Chương 8: Vật Họp Theo Loài
Thu Nhật Lương
08/09/2024
Edit: Giản Sương
Phương Tử Tân đến xem lớp, thầy dạo quanh lớp một vòng rồi dừng lại trước mặt Giang Kiều, nói với cô: “Giang Kiều, em ra ngoài với thầy một lát.”
Giang Kiều đặt sách xuống, ngoan ngoãn đi theo thầy.
“Ngồi đi.”
Giang Kiều ngồi đối diện với Phương Tử Tân: “Thầy tìm em có chuyện gì không ạ?”
Phương Tử Tân nhìn cô gái ngoan ngoãn trước mặt, cười ôn hòa: “Em thấy ngồi cùng Hứa Tứ thế nào?”
Giang Kiều trả lời đúng sự thật: “Cũng ổn ạ.”
Hứa Tứ lúc bình thường cũng rất yên tĩnh, không ngủ thì chơi trò chơi, hơn nữa không không giống lời đồn, chỉ là hơi hung dữ mà thôi.
Phương Tử Tân gật đầu: “Vậy được rồi, nếu lúc nào em cảm thấy không khỏe thì cứ nói với thầy nhé.”
“Em biết rồi ạ, em cảm ơn thầy.”
“Được rồi, em về đi.”
Giang Kiều mở cửa ra ngoài.
Cô giáo bàn bên hỏi Phương Tử Tân: “Đây là bạn học mới chuyển đến của lớp thầy à? Nghe bảo là thành tích cũng không tệ.”
Phương Tử Tân uống một ngụm nước, sau đó liền nói: “Ừ, mới chuyển đến, vốn là top 10 của trường cấp ba trọng điểm thành phố B đấy.”
“Thầy để học sinh giỏi này ngồi cùng Hứa Tứ á?” Cô giáo kia từng dạy Hứa Tứ, toàn đánh nhau trốn học, chính là một thiếu niên không tốt lành gì.
Phương Tử Tân nói: “Em ấy không xấu.”
Thầy mới tốt nghiệp chưa lâu, nhận lớp 17 này từ tay chủ nhiệm trước, lúc vừa mới nhận lớp này thì nghe mọi người nói lớp đó có rất nhiều học sinh có vấn đề, thành tích thì kém nhất trường, nhất là bạn ở hàng cuối chỉ thích ngủ, gây chuyện thì bậc nhất.
Chủ nhiệm trước của lớp 17 cũng là một cô gái rất dịu dàng, bởi vì mang thai nên mới phải chuyển giao lớp này, cô ấy nói với Phương Tử Tân, đám nhóc này tuy có hơi ồn ào, lại hơi nghịch ngợm, có đôi khi thích gây chuyện, nhưng mà không hư.
Phương Tử Tân sau này cũng mới biết.
Tiết đầu tiên là của Phương Tử Tân, thầy kẹp sách Toán bước vào lớp, lên giọng với lớp học đang ồn ào ở dưới: “Nào nào, im lặng nào, đừng đùa nữa, vào học.”
Cả lớp rất nhanh đã yên tĩnh lại.
“Chẳng mấy nữa lại đến đợt thi khảo sát chất lượng đầu tiên, các em phải ôn tập thật tốt, tập trung chuẩn bị cho đợt kiểm tra, ngày thi chốt vào hai ngày thứ năm và thứ sáu tuần tới.”
Bên dưới lại kêu rên một trận.
“Thầy Phương, khai giảng mới qua chưa lâu mà sao đã phải thi rồi?”
Phương Tử Tân đẩy mắt kính trên mũi lên: “Cứ coi như là khảo sát chất lượng đi, kiểm tra xem các em học hành thế nào trong kỳ I và đợt nghỉ hè.”
“Nghỉ hè? Nghỉ hè thì ai mà còn học nữa?”
Phương Tử Tân cười nói: “Thầy cũng không có yêu cầu lớn lao gì, nhưng mà lần này lớp mình đừng chiếm vị trí thứ nhất từ cuối đếm lên nữa được không? Cố gắng đi nào, nâng điểm lên tý, thầy ở văn phòng, có gì thì cứ đến hỏi thầy.”
“Em sẽ cố gắng không kéo điểm số của lớp mình xuống.”
“Cầu trời đừng để con 0 điểm là được.”
Phương Tử Tân gõ bàn: “Được rồi được rồi, vào học thôi.”
Vừa mới tan học, Dương Thế Côn đã không nhịn được mở miệng: “Thi cuối kì một tao được có mấy điểm Vật lý, má Từ quất cho một trận, bây giờ nghĩ lại vẫn thấy mông đau ê ẩm đây.”
Hách Minh: “Tao hơn mày ba điểm, mẹ tao bảo là xấu hổ vì tao quá, bảo tao đừng có về nhà.”
“Không về nhà thì có là gì? Má Từ còn đuổi đánh tao ba con phố đây.”
“Trâu quá vậy.”
Giang Kiều nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người, cô quay đầu qua nhìn, sau đó lại cúi đầu xuống.
Tiết thứ hai là tiếng Anh, Dương Thế Côn nhìn Hứa Tứ đang ngủ, đang phân vân là nên gọi Hứa Tứ dậy rồi bị Hứa Tứ mắng hay là không gọi Hứa Tứ dậy rồi vẫn bị ăn mắng.
Trong lúc do dự không biết có nên gọi dậy không, một bàn tay trắng nõn vươn ra, giọng điệu chậm rãi: “Học bài đi, dậy dậy…”
Dương Thế Côn lập tức nhìn Giang Kiều bằng con mắt khác: “Tao tuyên bố, từ giờ trở đi bạn mới sẽ là thần của tao.”
“Để tao tính xem đây là vị thần thứ mấy trong kỳ này của mày rồi.”
“Cút.”
Hứa Tứ vừa mới tỉnh ngủ, anh liếc mắt nhìn Dương Thế Côn: “Câm miệng.”
Một bàn tay nhỏ nhắn mềm mại chọc lên cánh tay anh, giọng nói cũng rất dịu dàng: “Thầy Phương còn chưa đưa sách tiếng Anh cho tớ, cậu có thể cho tớ xem chung được không? Nếu mà phiền thì…”
Hứa Tứ ném quyển sách tiếng Anh vẫn còn mới tinh lên bàn: “Cậu xem đi, tôi không cần.”
Giang Kiều mỉm cười với anh: “Cảm ơn.”
Sách tiếng Anh được mở ra, cô đặt sách ở giữa, đẩy về phía Hứa Tứ: “Xem cùng đi.”
Hứa Tứ nhìn cô đẩy sách sang, đang định nói không cần, anh cũng không nghe giảng, nhưng khi đối diện với ánh mắt cô, anh lại mím môi, không nói gì.
Kệ vậy, cô muốn đẩy thì đẩy đi.
Lúc Giang Kiều học thì cực kỳ nghiêm túc, sống lưng thẳng tắp, một sợi tóc mái rủ xuống mặt, đồng phục trên người có hơi rộng, cánh tay mảnh khảnh trắng bệch, cổ tay gầy gò nhìn như thể chỉ cần véo là sẽ gãy.
Bạn nam ngồi trước có hơi cao, chắn mất hàng chữ Giang Kiều muốn nhìn, cô ngồi thẳng người, ngẩng đầu nhìn chữ trên bảng đen, bỗng nghe thấy tiếng người bên cạnh: “Không thấy phần nào?”
“Dòng cuối cùng.”
Hứa Tứ cầm bút trong tay, chép lại dòng cuối cùng vào giấy, sau đó đặt lên phần bàn của Giang Kiều.
“Hứa Tứ, đứng lên trả lời câu hỏi của tôi.”
Hứa Tứ nhìn qua phần bài trên bảng đen: “Em không biết.”
“Không biết à? Không biết thì đi học truyền giấy cho bạn cùng bàn làm gì? Tôi nói em tốt nghiệp được thì cũng không có tương lai, suốt ngày không học thì đi đánh nhau gây chuyện, tốt nghiệp rồi thì đi đâu kiếm việc? Em không thấy uổng công ba mẹ đưa mình đến đây à? Không thấy phụ công sinh thành nuôi dưỡng của mẹ em à?”
Hứa Tứ không nói lời nào đứng dậy, lập tức ra khỏi lớp.
Trần Tùng vẫn còn mắng ở đằng sau: “Nói em hai câu thì thế nào? Không tôn trọng thầy giáo gì cả.”
Dương Thế Côn cảm thấy trạng thái của Hứa Tứ vừa nãy không đúng lắm, cậu ta che lại mũi chạy lên trước: “Thầy ơi, mũi em chảy máu, em ra ngoài một lúc ạ.”
Trần Tùng còn chưa nói gì, Dương Thế Côn đã chạy ra ngoài rồi.
Thầy nhìn Giang Kiều ở sau, chỉ thấy nữ sinh không nói một lời đứng dậy: “Là do em không nhìn được bảng nên hỏi cậu ấy, không phải là cậu ấy truyền giấy cho em ạ.”
Cô nói xong thì giơ tờ giấy trong tay lên, nào có truyền giấy gì, trên giấy là nét chữ phóng khoáng của thiếu niên, phần chữ trên đó là nội dung trên bảng.
Trần Tùng không muốn hạ mình xin lỗi hai người: “Biết rồi, nhưng lúc đi học không được truyền giấy, có việc gì thì có thể đợi tan học hỏi lại thầy hoặc là hỏi bạn, đã biết chưa?”
Giang Kiều gật đầu: “Dạ, vậy em ra ngoài đứng phạt ạ.”
Thầy nhìn nữ sinh trước mặt, có một cảm giác không hay ho gì đó, mới đến chưa lâu đã quậy chung với Hứa Tứ rồi, chắc chắn cũng không phải học sinh tốt đẹp gì. Từ tận đáy lòng, thầy rất coi thường kiểu học sinh vừa học kém lại thích gây chuyện như Hứa Tứ.
Phương Tử Tân đến xem lớp, thầy dạo quanh lớp một vòng rồi dừng lại trước mặt Giang Kiều, nói với cô: “Giang Kiều, em ra ngoài với thầy một lát.”
Giang Kiều đặt sách xuống, ngoan ngoãn đi theo thầy.
“Ngồi đi.”
Giang Kiều ngồi đối diện với Phương Tử Tân: “Thầy tìm em có chuyện gì không ạ?”
Phương Tử Tân nhìn cô gái ngoan ngoãn trước mặt, cười ôn hòa: “Em thấy ngồi cùng Hứa Tứ thế nào?”
Giang Kiều trả lời đúng sự thật: “Cũng ổn ạ.”
Hứa Tứ lúc bình thường cũng rất yên tĩnh, không ngủ thì chơi trò chơi, hơn nữa không không giống lời đồn, chỉ là hơi hung dữ mà thôi.
Phương Tử Tân gật đầu: “Vậy được rồi, nếu lúc nào em cảm thấy không khỏe thì cứ nói với thầy nhé.”
“Em biết rồi ạ, em cảm ơn thầy.”
“Được rồi, em về đi.”
Giang Kiều mở cửa ra ngoài.
Cô giáo bàn bên hỏi Phương Tử Tân: “Đây là bạn học mới chuyển đến của lớp thầy à? Nghe bảo là thành tích cũng không tệ.”
Phương Tử Tân uống một ngụm nước, sau đó liền nói: “Ừ, mới chuyển đến, vốn là top 10 của trường cấp ba trọng điểm thành phố B đấy.”
“Thầy để học sinh giỏi này ngồi cùng Hứa Tứ á?” Cô giáo kia từng dạy Hứa Tứ, toàn đánh nhau trốn học, chính là một thiếu niên không tốt lành gì.
Phương Tử Tân nói: “Em ấy không xấu.”
Thầy mới tốt nghiệp chưa lâu, nhận lớp 17 này từ tay chủ nhiệm trước, lúc vừa mới nhận lớp này thì nghe mọi người nói lớp đó có rất nhiều học sinh có vấn đề, thành tích thì kém nhất trường, nhất là bạn ở hàng cuối chỉ thích ngủ, gây chuyện thì bậc nhất.
Chủ nhiệm trước của lớp 17 cũng là một cô gái rất dịu dàng, bởi vì mang thai nên mới phải chuyển giao lớp này, cô ấy nói với Phương Tử Tân, đám nhóc này tuy có hơi ồn ào, lại hơi nghịch ngợm, có đôi khi thích gây chuyện, nhưng mà không hư.
Phương Tử Tân sau này cũng mới biết.
Tiết đầu tiên là của Phương Tử Tân, thầy kẹp sách Toán bước vào lớp, lên giọng với lớp học đang ồn ào ở dưới: “Nào nào, im lặng nào, đừng đùa nữa, vào học.”
Cả lớp rất nhanh đã yên tĩnh lại.
“Chẳng mấy nữa lại đến đợt thi khảo sát chất lượng đầu tiên, các em phải ôn tập thật tốt, tập trung chuẩn bị cho đợt kiểm tra, ngày thi chốt vào hai ngày thứ năm và thứ sáu tuần tới.”
Bên dưới lại kêu rên một trận.
“Thầy Phương, khai giảng mới qua chưa lâu mà sao đã phải thi rồi?”
Phương Tử Tân đẩy mắt kính trên mũi lên: “Cứ coi như là khảo sát chất lượng đi, kiểm tra xem các em học hành thế nào trong kỳ I và đợt nghỉ hè.”
“Nghỉ hè? Nghỉ hè thì ai mà còn học nữa?”
Phương Tử Tân cười nói: “Thầy cũng không có yêu cầu lớn lao gì, nhưng mà lần này lớp mình đừng chiếm vị trí thứ nhất từ cuối đếm lên nữa được không? Cố gắng đi nào, nâng điểm lên tý, thầy ở văn phòng, có gì thì cứ đến hỏi thầy.”
“Em sẽ cố gắng không kéo điểm số của lớp mình xuống.”
“Cầu trời đừng để con 0 điểm là được.”
Phương Tử Tân gõ bàn: “Được rồi được rồi, vào học thôi.”
Vừa mới tan học, Dương Thế Côn đã không nhịn được mở miệng: “Thi cuối kì một tao được có mấy điểm Vật lý, má Từ quất cho một trận, bây giờ nghĩ lại vẫn thấy mông đau ê ẩm đây.”
Hách Minh: “Tao hơn mày ba điểm, mẹ tao bảo là xấu hổ vì tao quá, bảo tao đừng có về nhà.”
“Không về nhà thì có là gì? Má Từ còn đuổi đánh tao ba con phố đây.”
“Trâu quá vậy.”
Giang Kiều nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người, cô quay đầu qua nhìn, sau đó lại cúi đầu xuống.
Tiết thứ hai là tiếng Anh, Dương Thế Côn nhìn Hứa Tứ đang ngủ, đang phân vân là nên gọi Hứa Tứ dậy rồi bị Hứa Tứ mắng hay là không gọi Hứa Tứ dậy rồi vẫn bị ăn mắng.
Trong lúc do dự không biết có nên gọi dậy không, một bàn tay trắng nõn vươn ra, giọng điệu chậm rãi: “Học bài đi, dậy dậy…”
Dương Thế Côn lập tức nhìn Giang Kiều bằng con mắt khác: “Tao tuyên bố, từ giờ trở đi bạn mới sẽ là thần của tao.”
“Để tao tính xem đây là vị thần thứ mấy trong kỳ này của mày rồi.”
“Cút.”
Hứa Tứ vừa mới tỉnh ngủ, anh liếc mắt nhìn Dương Thế Côn: “Câm miệng.”
Một bàn tay nhỏ nhắn mềm mại chọc lên cánh tay anh, giọng nói cũng rất dịu dàng: “Thầy Phương còn chưa đưa sách tiếng Anh cho tớ, cậu có thể cho tớ xem chung được không? Nếu mà phiền thì…”
Hứa Tứ ném quyển sách tiếng Anh vẫn còn mới tinh lên bàn: “Cậu xem đi, tôi không cần.”
Giang Kiều mỉm cười với anh: “Cảm ơn.”
Sách tiếng Anh được mở ra, cô đặt sách ở giữa, đẩy về phía Hứa Tứ: “Xem cùng đi.”
Hứa Tứ nhìn cô đẩy sách sang, đang định nói không cần, anh cũng không nghe giảng, nhưng khi đối diện với ánh mắt cô, anh lại mím môi, không nói gì.
Kệ vậy, cô muốn đẩy thì đẩy đi.
Lúc Giang Kiều học thì cực kỳ nghiêm túc, sống lưng thẳng tắp, một sợi tóc mái rủ xuống mặt, đồng phục trên người có hơi rộng, cánh tay mảnh khảnh trắng bệch, cổ tay gầy gò nhìn như thể chỉ cần véo là sẽ gãy.
Bạn nam ngồi trước có hơi cao, chắn mất hàng chữ Giang Kiều muốn nhìn, cô ngồi thẳng người, ngẩng đầu nhìn chữ trên bảng đen, bỗng nghe thấy tiếng người bên cạnh: “Không thấy phần nào?”
“Dòng cuối cùng.”
Hứa Tứ cầm bút trong tay, chép lại dòng cuối cùng vào giấy, sau đó đặt lên phần bàn của Giang Kiều.
“Hứa Tứ, đứng lên trả lời câu hỏi của tôi.”
Hứa Tứ nhìn qua phần bài trên bảng đen: “Em không biết.”
“Không biết à? Không biết thì đi học truyền giấy cho bạn cùng bàn làm gì? Tôi nói em tốt nghiệp được thì cũng không có tương lai, suốt ngày không học thì đi đánh nhau gây chuyện, tốt nghiệp rồi thì đi đâu kiếm việc? Em không thấy uổng công ba mẹ đưa mình đến đây à? Không thấy phụ công sinh thành nuôi dưỡng của mẹ em à?”
Hứa Tứ không nói lời nào đứng dậy, lập tức ra khỏi lớp.
Trần Tùng vẫn còn mắng ở đằng sau: “Nói em hai câu thì thế nào? Không tôn trọng thầy giáo gì cả.”
Dương Thế Côn cảm thấy trạng thái của Hứa Tứ vừa nãy không đúng lắm, cậu ta che lại mũi chạy lên trước: “Thầy ơi, mũi em chảy máu, em ra ngoài một lúc ạ.”
Trần Tùng còn chưa nói gì, Dương Thế Côn đã chạy ra ngoài rồi.
Thầy nhìn Giang Kiều ở sau, chỉ thấy nữ sinh không nói một lời đứng dậy: “Là do em không nhìn được bảng nên hỏi cậu ấy, không phải là cậu ấy truyền giấy cho em ạ.”
Cô nói xong thì giơ tờ giấy trong tay lên, nào có truyền giấy gì, trên giấy là nét chữ phóng khoáng của thiếu niên, phần chữ trên đó là nội dung trên bảng.
Trần Tùng không muốn hạ mình xin lỗi hai người: “Biết rồi, nhưng lúc đi học không được truyền giấy, có việc gì thì có thể đợi tan học hỏi lại thầy hoặc là hỏi bạn, đã biết chưa?”
Giang Kiều gật đầu: “Dạ, vậy em ra ngoài đứng phạt ạ.”
Thầy nhìn nữ sinh trước mặt, có một cảm giác không hay ho gì đó, mới đến chưa lâu đã quậy chung với Hứa Tứ rồi, chắc chắn cũng không phải học sinh tốt đẹp gì. Từ tận đáy lòng, thầy rất coi thường kiểu học sinh vừa học kém lại thích gây chuyện như Hứa Tứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.