Cô Ấy Biết Tất Cả

Chương 205: Trên Mí Mắt

Tiêu Nghiêu Nguyệt

26/08/2023

“Luật sư Vệ, đã lâu không gặp.”

Người đàn ông cao lớn chậm rãi đi tới, sau khi đứng trước mặt cô gái, đôi mắt đen như ngọc nhìn chằm chằm vào mắt của Vệ Nguyên, vẻ mặt như đang cười, nhưng hơi thở có chút nguy hiểm.

Vệ Nguyên cau mày.

Trong mọi trường hợp, nói xấu người khác sau lưng không phải là phong thái của một quý ông, nhất là khi bị đối phương bắt gặp tại trận.

Nhưng không có gì, hiện tại anh đang bị bỏ ở phía sau, nếu không có được khí thế, chỉ sợ không còn hy vọng gì nữa, chỉ có thể trơ mắt nhìn tên khốn đối diện ôm được người đẹp về.

Càng đến thời điểm này càng không được để lộ ra điểm yếu của mình, không được để tình địch biết mình đã bị vượt mặt

Lòng người là thứ dễ thay đổi nhất, bất cứ một rung động nhỏ nào cũng có thể phá hỏng một mối quan hệ đã trải qua nhiều năm, những tiền lệ như vậy không phải là không có.

Vì vậy, anh vẫn còn cơ hội.

“Xin chào anh Cận, không ngờ chúng ta lại gặp nhau.”

Vệ Nguyên nắm chặt chiếc cặp trong tay, thản nhiên nói.

Nghe anh nói, Cận Hải Dương hơi nhướng mày rậm, đáp lại một cách khá ẩn ý.

“À, có chút trùng hợp. Gần đây, luật sư Vệ luôn tình cờ gặp bạn gái tôi. Thật sự tôi cảm thấy có chút phiền phức.”

Khi nói, anh khoác vai cô một cách tự nhiên và cười nói

“Luật sư Vệ ăn mặc chỉnh tề vào đêm muộn như vậy, định hẹn hò với người đẹp sao?”

“Đã như vậy, chúng ta đừng làm mất thời gian của người khác. Giờ cao điểm buổi tối, đường dễ tắc nghẽn, làm đàn ông không nên bắt một cô gái phải chờ đợi.”

Nói rồi, anh mỉm cười gật đầu với Vệ Nguyên, dùng sức nhẹ ôm lấy cô gái trong tay anh bước vào cửa chung cư.

Thẩm Lưu Bạch bị anh làm cho kinh ngạc, xấu hổ quay lại nhìn Vệ Nguyên, nhưng lại bị người đàn ông bên cạnh dùng một nụ cười kéo lại.

“Đừng làm rộn.”

Anh nói nhẹ nhàng, trong giọng nói có chút nguy hiểm.

Thẩm Lưu Bạch đột nhiên nghĩ đến sự vướng bận trước đây của mình.

Khi cô lo lắng và chán nản về đào hoa của Cận Hải Dương, có phải cô cũng sẽ tìm cách như vậy?

Mặc dù Vệ Nguyên là bạn lâu năm của cô nhưng từ khi Vệ Nguyên tỏ tình vào đêm đó, bọn họ cũng không thể trở lại đơn giản như vậy.

Mặc dù cô không chấp nhận, Vệ Nguyên cũng không ép, nhưng dù sao người đối phương vẫn chưa chịu thua, nên đương nhiên trong mắt Cận Hải Dương sẽ cảm thấy rất khó chịu.

Nếu là cô, cô cũng sẽ cảm thấy khó chịu.



Nghĩ đến đây, ánh mắt Thẩm Lưu Bạch tối sầm lại.

Cô không xa lánh Vệ Nguyên, không cảm thấy áy náy nhưng cô vẫn không muốn mất đi người bạn này.

Vệ Nguyên là một ký ức hiếm hoi và không u ám trong tuổi thanh xuân của cô, cho dù cô quyết định cắt đứt hoàn toàn với mọi người và mọi thứ trong quá khứ, cô vẫn chưa cắt đứt hoàn toàn với người bạn này, bởi vì anh ta từng là khuôn mẫu mà cô hằng mong ước, đã từng có cuộc sống mà cô ấy mơ ước.

Một gia đình hạnh phúc, ba mẹ yêu thương và một cuộc sống đơn giản, tự do.

Trong mắt Thẩm Lưu Bạch lúc nhỏ, đây là những thứ không phải cứ chăm chỉ là có thể có được, những thứ dù thế nào cũng không thể đạt được.

Những gì anh có là thứ cô thiếu nhất, cô không thể ghen tị mà chỉ có thể chấp nhận số phận của mình. Nếu như cô được sống trong môi trường như Vệ Nguyên thì có phải sẽ dễ dàng hơn rất nhiều không?

Sự tiếc nuối này bắt đầu vơi dần sau khi Cận Hải Dương xuất hiện, đến mức cô dường như đã quên nó đi.

“Việc trước đây em muốn điều tra, có tiến triển.”

Cận Hải Dương bất ngờ nói sau khi ấn nút đóng cửa thang máy.

Thấy Thẩm Lưu Bạch cổ quái nhìn mình, người đàn ông cao lớn anh tuấn theo bản năng sờ mặt của mình, cảm thấy bộ dáng của anh chắc là vẫn ổn.

“Sao vậy? Có gì không đúng à?”

“Không có gì…Anh không còn tức giận nữa sao?”

Nhìn thấy sự nghi ngờ trong mắt cô, người đàn ông đột nhiên hiểu ý cô, trong lòng cười vui vẻ.

“Em lo lắng à?”

Anh cười nói.

“Em sợ anh tức giận sao? Thẩm Tiểu Bạch, lần này em làm tốt lắm.”

Nói rồi anh ôm cô vào lòng và hung hăng xoa mái tóc mềm mại của cô.

“Nè, thang máy có camera!”

Cô gái khó khăn vùng ra khỏi vòng tay anh, tức giận chỉ về hướng camera, rồi cảnh giác chặn môi người đàn ông.

“Em sợ cái gì?”

Đội trưởng Cận bất mãn lẩm bẩm.

“Hai chúng ta là hợp pháp, lại không làm gì quá giới hạn, họ thích thì cứ xem.”

Giáo sư Thẩm bật cười trước thái độ cởi mở của anh.

Cô đột nhiên hiểu rằng cô và người đàn ông trước mặt sẽ không bao giờ có thể đạt được thỏa thuận về các vấn đề tự trọng và giới hạn cuối.

Thấy cô có chút khó chịu, Cận Hải Dương cũng không trêu chọc cô nữa, mỉm cười chuyển chủ đề.



“Vừa rồi em hỏi anh không tức giận nữa, em sợ anh vì Vệ Nguyên mà không vui sao?”

Nhìn thấy cô gật đầu, tâm trạng của anh tốt đến mức sắp bay lên, trên gương mặt đắc ý lại giả vờ thâm trầm nói.

“Thẩm Tiểu Bạch, em cho rằng anh là người dễ giận như vậy sao?”

“Anh rất vui vì bạn có vòng kết nối bạn bè của riêng mình. Em là một cá thể độc lập, anh sẽ không can thiệp vào các mối quan hệ bình thường của em.”

Nghe được anh nói hiên ngang lẫm liệt như vậy, giáo sư Thẩm gật đầu, khéo léo đáp.

“Ồ, vậy ngày mai em sẽ cùng Vệ Nguyên ăn cơm.”

“Trước đây, ở Mỹ cũng định kỳ đi ăn với nhau.”

“Đừng đừng đừng!”

Cận Hải Dương ôm lấy eo thon, nghiêm mặt nói.

“Ai cũng được, nhưng Vệ Nguyên này thì tốt nhất em nên tránh xa.”

Cô gái khẽ hừ một tiếng, nghiêng đầu nhìn người đàn ông trước mặt, trên mặt nở nụ cười nhàn nhạt.

“Không phải anh nói giao tiếp bình thường thì không can thiệp sao? Không phải để em mở rộng vòng bạn bè sao? Sao anh lại đổi ý nhanh như vậy?”

“Không thay đổi. Chính sách này dù có một trăm năm cũng không thay đổi.”

“Nhưng không phải anh đang nói đến là quan hệ bình thường sao? Vệ Nguyên có bình thường không? Trên mặt anh ấy thiếu điều viết rõ lên hết rồi.”

Anh dừng lại, như thể sợ ý mình còn chưa rõ nên nhấn mạnh lại.

“Tình huống trước mắt, Vệ Nguyên không được, em phải tránh xa cho anh.”

“Anh ấy tính kế với em là một chuyện, quan trọng hơn người này là một tai họa. Em từ từ xem đi, từ khi anh ấy về nước đến giờ, mình toàn gặp phải những vụ án phiền phức, có ai mà không có liên quan đến anh ta?”

“Vệ Nguyên chắc là tử thần trong truyền thuyết, đi đến đâu cũng phát sinh vụ án!”

Nghe anh nói, Thẩm Lưu Bạch bật cười.

Cô khinh bỉ liếc nhìn Cận Hải Dương, vì Vệ Nguyên lấy lại công đạo.

“Sao lại có thể tính trên đầu người ta như vậy? Vệ Nguyên là luật sư nên cần khách hàng, anh ấy cũng không thể chọn khách hàng, nếu anh ấy biết mình dính đến nhiều vụ án giết người như vậy, bản thân anh ấy cũng không muốn nhận, anh đừng nói lung tung. “

 

 

 

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Cô Ấy Biết Tất Cả

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook