Chương 60: Sờ cái gì
Tây Tây Đặc
30/08/2020
Trong phòng bệnh rất im ắng
Tạ Sở nhìn đôi giày da số lượng hạn chế trên chân mình, lại nhìn sàn bệnh viện, rất sạch sẽ.
Tiếng đập cửa vang lên, hộ sĩ vào kiểm tra bình truyền dịch, ánh mắt rơi thẳng xuống người Tạ Sở.
Tạ Sở nâng lên mí mắt,"Cô vô đây làm gì ?"
Hộ sĩ lúng túng thu hồi tầm mắt, tiến lên kiểm tra,"Làm phiền...... Người nhà ra ngoài một lát."
Tạ Sở đứng lên, buông khóe mắt đảo qua gương mặt tái nhợt trên giường, xoay người đi ra.
Buổi tối Tạ Sở không về mà cuộn tròn người trên ghế sô pha sát góc tường. Lật người mấy lần, bị mất ngủ.
Mấy năm qua vẫn yên ổn.
Hắn nhớ tới rất nhiều việc, có một số ký ức đã mơ hồ.
Thời gian trôi qua quá nhanh , Tạ Sở đem tay gối lên sau đầu, hắn và Úc Thiến đi đến hôm nay, vẫn chưa kết thúc.
Cảm giác lại từng chút một ùa về.
Đó là một cảm giác đáng sợ cộng thêm xa lạ, Tạ Sở có thói quen tùy tiện, nhưng việc phát sinh đến ngày hôm nay tất cả đều đi ngược lại lý niệm của hắn.
Hắn vô cùng rõ ràng, lại không ngăn cản được.
Cách tấm màn, Úc Thiến hai mắt nhắm nghiền, tay đỡ bụng, hô hấp đều đều.
Sau một tiếng gõ cửa, hộ sĩ tới kiểm tra, Tạ Sở nhìn điện thoại một cái, 00:30p, hắn xoa mi tâm, sau đó với lấy lon redbull trên bàn nốc cạn. (nước tăng lực)
Hơn 3h sáng, hộ sĩ lại tiến vào nghe tim thai một lần nữa để đảm bảo sự an toàn của thai nhi.
Úc Thiến kéo lại quần áo, Tạ Sở đứng ở đầu giường nhìn, hắn cúi người giúp cô sửa sang ngay ngắn.
Tay hơi lạnh chạm vào eo cô, Úc Thiến phản ứng kháng cự, lạnh lùng nói,"Bỏ tay ra."
Tạ Sở không ngừng lại, nói "Trên người cô có chỗ nào tôi chưa thấy qua?"
Hắn còn chưa nói, có chỗ nào hắn không liếm qua , nhưng phỏng chừng khi nói thế, cái chén trên tủ đầu giường lập tức sẽ tiếp xúc với mặt hắn mất.
Mặc dù vậy, hơi thở Úc Thiến vẫn rối loạn.
Tạ Sở đứng thẳng người,"Khát nước?"
Úc Thiến mím môi, không đáp.
Trong lòng hùng hùng hổ hổ, Tạ Sở phá lệ bài trừ, lôi ra chút kiên nhẫn còn sót lại,"Không phải bác sĩ bảo phải uống nhiều nước sao? Muốn uống không?"
Úc Thiến nói,"Uống ."
Đưa nước cho cô, Tạ Sở nói,"Chỉ có lúc này mới thấy giống phụ nữ."
Uống một ngụm nước, Úc Thiến châm chọc,"Vậy đó hả?"
Tạ Sở áp chế tính tình,"Muốn cô chịu thua một lần, giống như đòi mạng cô vậy." Hắn nhìn xuống người phụ nữ từng chung đụng,"Lỡ như, tôi nói lỡ như thôi, nếu đứa trẻ có chuyện gì ngoài ý muốn, Úc Thiến, cô phải nghĩ thoáng đấy."
Tạ Sở nhìn đôi giày da số lượng hạn chế trên chân mình, lại nhìn sàn bệnh viện, rất sạch sẽ.
Tiếng đập cửa vang lên, hộ sĩ vào kiểm tra bình truyền dịch, ánh mắt rơi thẳng xuống người Tạ Sở.
Tạ Sở nâng lên mí mắt,"Cô vô đây làm gì ?"
Hộ sĩ lúng túng thu hồi tầm mắt, tiến lên kiểm tra,"Làm phiền...... Người nhà ra ngoài một lát."
Tạ Sở đứng lên, buông khóe mắt đảo qua gương mặt tái nhợt trên giường, xoay người đi ra.
Buổi tối Tạ Sở không về mà cuộn tròn người trên ghế sô pha sát góc tường. Lật người mấy lần, bị mất ngủ.
Mấy năm qua vẫn yên ổn.
Hắn nhớ tới rất nhiều việc, có một số ký ức đã mơ hồ.
Thời gian trôi qua quá nhanh , Tạ Sở đem tay gối lên sau đầu, hắn và Úc Thiến đi đến hôm nay, vẫn chưa kết thúc.
Cảm giác lại từng chút một ùa về.
Đó là một cảm giác đáng sợ cộng thêm xa lạ, Tạ Sở có thói quen tùy tiện, nhưng việc phát sinh đến ngày hôm nay tất cả đều đi ngược lại lý niệm của hắn.
Hắn vô cùng rõ ràng, lại không ngăn cản được.
Cách tấm màn, Úc Thiến hai mắt nhắm nghiền, tay đỡ bụng, hô hấp đều đều.
Sau một tiếng gõ cửa, hộ sĩ tới kiểm tra, Tạ Sở nhìn điện thoại một cái, 00:30p, hắn xoa mi tâm, sau đó với lấy lon redbull trên bàn nốc cạn. (nước tăng lực)
Hơn 3h sáng, hộ sĩ lại tiến vào nghe tim thai một lần nữa để đảm bảo sự an toàn của thai nhi.
Úc Thiến kéo lại quần áo, Tạ Sở đứng ở đầu giường nhìn, hắn cúi người giúp cô sửa sang ngay ngắn.
Tay hơi lạnh chạm vào eo cô, Úc Thiến phản ứng kháng cự, lạnh lùng nói,"Bỏ tay ra."
Tạ Sở không ngừng lại, nói "Trên người cô có chỗ nào tôi chưa thấy qua?"
Hắn còn chưa nói, có chỗ nào hắn không liếm qua , nhưng phỏng chừng khi nói thế, cái chén trên tủ đầu giường lập tức sẽ tiếp xúc với mặt hắn mất.
Mặc dù vậy, hơi thở Úc Thiến vẫn rối loạn.
Tạ Sở đứng thẳng người,"Khát nước?"
Úc Thiến mím môi, không đáp.
Trong lòng hùng hùng hổ hổ, Tạ Sở phá lệ bài trừ, lôi ra chút kiên nhẫn còn sót lại,"Không phải bác sĩ bảo phải uống nhiều nước sao? Muốn uống không?"
Úc Thiến nói,"Uống ."
Đưa nước cho cô, Tạ Sở nói,"Chỉ có lúc này mới thấy giống phụ nữ."
Uống một ngụm nước, Úc Thiến châm chọc,"Vậy đó hả?"
Tạ Sở áp chế tính tình,"Muốn cô chịu thua một lần, giống như đòi mạng cô vậy." Hắn nhìn xuống người phụ nữ từng chung đụng,"Lỡ như, tôi nói lỡ như thôi, nếu đứa trẻ có chuyện gì ngoài ý muốn, Úc Thiến, cô phải nghĩ thoáng đấy."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.