Chương 32: Cậu ấy là người nặng tình nhất mà bác từng thấy
Tây Tây Đặc
29/08/2020
Chu Tử Tri nhắm chặt mắt,"Anh biết ba mẹ em."
Úc Trạch hầu kết lên xuống mấy lượt, trầm mặc một lát mới thừa nhận,"Phải."
Sự im lặng kéo dài khiến người ta ngột ngạt.
"Lúc đó anh vẫn còn ở nước ngoài, một lần tình cờ thấy em trên TV, đến giờ anh vẫn còn nhớ rõ cảm giác chìm đắm trong đôi mắt em, rất đẹp, anh như bị trúng độc, chỉ trong một ngày xem toàn bộ các bộ phim em từng đóng, sau đó khẩn cấp về nước."
"Em hôn mê sâu rất lâu, tiền thuốc men viện phí ngày càng nhiều, lại phải ứng trước chi phí tìm kiếm các bộ phận thích hợp dự trù để thay thế khi cơ quan trong người em suy kiệt, cha mẹ em không chịu nổi gánh nặng, đã đến bước đường cùng, anh buộc phải lộ mặt đứng ra giải quyết , đó là lần chính thức diện kiến hai bác."
Úc Trạch càng nói, thanh âm càng thấp, anh hít một hơi thuốc, tiếng nói tắc nghẽn,"Tử Tri, em có thể tỉnh lại, là ông trời ưu ái anh."
Đại khái anh có thể hiểu ít nhiều tâm trạng Hà Duyệt Minh lúc ấy, chờ đợi trong vô vọng là một việc vô cùng đáng sợ, nếu đem so với tuyệt vọng càng làm người ta phát điên.
Nhưng dù sao đi nữa thì Duyệt Minh đã không chờ đợi mà lựa chọn rời đi.
Anh quyết định níu giữ , nên giờ có được điều anh mong ước.
Chu Tử Tri đột nhiên ngẩng đầu, có lẽ cô đã đoán được ít nhiều từ cử chỉ lời nói lạ thường của cha mẹ trong năm qua nhưng chính tai nghe Úc Trạch nói ra đáp án càng khiến cô cảm động.
"Ngày em tỉnh lại anh cũng có mặt." Úc Trạch dừng một chút,"Chỉ là không bước vào."
Anh đứng ở hành lang, xuyên qua cửa sổ nhìn cô, mà trong mắt cô lúc đó, chỉ ẩn chứa một bóng hình Hà Duyệt Minh.
Đến bây giờ, cuối cùng anh cũng lọt vào ánh mắt cô rồi.
Suy nghĩ Chu Tử Tri bay rất xa, ngày ấy Hà Duyệt Minh xuất hiện ngoài phòng bệnh, hắn còn chưa tiến vào, cô như có cảm ứng, gọi tên của hắn.
Hiện tại nghĩ đến mới phát hiện rất nhiều điểm đáng ngờ, Hà Duyệt Minh trên người toàn là hàng hiệu mắc tiền, người mới trầm luân trong nghề vài năm làm sao mua nổi .
"Lần đầu tiên em gặp anh không phải ở trong hẻm nhỏ đâu." Úc Trạch mím môi, có chút ngại ngùng,"Anh từng đậu xe dưới tiểu khu của em, có hôm em một mình ra ngoài mua gì đó, anh theo sau em đến siêu thị, rồi lại cùng em quay về."
Tưởng tượng có người theo dõi mình, Chu Tử Tri bỗng nhiên không biết nên nói những gì,"Úc Trạch, anh suy tính nhiều quá."
Úc Trạch nghiêng người qua , ôm Chu Tử Tri vào lòng, hơi muộn nói lời ,"Xin lỗi."
Anh nghĩ, giống như bây giờ thật tốt, không kiêng kị gì đến gần cô, đường đường chính chính ôm lấy cô.
Chu Tử Tri ánh mắt lướt qua đầu vai vững chải của anh, những lời chuẩn bị trong đầu chưa kịp thốt ra, bị tiếng chuông điện thoại phá ngang.
Úc Trạch hầu kết lên xuống mấy lượt, trầm mặc một lát mới thừa nhận,"Phải."
Sự im lặng kéo dài khiến người ta ngột ngạt.
"Lúc đó anh vẫn còn ở nước ngoài, một lần tình cờ thấy em trên TV, đến giờ anh vẫn còn nhớ rõ cảm giác chìm đắm trong đôi mắt em, rất đẹp, anh như bị trúng độc, chỉ trong một ngày xem toàn bộ các bộ phim em từng đóng, sau đó khẩn cấp về nước."
"Em hôn mê sâu rất lâu, tiền thuốc men viện phí ngày càng nhiều, lại phải ứng trước chi phí tìm kiếm các bộ phận thích hợp dự trù để thay thế khi cơ quan trong người em suy kiệt, cha mẹ em không chịu nổi gánh nặng, đã đến bước đường cùng, anh buộc phải lộ mặt đứng ra giải quyết , đó là lần chính thức diện kiến hai bác."
Úc Trạch càng nói, thanh âm càng thấp, anh hít một hơi thuốc, tiếng nói tắc nghẽn,"Tử Tri, em có thể tỉnh lại, là ông trời ưu ái anh."
Đại khái anh có thể hiểu ít nhiều tâm trạng Hà Duyệt Minh lúc ấy, chờ đợi trong vô vọng là một việc vô cùng đáng sợ, nếu đem so với tuyệt vọng càng làm người ta phát điên.
Nhưng dù sao đi nữa thì Duyệt Minh đã không chờ đợi mà lựa chọn rời đi.
Anh quyết định níu giữ , nên giờ có được điều anh mong ước.
Chu Tử Tri đột nhiên ngẩng đầu, có lẽ cô đã đoán được ít nhiều từ cử chỉ lời nói lạ thường của cha mẹ trong năm qua nhưng chính tai nghe Úc Trạch nói ra đáp án càng khiến cô cảm động.
"Ngày em tỉnh lại anh cũng có mặt." Úc Trạch dừng một chút,"Chỉ là không bước vào."
Anh đứng ở hành lang, xuyên qua cửa sổ nhìn cô, mà trong mắt cô lúc đó, chỉ ẩn chứa một bóng hình Hà Duyệt Minh.
Đến bây giờ, cuối cùng anh cũng lọt vào ánh mắt cô rồi.
Suy nghĩ Chu Tử Tri bay rất xa, ngày ấy Hà Duyệt Minh xuất hiện ngoài phòng bệnh, hắn còn chưa tiến vào, cô như có cảm ứng, gọi tên của hắn.
Hiện tại nghĩ đến mới phát hiện rất nhiều điểm đáng ngờ, Hà Duyệt Minh trên người toàn là hàng hiệu mắc tiền, người mới trầm luân trong nghề vài năm làm sao mua nổi .
"Lần đầu tiên em gặp anh không phải ở trong hẻm nhỏ đâu." Úc Trạch mím môi, có chút ngại ngùng,"Anh từng đậu xe dưới tiểu khu của em, có hôm em một mình ra ngoài mua gì đó, anh theo sau em đến siêu thị, rồi lại cùng em quay về."
Tưởng tượng có người theo dõi mình, Chu Tử Tri bỗng nhiên không biết nên nói những gì,"Úc Trạch, anh suy tính nhiều quá."
Úc Trạch nghiêng người qua , ôm Chu Tử Tri vào lòng, hơi muộn nói lời ,"Xin lỗi."
Anh nghĩ, giống như bây giờ thật tốt, không kiêng kị gì đến gần cô, đường đường chính chính ôm lấy cô.
Chu Tử Tri ánh mắt lướt qua đầu vai vững chải của anh, những lời chuẩn bị trong đầu chưa kịp thốt ra, bị tiếng chuông điện thoại phá ngang.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.