Cô Ấy…là Của Tôi!

Chương 12

Tô Cẩn Nhi

02/08/2013

Về phía 6 người còn lại khi chờ lâu không thấy Nhi & mInh về mà trời lại đang mưa to, cả 6 đâm ra lo lắng, nhất là Hải.

-Hay là tụi nó thấy trời mưa nên tìm chỗ nào trú tạm rồi.-Linh nói.

-Có lẽ thế.

Hải cứ đi qua đi lại, chốc chốc lại ngó ra ngoài cửa.

Hoa sốt ruột:

-anh cứ đi đi lại lại như thế chóng mặt quá, có Minh đi chung với Nhi rồi thì anh còn lo lắng cái gì nữa.

Nói thế nhưng trong lòng nó cũng đang lo không kém.

Quân nói:

-Gọi điện cho 2 đứa nó đi.

Hải vội rút điện thoại ra bấm số Nhi, nhạc chớ vang lên bài Sau mỗi giấc mơ. Cả đám nóng lòng nhìn Hải chờ Nhi bắt máy nhưng 1 lần, 2 lần, lần thứ 3 thì Hoa nghe thấy tiếng nhạc chuông bài Stronger mà Nhi thích ở đâu đó rồi tắt ngấm.

-Anh Hải, gọi lại lần nữa đi.

Hoa ra lệnh, Hải nghe theo gọi lại, Hoa chạy vào trong buồng nơi chúng nó cất đồ thì thấy 1 chiếc điện thoại đang rung sáng lóa cùng với giọng hát của Kelly Clarkson.

Hoa đi ra cầm theo chiếc điện thoại:

-Gọi ccho Minh đi, điện thoịa NHi ở đây thì lấy ma nào nghe máy chứ.

Hải lại nhanh chóng gọi cho Minh nhưng làm sao đây 2 lần gọi đều cá hấp trên vung ngoài vùng phủ sóng.

Tài khẽ nhăn mặt:

-Không gọi được sao?

Hải chán nản lắc đầu ngồi phịch xuống ghế.

-Đáng lẽ không nên để 2 người đó đi mới đúng.

-Có khi nào 2 người đó xảy ra chuyện gì không? Như là bị lạc chẳng hạn ( chuẩn ).

câu nói của Quỳnh khiến cho mọi người quay sang nhìn.

-Đúng rồi, đường đi tới nhà ông Sáu không xa nhưng phải quẹo tùm lum tùm la mà hình như hồi nãy 2 người đó không chú ý đường em chỉ thì phải.

Hải quay phắt sang nhìn Tài, khuôn mặt lộ rõ vẻ lo lắng rồi vội vã chạy thẳng ra ngoài, trời đang mưa rất to.

-Anh Hải, anh đi đâu vậy? Trời đang mưa…

Mặc cho Hoa la sau lưng nhưng Hải vẫn chạy đi tìm Nhi. Bây gười trong đầu hắn đang rất hỗn loạn, nếu như Nhi mà xảy ra chuyện gì thì sao?

-Tôi sẽ đi với anh ấy.

TÀi cũng vội vã chạy ra ngoài.

-Đi đâu?-Quân hỏi.

-Tìm Nhi với Minh.

-Biết ở đâu mà tìm?

-Không lẽ ở cái vùng bé tẹo này mà không tìm ra 2 người đó sao?

Tài chạy vụt ra ngoìa, theo sau lưng Hải.



Chẳng hiểu sao Tài lại cảm thấy tim đập liên hồi không dứt, cứ như Hải. Đầu óc của 2 người đang tập trung dồn mọi sự lo lắng về 1 người, chứ không phải 2.

4 người còn lại ở trong nhà cũn bồn chồn không yên.

Quỳnh đã rất lo khi Minh đi với Nhi nhưng nay càng lo hơn . Nó biết chắc chắn rằng Minh thích Nhi nhugn7 nó vẫn quen Minh vì nó đã thích hắn thật lòng. Tự nhiên nó thấy ghen tị và ghét Nhi vô cùng.

Trời đã tối hẳn, ngoài trời cũng bớt mưa.

Đã 2 tiếng kể từ khi Tài và Hải ra khỏi nhà nhưng chúng vẫn chưa tìm ra ngôi nhà hoang nơi Nhi & Minh đang ở trong mà chỉ đang men dần từng con dường, ngõ hẻm ở quanh đó. Vừa đi chúng vừa gọi tên 2 đứa với chất giọng lo lắng chính hiệu. Cả 2 đều ướt như chuột lột, lạnh nhưng vẫn không ngừng tìm kiếm.

Minh mặc chiếc áo thun phơi nãy giờ đã khô ( nhanh dữ ) vào người và cầm chiếc áo sơ mi lại phía Nhi đang ngồi co ro ở 1 xó vì đói và lạnh. 2 tiếng vừa rồi, Minh thì nhìn ra ngoài trời mưa, cứ khoảng mấy phuut1 lại nhìn NHi đang vẽ vẽ cái gì dưới nền nhà.

Cả 2 im lặng đến tận bây giờ.

Minh khẽ ngồi xuống bên cạnh Nhi, khoác cái áo lên người nó. Nhi ngước mặt lên, nhìn khuôn mặt không còn sức sống.

Minh khẽ ngồi xuống bên cạnh Nhi, khoác cái áo lên người nó. Nhi ngước mặt lên,khuôn mặt không còn sức sống. Minh nhìn Nhi đầy lo lắng, Nhi không nói gì. Những lúc như thế này hắn chỉ muốn ôm nó thật chặt & che chở cho nó. Và rồi hắn đã làm như thế. Hắn siết chặt Nhi trong vòng tay của hắn mặc cho Nhi đang ngỡ ngàng không biết chuyện gì đang xảy ra:

-Cậu…cậu đang làm gì vậy?

Minh không nói gì vẫn ôm chặt nó không buông như gà trống ấp trứng.

-Nà…này…

Nhi gọi 1 lần nữa, hắn chỉ khẽ trả lời:

-Chẳng phải cậu lạnh sao? Tôi chỉ đang truyền hơi ấm qua cho cậu thôi.

Tim Nhi đập thình thịch, nó bị sao vậy? Tự nhiên ở bên cạnh Minh nó thấy thật ấm áp.

Nó tựa đầu vào vai Minh, bàn tay Minh vẫn không rời khỏi bờ vai bé nhỏ của nó.

Nó khẽ hỏi:

-Cậu…có lạnh không?

Dứt lời sao nó thấy nó hỏi thừa kinh khủng, chính nó đang khoác cái áo của hắn, được hắn ôm như thế này mà còn lạnh thì sao mà lại hỏi hắn có lạnh hay không trong khi hắn chỉ phong phanh 1 cái áo thun đen đầy nam tính.

Hắn không nói gì, Nhi hỏi tiếp:

-Nếu bây giờ cho cậu 1 điều ước thì cậu sẽ ước gì?

Siết chặt lấy Nhi, Minh nghe nó hỏi trong lòng thầm trả lời:” Tôi sẽ ước chúng ta mãi bên nhau như này, ước sao cho tôi chưa quen Quỳnh và cậu cũng chưa quen anh Hải, có như thế thì tôi đã đến với cậu từ lâu rồi “.( cho có 1 điều ước mà ước tới 3 cái ) Bên trong thì như thế còn bên ngoài thì:

-Tất nhiên tôi sẽ ước chúng ta sẽ thoát khỏi nơi quái quỷ này & trở về với cái giường thân yêu rồi.

Nghe Minh trả lời, Nhi chỉ khẽ gật đầu.

-Còn cậu?-hắn hỏi lại.

-Nếu cho tôi 1 điều ước ngay lúc này thì tôi sẽ ước gì có anh Hải ở đây.

Có vẻ như Minh đang ghen vì Nhi nhắc tới Hải, hắn đẩy vai Nhi ra và tấn công vào thị lực của nó:

-Chẳng phải có tôi ở đây sao? sao cậu còn ước có anh Hải làm gì chứ?

Nhi hơi ngạc nhiên vì mInh hỏi câu đó, nó không biết trả lời làm sao:

-Thì cậu đâu có giống anh ấy đâu.

-Không giống ở điểm nào chứ? Tôi sẽ làm cho nó giống.-Minh quát nhẹ.

-Cậu…sao thế?

Nhi nhìn Minh với cái đầu đất của nó không hiểu gì cả. Hắn chợt bỏ tay ra khỏi người Nhi, dựa lưng vào bức tường. Đúng, hắn có là gì của Nhi đâu chứ, bạn trai của Nhi là Hải chứ đâu phải hắn.



Nhi cũng dựa lưng vào tường, sát vào Minh cho ấm.

Hồi sau, vẫn giữ nguyên tư thế đó, Minh hỏi:

-Nếu như tôi…tôi nói…thích cậu thì cậu sẽ thế nào?

Nhi quay phắt sang nhìn Minh, Minh quay qua nhìn lại Nhi, sắc thái khuôn mặt vẫn không đổi.

Nhìn mặt Minh vô cùng nghiêm túc nhưng nó cũng ráng mà cười cho được:

-Cậu giỡn đấy à? Làm gì có chuyện đó.

-Nếu là thật?

Minh vẫn nhìn thẳng vào mắt Nhi, nó bối rối quay mặt sang chỗ khác để tránh cái khuôn mặt điển trai của hắn:

-Thôi, tôi không có thời gian giỡn với cậu đâu.

Minh lấy tay xoay mặt Nhi lại phía đối diện hắn, mắt Nhi nhìn lên Minh khoảng 1 giây rồi nhìn sang chỗ khác.

Mặt đối mặt.

Nhi không nhìn minh.

Minh nhìn Nhi:

-Tôi không có giỡn đâu.

Tim Nhi tự dưng rung lên loạn nhịp, nó đánh trống lảng:

-Ủa sao mọi người chưa đi tìm mình nhỉ?

-Trả lời tôi đi.

Minh quát lên khiến cho Nhi giật mình, nó ngước lên nhìn hắn:

-Tôi….-Nhi ấp úng.

Minh cúi dần khuôn mặt của hắn xuống cận kề mặt Nhi & chỉ cần 2 cm nữa thì chúng nó sẽ chạm môi nhau.

Nhi mở căng mắt, nó chợt nhận ra Minh thật đẹp trai ( hô hô, đẹp đó giờ ), lông mi của hắn còn dài hơn cả con gái khiến tim nó như muốn nhảy ra ngoài lồng ngực.

” Hắn định làm gì? Không lẽ… hôn sao?”

Trong đầu Nhi bây giờ bỗng hiện lên hình ảnh trong phim Hàn Quốc mà nó hay co ké của Hy: chàng trai đưa mặt lại gần cô gái, cô gái tưởng chàng trai hôn mình nên nhắm mắt lại, chu cái mỏ ra nhưng rồi anh chàng đó lại không hôn mà cười chế giễu trước hành động đó của cô gái.

Tất nhiên Nhi khôn hơn, nó tự đánh giá là trí nhớ của nó tốt nên mới nhớ được mấy cảnh đó trong phim để giờ không bị mắc lừa bởi sức quyến rũ của Minh.

Nhưng chợt 1 cái gì đó rất mềm mại và ươn ướt đang đè lên môi nó.

Nó ráng hết sức mở mắt ra đến cỡ to nhất.

” Hắn…hắn hôn mình thật”

Nhi hoảng loạn nghĩ. Tim không quên nhảy múa.

Đúng, Minh đang hôn nó. Làm sao Minh có thể kiềm chế được khi Nhi cứ như thế chứ?

Sau 5s để đầu óc tỉnh táo, nhi lấy 2 tay đẩy Minh ra nhưng hắn đã nhanh hơn, hắn cầm chặt 2 tay nó khiến nó đau nhưng không thể nói.

TAy bị cầm chặt, mắt thì căng to nhìn đôi mắt hắn nhắm ghiền điềm đạm nuốt gọn môi nó.

Nhi bất động, không thể đẩy hắn ra, không làm được gì, Nhi cứ thế ngồi im cho hắn dần tham lam cuốn lấy môi nó càng lúc càng nồng nhiệt, 2 cái lưỡi cứ chạm vào nhau….

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cô Ấy…là Của Tôi!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook