Chương 74: Phiên Ngoại 2 : Vlog
Hồ 33
19/03/2024
vlog——”Một ngày của đại minh tinh”
“Một ngày của đại minh tinh”, bấm máy, action.”
Sau tiếng vỗ tay giòn giã, ánh sáng video dần sáng lên.
“Xin chào mọi người, tôi là Thần Hi.”
Thần Hi chào ống kính, mặc bộ đồ ngủ cotton màu hồng trắng.
Những làn sóng lớn gợi cảm quyến rũ trước mặt hơi lộn xộn, cô dùng ngón tay dài trắng nõn làm chiếc lược cào chúng ra sau đầu, để lộ khuôn mặt thanh tú trắng trẻo.
“Tôi vừa mới dậy, Tô tỷ nói người khác đều có vlog cá nhân nhưng tôi thì không, có vẻ như tôi không đủ sủng fan, cho nên——”
Thần Hi hai tay ôm mặt, tự mình phối nhạc, “Đang, dang, dang, tôi liền đến đây ya~”
Cô vốn đang ngồi khoanh chân trên giường, nói xong lời mở đầu, không khỏi tiến lại gần máy ảnh, nhưng ánh mắt rõ ràng không nhìn vào máy ảnh.
“Mặt mộc của em, có đẹp hay không?”
Thần Hi nhỏ giọng hỏi.
Ai không biết có thể cho rằng cô ấy đang hỏi người hâm mộ, trên thực tế, Thần Hi ngước nhìn Lê Chỉ, người đang đứng ở cuối giường cầm một cây gậy quay phim, đôi mắt cong cong: “Có phải hay không thiếu tôn trọng không?”
Đều không trang điểm.
Hình ảnh xinh đẹp của cô ấy đã hoàn toàn tan vỡ.
Thần Hi, người gần như dính chặt vào ống kính, không có dùng bất cứ filter làm đẹp hay thon gọn khuôn mặt nào, nhưng làn da của cô ấy mịn màng trắng trẻo như một quả trứng mới bóc vỏ, đặt biệt có độ đàn hồi cùng collagen, một nửa cũng không giống một người đã ba mươi tuổi.
Môi đỏ, răng trắng, khi cười, đôi mắt như lấp lánh những vì sao, khiến cô ấy vô cùng xinh đẹp.
“Mọi người đều biết tôi không có trợ lí, cho nên người giúp tôi quay chính là người tôi tạm thời thuê đến a.”
Thần Hi vui vẻ chớp mắt, đưa tay lấy điện thoại.
Máy quay đột nhiên lật lại, quay mặt về phía Lê Chỉ không có khả năng tự vệ.
Đại tiểu thư hôm nay ăn mặc giản dị, mặc áo len cổ lọ màu trắng bó sát, quần chín điểm màu đen đơn giản, mái tóc dài ngang vai được buộc gọn sau tai, không để tóc mái, trên tai chỉ đeo đôi bông tai bạc..
Cô ấy cũng không trang điểm vì không mong muốn xuất hiện trước ống kính.
Cổ tay áo len của Lê Chỉ hơi xắn lên, để lộ một nửa cánh tay trắng nõn mãnh khãnh.
Bàn tay có thể độc tấu piano bất cứ lúc nào đang cầm gậy máy ảnh mà không cần điện thoại di động.
Thần Hi mỉm cười, “Tôi giới thiệu với các bạn, hôm nay đây là trợ lý riêng của tôi, trợ lý quay vlog - Lê Chỉ~”
Phụ đề cùng hiệu ứng đặc biệt sẽ được thêm vào sau.
“Vỗ tay chào mừng Lê Chỉ tỷ tỷ~”
Thần Hi đặt điện thoại xuống và vỗ tay.
Lê Chỉ, mới ngoài ba mươi, có vòng eo thon, đôi chân thẳng thon dài, ngay cả mắt cá chân xinh xắn lộ ra dưới chiếc quần crop trông đặc biệt gợi cảm.
Lê Chỉ bất đắc dĩ nhìn Thần Hi, đưa tay nhận điện thoại, nhẹ giọng nói: “Tập chung quay.”
Giọng nói trong trẻo, nhẹ nhàng mang một ngữ khí sủng nịch, dễ chịu cùng uyến rũ không thể tả.
Thần Hi đứng dậy, trước khi máy quay bắt được cô ấy, cô ấy đã cúi xuống hôn lên mặt Lê Chỉ.
Nhỏ giọng nói: “Nụ hôn buổi sáng hôm nay~”
Lông mi của Lê Chỉ cụp xuống, khóe miệng hiện lên một nụ cười nhẹ, hai lúm đồng tiền nhỏ hình quả lê lộ ra ở hai bên má.
Máy quay quay lại Thần Hi, người đang đi về phía trước trên tấm thảm bằng đôi chân trần.
“Tôi không biết người khác quay vlog như thế nào, Tô tỷ chỉ muốn ngẫu hứng quay lại cuộc sống hôm nay của tôi thôi.”
Thần Hi vén tóc ra sau, mỉm cười trước ống kính: “Vậy cuộc sống của tôi hẳn là rất bình thường.”
“Ừm, cũng rất nhàm chán.”
Thần Hi đi vào phòng thay đồ chọn quần áo hôm nay mặc.
Từ camera có thể thấy rõ phòng thay đồ lớn chiếm diện tích lớn chứa đầy các phong cách mùa đông, bao gồm cả của Thần Hi và Lê Chỉ.
Trang phục của Lê Chỉ có thể trang trọng, đơn giản hơn vì lý do công việc.
Vì công việc của Thần Hi khác với cô nên phong cách ăn mặc của cô cũng hoàn toàn trái ngược.
“Những bộ váy đẹp đẽ sang trọng ở đây đều là mặc đi sự kiện. Ừm, đều là hàng cao cấp, chưa từng xuất hiện trước ống kính.”
“Vì vậy, đừng chụp ảnh màn hình lại, đến khi thấy tôi mặc, hãy giả vờ như lần đầu tiên thấy tôi mặc, nhớ hay tỏ ra kinh ngạc nha.”
“Đây là trang phục dùng cho khi lại sân bây.”
“Đây là quần áo tôi mặc ở nhà vào kỳ nghỉ.”
Thần Hi về cơ bản là ở nhà vào mùa đông, không ra ngoài vì sợ lạnh.
Người hâm mộ từng tò mò rằng Thần Hi là một tiểu yêu tinh nên cô mới có thời gian ngủ đông.
Thực ra, cô chỉ tranh thủ mùa thu để hoàn thành công việc, để có thể nghỉ ngơi ở nhà, dành thời gian cho gia đình trong dịp Tết.
Hôm nay là ngày rằm tháng giêng âm lịch, như thường lệ, Thần Hi ở nhà nghỉ lễ đón Tết Nguyên Tiêu.
Thần Hi chọn trang phục cùng màu với Lê Chỉ, nhưng phong cách lại khác.
Trang phục đôi~
Đại tiểu thư mặc áo len cổ lọ mỏng, trong khi Thần Hi chọn áo len cổ tròn rộng kết hợp với quần bút chì đen.
Cô giơ quần áo lên, tiến lại gần camera, nhẹ nhàng nói: “Không thể xem đại minh tinh thay đồ a ~”
“Trả phí cũng không được, chúng tôi phải bảo vệ trẻ vị thành niên, không thể để lộ từ phần cổ xuống, là người của công chúng tôi phải làm gương.”
Cô mỉm cười, hơi ngẩng đầu lên: “Nhưng trợ lý tỷ tỷ có thể nhìn xem, bởi vì trở lý tỷ tỷ đã trưởng thành rồi.”
Xứng đáng được hưởng niềm vui của người trưởng thành.
Lê Chỉ đã che ống kính lại, ống kính hoàn toàn tối đen, thường được gọi là “kéo đèn“.
Nhưng khi Thần Hi đi tới, Lê Chỉ tiến tới hôn lên môi cô, được hưởng lợi của người trưởng thành.
Thời gian Thần Hi thay quần áo cuối cùng sẽ được chỉnh sửa thời gian hiển thị trong video hoàn chỉnh sẽ chỉ là một giây ngắn ngủi.
Thay quần áo xong, Thần Hi Live làm bữa sáng, kỹ thuật điêu luyện, thoạt nhìn không phải là diễn.
“Thông thường, khi tôi có thể thức dậy thì tôi sẽ nấu ăn, kỹ năng nấu nướng của đại tiểu thư... thực sự là rất tệ.”
Thần Hi trước ống kính phàn nàn: “Lần trước cô ấy lén lút đãi tôi một bữa sáng thịnh soạn, trong trứng vẫn còn vỏ trứng chưa bóc vỏ.”
Kinh khủng thật.
Lê Chỉ nhìn chằm chằm vào cô.
Thần Hi cười nói: “Đại tiểu thư trừng mắt nhìn tôi, a, đại tiểu thư cũng muốn giữ thể diện, cũng có ránh nặng là tổng tài của riêng mình.”
“Ránh nặng tổng tài” Lê Chỉ chỉ nặng một vài lạng, trong khi ránh nặng của “vợ đại minh tinh” nặng tới vài tấn.
“Tiểu Quất Tử, Lí Tử, Mật Đào, đến giờ ăn rồi ~”
Camera tập chung vào ba con mèo trên mặt đất.
Ngoài Tiểu Quất Tử được nhặt về, Thần Hi còn nuôi thêm hai con mèo trong năm vì sợ Tiểu Quất Tử cô đơn.
“Tiểu Quất Tử rất ngoan, không hề từ chối Lí Tử và Mật Đào, thường xuyên liếm lông nhau, đúng là một người anh trai tốt, lại còn là một người chú tốt nữa ~”
Xét về độ tuổi thì Tiểu Quất Tử lớn tuổi hơn hai chú mèo này rất nhiều.
Thần Hi cho mèo ăn rồi ăn.
Cảnh ăn uống chỉ quay đồ ăn, vì “trợ lý cũng phải ăn”
Hai người có sự phân công lao động rõ ràng trong cuộc sống hàng ngày.
Thần Hi nấu ăn sau đó Lê Chỉ rửa bát.
Cô tạm thời rời đi, điện thoại dùng giá chống đỡ đặt đặt trên bàn.
Đột nhiên có thể nhìn thấy bóng dáng bận rộn của Thần Hi trong camera cố định——
Xẻng phân.
Nuôi ba con mèo, xẻng phần là một khối lượng công việc khá nhiều.
Điều này cũng bao gồm việc làm sạch lông mèo trên sàn cùng ghế sofa.
Đặc biệt Mật Đào là một chú mèo ragdoll, một chú mèo lông dài, còn Lí Tử lại tốt hơn, đó là một con mào Anh lông ngắn.
Ba chú mèo trở nên bụ bẫm, dần dần biến thành “lợn”, trông giống như Tiểu Quất Tử.
Bây giờ là mười giờ sáng để hoàn thành tất cả những việc này.
Thần Hi cầm điện thoại di động cá nhân lên, nằm trên tấm thảm trắng trước cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn, vừa chơi điện thoại di động vừa cùng ba con heo tắm nắng.
Cô ấy dường như quên mất mình vẫn đang quay vlog, đầu tiên cô ấy quay lưng lại với camera và vuốt ve từng con mèo, sau đó cắt móng cho mèo, cuối cùng là nằm xuống cùng với mèo.
Tiểu Quất Tử nằm trên vai Thần Hi, Mật Đào nằm trên chân, Lí Tử ở trên khung mèo leo trèo, đuôi cụp xuống đung đưa nhàn nhã.
Một người và ba con mèo dưới ánh nắng mùa đông, khoe vẻ thoải mái tĩnh lặng của thời gian.
Camera quá cao, Thần Hi đang nằm thẳng hoàn toàn không có hình ảnh, cho đến khi Lê Chỉ, trợ lý tạm thời, sau khi kết thúc cuộc họp video công việc, bước ra khỏi phòng làm việc.
Lê Chỉ bước tới, cố gắng không xuất hiện ở trong khung hình, duỗi đôi chân mang tất len màu trắng ra chạm nhẹ vào eo Thần Hi.
Thần Hi theo sức lực của Lê Chỉ xoay người, từ nằm ngửa dần chuyển sang nằm sấp xuống.
“Phơi nắng đến khi cả hai mặt đều vàng~”Thần Hi chậm rãi quay người nói: “Cảm ơn vợ ~”
“Em phơi năng chín rồi, vừa nóng vừa thơm, chị có muốn nếm thử không?”
Câu này sẽ bị cắt bỏ sau.
Lê Chỉ chỉ vào điện thoại, Thần Hi mới nhớ ra: “Em thậm chí đã quên rồi.”
Cô bật dậy, đi đến trước ống kính, chắp tay cúi đầu nói: “Xin lỗi, tôi bình thường đều sẽ là ở trạng thái này, cái này trạng thái lười biến, đều quen rồi.”
Thần Hi đã tắt dần khỏi vầng hào quang của ngôi sao, đây là cách ở nhà riêng, ngủ, chơi với mèo cùng phơi nắng.
Bỏ qua phòng thay đồ sang trọng, căn hộ hơn 200 mét vuông của cô, nó thực sự rất bình dị.
Mọi người luôn nghĩ rằng những người nổi tiếng phải ra ngoài vui chơi trong những ngày nghỉ, đi du lịch vào ban ngày và tham gia các câu lạc bộ vào ban đêm.
Danh lam thắng cảnh trong nước không ai có thể nhìn thấy, chỉ có paparazi nước ngoài mới có thể nhìn thấy lưng của họ.
Hôm nay Thần Hi sẽ kể cho mọi người nghe về kinh nghiệm của bản thân——
Khi không đi làm, cô sẽ nằm ở nhà, tận hưởng kỳ nghỉ yên bình như hầu hết nhân viên văn phòng được nghỉ.
Thần Hi không có thừa nhận là mình đã già, cho dù cô ấy trẻ thêm mười tuổi, cùng sẽ nằm ở nhà.
Trời đã gần trưa, Thần Hi tranh thủ đứng dậy nấu ăn.
Ở nhà có hai cái tủ lạnh, “Cái này dùng để đựng mỹ phẩm, mặt nạ cùng nước hoa.”
Thần Hi mở một trong số chúng ra, đưa ra một cách ngắn gọn.
“Đây là một chiếc tủ lạnh sinh hoạt.”
Tủ lạnh lớn chứa đầy thức ăn và đồ uống “Sữa chua và nước trái cây này đều là của tôi ~”
Thần Hi lấy một cái, mở ra uống: “Đại tiểu thư thích uống trà và nước đun sôi để nguội, chị ấy sống rất lạnh mạnh.”
Ngoài đồ ăn nhẹ, còn có trái cây cùng rau củ mua hôm qua trong tủ lạnh.
Về phần hải sản và thịt, Thần Hi đã đặt hàng trên điện thoại, đoán chừng tầm hai mươi phút nữa sẽ được giao đến.
Đơn hàng sẽ được giao trong khoảng hai mươi phút.
“Tôi rất thích nấu ăn.”
Camera hướng vào phòng bếp, Thần Hi cùng Lê Chỉ đều đeo tạp dề màu hồng, Lê Chỉ đang giúp cô nấu ăn.
“Có cần phải nói tiếp không?” Thần Hi suy nghĩ một lát.
“Vậy thì sự khác biệt giữa cái này cùng phát sóng trực tiếp là gì?”
Lê Chỉ nói với cô ấy: “Phát sóng trực tiếp có tương tác thời gian thực, nhưng vlog thì không.”
Trong bếp im lặng ba giây.
“Tại sao khi so với chị, em đột nhiên ngốc như vậy a?”
Thần Hi thấp giọng nói: “Em vì cái gì lại hỏi vấn đề ngu ngốc vậy a?”
Lê Chỉ cười, “Hình tượng của học bá đâu rồi a?”
“Em để ở trường quay rồi,“ Thần Hi uống sữa chua sờ bụng, “Có lẽ em đang mang thai ngốc ba năm rồi.”
Lê Chỉ thực tế đã rửa tay, lau nước và chạm vào, “Nhiều nhất là nửa giờ nữa mới sinh.”
Sữa chua giúp nhu tràng.
“Bác sĩ Lê biết rất nhiều, em quả thật là một mama ngốc a.”
Thần Hi nhẹ nhàng gạt tay cô ra: “Nếu fan thật sự tin vào đều đó thì làm sao?”
“Vậy thì lấy Tiểu Quất Tử mang ra cho bọn họ xem.”
Thần Hi cau mày nói: “Vậy em sẽ ngu ngốc chín năm.”
Có ba con mèo giống như Tiểu Quất Tử trong gia đình cô ấy.
Có vẻ như nhân cách của bậc thầy học thuật đã thực sự không còn nữa.
Thần Hi sợ nếu nói nhiều sẽ có người tin đều đó là thật, nên cô chuyển chủ đề trở lại sự khác biệt giữa phát sóng trực tiếp và vlog.
“Em thích tương tác,“ Thần Hi gắp một miếng thịt lên nếm thử, “Ngon lắm~”
Cô càng nhập vai, quay người lại đối diện với ống kính và bắt đầu diễn: “Thịt kho tàu kiểu tây, giá khởi điểm là một tệ, nếu bạn nào muốn ăn bình luận số 1.”
“Kỹ năng nấu nướng của tôi rất tuyệt vời. Sở dĩ tôi có kỹ năng nấu nướng tuyệt vời như vậy là nhờ ba ma tôi.”
“Tôi đã nấu những bữa ăn cho mama tôi từ lâu, tôi đã nấu chúng theo nhiều cách khác nhau.”
Thần Hi hiếm khi nói về gia đình trước ống kính.
“Gia đình tôi không giàu có như lời đồn bên ngoài. Bạn chắc không biết hồi đại học tôi đã khổ sở như thế nào đâu.”
Thần Hi nói: “Tôi còn đau khổ hơn nhiều so với những nữ anh hùng sa sút trong phim thần tượng“.
“Tôi không đủ khả năng mua lẩu ly, cùng không đủ tiền mua mỳ ăn liền, tôi chỉ ăn bánh hấp giá năm mươi xu cùng rong biển vụn giá một tệ, một bữa ăn một lần, một bữa cho cả ngày.”
“Bởi vì lúc đó mama tôi bị bệnh.”
Có lẽ thời gian thực sự có thể xóa đi vết sẹo trong lòng tôi.
Thần Hi bây giờ có thể kể lại sự việc trong quá khứ này với giọng điệu bình tĩnh, điều mà ngay cả cô cũng không ngờ tới.
“Để chữa bệnh, tiền bạc của gia đình đã tiêu hết, số tiền có thể vay được đều đi vay.”
“Khi là sinh viên, tôi vừa học và vừa làm việc bán thời gian, nộp đơn xin học bổng khuyến khích cho sinh viên nghèo trong ba năm. Trong ba năm đó, ngoại trừ đồ ăn thừa của mama tôi, baba và tôi hầu như đều không ăn đến thịt cá.”
“Ừh, món thịt kho giống như vậy cũng không có.”
Lê Chỉ lần đầu tiên nghe thấy những gì Thần Hi nói và lặng lẽ nhìn cô.
Thần Hi lấy thịt kho ra khỏi nồi, màu sắc rất đẹp, hai phần mỡ ba phần thịt, nhìn rất ngon miệng.
“Khi mama tôi qua đời, tôi tự học lấy chứng chỉ giáo viên ở ký túc xá, mong được ra ngoài dạy thay trong những ngày nghỉ lễ để kiếm tiền, lúc đó chưa có 'chính sách giảm gấp đôi' như bây giờ, nên vẫn còn những lớp học hè.”
“Baba tôi gọi điện, vừa khóc vừa nói mama tôi sắp đi và muốn tôi nhanh chóng quay về tiễn mama.”
“Bởi vì quá đột ngột, trước sau chỉ có mười phút, từng phút cấp cứu đến khi thất bại, thời gian rất ngắn, cho nên việc xảy ra trước đó tôi không biết.”
“Baba tôi, như các bạn đã biết, Khúc tổng, là một người đàn ông to lớn cao 1,8 mét, ông đã khóc trong điện thoại đến mức không nói nên lời“.
Thần Hi cúi đầu xuống.
Lê Chỉ lấy khăn giấy lau nước mắt cho cô.
Hai người quay lưng về phía camera.
Thần Hi hít sâu một hơi, “Tôi cũng không phải là kẻ thua cuộc, tôi cũng không có tin tức tiêu cực nào cần bán ra để thu hút người hâm mộ, tôi chỉ là đột nhiên xúc động mà thôi.”
“Lúc đó tôi không thể chấp nhận được vì quá yêu mama nên tôi đã ngất xỉu ngay khi vừa chạy ra khỏi khu ký túc xá“.
Do quá buồn bã, suy dinh dưỡng nên Thần Hi lúc đó gầy đến mức ngay cả một cô gái tên Nhan Đã cũng có thể dễ dàng bế mình lên như một công chúa.
“Một thời gian dài sau đó, tôi cảm thấy mọi điều tốt đẹp của cuộc sống tôi đều biến mất“.
“Bởi vì baba cùng tôi đều đã cố gắng, nổ lực hết sức để có thể giữ mama ở lại, nhưng vẫn không thể giữ được.”
“Kể từ khi đó, tôi rất sợ cảm giác có rồi lại mất đi, đến mức thật sự sợ có được, đó cũng là mấy năm trước tâm bệnh cuả tôi”
Đây cũng chính là nguyên nhân cô cũng chỉ dự định cùng đại tiểu thư vui đùa.
Cô sợ Lê Chỉ thuộc về cô rồi, sau đó lại chia tay.
Thần Hi chịu không nổi đả kích lần thứ hai.
Lê Chỉ tựa hồ hiểu được, cô vòng tay ôm lấy bờ vai gầy gò của Thần Hi, nghiêng đầu hôn lên những giọt nước mắt nơi khóe mắt cô.
Đây là hôm nay Lê Chỉ lần đầu tiên chủ động xuất hiện trước ống kính, cũng là lần đầu tiên cô ấy chủ động hôn Thần Hi trước ống kính.
Thần Hi vòng tay qua eo Lê Chỉ, vùi mặt vào cổ cô, thì thầm điều gì đó.
Hai cô gái, không thể gọi là cô gái được nữa, hai người phụ nữ ôm ấp nhau, như đang nâng đỡ nhau, chữa lành cho nhau, không thể tách rời.
Thần Hi cũng đã từng không dám có được, Lê Chỉ trước đây cũng không có được.
Hai người phụ nữa đã từng tổn thương vì “gia đình” đã gặp nhau, dùng trái tim dịu dàng, nồng nàn nhất của mình để chữa lành vết thương cho nhau.
“Tất cả những cảnh này đều sẽ bị cắt bỏ.”
Thần Hi khóc xong, mới khôi phục bình tĩnh, giọng nói cũng chậm rãi trở nên vui vẻ trở lại.
“Sau này, baba tôi bắt đầu làm việc chăm chỉ ngày đêm để tôi có thể sống cuộc đời của một công chúa. Tôi là động lực và hy vọng sống sót của ông ấ, tôi yêu baba tôi“.
Thần Hi nhìn vào camera và nói: “Baba tôi chắc chắn sẽ khóc sau khi xem cảnh này.”
Hôm nay có quá nhiều điều được tiết lộ.
Ví dụ như kỹ năng nấu ăn của Lê Chỉ kém, ba cô là người mạnh mẽ cũng sẽ rất dịu dàng, thậm chí còn có chuyện “năm năm sinh ba”
Tuy nhiên, nó sẽ được chỉnh sửa sau cho phù hợp.
“Món ăn hôm nay bao gồm thịt lợn kho, tôm chiên dầu, nấm và rau xanh, cải ngọt luộc.”
Thần Hi cúi người đếm rau, quay đầu mỉm cười nhìn ống kính gần như áp sát mặt cô: “Thịt đều là của ta, đại tiểu thư là thỏ, chỉ ăn rau.”
Những năm gần đây Lê Chỉ chịu ảnh hưởng của Thần Hi, sở thích cũng có chút thay đổi. Không giống như trước đây, một chút xíu dầu cay cũng không được.
Giống như đĩa tôm đó, cô chỉ ăn được một con.
Đương nhiên, năm con còn lại đều là của Thần Hi.
Sau bữa trưa, Thần Hi lại chạm vào chiếc bụng tròn của mình trước ống kính.
“Tôi sẽ làm một trò ảo thuật cho bạn xem.”
Thần Hi hít sâu, siết chặt bụng, bụng phẳng lì săn chắc, “Vòng eo nhỏ dưới ống kính của nữ minh tinh.”
Cô một tay giữ chiếc áo len rộng thùng thình sau lưng, tay kia để lộ bụng mình ra.
“Nhìn lại.”
Thần Hi thả lỏng, cô nhẹ nhõm duỗi thẳng lưng, cái bụng phẳng lì vốn có ngay lập tức tròn trịa, như thể cô đang mang thai ba tháng.
Cô mỉm cười: “Đây là vòng eo lớn của một đại minh tinh ở ngoài ống kính.”
Thần Hi biểu diễn xong có chút xấu hổ, cô cởi áo len sau lưng, lắc lắc để che bụng.
“Các bạn xem xong thì hãy quên nó đi, tôi cần một chút liêm sỉ.”
Cô lẩm bẩm: “Chờ lát nữa quá trình tiêu hóa sẽ biến mất, thực ra cũng không béo lắm.”
Thần Hi đi loanh quanh vài vòng để tiêu cơm, sau đó ngủ trưa khi đã gần một giờ.
Mãi đến ba bốn giờ chiều cô mới tỉnh dậy.
Thần Hi chán nản lấy tay che mặt, khoanh chân ngồi trên giường, tư thế giống như buổi sáng.
“Hhuhuhuhuhu tôi là người không giống đại minh tinh nhất, àm sao một người nổi tiếng có thể có một cuộc sống nhàm chán và vô nghĩa như tôi được?”
Thần Hi hít một hơi thật sâu và vén tóc ra sau, “Xin chào mọi người, tôi là Thần Hi nghiệp dư. Rất vui được gặp mọi người ~”
Đã phiền phức đủ rồi, Thần Hi bắt đầu trang điểm, chọn quần áo, hiển nhiên là đi ra ngoài.
“Baba nói mấy giờ sẽ đến nơi?”
Thần Hi hỏi Lê Chỉ: “Nãi nãi thì sao?”
“ồ ồ.”
Hôm nay là Tết Nguyên Tiêu, bọn họ đã đặt chỗ để ăn lẩu.
Kể từ khi kết hôn, hai gia đình đã cùng nhau đón những ngày nghỉ lễ.
Đôi khi Thần Hi lỡ quay phim, Lê Chỉ sẽ đi cùng cô, Khúc ba sẽ đến Lê gia để đi cùng nãi nãi, ông còn hiếu thảo hơn Lê ba rất nhiều.
Hai người thay quần áo rồi đi ra ngoài.
Trợ lý vẫn là Tiểu Trương.
“Đây là Trương trợ lý, chứng nhân tình yêu của chúng tôi, lúc sau nhớ tắt tiếng “tình yêu” nha.”
Thần Hi nhắc nhở chính mình.
“Đây là nhân chứng beepbeep của chúng tôi, trợ lý Trương...”
Cả xe im lặng.
Có vẻ như thậm chí còn không rõ ràng hơn.
“Quên đi, quên đi, đây là Tiểu Trương.”
Thần Hi, người xuất hiện trở lại trong ống kính, trang điểm nhẹ, cô dùng điện thoại di động chụp ảnh cửa sổ ô tô.
“Hình như mọi người đều đã về nhà đón năm mới. Trên đường ít người quá.”
Lê Chỉ đang cùng trợ lý Trương thảo luận về lịch làm việc, Thần Hi đang chơi một mình: “Tiểu Trương cũng về nhà, hôm nay cậu ấy được tính là tăng ca.”
Tuy rằng không có chướng ngại vật, nhưng Thần Hi sẽ tự hỏi người khác tò mò cái gì.
Cô quay sang Lê Chỉ nói: “Bảo bối, em rất muốn bắt đầu phát sóng trực tiếp, cảm giác càng thú vị hơn.”
“Sẽ bị chặn.”
Nhóm chống tệ nạn mạng nhất định sẽ tìm đến và chặn phòng phát sóng trực tiếp của Thần Hi.
“...”
“Em lại không phải lái xe.” Thần Hi cảm thấy bất bình.
Trong xe vang lên tiếng nhạc, Thần Hi đặt điện thoại di động lên đùi, nắm lấy cánh tay Lê Chỉ, tựa vào vai cô chậm rãi hát theo bài hát.
Khi máy quay quay lại, họ đã tới được phòng đã đặt.
“A di!”
Thần Hi ôm Trần a di.
“Tỷ tỷ” Lê Thanh đứng dậy hô to.
Hai người ở gần nhau nên đến sớm.
Lê Thanh sau khi tốt nghiệp đang làm công việc mình thích, tuy không kiếm được tiền nhưng ít nhất tóc anh ấy vẫn còn, trông như một cậu nhớ mới lớn.
“Em trai tôi vẫn còn độc thân~”
Thần Hi che miệng, nhỏ giọng nói với ống kính: “Tìm bạn gái trực tuyến.”
Lê Thanh thoạt đầu cũng khá tùy ý, nhưng vừa nghe lời này, anh lập tức cảm thấy áp lực, chỉnh lại tóc tai quần áo, “Phát sóng trực tiếp sao?”
“Vlog.”
Lê Thanh hỏi: “Tôi có thể xuất hiện trước ống kính được không?”
Thần Hi không biết có tác dụng hay không, “Trước hưởng thụ, nếu không có tác dụng thì lát nữa cắt đi.”
Quay xong gửi cho Tô Giang, nhờ nhóm của cô ấy để mắt tới, xem xét nên cắt bỏ đoạn không phù hợp.
Cho nên hôm nay Thần Hi quay rất tùy ý, bởi vì cô biết, những gì không nên có sẽ bị cắt bỏ.
Camera quét qua Trần a di.
Bà ấy chăm sóc bản thân rất tốt, cảm thấy mấy năm nay không có gì thay đổi ngoại trừ tính tình bà ấy dịu dàng hơn.
Sau đó còn có Lê Thanh, người vừa xuất hiện..
“Nãi nãi đâu?”
Thần Hi nhìn thấy túi xách của nãi nãi nhưng không có ai ở đó.
Túi trên ghế là do Thần Hi mua.
Lão thái thái cho biết mình không quan tâm đến thời trang, nhưng mỗi lần ra ngoài đều sẽ mang nó trên vai.
Thần Hi sẽ về Lê gia trong những ngày nghỉ để chơi bài với bà vã đưa bà ra ngoài chơi, nếu thời tiết tốt, hai người sẽ đi du lịch.
Có lẽ ở nhà không còn nhàm chán như trước nữa, Lão thái thái tính tình đã tốt hơn rất nhiều, nếu không có chuyện gì sẽ hỏi Thiến Thiến. “Lý tỷ lại nhắc tới con, cô ấy nói đã mua món hải sản mà con thích nhất, nếu có thời gian hay đến đây.”
Trần a di chỉ về hướng phòng tắm: “Mới ra ngoài.”
Thần Hi trong giây lát liền hiểu được.
“Khúc thúc của em ở đâu?” Lê Thanh hỏi.
“Baba đang trên đường đến, chắc sẽ nhanh đến thôi.”
Thần Hi cởi áo khoác, cầm lấy camera điện thoại di động, bảo Lê Chỉ cởi áo khoác ngoài của cô.
Cánh cửa phòng mở ra, Lão thái thái đã quay lại.
Lão thái thái Lê gia có mái tóc ngắn màu bạc được chải tỉ mỉ, đeo kính đọc sách trên sống mũi, eo thẳng, dáng người rất tao nhã, giống như một giáo sư đã nghỉ hưu trong khuôn viên trường đại học.
“Nãi nãi~”
Thần Hi mở rộng vòng tay, ấm áp ôm lấy bà.
Lão thái thái a một tiếng, trách móc cười: “Con lớn rồi mà vẫn như trẻ con vậy.”
Bà chạm vào tay Thần Hi: “Lạnh không?”
“Không lạnh đâu nãi nãi, cin đang quay vlog để ghi lại ngày của đại minh tinh, nãi nãi có muốn xuất hiện không?”
Thần Hi che ống kính hỏi.
Lão thái thái do dự, nhưng tay bà đã bắt đầu chải tóc quanh tai: “Bà từng tuổi này rồi, vẫn còn làm việc này làm gì a?”
Thần Hi hiểu rằng đó là “Ép buộc ghi hình>“.
Thần Hi tập chung vào Lão thái thái.”Đây là nãi nãi của tôi, một Lão thái thái vô cùng xinh đẹp vô cùng thời thượng “
Lão thái dè dặt, không nhìn vào ống kính, bắt chéo chân, chỉnh kính mà không rời mắt, có giọng điệu nhất định.
Sau khi máy quay ngừng lấy nét vào bà, Lão thái thái hỏi Thần Hi: “Thiến Thiến, nói thật với nãi nãi, có phải không còn nổi tiếng nữa không?”
Thần Hi đã đưa gậy chụp ảnh cho Lê Chỉ, Lão thái thái còn tưởng rằng nó đã tắt máy quay.
“Không có a.”
“Vậy tại sao đều lại dở trò lố lăng này?”
Lão thái thái nói: “Nếu đã không còn nổi tiếng, liền sẽ không đi đóng phim nữa, như Trần a di con ở nhà, uống trà, tỉa hoa, có việc gì thì ra ngoài đi, lúc rãnh rỗi thì đánh bài, tốt biết bao nhiêu.”
Thật là, giờ ai cũng biết cuộc sống hằng ngày của các phu nhân là như thế nào rồi.
Thần Hi cười nói: “Lão thái thái, con vẫn còn rất nổi tiếng, bà quên lần trước chúng ta ra ngoài đã được nhận ra và xin chữ ký à?”
Hai người cùng nhau trò chuyện, giọng nói rất trầm, khả năng thu sóng của điện thoại còn hạn chế nên không thể nghe rõ.
Các món ăn đã được dọn ra nhưng Khúc ba lại đến muộn.
“Tôi đến muộn rồi, phạt gắp thức ăn, các người ăn tôi sẽ nhìn xem.”
Khúc ba lần lượt chào hỏi, khi Thần Hi và Lê Chỉ đến, ông đưa tay ôm lấy họ: “Con gái.”
“Baba, vlog.” Thần Hi chỉ vào camera.
“Tô Giang nhờ con làm?” Bố Khúc hiểu ra, “Con muốn gì thì ghi lại, đừng hạn chế, sau này sẽ có người chỉnh sửa, không phải như phát sóng trực tiếp.”
Giới trẻ ai cũng sẽ hiểu, chỉ là muốn cùng Lão thái thái nói một chút.
“Lão thái thái, tôi nhờ người mua cho ngài một chiếc chậu ngâm chân, nghe nói nó có tác dụng xoa bóp huyệt đạo, để trong xe của tôi, khi nào về tôi sẽ đưa ngài.”
“Sao lại tặng quà cho tôi a?” Lão thái thái mắng ông ây, “Cả người đã lạnh, tìm cái gì nóng nóng uống cho ấm người a.”
Cả nhà quây quần bên nhau, chính thức bắt đầu bữa ăn.
Thần Hi hỏi người phục vụ: “Chúng tôi có một phục vụ(baba)gắp thức ăn, bạn có thể giúp chúng tôi quay lại được không?”
Người phục vụ là một chàng trai trẻ, thật ngạc nhiên khi được gặp trực tiếp Thần Hi, điều đáng ngạc nhiên hơn nữa là thấy cô ấy cùng nhau dùng bữa tối trong gia đình.
Đối phương liên tục gật đầu, “Yên tâm, giao cho tôi.”
Thần Hi cúi đầu cảm ơn, sau đó ngồi xuống.
Chiếc bát trống rỗng của cô đã có sẵn tôm, sách bò.
Lê Thanh nói với Lê Chỉ: “Sao năm nào tỷ tỷ cũng đều thiên vị vậy a? Món nào mang đến người đầu tiên đều sẽ là Thiến Thiến tỷ, đại minh tinh phải giữ dáng, em không thể thay tỷ ấy chia sẻ một chút mỡ thừa sao?”
Lê Chỉ liếc anh ấy một cái, chưa kịp nói gì thì Lão Thái Thái đã mắng Lê Thanh: “Con bao nhiêu tuổi mà còn tranh sủng?”
Không nên hỏi Thần Hi câu hỏi này sao?
Đã bao nhiêu tuổi rồi vẫn là con cưng của cả nhà.
“Thiến Thiến lại gầy rồi, Chắc chắc quay phim vất vả, ăn nhiều một chút a.”
Trần a di nhẹ giọng nói: “A di mang cho con một hộp trà bồi bổ sức khỏe, lát nữa con nhớ lấy lại nhé.”
Bố Khúc bưng đồ ăn lên: “Thiến Thiến, Tiểu Chỉ, Tiểu Thanh, nếu hai đứa không có việc gì làm trong dịp Tết Nguyên Đán thì chúng ta ra ngoài chơi đi, cả Lão thái thái cùng Trần tỷ, chúng ta đi chơi ba đến năm ngày rồi quay lại.”
“Được, nghe lời thúc.”
Thần Hi nhìn Lê Chỉ, thấy cô gật đầu, liền cười nói: “Được ~”
Cô đứng dậy với ly nước trái cây trên tay: “Cảm ơn mọi người đã yêu thương con thêm một năm nữa~”
Lão thái thái thoạt đầu không hài lòng: “Tiểu tử, đang nói cái gì?”
Chúng ta đều là một gia đình, tại sao lại khách sáo.
“Vậy thì, cảm ơn mọi người đã xuất hiện trong vlog của con.”
Thần Hi đưa cốc ra: “Cạn ly~”
“Cạn ly!”
Tất cả những món uống đều là nước trái cây, sữa tươi cùng nước ấm.
Khả năng uống rượu của Thần Hi thực sự kém, cô không dám thử trước mặt người khác.
Khói ở nồi lẩu bóng lên nghi ngút, trên bàn còn có tiếng cười nói vui vẻ.
Trần a di trêu chọc Lê Thanh về việc còn độc thân, Lê Thanh đáp lại một cách hài hước, khiến Thần Hi bật cười và dựa vào vai Lê Chỉ.
Lê Chỉ hơi nghiêng đầu, mặt áp vào mái tóc mềm mượt của Thần Hi.
Cô ấy có lẽ đã quên máy ảnh, cúi đầu hôn lên tóc Thần Hi. Thần Hi cảm nhận được điều đó mỉm cười với cô.
Lê Chỉ giơ cốc sữa ấm trong tay lên, nhẹ giọng hỏi: “Cung ly”
Thần Hi mỉm cười cầm lấy nước trái cây của cô.
Hai người dựa vào nhau, hai ly nước trên tay va chạm nhẹ, phát ra âm thanh giòn tan, ngọt ngào.
Thần Hi ngẩng đầu uống nước trái cây, Lê Chỉ cúi đầu nhấp sữa.
Dù không nói nhiều nhưng không ai có thể hòa hợp được tâm trạng giữa hai người.
Về Thần Hi, thực sự có rất nhiều tranh cãi trên mạng.
Có người cho rằng cô vào giới giải trí chỉ để vui chơi, dựa vào hình tượng để nổi tiếng, thu hút người hâm mộ bằng trêu trò hạnh phúc giả tạo.
Rất nhiều, rất nhiều.
Phía sau ánh sáng hào quang rực rỡ, ẩn chứa biết bao nhiêu đồn đoán đen tối.
Thần Hi không bao giờ bận tâm để chứng minh điều đó.
Cuộc sống của cô tốt đến mức dù sống hạnh phúc mỗi ngày nhưng cô lại coi thường thời gian trôi qua, cô không còn thời gian để quan tâm đến những gì người khác nói.
Thần Hi không quan tâm đến đều này, nhưng Tô Giang là người đại diện của cô, vẫn hy vọng trên mạng những lời chúc phúc sẽ nhiều hơn những lời ác ý.
Tô Giang yêu cầu cô xuất bản vlog hàng ngày vì cô muốn mọi người nhìn thấy tính cách chân thật và đáng yêu của Thần Hi dưới ống kính của Thần Hi.
Cô thực sự xứng đáng được yêu thương.
Thần Hi là một trong số ít nữ diễn viên biết mình muốn gì một cách rất lí trí và rõ ràng, đồng thời cô cũng là một trong số ít những cô gái nhẹ nhàng và khéo léo trong cách cư xử với người khác.
Trước người ngoài, cô dịu dàng, chu đáo, tiến lui thích hợp.
Nhưng trước mặt gia đình, cô chỉ là một cô công chúa nhỏ lém lỉnh, bảo bối của gia đình.
Nhưng khi ở cùng Lê Chỉ lại khác, ngay cả trong một ngày nhàm chán, cô cũng có thể bày trò vui.
Cho dù hai người có như bây giờ, vai kề vai, đầu kề đầu, thì họ vẫn có vô vàng đều muốn cùng nhau nói.
Cho dù là bốn mươi, năm mươi, hay thậm chí là bảy tám mươi tuổi, hai người họ vẫn sẽ cư nhiên bên cạnh nhau như vậy.
“ Ca hát!”
Lê Thanh nói: “Ăn tối xong chúng ta đi hát nhé.”
Khúc ba đồng ý: “Ừ, để thúc đặt phòng.”
Thần Hi đổ nước ép màu đỏ mận của mình vào sữa của Lê Chỉ, các màu sắc va chạm và hòa quyện vào nhau, khiến nó trở nên đặc biệt đẹp mắt.
Thức uống mới này vừa có hương vị của trước đây, vừa có hương vị mới mẻ, hòa quyện vào nhau, giống như gia đình họ hiện tại, trở thành một đại gia đình không phân biệt ai là ai.
Khi đi hát xong về nhà thì đã mười một giờ đêm.
Thần Hi và Lê Chỉ tắm rửa.
Máy ảnh hướng về phía giường, Thần Hi cúi người hướng vào máy ảnh vỗ vỗ mặt nạ trên mặt.
“Cuộc sống tôi thường như vậy. Khi không có việc gì làm, tôi vuốt ve mèo con, ăn cơm và ca hát cùng gia đình bạn bè. Vì vậy tôi đã nói, tôi rất tận hưởng kỳ nghỉ của mình.”
“Cảm thấy hôm nay quay rất nhiều, nhưng không biết còn dư lại bao nhiêu cho mọi người xem.”
Thần Hi đặt tay lên chiếc mặt nạ ở hai bên má và cười nhẹ: “Liệu tôi có thể lên hotseach và tài khoản bị khóa không?”
Trong giới có quá ít người LGBT như cô không giấu giếm và không dè chừng.
“Nếu em không tắt nó đi, tài khoản của em có thể bị khóa.”
Giọng nói của Lê Chỉ nhẹ nhàng.
Thần Hi cười nói: “Đại tiểu thư đang thúc giục đi ngủ.”
Thần Hi tháo mặt nạ ra, khuôn mặt trắng nõn sạch sẽ như lúc mới ra mắt mấy năm trước vẫn còn ở trong ống kính, “Đến lúc nói lời tạm biệt với mọi người rồi.”
“Cuối cùng--”
“Tôi là Thần Hi, tôi rất vui khi được đưa tất cả các bạn trải nghiệm một ngày bình thường của tôi. Ở đây tôi muốn nói lời cảm ơn vì tình yêu và sự đồng hành của các bạn trên suốt chặng đường.”
“Vlog hôm nay chỉ muốn nói với các bạn rằng trong những ngày tôi khép kín, thực ra tôi đang sống một cuộc sống rất hạnh phúc ở một nơi mà các bạn không thể nhìn thấy tôi, các bạn không cần phải lưu luyên tôi.”
“Chúc mọi người có cuộc sống vui vẻ, tìm được yêu thương của mình.”
Thần Hi chắp hai tay lại và gõ lên, “” đã kết thúc ~”
Thần Hi hít sâu một hơi, ngẩng đầu đứng thẳng lên nói với Lê Chỉ: “ Em vẫn rất là không nỡ, lần sau có chương trình về cuộc sống đời thường mời em, em nhất định sẽ nhận lời đi.”
Các chương trình chỉ lãng phí thời gian nên Thần Hi thường từ chối một cách lịch sự.
Sau khi quay về ngày hôm nay, cô nhận ra rằng việc thể hiện cuộc sống của mình qua ống kính khá thú vị.
Lê Chỉ đi tới hôn lên môi Thần Hi, “Nhưng ở dưới máy quay, chị phải kiềm chế thôi thúc hôn em.”
Thần Hi vòng tay quanh eo thon của cô, cả hai nhảy một điệu nhảy không có nhạc.
Sau đó Thần Hi nói: “Thật ra”
Lê Chỉ nhìn cô.
“Hình như em nhấn nút kết thúc và tắt camera rồi.”
“...”
Cho nên, phần sau cảnh giật gân cũng được quay, trong đó cả hai ôm nhau và khiêu vũ.
“Đồ ngốc.”
Lê Chỉ hôn lên trán Thần Hi, “Không sao đâu, sẽ cắt đi.”
Video sẽ được gửi tới Tô Giang để cô ấy chỉnh sửa.
Trước khi đi ngủ, Thần Hi bấm vào weibo và tình cờ nhìn thấy những người hâm mộ tò mò trong cuộc trò chuyện siêu cấp của cô.
[Nghe nói Thiến Thiến đang quay vlog, không biết đại tiểu thư có xuất hiện ở đó không, muốn nhìn thấy hai người một chút. ]
Cố ấy đã trả lời:
[Có chứ~]
[Tôi cung vậy, tôi cung vậy. Tôi đặc biệt tò mò về việc họ đến với nhau như thế nào, vì tính cách của họ hoàn toàn khác nhau.]
Đại tiểu thư trông có vẻ hơi lạnh lùng, mặc dù chúng ta những người hâm mộ cũ biết rằng thực ra cô ấy rất ngại ngùng và dễ đỏ mặt, nhưng lúc đầu Thiến Thiến chắc chắn sẽ không biết.
[Họ đã bắt đầu như thế nào? ]
Thần Hi đọc xong mỉm cười, nghiêng đầu nhìn Lê Chỉ đang ngủ say, suy nghĩ một chút rồi trả lời:
[Cô ấy đã cho đi quá nhiều. 】
[Thật khó để không cảm động. 】
[Chúc mọi người ngủ ngon~]
--Hết--
Tác giả có điều muốn nói: tất cả những lời muốn nói đều được thể hiện qua những lời cuối cùng của Thiến Thiến.
Cảm ơn ngươi đã đi cùng tôi, Thiến Thiến và đại tiểu thư ở thế giới song song mà chúng ta không biết sẽ luôn vô liêm sỉ như vậy, đừng miễn cưỡng ~
Quyển này chỉ vậy thôi, cảm ơn tất cả các bạn đã ủng hộ trong suốt chặng đường. 【cúi chào】
“Một ngày của đại minh tinh”, bấm máy, action.”
Sau tiếng vỗ tay giòn giã, ánh sáng video dần sáng lên.
“Xin chào mọi người, tôi là Thần Hi.”
Thần Hi chào ống kính, mặc bộ đồ ngủ cotton màu hồng trắng.
Những làn sóng lớn gợi cảm quyến rũ trước mặt hơi lộn xộn, cô dùng ngón tay dài trắng nõn làm chiếc lược cào chúng ra sau đầu, để lộ khuôn mặt thanh tú trắng trẻo.
“Tôi vừa mới dậy, Tô tỷ nói người khác đều có vlog cá nhân nhưng tôi thì không, có vẻ như tôi không đủ sủng fan, cho nên——”
Thần Hi hai tay ôm mặt, tự mình phối nhạc, “Đang, dang, dang, tôi liền đến đây ya~”
Cô vốn đang ngồi khoanh chân trên giường, nói xong lời mở đầu, không khỏi tiến lại gần máy ảnh, nhưng ánh mắt rõ ràng không nhìn vào máy ảnh.
“Mặt mộc của em, có đẹp hay không?”
Thần Hi nhỏ giọng hỏi.
Ai không biết có thể cho rằng cô ấy đang hỏi người hâm mộ, trên thực tế, Thần Hi ngước nhìn Lê Chỉ, người đang đứng ở cuối giường cầm một cây gậy quay phim, đôi mắt cong cong: “Có phải hay không thiếu tôn trọng không?”
Đều không trang điểm.
Hình ảnh xinh đẹp của cô ấy đã hoàn toàn tan vỡ.
Thần Hi, người gần như dính chặt vào ống kính, không có dùng bất cứ filter làm đẹp hay thon gọn khuôn mặt nào, nhưng làn da của cô ấy mịn màng trắng trẻo như một quả trứng mới bóc vỏ, đặt biệt có độ đàn hồi cùng collagen, một nửa cũng không giống một người đã ba mươi tuổi.
Môi đỏ, răng trắng, khi cười, đôi mắt như lấp lánh những vì sao, khiến cô ấy vô cùng xinh đẹp.
“Mọi người đều biết tôi không có trợ lí, cho nên người giúp tôi quay chính là người tôi tạm thời thuê đến a.”
Thần Hi vui vẻ chớp mắt, đưa tay lấy điện thoại.
Máy quay đột nhiên lật lại, quay mặt về phía Lê Chỉ không có khả năng tự vệ.
Đại tiểu thư hôm nay ăn mặc giản dị, mặc áo len cổ lọ màu trắng bó sát, quần chín điểm màu đen đơn giản, mái tóc dài ngang vai được buộc gọn sau tai, không để tóc mái, trên tai chỉ đeo đôi bông tai bạc..
Cô ấy cũng không trang điểm vì không mong muốn xuất hiện trước ống kính.
Cổ tay áo len của Lê Chỉ hơi xắn lên, để lộ một nửa cánh tay trắng nõn mãnh khãnh.
Bàn tay có thể độc tấu piano bất cứ lúc nào đang cầm gậy máy ảnh mà không cần điện thoại di động.
Thần Hi mỉm cười, “Tôi giới thiệu với các bạn, hôm nay đây là trợ lý riêng của tôi, trợ lý quay vlog - Lê Chỉ~”
Phụ đề cùng hiệu ứng đặc biệt sẽ được thêm vào sau.
“Vỗ tay chào mừng Lê Chỉ tỷ tỷ~”
Thần Hi đặt điện thoại xuống và vỗ tay.
Lê Chỉ, mới ngoài ba mươi, có vòng eo thon, đôi chân thẳng thon dài, ngay cả mắt cá chân xinh xắn lộ ra dưới chiếc quần crop trông đặc biệt gợi cảm.
Lê Chỉ bất đắc dĩ nhìn Thần Hi, đưa tay nhận điện thoại, nhẹ giọng nói: “Tập chung quay.”
Giọng nói trong trẻo, nhẹ nhàng mang một ngữ khí sủng nịch, dễ chịu cùng uyến rũ không thể tả.
Thần Hi đứng dậy, trước khi máy quay bắt được cô ấy, cô ấy đã cúi xuống hôn lên mặt Lê Chỉ.
Nhỏ giọng nói: “Nụ hôn buổi sáng hôm nay~”
Lông mi của Lê Chỉ cụp xuống, khóe miệng hiện lên một nụ cười nhẹ, hai lúm đồng tiền nhỏ hình quả lê lộ ra ở hai bên má.
Máy quay quay lại Thần Hi, người đang đi về phía trước trên tấm thảm bằng đôi chân trần.
“Tôi không biết người khác quay vlog như thế nào, Tô tỷ chỉ muốn ngẫu hứng quay lại cuộc sống hôm nay của tôi thôi.”
Thần Hi vén tóc ra sau, mỉm cười trước ống kính: “Vậy cuộc sống của tôi hẳn là rất bình thường.”
“Ừm, cũng rất nhàm chán.”
Thần Hi đi vào phòng thay đồ chọn quần áo hôm nay mặc.
Từ camera có thể thấy rõ phòng thay đồ lớn chiếm diện tích lớn chứa đầy các phong cách mùa đông, bao gồm cả của Thần Hi và Lê Chỉ.
Trang phục của Lê Chỉ có thể trang trọng, đơn giản hơn vì lý do công việc.
Vì công việc của Thần Hi khác với cô nên phong cách ăn mặc của cô cũng hoàn toàn trái ngược.
“Những bộ váy đẹp đẽ sang trọng ở đây đều là mặc đi sự kiện. Ừm, đều là hàng cao cấp, chưa từng xuất hiện trước ống kính.”
“Vì vậy, đừng chụp ảnh màn hình lại, đến khi thấy tôi mặc, hãy giả vờ như lần đầu tiên thấy tôi mặc, nhớ hay tỏ ra kinh ngạc nha.”
“Đây là trang phục dùng cho khi lại sân bây.”
“Đây là quần áo tôi mặc ở nhà vào kỳ nghỉ.”
Thần Hi về cơ bản là ở nhà vào mùa đông, không ra ngoài vì sợ lạnh.
Người hâm mộ từng tò mò rằng Thần Hi là một tiểu yêu tinh nên cô mới có thời gian ngủ đông.
Thực ra, cô chỉ tranh thủ mùa thu để hoàn thành công việc, để có thể nghỉ ngơi ở nhà, dành thời gian cho gia đình trong dịp Tết.
Hôm nay là ngày rằm tháng giêng âm lịch, như thường lệ, Thần Hi ở nhà nghỉ lễ đón Tết Nguyên Tiêu.
Thần Hi chọn trang phục cùng màu với Lê Chỉ, nhưng phong cách lại khác.
Trang phục đôi~
Đại tiểu thư mặc áo len cổ lọ mỏng, trong khi Thần Hi chọn áo len cổ tròn rộng kết hợp với quần bút chì đen.
Cô giơ quần áo lên, tiến lại gần camera, nhẹ nhàng nói: “Không thể xem đại minh tinh thay đồ a ~”
“Trả phí cũng không được, chúng tôi phải bảo vệ trẻ vị thành niên, không thể để lộ từ phần cổ xuống, là người của công chúng tôi phải làm gương.”
Cô mỉm cười, hơi ngẩng đầu lên: “Nhưng trợ lý tỷ tỷ có thể nhìn xem, bởi vì trở lý tỷ tỷ đã trưởng thành rồi.”
Xứng đáng được hưởng niềm vui của người trưởng thành.
Lê Chỉ đã che ống kính lại, ống kính hoàn toàn tối đen, thường được gọi là “kéo đèn“.
Nhưng khi Thần Hi đi tới, Lê Chỉ tiến tới hôn lên môi cô, được hưởng lợi của người trưởng thành.
Thời gian Thần Hi thay quần áo cuối cùng sẽ được chỉnh sửa thời gian hiển thị trong video hoàn chỉnh sẽ chỉ là một giây ngắn ngủi.
Thay quần áo xong, Thần Hi Live làm bữa sáng, kỹ thuật điêu luyện, thoạt nhìn không phải là diễn.
“Thông thường, khi tôi có thể thức dậy thì tôi sẽ nấu ăn, kỹ năng nấu nướng của đại tiểu thư... thực sự là rất tệ.”
Thần Hi trước ống kính phàn nàn: “Lần trước cô ấy lén lút đãi tôi một bữa sáng thịnh soạn, trong trứng vẫn còn vỏ trứng chưa bóc vỏ.”
Kinh khủng thật.
Lê Chỉ nhìn chằm chằm vào cô.
Thần Hi cười nói: “Đại tiểu thư trừng mắt nhìn tôi, a, đại tiểu thư cũng muốn giữ thể diện, cũng có ránh nặng là tổng tài của riêng mình.”
“Ránh nặng tổng tài” Lê Chỉ chỉ nặng một vài lạng, trong khi ránh nặng của “vợ đại minh tinh” nặng tới vài tấn.
“Tiểu Quất Tử, Lí Tử, Mật Đào, đến giờ ăn rồi ~”
Camera tập chung vào ba con mèo trên mặt đất.
Ngoài Tiểu Quất Tử được nhặt về, Thần Hi còn nuôi thêm hai con mèo trong năm vì sợ Tiểu Quất Tử cô đơn.
“Tiểu Quất Tử rất ngoan, không hề từ chối Lí Tử và Mật Đào, thường xuyên liếm lông nhau, đúng là một người anh trai tốt, lại còn là một người chú tốt nữa ~”
Xét về độ tuổi thì Tiểu Quất Tử lớn tuổi hơn hai chú mèo này rất nhiều.
Thần Hi cho mèo ăn rồi ăn.
Cảnh ăn uống chỉ quay đồ ăn, vì “trợ lý cũng phải ăn”
Hai người có sự phân công lao động rõ ràng trong cuộc sống hàng ngày.
Thần Hi nấu ăn sau đó Lê Chỉ rửa bát.
Cô tạm thời rời đi, điện thoại dùng giá chống đỡ đặt đặt trên bàn.
Đột nhiên có thể nhìn thấy bóng dáng bận rộn của Thần Hi trong camera cố định——
Xẻng phân.
Nuôi ba con mèo, xẻng phần là một khối lượng công việc khá nhiều.
Điều này cũng bao gồm việc làm sạch lông mèo trên sàn cùng ghế sofa.
Đặc biệt Mật Đào là một chú mèo ragdoll, một chú mèo lông dài, còn Lí Tử lại tốt hơn, đó là một con mào Anh lông ngắn.
Ba chú mèo trở nên bụ bẫm, dần dần biến thành “lợn”, trông giống như Tiểu Quất Tử.
Bây giờ là mười giờ sáng để hoàn thành tất cả những việc này.
Thần Hi cầm điện thoại di động cá nhân lên, nằm trên tấm thảm trắng trước cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn, vừa chơi điện thoại di động vừa cùng ba con heo tắm nắng.
Cô ấy dường như quên mất mình vẫn đang quay vlog, đầu tiên cô ấy quay lưng lại với camera và vuốt ve từng con mèo, sau đó cắt móng cho mèo, cuối cùng là nằm xuống cùng với mèo.
Tiểu Quất Tử nằm trên vai Thần Hi, Mật Đào nằm trên chân, Lí Tử ở trên khung mèo leo trèo, đuôi cụp xuống đung đưa nhàn nhã.
Một người và ba con mèo dưới ánh nắng mùa đông, khoe vẻ thoải mái tĩnh lặng của thời gian.
Camera quá cao, Thần Hi đang nằm thẳng hoàn toàn không có hình ảnh, cho đến khi Lê Chỉ, trợ lý tạm thời, sau khi kết thúc cuộc họp video công việc, bước ra khỏi phòng làm việc.
Lê Chỉ bước tới, cố gắng không xuất hiện ở trong khung hình, duỗi đôi chân mang tất len màu trắng ra chạm nhẹ vào eo Thần Hi.
Thần Hi theo sức lực của Lê Chỉ xoay người, từ nằm ngửa dần chuyển sang nằm sấp xuống.
“Phơi nắng đến khi cả hai mặt đều vàng~”Thần Hi chậm rãi quay người nói: “Cảm ơn vợ ~”
“Em phơi năng chín rồi, vừa nóng vừa thơm, chị có muốn nếm thử không?”
Câu này sẽ bị cắt bỏ sau.
Lê Chỉ chỉ vào điện thoại, Thần Hi mới nhớ ra: “Em thậm chí đã quên rồi.”
Cô bật dậy, đi đến trước ống kính, chắp tay cúi đầu nói: “Xin lỗi, tôi bình thường đều sẽ là ở trạng thái này, cái này trạng thái lười biến, đều quen rồi.”
Thần Hi đã tắt dần khỏi vầng hào quang của ngôi sao, đây là cách ở nhà riêng, ngủ, chơi với mèo cùng phơi nắng.
Bỏ qua phòng thay đồ sang trọng, căn hộ hơn 200 mét vuông của cô, nó thực sự rất bình dị.
Mọi người luôn nghĩ rằng những người nổi tiếng phải ra ngoài vui chơi trong những ngày nghỉ, đi du lịch vào ban ngày và tham gia các câu lạc bộ vào ban đêm.
Danh lam thắng cảnh trong nước không ai có thể nhìn thấy, chỉ có paparazi nước ngoài mới có thể nhìn thấy lưng của họ.
Hôm nay Thần Hi sẽ kể cho mọi người nghe về kinh nghiệm của bản thân——
Khi không đi làm, cô sẽ nằm ở nhà, tận hưởng kỳ nghỉ yên bình như hầu hết nhân viên văn phòng được nghỉ.
Thần Hi không có thừa nhận là mình đã già, cho dù cô ấy trẻ thêm mười tuổi, cùng sẽ nằm ở nhà.
Trời đã gần trưa, Thần Hi tranh thủ đứng dậy nấu ăn.
Ở nhà có hai cái tủ lạnh, “Cái này dùng để đựng mỹ phẩm, mặt nạ cùng nước hoa.”
Thần Hi mở một trong số chúng ra, đưa ra một cách ngắn gọn.
“Đây là một chiếc tủ lạnh sinh hoạt.”
Tủ lạnh lớn chứa đầy thức ăn và đồ uống “Sữa chua và nước trái cây này đều là của tôi ~”
Thần Hi lấy một cái, mở ra uống: “Đại tiểu thư thích uống trà và nước đun sôi để nguội, chị ấy sống rất lạnh mạnh.”
Ngoài đồ ăn nhẹ, còn có trái cây cùng rau củ mua hôm qua trong tủ lạnh.
Về phần hải sản và thịt, Thần Hi đã đặt hàng trên điện thoại, đoán chừng tầm hai mươi phút nữa sẽ được giao đến.
Đơn hàng sẽ được giao trong khoảng hai mươi phút.
“Tôi rất thích nấu ăn.”
Camera hướng vào phòng bếp, Thần Hi cùng Lê Chỉ đều đeo tạp dề màu hồng, Lê Chỉ đang giúp cô nấu ăn.
“Có cần phải nói tiếp không?” Thần Hi suy nghĩ một lát.
“Vậy thì sự khác biệt giữa cái này cùng phát sóng trực tiếp là gì?”
Lê Chỉ nói với cô ấy: “Phát sóng trực tiếp có tương tác thời gian thực, nhưng vlog thì không.”
Trong bếp im lặng ba giây.
“Tại sao khi so với chị, em đột nhiên ngốc như vậy a?”
Thần Hi thấp giọng nói: “Em vì cái gì lại hỏi vấn đề ngu ngốc vậy a?”
Lê Chỉ cười, “Hình tượng của học bá đâu rồi a?”
“Em để ở trường quay rồi,“ Thần Hi uống sữa chua sờ bụng, “Có lẽ em đang mang thai ngốc ba năm rồi.”
Lê Chỉ thực tế đã rửa tay, lau nước và chạm vào, “Nhiều nhất là nửa giờ nữa mới sinh.”
Sữa chua giúp nhu tràng.
“Bác sĩ Lê biết rất nhiều, em quả thật là một mama ngốc a.”
Thần Hi nhẹ nhàng gạt tay cô ra: “Nếu fan thật sự tin vào đều đó thì làm sao?”
“Vậy thì lấy Tiểu Quất Tử mang ra cho bọn họ xem.”
Thần Hi cau mày nói: “Vậy em sẽ ngu ngốc chín năm.”
Có ba con mèo giống như Tiểu Quất Tử trong gia đình cô ấy.
Có vẻ như nhân cách của bậc thầy học thuật đã thực sự không còn nữa.
Thần Hi sợ nếu nói nhiều sẽ có người tin đều đó là thật, nên cô chuyển chủ đề trở lại sự khác biệt giữa phát sóng trực tiếp và vlog.
“Em thích tương tác,“ Thần Hi gắp một miếng thịt lên nếm thử, “Ngon lắm~”
Cô càng nhập vai, quay người lại đối diện với ống kính và bắt đầu diễn: “Thịt kho tàu kiểu tây, giá khởi điểm là một tệ, nếu bạn nào muốn ăn bình luận số 1.”
“Kỹ năng nấu nướng của tôi rất tuyệt vời. Sở dĩ tôi có kỹ năng nấu nướng tuyệt vời như vậy là nhờ ba ma tôi.”
“Tôi đã nấu những bữa ăn cho mama tôi từ lâu, tôi đã nấu chúng theo nhiều cách khác nhau.”
Thần Hi hiếm khi nói về gia đình trước ống kính.
“Gia đình tôi không giàu có như lời đồn bên ngoài. Bạn chắc không biết hồi đại học tôi đã khổ sở như thế nào đâu.”
Thần Hi nói: “Tôi còn đau khổ hơn nhiều so với những nữ anh hùng sa sút trong phim thần tượng“.
“Tôi không đủ khả năng mua lẩu ly, cùng không đủ tiền mua mỳ ăn liền, tôi chỉ ăn bánh hấp giá năm mươi xu cùng rong biển vụn giá một tệ, một bữa ăn một lần, một bữa cho cả ngày.”
“Bởi vì lúc đó mama tôi bị bệnh.”
Có lẽ thời gian thực sự có thể xóa đi vết sẹo trong lòng tôi.
Thần Hi bây giờ có thể kể lại sự việc trong quá khứ này với giọng điệu bình tĩnh, điều mà ngay cả cô cũng không ngờ tới.
“Để chữa bệnh, tiền bạc của gia đình đã tiêu hết, số tiền có thể vay được đều đi vay.”
“Khi là sinh viên, tôi vừa học và vừa làm việc bán thời gian, nộp đơn xin học bổng khuyến khích cho sinh viên nghèo trong ba năm. Trong ba năm đó, ngoại trừ đồ ăn thừa của mama tôi, baba và tôi hầu như đều không ăn đến thịt cá.”
“Ừh, món thịt kho giống như vậy cũng không có.”
Lê Chỉ lần đầu tiên nghe thấy những gì Thần Hi nói và lặng lẽ nhìn cô.
Thần Hi lấy thịt kho ra khỏi nồi, màu sắc rất đẹp, hai phần mỡ ba phần thịt, nhìn rất ngon miệng.
“Khi mama tôi qua đời, tôi tự học lấy chứng chỉ giáo viên ở ký túc xá, mong được ra ngoài dạy thay trong những ngày nghỉ lễ để kiếm tiền, lúc đó chưa có 'chính sách giảm gấp đôi' như bây giờ, nên vẫn còn những lớp học hè.”
“Baba tôi gọi điện, vừa khóc vừa nói mama tôi sắp đi và muốn tôi nhanh chóng quay về tiễn mama.”
“Bởi vì quá đột ngột, trước sau chỉ có mười phút, từng phút cấp cứu đến khi thất bại, thời gian rất ngắn, cho nên việc xảy ra trước đó tôi không biết.”
“Baba tôi, như các bạn đã biết, Khúc tổng, là một người đàn ông to lớn cao 1,8 mét, ông đã khóc trong điện thoại đến mức không nói nên lời“.
Thần Hi cúi đầu xuống.
Lê Chỉ lấy khăn giấy lau nước mắt cho cô.
Hai người quay lưng về phía camera.
Thần Hi hít sâu một hơi, “Tôi cũng không phải là kẻ thua cuộc, tôi cũng không có tin tức tiêu cực nào cần bán ra để thu hút người hâm mộ, tôi chỉ là đột nhiên xúc động mà thôi.”
“Lúc đó tôi không thể chấp nhận được vì quá yêu mama nên tôi đã ngất xỉu ngay khi vừa chạy ra khỏi khu ký túc xá“.
Do quá buồn bã, suy dinh dưỡng nên Thần Hi lúc đó gầy đến mức ngay cả một cô gái tên Nhan Đã cũng có thể dễ dàng bế mình lên như một công chúa.
“Một thời gian dài sau đó, tôi cảm thấy mọi điều tốt đẹp của cuộc sống tôi đều biến mất“.
“Bởi vì baba cùng tôi đều đã cố gắng, nổ lực hết sức để có thể giữ mama ở lại, nhưng vẫn không thể giữ được.”
“Kể từ khi đó, tôi rất sợ cảm giác có rồi lại mất đi, đến mức thật sự sợ có được, đó cũng là mấy năm trước tâm bệnh cuả tôi”
Đây cũng chính là nguyên nhân cô cũng chỉ dự định cùng đại tiểu thư vui đùa.
Cô sợ Lê Chỉ thuộc về cô rồi, sau đó lại chia tay.
Thần Hi chịu không nổi đả kích lần thứ hai.
Lê Chỉ tựa hồ hiểu được, cô vòng tay ôm lấy bờ vai gầy gò của Thần Hi, nghiêng đầu hôn lên những giọt nước mắt nơi khóe mắt cô.
Đây là hôm nay Lê Chỉ lần đầu tiên chủ động xuất hiện trước ống kính, cũng là lần đầu tiên cô ấy chủ động hôn Thần Hi trước ống kính.
Thần Hi vòng tay qua eo Lê Chỉ, vùi mặt vào cổ cô, thì thầm điều gì đó.
Hai cô gái, không thể gọi là cô gái được nữa, hai người phụ nữ ôm ấp nhau, như đang nâng đỡ nhau, chữa lành cho nhau, không thể tách rời.
Thần Hi cũng đã từng không dám có được, Lê Chỉ trước đây cũng không có được.
Hai người phụ nữa đã từng tổn thương vì “gia đình” đã gặp nhau, dùng trái tim dịu dàng, nồng nàn nhất của mình để chữa lành vết thương cho nhau.
“Tất cả những cảnh này đều sẽ bị cắt bỏ.”
Thần Hi khóc xong, mới khôi phục bình tĩnh, giọng nói cũng chậm rãi trở nên vui vẻ trở lại.
“Sau này, baba tôi bắt đầu làm việc chăm chỉ ngày đêm để tôi có thể sống cuộc đời của một công chúa. Tôi là động lực và hy vọng sống sót của ông ấ, tôi yêu baba tôi“.
Thần Hi nhìn vào camera và nói: “Baba tôi chắc chắn sẽ khóc sau khi xem cảnh này.”
Hôm nay có quá nhiều điều được tiết lộ.
Ví dụ như kỹ năng nấu ăn của Lê Chỉ kém, ba cô là người mạnh mẽ cũng sẽ rất dịu dàng, thậm chí còn có chuyện “năm năm sinh ba”
Tuy nhiên, nó sẽ được chỉnh sửa sau cho phù hợp.
“Món ăn hôm nay bao gồm thịt lợn kho, tôm chiên dầu, nấm và rau xanh, cải ngọt luộc.”
Thần Hi cúi người đếm rau, quay đầu mỉm cười nhìn ống kính gần như áp sát mặt cô: “Thịt đều là của ta, đại tiểu thư là thỏ, chỉ ăn rau.”
Những năm gần đây Lê Chỉ chịu ảnh hưởng của Thần Hi, sở thích cũng có chút thay đổi. Không giống như trước đây, một chút xíu dầu cay cũng không được.
Giống như đĩa tôm đó, cô chỉ ăn được một con.
Đương nhiên, năm con còn lại đều là của Thần Hi.
Sau bữa trưa, Thần Hi lại chạm vào chiếc bụng tròn của mình trước ống kính.
“Tôi sẽ làm một trò ảo thuật cho bạn xem.”
Thần Hi hít sâu, siết chặt bụng, bụng phẳng lì săn chắc, “Vòng eo nhỏ dưới ống kính của nữ minh tinh.”
Cô một tay giữ chiếc áo len rộng thùng thình sau lưng, tay kia để lộ bụng mình ra.
“Nhìn lại.”
Thần Hi thả lỏng, cô nhẹ nhõm duỗi thẳng lưng, cái bụng phẳng lì vốn có ngay lập tức tròn trịa, như thể cô đang mang thai ba tháng.
Cô mỉm cười: “Đây là vòng eo lớn của một đại minh tinh ở ngoài ống kính.”
Thần Hi biểu diễn xong có chút xấu hổ, cô cởi áo len sau lưng, lắc lắc để che bụng.
“Các bạn xem xong thì hãy quên nó đi, tôi cần một chút liêm sỉ.”
Cô lẩm bẩm: “Chờ lát nữa quá trình tiêu hóa sẽ biến mất, thực ra cũng không béo lắm.”
Thần Hi đi loanh quanh vài vòng để tiêu cơm, sau đó ngủ trưa khi đã gần một giờ.
Mãi đến ba bốn giờ chiều cô mới tỉnh dậy.
Thần Hi chán nản lấy tay che mặt, khoanh chân ngồi trên giường, tư thế giống như buổi sáng.
“Hhuhuhuhuhu tôi là người không giống đại minh tinh nhất, àm sao một người nổi tiếng có thể có một cuộc sống nhàm chán và vô nghĩa như tôi được?”
Thần Hi hít một hơi thật sâu và vén tóc ra sau, “Xin chào mọi người, tôi là Thần Hi nghiệp dư. Rất vui được gặp mọi người ~”
Đã phiền phức đủ rồi, Thần Hi bắt đầu trang điểm, chọn quần áo, hiển nhiên là đi ra ngoài.
“Baba nói mấy giờ sẽ đến nơi?”
Thần Hi hỏi Lê Chỉ: “Nãi nãi thì sao?”
“ồ ồ.”
Hôm nay là Tết Nguyên Tiêu, bọn họ đã đặt chỗ để ăn lẩu.
Kể từ khi kết hôn, hai gia đình đã cùng nhau đón những ngày nghỉ lễ.
Đôi khi Thần Hi lỡ quay phim, Lê Chỉ sẽ đi cùng cô, Khúc ba sẽ đến Lê gia để đi cùng nãi nãi, ông còn hiếu thảo hơn Lê ba rất nhiều.
Hai người thay quần áo rồi đi ra ngoài.
Trợ lý vẫn là Tiểu Trương.
“Đây là Trương trợ lý, chứng nhân tình yêu của chúng tôi, lúc sau nhớ tắt tiếng “tình yêu” nha.”
Thần Hi nhắc nhở chính mình.
“Đây là nhân chứng beepbeep của chúng tôi, trợ lý Trương...”
Cả xe im lặng.
Có vẻ như thậm chí còn không rõ ràng hơn.
“Quên đi, quên đi, đây là Tiểu Trương.”
Thần Hi, người xuất hiện trở lại trong ống kính, trang điểm nhẹ, cô dùng điện thoại di động chụp ảnh cửa sổ ô tô.
“Hình như mọi người đều đã về nhà đón năm mới. Trên đường ít người quá.”
Lê Chỉ đang cùng trợ lý Trương thảo luận về lịch làm việc, Thần Hi đang chơi một mình: “Tiểu Trương cũng về nhà, hôm nay cậu ấy được tính là tăng ca.”
Tuy rằng không có chướng ngại vật, nhưng Thần Hi sẽ tự hỏi người khác tò mò cái gì.
Cô quay sang Lê Chỉ nói: “Bảo bối, em rất muốn bắt đầu phát sóng trực tiếp, cảm giác càng thú vị hơn.”
“Sẽ bị chặn.”
Nhóm chống tệ nạn mạng nhất định sẽ tìm đến và chặn phòng phát sóng trực tiếp của Thần Hi.
“...”
“Em lại không phải lái xe.” Thần Hi cảm thấy bất bình.
Trong xe vang lên tiếng nhạc, Thần Hi đặt điện thoại di động lên đùi, nắm lấy cánh tay Lê Chỉ, tựa vào vai cô chậm rãi hát theo bài hát.
Khi máy quay quay lại, họ đã tới được phòng đã đặt.
“A di!”
Thần Hi ôm Trần a di.
“Tỷ tỷ” Lê Thanh đứng dậy hô to.
Hai người ở gần nhau nên đến sớm.
Lê Thanh sau khi tốt nghiệp đang làm công việc mình thích, tuy không kiếm được tiền nhưng ít nhất tóc anh ấy vẫn còn, trông như một cậu nhớ mới lớn.
“Em trai tôi vẫn còn độc thân~”
Thần Hi che miệng, nhỏ giọng nói với ống kính: “Tìm bạn gái trực tuyến.”
Lê Thanh thoạt đầu cũng khá tùy ý, nhưng vừa nghe lời này, anh lập tức cảm thấy áp lực, chỉnh lại tóc tai quần áo, “Phát sóng trực tiếp sao?”
“Vlog.”
Lê Thanh hỏi: “Tôi có thể xuất hiện trước ống kính được không?”
Thần Hi không biết có tác dụng hay không, “Trước hưởng thụ, nếu không có tác dụng thì lát nữa cắt đi.”
Quay xong gửi cho Tô Giang, nhờ nhóm của cô ấy để mắt tới, xem xét nên cắt bỏ đoạn không phù hợp.
Cho nên hôm nay Thần Hi quay rất tùy ý, bởi vì cô biết, những gì không nên có sẽ bị cắt bỏ.
Camera quét qua Trần a di.
Bà ấy chăm sóc bản thân rất tốt, cảm thấy mấy năm nay không có gì thay đổi ngoại trừ tính tình bà ấy dịu dàng hơn.
Sau đó còn có Lê Thanh, người vừa xuất hiện..
“Nãi nãi đâu?”
Thần Hi nhìn thấy túi xách của nãi nãi nhưng không có ai ở đó.
Túi trên ghế là do Thần Hi mua.
Lão thái thái cho biết mình không quan tâm đến thời trang, nhưng mỗi lần ra ngoài đều sẽ mang nó trên vai.
Thần Hi sẽ về Lê gia trong những ngày nghỉ để chơi bài với bà vã đưa bà ra ngoài chơi, nếu thời tiết tốt, hai người sẽ đi du lịch.
Có lẽ ở nhà không còn nhàm chán như trước nữa, Lão thái thái tính tình đã tốt hơn rất nhiều, nếu không có chuyện gì sẽ hỏi Thiến Thiến. “Lý tỷ lại nhắc tới con, cô ấy nói đã mua món hải sản mà con thích nhất, nếu có thời gian hay đến đây.”
Trần a di chỉ về hướng phòng tắm: “Mới ra ngoài.”
Thần Hi trong giây lát liền hiểu được.
“Khúc thúc của em ở đâu?” Lê Thanh hỏi.
“Baba đang trên đường đến, chắc sẽ nhanh đến thôi.”
Thần Hi cởi áo khoác, cầm lấy camera điện thoại di động, bảo Lê Chỉ cởi áo khoác ngoài của cô.
Cánh cửa phòng mở ra, Lão thái thái đã quay lại.
Lão thái thái Lê gia có mái tóc ngắn màu bạc được chải tỉ mỉ, đeo kính đọc sách trên sống mũi, eo thẳng, dáng người rất tao nhã, giống như một giáo sư đã nghỉ hưu trong khuôn viên trường đại học.
“Nãi nãi~”
Thần Hi mở rộng vòng tay, ấm áp ôm lấy bà.
Lão thái thái a một tiếng, trách móc cười: “Con lớn rồi mà vẫn như trẻ con vậy.”
Bà chạm vào tay Thần Hi: “Lạnh không?”
“Không lạnh đâu nãi nãi, cin đang quay vlog để ghi lại ngày của đại minh tinh, nãi nãi có muốn xuất hiện không?”
Thần Hi che ống kính hỏi.
Lão thái thái do dự, nhưng tay bà đã bắt đầu chải tóc quanh tai: “Bà từng tuổi này rồi, vẫn còn làm việc này làm gì a?”
Thần Hi hiểu rằng đó là “Ép buộc ghi hình>“.
Thần Hi tập chung vào Lão thái thái.”Đây là nãi nãi của tôi, một Lão thái thái vô cùng xinh đẹp vô cùng thời thượng “
Lão thái dè dặt, không nhìn vào ống kính, bắt chéo chân, chỉnh kính mà không rời mắt, có giọng điệu nhất định.
Sau khi máy quay ngừng lấy nét vào bà, Lão thái thái hỏi Thần Hi: “Thiến Thiến, nói thật với nãi nãi, có phải không còn nổi tiếng nữa không?”
Thần Hi đã đưa gậy chụp ảnh cho Lê Chỉ, Lão thái thái còn tưởng rằng nó đã tắt máy quay.
“Không có a.”
“Vậy tại sao đều lại dở trò lố lăng này?”
Lão thái thái nói: “Nếu đã không còn nổi tiếng, liền sẽ không đi đóng phim nữa, như Trần a di con ở nhà, uống trà, tỉa hoa, có việc gì thì ra ngoài đi, lúc rãnh rỗi thì đánh bài, tốt biết bao nhiêu.”
Thật là, giờ ai cũng biết cuộc sống hằng ngày của các phu nhân là như thế nào rồi.
Thần Hi cười nói: “Lão thái thái, con vẫn còn rất nổi tiếng, bà quên lần trước chúng ta ra ngoài đã được nhận ra và xin chữ ký à?”
Hai người cùng nhau trò chuyện, giọng nói rất trầm, khả năng thu sóng của điện thoại còn hạn chế nên không thể nghe rõ.
Các món ăn đã được dọn ra nhưng Khúc ba lại đến muộn.
“Tôi đến muộn rồi, phạt gắp thức ăn, các người ăn tôi sẽ nhìn xem.”
Khúc ba lần lượt chào hỏi, khi Thần Hi và Lê Chỉ đến, ông đưa tay ôm lấy họ: “Con gái.”
“Baba, vlog.” Thần Hi chỉ vào camera.
“Tô Giang nhờ con làm?” Bố Khúc hiểu ra, “Con muốn gì thì ghi lại, đừng hạn chế, sau này sẽ có người chỉnh sửa, không phải như phát sóng trực tiếp.”
Giới trẻ ai cũng sẽ hiểu, chỉ là muốn cùng Lão thái thái nói một chút.
“Lão thái thái, tôi nhờ người mua cho ngài một chiếc chậu ngâm chân, nghe nói nó có tác dụng xoa bóp huyệt đạo, để trong xe của tôi, khi nào về tôi sẽ đưa ngài.”
“Sao lại tặng quà cho tôi a?” Lão thái thái mắng ông ây, “Cả người đã lạnh, tìm cái gì nóng nóng uống cho ấm người a.”
Cả nhà quây quần bên nhau, chính thức bắt đầu bữa ăn.
Thần Hi hỏi người phục vụ: “Chúng tôi có một phục vụ(baba)gắp thức ăn, bạn có thể giúp chúng tôi quay lại được không?”
Người phục vụ là một chàng trai trẻ, thật ngạc nhiên khi được gặp trực tiếp Thần Hi, điều đáng ngạc nhiên hơn nữa là thấy cô ấy cùng nhau dùng bữa tối trong gia đình.
Đối phương liên tục gật đầu, “Yên tâm, giao cho tôi.”
Thần Hi cúi đầu cảm ơn, sau đó ngồi xuống.
Chiếc bát trống rỗng của cô đã có sẵn tôm, sách bò.
Lê Thanh nói với Lê Chỉ: “Sao năm nào tỷ tỷ cũng đều thiên vị vậy a? Món nào mang đến người đầu tiên đều sẽ là Thiến Thiến tỷ, đại minh tinh phải giữ dáng, em không thể thay tỷ ấy chia sẻ một chút mỡ thừa sao?”
Lê Chỉ liếc anh ấy một cái, chưa kịp nói gì thì Lão Thái Thái đã mắng Lê Thanh: “Con bao nhiêu tuổi mà còn tranh sủng?”
Không nên hỏi Thần Hi câu hỏi này sao?
Đã bao nhiêu tuổi rồi vẫn là con cưng của cả nhà.
“Thiến Thiến lại gầy rồi, Chắc chắc quay phim vất vả, ăn nhiều một chút a.”
Trần a di nhẹ giọng nói: “A di mang cho con một hộp trà bồi bổ sức khỏe, lát nữa con nhớ lấy lại nhé.”
Bố Khúc bưng đồ ăn lên: “Thiến Thiến, Tiểu Chỉ, Tiểu Thanh, nếu hai đứa không có việc gì làm trong dịp Tết Nguyên Đán thì chúng ta ra ngoài chơi đi, cả Lão thái thái cùng Trần tỷ, chúng ta đi chơi ba đến năm ngày rồi quay lại.”
“Được, nghe lời thúc.”
Thần Hi nhìn Lê Chỉ, thấy cô gật đầu, liền cười nói: “Được ~”
Cô đứng dậy với ly nước trái cây trên tay: “Cảm ơn mọi người đã yêu thương con thêm một năm nữa~”
Lão thái thái thoạt đầu không hài lòng: “Tiểu tử, đang nói cái gì?”
Chúng ta đều là một gia đình, tại sao lại khách sáo.
“Vậy thì, cảm ơn mọi người đã xuất hiện trong vlog của con.”
Thần Hi đưa cốc ra: “Cạn ly~”
“Cạn ly!”
Tất cả những món uống đều là nước trái cây, sữa tươi cùng nước ấm.
Khả năng uống rượu của Thần Hi thực sự kém, cô không dám thử trước mặt người khác.
Khói ở nồi lẩu bóng lên nghi ngút, trên bàn còn có tiếng cười nói vui vẻ.
Trần a di trêu chọc Lê Thanh về việc còn độc thân, Lê Thanh đáp lại một cách hài hước, khiến Thần Hi bật cười và dựa vào vai Lê Chỉ.
Lê Chỉ hơi nghiêng đầu, mặt áp vào mái tóc mềm mượt của Thần Hi.
Cô ấy có lẽ đã quên máy ảnh, cúi đầu hôn lên tóc Thần Hi. Thần Hi cảm nhận được điều đó mỉm cười với cô.
Lê Chỉ giơ cốc sữa ấm trong tay lên, nhẹ giọng hỏi: “Cung ly”
Thần Hi mỉm cười cầm lấy nước trái cây của cô.
Hai người dựa vào nhau, hai ly nước trên tay va chạm nhẹ, phát ra âm thanh giòn tan, ngọt ngào.
Thần Hi ngẩng đầu uống nước trái cây, Lê Chỉ cúi đầu nhấp sữa.
Dù không nói nhiều nhưng không ai có thể hòa hợp được tâm trạng giữa hai người.
Về Thần Hi, thực sự có rất nhiều tranh cãi trên mạng.
Có người cho rằng cô vào giới giải trí chỉ để vui chơi, dựa vào hình tượng để nổi tiếng, thu hút người hâm mộ bằng trêu trò hạnh phúc giả tạo.
Rất nhiều, rất nhiều.
Phía sau ánh sáng hào quang rực rỡ, ẩn chứa biết bao nhiêu đồn đoán đen tối.
Thần Hi không bao giờ bận tâm để chứng minh điều đó.
Cuộc sống của cô tốt đến mức dù sống hạnh phúc mỗi ngày nhưng cô lại coi thường thời gian trôi qua, cô không còn thời gian để quan tâm đến những gì người khác nói.
Thần Hi không quan tâm đến đều này, nhưng Tô Giang là người đại diện của cô, vẫn hy vọng trên mạng những lời chúc phúc sẽ nhiều hơn những lời ác ý.
Tô Giang yêu cầu cô xuất bản vlog hàng ngày vì cô muốn mọi người nhìn thấy tính cách chân thật và đáng yêu của Thần Hi dưới ống kính của Thần Hi.
Cô thực sự xứng đáng được yêu thương.
Thần Hi là một trong số ít nữ diễn viên biết mình muốn gì một cách rất lí trí và rõ ràng, đồng thời cô cũng là một trong số ít những cô gái nhẹ nhàng và khéo léo trong cách cư xử với người khác.
Trước người ngoài, cô dịu dàng, chu đáo, tiến lui thích hợp.
Nhưng trước mặt gia đình, cô chỉ là một cô công chúa nhỏ lém lỉnh, bảo bối của gia đình.
Nhưng khi ở cùng Lê Chỉ lại khác, ngay cả trong một ngày nhàm chán, cô cũng có thể bày trò vui.
Cho dù hai người có như bây giờ, vai kề vai, đầu kề đầu, thì họ vẫn có vô vàng đều muốn cùng nhau nói.
Cho dù là bốn mươi, năm mươi, hay thậm chí là bảy tám mươi tuổi, hai người họ vẫn sẽ cư nhiên bên cạnh nhau như vậy.
“ Ca hát!”
Lê Thanh nói: “Ăn tối xong chúng ta đi hát nhé.”
Khúc ba đồng ý: “Ừ, để thúc đặt phòng.”
Thần Hi đổ nước ép màu đỏ mận của mình vào sữa của Lê Chỉ, các màu sắc va chạm và hòa quyện vào nhau, khiến nó trở nên đặc biệt đẹp mắt.
Thức uống mới này vừa có hương vị của trước đây, vừa có hương vị mới mẻ, hòa quyện vào nhau, giống như gia đình họ hiện tại, trở thành một đại gia đình không phân biệt ai là ai.
Khi đi hát xong về nhà thì đã mười một giờ đêm.
Thần Hi và Lê Chỉ tắm rửa.
Máy ảnh hướng về phía giường, Thần Hi cúi người hướng vào máy ảnh vỗ vỗ mặt nạ trên mặt.
“Cuộc sống tôi thường như vậy. Khi không có việc gì làm, tôi vuốt ve mèo con, ăn cơm và ca hát cùng gia đình bạn bè. Vì vậy tôi đã nói, tôi rất tận hưởng kỳ nghỉ của mình.”
“Cảm thấy hôm nay quay rất nhiều, nhưng không biết còn dư lại bao nhiêu cho mọi người xem.”
Thần Hi đặt tay lên chiếc mặt nạ ở hai bên má và cười nhẹ: “Liệu tôi có thể lên hotseach và tài khoản bị khóa không?”
Trong giới có quá ít người LGBT như cô không giấu giếm và không dè chừng.
“Nếu em không tắt nó đi, tài khoản của em có thể bị khóa.”
Giọng nói của Lê Chỉ nhẹ nhàng.
Thần Hi cười nói: “Đại tiểu thư đang thúc giục đi ngủ.”
Thần Hi tháo mặt nạ ra, khuôn mặt trắng nõn sạch sẽ như lúc mới ra mắt mấy năm trước vẫn còn ở trong ống kính, “Đến lúc nói lời tạm biệt với mọi người rồi.”
“Cuối cùng--”
“Tôi là Thần Hi, tôi rất vui khi được đưa tất cả các bạn trải nghiệm một ngày bình thường của tôi. Ở đây tôi muốn nói lời cảm ơn vì tình yêu và sự đồng hành của các bạn trên suốt chặng đường.”
“Vlog hôm nay chỉ muốn nói với các bạn rằng trong những ngày tôi khép kín, thực ra tôi đang sống một cuộc sống rất hạnh phúc ở một nơi mà các bạn không thể nhìn thấy tôi, các bạn không cần phải lưu luyên tôi.”
“Chúc mọi người có cuộc sống vui vẻ, tìm được yêu thương của mình.”
Thần Hi chắp hai tay lại và gõ lên, “” đã kết thúc ~”
Thần Hi hít sâu một hơi, ngẩng đầu đứng thẳng lên nói với Lê Chỉ: “ Em vẫn rất là không nỡ, lần sau có chương trình về cuộc sống đời thường mời em, em nhất định sẽ nhận lời đi.”
Các chương trình chỉ lãng phí thời gian nên Thần Hi thường từ chối một cách lịch sự.
Sau khi quay về ngày hôm nay, cô nhận ra rằng việc thể hiện cuộc sống của mình qua ống kính khá thú vị.
Lê Chỉ đi tới hôn lên môi Thần Hi, “Nhưng ở dưới máy quay, chị phải kiềm chế thôi thúc hôn em.”
Thần Hi vòng tay quanh eo thon của cô, cả hai nhảy một điệu nhảy không có nhạc.
Sau đó Thần Hi nói: “Thật ra”
Lê Chỉ nhìn cô.
“Hình như em nhấn nút kết thúc và tắt camera rồi.”
“...”
Cho nên, phần sau cảnh giật gân cũng được quay, trong đó cả hai ôm nhau và khiêu vũ.
“Đồ ngốc.”
Lê Chỉ hôn lên trán Thần Hi, “Không sao đâu, sẽ cắt đi.”
Video sẽ được gửi tới Tô Giang để cô ấy chỉnh sửa.
Trước khi đi ngủ, Thần Hi bấm vào weibo và tình cờ nhìn thấy những người hâm mộ tò mò trong cuộc trò chuyện siêu cấp của cô.
[Nghe nói Thiến Thiến đang quay vlog, không biết đại tiểu thư có xuất hiện ở đó không, muốn nhìn thấy hai người một chút. ]
Cố ấy đã trả lời:
[Có chứ~]
[Tôi cung vậy, tôi cung vậy. Tôi đặc biệt tò mò về việc họ đến với nhau như thế nào, vì tính cách của họ hoàn toàn khác nhau.]
Đại tiểu thư trông có vẻ hơi lạnh lùng, mặc dù chúng ta những người hâm mộ cũ biết rằng thực ra cô ấy rất ngại ngùng và dễ đỏ mặt, nhưng lúc đầu Thiến Thiến chắc chắn sẽ không biết.
[Họ đã bắt đầu như thế nào? ]
Thần Hi đọc xong mỉm cười, nghiêng đầu nhìn Lê Chỉ đang ngủ say, suy nghĩ một chút rồi trả lời:
[Cô ấy đã cho đi quá nhiều. 】
[Thật khó để không cảm động. 】
[Chúc mọi người ngủ ngon~]
--Hết--
Tác giả có điều muốn nói: tất cả những lời muốn nói đều được thể hiện qua những lời cuối cùng của Thiến Thiến.
Cảm ơn ngươi đã đi cùng tôi, Thiến Thiến và đại tiểu thư ở thế giới song song mà chúng ta không biết sẽ luôn vô liêm sỉ như vậy, đừng miễn cưỡng ~
Quyển này chỉ vậy thôi, cảm ơn tất cả các bạn đã ủng hộ trong suốt chặng đường. 【cúi chào】
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.