Chương 14: Hạ Thần nổi giận
Roxie
03/01/2021
Ngay hôm sau Đường Nhã đã xin phép bà chủ cho “em trai” ở lại một thời gian, vốn dĩ xin điều
này chẳng dễ dàng ai ngờ bà chủ lại rất nhanh chóng đồng ý, bà ấy mê mẩn nhìn Đường Thời như một con sói nhìn thấy cừu non chỉ muốn ăn tươi nuốt sống. Cũng phải, Đường Thời mọi góc cạnh khuôn mặt đều thấy rất đẹp
trai, dù nhìn thế nào cũng trông giống một tiểu thiếu gia, một tiểu thịt tươi đích thực. Cô ấy nhìn Đường Thời cứ xoay quanh mình như một đứa
trẻ đâm ra cũng thấy vui vui, cảm giác nhớ nhà nhớ đứa em gái còn đang
đi học lại trỗi dậy trong cô.
“Tôi sẽ đưa cậu đi gặp bác sĩ! Xem có thể chữa được không?” Đường Nhã dùng con xe đạp cũ của mình chở Đường Thời tới bệnh viện khám thử. Khi tới nơi, cô đã phải ngồi ngoài chờ khá lâu bác sĩ mới gọi cô vào, ông nhăn mặt xác nhận với cô đúng là Đường Thời bị hạ độc dẫn đến bị câm, nhưng có thể chữa khỏi được nếu tìm ra đó là loại độc gì. Mất khá nhiều thời gian và tiền bạc nên có gì họ sẽ liên lạc sau. Đường Thời thấy Đường Nhã đang lục tiền lẻ chắp lại từng tờ giả chi phí thăm khám cho cậu ta nên trong lòng cảm thấy rất áy náy. Cậu ấy viết ra giấy rằng: “ Tôi không cần chữa trị đâu!” . Nhưng Đường Nhã chỉ mỉm cười xoa đầu cậu trấn an.
Những bức ảnh Đường Nhã vui vẻ cười nói, đạp xe chở một người đàn ông trẻ đẹp như hoa đã được chụp lại không thiếu một khoảnh khắc nào đưa đến trước mặt Dương Hạ Thần. Nét mặt anh tối sầm lại, tấm ảnh bị bóp méo trên tay. Trợ lý Lê vội giấu cái máy ảnh “bảo bối” của mình đi, nhằm bảo toàn vật chất trước cơn thịnh nộ đang chuẩn bị bùng cháy như lửa trên cao nguyên.
“Điều tra xem hắn là ai? Tiếp cận Đường Nhã có mục đích gì? Ngày mai tư liệu của hắn phải nằm trên bàn làm việc của tôi!” Hạ Thần gằn giọng.
“Dạ thưa Dương tổng!” Tháng này tốn quá nhiều khăn lau mồ hôi rồi - Trợ lý Lê trộm nghĩ.
“Anh đừng giận Dương tổng đại nhân! Khi họ ra khỏi bệnh viện tôi đã vào hỏi thử... Cô ấy khai thông tin người kia là em trai... Tên là Đường Thời!” Thư ký Trần khẽ nói.
“Em trai? Cô ấy làm gì có em trai? Đường Nhã chỉ có một đứa em gái đang học cấp hai! Còn nữa... Cậu vừa khuyên tôi đừng giận sao? Cô ta và cả tên đó là cái quái gì mà tôi phải nổi giận? Buồn cười thật... Đường Nhã là CÁI GÌ CHỨ?”
Rầm!
Xoảng! Xoảng!
Hạ Thần dùng cây gậy đánh bóng chày(hàng phiên bản có chữ kí của ngôi sao bóng chày Nhật Bản Ichiro) đánh vỡ các đồ có giá trị trong phòng khiến chúng bắn vỡ tung toé. Anh chính là kiểu ngoài nóng mà trong cũng nóng, không thể chấp nhận nổi người mình yêu cuồng nhiệt đang ở cùng với “Em trai mưa” trong cùng một căn phòng. Hơn nữa nhìn qua các tấm ảnh cũng có thể thấy người đó rất cao ráo đẹp trai. Điều ấy khiến Hạ Thần càng thêm lo lắng, kích động. Chính là anh đang sợ cô ấy bị hấp dẫn bởi tên mặt hoa đó.
“Vậy mà bảo không giận, rõ là ghen rồi! Chậc!” Trợ lý Lê thì thầm vào tai thư ký Trần. Hai người cùng bật ngón trỏ nhìn nhau.
“Chuẩn bị xe!” Hạ Thần đột nhiên ra lệnh.
“Đi đâu ạ? Sắp đến giờ dùng bữa với bộ trưởng Lý rồi thưa sếp?” Thư ký Trần xem lại đồng hồ và lịch trình đã được sắp xếp từ trước.
“Huỷ đi! Đưa tôi đến khu nhà trọ của Đường Nhã!” Hạ Thần cau mày đáp. Hai người bọn họ đành phải tuân theo không dám nói thêm câu nào. Chỉ tội thư ký Trần gọi điện xin lỗi phía bộ trưởng kiểu gì cũng dính cơn mưa đá to bằng quả trứng.
...
9h tối.
Đường Nhã đang nấu ăn trong bếp còn Đường Thời thì tranh thủ lau dọn, hút bụi nhà cửa chăm chỉ như một đứa trẻ ngoan ngoãn vâng lời mẹ. Cậu ta cũng chịu khó lùng tìm thông tin việc làm trên các tờ báo mới ra vì muốn sớm kiếm tiền phụ giúp Đường Nhã, không thể cứ ăn bám cô ấy được. Đường Nhã đeo hai cái bao tay con thỏ đáng yêu bưng các đĩa thức ăn thơm ngon bày ra bàn, rồi kêu cậu ta lại ăn tối. Hai người đang ăn tối vui vẻ thì tiếng chuông cửa vang lên. Họ đều nghĩ đó là Giao Linh nên Đường Thời đã chạy ra mở cửa ngay tức thì...
Cạch!
Dương Hạ Thần mặt đối mặt với Đường Thời trong lòng cuộn lên giông tố, một cảm giác khó chịu mà anh không thể nào diễn tả nổi. Đường Thời cũng giống vậy, cậu ấy nhìn Dương Hạ Thần bằng ánh mắt sắc như dao, hai người nhìn nhau tưởng chừng như KingKong chuẩn bị lao vào xé xác đánh nhau với khủng Long bạo chúa. Hai vị trợ lý lay lay tay áo của Hạ Thần để anh kiềm chế lại. Đường Nhã thấy hơi lâu nên cũng đi ra phía cửa: “Giao Linh không vào sao?”
Cô giật mình khi thấy Hạ Thần đang đứng ngay giữa lối đi vào, vẻ mặt của anh ta lúc này muốn giết người hơn là muốn “ôn tình xưa”, theo phản xạ cô liền lao đến với vận tốc kinh hoàng nhằm đóng cửa lại nhưng Hạ Thần sao lại không biết chứ? Anh dùng một tay đối chọi trực tiếp với bốn cái tay “khỉ” đang ra sức đẩy ra, còn anh thì đẩy vào. Cuối cùng Dương Hạ Thần dùng sức đẩy mạnh vào khiến hai người họ thất thủ loạng choạng sang một bên.
“Anh làm cái quái gì ở đây?” Đường Nhã tức giận.
“Ăn cơm!” Hạ Thần bình thản.
“Anh dùng tư cách gì chứ?”
“Chủ nhà! Quên giới thiệu cho em biết! Tôi đã mua lại toàn bộ khu nhà trọ này rồi!”.
“Tôi sẽ đưa cậu đi gặp bác sĩ! Xem có thể chữa được không?” Đường Nhã dùng con xe đạp cũ của mình chở Đường Thời tới bệnh viện khám thử. Khi tới nơi, cô đã phải ngồi ngoài chờ khá lâu bác sĩ mới gọi cô vào, ông nhăn mặt xác nhận với cô đúng là Đường Thời bị hạ độc dẫn đến bị câm, nhưng có thể chữa khỏi được nếu tìm ra đó là loại độc gì. Mất khá nhiều thời gian và tiền bạc nên có gì họ sẽ liên lạc sau. Đường Thời thấy Đường Nhã đang lục tiền lẻ chắp lại từng tờ giả chi phí thăm khám cho cậu ta nên trong lòng cảm thấy rất áy náy. Cậu ấy viết ra giấy rằng: “ Tôi không cần chữa trị đâu!” . Nhưng Đường Nhã chỉ mỉm cười xoa đầu cậu trấn an.
Những bức ảnh Đường Nhã vui vẻ cười nói, đạp xe chở một người đàn ông trẻ đẹp như hoa đã được chụp lại không thiếu một khoảnh khắc nào đưa đến trước mặt Dương Hạ Thần. Nét mặt anh tối sầm lại, tấm ảnh bị bóp méo trên tay. Trợ lý Lê vội giấu cái máy ảnh “bảo bối” của mình đi, nhằm bảo toàn vật chất trước cơn thịnh nộ đang chuẩn bị bùng cháy như lửa trên cao nguyên.
“Điều tra xem hắn là ai? Tiếp cận Đường Nhã có mục đích gì? Ngày mai tư liệu của hắn phải nằm trên bàn làm việc của tôi!” Hạ Thần gằn giọng.
“Dạ thưa Dương tổng!” Tháng này tốn quá nhiều khăn lau mồ hôi rồi - Trợ lý Lê trộm nghĩ.
“Anh đừng giận Dương tổng đại nhân! Khi họ ra khỏi bệnh viện tôi đã vào hỏi thử... Cô ấy khai thông tin người kia là em trai... Tên là Đường Thời!” Thư ký Trần khẽ nói.
“Em trai? Cô ấy làm gì có em trai? Đường Nhã chỉ có một đứa em gái đang học cấp hai! Còn nữa... Cậu vừa khuyên tôi đừng giận sao? Cô ta và cả tên đó là cái quái gì mà tôi phải nổi giận? Buồn cười thật... Đường Nhã là CÁI GÌ CHỨ?”
Rầm!
Xoảng! Xoảng!
Hạ Thần dùng cây gậy đánh bóng chày(hàng phiên bản có chữ kí của ngôi sao bóng chày Nhật Bản Ichiro) đánh vỡ các đồ có giá trị trong phòng khiến chúng bắn vỡ tung toé. Anh chính là kiểu ngoài nóng mà trong cũng nóng, không thể chấp nhận nổi người mình yêu cuồng nhiệt đang ở cùng với “Em trai mưa” trong cùng một căn phòng. Hơn nữa nhìn qua các tấm ảnh cũng có thể thấy người đó rất cao ráo đẹp trai. Điều ấy khiến Hạ Thần càng thêm lo lắng, kích động. Chính là anh đang sợ cô ấy bị hấp dẫn bởi tên mặt hoa đó.
“Vậy mà bảo không giận, rõ là ghen rồi! Chậc!” Trợ lý Lê thì thầm vào tai thư ký Trần. Hai người cùng bật ngón trỏ nhìn nhau.
“Chuẩn bị xe!” Hạ Thần đột nhiên ra lệnh.
“Đi đâu ạ? Sắp đến giờ dùng bữa với bộ trưởng Lý rồi thưa sếp?” Thư ký Trần xem lại đồng hồ và lịch trình đã được sắp xếp từ trước.
“Huỷ đi! Đưa tôi đến khu nhà trọ của Đường Nhã!” Hạ Thần cau mày đáp. Hai người bọn họ đành phải tuân theo không dám nói thêm câu nào. Chỉ tội thư ký Trần gọi điện xin lỗi phía bộ trưởng kiểu gì cũng dính cơn mưa đá to bằng quả trứng.
...
9h tối.
Đường Nhã đang nấu ăn trong bếp còn Đường Thời thì tranh thủ lau dọn, hút bụi nhà cửa chăm chỉ như một đứa trẻ ngoan ngoãn vâng lời mẹ. Cậu ta cũng chịu khó lùng tìm thông tin việc làm trên các tờ báo mới ra vì muốn sớm kiếm tiền phụ giúp Đường Nhã, không thể cứ ăn bám cô ấy được. Đường Nhã đeo hai cái bao tay con thỏ đáng yêu bưng các đĩa thức ăn thơm ngon bày ra bàn, rồi kêu cậu ta lại ăn tối. Hai người đang ăn tối vui vẻ thì tiếng chuông cửa vang lên. Họ đều nghĩ đó là Giao Linh nên Đường Thời đã chạy ra mở cửa ngay tức thì...
Cạch!
Dương Hạ Thần mặt đối mặt với Đường Thời trong lòng cuộn lên giông tố, một cảm giác khó chịu mà anh không thể nào diễn tả nổi. Đường Thời cũng giống vậy, cậu ấy nhìn Dương Hạ Thần bằng ánh mắt sắc như dao, hai người nhìn nhau tưởng chừng như KingKong chuẩn bị lao vào xé xác đánh nhau với khủng Long bạo chúa. Hai vị trợ lý lay lay tay áo của Hạ Thần để anh kiềm chế lại. Đường Nhã thấy hơi lâu nên cũng đi ra phía cửa: “Giao Linh không vào sao?”
Cô giật mình khi thấy Hạ Thần đang đứng ngay giữa lối đi vào, vẻ mặt của anh ta lúc này muốn giết người hơn là muốn “ôn tình xưa”, theo phản xạ cô liền lao đến với vận tốc kinh hoàng nhằm đóng cửa lại nhưng Hạ Thần sao lại không biết chứ? Anh dùng một tay đối chọi trực tiếp với bốn cái tay “khỉ” đang ra sức đẩy ra, còn anh thì đẩy vào. Cuối cùng Dương Hạ Thần dùng sức đẩy mạnh vào khiến hai người họ thất thủ loạng choạng sang một bên.
“Anh làm cái quái gì ở đây?” Đường Nhã tức giận.
“Ăn cơm!” Hạ Thần bình thản.
“Anh dùng tư cách gì chứ?”
“Chủ nhà! Quên giới thiệu cho em biết! Tôi đã mua lại toàn bộ khu nhà trọ này rồi!”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.