Chương 17: Thân phận thật của cừu non
Roxie
03/01/2021
Dù không quen biết và
cũng như lần đầu nhìn thấy Đường Thời nhưng Hạ Thần vẫn luôn cảm giác
mình đã trông thấy một gương mặt từa tựa giống như vậy ở đâu rồi thì
phải. Anh đã cho người điều tra suốt cả tháng nay mà không ra được kết
quả. Rốt cuộc Đường Thời là ai? Là một người như thế nào? Có thực sự anh ta ngây thơ và vô hại như vẻ bề ngoài của mình.
Trong lúc đó, Đường Thời vừa từ công trường trở về, kết thúc một ngày làm công nhân thời vụ của mình. Cậu ta đi trên đường tiện tay giở luôn phong bì lương ra, đếm đi đếm lại vẫn chỉ có 150 nghìn tính thế nào cũng không mua nổi một cân thịt bò. Đột nhiên có bóng dáng kẻ nào đó dường như đang âm thầm theo sát cậu từ công trường trở về. Đường Thời vô tình nhìn thấy hắn nấp lấp ló qua gương chiếu hậu của xe ô tô dựng ven đường. Cậu ta liền đi tắt vào một con hẻm vắng người dụ hắn đi theo vào lối đó. Đường Thời nấp vào một một bên ngách thủ sẵn một cái cây lớn nhặt ở dưới đất. Tên đó vừa chạy vào đến nơi cậu liền vung gậy lên đánh hắn tới tấp.
“Cậu chủ! Là tôi... Là tôi... Là tôi!” Hắn giơ tay lên đỡ... miệng hốt hoảng giải thích. Đường Thời nhận ra hắn là người của mình liền dừng tay lại. Hắn từ từ đứng thẳng dậy xoa xoa chỗ bị quật đau gần chết cùng lúc lén liếc nhìn dáng vẻ thư sinh yếu ớt của Đường Thời không khỏi giật mình: “ Ở đây chỉ có hai chúng ta! Cậu chủ đừng diễn nữa... Cậu định bao giờ quay về? Ông chủ đang rất sốt ruột!”
“Chơi chán rồi tôi sẽ quay về!” Đường Thời lấy hộp thuốc lá trong túi áo của hắn ra châm một điếu. Làn khói xám xịt hăng hắc phả ra xung quanh, gương mặt thật của cậu ta cũng hiện lên sau lớp khói thuốc ấy. Cậu ta nhếch mép cười nửa miệng. Vốn dĩ Đường Thời không hề bị câm, khi ở trong phòng riêng với bác sĩ cậu ta đã gọi một cú điện thoại cho người thân cận chuyển khoản cho ông ta một số tiền không nhỏ kêu ông ta nói dối với Đường Nhã. Quả thật cậu ta đúng là bị người của ông anh họ thuê đến truy sát, trong lúc nguy cấp bất đắc dĩ đã nhảy xuống cầu rồi bơi vào bờ. Để thực hiện kế hoạch của mình nên cậu ta mới lẩn trốn làm một tên vô gia cư xấu xí bẩn thỉu che mắt người của phe đối thủ. Khiến chúng yên tâm rằng cậu đã chết đuối. Cũng thừa biết Dương Hạ Thần bản tính đa nghi đã cho người điều tra nên cậu ta lại càng cẩn trọng từng li từng tí để không bị phát hiện.
“Cậu chủ! Cô gái đó nhìn thường quá... Cậu vui đùa với cô ta lâu vậy... Tôi thực sự không hiểu?” Tên cấp dưới của Đường Thời thắc mắc. Xung quanh Đường Thời trước đó cậu ta đã ngủ với không biết bao nhiêu cô diễn viên người mẫu bốc lửa, xinh đẹp, nổi tiếng. Nay lại chịu sống như một con cún con trong vòng tay một người có nhan sắc và địa vị tầm thường như Đường Nhã. Ông ta thực sự ngạc nhiên. Có khi nào cậu chủ của ông ta đã thay đổi khẩu vị?
“Tôi lại thấy cô ta rất thú vị! Liên quan đến cô ta còn có một vị tổng giám đốc của tập đoàn HG. Hắn cũng rất thú vị... Bảo lại với ông già rằng tôi không sao, đợi ông anh họ ngu ngốc của tôi lên nhậm chức đại ca của Hải Long bang, khi đó tôi sẽ trở về đích thân tặng cho anh ta một món quà! Còn bây giờ vẫn chưa đến lúc!” Ánh mắt ngơ ngác nai tơ của Đường Thời giờ bỗng chốc trở nên vô hồn và lạnh lẽo cực độ. Thỉnh thoảng nó lại giương lên sắc lẹm như dao.
“Dạ vâng! Nếu có tình hình gì thay đổi tôi sẽ tìm cách báo cho cậu biết! À phải rồi... Cô Vĩ Ái thì nên làm sao ạ? Nghe tin cậu bị giết trông cô ta suy sụp lắm, ông chủ cũng phân vân không biết có nên nói cho cô ta biết cậu còn sống hay không nữa... Dù sao đó cũng là người đàn bà trung thành và trụ lâu nhất trong số các người phụ nữ từng phục vụ cho cậu?” Tên cấp dưới e dè hỏi.
“Trung thành? Con điếm đó đã lên cả giường của anh họ tôi rồi, ông hãy lột hết đồ của ả nhém ra ngoài cho tôi! Coi chừng cô ta ở lâu khéo trèo cả lên giường của bố tôi đấy! Dù sao tôi cũng đã chơi chán cô ta... “ Đường Thời dụi dụi tàn thuốc dưới chân, quan sát xung quanh rồi lẳng lặng bỏ đi trước. Người đàn ông kia nhận lệnh xong cũng sẽ cẩn thận đi theo hướng khác ngược lại. Đường Thời không muốn mặt nạ hoàn hảo của mình bị lột ra quá sớm.
Trái với Dương Hạ Thần nếu anh ta ở bên ngoài ánh sáng thì Đường Thời chính là kẻ máu mặt núp trong bóng tối. Hạ Thần có ảnh hưởng lớn trong nền kinh tế và chính trị còn gia tộc của Đường Thời lại nắm giữ vị trí chủ chốt trong thế giới ngầm. Hơn nữa... rất nhiều quan chức lãnh đạo quan trọng trong bộ máy nhà nước đều bị họ nắm thóp, hoặc ít nhất từng nhận hối lộ của họ nên tuyệt nhiên cũng không dám ho he chống đối. Phải chăng Đường Thời một khi đã nhắm vào Đường Nhã thì hai thế lực kinh khủng nhất Đông Nam Á này, vốn trước giờ đều chung sống trong hòa bình - nước sông không phạm nước giếng lại sẽ vì một cô gái mà cắn xé lẫn nhau?
Trong lúc đó, Đường Thời vừa từ công trường trở về, kết thúc một ngày làm công nhân thời vụ của mình. Cậu ta đi trên đường tiện tay giở luôn phong bì lương ra, đếm đi đếm lại vẫn chỉ có 150 nghìn tính thế nào cũng không mua nổi một cân thịt bò. Đột nhiên có bóng dáng kẻ nào đó dường như đang âm thầm theo sát cậu từ công trường trở về. Đường Thời vô tình nhìn thấy hắn nấp lấp ló qua gương chiếu hậu của xe ô tô dựng ven đường. Cậu ta liền đi tắt vào một con hẻm vắng người dụ hắn đi theo vào lối đó. Đường Thời nấp vào một một bên ngách thủ sẵn một cái cây lớn nhặt ở dưới đất. Tên đó vừa chạy vào đến nơi cậu liền vung gậy lên đánh hắn tới tấp.
“Cậu chủ! Là tôi... Là tôi... Là tôi!” Hắn giơ tay lên đỡ... miệng hốt hoảng giải thích. Đường Thời nhận ra hắn là người của mình liền dừng tay lại. Hắn từ từ đứng thẳng dậy xoa xoa chỗ bị quật đau gần chết cùng lúc lén liếc nhìn dáng vẻ thư sinh yếu ớt của Đường Thời không khỏi giật mình: “ Ở đây chỉ có hai chúng ta! Cậu chủ đừng diễn nữa... Cậu định bao giờ quay về? Ông chủ đang rất sốt ruột!”
“Chơi chán rồi tôi sẽ quay về!” Đường Thời lấy hộp thuốc lá trong túi áo của hắn ra châm một điếu. Làn khói xám xịt hăng hắc phả ra xung quanh, gương mặt thật của cậu ta cũng hiện lên sau lớp khói thuốc ấy. Cậu ta nhếch mép cười nửa miệng. Vốn dĩ Đường Thời không hề bị câm, khi ở trong phòng riêng với bác sĩ cậu ta đã gọi một cú điện thoại cho người thân cận chuyển khoản cho ông ta một số tiền không nhỏ kêu ông ta nói dối với Đường Nhã. Quả thật cậu ta đúng là bị người của ông anh họ thuê đến truy sát, trong lúc nguy cấp bất đắc dĩ đã nhảy xuống cầu rồi bơi vào bờ. Để thực hiện kế hoạch của mình nên cậu ta mới lẩn trốn làm một tên vô gia cư xấu xí bẩn thỉu che mắt người của phe đối thủ. Khiến chúng yên tâm rằng cậu đã chết đuối. Cũng thừa biết Dương Hạ Thần bản tính đa nghi đã cho người điều tra nên cậu ta lại càng cẩn trọng từng li từng tí để không bị phát hiện.
“Cậu chủ! Cô gái đó nhìn thường quá... Cậu vui đùa với cô ta lâu vậy... Tôi thực sự không hiểu?” Tên cấp dưới của Đường Thời thắc mắc. Xung quanh Đường Thời trước đó cậu ta đã ngủ với không biết bao nhiêu cô diễn viên người mẫu bốc lửa, xinh đẹp, nổi tiếng. Nay lại chịu sống như một con cún con trong vòng tay một người có nhan sắc và địa vị tầm thường như Đường Nhã. Ông ta thực sự ngạc nhiên. Có khi nào cậu chủ của ông ta đã thay đổi khẩu vị?
“Tôi lại thấy cô ta rất thú vị! Liên quan đến cô ta còn có một vị tổng giám đốc của tập đoàn HG. Hắn cũng rất thú vị... Bảo lại với ông già rằng tôi không sao, đợi ông anh họ ngu ngốc của tôi lên nhậm chức đại ca của Hải Long bang, khi đó tôi sẽ trở về đích thân tặng cho anh ta một món quà! Còn bây giờ vẫn chưa đến lúc!” Ánh mắt ngơ ngác nai tơ của Đường Thời giờ bỗng chốc trở nên vô hồn và lạnh lẽo cực độ. Thỉnh thoảng nó lại giương lên sắc lẹm như dao.
“Dạ vâng! Nếu có tình hình gì thay đổi tôi sẽ tìm cách báo cho cậu biết! À phải rồi... Cô Vĩ Ái thì nên làm sao ạ? Nghe tin cậu bị giết trông cô ta suy sụp lắm, ông chủ cũng phân vân không biết có nên nói cho cô ta biết cậu còn sống hay không nữa... Dù sao đó cũng là người đàn bà trung thành và trụ lâu nhất trong số các người phụ nữ từng phục vụ cho cậu?” Tên cấp dưới e dè hỏi.
“Trung thành? Con điếm đó đã lên cả giường của anh họ tôi rồi, ông hãy lột hết đồ của ả nhém ra ngoài cho tôi! Coi chừng cô ta ở lâu khéo trèo cả lên giường của bố tôi đấy! Dù sao tôi cũng đã chơi chán cô ta... “ Đường Thời dụi dụi tàn thuốc dưới chân, quan sát xung quanh rồi lẳng lặng bỏ đi trước. Người đàn ông kia nhận lệnh xong cũng sẽ cẩn thận đi theo hướng khác ngược lại. Đường Thời không muốn mặt nạ hoàn hảo của mình bị lột ra quá sớm.
Trái với Dương Hạ Thần nếu anh ta ở bên ngoài ánh sáng thì Đường Thời chính là kẻ máu mặt núp trong bóng tối. Hạ Thần có ảnh hưởng lớn trong nền kinh tế và chính trị còn gia tộc của Đường Thời lại nắm giữ vị trí chủ chốt trong thế giới ngầm. Hơn nữa... rất nhiều quan chức lãnh đạo quan trọng trong bộ máy nhà nước đều bị họ nắm thóp, hoặc ít nhất từng nhận hối lộ của họ nên tuyệt nhiên cũng không dám ho he chống đối. Phải chăng Đường Thời một khi đã nhắm vào Đường Nhã thì hai thế lực kinh khủng nhất Đông Nam Á này, vốn trước giờ đều chung sống trong hòa bình - nước sông không phạm nước giếng lại sẽ vì một cô gái mà cắn xé lẫn nhau?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.