Chương 97: Nội Chiến
Tiêu Nghiêu Nguyệt
08/11/2022
Nghe lời hắn nói, cô gái mặc đồ đỏ đang ngồi trên sô pha lập tức cúi gằm mặt, cười lạnh, mỉa mai đáp trả lại.
“Tống Thành Mân, anh có lầm không, anh có biết bây giờ đang nói chuyện với ai không?”
Cô nâng cằm lên, đôi mắt màu khói dày đặc đảo mắt bất lịch sự, không hề che giấu sự khinh thường của mình.
“Với ai? Vu Mỹ Ny, cô còn không biết cô là ai sao?”
Tống Thành Mân vốn đã nổi cơn thịnh nộ, lại càng không kiên nhẫn với người phụ nữ mà hắn một tay nâng đỡ, trong đầu hắn có thể chịu đựng khi người khác chà đạp mình, nhưng người trước mặt này tuyệt đối không được, gà mái biến thành phượng hoàng, cô vốn không có tư cách.
“Cô cho rằng cô vào được nhà họ Văn thì mọi chuyện xong rồi sao? Có tin là chỉ với một câu nói của tôi cũng đủ khiến cô gục ngã?”
Xẻng—
Vu Mỹ Ny tức giận ném tách trà, những mảnh vỡ vụn làm xước tay Tống Thành Mân, hắn đưa ngón tay đang chảy máu vào miệng, ánh mặt dữ tợn như muốn đâm người đối diện thành một cái sàng.
“Cô điên rồi!”
“Đúng! Tôi điên rồi! Anh nghĩ mình là ai? Chúa cứu thế sao?”
Vu Mỹ Ny hét lớn.
“Tooi vốn là con gái của nhà họ Văn, anh muốn kéo tôi xuống sao? Dựa vào cái gì chứ?”
“Ba tôi là Hầu Vĩ Quang, là chủ nhân của nhà họ Văn, tôi là con gái của ông ây, là thiên kiêm tiểu thư, trong người tôi chảy dòng máu của ông ấy! Tôi về nhà là chuyện đương nhiên!”
“Chuyện đương nhiên sao?”
Tống Thành Mân cười lạnh một tiếng, khuôn mặt mho nhã lịch sự tràn đầy sự chua ngoa, lúc này, hắn giống như đã không còn phong thái ưu nhã thường ngày, mà giống một người bị sa sút hơn.
“Vu Mỹ Ny, cô có tiến bộ rồi. Còn biết dùng thành ngữ bốn chữ.”
“Đúng là ba cô là Hầu Vĩ Quang, sao cô không nói mẹ cô là ai?”
Mặt hắn nhăn lại, cười ác độc, nói ra sự thật tàn nhẫn.
“Cô không biết nhà họ Văn là họ gì sao? Hầu Vĩ Quang không phải họ Văn. Ông ta chỉ là con rể của nhà đó. Cô và nhà họ Văn không có quan hệ gì!”
“Ở rể còn tìm tiểu tam, sinh ra đứa con hoang cũng không dám nhận, Hầu Vĩ Quang sợ nếu mất thân phận con rể nhà họ Văn thì phải đi ăn xin thôi.”
Nghe hắn nói, khuôn mặt trang điểm đậm của Vu Mỹ Ny liền trở nên khó coi, cô hét lên rồi lao về phía Tống Thành Mân, bàn tay móng dài đánh vào mặt hắn.
Tống Thành Mân, một người đàn ông cao lớn sẽ không để cô tùy tiện đánh, hắn nắm lấy cổ tay Vu Mỹ Ny, đẩy cô ngã xuống đất, hai đầu gối áp vào eo và mặt cô, khiến cô ấy hoàn toàn không thể cử động.
Hắn bóp cổ cô, tay hạ lực một chút, nhìn vẻ hoảng sợ và tuyệt vọng trên gương mặt cô, hắn cảm thấy sự ngột ngạt trong lòng tan đi rất nhiều.
“Cái gì, tôi có nói gì sai sao?”
“Cô là một đứa ở miền núi, muốn giữ được cuộc sống tốt đẹp hiện tại thì phải ngoan ngoãn nghe lời, nếu không, tôi giết cô thì chẳng khác nào bóp chết con bọ.”
Cảm thấy không thở nổi, lần này Vu Mỹ Ny thật sự rất sợ hãi.
Tống Thành Mân là một tên điên, hắn có thể dụ một bệnh nhân trầm cảm muốn sống muốn chết vì hắn, nóng nảy có thể giết cô ấy, sau đó tìm người thay thế cô ấy, người bình thường không thể làm được chuyện điên rồ như vậy!
Hắn điên rồi! Hắn điên rồi! Hắn sắp giết cô!
“Cô có nghe lời không?”
Nhìn thấy mặt người phụ nữ dưới tay mình đã xanh tím, Tống Thành Mân mở lòng từ bi hỏi một câu, thấy Vu Mỹ Ny vội vàng gật đầu, hắn thỏa mãn dừng tay, xem Vu Mỹ Ny như rác ném sang một bên.
Khụ khụ khụ khụ –
Vu Mỹ Ny thoát chết nhìn Tống Thừa Chính thở hổn hển, không dám nói lời nào.
“Mau làm theo những gì tôi nói trước đây. Trước đó cô đã nói không thích Tô Bồi Hằng, cô phải gả cho tôi, muốn cưới tôi, nếu không, sự hợp tác giữa nhà họ Văn và nhà họ Tô chỉ là để cho vui, cô hiểu không?”
Vu Mỹ Ny gật đầu.
Mất một lúc lâu, cô mới lấy lại được hơi thở, bàn tay vuốt ve cổ vẫn còn hơi run, cô thận trọng nói.
“Có, có thể người nhà họ Văn sẽ không đồng ý.”
“Anh anh…Dù sao anh cũng không phải họ Tô!”
Cô chưa kịp nói hết lời thì đã bị Tống Thành Mân tát ngã xuống đất, lòng bàn tay bị xước do mảnh sứ vỡ, máu tuôn ra lập tức nhuộm đỏ cả tấm thảm trắng.
“Đồ giả là đồ giả, đầu óc cô còn kém xa Văn Nguyên Hinh, cô ấy uống thuốc vào rồi còn thông minh hơn cô.”
Tống Thành Mân cười gằn, đi tới trước mặt cô nhìn ánh mắt kinh hãi của Vu Mỹ Ny, véo mặt cô, nhìn cô một chút, sự dữ tợn trên khuôn mặt giễu cợt.
“Nếu không đồng ý, cô không biết nghĩ cách sao?”
“Tự sát, tự hại bản thân hay sao cũng được, Văn Nguyên Hinh lúc trước làm gì thì cô cũng làm như vậy, cô còn không bằng một bệnh nhân sao!”
Nói rồi hắn chợt nhớ ra điều gì đó, đột nhiên vươn tay xé rách váy của Vu Mỹ Ny, vừa nhìn thấy làn da mỏng manh mịn màng, hắn lập tức tức giận.
“Mẹ nó sao cô còn chưa ra tay? Tôi đã nói là cô phải tự rạch mình ba nhát sao? Mẹ nó, cô cho rằng lời ông đây là rắm thối à?”
Nói xong, khi Vu Mỹ Ny đang kinh hãi, hắn đi loanh quanh nhà như con thú đang bị nhốt, chẳng mấy chốc đã tìm được con dao gọt hoa quả, vươn tay chém ba nhát vào đùi trong bên trái của Vu Mỹ Ny.
Máu đổ ra ngay lập tức, Vu Mỹ Ny đau đớn hét lên.
“Aaaaaa, anh điên rồi! Anh đúng là điên rồi!”
Tống Thành Mân cười thành tiếng.
“Không làm vậy sao có thể giống Văn Nguyên Hinh, làm tiểu thư nhà giàu cũng có cái giá phải trả.”
Hắn chưa kịp nói xong thì bất ngờ bị đập mạnh vào đầu, liền bất tỉnh.
Vu Mỹ Ny thở hổn hển, cái gạt tàn thuốc trong tay rơi xuống đất, vang lên một tiếng, trên người trắng mịn như sứ mịn vẫn còn dính vết máu.
Cô run rẩy cọ vào người Tống Thành Mân, vươn tay thăm dò hơi thở của hắn, cảm thấy có một luồng khí nhàn nhạt lướt qua, sau đó thở dài nhẹ nhõm.
Cô không dám ở lại, cô xé khăn trải bàn trong phòng ăn buộc vào chân, lảo đảo bước ra khỏi cổng biệt thự.
Khi cơn gió đêm thổi qua, cô rùng mình, mở cửa xe bước vào, vừa khởi động xe vừa nhìn về hướng cổng biệt thự.
Cô thật sự sợ Tống Thành Mân, người đàn ông này không còn là người nữa, hắn là quỷ!
Khi nãy cô đối xử với hắn như vậy, nhất định khi hắn tỉnh lại, hắn sẽ không tha cho cô, cô nhất định phải tìm cho mình một nơi an toàn để trốn!
Đạp chân ga, chiếc xe thể thao màu đỏ lao ra khỏi biệt thự, ngay sau đó đã biến mất trong màn đêm.
Cô hoảng loạn thậm chí không nhận thấy một chiếc xe bán tải ở phía đối diện của góc đang đi theo sau.
Và phía trước bãi cỏ, một bóng người đột nhiên bước xuống từ chiếc xe bán tải đã đậu ở đó, đó là một người đàn ông gầy gò, anh ta nhìn quanh một lúc thì thấy một số vết đỏ vương vãi trên mặt đất, sau đó từ từ lấy điện thoại di động ra.
“Alô, 110 sao? Tôi muốn báo cảnh sát, ở số 112-10 cảnh viên Hoa An có người bị thương.”
“Tống Thành Mân, anh có lầm không, anh có biết bây giờ đang nói chuyện với ai không?”
Cô nâng cằm lên, đôi mắt màu khói dày đặc đảo mắt bất lịch sự, không hề che giấu sự khinh thường của mình.
“Với ai? Vu Mỹ Ny, cô còn không biết cô là ai sao?”
Tống Thành Mân vốn đã nổi cơn thịnh nộ, lại càng không kiên nhẫn với người phụ nữ mà hắn một tay nâng đỡ, trong đầu hắn có thể chịu đựng khi người khác chà đạp mình, nhưng người trước mặt này tuyệt đối không được, gà mái biến thành phượng hoàng, cô vốn không có tư cách.
“Cô cho rằng cô vào được nhà họ Văn thì mọi chuyện xong rồi sao? Có tin là chỉ với một câu nói của tôi cũng đủ khiến cô gục ngã?”
Xẻng—
Vu Mỹ Ny tức giận ném tách trà, những mảnh vỡ vụn làm xước tay Tống Thành Mân, hắn đưa ngón tay đang chảy máu vào miệng, ánh mặt dữ tợn như muốn đâm người đối diện thành một cái sàng.
“Cô điên rồi!”
“Đúng! Tôi điên rồi! Anh nghĩ mình là ai? Chúa cứu thế sao?”
Vu Mỹ Ny hét lớn.
“Tooi vốn là con gái của nhà họ Văn, anh muốn kéo tôi xuống sao? Dựa vào cái gì chứ?”
“Ba tôi là Hầu Vĩ Quang, là chủ nhân của nhà họ Văn, tôi là con gái của ông ây, là thiên kiêm tiểu thư, trong người tôi chảy dòng máu của ông ấy! Tôi về nhà là chuyện đương nhiên!”
“Chuyện đương nhiên sao?”
Tống Thành Mân cười lạnh một tiếng, khuôn mặt mho nhã lịch sự tràn đầy sự chua ngoa, lúc này, hắn giống như đã không còn phong thái ưu nhã thường ngày, mà giống một người bị sa sút hơn.
“Vu Mỹ Ny, cô có tiến bộ rồi. Còn biết dùng thành ngữ bốn chữ.”
“Đúng là ba cô là Hầu Vĩ Quang, sao cô không nói mẹ cô là ai?”
Mặt hắn nhăn lại, cười ác độc, nói ra sự thật tàn nhẫn.
“Cô không biết nhà họ Văn là họ gì sao? Hầu Vĩ Quang không phải họ Văn. Ông ta chỉ là con rể của nhà đó. Cô và nhà họ Văn không có quan hệ gì!”
“Ở rể còn tìm tiểu tam, sinh ra đứa con hoang cũng không dám nhận, Hầu Vĩ Quang sợ nếu mất thân phận con rể nhà họ Văn thì phải đi ăn xin thôi.”
Nghe hắn nói, khuôn mặt trang điểm đậm của Vu Mỹ Ny liền trở nên khó coi, cô hét lên rồi lao về phía Tống Thành Mân, bàn tay móng dài đánh vào mặt hắn.
Tống Thành Mân, một người đàn ông cao lớn sẽ không để cô tùy tiện đánh, hắn nắm lấy cổ tay Vu Mỹ Ny, đẩy cô ngã xuống đất, hai đầu gối áp vào eo và mặt cô, khiến cô ấy hoàn toàn không thể cử động.
Hắn bóp cổ cô, tay hạ lực một chút, nhìn vẻ hoảng sợ và tuyệt vọng trên gương mặt cô, hắn cảm thấy sự ngột ngạt trong lòng tan đi rất nhiều.
“Cái gì, tôi có nói gì sai sao?”
“Cô là một đứa ở miền núi, muốn giữ được cuộc sống tốt đẹp hiện tại thì phải ngoan ngoãn nghe lời, nếu không, tôi giết cô thì chẳng khác nào bóp chết con bọ.”
Cảm thấy không thở nổi, lần này Vu Mỹ Ny thật sự rất sợ hãi.
Tống Thành Mân là một tên điên, hắn có thể dụ một bệnh nhân trầm cảm muốn sống muốn chết vì hắn, nóng nảy có thể giết cô ấy, sau đó tìm người thay thế cô ấy, người bình thường không thể làm được chuyện điên rồ như vậy!
Hắn điên rồi! Hắn điên rồi! Hắn sắp giết cô!
“Cô có nghe lời không?”
Nhìn thấy mặt người phụ nữ dưới tay mình đã xanh tím, Tống Thành Mân mở lòng từ bi hỏi một câu, thấy Vu Mỹ Ny vội vàng gật đầu, hắn thỏa mãn dừng tay, xem Vu Mỹ Ny như rác ném sang một bên.
Khụ khụ khụ khụ –
Vu Mỹ Ny thoát chết nhìn Tống Thừa Chính thở hổn hển, không dám nói lời nào.
“Mau làm theo những gì tôi nói trước đây. Trước đó cô đã nói không thích Tô Bồi Hằng, cô phải gả cho tôi, muốn cưới tôi, nếu không, sự hợp tác giữa nhà họ Văn và nhà họ Tô chỉ là để cho vui, cô hiểu không?”
Vu Mỹ Ny gật đầu.
Mất một lúc lâu, cô mới lấy lại được hơi thở, bàn tay vuốt ve cổ vẫn còn hơi run, cô thận trọng nói.
“Có, có thể người nhà họ Văn sẽ không đồng ý.”
“Anh anh…Dù sao anh cũng không phải họ Tô!”
Cô chưa kịp nói hết lời thì đã bị Tống Thành Mân tát ngã xuống đất, lòng bàn tay bị xước do mảnh sứ vỡ, máu tuôn ra lập tức nhuộm đỏ cả tấm thảm trắng.
“Đồ giả là đồ giả, đầu óc cô còn kém xa Văn Nguyên Hinh, cô ấy uống thuốc vào rồi còn thông minh hơn cô.”
Tống Thành Mân cười gằn, đi tới trước mặt cô nhìn ánh mắt kinh hãi của Vu Mỹ Ny, véo mặt cô, nhìn cô một chút, sự dữ tợn trên khuôn mặt giễu cợt.
“Nếu không đồng ý, cô không biết nghĩ cách sao?”
“Tự sát, tự hại bản thân hay sao cũng được, Văn Nguyên Hinh lúc trước làm gì thì cô cũng làm như vậy, cô còn không bằng một bệnh nhân sao!”
Nói rồi hắn chợt nhớ ra điều gì đó, đột nhiên vươn tay xé rách váy của Vu Mỹ Ny, vừa nhìn thấy làn da mỏng manh mịn màng, hắn lập tức tức giận.
“Mẹ nó sao cô còn chưa ra tay? Tôi đã nói là cô phải tự rạch mình ba nhát sao? Mẹ nó, cô cho rằng lời ông đây là rắm thối à?”
Nói xong, khi Vu Mỹ Ny đang kinh hãi, hắn đi loanh quanh nhà như con thú đang bị nhốt, chẳng mấy chốc đã tìm được con dao gọt hoa quả, vươn tay chém ba nhát vào đùi trong bên trái của Vu Mỹ Ny.
Máu đổ ra ngay lập tức, Vu Mỹ Ny đau đớn hét lên.
“Aaaaaa, anh điên rồi! Anh đúng là điên rồi!”
Tống Thành Mân cười thành tiếng.
“Không làm vậy sao có thể giống Văn Nguyên Hinh, làm tiểu thư nhà giàu cũng có cái giá phải trả.”
Hắn chưa kịp nói xong thì bất ngờ bị đập mạnh vào đầu, liền bất tỉnh.
Vu Mỹ Ny thở hổn hển, cái gạt tàn thuốc trong tay rơi xuống đất, vang lên một tiếng, trên người trắng mịn như sứ mịn vẫn còn dính vết máu.
Cô run rẩy cọ vào người Tống Thành Mân, vươn tay thăm dò hơi thở của hắn, cảm thấy có một luồng khí nhàn nhạt lướt qua, sau đó thở dài nhẹ nhõm.
Cô không dám ở lại, cô xé khăn trải bàn trong phòng ăn buộc vào chân, lảo đảo bước ra khỏi cổng biệt thự.
Khi cơn gió đêm thổi qua, cô rùng mình, mở cửa xe bước vào, vừa khởi động xe vừa nhìn về hướng cổng biệt thự.
Cô thật sự sợ Tống Thành Mân, người đàn ông này không còn là người nữa, hắn là quỷ!
Khi nãy cô đối xử với hắn như vậy, nhất định khi hắn tỉnh lại, hắn sẽ không tha cho cô, cô nhất định phải tìm cho mình một nơi an toàn để trốn!
Đạp chân ga, chiếc xe thể thao màu đỏ lao ra khỏi biệt thự, ngay sau đó đã biến mất trong màn đêm.
Cô hoảng loạn thậm chí không nhận thấy một chiếc xe bán tải ở phía đối diện của góc đang đi theo sau.
Và phía trước bãi cỏ, một bóng người đột nhiên bước xuống từ chiếc xe bán tải đã đậu ở đó, đó là một người đàn ông gầy gò, anh ta nhìn quanh một lúc thì thấy một số vết đỏ vương vãi trên mặt đất, sau đó từ từ lấy điện thoại di động ra.
“Alô, 110 sao? Tôi muốn báo cảnh sát, ở số 112-10 cảnh viên Hoa An có người bị thương.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.