Chương 76: phiên ngoại Đại tiểu thư pk Tạ ảnh đế (P2)
Tây Tây Đặc
30/08/2020
Trợ lý nhỏ hoảng sợ khủng khiếp,
run rẩy nắm lấy vạt áo Tom khóc òa lên, nói năng lộn xộn, "Anh Tom, anh
Tom, làm sao bây giờ? Tạ ca chạy vào trong đó rồi... Làm sao bây giờ,
làm sao bây giờ?"
Nước mắt không thể khống chế tuôn ào ạt, lẽ ra cô không nên nói bừa, không nên nhắc tới đã nhìn thấy Úc Thiến, nếu như Tạ ca có chuyện gì, cô sẽ tự trách cả đời.
Ngay lúc này đây, gương mặt anh chàng người Mỹ cũng trắng bệch.
Hắn điên cuồng vò đầu bức tai, còn đâu bộ dáng cẩn thận tỉ mỉ ngày thường.
"Anh Tom... Làm sao bây giờ..."
Trợ lý khóc đến mơ hồ, cô lặp đi lặp lại cũng chỉ mỗi câu này, nước mắt nước mũi hòa với máu tươi, cả khuôn mặt bết nhầy gớm ghiết.
Di động trong túi Tom vang lên liên tục, bây giờ hắn chẳng có tâm trí để tiếp điện thoại của ai cả, tất cả mọi sự chú ý đều tập trung về phía quảng trường.
Cầu trời đất phù hộ, mau chóng dẹp loạn sự kiện tan thương chết chót này.
Tạ, hy vọng anh có thể sống sót ra khỏi đó.
Đột nhiên "Oành" một tiếng, khói bụi cuồn cuộn dầy đặc, khu vực nào đó lân cận tự nhiên phát nổ.
Mọi người xung quanh vẫn chưa kịp tỉnh hồn lại la hét chói tai, có người rào khóc, có kẻ mắng rủa, cũng có người phát điên lên, hiện trường vô cùng hỗn loạn.
Tom run miệng, từ trong hàm răng khẹt ra hai chữ, "Đồ điên!"
Không biết là chỉ những tên khủng bố kia, hay là kẻ đi tìm chết Tạ Sở nữa.
Quảng trường máu chảy thành sông, vài tên khủng bố vẫn đang đi săn những sinh mạng vô tội, bọn họ không hề đeo mặt nạ che chắn, trên gương mặt là vẻ lạnh lùng đến đáng sợ.
Những người không kịp chạy trốn từng lớp bị thương ngã xuống, những kẻ đó lại bắn giết từng người một.
Úc Thiến quỳ rạp trên mặt đất, trên người cô trúng một phát đạn, không nói đến việc tranh thủ chạy đi, hiện tại chỉ đứng lên, bước từng bước một đã hết sức khó khăn rồi.
Hô hấp dần dần nặng nề, Úc Thiến nghe thấy âm thanh giết chóc xung quanh mình, tiếng cầu cứu, tiếng khóc than, giãy giụa, khẩn cầu trước khi chết, cô thanh tỉnh lại từ trong mùi vị tanh tưởi khiến người khác phát nôn.
Tối nay, cô đáp ứng lời mời của một người bạn, đến xem vở kịch cuối cùng của cô ấy trước khi giải nghệ, một đêm hết sức bình thường, các cô còn bảo, sau khi kết thúc vở diễn sẽ nhậu một trận.
Nhưng mới vừa rồi thôi, chỉ một hai phút trước, người bạn kia đang nhiệt tình biểu diễn trên sân khấu, một phát trúng ngực, cái gì cũng không biết ngã xuống, cô ngồi trên ghế nhìn thấy rõ ràng, đầu óc bỗng chốc trống rỗng, đây là mơ sao?
Úc Thiến thích thành phố này , nếu không sẽ không trú chân sinh hoạt nhiều năm như vậy.
Hiện tại mỗi một khắc trôi qua đều như đang khiêu chiến sức thừa nhận của cô.
Nước mắt không thể khống chế tuôn ào ạt, lẽ ra cô không nên nói bừa, không nên nhắc tới đã nhìn thấy Úc Thiến, nếu như Tạ ca có chuyện gì, cô sẽ tự trách cả đời.
Ngay lúc này đây, gương mặt anh chàng người Mỹ cũng trắng bệch.
Hắn điên cuồng vò đầu bức tai, còn đâu bộ dáng cẩn thận tỉ mỉ ngày thường.
"Anh Tom... Làm sao bây giờ..."
Trợ lý khóc đến mơ hồ, cô lặp đi lặp lại cũng chỉ mỗi câu này, nước mắt nước mũi hòa với máu tươi, cả khuôn mặt bết nhầy gớm ghiết.
Di động trong túi Tom vang lên liên tục, bây giờ hắn chẳng có tâm trí để tiếp điện thoại của ai cả, tất cả mọi sự chú ý đều tập trung về phía quảng trường.
Cầu trời đất phù hộ, mau chóng dẹp loạn sự kiện tan thương chết chót này.
Tạ, hy vọng anh có thể sống sót ra khỏi đó.
Đột nhiên "Oành" một tiếng, khói bụi cuồn cuộn dầy đặc, khu vực nào đó lân cận tự nhiên phát nổ.
Mọi người xung quanh vẫn chưa kịp tỉnh hồn lại la hét chói tai, có người rào khóc, có kẻ mắng rủa, cũng có người phát điên lên, hiện trường vô cùng hỗn loạn.
Tom run miệng, từ trong hàm răng khẹt ra hai chữ, "Đồ điên!"
Không biết là chỉ những tên khủng bố kia, hay là kẻ đi tìm chết Tạ Sở nữa.
Quảng trường máu chảy thành sông, vài tên khủng bố vẫn đang đi săn những sinh mạng vô tội, bọn họ không hề đeo mặt nạ che chắn, trên gương mặt là vẻ lạnh lùng đến đáng sợ.
Những người không kịp chạy trốn từng lớp bị thương ngã xuống, những kẻ đó lại bắn giết từng người một.
Úc Thiến quỳ rạp trên mặt đất, trên người cô trúng một phát đạn, không nói đến việc tranh thủ chạy đi, hiện tại chỉ đứng lên, bước từng bước một đã hết sức khó khăn rồi.
Hô hấp dần dần nặng nề, Úc Thiến nghe thấy âm thanh giết chóc xung quanh mình, tiếng cầu cứu, tiếng khóc than, giãy giụa, khẩn cầu trước khi chết, cô thanh tỉnh lại từ trong mùi vị tanh tưởi khiến người khác phát nôn.
Tối nay, cô đáp ứng lời mời của một người bạn, đến xem vở kịch cuối cùng của cô ấy trước khi giải nghệ, một đêm hết sức bình thường, các cô còn bảo, sau khi kết thúc vở diễn sẽ nhậu một trận.
Nhưng mới vừa rồi thôi, chỉ một hai phút trước, người bạn kia đang nhiệt tình biểu diễn trên sân khấu, một phát trúng ngực, cái gì cũng không biết ngã xuống, cô ngồi trên ghế nhìn thấy rõ ràng, đầu óc bỗng chốc trống rỗng, đây là mơ sao?
Úc Thiến thích thành phố này , nếu không sẽ không trú chân sinh hoạt nhiều năm như vậy.
Hiện tại mỗi một khắc trôi qua đều như đang khiêu chiến sức thừa nhận của cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.