cho anh một lần, thì lại nghe cậu ấy mở miệng hỏi.

“Anh, tại sao câu đơn giản như vậy mà anh cũng không biết?”

Đến tận sau này, cho dù bao nhiêu năm đã trôi qua.

Trương Lục Nhượng cũng không thể quên được câu nói này.

Nó giống như cọng rơm cuối cùng đè chết một con lạc đà.

Bởi vì những lời này, anh đã chủ động gọi điện cho Lâm Mậu.

Lần đầu tiên, khóc giống như một đứa trẻ.

Lần đầu tiên, giống như không thể chịu đựng được nữa vậy, cúi đầu trước thực tại.

“Cậu, cháu không muốn ở lại đây nữa.”

“… Cháu có thể đến chỗ cậu học không.”

Trương Lục Nhượng chạy trốn khỏi thành phố B đến thành phố Z.

Sau đó, anh gặp được Tô Tại Tại.

Một người, lấy sự tự ti trong xương tủy của anh…

Loại bỏ từng chút một.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cô Ấy Bệnh Không Hề Nhẹ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook