Chương 37: Hung Thủ
Tiêu Nghiêu Nguyệt
08/11/2022
Nghe ông ta hỏi về Thẩm Lưu Bạch, Cận Hải Dương cười sâu xa.
“Như thế nào? Ông mong cô ấy đến đây sao?”
Anh gật đầu, nhìn thoáng qua đồng hồ trên cổ tay, cười nói.
“Sẽ nhanh thôi, cô ấy đang trên đường đến đây, rất nhanh sẽ đến.”
Đúng là nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền đến. Cận Hải Dương vừa dứt lời, đã thấy Vu Nhạc Nhạc dẫn mấy người ra sân sau, trên mặt còn mang theo vẻ nghi ngờ.
“Thầy ơi, những người này nói họ là cảnh sát, cũng giống như cảnh sát Cận.”
Bùi Diệu đến trước đem công văn đưa cho Cận Hải Dương.
“Lão đại, thủ tục đã xong rồi, đều ở đây.”
“Cảnh sát Cận, anh có ý gì? Các người mang nhiều người đến nhà của tôi, là muốn làm gì? Chẳng phải các người nên đi bắt hung thủ sao?”
Kỷ Hâm nhìn tình huống biết là có chuyện không tốt. Nếu đơn thuần hỏi về vụ án, sao lại đến nhiều người như vậy, còn mang theo pháp y nữa?
Một dự cảm xấu dâng lên trong lòng, ông ta nhìn về phía Cận Hải Dương với vẻ u ám, hy vọng từ trong miệng anh nghe được một đáp án hợp lý.
Người đàn ông nhếch môi, lộ ra nụ cười chế giễu.
“Thầy Kỷ nói không sai, chúng tôi đến bắt hung thủ.”
“Anh rút trong hồ sơ ra một tờ giấy, đưa tới trước mặt Kỷ Hâm.”
“Bây giờ ông là nghi phạm của vụ án, dựa theo pháp luật quy định chúng tôi sẽ kiểm tra sức khỏe của ông, yêu cầu ông tiếp nhận lấy lời khai, chúng tôi còn phải điều tra chứng cứ nhà cô Chu, đây là lệnh khám xét mời ông xem.”
“Vớ vẩn!”
Kỷ Hâm đưa tay xé nát tờ giấy mỏng. Ông ta đè xe lăn muốn đứng lên, chỉ là thân thể không nghe lời, chỉ có thể thở hổn hển chỉ vào mũi Cận Hải Dương mắng.
“Anh nói tôi giết người, tôi giết người phụ nữ kết hôn với tôi 20 năm sao? Mấy người là đồ ăn hại ngu ngốc, hung thủ thật sự ở đó thì các người mặc kệ, có còn thiên lý hay không?”
Cận Hải Dương mỉm cười nhìn ông ta, sắc mặt không đổi.
“Có thể in một tờ khác dù sao giấy tờ thủ tục này cũng được lưu trong hệ thống rồi, thầy Kỷ có xé cũng không sao.”
Anh cười nhìn Cao Đại Thượng, liền có một tờ giấy khác được đặt trước mặt Kỷ Hâm.
Lần này, Kỷ Hâm cũng không có động tác gì kịch liệt. Ông ta chán nản xoa thái dương, yên lặng nhắm mắt lại.
“Mấy người làm loạn thế này là muốn tạo án oan sao.”
“Oan hay không tự ông biết.”
Cận Hải Dương đi đến trước mặt ông ta, kéo ghế ngồi xuống, thong thả nói.
“Mấy người không có chứng cứ.”
“Chứng cứ ở trong nhà này, cho dù ông có tẩy rửa cẩn thận thế nào thì vẫn để lại dấu vết, chúng tôi mỏi mắt chờ xem.”
Nói xong, người đàn ông cũng không nói gì nữa, cứ như vậy lẳng lặng ngồi nhìn Kỷ Hâm trên xe lăn, hai người đối diện không nói gì.
Ngay sau đó, có tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền đến. Cận Hải Dương theo âm thanh đó nhìn qua, quả nhiên nhìn thấy Thẩm Lưu Bạch như ý nguyện.
Anh bất giác nở ra nụ cười, đứng lên, hướng tới gật đầu chào cô gái.
“Đã xong rồi sao?”
“Vẫn chưa, còn thiếu một thứ quan trọng.”
Cô gái vừa nói, vừa đi đến trước xe lăn của Kỷ Hâm. Cô lấy ra máy chụp hình, chụp vài tấm chân trái bó thạch cao của Kỷ Hâm, sau đó lấy tăm bông và túi đựng vật chứng, lau những vết màu nâu sẫm trên đó lưu lại.
Kỷ Hâm vẫn luôn nhắm mắt, đến khi cảm nhận được động tác của cô cũng đã muộn, Thẩm Lưu Bạch đã hoàn tất việc thu thập chứng cứ.
“Cô đang làm gì vậy?”
Ông tức giận nhìn cô gái trước mặt, ánh mắt hung dữ như muốn ăn thịt người, cả khuôn mặt trở nên cực kỳ dữ tợn.
“Đã thu thập xong vết máu trên thạch cao, nếu đoán không sai, vết máu đó chắc là thuộc về cô Chu Thi Vận.”
Thẩm Lưu Bạch nhẹ giọng nói.
“Ông che miệng và mũi của người chết bằng một món đồ chơi nhồi bông, sau đó dùng chân trái đè trước ngực cô ấy, lợi dụng trọng lực của thạch cao để khống chế không cho cô ấy phản kháng cho đến khi giết chết cô ấy.”
“Vô lý! Chúng tôi không có con, sao lại có đồ chơi nhồi bông?”
Kỷ Hâm tức tối ngắt lời Thẩm Lưu Bạch.
“Ông nói cái này sao?”
Thẩm Lưu Bạch cũng không tức giận, cô bảo Lý Thành lấy trong thùng dụng cụ ra túi đựng vật chứng chứa đồ chơi nhồi bông, đó là một con gấu nhỏ màu nâu, trên đó còn khắc tên Kỷ Hâm.
Kỷ Hâm lập tức quay đầu nhìn Vu Nhạc Nhạc, trong mắt như muốn phun lửa, run rẩy một lúc lâu không nói lời nào.
“Thầy ơi, đó là món quà em tự tay làm rất lâu, thầy muốn em bỏ nhưng em tiếc lắm.”
Ánh mắt Vu Nhạc Nhạc e dè sợ hãi, lắp bắp nói.
“Em, em đã cất nó vào nhà kho, không nghĩ đến họ có thể tìm được.”
Kỷ Hâm hận sắt không thể rèn thành thép, trừng mắt nhìn cô ấy một cái, hít sâu một hơi, khàn giọng nói.
“Một món quà thôi mà, có thể nói lên điều gì?”
“Trong mũi và miệng người chết có sợi nhân tạo, chứng tỏ đây là hung khí.”
Thẩm Lưu Bạch kinh ngạc nhìn người đàn ông trung niên trước mặt, không hiểu tại sao một câu hỏi đơn giản như vậy vẫn cần được trả lời.
“Làm sao có thể chứng minh tôi là hung thủ? Tuy rằng gấu nhồi bông đó là tặng cho tôi nhưng bất kỳ ai cũng đều có khả năng cầm đi giết người.”
Ngón tay ông ta chỉ vào Vu Nhạc Nhạc, không do dự nói.
“Cô ta thường ra vào nhà tôi, thú nhồi bông cũng do cô ta làm, cô ta cũng có thể là hung thủ.”
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng người đàn ông mà cô kính trọng và ngưỡng mộ lại chỉ chứng cô thế này, ánh mắt cô tràn đầy vẻ không tin.
“Không. Không phải tôi, tôi không…”
Lời còn chưa nói xong, đã bị Cận Hải Dương không kiên nhẫn ngắt lời.
Anh nhìn người đàn ông ngồi trên xe lăn như rác rưởi, giọng nói tràn đầy khinh thường.
“Biết là không phải cô, sai lầm lớn nhất của cô là yêu phải một tên rác rưởi.”
Anh cười nhạo một tiếng, chỉ vào thạch cao trên chân Kỷ Hâm nói.
“Không phải ông muốn chứng cứ sao? Chứng cứ đang ở trên người ông.”
“Không phải ông muốn biểu đạt tình yêu sao, ở trên thạch cao có khắc họ viết tắt của hai người đúng không? Khi ông giết người chữ này đã được khắc lên ngực Chu Thi Vận, lưu lại dấu ấn vĩnh viễn.”
“ZJ, trước ngực Chu Thi Vận cũng có 2 chữ cái này, dựa theo vị trí suy đoán là hoàn toàn giống với trên thạch cao của ông, biểu hiện tình yêu này đúng là khắc sâu nha.”
“Da trên ngực người chết bị tróc, tôi vừa thu thập vết máu trên thạch cao của ông, nếu DNA trùng khớp, thì đây là chứng cứ vô cùng xác thực, không thể nghi ngờ.”
Dường như còn ngại không đủ, Thẩm Lưu Bạch nói tiếp.
“Ở phòng làm việc của ông chúng tôi tìm được một loại đất sét chuyên dụng. Sau khi trở về tôi sẽ làm phân tích thành phần xem có giống với đất sét dính trong móng tay Chu Thi Vận hay không.”
“Cửa nhà Diêm Tử Long cần vân tay và chìa khóa mới mở được, ngón trỏ của Chu Thi Vận có đất sét chắc là do khi ông làm giả dấu vân tay để lại, nhưng mà để chắc chắn vẫn cần phải làm phân tích vật chứng, chờ khi nào có kết quả tôi sẽ nói cho ông biết.”
“Chúng tôi tìm được một vali đựng đạo cụ trong nhà kho nhà ông, chắc là để trước kia ông sử dụng trong phim võ thuật. Ở trong vali đó tôi tìm được một vết máu, nếu chứng minh được là của Chu Thi Vận thì chứng tỏ cái vali đó dùng để vận chuyển thi thể của Chu Thi Vận.”
“Còn nữa, ông muốn nghe tiếp sao.”
“Như thế nào? Ông mong cô ấy đến đây sao?”
Anh gật đầu, nhìn thoáng qua đồng hồ trên cổ tay, cười nói.
“Sẽ nhanh thôi, cô ấy đang trên đường đến đây, rất nhanh sẽ đến.”
Đúng là nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền đến. Cận Hải Dương vừa dứt lời, đã thấy Vu Nhạc Nhạc dẫn mấy người ra sân sau, trên mặt còn mang theo vẻ nghi ngờ.
“Thầy ơi, những người này nói họ là cảnh sát, cũng giống như cảnh sát Cận.”
Bùi Diệu đến trước đem công văn đưa cho Cận Hải Dương.
“Lão đại, thủ tục đã xong rồi, đều ở đây.”
“Cảnh sát Cận, anh có ý gì? Các người mang nhiều người đến nhà của tôi, là muốn làm gì? Chẳng phải các người nên đi bắt hung thủ sao?”
Kỷ Hâm nhìn tình huống biết là có chuyện không tốt. Nếu đơn thuần hỏi về vụ án, sao lại đến nhiều người như vậy, còn mang theo pháp y nữa?
Một dự cảm xấu dâng lên trong lòng, ông ta nhìn về phía Cận Hải Dương với vẻ u ám, hy vọng từ trong miệng anh nghe được một đáp án hợp lý.
Người đàn ông nhếch môi, lộ ra nụ cười chế giễu.
“Thầy Kỷ nói không sai, chúng tôi đến bắt hung thủ.”
“Anh rút trong hồ sơ ra một tờ giấy, đưa tới trước mặt Kỷ Hâm.”
“Bây giờ ông là nghi phạm của vụ án, dựa theo pháp luật quy định chúng tôi sẽ kiểm tra sức khỏe của ông, yêu cầu ông tiếp nhận lấy lời khai, chúng tôi còn phải điều tra chứng cứ nhà cô Chu, đây là lệnh khám xét mời ông xem.”
“Vớ vẩn!”
Kỷ Hâm đưa tay xé nát tờ giấy mỏng. Ông ta đè xe lăn muốn đứng lên, chỉ là thân thể không nghe lời, chỉ có thể thở hổn hển chỉ vào mũi Cận Hải Dương mắng.
“Anh nói tôi giết người, tôi giết người phụ nữ kết hôn với tôi 20 năm sao? Mấy người là đồ ăn hại ngu ngốc, hung thủ thật sự ở đó thì các người mặc kệ, có còn thiên lý hay không?”
Cận Hải Dương mỉm cười nhìn ông ta, sắc mặt không đổi.
“Có thể in một tờ khác dù sao giấy tờ thủ tục này cũng được lưu trong hệ thống rồi, thầy Kỷ có xé cũng không sao.”
Anh cười nhìn Cao Đại Thượng, liền có một tờ giấy khác được đặt trước mặt Kỷ Hâm.
Lần này, Kỷ Hâm cũng không có động tác gì kịch liệt. Ông ta chán nản xoa thái dương, yên lặng nhắm mắt lại.
“Mấy người làm loạn thế này là muốn tạo án oan sao.”
“Oan hay không tự ông biết.”
Cận Hải Dương đi đến trước mặt ông ta, kéo ghế ngồi xuống, thong thả nói.
“Mấy người không có chứng cứ.”
“Chứng cứ ở trong nhà này, cho dù ông có tẩy rửa cẩn thận thế nào thì vẫn để lại dấu vết, chúng tôi mỏi mắt chờ xem.”
Nói xong, người đàn ông cũng không nói gì nữa, cứ như vậy lẳng lặng ngồi nhìn Kỷ Hâm trên xe lăn, hai người đối diện không nói gì.
Ngay sau đó, có tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền đến. Cận Hải Dương theo âm thanh đó nhìn qua, quả nhiên nhìn thấy Thẩm Lưu Bạch như ý nguyện.
Anh bất giác nở ra nụ cười, đứng lên, hướng tới gật đầu chào cô gái.
“Đã xong rồi sao?”
“Vẫn chưa, còn thiếu một thứ quan trọng.”
Cô gái vừa nói, vừa đi đến trước xe lăn của Kỷ Hâm. Cô lấy ra máy chụp hình, chụp vài tấm chân trái bó thạch cao của Kỷ Hâm, sau đó lấy tăm bông và túi đựng vật chứng, lau những vết màu nâu sẫm trên đó lưu lại.
Kỷ Hâm vẫn luôn nhắm mắt, đến khi cảm nhận được động tác của cô cũng đã muộn, Thẩm Lưu Bạch đã hoàn tất việc thu thập chứng cứ.
“Cô đang làm gì vậy?”
Ông tức giận nhìn cô gái trước mặt, ánh mắt hung dữ như muốn ăn thịt người, cả khuôn mặt trở nên cực kỳ dữ tợn.
“Đã thu thập xong vết máu trên thạch cao, nếu đoán không sai, vết máu đó chắc là thuộc về cô Chu Thi Vận.”
Thẩm Lưu Bạch nhẹ giọng nói.
“Ông che miệng và mũi của người chết bằng một món đồ chơi nhồi bông, sau đó dùng chân trái đè trước ngực cô ấy, lợi dụng trọng lực của thạch cao để khống chế không cho cô ấy phản kháng cho đến khi giết chết cô ấy.”
“Vô lý! Chúng tôi không có con, sao lại có đồ chơi nhồi bông?”
Kỷ Hâm tức tối ngắt lời Thẩm Lưu Bạch.
“Ông nói cái này sao?”
Thẩm Lưu Bạch cũng không tức giận, cô bảo Lý Thành lấy trong thùng dụng cụ ra túi đựng vật chứng chứa đồ chơi nhồi bông, đó là một con gấu nhỏ màu nâu, trên đó còn khắc tên Kỷ Hâm.
Kỷ Hâm lập tức quay đầu nhìn Vu Nhạc Nhạc, trong mắt như muốn phun lửa, run rẩy một lúc lâu không nói lời nào.
“Thầy ơi, đó là món quà em tự tay làm rất lâu, thầy muốn em bỏ nhưng em tiếc lắm.”
Ánh mắt Vu Nhạc Nhạc e dè sợ hãi, lắp bắp nói.
“Em, em đã cất nó vào nhà kho, không nghĩ đến họ có thể tìm được.”
Kỷ Hâm hận sắt không thể rèn thành thép, trừng mắt nhìn cô ấy một cái, hít sâu một hơi, khàn giọng nói.
“Một món quà thôi mà, có thể nói lên điều gì?”
“Trong mũi và miệng người chết có sợi nhân tạo, chứng tỏ đây là hung khí.”
Thẩm Lưu Bạch kinh ngạc nhìn người đàn ông trung niên trước mặt, không hiểu tại sao một câu hỏi đơn giản như vậy vẫn cần được trả lời.
“Làm sao có thể chứng minh tôi là hung thủ? Tuy rằng gấu nhồi bông đó là tặng cho tôi nhưng bất kỳ ai cũng đều có khả năng cầm đi giết người.”
Ngón tay ông ta chỉ vào Vu Nhạc Nhạc, không do dự nói.
“Cô ta thường ra vào nhà tôi, thú nhồi bông cũng do cô ta làm, cô ta cũng có thể là hung thủ.”
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng người đàn ông mà cô kính trọng và ngưỡng mộ lại chỉ chứng cô thế này, ánh mắt cô tràn đầy vẻ không tin.
“Không. Không phải tôi, tôi không…”
Lời còn chưa nói xong, đã bị Cận Hải Dương không kiên nhẫn ngắt lời.
Anh nhìn người đàn ông ngồi trên xe lăn như rác rưởi, giọng nói tràn đầy khinh thường.
“Biết là không phải cô, sai lầm lớn nhất của cô là yêu phải một tên rác rưởi.”
Anh cười nhạo một tiếng, chỉ vào thạch cao trên chân Kỷ Hâm nói.
“Không phải ông muốn chứng cứ sao? Chứng cứ đang ở trên người ông.”
“Không phải ông muốn biểu đạt tình yêu sao, ở trên thạch cao có khắc họ viết tắt của hai người đúng không? Khi ông giết người chữ này đã được khắc lên ngực Chu Thi Vận, lưu lại dấu ấn vĩnh viễn.”
“ZJ, trước ngực Chu Thi Vận cũng có 2 chữ cái này, dựa theo vị trí suy đoán là hoàn toàn giống với trên thạch cao của ông, biểu hiện tình yêu này đúng là khắc sâu nha.”
“Da trên ngực người chết bị tróc, tôi vừa thu thập vết máu trên thạch cao của ông, nếu DNA trùng khớp, thì đây là chứng cứ vô cùng xác thực, không thể nghi ngờ.”
Dường như còn ngại không đủ, Thẩm Lưu Bạch nói tiếp.
“Ở phòng làm việc của ông chúng tôi tìm được một loại đất sét chuyên dụng. Sau khi trở về tôi sẽ làm phân tích thành phần xem có giống với đất sét dính trong móng tay Chu Thi Vận hay không.”
“Cửa nhà Diêm Tử Long cần vân tay và chìa khóa mới mở được, ngón trỏ của Chu Thi Vận có đất sét chắc là do khi ông làm giả dấu vân tay để lại, nhưng mà để chắc chắn vẫn cần phải làm phân tích vật chứng, chờ khi nào có kết quả tôi sẽ nói cho ông biết.”
“Chúng tôi tìm được một vali đựng đạo cụ trong nhà kho nhà ông, chắc là để trước kia ông sử dụng trong phim võ thuật. Ở trong vali đó tôi tìm được một vết máu, nếu chứng minh được là của Chu Thi Vận thì chứng tỏ cái vali đó dùng để vận chuyển thi thể của Chu Thi Vận.”
“Còn nữa, ông muốn nghe tiếp sao.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.