Chương 13: Con dâu sẽ có
Tây Tây Đặc
29/08/2020
Cách vài thành phố, Phong Bách Dục tỏ vẻ cảm
thông, nói bóng gió vài chuyện rồi lên giọng nghiêm túc,"Tôi nhắc cậu
cái này, nếu muốn ôm người đẹp về tay, trăm ngàn lần đừng ở sau lưng
trêu chọc đến Hà Duyệt Minh làm gì, cứ giao Tử Tri tự xử lý, xem như tôn trọng cô ấy."
Úc Trạch kéo nhẹ khóe miệng, nét âm trầm chợt lóe,"Tôi có chừng mực."
"Con đường của Hà Duyệt Minh quá trơn tru." Phong Bách Dục nói,"Lúc Tử Tri gặp chuyện anh ta chỉ mới đóng một bộ Tiểu Long, từ không có tiếng tăm gì từ từ chiếm lấy ánh hào quang, thuận buồm xuôi gió vô cùng, giống như sau lưng có tay chân cố ý nâng anh ta lên .""
Úc Trạch thờ ơ,"Vậy à?"
Nói thêm vài câu rồi gác máy, nhìn đồng hồ đợi đến mười giờ, anh mới gọi cho Chu Tử Tri,"Tử Tri, đến giờ kể chuyện rồi ."
Trên giường Chu Tử Tri đang đắp mặt nạ dưỡng da, cầm điện thoại mở loa ngoài.
"Có một chú thỏ con đáng yêu, trên đường mua lễ vật năm mới cho mẹ......"
Chu Tử Tri rũ mí mắt, giọng nói trầm thấp mà dịu dàng vang bên tai, giữa màn đêm tuyết rơi ngập trời nhưng giờ phút này trong lòng cô lại tràn đầy ấm áp.
Tuyết rơi đến cuối tuần mới ngừng, báo hiệu năm mới đang đến gần.
Úc mẹ ngày đêm mong ngóng ôm cháu nội lải nhải,"Sắp hết năm rồi , con trai, không phải con nói sẽ dẫn người về sao?"
Úc Trạch ăn gạch cua, ngồm ngoàm nói,"Muốn thắng một trận chiến, thiên thời, địa lợi, nhân hòa, thiếu một thứ cũng không được đâu mẹ."
Úc cha ngồi ghế trên lật lật tờ báo, có chút vui mừng,"Không sai, nóng vội là điều tối kỵ."
"Hai cha con đang nói cái gì vậy?" Úc mẹ trợn mắt nhìn.
Úc Trạch chùi miệng,"Ba, mẹ, con đi làm đây."
Con trai vừa đi khỏi, phòng khách rộng lớn chỉ còn lại hai ông bà gìa , căn biệt thự xa hoa cũng không cản được vẻ lạnh lẽo.
"Đứa nhỏ Thiến Thiến thích A Trạch, bà đâu phải không biết. "Cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn" [1] bà cứ thoải mái nhận quà của nó, không thấy ngại sao?" Úc cha gõ gõ bàn,"Bà lúc nào cũng chỉ biết lợi cho mình?"
[1]Cắn người miệng mềm, bắt người ngắn tay : ăn của người ta, thì nói năng với người ta cũng mềm mỏng hơn.
Úc mẹ xụ mặt,"Sao ông nói mấy lời khó nghe quá vậy?"
Úc cha quăng tờ báo xuống,"Tôi còn muốn nói khó nghe hơn nữa kìa ."
"Được rồi, được rồi mà." Úc mẹ gấp gấp đáp,"Về sau nó mang cái gì tới, tôi đều không nhận là được chứ gì."
Úc cha nhíu mày, toát ra vẻ uy nghiêm,"Thiến Thiến và A Trạch không thể ăn chung một nồi cơm, bà đừng gây thêm phiền toái cho A Trạch."
Úc mẹ đuối lý,"Biết rồi."
Úc cha an ủi vợ yêu,"Con dâu rồi sẽ có , cháu nội cũng sẽ có."
Úc Trạch kéo nhẹ khóe miệng, nét âm trầm chợt lóe,"Tôi có chừng mực."
"Con đường của Hà Duyệt Minh quá trơn tru." Phong Bách Dục nói,"Lúc Tử Tri gặp chuyện anh ta chỉ mới đóng một bộ Tiểu Long, từ không có tiếng tăm gì từ từ chiếm lấy ánh hào quang, thuận buồm xuôi gió vô cùng, giống như sau lưng có tay chân cố ý nâng anh ta lên .""
Úc Trạch thờ ơ,"Vậy à?"
Nói thêm vài câu rồi gác máy, nhìn đồng hồ đợi đến mười giờ, anh mới gọi cho Chu Tử Tri,"Tử Tri, đến giờ kể chuyện rồi ."
Trên giường Chu Tử Tri đang đắp mặt nạ dưỡng da, cầm điện thoại mở loa ngoài.
"Có một chú thỏ con đáng yêu, trên đường mua lễ vật năm mới cho mẹ......"
Chu Tử Tri rũ mí mắt, giọng nói trầm thấp mà dịu dàng vang bên tai, giữa màn đêm tuyết rơi ngập trời nhưng giờ phút này trong lòng cô lại tràn đầy ấm áp.
Tuyết rơi đến cuối tuần mới ngừng, báo hiệu năm mới đang đến gần.
Úc mẹ ngày đêm mong ngóng ôm cháu nội lải nhải,"Sắp hết năm rồi , con trai, không phải con nói sẽ dẫn người về sao?"
Úc Trạch ăn gạch cua, ngồm ngoàm nói,"Muốn thắng một trận chiến, thiên thời, địa lợi, nhân hòa, thiếu một thứ cũng không được đâu mẹ."
Úc cha ngồi ghế trên lật lật tờ báo, có chút vui mừng,"Không sai, nóng vội là điều tối kỵ."
"Hai cha con đang nói cái gì vậy?" Úc mẹ trợn mắt nhìn.
Úc Trạch chùi miệng,"Ba, mẹ, con đi làm đây."
Con trai vừa đi khỏi, phòng khách rộng lớn chỉ còn lại hai ông bà gìa , căn biệt thự xa hoa cũng không cản được vẻ lạnh lẽo.
"Đứa nhỏ Thiến Thiến thích A Trạch, bà đâu phải không biết. "Cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn" [1] bà cứ thoải mái nhận quà của nó, không thấy ngại sao?" Úc cha gõ gõ bàn,"Bà lúc nào cũng chỉ biết lợi cho mình?"
[1]Cắn người miệng mềm, bắt người ngắn tay : ăn của người ta, thì nói năng với người ta cũng mềm mỏng hơn.
Úc mẹ xụ mặt,"Sao ông nói mấy lời khó nghe quá vậy?"
Úc cha quăng tờ báo xuống,"Tôi còn muốn nói khó nghe hơn nữa kìa ."
"Được rồi, được rồi mà." Úc mẹ gấp gấp đáp,"Về sau nó mang cái gì tới, tôi đều không nhận là được chứ gì."
Úc cha nhíu mày, toát ra vẻ uy nghiêm,"Thiến Thiến và A Trạch không thể ăn chung một nồi cơm, bà đừng gây thêm phiền toái cho A Trạch."
Úc mẹ đuối lý,"Biết rồi."
Úc cha an ủi vợ yêu,"Con dâu rồi sẽ có , cháu nội cũng sẽ có."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.