Chương 17
Tô Cẩn Nhi
02/08/2013
Hắn chạy 1 mạch về tới nhà ông ngoại, với vận tốc hắn chạy như thế thì đi thi chạy điền kinh chắc cũng giật được giải nhất chứ không chơi. Nhớ hồi nãy hắn la bác tài xế dừng xe làm ổng giật mình xém chút nữa là những hành khách trên xe đã lao xuống ruộng gặm cỏ với đàn trâu rồi.
Hắn chạy xộc vào trong nhà, thở dốc:
-Hộc…hộc…Mệt…mệt quá….
Ông ngoại đang ngồi trên bàn uống nước chè, thấy thế liền ngạc nhiên hỏi:
-Ơ, không phải xe chạy rồi hả?????
-Ngoại…thấy Nhi đâu không?
-Nhi? À, cái con bé tóc dài ấy hả?
Minh gật đầu lia lịa, mồ hôi nhễ nhãi đổ trên trán.
-Chứ không phải mấy đứa đi chung sao?
-Ax…vậy là Nhi không về đây?
-Từ lúc tụi bây đi đến giờ đâu thấy con bé nào về đây đâu chứ.
-Chết tiệt!
Minh chạy thẳng ra ngoài mặc kệ cho cơn mệt đang dày vò mình, hắn tiếp tục chặng đường tìm kiếm Nhi, đầu óc của hắn bây giờ chỉ nghĩ được như thế này ” Khốn kiếp, đã không biết đường còn bày đặt lang thang ở đâu rồi, để tôi kiếm được cậu đi, tôi sẽ giết chết cậu. ”
Nhi đang vòng quanh ở 1 xứ nào đó không phải là cái xóm ngoại của Tài mà nó đang ở xóm bên cạnh, lang thang 1 hồi tưởng về gần hơn ai dè lại đi xa hơn thế này đấy.
Chợt nó thấy 1 bà cô đi tới, nó chạy lại hỏi:
-Cô ơi, cô có biết nhà ông ngoại của Tài ở trên thành phố không?
-Là ai thế?
-Cô không biết?
Người đàn bà gật đầu rồi bỏ đi, nó ngồi thụp xuống:
-Chết rồi, làm sao đây? Nhi ơi là Nhi…
-LÊ THANH NHI!
1 giọng nói à không giọng hét cất tới, Nhi vẫn ngồi đấy nghe cái giọng rất đỗi quen thuộc:
-Cha mẹ ơi, ngồi 1 lúc xong giờ bị ảo giác luôn này…
-NHI…
-Ôi, sao mà nó giống thật thế nhỉ?
Nó đứng dậy, thấy hình bóng ai từ xa đang chạy tới, nó dụi mắt, nó đang nghĩ ở đây là sa mạc hay sao mà ảo giác lắm thế…
-NÀy, khoai lang…
Nó giật mình, không phải ảo giác, là thật…
Người con trai đó mang theo cả sự mệt nhọc, mồ hôi vẫn lấm tấm không ngưng chạy tới ôm chầm lấy nó:
-Cậu…đi đâu…vậy…hả?
Từng chữ ngắt quãng đủ hiểu hắn mệt như thế nào. Nhi vui mừng định ôm lại hắn nhưng rồi lại tức giận đẩy hắn ra 1 cách thô lỗ:
-Tại ai mà tôi ra như thế này chứ?
-Không lẽ tại tôi?
-Còn phải hỏi.
-Quỳnh…nói gì sao?
Nó không nói gì, mắt nhìn sang chỗ khác, đổi chủ đề:
-Mọi người đâu?
-Về rồi.
-CÁI GÌ?
Nó trố mắt nhìn Minh:
-Về rồi là sao?
-Quỳnh nói…là cậu về thành phố trước rồi nên tụi tôi cũng đi luôn.
-Quỳnh á? Nó dám…Nhưng sao cậu còn ở đây, chẳng phải xe chạy rồi sao?
-Đúng là xe chạy được 1 đoạn xa rồi nhưng tôi biết Quỳnh nói dối nên quay lại…
-Cậu…lo cho tôi?
Nhi vẫn nhìn Minh không rời khiến hắn bối rối quay sang chỗ khác. Chuyện lạ thật, trước giờ Minh chưa từng đổ vì cô nào mà giờ lại như thế đấy nhỉ?
-Không lo tôi quay lại làm gì?
Nhi vẫn nhìn Minh chằm chằm, nhìn mặt hắn lúc này mới dễ thương làm sao…cho đến khi hắn quay đầu lại chiếu tướng nó:
-Nhìn cái gì?
Nó không nói gì, tới lượt nó bâng quơ nhìn xung quanh.
-Sao cậu tìm được tôi?
2 đứa chúng nó đang đi ra phía đường lớn bắt chuyến xe khác về thành phố, thấy bầu không khí im lặng nên Nhi lên tiếng.
-Không biết.- Đáp lại nó là 1 câu trả lởi cụt lủn.
-Không biết là sao?
-Thì tôi cứ chạy lung tung thôi.
-Sao…không phải là anh Hải mà lại là cậu?
Minh dừng lại làm cho nó dừng theo, khoảng 5s sau thì bước tiếp ( rãnh ):
-Không biết.
Bước chân hắn dài mà chân của Nhi thì ngắn, bởi thế hắn thì đi thong dong còn Nhi thì phải chạy bên cạnh hắn “Cậu cứ như thế thì tôi phải làm sao đây”.
-Cậu đi chậm lại 1 chút không được hả?
Hắn không nói gì vẫn bước tiếp, Nhi tức mình không thèm chạy nữa, nó chậm rãi lết từng bước.
Minh đã bỏ nó 1 đoạn xa mà hắn đâu biết.
Hắn giật mình quay lại, nó vẫn ì ạch như 1 con rùa.
Hắn khẽ mỉm cười, chạy lại phía nó:
-Cậu đúng là có họ hàng với rùa mà.
Nhi ngồi bệt xuống:
-Cậu không thấy nãy giờ mình đi lâu lắm rồi hả? mệt muốn chết.
Hắn ngồi xuống, đưa cái lưng bằng phẳng lại phía nó:
-Lên đi.
-Cái gì thế?
-Chẳng phải cậu không đi được sao? Tôi sẽ cõng.
Nhi Nghe thế liền đẩy hắn qua 1 bên:
-Không cần, tôi tự đi được.
Nó đứng dậy định đi thì Minh kéo tay nó lại ngã lên lưng hắn:
-Đừng có mà bướng.
Rồi hắn xốc nó lên lưng, mặt nó hơi ửng đỏ quàng tay qua cổ hắn.
Hắn khẽ mỉm cười.
Ở trên xe, 2 đứa ngồi cạnh nhau, từ lúc Minh cõng Nhi đến giờ, 2 đứa không nói chuyện lấy nửa câu.
Nhi lại là người mở miệng trước:
-Cậu…
-Gì?
Hằn nhắm mắt dựa lưng vào ghế, không buồn nhìn Nhi 1 cái.
-Quỳnh…ghét tôi vì cậu đấy.
Hắn không nói gì, vẫn nhắm mắt.
-Nó nói tôi thích cậu…nên mới làm thế với tôi.
-Cậu trả lời làm sao?
-Đương nhiên tôi nói là không thích cậu rồi.
Nó thản nhiên nói, quên mất đối phương là người đang thích mình.
Hắn mở mắt ra, nhìn Nhi 1 lát khiến nó giật mình, rồi hắn lại nhắm mắt.
Nó cốc đầu nó, đáng lẽ không nên nói mới phải.
Hắn nói, giọng lạnh lùng kinh khủng:
-Thì sao?
Tuy biết mình có lỗi nhưng nó vẫn muốn buông nốt câu chốt:
-Tôi…không muốn vì cậu mà tôi mất đi người bạn như nó nhưng mà thật sự tôi đã không còn xem nó là bạn nữa rồi.
-Ý của cậu là gì?
-Vì còn anh Hải nên dù cậu có chia tay Quỳnh đi nữa thì tôi cũng không thể…
-Được rồi, cậu đừng nói nữa.
Nhi ngáp 1 cái thật dài, hôm qua đi chuyến xe cuối cùng nên đêm mới về đến nhà, sáng còn chuẩn bị đi học sớm, nó uể oải lết xác xuống khỏi chiếc giường. Hôm qua Minh không hề nói gì với nó trên suốt chặng đường về nhà từ cái lúc chấm dứt cuộc trò chuyện đầu tiên, nó nghĩ chắc là hắn giận rồi.
Tới trường, nó cứ ngáp ngắn ngáp dài, hôm nay có tiết bà chủ nhiệm, mấy ngày ngủ trong lớp bị bả bắt nên bây giờ nó định xuống phòng y tế ngủ bù.
Hoa thấy nó liền chạy lại:
-Này, mày không sao chứ?
-Sao là sao?
-Mừng quá, tao tưởng không được gặp mày nữa rồi.
Linh chạy tới, nước mắt ngắn dài.
-Tại con Quỳnh hôm qua nó…
-Tao biết rồi.
-Minh nói à?
-Ừ.
-Giờ mày tính sao?
-KHông sao cả.
-Không sao cả là sao? Nó là như thế với mày mà, xém chút nữa là mày bị ở đó rồi, nếu không có Minh thì…
-Dù gì nó cũng đã từng là bạn của mình mấy năm rồi, tao sẽ tha cho nó lần này nhưng sẽ không bao giờ có lần sau…
Nó bước vào lớp, mọi người nhìn nó y như là sinh vật lạ, Quỳnh đổi chỗ sang kế bên lớp trưởng ngồi, Nhi nhìn nó 1s rồi tiến thẳng xuống cuối lớp.
-Xin lỗi vì hôm qua đã bỏ cậu ở lại.
Tài chạy qua cái ghế kế bên Nhi mà hồi đó là chỗ của Quỳnh ngồi, khẽ nói.
-Có phải lỗi của mấy người đâu mà xin với chả lỗi…nhưng lớp mình hôm nay sao thế?
-Không biết…tôi mới vào như cậu thôi.
Với những cặp mắt trong lớp cứ chút xíu lại quay xuống nhìn nó thì nó không thắc mắc mới lạ.
-Nghe nói Minh hôm nay không đi học. – Tài.
-Sao thế?
Nhi hơi lo lắng, không lẽ vì nó mà hắn nghỉ sao.
-Hình như là mệt.
-Thế à?
-Giật bạn trai của bạn mình mà còn nói chuyện với người khác như thế được…
-Đúng là trơ trẽn mà…
-Tội nghiệp Quỳnh quá…
-Có đứa bạn như nó thì…
-…
Nhi thấy tụi nó cứ nhìn mình mà bàn tán khiến nó chịu không được:
-Mấy người nói gì đó?
-Ôi, coi nó kìa còn lớn giọng.- Con nhỏ tên Kim Ly nói.
-Nghe đồn mày có bạn trai ĐH rồi mà, còn cưa cẩm Minh nữa cơ đấy…trong khi người ta lại là bạn trai của bạn mình nữa mới ghê chứ…-Con nhỏ ngồi kế bên Kim Ly nói.
Tài đứng phắt dậy:
-Này, không biết gì thì đừng có đoán mò.
-Đến cả cậu mà cũng bị con nhỏ đó bỏ bùa mê nữa hả Tài.
-Quỳnh nói rõ ràng rồi đấy…
Nhi lạnh lùng kéo Tài ngồi xuống.
” Huỳnh Như quỳnh, tao đã bỏ qua 1 lần cho mày rồi đấy”
Hắn chạy xộc vào trong nhà, thở dốc:
-Hộc…hộc…Mệt…mệt quá….
Ông ngoại đang ngồi trên bàn uống nước chè, thấy thế liền ngạc nhiên hỏi:
-Ơ, không phải xe chạy rồi hả?????
-Ngoại…thấy Nhi đâu không?
-Nhi? À, cái con bé tóc dài ấy hả?
Minh gật đầu lia lịa, mồ hôi nhễ nhãi đổ trên trán.
-Chứ không phải mấy đứa đi chung sao?
-Ax…vậy là Nhi không về đây?
-Từ lúc tụi bây đi đến giờ đâu thấy con bé nào về đây đâu chứ.
-Chết tiệt!
Minh chạy thẳng ra ngoài mặc kệ cho cơn mệt đang dày vò mình, hắn tiếp tục chặng đường tìm kiếm Nhi, đầu óc của hắn bây giờ chỉ nghĩ được như thế này ” Khốn kiếp, đã không biết đường còn bày đặt lang thang ở đâu rồi, để tôi kiếm được cậu đi, tôi sẽ giết chết cậu. ”
Nhi đang vòng quanh ở 1 xứ nào đó không phải là cái xóm ngoại của Tài mà nó đang ở xóm bên cạnh, lang thang 1 hồi tưởng về gần hơn ai dè lại đi xa hơn thế này đấy.
Chợt nó thấy 1 bà cô đi tới, nó chạy lại hỏi:
-Cô ơi, cô có biết nhà ông ngoại của Tài ở trên thành phố không?
-Là ai thế?
-Cô không biết?
Người đàn bà gật đầu rồi bỏ đi, nó ngồi thụp xuống:
-Chết rồi, làm sao đây? Nhi ơi là Nhi…
-LÊ THANH NHI!
1 giọng nói à không giọng hét cất tới, Nhi vẫn ngồi đấy nghe cái giọng rất đỗi quen thuộc:
-Cha mẹ ơi, ngồi 1 lúc xong giờ bị ảo giác luôn này…
-NHI…
-Ôi, sao mà nó giống thật thế nhỉ?
Nó đứng dậy, thấy hình bóng ai từ xa đang chạy tới, nó dụi mắt, nó đang nghĩ ở đây là sa mạc hay sao mà ảo giác lắm thế…
-NÀy, khoai lang…
Nó giật mình, không phải ảo giác, là thật…
Người con trai đó mang theo cả sự mệt nhọc, mồ hôi vẫn lấm tấm không ngưng chạy tới ôm chầm lấy nó:
-Cậu…đi đâu…vậy…hả?
Từng chữ ngắt quãng đủ hiểu hắn mệt như thế nào. Nhi vui mừng định ôm lại hắn nhưng rồi lại tức giận đẩy hắn ra 1 cách thô lỗ:
-Tại ai mà tôi ra như thế này chứ?
-Không lẽ tại tôi?
-Còn phải hỏi.
-Quỳnh…nói gì sao?
Nó không nói gì, mắt nhìn sang chỗ khác, đổi chủ đề:
-Mọi người đâu?
-Về rồi.
-CÁI GÌ?
Nó trố mắt nhìn Minh:
-Về rồi là sao?
-Quỳnh nói…là cậu về thành phố trước rồi nên tụi tôi cũng đi luôn.
-Quỳnh á? Nó dám…Nhưng sao cậu còn ở đây, chẳng phải xe chạy rồi sao?
-Đúng là xe chạy được 1 đoạn xa rồi nhưng tôi biết Quỳnh nói dối nên quay lại…
-Cậu…lo cho tôi?
Nhi vẫn nhìn Minh không rời khiến hắn bối rối quay sang chỗ khác. Chuyện lạ thật, trước giờ Minh chưa từng đổ vì cô nào mà giờ lại như thế đấy nhỉ?
-Không lo tôi quay lại làm gì?
Nhi vẫn nhìn Minh chằm chằm, nhìn mặt hắn lúc này mới dễ thương làm sao…cho đến khi hắn quay đầu lại chiếu tướng nó:
-Nhìn cái gì?
Nó không nói gì, tới lượt nó bâng quơ nhìn xung quanh.
-Sao cậu tìm được tôi?
2 đứa chúng nó đang đi ra phía đường lớn bắt chuyến xe khác về thành phố, thấy bầu không khí im lặng nên Nhi lên tiếng.
-Không biết.- Đáp lại nó là 1 câu trả lởi cụt lủn.
-Không biết là sao?
-Thì tôi cứ chạy lung tung thôi.
-Sao…không phải là anh Hải mà lại là cậu?
Minh dừng lại làm cho nó dừng theo, khoảng 5s sau thì bước tiếp ( rãnh ):
-Không biết.
Bước chân hắn dài mà chân của Nhi thì ngắn, bởi thế hắn thì đi thong dong còn Nhi thì phải chạy bên cạnh hắn “Cậu cứ như thế thì tôi phải làm sao đây”.
-Cậu đi chậm lại 1 chút không được hả?
Hắn không nói gì vẫn bước tiếp, Nhi tức mình không thèm chạy nữa, nó chậm rãi lết từng bước.
Minh đã bỏ nó 1 đoạn xa mà hắn đâu biết.
Hắn giật mình quay lại, nó vẫn ì ạch như 1 con rùa.
Hắn khẽ mỉm cười, chạy lại phía nó:
-Cậu đúng là có họ hàng với rùa mà.
Nhi ngồi bệt xuống:
-Cậu không thấy nãy giờ mình đi lâu lắm rồi hả? mệt muốn chết.
Hắn ngồi xuống, đưa cái lưng bằng phẳng lại phía nó:
-Lên đi.
-Cái gì thế?
-Chẳng phải cậu không đi được sao? Tôi sẽ cõng.
Nhi Nghe thế liền đẩy hắn qua 1 bên:
-Không cần, tôi tự đi được.
Nó đứng dậy định đi thì Minh kéo tay nó lại ngã lên lưng hắn:
-Đừng có mà bướng.
Rồi hắn xốc nó lên lưng, mặt nó hơi ửng đỏ quàng tay qua cổ hắn.
Hắn khẽ mỉm cười.
Ở trên xe, 2 đứa ngồi cạnh nhau, từ lúc Minh cõng Nhi đến giờ, 2 đứa không nói chuyện lấy nửa câu.
Nhi lại là người mở miệng trước:
-Cậu…
-Gì?
Hằn nhắm mắt dựa lưng vào ghế, không buồn nhìn Nhi 1 cái.
-Quỳnh…ghét tôi vì cậu đấy.
Hắn không nói gì, vẫn nhắm mắt.
-Nó nói tôi thích cậu…nên mới làm thế với tôi.
-Cậu trả lời làm sao?
-Đương nhiên tôi nói là không thích cậu rồi.
Nó thản nhiên nói, quên mất đối phương là người đang thích mình.
Hắn mở mắt ra, nhìn Nhi 1 lát khiến nó giật mình, rồi hắn lại nhắm mắt.
Nó cốc đầu nó, đáng lẽ không nên nói mới phải.
Hắn nói, giọng lạnh lùng kinh khủng:
-Thì sao?
Tuy biết mình có lỗi nhưng nó vẫn muốn buông nốt câu chốt:
-Tôi…không muốn vì cậu mà tôi mất đi người bạn như nó nhưng mà thật sự tôi đã không còn xem nó là bạn nữa rồi.
-Ý của cậu là gì?
-Vì còn anh Hải nên dù cậu có chia tay Quỳnh đi nữa thì tôi cũng không thể…
-Được rồi, cậu đừng nói nữa.
Nhi ngáp 1 cái thật dài, hôm qua đi chuyến xe cuối cùng nên đêm mới về đến nhà, sáng còn chuẩn bị đi học sớm, nó uể oải lết xác xuống khỏi chiếc giường. Hôm qua Minh không hề nói gì với nó trên suốt chặng đường về nhà từ cái lúc chấm dứt cuộc trò chuyện đầu tiên, nó nghĩ chắc là hắn giận rồi.
Tới trường, nó cứ ngáp ngắn ngáp dài, hôm nay có tiết bà chủ nhiệm, mấy ngày ngủ trong lớp bị bả bắt nên bây giờ nó định xuống phòng y tế ngủ bù.
Hoa thấy nó liền chạy lại:
-Này, mày không sao chứ?
-Sao là sao?
-Mừng quá, tao tưởng không được gặp mày nữa rồi.
Linh chạy tới, nước mắt ngắn dài.
-Tại con Quỳnh hôm qua nó…
-Tao biết rồi.
-Minh nói à?
-Ừ.
-Giờ mày tính sao?
-KHông sao cả.
-Không sao cả là sao? Nó là như thế với mày mà, xém chút nữa là mày bị ở đó rồi, nếu không có Minh thì…
-Dù gì nó cũng đã từng là bạn của mình mấy năm rồi, tao sẽ tha cho nó lần này nhưng sẽ không bao giờ có lần sau…
Nó bước vào lớp, mọi người nhìn nó y như là sinh vật lạ, Quỳnh đổi chỗ sang kế bên lớp trưởng ngồi, Nhi nhìn nó 1s rồi tiến thẳng xuống cuối lớp.
-Xin lỗi vì hôm qua đã bỏ cậu ở lại.
Tài chạy qua cái ghế kế bên Nhi mà hồi đó là chỗ của Quỳnh ngồi, khẽ nói.
-Có phải lỗi của mấy người đâu mà xin với chả lỗi…nhưng lớp mình hôm nay sao thế?
-Không biết…tôi mới vào như cậu thôi.
Với những cặp mắt trong lớp cứ chút xíu lại quay xuống nhìn nó thì nó không thắc mắc mới lạ.
-Nghe nói Minh hôm nay không đi học. – Tài.
-Sao thế?
Nhi hơi lo lắng, không lẽ vì nó mà hắn nghỉ sao.
-Hình như là mệt.
-Thế à?
-Giật bạn trai của bạn mình mà còn nói chuyện với người khác như thế được…
-Đúng là trơ trẽn mà…
-Tội nghiệp Quỳnh quá…
-Có đứa bạn như nó thì…
-…
Nhi thấy tụi nó cứ nhìn mình mà bàn tán khiến nó chịu không được:
-Mấy người nói gì đó?
-Ôi, coi nó kìa còn lớn giọng.- Con nhỏ tên Kim Ly nói.
-Nghe đồn mày có bạn trai ĐH rồi mà, còn cưa cẩm Minh nữa cơ đấy…trong khi người ta lại là bạn trai của bạn mình nữa mới ghê chứ…-Con nhỏ ngồi kế bên Kim Ly nói.
Tài đứng phắt dậy:
-Này, không biết gì thì đừng có đoán mò.
-Đến cả cậu mà cũng bị con nhỏ đó bỏ bùa mê nữa hả Tài.
-Quỳnh nói rõ ràng rồi đấy…
Nhi lạnh lùng kéo Tài ngồi xuống.
” Huỳnh Như quỳnh, tao đã bỏ qua 1 lần cho mày rồi đấy”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.