Cô Ấy Biết Tất Cả

Chương 87: Đây Là Vụ Án Giết Người

Tiêu Nghiêu Nguyệt

08/11/2022

Sau khi mọi người rời đi, trong phòng khám nghiệm chỉ còn lại Thẩm Lưu Bạch và Cận Hải Dương.

Cận Hải Dương liếc nhìn giáo sư Thẩm vẫn đang tập trung quan sát thi thể, trên khuôn mặt tuấn tú hiện lên một nụ cười đắc ý.

“Trễ rồi, chúng ta đi ăn cơm trước thôi.”

Người đàn ông nhìn đồng hồ trên tay, thản nhiên hỏi.

“Trưa nay em muốn ăn gì?”

“Hôm nay chúng ta có nhiều thời gian nên chúng ta đi ăn cơm hải sản Tây Ban Nha đi. Anh biết ở Hải Đô có một nhà hàng do người Tây Ban Nha mở, hương vị rất đúng chuẩn.”

Anh đã đến nơi đó vài lần trước đây, cảm thấy chất lượng đồ ăn và môi trường rất phù hợp cho một buổi hẹn hò.

Mặc dù bây giờ họ chưa thực sự là một cặp nhưng thói quen có thể trau dồi.

Ếch luộc từ từ trong nước ấm sẽ ít bị chú ý, dễ tập thành thói quen.

Người đàn ông sờ cằm, cười ranh mãnh ở một góc mà người khác không thể nhìn thấy.

Tuy nhiên, những tính toán hôm nay của anh đã trở nên vô ích.

Thẩm Lưu Bạch thậm chí không thèm để ý anh nói gì, toàn bộ sự chú ý của cô đều đổ dồn vào đầu thi thể, cô vươn bàn tay đeo găng tay cao su nhẹ nhàng vạch tóc của người chết ra, phát hiện trên đầu có một mảng hói nhỏ.

Người chết có mái tóc xoăn gợn sóng, dày và bồng bềnh, vì vậy nếu không quan sát kỹ mái tóc, thì sẽ không bao giờ nhận ra vùng hói bất thường này.

Không giống như rụng tóc thông thường hoặc bị bệnh, không có tóc ở đây sẽ không an toàn, mà nó còn ngắn hơn hẳn so với những vùng khác, mật độ phân bố không đồng đều, thậm chí có vùng còn bị tróc ra.

Không có vết thương trên mặt và da đầu của người đã chết, rõ ràng đây không phải chấn thương do cánh quạt gây ra, nhìn kích thước và hình dạng của vùng hói thì lẽ ra phải có tác động ngoại lực khiến tóc rụng như vậy.

Cô đang xuất thần, người đàn ông đứng bên cạnh cô lại có chút không bình tĩnh.

“Không thích món Tây Ban Nha à? Có một nhà hàng Tân Cương trên đường Nam Hoa, làm ăn khá được, món gà của nhà hàng đó rất ngon luôn.”

Thấy cô gái không hề đáp lại, anh nghi ngờ bước tới, khi thấy mắt cô ta nhìn thẳng vào đầu thi thể, anh gần như bật cười vì tức giận.

Hóa ra những gì anh vừa nói, không có ai nghe hết!

“Làm sao vậy? Phát hiện ra cái gì?”

Cận Hải Dương biết quá rõ Thẩm Lưu Bạch, anh quan tâm đến người đó thì sẽ cẩn thận dò xét từng ánh mắt, từng hành động của cô, nhìn thoáng qua liền biết đã phải có manh mối mới.

Trong công việc, họ rất giống nhau.



Anh lập tức kiềm chế suy nghĩ riêng tư, bước lên trước nhìn theo ánh mắt của Thẩm Lưu Bạch, ánh mắt nhìn chằm chằm trên da đầu của cô gái.

“Tóc bị người ta lôi kéo.”

Anh bình tĩnh nói, giọng điệu không chút nghi ngờ.

Thẩm Lưu Bạch gật đầu.

“Lúc còn sống hay sau khi chết?”

Nghe được câu hỏi của anh, Thẩm Lưu Bạch do dự một chút, cuối cùng nói.

“Có lẽ là lúc còn sống.”

Cô chỉ vào phần da đầu trống giữa tóc, nhẹ nhàng giải thích với Cận Hải Dương.

“Nhìn đây, bề mặt da đầu và nang tóc còn nguyên vẹn, nghĩa là tóc bị rụng do ngoại lực gây ra khi người chết còn sống, hơn nữa đã qua một thời gian. Nếu như đã chết thì phần da đầu bị tổn thương sẽ nghiêm trọng hơn bây giờ.”

“Nếu tạo thành khi cô ấy còn sống thì có khả năng có người túm tóc cô ấy, có lẽ khi còn sống cô ấy đã từng bị bạo lực.”

Cận Hải Dương sờ cằm nói, đôi mắt híp khẽ nheo lại, ngón tay mảnh khảnh vô thức chạm vào cằm, suy nghĩ trong đầu càng rõ ràng hơn.

“Bị bạo hành khi còn sống, sau đó chết ở biển lớn.”

Thẩm Lưu Bạch gật đầu.

Cô cúi đầu suy nghĩ một chút, rồi lại ngẩng đầu lên, trong mắt hiện lên một tia nghi ngờ.

“Khi nào thì vớt du thuyền lên? Tôi muốn đi xem.”

Nghe câu hỏi của cô, vẻ mặt của người đàn ông liền thay đổi, hiển nhiên là đang nghĩ tới điều gì đó.

Anh ra ngoài gọi một cú điện thoại, bên bến tàu nhanh chóng trả lời.

“Vì vị trí bị chìm đã được xác thực nên sớm nhất trong tối nay có thể vớt được phà và thuyền đánh cá lên.”

“Du thuyền bị vỡ thành hai mảnh, khối lượng tương đối nhỏ nên tôi xếp vớt nó cuối cùng, sớm nhất sẽ có kết quả vào sáng mai.”

Cận Hải Dương để điện thoại xuống, nói cho Thẩm Lưu Bạch biết tin tức vừa có được, sau đó nói thẳng vào vấn đề.

“Em có muốn so sánh chân vịt của ba con tàu với vết sẹo người chết xem là bị va vào con tàu nào đúng không?”

Thẩm Lưu Bạch liếc hắn một cái, trong đôi mắt có chút tán thưởng.



Cô không ngờ anh lại để ý đến những chi tiết như vậy, chẳng trách anh gọi điện trực tiếp cho bến tàu.

Nhìn thấy biểu hiện của cô, đội trưởng Cận thầm gật đầu trong lòng, cảm thấy bước đi này của mình thật đúng.

Thẩm Lưu Bạch tuy không rành thế sự, nhưng chỉ số IQ của cô rất cao, điều này khiến người ta dễ dàng thưởng thức những người giống mình, khi giao tiếp sẽ dễ dàng hơn.

Anh cũng giống như cô.

Nếu muốn gây ấn tượng với cô, anh phải để cô thấy thực lực của mình, không chỉ đơn giản là cậy mạnh hay dùng thủ đoạn, chủ yếu là muốn cô nhìn nhận thậm chí là sùng bái anh.

“Ngày mai chúng ta sẽ cùng nhau đến bến tàu, bây giờ chúng ta sẽ đi ăn tối.”

Anh mỉm cười nắm tay cô rồi cùng nhau rời khỏi Trung Tâm Pháp Y.

Buổi chiều, Vương Dật mang tin của nhà họ Văn.

“Nhà họ Văn nói Văn Nguyên Hinh vẫn luôn ở nhà, không bị mất tích, rất ổn.”

Bàn Tử ủ rũ nói.

“Ồ? Cậu đã gặp Văn Nguyên Hinh sao?”

Cận Hải Dương hơi nhướng mày, sắc mặt lập tức có chút nghiêm trọng.

“Tôi đã gặp.”

“Lúc đầu nghe tôi nói, người họ Văn nhìn tôi như người mất trí, còn nói Văn Nguyên Hinh đang ở nhà đọc sách, muốn đuổi tôi đi.”

“Sau đó, tôi đưa thẻ cảnh sát cho họ xem, họ gọi Văn Nguyên Hinh xuống để tôi nhìn. Cô ấy còn sống, trông rất giống với thi thể nữ không rõ danh tính!”

“Thảo nào Tô Bồi Hằng nhận sai người, đây là lần đầu tiên tôi thấy hai người trông giống nhau đến như vậy!”

“Nhưng tôi đã hỏi riêng nhân viên bảo vệ của nhà họ Văn, một người trong số họ nói rằng tiểu thư nhà Văn đi chơi với bạn từ chiều hôm trước, sáng nay mới về đến nhà, không phải lúc nào cũng ở nhà.”

Cận Hải Dương gật đầu, anh và Thẩm Lưu Bạch đồng thời nhìn nhau, trong mắt đều có sự nghi ngờ.

Văn Nguyên Hinh ra ngoài vào buổi chiều hôm trước và về nhà vào sáng sớm, giữa chừng có 36 tiếng đồng hồ trống, dựa vào bằng chứng đang có, có thể suy ra hai trường hoàn toàn trái ngược nhau.

Nếu người hôm qua bọn họ nhìn thấy thật sự là Vu Mỹ Ny, thì người chết sẽ là Văn Nguyên Hinh, Văn Nguyên Hinh hiện tại ở nhà họ Văn chính là Vu Mỹ Ny đóng giả, bởi vì thời gian tử vong là một ngày trước đó.

Nếu người bọn họ nhìn thấy tối hôm qua là Văn Nguyên Hinh, thì cô ấy chắc là có liên quan đến cái chết của Vu Mỹ Ny, bởi vì Vu Mỹ Ny đã chết trên biển trong khi cô ây đóng giả đối phương để xuất hiện ở cửa hàng tiện lợi.

Dù sự thật là như thế nào thì cũng có liên quan đến cô gái ở nhà họ Văn kia!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Cô Ấy Biết Tất Cả

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook