Chương 1: Tái xuất
Tây Tây Đặc
28/08/2020
Nữ minh tinh Chu Tử Tri tái xuất khiến
trong ngoài giới xôn xao, tiêu đề chiếm vị trí nổi bật trên các trang
bìa tạp chí, thành công đá tin tức của 'một nam diễn viên nào đó đang
gầy dựng thanh danh "Người chồng tốt" bất ngờ trật đường ray' rơi sang
bản tin bên lề.
Kỳ tích y học không đủ sức hấp dẫn, cũng không đáng để mọi người tốn thời gian, nguồn lực để suy nghĩ sâu xa, điều làm bọn họ hứng thú là phương thức tái xuất của cô .
Thành phố H, kinh đô điện ảnh, kiến trúc cổ kính, đường phố tấp nập, người bán hàng rong rêu rao in ỏi, âm nhạc vang dội từ quán rượu, người kể chuyện đều đặn theo nhịp gõ, những nhóm người mặc áo choàng dài, tất cả đều phảng phất chen mình trong khoảng không gian khác.
Nhưng nhóm người áo cọc quần ngắn đứng xung quanh nhìn chăm chú, nhắc nhở nhân viên đoàn phim đang mướt mồ hôi, dễ dàng kéo thị giác mọi người về hiện thực.
Hôm nay bộ phim điện ảnh [ hiệp đường ] nổ phát súng đầu tiên, nhân viên đã sắp khung hình từ sớm, đạo cụ luôn trong tư thế sẵn sàng, trang phục, ánh sáng và các phương diện khác đều chuẩn bị đầy đủ, từ 10h sáng đến 4h chiều, giữa khoảng đó rút ra chút thời gian làm đầy bụng, những thời điểm còn lại đều tập trung vào đây.
Thiếu nữ thanh xuân một thân thuần trắng cầm kiếm, bất mãn than thở,"Tỷ tỷ, sao tỷ không nói muội biết, tỷ đã quen biết Lý công tử từ trước, còn cùng bái kiến Chương lão môn?"
Nữ tử lục y đối diện nhẹ giọng nói,"Dĩnh nhi, đã là quá khứ rồi, nhắc lại có ý nghĩa gì?"
Thiếu nữ bạch y sửng sốt, quên nên trả lời thế nào, đơ như tượng sáp, gương mặt dần dần đỏ lên.
"Cắt." người đàn ông trung niên ngồi ở trước máy theo dõi cởi mũ lưỡi trai xuống, ngón tay có chút ú nần dùng sức cào cào mái tóc, giọng nói dữ dằn,"Tạm nghỉ ba phút !"
Bạch y thiếu nữ, nữ chính [ hiệp đường ] Bạch Dĩnh do Trần Gia thủ vai phẫn nộ hỏi,"Chu Tử Tri, chị cố ý đúng không ?" Cố ý lúc quay phim dùng loại ánh mắt châm chọc nhìn cô, hại cô quên lời thoại.
Chu Tử Tri đã đi xa , góc áo màu xanh lục theo bước chân cô đong đưa đôi chút, mang ý vị thanh nhã khác xa với quần áo những người đang bận rộn chung quanh.
Đến bộ phận quay phim, phó đạo diễn lão Lưu hạ giọng nói,"Đạo diễn Vương, Trần Gia cứ quên thoại thế này, chỉ sợ bao nhiêu cuốn phim cũng dùng không đủ ."
"Người nào ra tiền người đó là trời, biết làm sao được." Vương Phú khịt mũi một cái,"Dù đưa đứa trẻ chậm phát triển đến, chúng ta cũng đành chịu."
Lão Lưu khóe miệng run rẩy, rõ ràng NG (cảnh quay hỏng) suốt một buổi chiều đã khiến vị này bất mãn đầy bụng.
"Nếu đổi nhân vật một chút thì sao, để Chu Tử Tri diễn Bạch Dĩnh......" Lão Lưu vừa nói vừa dùng ánh mắt xuyên qua đám nhân viên thẳng tới thân ảnh gầy gò.
Ai cũng không ngờ cô gái kia lại rất biết phát huy, thu hồi ánh sáng và vẻ kiêu ngạo hợp lý thế.
Lúc nãy Chu Tử Tri cao ngạo kiêu căng, tà mị, hung hăng biết mấy, mà từ lúc cúi người cảm ơn khi kết thúc màn diễn, cô ấy đã khôi phục hình ảnh giản dị thanh lịch, cộng thêm mấy phần quyến rũ hấp dẫn.
Kỳ tích y học không đủ sức hấp dẫn, cũng không đáng để mọi người tốn thời gian, nguồn lực để suy nghĩ sâu xa, điều làm bọn họ hứng thú là phương thức tái xuất của cô .
Thành phố H, kinh đô điện ảnh, kiến trúc cổ kính, đường phố tấp nập, người bán hàng rong rêu rao in ỏi, âm nhạc vang dội từ quán rượu, người kể chuyện đều đặn theo nhịp gõ, những nhóm người mặc áo choàng dài, tất cả đều phảng phất chen mình trong khoảng không gian khác.
Nhưng nhóm người áo cọc quần ngắn đứng xung quanh nhìn chăm chú, nhắc nhở nhân viên đoàn phim đang mướt mồ hôi, dễ dàng kéo thị giác mọi người về hiện thực.
Hôm nay bộ phim điện ảnh [ hiệp đường ] nổ phát súng đầu tiên, nhân viên đã sắp khung hình từ sớm, đạo cụ luôn trong tư thế sẵn sàng, trang phục, ánh sáng và các phương diện khác đều chuẩn bị đầy đủ, từ 10h sáng đến 4h chiều, giữa khoảng đó rút ra chút thời gian làm đầy bụng, những thời điểm còn lại đều tập trung vào đây.
Thiếu nữ thanh xuân một thân thuần trắng cầm kiếm, bất mãn than thở,"Tỷ tỷ, sao tỷ không nói muội biết, tỷ đã quen biết Lý công tử từ trước, còn cùng bái kiến Chương lão môn?"
Nữ tử lục y đối diện nhẹ giọng nói,"Dĩnh nhi, đã là quá khứ rồi, nhắc lại có ý nghĩa gì?"
Thiếu nữ bạch y sửng sốt, quên nên trả lời thế nào, đơ như tượng sáp, gương mặt dần dần đỏ lên.
"Cắt." người đàn ông trung niên ngồi ở trước máy theo dõi cởi mũ lưỡi trai xuống, ngón tay có chút ú nần dùng sức cào cào mái tóc, giọng nói dữ dằn,"Tạm nghỉ ba phút !"
Bạch y thiếu nữ, nữ chính [ hiệp đường ] Bạch Dĩnh do Trần Gia thủ vai phẫn nộ hỏi,"Chu Tử Tri, chị cố ý đúng không ?" Cố ý lúc quay phim dùng loại ánh mắt châm chọc nhìn cô, hại cô quên lời thoại.
Chu Tử Tri đã đi xa , góc áo màu xanh lục theo bước chân cô đong đưa đôi chút, mang ý vị thanh nhã khác xa với quần áo những người đang bận rộn chung quanh.
Đến bộ phận quay phim, phó đạo diễn lão Lưu hạ giọng nói,"Đạo diễn Vương, Trần Gia cứ quên thoại thế này, chỉ sợ bao nhiêu cuốn phim cũng dùng không đủ ."
"Người nào ra tiền người đó là trời, biết làm sao được." Vương Phú khịt mũi một cái,"Dù đưa đứa trẻ chậm phát triển đến, chúng ta cũng đành chịu."
Lão Lưu khóe miệng run rẩy, rõ ràng NG (cảnh quay hỏng) suốt một buổi chiều đã khiến vị này bất mãn đầy bụng.
"Nếu đổi nhân vật một chút thì sao, để Chu Tử Tri diễn Bạch Dĩnh......" Lão Lưu vừa nói vừa dùng ánh mắt xuyên qua đám nhân viên thẳng tới thân ảnh gầy gò.
Ai cũng không ngờ cô gái kia lại rất biết phát huy, thu hồi ánh sáng và vẻ kiêu ngạo hợp lý thế.
Lúc nãy Chu Tử Tri cao ngạo kiêu căng, tà mị, hung hăng biết mấy, mà từ lúc cúi người cảm ơn khi kết thúc màn diễn, cô ấy đã khôi phục hình ảnh giản dị thanh lịch, cộng thêm mấy phần quyến rũ hấp dẫn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.